Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh lửa chiếu rọi xuống, Triệu Tử Mạnh lộ ra dáng vẻ bình đạm không chút tươi cười, hắn bình tĩnh đánh giá nam nhân đang đứng trước bảo hộ Chiêu Chiêu phía sau một lúc lâu, trầm giọng nói: “Các hạ là người nước Liêu?”

Gia Luật Ninh vì đối phương khí thế uy hiếp, híp híp mắt đáp: “Gia phụ thật là người Liêu.”

Triệu Tử Mạnh nói: “Núi Vong Ký mặt bắc này núi non xem như tạm thời ở phạm vi thế lực Liêu Quốc thế lực, ta xem các hạ thương thế không nặng, như thế, liền thỉnh tại đây tự mình dưỡng thương.”

Đây là bên trong vực sâu vách đá, sao có thể là nơi thích hợp an dưỡng? Trên vách đá có tuyết đọng, nước là không thiếu, nhưng thức ăn lại nên nơi nào đi tìm đây? Huống hồ Đại Nhĩ hắn thương thế nghiêm trọng, để mình hắn lưu lại sơn động này thật sự tốt sao?

Chiêu Chiêu đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt sắc bén của Triệu Tử Mạnh đảo qua, không tiền đồ mà tạm thời ngậm miệng lại.

Ở Triệu Tử Mạnh hạ ý, hơn hai mươi ám vệ kia mỗi người đều để lại một nửa số đồ ăn, sau đó lại huấn luyện quy củ mà lui ra. Chiêu Chiêu lúc này mới chú ý tới diện mạo, thế nhưng gương mặt đều có chút già dặn, phần lớn nàng ở đời trước đều gặp qua vài lần.

“Bá Châu cảnh nội Viên đại nhân quản giáo nghiêm khắc, các hạ ngũ quan dị tộc đặc thù rõ ràng, ở phụ cận thành trấn lộ diện chỉ sợ sẽ dẫn tới người chú ý, lương khô này cũng đủ để các hạ ăn hơn tháng.” Triệu Tử Mạnh tùy ý chỉ chỉ lương khô trên mặt đất.

Gia Luật Ninh trong mắt hiện lên ám mang, đôi mắt ưng thẳng tắp đối mặt với Triệu Tử Mạnh ánh mắt: “Vậy cảm tạ các hạ tặng cho lương khô. Viên đại nhân trước giao hảo Hứa vương, mà nay lại chuyển sang Tiêu Quốc cữu, như thế nào, ta xem hắn cực lực chủ hòa, ở Liêu Quốc thượng tầng thuận lợi mọi bề, nội tâm chẳng lẽ lại thập phần cảnh giác người Liêu công thành?”

“Tuy là Kỳ, Liêu hai nước ngừng chiến nhiều năm, nhưng Viên đại nhân mưu tính sâu xa, ưu quốc ưu dân, khó tránh khỏi cảnh giác chút.” Triệu Tử Mạnh ngữ nghĩa không rõ nói.

Gia Luật Ninh một bên nhướng mày, hỏi: “Sau khi ta dưỡng thương tốt, không biết nên tới đâu tìm các hạ nói lời cảm tạ?”

“Nói lời cảm tạ thì không cần, nếu ngày sau có cơ hội hợp tác, Bá Châu cảnh nội luôn có cơ hội gặp lại.” Triệu Tử Mạnh nói.

Gia Luật Ninh đáp: “Nhất định.”

Hai người ngươi tới ta đi lời nói sắc bén. Nói xong, Triệu Tử Mạnh ý bảo Chiêu Chiêu cùng hắn rời đi, Chiêu Chiêu nhớ tới trong nhà còn Phúc gia gia, vội vội vàng vàng từ trong sơn động đem hộp ngọc lúc trước đã giấu kín lấy ra, lại xoay người tiện thể mang theo bức hoạ được giấy dầu cuộn tròn, lúc này mới chậm rì rì mà đi tới bên Triệu Tử Mạnh.

Trước khi rời đi, nàng quay đầu lại nói với Gia Luật Ninh: “Đúng rồi, ta còn không biết ngươi tên là gì.”

Gia Luật Ninh ôm quyền hành lễ, trầm giọng nói: “Tại hạ Vương Ninh, đa tạ cô nương ân cứu mạng. Ngày sau chắc chắn báo đáp.”

Chiêu Chiêu quay đầu cười hì hì, hướng hắn chớp chớp mắt.

Đoàn người trở ra sơn động, quả nhiên như lúc trước nàng suy đoán, vực sâu vách đá này bên trong có một cái mật đạo thẳng tắp thông nhập vào trại. Hàng rào bên trong bị tàn phá thảm hại, khắp nơi là thi hài.

“A!” Chiêu Chiêu hét lên một tiếng, bưng kín đôi mắt. Nàng không dám đối mặt cảnh tượng tàn khốc rách nát trong trại. Không biết vì sao, hơn hai mươi năm trước những người ban đêm chết ở chỗ này cùng nàng xưa nay không quen biết, nhưng nàng đối mặt tình cảnh này lại có chút nói không nên lời, tim đập nhanh.

Triệu Tử Mạnh một tay đem nàng ôm vào trong lòng.

Không biết khi nào trời lại đổ mưa, Chiêu Chiêu ngẩng đầu muốn xem hắn, màn mưa khiến nàng chỉ xem tới được môi mỏng lãnh đạm của hắn cùng chiếc cằm kiên nghị. Hắn trong ngực có mùi hương tuyết lạc tùng , đó là hương vị nàng vô cùng quen thuộc với Triệu Tử Mạnh.

Kiếp trước ký ức rõ ràng mà xa lạ, nước mưa cùng nước mắt hỗn tạp trộn lẫn. Chiêu Chiêu giãy giụa suy nghĩ muốn rời khỏi vòng ôm của hắn, lại bị một con bàn tay to đè lại đầu. Thanh âm trầm thấp từ phía trên truyền đến: “Đừng động, đường đi phía trước không tốt lắm.”

Cánh tay hắn cường ngạnh mà vòng lấy eo thon của nàng, mang theo nàng ở trong màn mưa chạy như bay. Cùng một chúng ám vệ nhanh chóng vượt qua hàng rào đến bờ sông.

Vượt qua giận giang, bờ bên kia sớm có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó.

Mới vừa rồi Chiêu Chiêu lặng lẽ ở trên vai người nọ lau khô nước mắt. Lên xe ngựa, nàng chột dạ mà đối Triệu Tử Mạnh trợn mắt giận nhìn: “Ngươi vì cái gì không cho Vương đại ca cùng chúng ta trở về? Hắn bị người đuổi giết, trốn vào mật đạo nhà ta không phải càng an toàn sao?”

Triệu Tử Mạnh nhàn nhạt liếc nàng một cái, nói: “Ngươi cũng biết mật đạo nhà ngươi chính là Đại Chu năm đầu Dương Duyên chiêu tướng quân vì kháng Liêu sở trúc ngầm xây dựng tuyến đường phòng ngự? Năm xưa Phan Việt tướng quân thê tử Vương thị chính là tiền triều khai quốc mưu chủ Vương Phác huyền tôn nữ, ẩn nhẫn thiện mưu có đại nghĩa. Nàng biết được bên trong phủ có gian tế, vì không muốn người Liêu biết được về đường đi ngầm, thà rằng chính mình có mang trở thành tù binh cũng không muốn trốn vào mật đạo. Hiện giờ ngươi lại là tính toán dễ dàng mang theo người Liêu đi vào thành?”

Chiêu Chiêu nghĩ lại cũng cảm thấy không ổn, nhưng nàng vẫn là mạnh miệng nói: “Chính là hắn không phải người xấu. Huống hồ mẹ đẻ là người Hán, nói không chừng chính là hậu nhân của tù binh năm xưa.”

“Nhưng trong xương cốt hắn như cũ chảy dòng máu người Khiết Đan.”

Hai người một đường không nói chuyện, về tới Phan gia.

Lúc này đã là đêm khuya, khi Chiêu Chiêu trở lại phòng chính mình lại phát hiện Chung thẩm thân đang mang cũng đang đợi nàng. Vừa thấy nàng, Chung thẩm liền khập khiễng mà đi lên, khóc ròng nói: “Tiểu tiểu thư sao lại có thể tùy hứng như thế, nếu là ngươi đi núi Vong Ký xảy chuyện gì, ta đây như thế nào ăn nói với tiểu thư dưới suối vàng đây……”

“Chung thẩm,” Chiêu Chiêu thân mật mà an ủi nàng, cùng Phục Linh đem nàng nửa đỡ đến ghế ngồi xuống: “Ta này không phải đã bình yên mà trở lại đây sao.”

“Thật sự không có bị thương?” Chung thẩm lại không dám dễ dàng tin tưởng lời Chiêu Chiêu, ngược lại chỉ huy Phục Linh nâng tay nàng, khập khiễng tự mình vây quanh Chiêu Chiêu xem xét thương thế.

“Thật không có bị thương, ta còn ngẫu nhiên phát hiện một sơn động bên trong vực! Bên trong thế nhưng lại là một cái thư phòng.” Chiêu Chiêu một mặt nói một mặt lấy ra kia giấy dầu bao vây lấy bức hoạ cuộn tròn đưa cho Chung thẩm nói: “Ngươi xem, ta còn ở kia trong sơn động phát hiện cái này! Người trong hoạ nhìn có chút quen mắt, nhưng ta nghĩ không ra ở nơi nào gặp được qua.”

“Sơn động? Thư phòng trong vách đá?” Chung thẩm có chút run rẩy tiếp nhận kia bức hoạ đang cuộn tròn, chậm rãi mở ra, chỉ thấy thiếu nữ trong tranh phảng phất như tinh linh trong sơn cốc, vô ưu vô lự, thiên chân tươi đẹp. Nàng chỉ một thoáng nước mắt liền rơi như mưa.

“Làm sao vậy? Chung thẩm ngươi như thế nào lại khóc?” Chiêu Chiêu lo lắng hỏi, “Ngươi có phải hay không nhận thức này người trong tranh?”

“Ta chỉ là thấy người này phảng phất đẹp như tiên tử, nhớ tới thế gian thương hải tang điền, lòng người khó dò, nhất thời có chút cảm khái thôi.” Chung thẩm nức nở nói.

Chiêu Chiêu sau khi nghe xong thẹn thùng nói: “Ta cũng là cảm thấy người này nhìn thân thiết, không tự chủ được liền nảy tâm sinh ý thân cận , liền không hỏi tự rước, nhịn không được đem này bức hoạ cuộn tròn mang về. Cũng không biết chủ nhân thư phòng kia có thể hay không tức giận đây.”

“Như thế nào lại giận?” Chung thẩm nói, “Hơn hai mươi năm qua đi, Tiết…… Chủ nhân thư phòng kia nghĩ đến sớm đã không ở nhân thế. Tiểu tiểu thư nếu là có thể thích đáng bảo quản bức hoạ này, đó là kết quả tốt nhất.”

“Ừ, ta nhất định sẽ bảo tồn thích đáng. Phía trước ta xem trong sơn động có vẻ hơn hai mươi năm cũng chưa người đi qua, lúc này mới có ý niệm đem bức hoạ về bảo quản.” Chiêu Chiêu nói, “Chung thẩm, ta thật sự không có việc gì, trời đã trễ thế này, ngươi còn bị thương, mau để Phục Linh đỡ ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta nơi này không cần hầu hạ. Đây là phản hồn hương, ngày mai sáng sớm nhớ rõ mang cho Phúc gia gia uống thuốc.”

“Cô nương, ta nhớ kỹ, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Phục Linh đáp.

Tiễn Chung thẩm cùng Phục Linh sau khi rời đi, Chiêu Chiêu rửa mặt chải đầu xong nằm ở trên giường, nửa mộng nửa tỉnh, nàng phảng phất về tới trại bị tàn phá khủng bố kia, phảng phất nghe thấy tiếng giết rung trời đêm đó.

Sáng sớm hôm sau, Chiêu Chiêu hai mắt thâm quầng đi tìm Triệu Tử Mạnh, nàng đột nhiên muốn hỏi một chút chuyền năm đó Viên Nhị đương gia ở núi Vong Ký, mà nay là quyền cao chức trọng Viên Đại tướng quân.

Nàng tay chân nhẹ nhàng mà vào mật đạo, ở trước của nhỏ đứng yên, lại chậm chạp không gõ cửa. Hôm qua ở trên xe ngựa Triệu Tử Mạnh xin nàng một ít “Phản hồn hương”, hiện tại hắn đang ở tự mình thẩm vấn Canh Lục kia.

Chiêu Chiêu ở trước cửa lắng nghe một lúc lâu, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, có cảm giác buồn bã mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro