OneShot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Phần 1: Lần đầu gặp gỡ

Cơn mưa chiều nặng hạt trút xuống thành phố như trút hết những phiền muộn của bầu trời xám xịt. June Wanwimol Jaenasavamethee, một bác sĩ mới chuyển về bệnh viện này, thở dài nhẹ nhõm khi ca trực căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.

Cô rời khỏi phòng cấp cứu, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm từng bước chân. Những âm thanh của bệnh viện dần bị cơn mưa nuốt chửng khi cô bước ra sân sau, nơi cô thường tìm chút yên bình giữa nhịp sống hối hả.

June ngồi xuống chiếc ghế đá cũ kỹ, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm qua màn mưa mờ mịt.

Lúc này, cô chỉ muốn để mặc mình trong không gian tĩnh lặng, mặc cho cái lạnh của mưa đan xen vào từng sợi tóc ướt.

Bất chợt, một giọng nói vang lên phía sau làm cô giật mình.

_ "Ngồi giữa mưa thế này, em định sẽ để mình cảm lạnh à?"

June quay lại, đôi mắt sững sờ khi bắt gặp một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đứng dưới mái hiên.

Người phụ nữ có nước da rám nắng khỏe khoắn, ánh mắt sáng ngời ẩn hiện sau những sợi tóc ướt lòa xòa trước trán.
Tên trên áo cô ta là "Benyapa Jeenprasom", nhưng cô giới thiệu đơn giản, giọng nói ấm áp.

_"Tôi là View, View Benyapa Jeenprasom. Chuyển đến khu vực này không lâu. Rất vui được gặp bác sĩ."

June hơi ngượng ngùng, cô vội đứng dậy, nụ cười nhẹ nở trên môi.

_"June Wanwimol Jaenasavamethee. Tôi làm bác sĩ ở đây. Cảm ơn vì đã nhắc nhở, nhưng đôi khi, tôi thấy thoải mái hơn khi để bản thân hòa vào cơn mưa."

View cười khẽ, bước lại gần hơn, không để ý đến những giọt mưa táp lên người.

_"Chỉ cần em đừng để mình cảm lạnh là được. Mưa thế này không tốt cho sức khỏe đâu."

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy không chỉ làm tan đi cảm giác mệt mỏi của June, mà còn để lại trong cô một ấn tượng sâu sắc về View – một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đầy quan tâm. Cả hai không hề biết rằng, đó chính là khởi đầu cho một mối quan hệ sẽ thay đổi cuộc đời họ.

------

Thời gian trôi qua, những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa June và View khá nhiều.

Một lần, khi đang truy bắt tội phạm, View bị thương nặng và phải nhập viện khẩn cấp.

June, dù đã quen với việc gặp gỡ bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch, vẫn không thể giữ được sự bình tĩnh khi nhìn thấy View nằm trên cáng, với vết thương chảy máu trên cánh tay.

_"Chị lại làm sao nữa đây? Lần nào cũng làm em lo lắng!" - June càu nhàu, nhưng đôi tay vẫn nhẹ nhàng xử lý vết thương cho View.

View cười yếu ớt, đôi mắt chứa đựng sự yêu thương và biết ơn.

_"Chị chỉ làm công việc của mình thôi mà, June."

_"Việc của chị là giữ an toàn cho bản thân trước đã"  - June nói, không quên liếc mắt trách móc. -,"Đừng để em phải thấy chị nằm đây một lần nữa."

_"Chị hứa mà" - View cười nhẹ, nắm chặt tay June. - "Nhưng em có thể nói nhẹ nhàng hơn không? Chị bị thương rồi đấy."

June bật cười, cảm thấy sự lo lắng trong lòng tan biến đi ít nhiều.

_"Chị mà không biết lo cho bản thân, lần sau em sẽ để chị tự xử lý đấy."

View cười, cảm nhận sự quan tâm đầy yêu thương từ người trước mặt.

_ "Thế thì chị phải ngoan ngoãn để em chăm sóc rồi."

June khẽ thở dài, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp không thể diễn tả thành lời.

Cô biết rằng View luôn dành cho cô một vị trí đặc biệt trong trái tim mình, và điều đó làm cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

----

Cứ như vậy, quan hệ của hai người dần dần tiến xa hơn.

Một ngày nọ, sau khi View hồi phục và chuẩn bị xuất viện, cả đội cảnh sát đến để chào tạm biệt và cảm ơn June vì đã chăm sóc cho View. Phòng bệnh chật kín tiếng cười và tiếng nói chuyện vui vẻ. Đột nhiên, một đồng đội của View lớn tiếng nói:

_"View, cậu còn chờ gì nữa? Nói điều cần nói với cô ấy đi!"

June nhíu mày, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy View đứng dậy, bước tới gần cô với một vẻ ngượng ngùng chưa từng thấy.

_"June, chị... có điều muốn nói với em" - View nói, giọng nói có chút ngại ngùng.

Cả phòng im lặng chờ đợi. June nhìn View, đôi mắt mở to trong sự tò mò và bất ngờ.

_"Chị... thật ra, chị đã thích em từ lâu rồi" - View cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng. - "Chị muốn nói với em, nhưng không biết bắt đầu từ đâu..."

Mọi người trong phòng bật cười, rồi vỗ tay cổ vũ View.

June đứng đó, cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Cô không thể ngăn được nụ cười nở trên môi.

_"View... chị ngốc quá" - June khẽ nói, rồi bước tới gần hơn. - "Em cũng thích chị."

Lời đáp của June khiến View như trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Cả phòng bệnh nổ ra tiếng reo hò và vỗ tay lớn hơn, khiến June cảm thấy hơi xấu hổ nhưng cũng rất vui.

View cười rạng rỡ, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp người.

_"Vậy là em đồng ý làm bạn gái của chị rồi nhé?"

June gật đầu, khuôn mặt ửng hồng.

_"Ừ, nhưng chị phải hứa sẽ chăm sóc bản thân mình cẩn thận hơn, hiểu chưa?"

View gật đầu một cách nghiêm túc, nhưng đôi mắt lại lấp lánh niềm vui.

_"Chị hứa. Từ giờ, chị sẽ cẩn thận hơn, để có thể ở bên em lâu hơn."

Và có cả những lần ghé thăm bất ngờ

Từ sau khi chính thức hẹn hò, View luôn tìm cách dành thời gian cho June, dù lịch làm việc của cô bận rộn đến đâu.
Có những ngày được nghỉ phép hiếm hoi, View lại lén lút xuất hiện tại bệnh viện, mang theo một bó hoa tươi hoặc một phần ăn ngon để bất ngờ tặng cho June.

Ban đầu, June khá bất ngờ với những cuộc ghé thăm của View, nhưng dần dần, cô đã quen với việc thấy chị đứng chờ ở hành lang, đôi khi là dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều, khi cô vừa kết thúc ca trực.

_"Chị lại đến rồi à?" - June cười hỏi, nhìn View với ánh mắt trêu chọc.

_"Chị nhớ em mà" - View cười ngượng ngùng, tay cầm bó hoa giấu sau lưng.
- "Và cũng muốn xem em có mệt mỏi không."

Cả khoa của June đều biết chuyện giữa hai người, và không ai có thể ngừng mỉm cười khi nhìn thấy View đứng ngại ngùng chờ June.
Dù là một cảnh sát nghiêm túc và can đảm, nhưng mỗi khi đến bệnh viện, View lại trở nên vụng về và đáng yêu đến lạ.

Một lần, khi June đang bận rộn với bệnh nhân, View ngồi chờ ở ngoài phòng khám với một hộp đồ ăn tự tay chuẩn bị. Các y tá đi qua đều mỉm cười, có người còn trêu chọc View:

_"Cậu đến rồi à? Hôm nay là món gì thế?"

View cười ngượng ngùng, giơ hộp đồ ăn lên.

_"Chỉ là một chút thức ăn nhẹ thôi. Em nghĩ June sẽ thích."

Khi June hoàn thành công việc và bước ra ngoài, cô nhìn thấy View đang ngồi đợi với nụ cười hiền lành trên môi. Trái tim cô ấm áp, cô không thể ngăn mình nở một nụ cười rạng rỡ.

_"Chị không cần phải đến đây thường xuyên thế đâu" - June nói, nhưng ánh mắt cô lại không giấu được niềm vui.

_"Chị muốn thế mà. Chỉ cần thấy em, chị đã thấy hạnh phúc rồi" - View đáp lại, đôi mắt lấp lánh sự chân thành.

June cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương sâu sắc từ View, và điều đó khiến cô ngày càng yêu anh hơn. Dù có bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, họ luôn tìm thấy niềm vui khi ở bên nhau, và đó là điều làm tình yêu của họ trở nên đặc biệt.

==================

Cuộc sống của View và June tuy bận rộn, nhưng họ luôn cố gắng dành thời gian cho nhau. Và một lần, cả hai quyết định cùng nhau đi nghỉ tại Phuket, một nơi yên bình với biển xanh và cát trắng.

Sau một chuyến bay ngắn và đầy mong chờ, họ đến khu nghỉ dưỡng ven biển, nơi đã được View cẩn thận chọn lựa từ trước.

Khung cảnh ở đây thật tuyệt đẹp, với những hàng dừa cao vút và làn nước biển trong xanh. Cả hai đều cảm thấy đây chính là nơi lý tưởng để tạm quên đi mọi áp lực công việc.

Buổi sáng, họ cùng nhau dạo bước trên bãi biển, tay nắm chặt tay, cảm nhận làn gió biển mát rượi thổi qua. View quay sang nhìn June, ánh mắt dịu dàng:

_"Chị ước gì chúng ta có thể ở đây mãi mãi, chỉ có biển, gió và em."

June mỉm cười, nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của View.

_"Nhưng em biết rằng chị sẽ không chịu nổi đâu. Chị yêu công việc của mình mà."

View cười khẽ, rồi kéo June vào vòng tay mình.

_"Đúng, chị yêu công việc, nhưng chị yêu em nhiều hơn. Lúc nào cũng muốn dành thời gian cho em."

Cả hai tiếp tục bước đi trên bãi biển, để lại những dấu chân dài trên cát.

_"View. Em yêu View rất nhiều" - June dụi đầu vào lòng View. Cảm nhận hơi ấm của người yêu.

Họ cảm nhận từng khoảnh khắc bên nhau, như thể muốn giữ lấy mọi cảm xúc này mãi mãi.

Buổi tối lãng mạn

Khi đêm xuống, View đã lên kế hoạch cho một bữa tối đặc biệt dưới ánh nến bên bờ biển.

Ánh trăng chiếu sáng cả một vùng trời, tạo ra một khung cảnh lãng mạn không thể hoàn hảo hơn.

Trong ánh sáng dịu nhẹ, June nhìn View với ánh mắt đầy yêu thương. View nhẹ nhàng cầm tay cô, những ngón tay khẽ vuốt ve như muốn truyền đạt tất cả tình cảm.

_"June, em có biết chị đã hạnh phúc thế nào khi chúng ta ở bên nhau không?" -  View nói, giọng trầm ấm. - "Chị muốn mãi mãi bảo vệ em, chăm sóc cho em."

June khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh dưới ánh trăng.

"Em biết, và em cũng cảm thấy như vậy. Chị là người mà em tin tưởng nhất."

Sau bữa tối, họ trở về phòng nghỉ dưỡng.

Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình. June đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh biển đêm, cảm nhận nhịp thở đều đặn của View bên cạnh.

Không thể kiềm chế được tình cảm của mình, View nhẹ nhàng ôm lấy June từ phía sau.

Cô cảm nhận được hơi ấm từ người yêu, tim đập nhanh trong lồng ngực. Những cái ôm của View luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn và bình yên.

Cả hai không cần lời nói để hiểu được tình yêu của nhau.

Trong không gian tĩnh lặng, View cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ June, khiến cô rùng mình vì cảm xúc dâng trào.
June quay lại, đôi mắt họ gặp nhau, và không cần nói gì thêm, họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, đầy yêu thương và khát khao.

Đêm đó, tình yêu của họ càng trở nên sâu đậm, không chỉ bởi những lời yêu thương, mà còn bởi những cảm xúc chân thật và mạnh mẽ mà cả hai dành cho nhau.

---

Những ngày ở Phuket là những khoảnh khắc đẹp nhất trong mối quan hệ của họ. Dù công việc có bận rộn, dù cuộc sống có khó khăn, nhưng View và June luôn biết rằng họ đã cùng nhau tạo nên những kỷ niệm tuyệt vời, những giây phút ngọt ngào mà không gì có thể thay thế.

Sau khi kì nghỉ ngắn kết thúc. Hai người phải quay trở lại công việc của mình.

===========

Một buổi tối nọ, sau khi kết thúc ca trực dài đằng đẵng, June bước ra khỏi bệnh viện với đôi chân nặng trĩu. Trời đã khuya, không khí lạnh lẽo của màn đêm khiến cô rùng mình.
Nhưng cô chợt dừng bước khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi mình trước cổng.

_"View? Sao chị lại ở đây giờ này?" - June ngạc nhiên hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

View mỉm cười, chìa cho cô ly cacao nóng hổi.

_"Chị biết em vừa kết thúc ca trực, nghĩ rằng em sẽ cần một chút gì đó ấm áp để lấy lại sức."

June cầm lấy ly cacao nóng, cảm giác ấm áp từ bàn tay View truyền sang cô như xua tan mọi mệt mỏi.

_"Chị không cần phải làm thế đâu, View. Công việc của chị cũng rất vất vả mà."

_"Vất vả thật" - View khẽ nhún vai, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng khi nhìn June. - "Nhưng nhìn thấy em ổn thì chị mới yên tâm được."

June cắn nhẹ môi, cảm xúc trong lòng trào dâng.

_"Cảm ơn chị... Thật may mắn khi có chị ở bên."

View bước lại gần hơn, dịu dàng nói.

_ "Chị cũng cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được em, June."

Nhưng ngay đằng sau là tiếng gọi của đồng đội View.

_"Chị đi đây. Em về cẩn thận nhé." - View hôn vội vào má người yêu mình. Sau đó cô rời đi, June nhìn theo bóng dáng người yêu mình. Khẽ mỉm cười trước sự đáng yêu của View.

----

Từ những câu chuyện nhỏ nhặt ấy, tình yêu của họ càng ngày càng gắn kết. Không ai trong họ nhớ rõ lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình rung động là khi nào. Có lẽ đó là khi View nhìn thấy ánh mắt chăm chú của June trong một lần cứu chữa bệnh nhân, hay khi June nhận ra rằng mình không thể ngừng nghĩ về View mỗi khi chị đi tuần đêm. Họ cứ thế đến với nhau, không cần những lời thề non hẹn biển, chỉ cần biết rằng người kia luôn ở đó, sẵn sàng sẻ chia mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất.

======

Một ngày cuối tuần, cả hai quyết định dành thời gian bên nhau sau những ngày làm việc căng thẳng. Họ đi dạo quanh công viên, ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi lác đác dưới chân. Không khí trong lành và sự yên bình của thiên nhiên giúp họ quên đi những áp lực của cuộc sống thường ngày.

_"June này, em đã bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta chưa?" - View đột ngột hỏi, giọng nói của cô trở nên nghiêm túc hơn.

June ngạc nhiên quay sang nhìn View, đôi mắt cô ánh lên sự tò mò.

_"Chị đang nói đến điều gì?"

View dừng lại, nhìn sâu vào mắt June, nắm lấy tay cô.

_"Chị đang nghĩ... chúng ta nên tiến thêm một bước nữa. Ý chị là, chúng ta đã ở bên nhau một thời gian dài, chị muốn chính thức... kết hôn với em."

Trái tim June đập loạn nhịp.

_"Kết hôn? Chị nghiêm túc chứ, View?"

_"Chưa bao giờ chị nghiêm túc hơn lúc này" - View mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự chân thành. - "Chị muốn dành cả cuộc đời còn lại để ở bên em. Chị muốn chúng ta trở thành một gia đình, và không gì có thể khiến chị hạnh phúc hơn."

June không biết nói gì trong giây phút đó. Những lời nói của View như hòa tan mọi lo lắng trong lòng cô, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và yêu thương. Cô gật đầu, đôi mắt ngấn lệ hạnh phúc.

_"Em cũng muốn thế, View. Em muốn được ở bên chị mãi mãi."

View kéo cô vào lòng, họ đứng đó, cảm nhận sự gần gũi và tình yêu sâu đậm mà họ dành cho nhau. Cả hai bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, từ việc ra mắt gia đình đến chuẩn bị cho đám cưới. Mỗi ngày trôi qua đều là niềm hạnh phúc, và họ không thể chờ đợi đến lúc chính thức trở thành vợ chồng.

====

Cuộc sống của View và June tiếp diễn bình yên cho đến một ngày, thành phố chìm trong hỗn loạn.

Một nhóm tội phạm có vũ trang đã tấn công vào khu dân cư đông đúc. Tiếng súng nổ vang trời, những tiếng la hét của người dân hoảng loạn vang lên khắp nơi. June nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện khi cô đang trên đường về nhà.

_"Chúng tôi cần tất cả nhân lực! Có rất nhiều người bị thương, tình hình rất nghiêm trọng!" - Giọng nói gấp gáp của y tá trưởng vang lên qua điện thoại khiến June không chút do dự, quay xe trở lại bệnh viện.

Cùng lúc đó, View cũng đang có mặt tại hiện trường, trực tiếp tham gia vào đội cứu hộ và bảo vệ người dân.

Khói súng mù mịt, những vết máu loang lổ trên mặt đường. Trong tất cả hỗn loạn đó, hình ảnh của June luôn hiện lên trong tâm trí View. Cô biết mình phải giữ bình tĩnh, bằng mọi giá phải giữ cho khu vực an toàn để June và đội ngũ y tế có thể làm công việc của mình.

Khi tiến vào một tòa nhà để sơ tán những người dân cuối cùng, View đột ngột bị tấn công từ phía sau.
Một viên đạn găm vào bả vai của cô, cơn đau buốt thấu xương làm View choáng váng. Nhưng ngay lúc đó, tiếng la hét của một em bé gần đó khiến cô phải tỉnh táo lại. Không thể bỏ cuộc, View cố gắng đứng vững, nén đau để bế em bé ra ngoài an toàn.

_"Cô ổn chứ?" - Một đồng đội chạy đến, lo lắng hỏi khi thấy View băng bó tạm thời vết thương.

_"Ổn thôi, cứ tiếp tục nhiệm vụ đi. Tôi sẽ theo sau." - View gật đầu, cố gắng trấn an đồng đội. Nhưng cô biết mình đã bị thương nặng, máu không ngừng chảy ra dù cô đã cố gắng hết sức băng bó vết thương.

"Chả được bằng vợ mình băng" 

View khẽ cười, cô nghĩ trong đầu sau khi nhìn qua vết thương vẫn đang rỉ máu của mình.

Cuối cùng, sau khi tất cả đã được kiểm soát và những người dân bị thương được đưa đến bệnh viện an toàn, View mới cảm nhận rõ ràng rằng mình đã không còn sức lực.

Cô từ từ khuỵu xuống, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và xa xôi. Trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của June chạy đến, đôi mắt hoảng loạn và đầy lo lắng.

_"View!" - June hét lên khi nhìn thấy View ngã xuống. Cô lao đến, đôi tay run rẩy khi cảm nhận được máu đang thấm ướt chiếc áo của người mình yêu. Cô lập tức thực hiện các thao tác cấp cứu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi khủng khiếp.

_"June... không cần phải... lo lắng quá đâu," View nói, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn cố gắng trấn an cô.

_"Không, em sẽ cứu chị. View sẽ ổn thôi, View. Em hứa!" - June khẩn thiết nói, tay không ngừng giữ vào vết thương để ngăn máu chảy ra.

_"Em đã làm rất tốt, June... Chị tự hào về em" - View thở dốc, cô có vẻ đang rất đau đớn, nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn June. - "Nhưng... có lẽ đây là lúc... chị phải đi rồi."

June lắc đầu, nước mắt trào ra khi cô tiếp tục cố gắng.

_"Không, đừng nói thế, View! Em xin chị! Hãy ở lại với em..."

View nắm lấy tay June, cảm nhận được sự run rẩy trong từng ngón tay cô.

_ "June... Chị  yêu em. Hãy sống thật tốt, tiếp tục... làm công việc của mình." - View vừa nói vừa ho khan. Máu trào lên họng. - "Hãy hạnh phúc nhé.... Người chị yêu"

_"View... không, đừng rời xa em..." - June khóc nấc lên, nỗi đau đớn bao trùm lấy cô khi cảm nhận được sức sống của View dần rời khỏi thân thể.

--------

Ngày View ra đi là ngày bầu trời như sụp đổ trước mắt June. Cô ngồi bên linh cữu của View, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của người đó, không dám tin rằng người cô yêu nhất đã mãi mãi rời xa.
Tâm trí cô hỗn loạn, những ký ức về những ngày tháng hạnh phúc bên nhau ùa về như một thước phim quay chậm. Lời cầu hôn của View, những kế hoạch cho tương lai, tất cả giờ chỉ còn là dĩ vãng.

Ngày hôm sau, gia đình View và June đến bệnh viện để đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng. June không thể đối diện với ánh mắt đau buồn của mẹ View, hay những lời an ủi từ bạn bè. Cô chỉ lặng lẽ đứng từ xa, nhìn họ mang người yêu của mình đi, lòng đau như cắt.

Sau khi tang lễ kết thúc, June trở lại làm việc, nhưng cuộc sống của cô không bao giờ trở lại như trước.
Cô vẫn là một bác sĩ tận tụy, vẫn cứu chữa cho bệnh nhân như trước đây, nhưng bên trong cô đã mất đi một phần quan trọng. Nhiều người nhận ra sự thay đổi ở June. Cô trở nên kín đáo hơn, ít nói hơn và dường như không bao giờ cười nữa.

Những tháng ngày trôi qua trong tĩnh lặng, và June vẫn tiếp tục công việc của mình.
Cô từ chối tất cả những lời mời hẹn hò, từ chối những người muốn tiến gần đến trái tim cô.

Đối với June, không ai có thể thay thế được View, không ai có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn và ấm áp như View đã từng.

Nhiều năm sau, khi June đã trở thành trưởng khoa của bệnh viện, người ta vẫn thấy cô mang trên ngực áo hai chiếc bảng tên.
Một chiếc là của chính cô, với cái tên

"June Wanwimol Jaenasavamethee" được in rõ ràng. Chiếc còn lại là của View, chiếc bảng tên cũ kỹ với dòng chữ "View Benyapa Jeenprasom" mà cô luôn giữ bên mình như một kỷ vật.

Mỗi lần nhìn vào chiếc bảng tên ấy, June lại nhớ về những ngày tháng hạnh phúc, về người mà cô đã yêu thương nhất cuộc đời. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, tình yêu cô dành cho View vẫn mãi mãi không phai nhạt. Và với chiếc bảng tên ấy, June luôn cảm thấy View vẫn ở bên cô, cùng cô tiếp tục cuộc hành trình cứu chữa và chăm sóc người bệnh.

=====

Thời gian trôi qua, June đã sống một cuộc đời dài và cống hiến hết mình cho công việc.

Khi tuổi già đến gần, sức khỏe của cô dần suy yếu. Cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian, nhưng lòng vẫn thanh thản vì cô đã làm tất cả những gì có thể trong cuộc đời này.

Một đêm nọ, sau một ngày làm việc mệt mỏi, June nằm xuống nghỉ ngơi.

Trong giấc ngủ sâu, cô mơ thấy mình quay lại khuôn viên bệnh viện, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm của cô và View.

Trong giấc mơ, cảnh vật hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không gian yên bình với những tia nắng cuối cùng của ngày chiếu qua hàng cây.

Mọi thứ đẹp đẽ và yên bình, giống hệt như buổi chiều hôm họ lần đầu gặp nhau.

June tiến đến chiếc ghế đá quen thuộc, nơi họ từng trò chuyện lần đầu tiên.

Nhưng lần này, khi cô đến gần, trái tim June chợt rung động mạnh mẽ khi nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc đang ngồi chờ sẵn.

Đó là View, vẫn với nụ cười dịu dàng và ánh mắt yêu thương như ngày nào.

_"June, chị đã chờ em rất lâu" - View cất tiếng, giọng nói ấm áp vang lên như một giai điệu quen thuộc.

June cảm thấy mình như trẻ lại, những năm tháng đau khổ dường như tan biến. Cô mỉm cười, bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh View.

_"Cảm ơn chị, View. Em cũng đã chờ ngày này rất lâu rồi" - June nhẹ nhàng đáp, đôi tay run run khi cô nắm lấy tay View.

Họ ngồi đó, cảm nhận sự bình yên trong khoảnh khắc, không cần thêm bất kỳ lời nào.

Chỉ cần có nhau, như chưa từng có chia ly, như chưa từng có những năm tháng cách trở.

Cảnh vật quanh họ dường như rực rỡ hơn, như một bức tranh hoàn mỹ của những ngày tháng hạnh phúc.

June cảm thấy mình được tràn đầy năng lượng, như được sống lại những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời. Bên cạnh cô, View vẫn mỉm cười, và cô biết rằng cuối cùng, họ đã thực sự đoàn tụ.

Giấc mơ ấy, thật đẹp, thật yên bình. Và trong giấc mơ cuối cùng của mình, June đã tìm thấy View, nơi mà tình yêu của họ không còn bị chia cắt bởi thời gian hay không gian. Họ đã tìm lại nhau, trong giấc mơ vĩnh cửu ấy.

Chiều hôm ấy.....trời không mưa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro