Chương 137 Hôn tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Báo thù cho tiểu hài tử?"

Thân Khương nhanh chóng lắc đầu: "Không thể đi? Chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu thấy hài tử đáng thương, giúp một chút, ta cảm thấy còn có khả năng, hẳn là không đến mức giết người?"

Hắn có lúc nhìn thấy tiểu hài tử nhà khác đáng yêu, cũng sẽ muốn xoa đầu, trêu một chút, nhưng sẽ không chỉ là nhìn vài cái, liền tâm huyết dâng trào, muốn làm cái gì cho hài tử này.

Công vụ không tính, hành vi thường ngày Chỉ Huy Sứ yêu cầu Cẩm Y Vệ làm không tính, tiểu hài tử nếu thật sự sống không tốt, bị ngược đãi, hắn có lẽ sẽ quan tâm, nhưng nếu bỏ qua thân phận Cẩm Y Vệ, có thể làm được cỡ nào thì không nhất định, càng đừng nói là thay người khác giết người.

Ngón tay thon dài của Diệp Bạch Đinh chạm vào mép chén trà: "Vậy nếu, hung thủ đối với tiểu hài tử này cảm thấy......đồng cảm như bản thân mình cũng bị thì sao?"

"Đồng cảm như bản thân mình cũng bị?"

"Chúng ta là người, đều có tình cảm, ở thời điểm không chiếm được, tiếc nuối, hoặc khát vọng, đối với người đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, sẽ sinh ra muốn phát tiết, hoặc là nói, di tình......" thanh âm Diệp Bạch Đinh hơi nhẹ xuống, "Hung thủ có khả năng có thứ hắn rất để ý, có yêu cầu bảo hộ, hoặc là biểu đạt cảm xúc, ta đang suy đoán, động cơ của hắn, có tồn tại khả năng như vậy hay không."

Cừu Nghi Thanh: "Mục An, Đường Phi Hãn, Lữ Hưng Minh."

So với những người khác, ba người này tương đối trẻ, cộng thêm kết quả hỏi cung hôm nay, về mặt tình cảm càng dễ có khả năng như vậy.

Diệp Bạch Đinh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ cái tên đầu tiên: "Trước nói về Mục An."

Thân Khương nhanh chóng vòng một vòng ở tên Mục An trên bảng trắng, chuẩn bị bổ sung thêm chữ ở bên cạnh bất kỳ lúc nào.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

"Vừa rồi trong quá trình thẩm vấn, Lữ Hưng Minh đã minh xác chỉ ra một điểm, tới tuổi này rồi, mà Mục An vẫn cứ bị yêu cầu ngâm nga công khóa mỗi ngày, hễ Mục quận vương không hài lòng, là vẫn bị phạt quỳ từ đường, bỏ đói, thực mất mặt," Diệp Bạch Đinh nói, "Ta không cảm thấy tình huống này phổ biến."

Nam nhân thời này đương gia lập hộ, vỡ lòng không vượt quá 5 tuổi, 7 tuổi là phải bắt đầu giảng quy củ của người lớn, không được ngồi chung với nữ tử, 13 tuổi chính là cái tiểu tử choai choai, có thể lo việc nhà và làm việc, 16 - 17 tuổi nhất định bắt đầu bàn hôn sự, rất ít qua tuổi cập quan còn chưa thành gia lập nghiệp, chế độ xã hội đối với bọn họ có yêu cầu, cũng tôn trọng, tuổi giống như Mục An, đã hoàn hoàn toàn toàn là người lớn, bản thân cũng biết lễ nghĩa ưu tú, thật sự không nên bị đối đãi như tiểu hài tử.

Thân Khương chép chép miệng: "Đích xác là có chút mất mặt, trách không được hôn sự hoãn hai năm, còn chưa làm, chẳng lẽ là chính Mục An không muốn? Ở ngay trong nhà mình, dưới mí mắt cha mẹ, vốn là lớn lên như vậy, trải qua nhiều, cũng không cảm thấy cái gì, cưới tức phụ, chẳng phải là làm tức phụ nhìn hắn mất mặt? Đại nam nhân rồi, mất mặt cỡ nào......"

Diệp Bạch Đinh: "Hôn sự của hắn kéo hai năm?"

"Đúng vậy," Thân Khương vẫn luôn bài tra bên ngoài, mấy bối cảnh dạng này đã tra rành mạch, "Cũng không có nguyên nhân đặc thù gì, chỉ là vẫn luôn kéo dài không làm, bên này nói bận, bên kia thế nhưng cũng đáp ứng, bên ngoài đều đoán hai nhà này có vấn đề, hoặc là nhà trai có bệnh kín, hoặc là nhà gái có bệnh kín, mới tuổi lớn như vậy còn không nóng nảy, hiện tại ngẫm lại, có lẽ là có nguyên nhân khác a......"

Diệp Bạch Đinh cũng xem qua manh mối tư liệu Thân Khương đưa về, vì lần này người chết vừa mới trở lại kinh thành không lâu, trước kia có rất nhiều tin tức không dễ tra, Mục An khi còn bé trải qua như thế nào, không có nhiều ký lục, chỉ có một ít linh tinh, bất quá có thể suy đoán hợp lý: "Hắn hiện tại còn bị phụ thân quản nghiêm như vậy, khi còn bé sợ chỉ có nghiêm hơn...... Hắn nói khi còn nhỏ việc học nhiều, không có bằng hữu gì, lặng lẽ thu lưu Đường Phi Hãn, trợ giúp Đường Phi Hãn, còn muốn cảm tạ Đường Phi Hãn làm bạn chơi cùng mình, muốn hồi báo...... Hắn lúc ấy chắc là vô cùng cô độc."

Cừu Nghi Thanh nhớ tới một cái manh mối: "Trong tư liệu tra được, có một cái manh mối, giai đoạn 6 đến 12 tuổi, trên người Mục An, thường xuyên có thương tích."

"Không sai ta có tra!" Thân Khương mở to mắt, "Chỉ Huy Sứ làm sao mà biết? Nếu ngài không nói, ta cũng đã quên!"

Khi vụ án phát sinh, chưa có quá nhiều phương hướng, khi tiến hành lần đầu tiên tra xét, đương nhiên là tin tức tìm càng nhiều, càng phong phú thì càng tốt, không dùng được cũng không sao, hắn tốn chút mồm mép, cũng không mất gì, nếu là dùng tới, đó chính là công lao!

Hắn lúc ấy toàn bộ lực chú ý đều ở trong việc tìm quan hệ nhân tế, các điểm giao thoa, chuyện quá vãng hỏi thăm thì hỏi thăm, chính mình lại không quá lưu ý, 'dưới côn bổng ra hiếu tử' mà, nhiều người đều là quản như vậy, giáo dục tiểu hài tử có đôi khi là thực nghiêm khắc, hắn tra án đã gặp qua không ít, Mục quận vương vừa nhìn là biết rất nghiêm khắc, loại quan hệ phụ tử này hắn xem ra không tính là đặc thù, nhưng hiện tại ngẫm lại, hình như là có chút đáng sợ.

Mục An trong lời mọi người, đều là một đứa trẻ rất ngoan, từ nhỏ đã không nghịch ngợm, thực ngoan, thiên phú rất cao, học hành rất giỏi, trưởng thành đến bây giờ, cũng luôn chu đáo, vui vẻ, đối người đãi vật đều làm người rất thoải mái, người ngoài không ai nói hắn không tốt, Mục quận vương vì sao còn yêu cầu cao như vậy? Ông ta rốt cuộc hy vọng nhi tử là cái bộ dáng gì?

Diệp Bạch Đinh ngẫm lại Mục quận vương ở tuổi kia, tuyệt đối không có nhiều quầng thâm mắt như vậy, không thức khuya dậy sớm, quá độ mệt nhọc, tuyệt đối sẽ không tới trình độ nội tạng hao tổn: "Mục quận vương đối với chính mình đã yêu cầu rất cao, có khả năng ở trong mắt ông ta, tất cả những gì Mục An làm được, đều chỉ là ở mức đạt tiêu chuẩn, không tính là ưu tú."

Cừu Nghi Thanh: "Mục quận vương làm công vụ vất vả, ngay cả nhà cũng ít về, chỉ sợ không quản hài tử nhiều."

"Đúng vậy!" Thân Khương gật mạnh đầu, "Ta hỏi qua hạ nhân nhà ông ta, không chỉ có Mục quận vương, ngay cả thê tử của ông ta cũng bởi vì công việc trong nhà, bận tối mày tối mặt, hai vợ chồng cũng không có thời gian gì để quản hài tử, phụ trách giáo Mục An phần lớn là hạ nhân cùng tiên sinh, Mục quận vương sẽ vào những ngày về nhà hiếm hoi, mà kiểm tra một chút công khóa của hài tử...... Hắn từ 6 đến 12 tuổi trên người luôn có thương tích, chẳng lẽ là Mục quận vương tận dụng những lần như vậy để đánh?"

Bởi vì không hài lòng, bởi vì không đạt tới yêu cầu của mình, bởi vì không quá ưu tú, cho nên cần thiết phạt?

Diệp Bạch Đinh: "Trong quá trình tiểu hài tử trưởng thành, cha mẹ làm bạn là rất quan trọng, nhưng cũng không phải cứ ở cùng một nhà chính là làm bạn, gia trưởng phải chơi với nó, nói chuyện, làm trò với nó, nó sẽ học hành vi thói quen của ngươi, học cách nắm giữ tri thức, kỹ năng xã giao mới, nếu gia trưởng làm không được mấy thứ này, vắng mặt trong phần lớn thời gian mà hài tử còn đang tìm hiểu thế giới, mỗi lần trở về chỉ biết kiểm tra việc học, moi tật xấu, thậm chí đánh chửi, giáo huấn, hài tử sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch, như là cảm xúc 'ngươi dựa vào cái gì mà quản ta', mặc kệ ngoài mặt biểu hiện ngoan hay không, tâm lý đều là không hài lòng, Mục An thoạt nhìn tính cách dễ gần, chu đáo, trong lòng hắn, có từng có cùng loại oán hận hay không?"LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương lắc lắc đầu: "Mấy thứ này, bản thân Mục An sợ là sẽ không nói, trải qua khi đó, dễ hiểu một chút, bọn hạ nhân còn tâm sự, hỏi sâu hơn nữa, chỉ sợ cũng giữ kín như bưng, không dám nhiều lời."

Cừu Nghi Thanh gõ gõ đốt ngón tay lên mặt bàn: "Lữ gia, Lữ Hưng Minh từ nhỏ bị phu thê Lữ Ích Thăng nhận nuôi, coi như con mà nuôi, vì sao trong thời gian đó còn trở về nhà ở một năm? Lại vì sao sau một năm lúc trở về, đột nhiên sửa miệng, không gọi cha mẹ nữa, mà gọi thúc thúc thẩm thẩm?"

Thân Khương lập tức minh bạch: "Xem ra việc này phải tra kỹ một chút!"

Diệp Bạch Đinh suy tư: "Lý thị là một phụ nhân rất có năng lực, trong nhà trên dưới được xử lý gọn gàng ngăn nắp, cái gì đều có thể ôm đồm, tuy không thể sinh dục, lại rất có lòng dạ, trong lời mọi người, cũng có chút cường thế, sẽ đốc xúc trượng phu biết tiến tới, cũng sẽ ở những nơi mắt thường có thể nhìn đến, yêu cầu Lữ Hưng Minh, nhưng thấy Lữ Hưng Minh miêu tả liền biết, 'chỉ đụng tới bà ấy, mới có thể bị phạt cấm túc', những lúc khác muốn chơi liền chơi, cũng không câu thúc, có thể thấy được yêu cầu của bà ta đối với hài tử, còn xa mới nhiều bằng đối với trượng phu, quan hệ thân tử như vậy...... Thoạt nhìn càng như là, bà ta thiếu một người để dưỡng lão tống chung, chỉ cần có một người như vậy tồn tại là được, kiếm tiền kiếm địa vị gì đó, bà ta không trông cậy vào."

"Có lẽ là khi còn trẻ đã gặp phải chuyện gì, lúc đầu đón hài tử về, nội tâm bà ta đã bỏ qua ý tưởng thành lập tốt quan hệ thân tử, không có chờ mong, thì không tồn tại thất vọng, càng không cần thiết dốc sức, dùng lời thật thì khó nghe để dưỡng, bà ta thấy làm vậy quá mức nguy hiểm, dưỡng không thân còn bị hận bị phản bội, còn không bằng muốn cái gì cho cái đó, chỉ cần không quá hư hỏng, tương lai có thể khách khách khí khí hiếu thuận là được."

Lý thị biểu hiện trong tư liệu mà Thân Khương bài tra, Diệp Bạch Đinh xem ra, thoạt nhìn là dưỡng hài tử, kỳ thật cũng không để tâm, thậm chí mặc kệ hắn kêu nương, kêu thẩm thẩm cũng không sao, chỉ cần trên gia phả còn ở danh nghĩa của bà ta, hắn từ nhỏ đến lớn, chuyện dưỡng dục không quá sai lầm, không sợ hắn sau này bất hiếu, như vậy là đủ rồi.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

"Nhưng tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, có địa vị ở trong lòng gia trưởng hay không, địa vị cao bao nhiêu, có thể tùy hứng hay không, tùy hứng đến mức nào, có khả năng bọn họ một chốc một lát cũng nói không ra, trong lòng lại rất rõ ràng......"

Diệp Bạch Đinh nói, hình như đã tìm được ngọn nguồn việc Lữ Hưng Minh ăn chơi trác táng phản nghịch, thoạt nhìn tính tình có vẻ không tốt: "Đứa nhỏ này lúc ban đầu, là hy vọng dưỡng phụ mẫu quan tâm hắn hơn, chú ý hắn hơn, cho dù có mắng mỏ một chút, hắn có thể có được tiền tài, đồ chơi mà tiểu hài tử khác không có, nhưng khi tiểu hài tử khác có cha mẹ dỗ dành, hắn không có......tình hình quá vãng cụ thể và tỉ mỉ hơn thì chúng ta không biết, nhưng ta suy đoán, trong lòng hắn, cũng không phải là không có oán hận."

"Nếu nói như vậy......" Thân Khương cau mày, vẽ cái vòng ở tên Đường Phi Hãn, "Hắn chẳng phải là trong lòng phẫn hận còn lớn hơn nữa?"

Cừu Nghi Thanh: "Không phải là không có khả năng."

Diệp Bạch Đinh có chút không rõ: "Hửm?"

"Thiếu gia ngài cũng không biết......" Thân Khương chỉ là nghĩ một chút đến Đường gia, đều có thể cười ra tiếng, nồng đậm rực rỡ, cao trào kịch tính, mà kể lại câu chuyện này một lần.

Diệp Bạch Đinh nghe xong trầm mặc.

"Đôi vợ chồng này......cũng là nhân tài."

"Ai nói không phải chứ?" Thân Khương còn buông tiếng thở dài đáng tiếc, "Chỉ là hiện tại Đường Cảnh Phục trúng gió, nằm ở trên giường cũng không biết có thể tỉnh lại hay không, tuổi ông ta cũng không tính là lớn, lại không tỉnh, dân kinh thành cũng không biết nhai gốc lưỡi nhà ai!"

Diệp Bạch Đinh: "Từ quan hệ gia đình phức tạp là có thể nhìn ra, Đường Phi Hãn người này, từ nhỏ đến lớn trải qua không ít tranh đấu."

Bị cha ruột vứt bỏ, quan hệ với cha kế không tốt, luôn bị đuổi ra, cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, giãy giụa cầu sinh, thậm chí phải giúp mẫu thân tranh thủ càng nhiều đường sống, đấu tranh với nhà cha kế, miệng đời đáng sợ...... Tới kinh thành, cha ruột còn là kẻ tiểu nhân coi ích lợi là tối thượng, năm đó có thể vứt bỏ nhi tử còn đang gào khóc đòi ăn, cưới quý nữ khác, hiện giờ có thể đối với nhi tử đã lớn có bao nhiêu thân tình? Tới tới lui lui tính kế, chỉ sợ vẫn là ích lợi.

Đường Phi Hãn muốn đấu tranh với cha ruột, đấu tranh với những huynh đệ đích thứ cùng cha khác mẹ đó, đấu tranh với quan hệ kinh thành, thậm chí giữa mẹ con với nhau, có lẽ còn có chút mâu thuẫn khó giải thích......

"Quá khứ, thói quen, cùng quan hệ với cha mẹ của hắn, cũng cần phải tìm hiểu."

"Ta đi tra!" Thân Khương ghi lại trên cuốn sổ nhỏ, "Coi là trọng điểm mà tra!"

Nếu thật sự có quá khứ, chi tiết bằng chứng, chỉ sợ đây là phương hướng mấu chốt! Nếu không có...... xét theo kinh nghiệm phá án trước đó, thiếu gia nói đều là đúng, đến bây giờ còn không ngoại lệ, lần này phỏng chừng cũng vậy, phán đoán đánh giá của thiếu gia đối với nhân tâm, có một loại nhạy bén đặc thù, ngay cả Chỉ Huy Sứ cũng theo không kịp, không thừa nhận cũng không được!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Xoát xoát xoát viết xong, hắn lại hỏi: "Cho nên hung thủ lần này, ở ngay trong số ba người trẻ tuổi này?"

Diệp Bạch Đinh tự hỏi một lát, nói: "Ta hiện tại chỉ có thể nói, đây toàn bộ là suy đoán của ta, về phương hướng thích hợp nhất cho động cơ giết người, nhưng sự tình không nhất định là đích thân họ làm, lỡ có kẻ thích người có quá khứ bi thảm này, muốn yêu thương hắn thì sao?"

Thân Khương: "Tỷ như Lữ Ích Thăng? Hoặc là lão bản nương của Lưu Li Phường kia?"

Lữ Ích Thăng trực tiếp là thúc thúc của Lữ Hưng Minh, lão bản nương của Lưu Li Phường thì trượng phu đã chết, cùng người khác dan díu, không chừng cũng......

Diệp Bạch Đinh hỏi Cừu Nghi Thanh: "Đều có thể tra kỹ sao?"

Cừu Nghi Thanh gật gật đầu: "Có thể."

Diệp Bạch Đinh liền cười: "Vậy tra hết luôn, thứ như tuổi tác này nói không chừng, có vài người lớn đến hơn ba mươi tuổi, mọi việc còn phải tìm mẫu thân, không biết như thế nào làm cũng hỏi mẫu thân, gây chuyện còn cần mẫu thân chùi đít, nói hắn ba tuổi còn thấy nhiều, nếu người khác cũng trải qua thơ ấu như vậy, có tâm tình tiếc nuối như vậy, chỉ là trong trí nhớ bị phủ đầy bụi, không có kích phát, gặp phải sự kiện đặc thù, thì khó nói."

"Còn có vị Tằng tam nương của Lưu Li Phường này, giống như tự do đi lại, không liên quan gì tới vụ án, hôm nay cũng không ở phương hướng mà Chỉ Huy Sứ tỏa định hung thủ, nhưng ngoài kia nhiều Lưu Li Phường như vậy, vì cái gì tiểu tặc cố tình muốn trộm nhà nàng ta, đồ nhà nàng ta có cái gì đặc biệt?"

"Hình như là làm tốt hơn một chút?" Thân Khương khoa tay múa chân mô tả, "Kích cỡ cũng đủ lớn, hoa văn cũng không tồi, độ trong suốt cũng cao hơn so với nhà khác, giá cả tuy cũng mắc hơn hai phần, nhưng dùng lưu li, nhà ai thiếu chút tiền này? Có thể chọn, tất nhiên là chọn của nàng ta."

Diệp Bạch Đinh: "Nhưng vật liệu mà 'viên cầu nhỏ' dùng là lưu li vụn, không phải cả tấm lưu li, cũng không cần mấy thứ như kích cỡ, hoa văn, độ trong suốt này, tác dụng mà hàng hóa nhà nàng ta có thể tạo ra, nhà khác cũng có thể, người chế tác 'viên cầu' muốn, chỉ là lưu li vụn sắc bén gây ra thương tổn."

Thân Khương: "Đúng nha......"

Vậy vì sao cũng phải là nhà nàng ta mới được?

"Còn có quan hệ giữa nàng ta và Tôn Chí Hành, còn có Lữ Ích Thăng......"

Dan díu với người trước là chuyện ván đã đóng thuyền, Lữ Ích Thăng chỉ nói là quen biết, không còn gì khác? Ông ta chính là người muốn cạnh tranh chức quan ở Hồng Lư Tự, trong tay không chuẩn bị thêm vài thứ sao? Nữ nhân này nếu thông minh, chuyện có thể làm được khá nhiều.

"Chớ quên, còn có Thanh Điểu." Diệp Bạch Đinh cuối cùng nhắc nhở, "Có người ở trong vụ án này đục nước béo cò, bản vẽ Lôi Hỏa Đạn làm sao mà lộ ra ngoài? Ai có hứng thú với chế tác cái này? Nhà ai sẽ tiếp xúc đến mấy thứ này, ai có thể kiếm được các loại vật liệu...... Chỉ Huy Sứ hẳn là đã tra qua?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Vô luận là bá tánh hay là quan viên, không dính đến võ quan, đều không thể có con đường tiếp xúc, bản vẽ không có khả năng, hỏa dược cũng không có khả năng."

Diệp Bạch Đinh thấy thần sắc Cừu Nghi Thanh có chút không đúng: "Nhưng là?"

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi trầm xuống: "Mớ hỏa dược lần này trên đường vận chuyển bị thiếu, gặp trộm."

"Bị trộm?" Đừng nói là Diệp Bạch Đinh, Thân Khương cũng hơi bất ngờ, mấy thứ này lui tới áp tải đều là việc cơ mật, thế nhưng còn có người biết, còn chạy tới trộm?

Cừu Nghi Thanh: "Ta cũng là hôm nay mới nhận được tin tức, phía dưới đang tra."

Diệp Bạch Đinh: "Nếu sự thật đúng như phỏng đoán trước đó của chúng ta, chính bản thân kẻ gây án không có con đường biết đến bản vẽ cùng vật liệu, bị người khác phát hiện ra hứng thú, muốn bồi dưỡng thành quân cờ, lấy phương thức 'đưa ngầm' đem mấy thứ này đưa đến tay hắn, dẫn đường cho hắn chế tác ra đồ vật, quăng trên đường, sau đó đục nước béo cò, cứu Thanh Điểu......vậy hai người đó nhất định quen biết nhau, nếu không rất quen thuộc, thì ở cách nhau không quá xa, thường xuyên có cơ hội gặp mặt, bằng không là không có biện pháp dính đến, cần thiết rõ ràng quá trình chế tác viên cầu, và kế hoạch thực thi của kẻ gây án như lòng bàn tay."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

"Ý của thiếu gia là......" Thân Khương trợn mắt, "Vụ án này có thể tồn tại hành vi xúi giục?"

Không phải số đông gây án, tin tức cho nhau cũng không hoàn toàn thông suốt, nhưng rõ ràng có người đứng ở chỗ cao, xúi giục, nhìn xuống, dẫn đường......tạo thành tất cả những chuyện này!

Diệp Bạch Đinh: "Chúng ta còn cần chú ý chính là, chuyện lão bản nương của Lưu Li Phường cùng Tôn Chí Hành dan díu, hôm nay trên thính đường, Tôn Chí Hành rõ ràng có việc giấu giếm, vì cái gì?"

Thân Khương: "Loại chuyện này......ai muốn nói ra ngoài?"

"Nhưng nơi này không phải nơi khác, là Bắc Trấn Phủ Tư," ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng ngời, "Chỉ Huy Sứ thẩm vấn ở thính đường, cũng không phải việc khác, một chút hảo cảm, hoặc là nói, một chút phong lưu vận sự mà thôi, nếu không có nguy hiểm khác, không cần giấu đến kín mít như vậy đi?"

Thân Khương suy tư: "Cũng phải......"

Cừu Nghi Thanh: "Còn có tiểu tặc."

"Tiểu tặc cũng có vấn đề?" Thân Khương có chút đau đầu.

Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh đang nói cái gì: "Kỹ thuật trình độ của tiểu tặc kia, ngươi cũng thấy rồi, không tính là cao, tính cảnh giác cũng kém, chúng ta đuổi theo hắn quả thực không cần tốn nhiều sức, lộ tuyến ở Lưu Li Phường lại quen thuộc giống nhà mình, đã đi không biết bao nhiêu lần......"

Thân Khương: "Cái này sợ là phải chờ tin tức từ Tần Giao, hắn còn đang ở bên đó moi tin kìa, chúng ta cũng không thể giúp được cái gì."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh: "Còn có hai người chết trước đó."

Diệp Bạch Đinh: "Bọn họ gặp phải chuyện 'ngoài ý muốn' lần này, thật sự là ngoài ý muốn, rõ ràng là có lộ tuyến đã quy hoạch tốt, lại đột nhiên thay đổi, muốn đi làm chuyện khác, vì cái gì? Là đột nhiên nhìn thấy cái gì, hoặc là đột nhiên nhớ tới cái gì, thấy được ai? Điểm này trước mắt vẫn chưa có thu hoạch, còn cần tiếp tục tra."

Thân Khương tiếp tục ghi chép vào sổ nhỏ: "Ừm."

"Còn có vật chứng."

"Đã xác định người bị hiềm nghi, liền đi tra một chút tuyến thời gian của bọn họ," Diệp Bạch Đinh nói, "Mấy lần phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đều ở nơi nào, làm gì, sau khi xảy ra chuyện, bọn họ lại ở nơi nào, làm cái gì? Kẻ gây án quăng viên cầu xong, trên người tất nhiên sẽ lưu lại vài thứ, hoặc là mùi, hoặc là dấu vết, nghiêm trọng hơn, không cẩn thận thì dấu vết cháy trên quần áo cũng không giấu được, dù sao cũng phải xử lý......"

"Đã hiểu, mấy thứ này nếu có thể tìm được chính là chứng cứ mấu chốt!"

Cừu Nghi Thanh: "Còn có một điểm cuối cùng ——"

Diệp Bạch Đinh: "Kẻ gây án tại sao dám xuống tay với Bắc Trấn Phủ Tư?"

Từ vụ án phân tích ra, tin tức của người của Thanh Điểu cùng với kẻ gây án cũng không nhất trí, bên Thanh Điểu chỉ muốn mượn cái thời cơ, kẻ gây án cũng không biết có người muốn vượt ngục, vì sao lại chọn địa điểm gây án là đường phố bên ngoài Bắc Trấn Phủ Tư? Ai cho hắn lá gan, ai dẫn đường cho hắn?

Cuốn sổ của Thân Khương càng lúc càng đầy, tờ nào tờ nấy cũng sắp kín, hắn lại không nghĩ tới lượng công việc, mà đôi mắt càng ngày càng sáng, nếu mấy thứ này đều có thể tìm ra toàn bộ, vụ án lập tức có thể phá!

"Vậy ta liền ra ngoài làm việc, thiếu gia chờ tin tốt của ta!"

Hưng phấn lao ra bên ngoài, Thân Khương cảm thấy không đúng, lại chạy về, hành lễ với Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ chờ tin tốt của ta!"

Cừu Nghi Thanh:......

"Cút đi."

Thân Khương vừa đi, trong phòng nhanh chóng an tĩnh lại, kim rơi có thể nghe.

Cừu Nghi Thanh nhìn tiểu ngỗ tác trong chốc lát: "Còn đang nghĩ vụ án?"

Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Phỏng đoán có quan hệ tới vụ án, vừa rồi đã nói xong, muốn nhiều nữa, yêu cầu càng nhiều chi tiết, ta vừa rồi đột nhiên nhớ tới, khí chất của Thanh Điểu......hình như có chút không thích hợp, không quá......nói như thế nào......quý khí?"

Cừu Nghi Thanh: "Vì cái gì cảm thấy hắn nên quý khí?"

"Bởi vì lúc đầu khi ngươi nói với ta về đề tài 'có khả năng sẽ có người vượt ngục', ta đoán là vương tử công chúa ngoại tộc linh tinh gì đó," Diệp Bạch Đinh nhíu mày, "Hiện tại cảm giác có chút......thất vọng."

Cừu Nghi Thanh: "Hắn là ai, chúng ta rồi sẽ biết, quý tộc cũng được, bình dân cũng được, hắn đều chạy không được."

"Cũng phải."

Diệp Bạch Đinh kỳ thật còn có một điểm rất để ý, chính là hôm nay khi cùng Thanh Điểu mặt đối mặt, khi hắn phỏng đoán, có hai lần, Thanh Điểu lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, tuyệt đối không phải là tán dương, hoặc là cảnh giác, rất có thể là chuỗi logic của hắn đã sai, là cái gì chứ?

Đáng tiếc là một chốc một lát, vẫn không nghĩ ra.

Không nghĩ ra thì thôi, Diệp Bạch Đinh lắc đầu, tạm thời đem mấy thứ này vứt ra sau đầu, để chính mình nghỉ ngơi một chút, sau đó lại suy nghĩ, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.

Nhưng không nghĩ cái này, lại có thứ khác xông vào trong óc, tỷ như lúc ấy không có thảo luận, Thanh Điểu nói là hắn non, mời Cừu Nghi Thanh thử mình xem, bảo đảm sẽ thể nghiệm khó quên......

"Mấy thứ Thanh Điểu hôm nay nói......" Diệp Bạch Đinh mới vừa mở đầu, liền cảm giác có chút mắc cỡ, nói không nổi nữa.

Cừu Nghi Thanh nhìn đỉnh đầu tiểu ngỗ tác, thanh âm hơi mềm: "Ta không nghe hắn nói, nghe ngươi nói."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, cảm giác tai hơi nóng lên: "Ngươi đừng tin hắn."

"Ừm."

"Hắn chính là muốn cho chúng ta khó chịu, chính là không muốn thấy chúng ta tốt!"

"Ừm."

"Hắn chính là......ngươi đừng cứ luôn 'ừm', ngươi nói chuyện a!"

Tim Diệp Bạch Đinh đập hơi nhanh, trừng Cừu Nghi Thanh một cái, bưng chén trà lên che giấu, bưng lên mới phát hiện trà cũng cạn, là uống lá trà sao! Ngốc hay không?

Cừu Nghi Thanh thản nhiên lấy chung trà khỏi tay hắn, nhấc bình châm trà, nước chảy mây trôi, bộ dáng một chút cũng không xấu hổ, giống như ai xấu hổ, thì là người đó đại kinh tiểu quái.

"Ngươi tiếp tục nói." Y lại đem chung trà nhét trở lại trong tay đối phương, khí định thần nhàn, thần sắc không có nửa điểm biến hóa.

Diệp Bạch Đinh mang trà lên uống một ngụm, nhíu mày, lại buông xuống, đối việc này không đề cập đến nữa: "Ngươi hôm nay ở bên ngoài như thế nào? Có mệt lắm không? Thân Khương nói Thanh Điểu thiếu chút nữa đẩy ngươi rơi xuống vách đá, ngươi cũng chưa để hắn nói xong......"

Cừu Nghi Thanh rất bình tĩnh: "Không ai có thể làm được chuyện này."

Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"

Cừu Nghi Thanh: "Cho dù không có nam điệp hương, không biết phương hướng, sau lưng ta, cũng sẽ không thả lỏng."

Diệp Bạch Đinh nháy mắt minh bạch: "Ngươi cố ý? Dụ hắn ra, đỡ phải tìm?"

"Ừm."

Ấm trà đã hết, Cừu Nghi Thanh thấy trà vừa mới đưa qua tiểu ngỗ tác không uống, duỗi tay cầm lấy, nâng chén ——

"Đừng ——"

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng duỗi tay ngăn cản, Cừu Nghi Thanh cũng đã cúi đầu, môi đã sắp đụng, lại không đụng tới chung trà, mà hôn lên mu bàn tay đối phương duỗi qua.

Trắng nuột, mềm mại, như ngọc chất lượng tốt, ôn ôn nhuận nhuận, mang mùi mộc tê nhàn nhạt.

Ngoài cửa sổ gió đã nổi lên, không biết đã làm tim ai đập mạnh.

Lời editor: ko nhớ chương nào lão ghi chú mộc tê là olive, thực ra ko hoàn toàn chính xác nha, lúc đó vừa tra vừa ngủ hay gì đó, mộc tê là một loại cây hoa, có họ hàng với olive hoy, lúc đó đọc cái thông tin nó ghi là 'olive thơm', xoy lỉn ha, đây là mùi A Sứ đi, A Sứ ghếch chân rải khắp nơi từ chó đến ngựa rồi giờ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro