Chương 103 Bị nhéo tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Câu cốt?" Cừu Nghi Thanh đối với giết người rất có nghiên cứu, xương người cũng coi như quen thuộc, ở phương diện phá án tất nhiên có hệ thống kết cấu hiểu biết riêng, nhưng mấy loại xương quá mức nhỏ vụn này, thì không nhận rõ được.

"Xương bàn tay người, đại khái là ở chỗ này......"

Nói đến tri thức chuyên nghiệp, Diệp Bạch Đinh luôn rất nghiêm cẩn, hắn kéo tay Cừu Nghi Thanh qua, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay đối phương, dừng ở gốc ngón tay, tới gần mép ngoài của bàn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "So với xương ngón tay, xương của bàn tay không dễ nhận ra, hình dạng không giống nhau, kích cỡ cũng rất nhỏ, chỗ xương này, ở mép ngoài có một chỗ hơi nhô ra, giống như móc câu, nên gọi là câu cốt."

Cổ họng Cừu Nghi Thanh co giật nhỏ đến khó phát hiện.

Tiểu ngỗ tác cúi đầu nhìn tay y, biểu tình thập phần nghiêm túc, đầu ngón tay thấm ánh trăng, càng trở nên trắng nõn mượt mà, có chút lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay đã bị nhiệt độ cơ thể y nhanh chóng hòa tan, tiểu ngỗ tác bộ dạng kiều khí, ngón tay cũng kiều khí, bóng loáng mềm mại, giống như tơ lụa cao cấp, không giống với bàn tay hàng năm nắm đao, dài thô nhiều vết chai của y, còn rất nhỏ, chỉ cần năm ngón tay y khép lại, là có thể dễ dàng nắm trọn......

Hắn còn nhéo nhéo y.

Không chỉ một lần.

Đôi mắt thâm thúy của Cừu Nghi Thanh ẩn vào bóng tối âm thầm, thanh âm không chịu khống chế mang chút ám ách: "Còn gì nữa? Xương bàn tay, chỉ có câu cốt?"

"Không chỉ có vậy," Diệp Bạch Đinh nhéo tay Cừu Nghi Thanh, dạy học tại chỗ, dịch qua trái, từng chút một, chậm rãi bóp bóp, "Tỷ như nơi này, chỗ gần câu cốt, cục xương nhỏ này tròn tròn, có chút giống đậu Hà Lan, nên gọi là uyển đậu cốt, cái ở bên cạnh uyển đậu cốt, hình dạng hơi giống tam giác, là tam giác cốt......"

Diệp Bạch Đinh gần như bóp hết bàn tay Cừu Nghi Thanh, không cảm thấy có gì không đúng, bởi vì 'quá trình dạy học' này, hai người tất nhiên phải dựa vào nhau rất gần, đuôi tóc giao triền, hô hấp vương vấn.

Nguyệt hoa trong trẻo lưu chuyển, kèm với ánh đèn ấm áp trên đường, có pháo hoa nổ tung trên đỉnh đầu, đem bóng hai người kéo ra thật dài, rất ứng với phong cảnh tết Thượng Nguyên, hai người giờ khắc này, không khác gì những người có tình không tự chủ được đi đến bên nhau trên đường, không khí thậm chí càng thêm lưu luyến triền miên.

"Hai người các ngươi đang trộm làm cái gì đó?"

Trên đường đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, Diệp Bạch Đinh Cừu Nghi Thanh cùng quay đầu lại, là Thân Khương.

Thân Khương lập tức cảm nhận được ánh mắt tử vong đến từ cấp trên, hắn lại không phải ngốc tử, đương nhiên biết lúc này nhảy ra nói chuyện là không thích hợp, nhưng mà Chỉ Huy Sứ đại nhân, ngài tốt xấu chú ý một chút hoàn cảnh bốn phía a!

Nơi này đã rời xa đường chính, người lui tới cũng không nhiều, hai người các ngươi ở trước cổng nhà người khác khanh khanh ta ta, không sợ bị nhìn thấy sao? Ngài sao không chọn một chỗ tốt hơn, chỗ đông người cũng được, có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi, hẻm tối không người cũng tiện cũng được, chỉ cần thiếu gia không cự tuyệt, ngài thích làm cái gì thì làm cái đó, sao lại đi chọn chỗ này...... phải, Cẩm Y Vệ chúng ta không sợ rêu rao, làm cái gì cũng đúng lý hợp tình, nhưng chuyện như trộm......yêu đương vụng trộm này, có phải vẫn nên tránh đi người khác một chút hay không? Ngài không biết xấu hổ, thiếu gia quay đầu lại nhớ tới không xấu hổ a? Nếu mấy ngày liền không để ý tới ngài, ngài ủy khuất không dám nháo thiếu gia, bọn thuộc hạ lại không chịu nổi ngài lăn lộn trả thù!

Vì thiếu gia cùng các đồng liêu, Thân bách hộ kiên cường đứng lên, không thể giả đui.

Hắn còn nỗ lực đảo tròng mắt trái phải, tận lực ám chỉ nhắc nhở cấp trên, thật sự, hắn không có ý xấu, chỉ có ý nhắc nhở!

Diệp Bạch Đinh hoàn toàn không biết Thân Khương đang não bổ cái gì, cũng không cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chỗ nào không đúng, chỉ là kinh ngạc là vào thời gian này ——

"Hôm nay tết Thượng Nguyên, ngươi không cần bồi tẩu phu nhân?"

"Đang bồi nàng ra ngoài a!" Thân Khương tâm nói không hổ là thiếu gia tốt của ta, ôn nhu săn sóc, thiện giải nhân ý, bậc thang đưa tới cửa, hắn đương nhiên thuận theo mà leo xuống, "Mua cho nàng hai ngọn hoa đăng, còn chưa có xem cái gì khác đâu, nàng liền chê ta ánh mắt không tốt, đem toàn bộ tiền riêng ta giấu được tịch thu hết, tự mình đi mất......"

Diệp Bạch Đinh tròn mắt: "Ngươi không phải là làm cái gì, chọc giận người ta đi?"

Thân Khương thẳng lắc đầu: "Không có, nàng là gặp được bằng hữu, hẹn người đi xem xiêm y trang sức, chê ta vướng chân, nói trong tiệm không có chỗ để gửi mấy lão gia vô, kêu ta tự đi dạo một lát, lát nữa quay lại đón nàng."

Ai biết chân cẳng hắn linh như vậy, tùy tiện chọn cái lộ, lại tản bộ tới nơi này, ngẫu nhiên đụng phải Chỉ Huy Sứ cùng thiếu gia!

Thiếu gia tay xách đèn con thỏ, trên tóc cài trâm con thỏ phát sáng, còn khá xinh đẹp, vừa nhìn là biết Chỉ Huy Sứ mua, hai người đang đi chơi tết Thượng Nguyên a! Ý? Không đúng, thiếu gia hình như cầm thứ gì trong tay? Giống như......cục xương nhỏ? Sao thiếu gia bị hắn bắt tại trận, mà một chút cũng không thẹn thùng? Không thẹn thùng, cũng không mắng hai câu?

Không không không, cái này không bình thường, đây tuyệt đối không phải là đang thân thiết, là có ẩn tình!

Thân Khương cảm giác mình rốt cuộc phát hiện ra chân tướng, là hắn hiểu lầm Chỉ Huy Sứ! Chỉ Huy Sứ mới không có dùng ánh mắt giết người công kích hắn, là hắn hiểu sai, Chỉ Huy Sứ có lẽ là đang phê bình hắn vì sao bây giờ mới đến? Chuyện lớn như vậy a!

Thân bách hộ chấn chỉnh lại biểu tình, chẳng những không xoay người rời đi, còn đi tới trước mặt hai người, chỉ vào thứ trong tay Diệp Bạch Đinh: "Đây là......"

Diệp Bạch Đinh đưa khối câu cốt nhỏ kia cho Thân Khương xem: "Xương người, trên bàn tay."

Thân Khương thiếu chút quăng nó ra, trên......trên bàn tay?

Hắn cũng không phải sợ xương cốt, ánh mắt Chỉ Huy Sứ cũng thật là đáng sợ, giống như khối xương nhỏ kia mà rơi vào tay hắn, thì bàn tay hắn cũng theo đó mà đứt lìa vậy.

Nhưng đây không phải......có chuyện rồi sao?

Thân bách hộ hàm hàm hồ hồ nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: "Lễ......lễ Thượng Nguyên, hai người chơi cái gì không được, đi chơi cái này?"

Không phải đã nói cho nghỉ dài hạn ăn tết sao? Là cơm tất niên không thể ăn hay là hoa đăng không thể chơi, sao lại chơi ra một vụ án? Hắn mới nghỉ ngơi mấy ngày, rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì!

"Chơi?"

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, nhịn xuống không đánh người, tốt xấu gì cũng phải cho Thân Khương chút mặt mũi, lát nữa đừng mất mặt trước mặt phu nhân, kiên nhẫn, đem mấy chuyện gần đây nói sơ qua với Thân Khương.

Thân Khương lúc này là thật nóng nảy: "Chuyện lớn như vậy sao không gọi ta? Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư đều nghỉ ngơi, để một mình Chỉ Huy Sứ làm việc mà được sao? Không được, ta cần phải gia nhập!"

Thế nhưng chân tình thật cảm nổi giận, còn tự giác yêu cầu tăng ca!

Diệp Bạch Đinh:......

"Phu nhân của ngươi......"

"Chính là vì nàng, ta mới cần thiết tăng ca!" Thân Khương thấy biểu tình thiếu gia hơi giật mình, biết hắn không hiểu, thở dài, "Thiếu gia còn không có thành thân, sợ là không hiểu, bà nương kia của ta nuôi ta không khác gì nuôi chó, ta ở bên ngoài bận rộn, đừng hoa tâm, biết về nhà giao tiền giao lương là được, ta mà ngày ngày ở bên nàng, nhìn chằm chằm nàng, nàng còn ngại phiền kìa, kêu hai tiếng là muốn đánh ta, ta kiểu gì cũng phải công vụ bận rộn, vội đến chân không chạm đất, về nhà nàng mới có thể đau lòng ta, làm đồ ăn ngon cho ta, xách nước rửa chân cho ta, bóp vai đấm lưng cho ta, sẽ không tùy tùy tiện tiện xách ván cửa nện lên mặt ta, cũng sẽ không kêu ta quỳ bàn giặt đồ......"

Diệp Bạch Đinh thương hại nhìn hắn: "...... Ngươi vất vả."

Thân Khương giương cằm lên: "Không vất vả không vất vả, ở với tức phụ có cái gì mà vất vả, liền...... vui vẻ đi, sau này còn cả đời kìa, ngày thường sinh hoạt, dù sao cũng phải có cái thú, ta mới không phải sợ nàng, là dỗ nàng đó, nàng cao hứng, cười híp mắt, ta nhìn cũng thấy vui vẻ."

Người đều đã nói như vậy, phải dùng tăng ca để đổi lấy lòng thương hại của thê tử, Diệp Bạch Đinh sao có thể cự tuyệt, chỉ là còn một vấn đề ——

"Ngươi nói lát nữa muốn đưa phu nhân về nhà, hẹn giờ nào?" Nếu tới không kịp không tính, hôm nay 15 tháng giêng, để cho phu thê người ta an ổn ăn cái lễ.

"Cần gì hẹn? Với tính tình kia của nàng, dạo đến khi nào mới xong? Lát nữa trễ trễ, sạp sắp dọn lại đi đón nàng là được, không có việc gì, lòng ta hiểu rõ!"

Diệp Bạch Đinh chưa yêu đương gì, không hiểu tình thú của lão phu lão thê, trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng không nói gì.

Thân Khương nhìn ra, có chút khoe khoang: "Thiếu gia yên tâm, ta đi theo nghe chuyện này, tuyệt đối sẽ không đón nàng trễ, cũng sẽ không bị nàng xách lỗ tai giáo huấn, càng sẽ không ảnh hưởng công tác ngày mai, thật sự, thời gian thói quen của nàng, ta quen thuộc nhất, giống như Chỉ Huy Sứ, không phải cũng biết ngươi lúc nào rời giường lúc nào buồn ngủ, ngẫu nhiên muốn ăn cái gì, đang giở tính trẻ con gì đó sao?"

Diệp Bạch Đinh:......

Thân Khương nhìn cái đèn con thỏ, lập tức phấn khởi: "Ngươi xem, y còn biết ngươi thích đèn con thỏ!"

Diệp Bạch Đinh theo bản năng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh vẻ mặt 'cái này không có gì ghê gớm', chỉ là ánh mắt nhìn về phía Thân Khương, đã không còn là giết người, mà mang theo cổ vũ.

Thân Khương tâm hoa nộ phóng, hắn liền biết hắn không đi nhầm! Phải làm như vậy!

Vì thế câu tiếp theo, hắn liền hỏi: "Cho nên cục xương nhỏ này là của người mà chúng ta không biết? Vậy Quản Tu Trúc chẳng những tham ô, sợ tội tự sát, trước khi chết còn giết người......rồi chôn trong viện này?"

"Vậy thì phải đào ra mới biết được."

Diệp Bạch Đinh nói, không biết nghĩ tới cái gì, đuôi mắt híp lại, có chút giảo hoạt: "Cũng có lẽ, không phải ai khác, mà chính là bản thân Quản Tu Trúc thì sao?"

Thân Khương quả nhiên sợ tới mức nhảy dựng: "Đừng, đừng, đừng tới chuyện xác chết vùng dậy đi! Quá đáng sợ...... Phạm vào đại sự như vậy, vụ án ván đã đóng thuyền, Hình Bộ Đại Lý Tự sao có thể sẽ bỏ qua, không để hắn chết? Ta không tin!"

Cừu Nghi Thanh đã đẩy cổng ra: "Vào xem."

Diệp Bạch Đinh đuổi theo: "Hôm đó Quản Tu Trúc tăng ca đến trễ, tan làm, dọc theo phố lớn ăn đồ vật, đoán đố đèn, ở cái viện này dạo một vòng, sau đó về phòng?"

"Không phải," Cừu Nghi Thanh nói, "Hắn lại quay lại công sở Hộ Bộ."

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một cái chớp mắt, có chút ảo não: "Cho nên địa điểm tử vong là thư phòng, cũng không phải thư phòng trong nhà!"

Hắn cẩn thận hồi tưởng một lần, không phải hắn nhìn không rõ, mà là hồ sơ Hình Bộ miêu tả địa điểm tử vong cũng không rõ ràng, còn cố ý chỉ ra, nói cái gì mà Hộ Bộ từ trên xuống dưới không có ai dùng tay trái, người nhà hắn cũng vậy, hắn liền theo bản năng hướng suy nghĩ về phía địa điểm tử vong là ở trong nhà Quản Tu Trúc......

Vụ án này ngoại trừ người hầu phản bội, rồi bệnh cấp tính chết kia của Quản Tu Trúc, không còn một chút quan hệ nào với Quản gia, chuyện là chuyện của Hộ Bộ, nhân chứng vật chứng đều ở Hộ Bộ, cho nên người nhà có dùng tay trái hay không, cung không phải là tin tức mấu chốt, không cần thiết phải nhấn mạnh ở chỗ quan trọng.

Là cố ý? Hay là bản thân người ghi chép không đủ logic phá án, kinh nghiệm không phong phú?

Thân Khương đi vào sau cùng: "Cái viện này có cái gì? Quản Tu Trúc đêm hôm không về nhà, chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ trong phòng có thứ gì đặc biệt quan trọng?"

Cừu Nghi Thanh: "Trước hết nhìn xem."

Thân Khương gật gật đầu: "Đúng rồi, vừa rồi phát hiện xương người, mấu chốt nhất là tìm được càng nhiều, xác nhận thân phận...... Không đúng a thiếu gia, chúng ta chỉ bằng một mảnh xương tay bé xíu, là có thể xác định có người chết sao? Nếu là người ta chỉ bị thương thì sao? Tỷ như đánh nhau dùng binh khí gì đó, chặt đứt một bàn tay, người cũng không chết."

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn như nhìn ngốc tử: "Ta khi nào nói qua nhất định có người chết? Nếu thật sự có thể xác định, còn có rảnh nói giỡn với ngươi? Chỉ Huy Sứ không phải đã nói, trước hết nhìn xem, tìm xem, xác định rồi nói."

Thân Khương:......

Cho nên các ngươi là chọc ngốc tử chơi có đúng không! Cấp trên không phải người a, thiếu niên cũng đi theo học hư!

Vì là buổi tối, ánh sáng không quá tốt, nhân thủ cũng không nhiều lắm, ba người chỉ đi một vòng các nơi trong viện, hất tuyết ra nhìn nhìn, không nghĩ tới đúng là có, một lát sau, đã lôi ra mười mấy khối xương vụn vặt, mấy khối xương này đều không lớn, nhìn mặt ngoài hoàn toàn nhìn không ra là xương người, ít nhất là Thân Khương nhìn không ra, tết nhất lễ lạc, bàn ăn nhà ai cũng sẽ thêm món chính, ăn xương gà, xương vịt, xương heo ném ra, cái nào cũng có, ném ở bên ngoài bị chó tha đi, vung vãi là bình thường.

Nhưng vẻ mặt thiếu gia càng lúc càng nghiêm trọng, thì không quá bình thường......

"Thật sự có vấn đề?"

Diệp Bạch Đinh không nói, chỉ nương ánh sáng mỏng manh từ cái đèn lồng con thỏ ở hành lang, cẩn thận phân biệt.

"Đây là túc chu cốt*...... đây là xương bánh chè...... ba cái này, là xương cột sống, xương cột sống phần ngực và xương thắt lưng, đều là thân trên."

*là cái xương ở mé trong bàn chân, từ mắt cá bên trong dịch xuống chừng 1-2 cm có cái xương nhô ra

Thân Khương lúc này không nói chuyện, nếu chỉ là tay và chân, xuất phát từ nguyên nhân nào đó bị chặt đứt, người sẽ không chết, nhưng xương cột sống đều có...... Không ai có thể ở trong tình huống như vậy mà còn sống?

Thật đúng là có thi thể! Còn là loại tàn nhẫn nhất...... phanh thây án!

Cừu Nghi Thanh nhìn chằm chằm một khối xương cốt: "Thứ đen đen bám trên đó, là thịt người?"

Nói đúng ra, là tổ chức cơ thịt, mô liên kết, sợi cơ, sợi màng linh tinh bám trên xương, cũng không nhất định là thịt, nhưng Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh có ý tứ gì, gật gật đầu: "Phải, chết không phải do nguyên nhân tự nhiên sau khi chôn thì thi thể hủ hóa phân giải, đây là có người có ý đồ gia tốc quá trình hóa xương."

Thi thể hóa xương cần nhiều thời gian, nhưng nếu có thêm điều kiện, liền không nhất định, tỷ như hóa học dược vật, tỷ như dã thú gặm cắn......

Mà trên toàn bộ mớ xương tìm được này, đều có dấu răng, còn rất rõ ràng.

Cừu Nghi Thanh nhìn kỹ khối xương: "Nhìn dấu răng, giống như chó."

Thân Khương cũng thấy được, tròng mắt thiếu chút nữa trừng đến rớt ra: "Ông trời ơi, gặm hung như vậy, con chó này đói cỡ nào? Chó gặm xương đôi khi là cả xương cả thịt cùng nhau nuốt, chúng ta chỉ tìm được một chút như vậy, phần còn lại có phải......"

Đều bị chó nuốt vào bụng rồi?

Chỉ là suy nghĩ một chút, Thân Khương liền không rét mà run, đây chính là người a......

Đôi mắt Diệp Bạch Đinh hơi rũ: "Còn phải tìm tiếp, có thể tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Một người sống sờ sờ, như thế nào liền biến thành thi thể, lại xuất hiện ở chỗ này, bị dã thú gặm xác, da thịt vô tung vô ảnh, thậm chí ngay cả xương cốt cũng tìm không thấy, người này là ai, tên gì, nhà ở nơi nào, làm công việc gì, bên cạnh có những ai thân thuộc?

Bọn họ đều cần phải biết.

Cừu Nghi Thanh để ngón tay trước miệng, thổi ra tiếng sáo dài ngắn bất đồng, tiết tấu bất đồng, thực mau, có Cẩm Y Vệ mặc thường phục trèo tường mà đến, nửa quỳ trên mặt đất hành lễ: "Tham kiến Chỉ Huy Sứ!"

Cừu Nghi Thanh cũng không vô nghĩa, trực tiếp bố trí mệnh lệnh: "Điều một đội người lại đây, cẩn thận lục soát cả viện, tìm xem có xương người hay không, hoặc là dấu vết khả nghi; thông tri người của Quản gia đến giải thích, cùng với tòa nhà này tạm thời bị Bắc Trấn Phủ Tư phong ấn, người không liên quan, không thể tới gần."

"Dạ!"

Diệp Bạch Đinh cùng Thân Khương thì bắt đầu đi vào trong.

Đèn con thỏ đã bị Cừu Nghi Thanh treo ở ngoài mái hiên, phỏng chừng là nó quá yếu ớt, sợ bị hư, Thân Khương ở bên ngoài tòa nhà nhanh chóng tìm được đèn lồng, thắp sáng một đường hướng vào trong.

Tiểu viện này giống như lời Cừu Nghi Thanh đã nói, có khả năng cùng địa thế có quan hệ, bố cục rất đặc sắc, hai bên cũng không rộng bao nhiêu, không khác gì tòa nhà bình thường, nhưng chiều sâu lại rất sâu, lướt qua viện riêng đi vào phía trong, có hành lang gấp khúc, có giếng trời, có phòng chủ phòng khách, lướt qua rồi lại hướng sâu vào trong, vẫn còn không gian, để làm thư phòng, thính đường, nhà kho, không kể hết, đi xa hơn, còn có một gian phòng tinh xảo, cửa sổ mở bốn phía, rất lớn, bộ dáng như dùng để làm phòng tiệc, ngoài cửa sổ có núi giả đan xen, bụi cây thấp, nhìn là biết đã trải qua xử lý tốt, nếu như tới mùa xuân hạ, lúc hoa nở, cảnh sắc bảo đảm sẽ rất đẹp.

"Ta trước đó nói người Hộ Bộ đến đây liên hoan, chính là ở chỗ này."

Cừu Nghi Thanh không biết khi nào đã đi đến: "Vì đây là nhà riêng đứng tên Quản Tu Trúc, chính hắn cũng không thường ở, nên cũng không có hạ nhân, ngày thường trong nhà sẽ có người đúng giờ lại đây quét tước, Hộ Bộ đến tụ hội, sẽ không bị ai quấy rầy, thức ăn, rượu......ngay bên cạnh chính là tửu lầu, nói một tiếng, là người ta có thể đưa bàn tiệc đến, xuân hạ năm trước, Hộ Bộ tụ hội ở đây không chỉ một lần."

Cho dù năm trước có bộ dáng gì, nửa năm qua đi, nhiều lần quét tước, nơi này khẳng định là tìm không thấy dấu vết nào nữa, bọn họ chỉ có thể từ việc nhỏ không đáng kể, tìm kiếm đồ vật có liên quan đến chủ nhân của tòa nhà.

Tỷ như sách trong thư phòng, lật qua hay không lật qua, bị lật nhiều ít lần, còn có tranh thơ của Quản Tu Trúc...... Không khó phát hiện, người này đích xác có chút chủ nghĩa lý tưởng, còn rất có tài hoa, trong gian thư phòng này của hắn không có cảm giác trói buộc, hắn rất tự tại, nghĩ đến cái gì liền viết cái đó vẽ cái đó, không sợ bị người khác phát hiện.

"Hắn rất tự tại." Diệp Bạch Đinh nghĩ, "Thích nơi này, coi trọng nơi này, bởi vì nơi này có thể làm hắn thả lỏng?"

Cừu Nghi Thanh lại phát hiện một điểm: "Hắn nuôi chó."

Thân Khương ngó trái ngó phải không nhìn thấy: "Có sao? Làm sao biết?"

Diệp Bạch Đinh nhìn quanh phòng, đúng là thấy được một thứ, ngón tay chỉ qua: "Cầu mây."

Huyền Phong rất mê chơi cái này, thích làm người khác bồi nó chơi ném cầu, tốt nhất là ném thật xa, nó nhảy lên 'ngao' một tiếng đớp lấy, lại vẫy đuôi chạy về, đám cẩu tử có vẻ đều yêu sâu sắc trò này, người nuôi chó, tất nhiên cũng sẽ chuẩn bị.

Tỷ như ở sau chính sảnh Bắc Trấn Phủ Tư, có cái phòng nghỉ của Cừu Nghi Thanh, kỳ thật y rất ít nghỉ ở gian phòng kia, cùng lắm là dùng để thay quần áo, nhưng dù vậy, bên trong vẫn có cầu mây.

"Nếu nuôi chó......thì nhất định có chuồng chó!"

Vật nhỏ ở đâu, dù sao cũng phải an trí cho nó đi!

Ba người tiếp tục tìm, rất nhanh đã tìm được cách vách phòng chất củi, có một gian phòng trống không lớn, vì trống rỗng, ngược lại có vẻ không nhỏ, trên mặt đất thả cái đệm nhỏ, món đồ chơi nhỏ, sát tường còn có chậu nước, chậu cơm, trên tường có vết cào lớn lớn bé bé, rậm rạp, nhìn là biết móng chó cào lưu lại.

Thân Khương nhăn mũi: "Sao có mùi hơi tanh? Chỗ ở của Huyền Phong nhà chúng ta lại không như vậy."

Diệp Bạch Đinh đi đến ven tường, ngồi xổm xuống, ngón tay sờ sờ dấu vết trên tường, lại để trước mũi ngửi ngửi: "Đích xác có mùi."

Ánh sáng quá mờ, bọn họ chỉ có thể đốt đèn lồng, nhìn thấy vết cào do móng vuốt lưu lại ven tường, cùng với mấy vết đen mờ, nhưng mấy vết đó là cái gì, lại không phân biệt rõ.

Ngón tay Cừu Nghi Thanh cọ lên tường, cảm giác được ẩm ướt, giữa mày hơi nhíu: "Nơi này cũng đã bị quét tước."

Khả năng rất lớn, là còn bị lau rửa qua.

Vì ánh sáng quá mờ, ba người đi một đường cũng không nhanh, đại trạch của Quản gia lại cách nơi này không xa, một lão bộc rất nhanh đã chạy tới, khi theo Cẩm Y Vệ tiến vào rất câu nệ, đầy mặt sầu não, nghĩ chắc là biết Cẩm Y Vệ hơn phân nửa là muốn hỏi chuyện của thiếu gia, qua lâu như vậy, mọi người đều không muốn nhắc lại.

Cừu Nghi Thanh sao có thể bận tâm tâm tình của ông ta, trực tiếp mở miệng hỏi: "Thi thể của Quản Tu Trúc, hiện tại ở nơi nào?"

Quả nhiên là tới.

Lão bộc thở dài: "Tam thiếu gia năm trước xảy ra chuyện, có chút không vẻ vang...... Gia chủ đau lòng nhi tử, nhưng cũng không chỉ có một nhi tử này, cũng phải nghĩ cho người khác, sợ bị liên lụy, xác của tam thiếu gia liền không táng nhập phần mộ tổ tiên, mà táng ở bên ngoài."

Cừu Nghi Thanh: "Có người trông coi không?"

"Có," lão bộc lập tức nói, "Tốt xấu gì cũng họ Quản, là nam đinh trong nhà, không thể vào phần mộ tổ tiên đã rất ủy khuất, sao có thể chậm trễ? Gia chủ tăng tiền thưởng, đặc biệt phái mấy người hầu đi canh mộ, đều là nam đinh tráng kiện trẻ tuổi, dương khí đủ, không sợ hãi."

"Lần tu sửa mộ gần đây nhất là khi nào?"

"Cái này...... Tam thiếu gia mới qua đời nửa năm, mộ này, còn chưa được tu sửa qua."

"Vậy có thể có người khác thay các ngươi tu sửa hay không?"

Cừu Nghi Thanh lời này nói rất ý vị thâm trường, cũng tận lực uyển chuyển.

Lão bộc phản ứng lại, lập tức xua tay: "Thật sự không có khả năng! Mấy hạ nhân to con kia đã cầm khoản tiền thưởng lớn, sao có thể không tỉ mỉ làm việc? Mộ của tam thiếu gia được giữ an ổn, tuyệt đối không có khả năng bị động qua!"

Trong phòng lập tức an tĩnh.

Diệp Bạch Đinh liền mở miệng hỏi: "Quản Tu Trúc nuôi chó?"

Lão bộc: "Đúng vậy."

"Hắn hình như là ở nhà?"

"Đúng vậy."

"Đã ở nhà, vì sao lại muốn nuôi chó ở chỗ này, không mang trở về?"

"Bởi vì tiểu thiếu gia sợ chó," lão bộc nói, "Tam thiếu gia là đứa hiếu thuận, cũng thương đệ đệ, nghĩ chó nuôi ở đâu cũng được, liền không mang về nhà."

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên người ở Quản gia đều biết hắn nuôi chó, chỉ là vì đệ đệ, mới nuôi ở chỗ này?"

Lão bộc: "Đúng vậy."

"Vậy lúc này chó ở đâu rồi?"

"Chạy, không tìm thấy."

"Khi nào?"

"Ngay sau khi tam thiếu gia chết......" Lão bộc thở dài, "Khi đó Hộ Bộ trên dưới đều rất khẩn trương, trong nhà cũng rối ren sợ hãi, ngày ngày lo lắng đề phòng, người còn không rảnh lo, nơi nào còn nghĩ tới chó? Chờ đến khi nhớ ra, ước chừng đã qua mười mấy ngày, sợ chó đói chết, chạy nhanh lại đây xem, chó cũng đã không còn."

"Các ngươi có tìm không?"

"Tìm, tìm mấy ngày, tam thiếu gia đã đi, con chó này là niệm tưởng duy nhất hắn để lại, muốn đối đãi cho tốt, nhưng tìm thật lâu cũng tìm không thấy, không có biện pháp, chỉ phải từ bỏ."

Ba người Diệp Bạch Đinh nhanh chóng nhìn nhau.

Hôm nay sao lại trùng hợp như vậy, muốn tra Quản Tu Trúc, liền phát hiện xương người, có khả năng có một khối thi thể, muốn tìm động vật cắn thi thể, liền phát hiện trong cái viện này từng nuôi chó, muốn nhìn con chó này, lại bị báo là nó mất tích, đã sớm chạy.

Vậy xương người trong viện này là từ đâu ra? Từ khe đá nhảy ra sao? Hay là có chó hoang tha lại đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Bạch Đinh ( tư thế xem tướng tay, vừa bóp vừa sờ): Nơi này là câu cốt, nơi này là uyển đậu cốt, tam giác cốt......

Cừu Nghi Thanh (phản nắm lấy tay đối phương, vừa bóp vừa sờ): Bổn s không nhớ, nơi này câu cốt, cái này là cái gì cốt, còn có nơi này......

Diệp Bạch Đinh (lại dạy một lần):...... Đều nhớ kỹ sao? Nơi nào không biết, ta có thể lại dạy một lần!

Cừu Nghi Thanh (cổ họng khẽ nhúc nhích): Ta còn muốn biết xương chỗ khác......

Diệp Bạch Đinh (dũng cảm): Nơi nào, tới!

Cừu Nghi Thanh (ánh mắt thâm): Toàn thân.

Lời editor: Thân bách hộ vẫn còn sống, phew

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro