Chương 101 Ngươi thích thỏ con?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Bạch Đinh ở thôn trang suối nước nóng thật sự vui sướng, cùng Cừu Nghi Thanh ở chung cũng vui vẻ, cùng Huyền Quang ở chung cũng vui vẻ.

Con ngựa này không giống ngựa bình thường, rất hiểu lòng người, sẽ không gây chuyện lung tung, vừa thả ra liền không biết chạy đi đâu, chỉ cần Cừu Nghi Thanh huýt sáo một cái, mặc kệ bao xa, nó đều sẽ mau chóng chạy đến trước mặt, thôn trang an tĩnh, bốn bề vắng lặng, Cừu Nghi Thanh liền không buộc nó lại, nơi rộng rãi như vậy, để nó chạy đi chơi.

Biết đây là địa bàn của mình, nó liền buông thả, trong chốc lát thì lao ra chơi tuyết, giằng co với cá dưới hồ băng, trong chốc lát thì không biết ngậm đâu ra đồ vật từ trong phòng, vung vãi khắp nơi, nếu nhìn thấy Diệp Bạch Đinh, thì càng khó lường, vui như rải hoa mà tới cọ hắn, dùng đầu ủi ủi hắn, muốn chở hắn đi ra ngoài chơi.

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn thật ra cũng muốn, nhưng hắn không biết cưỡi ngựa a.

Hắn giống như rất được mấy con có tên lót 'huyền' ưa thích, có lẽ là thường hay ở cạnh Cừu Nghi Thanh, trên người khó tránh khỏi lây dính hương vị của y, chó của y ngựa của y chưa từng coi hắn như người ngoài, Huyền Quang hiện tại vừa thấy hắn liền đặc biệt thân cận, trừ bỏ cọ cọ ủi ủi, đút ăn cũng không còn dùng được nữa, mà nó sẽ cắn tay áo hắn, dùng sức lôi hắn ra ngoài.

Diệp Bạch Đinh...... Diệp Bạch Đinh quyết định học cưỡi ngựa.

Nghỉ lễ, viện tử lớn, ngựa hòa ái dễ gần có linh tính, thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc này không học, chờ đến khi nào!

Hắn mới đầu còn rất sợ ngã, không nghĩ tới Huyền Quang phi nhanh, tính tình nóng này, kỳ thật lại khá vững chãi, thấy hắn muốn động, liền an an tĩnh tĩnh đứng yên, chờ hắn bò lên lưng nó, ngồi vững, nó cũng không lập tức chạy, mà chờ hắn điều chỉnh tư thế xong, nhẹ nhàng kẹp kẹp bụng nó, nó mới chậm rì rì bước đi.

Có lẽ biết Diệp Bạch Đinh cùi bắp, kỹ thuật không ra gì, nó cũng không tùy tâm sở dục như khi chở Cừu Nghi Thanh, chỉ chậm rãi dạo tới dạo lui, ngẫu nhiên đi hơi nhanh một chút, dọa đến Diệp Bạch Đinh lật đật ngồi vững lại, cảm thấy có chút không quá thoải mái, nó liền thả chậm tốc độ, làm Diệp Bạch Đinh nghỉ ngơi điều chỉnh.

Diệp Bạch Đinh không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, nói thực ra, một tháng trước hắn đã có ý đồ học cưỡi ngựa, lén thảo luận rất nhiều với người khác, dù là Thân Khương hay là bạn tù trong Chiếu Ngục, ai cũng đều giảng giải cho hắn rất nhiều điểm quan trọng, kết hợp với thực chiến, lĩnh ngộ từng chút một, giống như cũng không quá khó?

Hơn nữa ngựa cũng thông minh a! Rất biết dẫn người, chưa làm hắn ngã lần nào!

Chờ Cừu Nghi Thanh xử lý xong công vụ do bồ câu đưa đến hôm nay, từ trong phòng bước ra, Diệp Bạch Đinh đã có thể cưỡi Huyền Quang, đi một vòng nhỏ trong viện.

Cừu Nghi Thanh bước đến, ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua Huyền Quang, con ngựa trước đó còn phê đến trời cao lập tức thành thật, đừng nói là phun phì phì hất đuôi, nó ngoan ngoãn lại, động cũng không dám động.

Phất tay qua cổ ngựa, thanh âm của y hơi trầm xuống: "Nghĩ sao lại học cưỡi ngựa?"

Diệp Bạch Đinh chạy đến gương mặt ửng đỏ: "Cũng không thể mỗi lần ra cửa, đều dựa vào ngươi dẫn ta."

Cừu Nghi Thanh:......

"...... Cũng không tốn công gì."

"Ngươi sẽ không phải luôn có thời gian."

"Muốn cho người khác dẫn?" ánh mắt Chỉ Huy Sứ bắt đầu trở nên nguy hiểm.

"Không có," mong muốn sống sót của Diệp Bạch Đinh rất mạnh, "Ngươi là người bảo đảm cho ta, không có ngươi, ta đương nhiên sẽ không cùng bất kỳ ai đi ra ngoài, ta chỉ là muốn cho ngươi có thể nhẹ nhàng một chút."

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi không cần phải gánh vác."

"Nhưng nơi này của ngươi," Diệp Bạch Đinh chỉ vào mắt, "...luôn có quầng thâm, rõ ràng là nhọc lòng quá nhiều, nghỉ ngơi không đủ."

Cừu Nghi Thanh:......

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Từ sau lần ngươi dùng lời nói chèn ép lão xưởng công Tây Hán kia, khi bên đó thu mua không còn dám cắt xén đồ của Bắc Trấn Phủ Tư nữa, sau đó liền đưa tới mười mấy con ngựa mỡ phì thể tráng, sau này nếu ngươi cùng Huyền Quang không rảnh, ta cũng có thể đi mượn để luyện một chút, yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ, sẽ không xảy ra chuyện."

Cừu Nghi Thanh vốn dĩ không quá đồng ý việc thiếu niên học cưỡi ngựa, nhưng tiểu ngỗ tác đã quyết tâm, tại đây không học được, về Bắc Trấn Phủ Tư cũng sẽ trộm học, còn không bằng để y nhìn.

Tuyết đã ngớt, không trung trong trẻo, nhụy mai thấm phấn, đọng tuyết, thiếu niên ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ngựa, con ngựa ẩn ẩn động vó, tựa như ngay sau đó là có thể phi như tia chớp, bỏ qua hoàn cảnh, vẫn là một người một ngựa này, thoạt nhìn đều thật sự rất không đáng tin cậy, Cừu Nghi Thanh vô pháp yên tâm, dứt khoát chính mình xoay người lên ngựa: "Ta dạy cho ngươi."

"Được a."

Diệp Bạch Đinh có được một tài xế già kinh nghiệm phong phú không tốn công, kỹ thuật đỉnh đỉnh tốt, từ phương hướng đến chi tiết, đến việc đối phó với bất đồng nguy cơ, mỗi loại đều được khống chế ổn định vững chắc, bảo đảm tay mơ tiến bộ bay nhanh, chỉ là cái quá trình này......có chút vất vả.

Cừu Nghi Thanh đối với công việc từ trước đến nay luôn yêu cầu cao, từ giai đoạn lên kế hoạch đến thực thi, mỗi một bước, mục tiêu đều cần thiết đạt được mới có thể nghỉ ngơi, ngồi ở trên lưng ngựa thoạt nhìn nhẹ nhàng, trên thực tế...... Diệp Bạch Đinh bị luyện đến độ hai cái đùi giống như không phải của mình, xong việc ngay cả xuống ngựa cũng không nổi, còn cần Cừu Nghi Thanh ôm xuống, trên mặt đất cũng không đứng được, hai cái đùi như mì sợi, vừa đau vừa mỏi vừa vô lực, phải ngâm suối nước nóng một lát mới dịu bớt.

Lãnh đạo là lãnh đạo tốt, ở thôn trang không có hạ nhân, nên toàn bộ mọi chuyện y đều tự tay làm lấy, đem thuộc hạ xách tới ôm đi cũng không tức giận không chê bai, Diệp Bạch Đinh thập phần cảm động.

Ngoại trừ mấy cái này, hắn còn phát hiện một việc, trù nghệ của Cừu Nghi Thanh thật sự không tồi.

Trước khi tới đây Cừu Nghi Thanh có nói qua, nơi này đầu bếp nữ được mời từ đất Thục, biết hắn sắp tới, đã chuẩn bị trước rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, vì mùa đông trời lạnh, cũng không sợ đồ ăn hư hỏng, đã làm rất nhiều bán thành phẩm cho đồ ăn, tuy làm lên không quá tốn công, nhưng có thể làm đến mỹ vị ngon miệng, vượt qua mong muốn, cũng không dễ dàng, mà mỗi một lần, Cừu Nghi Thanh đều sẽ vượt mong đợi.

Diệp Bạch Đinh đương nhiên không tiếc lời khen, các loại cầu vồng thí* có thể thổi không trùng lặp, dù sao thì......ai có thể cự tuyệt mỹ thực chứ?

*đánh rắm đủ màu sắc, là thổi, tâng bốc, nịnh nọt

Hắn luôn luôn bội phục kính trọng người có tài năng, đặc biệt là có thể làm những gì hắn làm không được, tuy cũng là chơi dao nhỏ, giải phẫu đao cùng dao phay lại thật sự không giống nhau, phương diện này, hắn chỉ am hiểu ăn.

Cũng may Cừu Nghi Thanh không ghét bỏ, sau vài lần hắn ẩn ẩn tỏ vẻ ngại ngùng, y bình tĩnh nói, đây là nghỉ đông phúc lợi.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, rồi không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì nữa.

Bắc Trấn Phủ Tư phá án có công, các Cẩm Y Vệ đứng đắn khác đều có thưởng tết, tiền tài vật dùng vô số kể, hắn tuy thân phận đã được đặc cách, trên eo treo thẻ bài giống Cẩm Y Vệ, ở Bắc Trấn Phủ Tư có thể tung hoành, nhưng dù sao cũng không phải Cẩm Y Vệ chân chính, hành động chịu hạn chế, không có biện pháp được nhận thưởng, lãnh đạo bồi thường như vậy, cũng chưa chắc là không thể!

Dù sao hắn cũng không thiếu tiền.

Quà của tỷ tỷ hắn đã sớm thu được lúc chạng vạng một ngày trước hôm trừ tịch, có kèm một phong thơ, trong thơ đặc biệt dặn dò, kêu hắn ráng sống cho tốt, đừng nhọc lòng chuyện không đâu, đặc biệt là phương diện tiền bạc, chờ đến tháng 2 hoa hạnh nở, nàng liền trở lại......

Tóm lại chính là, những ngày ở thôn trang suối nước nóng vô cùng thoải mái, không có vụ án, không có thi thể, Diệp Bạch Đinh có thể cái gì cũng không cần nghĩ, một giấc ngủ đến hừng đông, muốn ngủ nướng bao lâu liền ngủ bấy lâu, tỉnh lại liền có đồ ăn ngon tùy hắn chọn, ăn xong Huyền Quang sẽ dạo tới dạo lui chạy lại đây, muốn chở hắn đi khắp nơi chơi, ừm, có khả năng nhân tiện còn phải tiếp thu các loại chỉ đạo, cơm nước xong buổi chiều tiếp tục, sau đó chính là thoải mái ngâm ở suối nước nóng, có khay gỗ nhỏ nổi trên mặt nước, thả đủ loại thức ăn, trên bờ suối có hoa mai làm bạn, trong suối có nam nhân cùng hứng thú đối ẩm, ngẫu nhiên gió nổi lên, không trung sẽ có bông tuyết rơi xuống, chén rượu sẽ có cánh hoa mai lạc vào, mỗi thời mỗi khắc, đều thực thích ý.

Hắn cùng Cừu Nghi Thanh dường như vĩnh viễn đều có chuyện để nói, ở chung cũng không xấu hổ, khi không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng ở cạnh nhau, cũng thấy bóng đêm tốt đẹp, cảnh đẹp nhân sinh không thể tốt hơn vậy nữa.

Nhưng mà thời gian có tốt đẹp đi nữa, cũng hữu hạn, Cừu Nghi Thanh thân là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sư, trăm công ngàn việc, cho dù là đang nghỉ tắm gội, cũng phải muốn thông qua bồ câu đưa thư xử lý công vụ khẩn cấp, mà bồ câu bay truyền thư có tiện đi nữa, cũng không phải chuyện gì cũng có thể xử lý, có một số việc vẫn phải quay về Bắc Trấn Phủ Tư.

Mồng 5 tháng Giêng, hai người liền thu thập thỏa đáng, rời thôn trang.

Diệp Bạch Đinh có chút luyến tiếc suối nước nóng nơi này, lẳng lặng nhìn thật lâu: "Ta còn có thể đến đây sao?"

Cừu Nghi Thanh lướt qua hắn: "Lại làm nũng nữa thử xem?"

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn xoay người đuổi theo: "Ta làm nũng hồi nào? Ta rõ ràng là cầu xin ngươi, ta là cầu xin tới!"

"Vậy không phải đã biết là làm như thế nào?"

"Ta lại cầu ngươi, là có thể tới?"

"Ngươi có thể thử xem."

Huyền Quang đã chuẩn bị tốt, đuôi vẫy vẫy mũi phát ra tiếng phì phì, Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn để Cừu Nghi Thanh xách lên lưng ngựa, cùng y cưỡi chung một con.

Kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sư được hay chưa, hắn không xác định, nhưng thôn trang này không có người khác, càng không có ngựa khác, hắn chỉ có thể tới như thế nào, về như thế đó, bất quá......đây chắc là lần cuối cùng, hắn cưỡi chung ngựa với Cừu Nghi Thanh?

Vẫn là con đường kia, gió tuyết phất phơ, đường dài thăm thẳm, dường như trong thiên địa chỉ còn lại tiếng tim đập lẫn nhau.

Diệp Bạch Đinh lần này không ngủ, suy nghĩ bay theo bông tuyết đầy trời, không biết bay tới nơi nào, lúc thì nghĩ không biết Tương Tử An bên kia có tiến triển gì hay không, có tìm được ai thích hợp hay không, lúc thì lại nghĩ đến Yến Nhu Mạn, nàng vừa vào lao ngục, không biết cái tết này trải qua thế nào?

Thế gian người có ngàn ngàn vạn vạn, tính cách cũng ngàn ngàn vạn vạn, có hạng người cùng hung cực ác, giết người không cảm thấy áy náy, không cảm thấy đó là tội ác, thậm chí còn đắc chí; cũng có người tâm địa mềm mại, được giáo dục cùng tu dưỡng không cho phép làm ra hành vi như vậy, gặp khó khăn, bước đi phía trước là dẫm vào vực sâu, lui ra đằng sau là khổ sở, giết người hay không, trong lòng đều khổ sở......

Người trong ngực thở ngắn than dài quá rõ ràng, Cừu Nghi Thanh: "Làm sao vậy?"

Diệp Bạch Đinh nhìn tuyết bay mênh mang: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, chuyện cần làm...... rất nhiều."

Nhưng dù có một lòng nhiệt huyết, tâm cao ngất, cũng không thể quản được mọi người trong thiên hạ.

Thanh âm trầm thấp của Cừu Nghi Thanh vang ở bên tai, trước sau như một kiên định hữu lực, tựa như chưa bao giờ dao động: "Bổn sứ là quan trên, cũng chỉ là kẻ cầm đao, thế gian người có ngàn ngàn vạn vạn, mới có thể tạo thành quốc gia, quốc gia không phải quốc gia của một người, chỉ với sức của một người, sao có thể đi xa? Hy vọng của thiên hạ cũng không ở ngươi ta, mà ở mỗi một người lòng có lý tưởng, thiên tử chính hành, nên có công giáo hóa, mong một ngày kia, sĩ nông công thương, bá tánh bình thường, không còn sợ ngoại địch, không còn có ưu phiền, gom lại, là một ngọn lửa."

"Còn ta......"

"Dưới tay ta vong hồn vô số, rất khó nói là chưa bao giờ giết nhầm ai, ưu khuyết điểm, tội nghiệt, đều có thiên địa thanh toán, Diệp Bạch Đinh, nhớ kỹ ngươi là ai, ngươi muốn làm chính là cái gì, không thẹn với tâm, là được."

Không thẹn với tâm......

Cố tình bốn chữ này, cũng không dễ dàng làm được, người không phải cỏ cây, mỗi một bước trưởng thành, đều trải qua tình cảm, người đối với ngươi tốt, người đối với ngươi xấu, ngươi muốn báo đáp hồi quỹ ấm áp, ngươi muốn tiêu diệt giải quyết thù hận...... Luôn có những người không kịp giữ lại, luôn có những việc không kịp hoàn thành, cũng luôn có lúc xúc động rồi tỉnh lại.

Sao có thể không có tiếc nuối?

Diệp Bạch Đinh ngẩng đầu nhìn Cừu Nghi Thanh, thanh âm tan ra trong gió, có chút sai lệch: "Ngươi một đường đi đến tận đây, chưa bao giờ nghĩ tới quay đầu lại?"

Cừu Nghi Thanh rũ mắt: "Chưa bao giờ."

"Cũng không hối hận?"

"Bất hối."

Thiếu niên hơi ngẩng đầu, liền dựa vào trong lòng ngực y, trong mắt đều là y, giống người thiếu niên ngồi một mình trên lầu cao trong thi ca, trên đầu trăng sáng trong trẻo, nhìn về phía sông biển nhân sinh, suy nghĩ sớm tối, giữa mày sóng ngầm kích động, có chút thâm trầm, cũng rất đáng yêu.

Chỉ cần y hơi cúi đầu, là có thể hôn đến.

Cừu Nghi Thanh cúi đầu......

Đem Diệp Bạch Đinh kéo về, môi như có như không xẹt qua đỉnh đầu hắn: "Ngồi đàng hoàng."

Diệp Bạch Đinh cảm giác không khí có chút không đúng, bàn tay to ôm ở hông hơi nóng, bỗng nhiên gió lạnh cuốn bông tuyết thổi qua, nhiệt độ quanh thân giảm mạnh, cảm giác này mới biến mất...... Chẳng lẽ là ảo giác?

......

Trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, đi vào Chiếu Ngục, Diệp Bạch Đinh đã nhận được hoan nghênh nhiệt liệt không giống bình thường.

"Sao lại thế này?" Hắn nhìn về phía Tương Tử An đi đầu.

"Còn có thể làm sao, chuyện ngươi nói đó, có cửa rồi!" Tương Tử An ngồi xổm trong nhà lao cách vách, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói, "Vụ án a, ta tìm được một vụ án thích hợp!"

Diệp Bạch Đinh lập tức ngồi xuống: "Nói đi nói đi."

Tương Tử An: "Chúng ta ở đây có một phạm nhân tên Quản Nhạc Chí, chính hắn thì không có gì để nói, giúp tham quan làm giả trướng mục mới vào đây, trên tay dính mạng người, không muốn đi ra ngoài, nhưng hắn có cái tộc đệ bà con xa kêu Quản Tu Trúc, người rất tốt, tuyệt đối không có khả năng phạm tội, nhưng người này năm nay, không phải, đã qua năm mới, nên nói là năm trước, người này năm trước đã chết, Hình Bộ phán án, nghĩa huynh Hạ Nhất Minh kia của ngươi làm, nói là sợ tội tự sát, đưa đến Đại Lý Tự duyệt lại, xác nhận không có sai sót, kết án......"

Diệp Bạch Đinh nghe rất cẩn thận, Quản Nhạc Chí cùng Quản Tu Trúc đã xuất ngũ phục*, trong mắt người ngoài đã không tính là thân thích đứng đắn, nhưng năm đó vì có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, hai người sống cùng nhau mấy năm, tình cảm dành cho nhau rất sâu, cũng phi thường hiểu biết nhau, hắn nói Quản Tu Trúc thích làm việc thiện, nhân phẩm trung trực, đầu óc cứng nhắc một cây gân, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tham ô hủ bại, càng không thể tự sát.

*baidu - thân thích đã trải rộng vượt qua 5 đời, đây là cách nói cũ, hiện đại kêu 'ngũ đại' nhưng ko hoàn toàn đúng, vì 'ngũ đại' chỉ bằng 'nhất phục', tính ra 'xuất ngũ phục' là thành 25 'ngũ đại' - xoy lỉn lão ko quá hiểu, chỉ cần biết 'xuất ngũ phục' là đã xa lắc đến bắn đại bác ba chục ngày ko tới, à ko liên quan nhưng tên hai anh em này hay ghê

Quản Tu Trúc là Hộ Bộ lang trung, phạm tội là tham ô kho bạc, mùa hè năm trước Giang Nam có lũ lụt, Hộ Bộ rút bạc cứu tế, tới Giang Nam mới phát hiện định mức không đúng, thiếu cũng phải năm thành trở lên, một tầng một tầng tra đến, cuối cùng tra tới trên người hắn, nhân chứng vật chứng khẩu cung, chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng sợ tội tự sát...... Toàn bộ vụ án được kết cực kỳ nhanh, từ lúc Giang Nam có tin tức trở về, Hộ Bộ từ trên xuống dưới tra một cái, đã nhanh chóng tỏa định là hắn, trong vòng ba ngày liền lên công đường, ngày thứ tư nghi phạm tự sát, không quá năm sáu ngày, vụ án liền kết, trình lên cho Đại Lý Tự phê duyệt lại, Đại Lý Tự hồi phục cũng khá nhanh chóng, kết luận cuối cùng của vụ án, đối với trên với dưới đều đã có giải thích.

Đây là vụ án đầu tiên mà từ khi Hạ Nhất Minh 'đại nghĩa diệt thân', thăng lên làm Hình Bộ thị lang đích thân phán xử, với hắn mà nói là có ý nghĩa trọng đại, vì xử án quá nhanh qua tinh chuẩn, hắn còn được quan trên ngợi khen, lập tức đứng vững gót chân, trở thành người đầu tiên chỉ ở dưới thượng thư, tương lai tiền đồ không cần phải nói, chỉ cần cố gắng kiếm thêm vài năm tư lịch, chờ thượng thư từ quan hoặc điều nhiệm, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là người có lợi thế tranh chức thượng thư đời kế tiếp......

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Cho nên vụ án này liên lụy đến Hình Bộ, Đại Lý Tự, Hộ Bộ, khoản cứu tế, lũ lụt, đường sông......có khả năng còn có Công Bộ?"

"Đúng vậy."

Nếu như vụ án này có nội tình, hoặc dứt khoát là có người cố ý làm như vậy, thì lá gan của Hạ Nhất Minh...... thật đúng là rất lớn.

Cùng Tương Tử An nghiêm túc trao đổi chi tiết xong, Diệp Bạch Đinh phát hiện cái khó khăn lớn nhất trong vụ án này, là nó không ở Bắc Trấn Phủ Tư. Không thuộc quản hạt của Cẩm Y Vệ, mà còn là đã kết án phong ấn, không có lý do chính đáng không thể tra hỏi, ngay cả hồ sơ vụ án, ghi chép chi tiết các loại cũng không thể điều qua, tin tức gì cũng tìm không thấy, làm sao mà hiểu biết sâu hơn, rồi lật lại bản án?

Khi Cừu Nghi Thanh trở về, nhìn thấy chính là tiểu ngỗ tác nhà mình đang chống cằm nhìn cửa sổ, mặt mũi phiền muộn.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi đã trở lại!" Diệp Bạch Đinh hai ngày nay ít khi nhìn thấy y, nhanh chóng nhân lúc này mà đề cập đến việc này.

Trọng điểm nằm ở tốc độ phá vụ án này, chuyện vừa phát sinh, đã nháy mắt tìm ra ngọn nguồn, còn có đủ loại chứng cứ vô cùng xác thực, lập tức chặt đứt chân tướng của vụ án, người bị hiềm nghi sợ tội tự sát, chung thẩm kết án...... Hết thảy thoạt nhìn thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, giống như khuôn mẫu đều đã được chuẩn bị tốt, nhất định là sẽ như vậy.

"...... Chính là như vậy, ngươi cảm thấy đây là một cơ hội sao?"

Diệp Bạch Đinh ngoại trừ phát sầu việc hồ sơ tư liệu của vụ án không ở Bắc Trấn Phủ Tư, còn sầu chuyện này không hỏi thì thôi, vừa hỏi, liền liên lụy đến tứ đại công sở, Hình Bộ Đại Lý Tự không có khả năng thừa nhận mình sai, Hộ Bộ bên kia đã sớm lật trời, cũng chưa chắc sẽ nguyện ý để cành mẹ đẻ cành con, nhiều phiền toái, Công Bộ...... Nếu việc này vì lũ lụt đường sông, bọn họ có sai lầm, cũng chưa chắc chịu phối hợp.

Bắc Trấn Phủ Tư chính là một mình chiến đấu, phiền toái nhiều như vậy, làm sao bây giờ?

Đuôi mắt Cừu Nghi Thanh lại giãn ra, đáy mắt đen kịt, thập phần vừa lòng: "Có cơ hội một chọi bốn, chẳng phải vừa lúc?"

Diệp Bạch Đinh:......

Cừu Nghi Thanh: "Bớt cho bổn sứ phải lần lượt chia sức lực ra, đi dạy bọn họ làm người."

Diệp Bạch Đinh nhìn lãnh đạo, không thể không nói, ngươi có chút cuồng a.

"Thánh Thượng đang thanh tra thuế phú, có chính sách mới cần thực thi, chúng ta dọn dẹp mấy con sâu gạo ngồi không ăn bám, uy hiếp bách quan, đúng là lúc đưa trợ lực," Cừu Nghi Thanh nói, "Nếu điều tra rõ chân tướng không có sai lầm, vụ án không bị phán sai, Bắc Trấn Phủ Tư chẳng qua chỉ uổng phí chút sức lực, không ý kiến gì, nếu như có nhiều nội tình, có người hãm hại trung lương, chạy thoát luật pháp chế tài, Bắc Trấn Phủ Tư cần phải đại diện dân chạy nạn, linh hồn đã chết khi đó —— đòi lại công đạo này."

Lãnh đạo đều đã nói như vậy, còn sợ cái gì?

Diệp Bạch Đinh lập tức lên tinh thần: "Trước mắt tin tức quá ít, chúng ta đầu tiên yêu cầu phán đoán xác định, vẫn là hành vi phạm tội của Quản Tu Trúc rốt cuộc có mập mờ gì hay không, có chỗ nào đáng cân nhắc hay không. Vụ án này là theo lời tù phạm Chiếu Ngục Quản Nhạc Chí kể lại, hắn cùng Quản Tu Trúc là xuất ngũ phục thân thích, hai nhà cơ bản không có kết giao, chỉ là năm đó ngoài ý muốn mà ở cùng Quản Tu Trúc mấy năm, toàn bộ phán đoán đều có chứa cảm xúc chủ quan, hắn nói Quản Tu Trúc là người tốt, nhân phẩm chính trực, tuyệt đối sẽ không tham ô tự sát, nhưng lòng người khó dò, chúng ta không thể tùy tiện tin tưởng hắn hoặc Hình Bộ phán phạt, tất cả mọi chuyện, đều phải căn cứ vào chứng cứ......"

Cừu Nghi Thanh: "Không cần sốt ruột, chờ ta đích thân đi thăm dò rồi nói."

"Ừm, ta cũng đi Chiếu Ngục tìm người tâm sự, xem có thể biết nhiều hơn hay không."

Kỳ nghỉ của Cẩm Y Vệ còn chưa kết thúc, Thân Khương trước đó bận rộn thật lâu, lần này Tết Âm Lịch xem như nghỉ cái dài hạn, còn chưa trở về đi làm, Cừu Nghi Thanh một mình mang theo số nhân thủ không nhiều lắm ra ngoài làm việc, lại là mấy ngày không về, Diệp Bạch Đinh cũng không nhàn rỗi, tự mình đi gặp Quản Nhạc Chí hai lần, tận lực hỏi hết tất cả tin tức có thể hỏi, sau đó......

Sau đó liền hết chuyện làm, phải chờ Cừu Nghi Thanh trở về, không có việc gì liền luyện cưỡi ngựa, ở giáo trường lớn của Bắc Trấn Phủ Tư đi tới đi lui, lúc ít người còn có thể chạy chậm trong chốc lát.

Cẩu tướng quân Huyền Phong cảm giác phi thường tịch mịch, lần nào cũng kéo cái xe nhỏ của nó đi bên cạnh, lần nào cũng không đợi được thiếu gia ưu ái, nó rất u buồn, xe nhỏ cứ như vậy mà bị thất sủng sao? Thiếu gia không bao giờ ngồi nữa sao?

Tương Tử An cầm cây quạt, lén lút tới gần: "Thiếu gia không ngồi, còn có tao nha, tao cũng rất gầy rất nhẹ......"

Khổ nỗi cẩu tử chướng mắt hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, túm xe nhỏ chạy mất, cũng không quay đầu lại.

Tương Tử An:......

Đúng vậy, thiếu gia đòi cho hắn một cái lục lạc nhỏ, cũng không tính là của hắn, hắn cùng Tần Giao phải xài chung, ra vào trong sân thì được, mỗi lần chỉ có thể một người, đảm bảo sao? Tính lên đầu Thân Khương. Tuy rằng bách hộ lúc ấy không có mặt, hiện tại cũng không biết gì luôn.

Cẩu tướng quân tuy đi rồi, hắc mã Huyền Quang cũng thực đáng yêu......

Tương Tử An lại mon men tới gần, Huyền Quang đáng yêu quay đầu liền hướng mũi về hắn phun phì phì.

Hắn lau nước miếng trên mặt, rất không hiểu, tại sao mình không được động vật yêu thích chứ!

......

Chờ đến khi Diệp Bạch Đinh đem kỹ thuật cưỡi ngựa luyện đến chín rục, Cừu Nghi Thanh rốt cuộc cũng trở lại, mang về một phần hồ sơ vụ án.

Diệp Bạch Đinh mở trang giấy ra, mặt trên dày đặc chấm mực ti ti, có vẻ chưa khô hoàn toàn......

"Sao chép lại?"

"Ừm." Cừu Nghi Thanh nhận trà Diệp Bạch Đinh đưa qua, uống nửa ly, "Hình Bộ không có khả năng lật lại bản án của chính mình, hồ sơ thu hoạch có chút khó khăn, Đại Lý Tự bên kia lại không bền chắc như thép, Đại Lý Tự Khanh tuổi tác đã cao, chẳng bao lâu nữa là xuống lỗ, hai cái Đại Lý Tự thiếu khanh Chu, Vương muốn tranh thủ vị trí này, lúc ấy duyệt lại vụ án này chính là Thiếu khanh Chu Trọng Bác, người còn lại họ Vương, kêu Vương Quý Mẫn."

Chỉ một câu này, Diệp Bạch Đinh liền minh bạch, không đề cập tới hai người ai thanh chính hơn, ai thích hợp thượng vị hơn, giữa bọn họ tồn tại cạnh tranh, chút chuyện không lớn không nhỏ, có người vẫn nguyện ý giúp một chút.

Chỉ là một bộ phận hồ sơ vụ án, trong quá trình phá án rất nhiều người đều gặp qua, không tính là cơ mật, thêm nữa Cừu Nghi Thanh có thân phận đặc thù, cũng coi như người trong giới tư pháp, hiểu quy củ, sẽ không tùy tiện truyền ra ngoài, vì cái gì không cho một cơ hội?

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng lật phần hồ sơ này ra, chủ yếu là ghi chép về tuyến thời gian trước và sau vụ án, từ lúc Giang Nam lũ lụt, đến đê điều thiếu tu sửa, nguyên bản tiền cứu tế không đúng hạn đúng số lượng giao xuống, khiến nạn dân đói khát, trôi giạt khắp nơi, tin tức báo lên triều đình, thiên tử giận dữ, hạ lệnh tra rõ, Hình Bộ từ trên xuống dưới đem toàn bộ Hộ Bộ tra xét một lần, phát hiện cuối cùng khoản tiền tham ô đều chảy vào túi Quản Tu Trúc, đồng thời phát hiện còn có trướng mục bí mật, lui tới áp chế người khác, thậm chí có mật tin tống tiền, cùng với tâm phúc của hắn rốt cuộc chịu không nổi áp bức mà thoát ra, khai báo, nói toàn bộ đều là một mình chủ nhân làm, hắn có thể làm chứng......

Sổ sách đã trở thành vật chứng bị phong ấn, vô pháp lấy ra, nếu như về sau bọn họ có thể tìm được càng nhiều đồ vật để lật lại bản án, thì có thể căn cứ quy củ điều ra, xem xét nội dung trướng mục là thật là giả, có dấu vết bịa đặt hay không, nhưng người hầu làm chứng kia đã chết, sau khi vụ án kết thúc hai tháng, hắn đột nhiên mắc bệnh cấp tính, không đến mấy ngày liền chết, nhưng người nhà của hắn lại có phúc vận, không biết từ đâu kiếm được mẻ lớn, phát đại tài, hiện giờ nhà cửa đồng ruộng cũng không biết đã mua nhiều ít.

Cuối cùng, chứng cứ lớn nhất nói Quản Tu Trúc sợ tội tự sát, chính là hiện trường tử vong, là một cái phòng kín, ở ngay trong thư phòng của hắn, cửa sổ đóng rất kín, người ngoài phải phá cửa mới có thể đi vào, khi phát hiện hắn đã ngã trong vũng máu, bụng cắm một cái chủy thủ, trên tay đều là máu, căn cứ cách cầm dao, hướng dao đâm vào, dùng chính là tay trái, mà Hộ Bộ từ trên xuống dưới, bao gồm người nhà hắn, chỉ có một mình Quản Tu Trúc là thuận tay trái.

Diệp Bạch Đinh tập trung vào ghi chép nghiệm thi, lại phát hiện ghi chép này phi thường đơn giản, chỉ là viết rõ kết quả kiểm nghiệm, không có chi tiết gì khác.

"Chỉ có vậy?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Cũng đủ khả nghi."

Diệp Bạch Đinh biểu tình nghiêm túc: "Chúng ta khi nào bắt đầu bài tra?"

Cừu Nghi Thanh rũ lông mi, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: "Hiện tại đi."

"Hiện tại?"

"Ngươi có việc?"

"Thật ra không có......"

"Vậy thì đi thôi," Cừu Nghi Thanh đứng dậy trước, "Vừa lúc tối nay náo nhiệt, kinh thành thịnh cảnh, chúng ta đi một lần con đường Quản Tu Trúc đi lần cuối lúc sinh thời."

"Được."

Diệp Bạch Đinh đi theo Cừu Nghi Thanh ra cổng lớn, mới phát hiện không đúng.

Phố chính đèn đuốc lộng lẫy, so với đêm trừ tịch, càng có nhiều đèn lồng, đường phố náo nhiệt ồn ào, đi về hướng ánh đèn, ánh trăng cũng sáng trong, sáng như ban ngày, có nam nữ trẻ tuổi đi lại trên phố, nữ hài tử hơn phân nửa đều xách lồng đèn trong tay, thỏ con, hổ con, tiểu hồ ly......nhiều vô cùng.

"Tối nay......là tết Thượng Nguyên?"

Cừu Nghi Thanh thấy tầm mắt hắn ngẩn ngơ, dừng trên hoa đăng của tiểu cô nương ven đường, khựng lại: "Ngươi cũng thích thỏ con?"

Diệp Bạch Đinh lập tức xua tay: "Không, không có, chúng ta đi làm chính sự đi."

Cừu Nghi Thanh cũng đã mua một cái đèn con thỏ cùng khoản từ cái sạp bên cạnh, đưa cho Diệp Bạch Đinh: "Thích vật nhỏ, không mất mặt."

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn cùng con thỏ trên tay hai mặt nhìn nhau, Chỉ Huy Sứ ngươi đây là làm sao vậy, đã quên ra cửa là muốn làm chính sự sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro