nan giải | r18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

warning : rated r, tục, beta 80%
————————-
miệng lưỡi giao nhau, Trương Chiêu liếm môi mọng của em từ môi dưới cho đến cung cupid, mút mát tìm kiếm mật ngọt chứa đựng trong thớ thịt hồng hào. hắn hé răng cắn nhẹ vào viền môi dưới, day day ngấu nghiến đến mức Trịnh Vĩnh Khang ngứa ngáy không thôi. đến khi môi Trịnh Vĩnh Khang sưng tấy, hắn mới bắt đầu đưa lưỡi cậy răng của em, luồn lách con rắn của mình vào sâu bên trong khoang miệng, mò mẫm tóm lấy đầu lưỡi Vĩnh Khang. Trương Chiêu cứ vậy mà như hái được vàng, quấn quanh lưỡi Trịnh Vĩnh Khang ép em phải đưa lưỡi ra cho hắn gặm nhấm. lưỡi rắn của Trương Chiêu chu du khắp khoang miệng em, liếm từng hàng lợi, chạm vào phần thịt má trong. Vĩnh Khang không ngậm được miệng, nước bọt cứ vậy mà tiết ra liên tục hoà cùng Trương Chiêu, nhễu nhão chảy dài xuống cằm em. Trịnh Vĩnh Khang thở không nổi, đấm lên bả vai hắn mấy cái, anh Chiêu, em anh sắp ngạt đến chết rồi!!

"h..hộc..cái thứ nhà anh...chỉ toàn là bắt nạt em thôi"

Trương Chiêu lau cằm cho em, cười xuề xoà như thể bản thân chẳng có tội. tay trái không an phận mà mò mẫm vào vạt áo Trịnh Vĩnh Khang, lả lướt sờ quanh eo em. để mà nói em hắn không hẳn là dáng đẹp, nhưng eo lúc nào ôm cũng mảnh mảnh, còn có chút thịt mềm ở phần bụng, ôm rất vừa tay mà vô cùng đầy đặn. hắn cứ miên man sờ soạng da mịn của em, cuối cùng, ngón tay hắn hạ mình trên hạt đậu nhỏ, gẩy nhẹ một cái, em hắn nấc "a" lên một tiếng.

bàn tay Trương Chiêu thon dài và to hơn so với Trịnh Vĩnh Khang, hắn cứ chà núm vú em khiến cho nó căng cứng, chốc chốc lại lấy móng tay gẩy lên làm em muốn khóc cũng không được. lòng bàn tay mân mê lấy bầu vú, xoa rồi lại nắn rồi đột ngột bóp mạnh. khoái cảm xen lẫn đau đớn chạy thẳng lên đại não Trịnh Vĩnh Khang, kích thích dây thần kinh khiến toàn bộ cơ thể em căng cứng, nứng chết đi được!

ấy thế mà Trương Chiêu cứ nghịch như đồ chơi trẻ con, làm cho vú của Trịnh Vĩnh Khang đỏ hết lên, toàn là dấu tay của hắn quanh vú. nhìn mà ngại phỏng hết da mặt. bỗng Trương Chiêu cất tiếng

"tiểu Khang, để xem ngày nào mát mẻ, em dẫn em đi xỏ khuyên ngực"

"vãi đạn cái tên chó chết nhà anh, anh tính ép em thành cái hình gì cơ chứ" - Vĩnh Khang nghe được mà muốn chạy mất khỏi tên dâm tặc này, là em tự đưa mình vào hang sói già!

hắn có vẻ tới giới hạn rồi, lột sạch quần áo của em hắn, áo phông quần lửng bị hắn ném xuống thềm lạnh. hắn cũng giải thoát cho cơn nóng trong thân xác mình, hắn nhìn Trịnh Vĩnh Khang một lúc, vươn tay tóm lấy gáy em, bắt em úp mặt vào hạ bộ của mình

"Khang Khang ngoan, giúp anh Chiêu rồi anh Chiêu sẽ không bắt nạt em nữa"

Trịnh Vĩnh Khang bị nịnh cho quên trời quên đất, em liếm nhẹ phần vải cotton bao quanh hạ bộ hắn, dùng răng kéo quần lót xuống, dương vật cứng ngắc của hắn bật ra, đập vào má em. Vĩnh Khang nhìn thằng em của Trương Chiêu mà hú hồn hú vía, to hơn của em gấp đôi, nghĩ đến đây lòng tự tôn của một người đàn ông chính thức sụp đổ, em tự hỏi có thể nào bẻ gãy cái của tên điên này rồi chạy khỏi đây không?. Trương Chiêu nhìn một loạt biểu cảm em bày ra mặt mà thấy buồn cười không thôi, hắn nhắc nhẹ

"Khang ơi, anh Chiêu lạnh"

cứ mỗi lần Trương Chiêu cất giọng lên nịnh nọt em đầy ý tình, Vĩnh Khang cứ như bị nhấn chìm trong bể mật, bị một đàn ong thôi miên rằng hãy hoà làm một với vũng mật ngọt chết người này, thôi miên mọi giác quan của Trịnh Vĩnh Khang khiến em tự thôi thúc bản thân mình làm theo lời người ấy. em vươn lưỡi liếm dọc thân cặc từ gốc cho tới tận đầu khấc, dùng đầu lưỡi non mềm chăm sóc từng tấc thịt từng đường gân trên cậu em của Trương Chiêu. hắn hà hơi trong vòm họng một tiếng, từ đầu đến giờ thực sự hắn đã nhịn đến mức đũng quần có thể nổ tung, bây giờ được em yêu của hắn tận tình liếm láp như thế, hắn sướng phát điên!

Trịnh Vĩnh Khang loay hoay một hồi đến tê cứng lưỡi, nhưng nhiêu đây cũng chỉ đủ để an ủi hắn một chút không đáng là bao. em hiểu rõ, chỉ liếm thôi thì một thằng đàn ông xuất tinh không nổi. Vĩnh Khang há miệng to hết mức, ngậm lấy cặc của Trương Chiêu khiến hắn thở hắt một cái. em dùng má của mình ôm lấy thằng em của hắn, răng cố gắng né tránh phần thịt nhất có thể, lưỡi bên trong uốn quanh thân cặc, gẩy nhẹ đỉnh đầu. Trịnh Vĩnh Khang đẩy sâu hơn một chút, làm mắt ngựa chạm vào hạ miệng, san sát hạ họng, ôm chặt lấy đầu khấc của Trương Chiêu. em nhấp nhô liên tục, thực sự rất mỏi miệng, nước mắt sinh lý chảy một hàng nhưng không ngừng vận động, em muốn anh của mình cũng được chiều. Trương Chiêu từ nãy tới giờ được chăm sóc kĩ càng tận tình, hắn sướng tê dại khắp da đầu, con hàng của hắn giờ cứng như sỏi đá, hắn ở phía trên chứ gầm gừ thở hắt ra hơi, thầm nghĩ vu vơ có phải em mình bú cho thằng nào rồi nên mới bú ngoan bú giỏi vậy không?. Trương Chiêu sờ lên gáy em, giữ cố định gáy rồi phần hông đưa đẩy liên tục vào khoang miệng, hắn dập tới tấp đến nỗi lưỡi của Trịnh Vĩnh Khang đuổi theo ôm lấy không kịp, mắt ngựa nghiền rát cả hạ miệng, Trương Chiêu thực sự mê cái miệng trên này đến điên dại. dồn dập thêm vài cú thúc nữa, hắn bắn thẳng vào hạ họng ép em nuốt xuống. từ từ đưa cậu em của mình ra ngoài, hắn nhìn hạ bộ mình bao phủ bởi nước bọt của em hắn như một lớp ngào đường, lúc kéo đầu khấc ra còn kèm theo một sợi chỉ trắng đục chảy xuống cằm Trịnh Vĩnh Khang.

em ho sặc sụa, miệng kêu oai oái tanh quá, nước mắt ẩm ướt đọng trên mí mắt, mè nheo với anh của em

"Chiêu ca không thương em"

"ngoan nào tiểu Khang, mai sau em vẫn phải nuốt thứ này nhiều, coi như đây là khởi động cho em biết mùi biết vị"

Vĩnh Khang chưa kịp nói gì liền bị Trương Chiêu bắt nằm úp xuống, tay hắn lần mò xoa lấy hai cánh mông tròn đẫy thịt, bóp bóp nắn nắn, bên trên thì không ngừng liếm láp gặm cắn vào cổ vào gáy em, trải dài xuống tận thắt lưng. mỗi nơi môi lưỡi Trương Chiêu đi qua đều để lại chấm đỏ chu sa, để nơi nào cũng xuất hiện vết tích của Trương Chiêu, để ai nhìn vào cũng biết em là của hắn. Trịnh Vĩnh Khang cảm tưởng như mình là chú bướm vô tình đậu trên cây ăn thịt, bị nó tóm lấy ngấu nghiến nhâm nhi như thứ thức ăn đầy dinh dưỡng. Trương Chiêu tát mạnh một cái vào má mông của em, cười nhẹ hỏi rằng

"Khang Khang, đúng là không uổng công anh đây nuôi em, chỗ nào cần thịt thà là cứ đẫy đà như vậy đấy. có phải sinh ra cho thằng này chơi chết không. hửm?"

Trịnh Vĩnh Khang mặt đỏ tía tai, ngượng đến mức toàn thân đỏ rực như chiếc bật lửa, em quay đầu nhỏ giọng nũng nịu hắn

"anh Chiêu rõ ràng là thích như thế, sao lại mắng em"

"anh mắng yêu Khang mà, đúng là anh đây rất thích, chỗ nào của Khang cũng thích, cái gì của Khang cũng yêu"

hắn lại như thế, lại dùng mật ngọt câu kéo chặn hết mọi đường lui nước bước của em, hắn hiểu em quá rồi đi?. Trương Chiêu lần mò ngón tay vào khoang miệng em, đùa nghịch cái lưỡi bắt em tiết ra nước bọt

"Khang à, nếu miệng trên không đủ ướt, miệng dưới sẽ rất đau đấy"

Trịnh Vĩnh Khang mút mát ngón tay dài của hắn, liếm từ đốt ngón cho tới đầu ngón tay, họng cố tình tả một ít nước bọt xối lên tay của Trương Chiêu. hắn rút tay khỏi miệng em, đưa hai ngón tay bóng nhẫy miết lỗ nhỏ, thoạt đầu hắn xoa nhẹ nếp nhăn để em thoải mái một chút, dần dà khi Vĩnh Khang thả lỏng, hắn đưa một ngón tay vào bên trong, chạm gẩy lên thành ruột, chọc ngoáy lung tung để thịt mềm bên trong thả lỏng hơn một chút. Trương Chiêu không kiêng nể, nhồi thêm ngón tay giữa, đau đớn từ đây mới bắt đầu. hắn cứ vậy mà thúc 2 ngón tay mạnh bạo vào lỗ nhỏ của em, làm cho Vĩnh Khang phản ứng không kịp, chỉ biết phản xạ co rút lại cắn chặt lấy ngón tay hắn. Trương Chiêu không dừng lại, hắn đưa đẩy lần mò, hai ngón tay tạo thành hình chữ V để tách mở rộng lỗ hậu rộng hơn

"C..Chiêu..ca, ch-chậm một chút...ức...đau em.."

Trương Chiêu giả điếc mà làm tới, hắn đột ngột dập cả ba ngón tay mạnh vào lỗ nhỏ, dịch ruột vì ma sát mà tràn ra ngoài làm cho vận động của ngón tay nhanh hơn, sâu hơn. hắn dập tới tấp, dập đến mức thịt mông trên của em đỏ ửng. Vĩnh Khang hai chân co rúm như cành lá cây xấu hổ, nước mắt chảy dài, mũi sụt sịt nức nở gọi anh Chiêu ơi anh Chiêu à, anh Chiêu chậm lại cho Khang với. sóng tình cứ vồ vập lấy Trịnh Vĩnh Khang, tràn ngập vào trong thần trí mạch máu của em, khoái cảm bắt đầu xuất hiện dâng lên làm khoang bụng nôn nao không thôi

"hức...ức...Chiêu...e-em...sắp ra rồi"

Trương Chiêu được đà đâm chọt em đến đỉnh điểm, hông em co giật, chim nhỏ bắn ra dòng tinh dịch trắng đục. mơ màng trong khoái cảm, Vĩnh Khang nhận ra em vừa mới xuất tinh chỉ bằng lỗ hậu, nhục không thể tả! ông đây không còn tí thể diện nào. Trịnh Vĩnh Khang cứ mất tập trung, quên mất đằng sau có một đầu khấc đang chạm lên lỗ nhỏ. Trương Chiêu đâm một lần lút cán, Trịnh Vĩnh Khang nước mắt giàn giụa, ré lên một tiếng. hắn thấy vậy liền dừng luân động, thơm lên má ước thẫm nước mắt, dịu giọng âu yếm em

"em thả lỏng một chút, như vậy cả Khang lẫn anh Chiêu sẽ không đau, ngoan anh thương"

Trịnh Vĩnh Khang cố định hình lại xúc cảm, bắt đầu hít thở xuôi lại, bên dưới từng chút từng chút nhen nhóm nới rộng để Trương Chiêu thoải mái hơn. hắn nhận thấy thời điểm thích hợp, nắm eo em mà dập tới tấp, mỗi cú thúc cứ như vũ bão tràn đến sóng não. cả người xóc nảy chúi về phía trước, tay em cố gắng nắm chặt ga giường để không mất đà ngã về đằng trước. Trương Chiêu hắn là uống trúng thuốc kích dục hay sao!? hông hắn đập mạnh vào hai má mông của em, dương vật căng cứng chọc ngoáy mọi ngóc ngách, đè nén thành ruột ôm lấy hắn tìm kiếm trọng điểm. hắn cứ ra nông vào sâu, dập mạnh một cái đè trúng tuyến tiền liệt. toàn bộ cơ thể Trịnh Vĩnh Khang co thắt, máu sướng chảy toàn bộ huyết mạch, ập đến nhấn chìm em trong dục vọng

"a-anh Chiêu...ức...ư...a..th-thích quá đi...sướng..quá...a"

tiếng rên như vuốt ve vào lòng hắn, nghe mà ngứa ngáy liên hồi, chỉ muốn chơi chết Vĩnh Khang, làm cho em đi đứng khó khăn, phụ thuộc vào hắn, tắm tinh dịch của hắn mà sống. lỗ nhỏ đầy nước tràn ra cả đùi trong, vương vãi lên lông mu của hắn. bên trong ẩm ướt ấm nóng, như có hàng ngàn nụ hôn bao bọc lấy thằng em khiến hắn tê hết da đầu. hắn mất kiểm soát, chỉ biết rằng hôm nay phải biến Vĩnh Khang thành đĩ nhỏ chỉ biết đi theo xin tinh dịch từ hắn. Trương Chiêu thúc tới thúc lui, thúc muốn hỏng lục phủ ngũ tạng bên trong em. một tay ôm eo một tay cứ vậy mà ngắt véo vú. Trịnh Vĩnh Khang sướng điên lên được, không ngậm được mồm mà cứ thè lưỡi nhỏ ra ô a, nước mắt lấm tấm hoà cùng nước bọt chảy cả xuống ga giường. bên trên hay bên dưới của Vĩnh Khang đều ướt đẫm một mảng, em cứ như hỏng ống nước mà khiến chăn gối trên giường Trương Chiêu ướt nhẹt. Trương Chiêu càng nhìn càng thích, người khiến em rơi vào tình trạng thèm được chịch đến chết, thèm được chơi hỏng như thế này chỉ có thể là hắn, bây giờ nhìn em rối tung lên không ra hình thù gì, hắn lại coi đó là cảnh hoa đẹp tuyệt trần.

Trương Chiêu cũng sắp tới giới hạn, hắn tăng tốc làm em mất đà, cả người bị hắn đẩy lên dập xuống như búp bê tuỳ tiện cho hắn uốn nắn, Trương Chiêu như vũ bão mà thúc tới thúc lui, vừa mạnh vừa thành khiến nước non trong thành ruột tuôn trào vương vãi. Vĩnh Khang có lẽ là sắp ra rồi, một chút nữa thôi, nhưng hắn đột ngột nắm chim nhỏ, bị kín đỉnh đầu, em muốn bắn, em khó chịu lắm

"anh ơi...huhu...a-anh cho Kh-Khang bắn đi màaa...ức...a ..a"

"anh chỉ cho vợ anh bắn thôi, Khang có phải vợ anh không mà đòi?"

Trịnh Vĩnh Khang hiểu ngụ ý trong câu nói của hắn, thầm chửi rửa tên dâm tặc này trong đầu nhưng em biết nếu hỗn hào bây giờ, là em tự đang huỷ đi khả năng sử dụng đôi chân của mình. Vĩnh Khang nức nở

"c-chồng ơi..a..ức..chồng cho bé bắn nha? cho bé bắn rồi muốn gì em cũng cho Chiêu"

"Khang Khang, ván này em chết chắc với anh"

Trương Chiêu thúc thật nhanh, nhanh và mạnh tới mức hắn cảm giác hạ bộ của cả hai cháy đến lụi tàn. đếm khoảng chục cái, Trương Chiêu bắn toàn bộ tinh dịch vào trong bụng mềm của Vĩnh Khang, tay đồng thời thả ra giải phóng cho chim nhỏ. em lụi cả người, toàn thân mệt nhừ nằm sấp xuống giường. bụng em chướng quá, còn nhô lên như vừa ăn no một trận nữa chứ. Trương Chiêu lật người em lại, cố tình nhấn nhấn dưới vùng bụng một chút, tinh dịch đầy ụ tràn ra từ lỗ hậu, toàn thân Vĩnh Khang toàn là nước, đùi non thẫm dịch nhờn hoà cùng tinh dịch chảy ra, nhìn dâm không thể tả!

"Khang à, Khang đang mang thai con của anh này"

"ANH CÒN SỨC ĐỂ CHỌC EM NỮA" - Trịnh Vĩnh Khang thở không ra hơi, bị tên này chọc muốn tức nổ đom đóm mắt

"Khang ơi, Khang nhớ hồi nãy em nói gì không? cho anh cái gì nhở? với cả, sao anh cứ cảm giác vấn đề của anh nó không thuyên giảm í? thậm chí còn tăng lên" - hắn chà sát đầu khấc quanh mép đùi em hắn

Trịnh Vĩnh Khang sợ rồi, thực sự là sợ rồi

"EM CHỊU THÔI, VẤN ĐỂ NÀY EM KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC !!!"

————————
bài khảo sát của công ty có thể không làm nhưng pỏn 2k7 chữ là phải hoàn 🫠🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro