Chương 157 Không ngại lớn mật hơn một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại phu nhân nói nhìn như tùy ý, trong cử chỉ lại tràn ngập ngạo khí cùng chắc chắn, giống như đây là chân lý thế gian, mọi người phải theo đuổi, mọi người phải ủng hộ.

Diệp Bạch Đinh hơi nhíu mày.

Lời Vương thị nói tựa hồ có ẩn ý, nàng ta muốn biểu đạt cái gì, lại che giấu cái gì?

Lần này trên đường đến đây, hắn cùng Cừu Nghi Thanh cẩn thận chải vuốt một chút, vụ án ở Ứng Cung hầu phủ thoạt nhìn rất phức tạp, vừa là hoa mộc cúc làm hôn mê vừa gây dị ứng vừa mất trí nhớ vừa chết người, còn có vụ 'ngoài ý muốn' không rõ ràng mấy năm trước, nhưng xách lên xem, thứ phức tạp kỳ thật đều là quan hệ giữa người với người, chỉ cần có thể chải vuốt rõ ràng, sương mù trước mắt tất nhiên có thể bị đẩy ra.

Có rất nhiều vấn đề yêu cầu chứng thực, bắt đầu từ Nhị lão gia Ứng Phổ Tâm, cũng là muốn nhìn một chút trong tình huống ngoài dự kiến, người khác phản ứng ra sao.

Biểu tình ngẩn ra rồi rũ mắt kia của Vương thị, vô cùng vi diệu, tuy nàng ta rất có kỹ xảo dùng lời nói tránh đi, Diệp Bạch Đinh hay là Cừu Nghi Thanh, đều sẽ không bỏ qua.

Cừu Nghi Thanh: "Hôm qua vụ án đột phát, Cẩm Y Vệ hỏi chuyện theo quy củ, còn chưa xác định hành trình của đại phu nhân."

Vương thị: "Hôm qua sinh nhật đại tỷ, ta từ sáng rời giường liền luôn lo liệu. Đại tỷ không thích náo nhiệt, không cho phô trương, không khí dù sao cũng phải có, từ nửa tháng trước, ta đã bắt đầu chuẩn bị, tới đúng ngày càng không thể chậm trễ, bọn hạ nhân dựa theo phân công mà làm việc, theo lý là không có sai sót, nhưng mọi chuyện vẫn sợ ra ngoài ý muốn, ta nhìn chằm chằm, thường xuyên tự mình đi nhìn một cái, thẳng cho đến khi yến tiệc được chuẩn bị xong, mọi người đều đến, cùng nhau ăn cơm."

"Trong bữa tiệc có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

"Không có," Vương thị lắc đầu, "Người một nhà ăn cơm, không khí vẫn quen thuộc như thế, không có gì đặc thù."

"Sau đó ngươi trở về phòng nghỉ ngơi?"

"Phải, cho đến khi bị đánh thức."

"Ai đánh thức ngươi, nha hoàn bên người?"

"Không, là thế tử tỉnh trước, gọi ta dậy, ta thay quần áo ra ngoài xong, mới biết được trong nhà xảy ra chuyện."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhìn nhau, hỏi: "Tại sao tất cả mọi người ngủ say đến như vậy, đại phu nhân có nghĩ ra không?"

Vương thị vẫn lắc đầu: "Sợ là cần đến chư vị Cẩm Y Vệ hỗ trợ tra xét."

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Trong nhà quyết định đón nữ nhi Ứng Bạch Tố đã gả ra về nhà, trong lòng ngươi nghĩ như thế nào?"

Vương thị cong mắt: "Thế gia đại tộc, phải có khí độ như vậy, nữ nhi nhà mình, lại không phải nuôi không nổi, không cần có bất luận ý tưởng gì."

"Nhưng theo ta được biết, hầu phủ nề nếp gia đình, là không hy vọng nữ nhi mất mặt, làm gia môn hổ thẹn, tới tuổi, cần thiết gả ra ngoài, mặc kệ bản thân có thích hay không," Diệp Bạch Đinh nhìn Vương thị, "Vẫn luôn không gả chồng, là làm cho hầu phủ mất mặt, bị nhà chồng ghét bỏ, rùm beng đón về nhà, không phải mất mặt sao?"

Vương thị giật mình, hiển nhiên là không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường: "Công tử tâm tư rất nhạy bén." Nàng ta dừng một chút, nâng lên chung trà nhấp một ngụm, "Nhưng mất mặt chính là Ứng Bạch Tố, là tức phụ Sử gia, liên quan gì đến Ứng Cung hầu?"

"Con gái gả chồng như nước đổ đi, đại tỷ tuy được đón trở về, tương lai cũng không thể chôn trong phần mộ tổ tiên Ứng gia, nàng ta hiện tại là Sử Ứng thị, không coi là nữ nhi hầu phủ, còn về chuyện rùm beng —— ngươi hỏi một chút Sử gia, xem bọn họ dám hưu người sao?"

Diệp Bạch Đinh tức khắc minh bạch, nữ nhi thời đại này, căn bản không tính là người trong nhà, vẫn luôn không xuất giá, không phải bản thân có vấn đề, chính là gia môn có vấn đề, rất dễ bị lên án, cái mũ tùy tiện chụp xuống đều rất lớn, nhưng một khi gả cho người khác, chính là người nhà chồng, mang họ chồng, ngày thường ngôn hành cử chỉ, không liên can gì tới nhà mẹ đẻ nữa, có sai cũng là nhà chồng quản giáo không tốt, hễ mà nhà mẹ đẻ có tí tẹo chiếu cố, thì đó đều là tận tình tận nghĩa, là hành vi gây hảo cảm.

Hầu phủ thế đại, Sử gia có ghét bỏ, có không vui đi nữa, dù đã bức Ứng Bạch Tố đi, cũng không dám đề cập đến hai chữ hưu thư, hành vi đón người về của hầu phủ, là việc thiện, thanh danh tốt có thể mua hết lần này đến lần khác.

Nói nữa, Diệp Bạch Đinh rất khó không nghi ngờ, chuyện mẹ chồng Sử gia ghét bỏ Ứng Bạch Tố, có bị khuếch đại quá mức hay không, hành vi đón người về của Ứng Cung hầu, đối phương có ý kiến gì hay không, lời đồn bên ngoài về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, có phải vì Ứng Cung hầu phủ vì thanh danh của mình, mà cố ý thêm mắm thêm muối hay không?

Nếu đúng như vậy, Ứng Bạch Tố tuy là cô nãi nãi trở về nhà, địa vị ở hầu phủ hẳn là cũng không quá tốt.

Khi Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, Cừu Nghi Thanh đã mở miệng hỏi tiếp: "Chuyện Ứng Bạch Tố dị ứng hoa cúc, ngươi biết không?"

Vương thị gật đầu: "Biết, chính vì nàng ta dị ứng hoa cúc, từ khi nàng còn nhỏ, hầu phủ đã không trồng cúc, cho tới bây giờ vẫn vậy."

"Vậy ngươi có biết, đồ ăn ngày hôm có vấn đề không?"

"A?" Vương thị ngẩn ra một cái chớp mắt, "Chẳng lẽ món ăn có trộn phải hoa cúc? Làm đại tỷ khó chịu?"

Đây là không biết, hay là giả vờ?

Cừu Nghi Thanh không trả lời, Diệp Bạch Đinh cũng không giải thích, chỉ nói: "Bếp ở hầu phủ từ nấu nướng đến mang đồ ăn lên, Cẩm Y Vệ đã tra rõ, lúc đó không ít người, rất khó có khả năng động thủ, lúc có khả năng nhất, ngược lại là lúc bưng đồ ăn lên, tất cả hạ nhân rời đi, các chủ tử đến ngồi xuống...... Ngày hôm qua ai tới đầu tiên?"

Vương thị nghĩ nghĩ: "Đồ ăn bưng lên quá nửa, mọi người đều tới rồi, ngồi bên ngoài phòng khách trò chuyện, đồ ăn được bưng lên hết, hạ nhân thối lui, người đến bàn đầu tiên...... hình như là tam đệ."

"Người chết Ứng Ngọc Đồng?"

"Đúng vậy."

"Cơm ăn xong thì sao? Ai rời đi cuối cùng?"

"Ta," Vương thị nói, "Thế tử cùng cha chồng nói chuyện xong, ta sai hạ nhân đưa cha chồng về, lại dặn dò hạ nhân vài việc, lúc này mới phát hiện thế tử giống như đang đợi ta, liền kết thúc qua loa, rồi đi cùng thế tử về viện."

"Nghe nói ngươi và thế tử tình cảm rất tốt?"

"Ta cho rằng công tử thông thấu như vậy, chắc là có thể nhìn ra được?" tầm mắt của Vương thị dạo qua phòng một vòng, "Nữ nhân sống thế nào, dễ chịu thoải mái hay không, căn bản là không cần hỏi, ngươi nhìn nàng ta, nói vài câu với nàng ta, liền rõ ràng."

Diệp Bạch Đinh nhìn Vương thị, trạng thái của nàng ta đích xác không tồi, đã qua tuổi nhi lập, khuôn mặt vẫn hồng nhuận, mắt không có nếp nhăn, tư thái toàn thân đều đĩnh bạt, tinh thần hướng về phía trước, có thể thấy được nàng rất vừa lòng trạng thái hiện tại.

Phòng bọn họ đang ngồi, là thiên thính bên cạnh nội trạch, nơi ngày thường Vương thị cùng thế tử sinh hoạt, nơi này bài trí tinh xảo, gọn gàng ngăn nắp, có vài chỗ thậm chí tràn ngập 'tình thú' ẩn ý, có thể thấy sinh hoạt ở phương diện kia cũng rất hài hòa.

Cừu Nghi Thanh: "Đường ngầm từ nội trạch đi thông ra ngoại viện, đại phu nhân có từng đi qua?"

"Cẩm Y Vệ quả nhiên thần thông quảng đại, chưa đến nửa ngày, cả cái này cũng đã biết," Vương thị cười nhạt, "Trong nhà đã có con đường này, ta tất nhiên cũng đi qua, bất quá rất ít lần, gần nhất cũng chỉ là vào năm trước, khi rất vội đã đi qua hai lần."

"Cũng biết chìa khóa ở đâu?"

"Thế tử tự mình bảo quản."

"Cửa khóa ở nội viện có mấy cái, chìa khóa không chỉ một cái, vật như vậy không có khả năng lúc nào cũng mang ra ngoài, ngày thường cất ở nơi nào?"

"Ở ngay đây." Vương thị chỉ một hướng, "Cái rương kia."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liền nhìn thấy chỗ góc Tây Bắc gần tường, đặt một cái rương rất lớn, vuông vức, còn lớn hơn hòm xiểng đựng hành lý bình thường, bên trên có một ổ khóa, thứ đồ lớn như vậy, tuyệt đối không có khả năng xách theo khắp nơi, còn không bị phát hiện.

"Thế tử......dùng cái rương lớn như vậy để đựng chìa khóa đường ngầm?"

"Không chỉ có chìa khóa đường ngầm, còn có thứ khác," Vương thị lắc đầu, "Đựng ở trong đó, đại khái là rất quan trọng, ngày thường lại không dùng đến!"

"Chìa khóa đường hầm hiện tại ở ngay trong đó?"

"Hẳn là có?"

"Vậy chìa của cái rương này đâu?" Diệp Bạch Đinh hỏi, "Ở nơi nào?"

"Thế tử mang theo người," Vương thị nói, "Một cái chìa nho nhỏ, không chiếm chỗ, qua lại cũng tiện."

"Cho nên nếu không nói trước, ngươi không lấy được chìa khóa đường hầm."

"Mọi người đều như nhau, cha chồng có an bài gì, cũng phải đối chiếu thời gian với thế tử, huống chi là người khác?"

Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, cảm giác tới đây được rồi, trước khi rời đi, vấn đề cuối cùng liền không quá bén nhọn: "Ứng Ngọc Đồng chết, trong nhà xuất hiện chuyện như vậy, đại phu nhân thấy thế nào?"

Vương thị rũ mắt: "Ta rất đáng tiếc, chuyện đáng sợ như 'hung án', Ứng Cung hầu phủ ít có phát sinh, ta về sau cũng nên tăng mạnh quản thúc hạ nhân và xung quanh mình, tránh cho chuyện như vậy lại xảy ra lại lần nữa. Chuyện đã như thế, vô pháp vãn hồi, sau này còn phải quan tâm tam đệ muội nhiều hơn, để nàng có thể sống tốt hơn một chút."

"Ngươi cũng không có vẻ chán ghét Lư thị."

"Vì sao phải chán ghét?" Vương thị cười nhạt, "Cả Thái thị, hai người đều là em dâu, ta đối với ai cũng không có thiên vị hoặc áp chế, đối xử bình đẳng."

"Chi phí hằng ngày của nàng ta, sở thích ăn mặc, ngươi chưa bao giờ có ý kiến?"

"Tất nhiên, hầu phủ không thiếu chút tiền ấy, nhà mẹ đẻ tam đệ muội không tồi, của hồi môn khá nhiều, muốn tiêu xài như thế nào, là chuyện của nàng."

"Kia đại phu nhân ngươi thì sao? Ngươi có vẻ rất ít mặc váy đỏ."

Vương thị rũ mi: "Không thích hợp. Chúng ta không giống người khác, nhận được phần vinh quang này, phải giữ gìn."

Khi nàng ta nói lời này thanh âm thực nhẹ, nhưng Diệp Bạch Đinh nhìn ra, dáng ngồi của nàng ta mang vẻ kiêu ngạo, nàng ta thật sự rất thích vị trí thế tử phu nhân này, từ nội tâm là cảm thấy, đây là vinh quang.

Diệp Bạch Đinh dừng một chút, mới lại nói: "Đại phu nhân quán xuyến nội trợ trong phủ, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà, ngươi biết đến nhiều nhất, có cảm thấy tin tức gì là vô cùng quan trọng, cần phải nói cho chúng ta không?"

Mặt Vương thị hơi đổi, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không có, chuyện lần này, đa tạ Cẩm Y Vệ bôn ba vất vả, Ứng Cung hầu phủ khắc sâu trong lòng, kế tiếp có cái gì yêu cầu phối hợp, Chỉ Huy Sứ cứ việc phân phó."

"Đã thế, cáo từ, đại phu nhân dừng bước."

Hai người từ trong viện đi ra, Diệp Bạch Đinh khe khẽ thở dài: "Vị đại phu nhân này, rất là tự tin."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng loại tự tin này, làm ta cảm thấy thật đáng tiếc."

Nơi phát ra tự tin của Vương thị, cũng không phải bản thân nàng ta ưu tú, mà là gia tộc sau lưng, vị trí hiện tại, nàng ta không cảm thấy chính mình có bất luận sai lầm gì, cảm động vì sự trả giá của mình, còn thề sống chết bảo vệ sự trả giá này.

"Ta cảm thấy nàng ta kỳ thật cũng không rõ ràng, tất cả những gì hiện tại, có phải thật sự là những gì nàng ta muốn hay không."

Có khoảnh khắc nào đó, nàng ta cảm thấy ủy khuất, cảm thấy áp lực hay không? Lúc ấy, nàng ta phải khuyên chính mình như thế nào?

"Đi thôi, đi bái phỏng lão hầu gia."

Nhanh chóng sửa sang lại tâm tình, hai người đi về hướng chính viện của lão hầu gia, mới vừa đi đến nửa đường, phát hiện không cần đi nữa.

Lão hầu gia đang từ chỗ ngoặt đi tới, quần áo màu xanh sẫm, tư thái thẳng thắn, trên đầu không có một cọng tóc bạc, mặt mũi quắc thước, tay phải cầm một cái bình tử sa nhỏ, thoạt nhìn tinh khí thần mười phần, một chút cũng không giống một cái lão nhân đã tri thiên mệnh, thân thể khỏe mạnh, nện bước mạnh mẽ, thế giới tinh thần tựa hồ cũng rất giàu có.

Lão hầu gia cũng khá bất ngờ với cuộc chạm mặt ngẫu nhiên này, bất quá một lát, liền cười: "Các ngươi đi hướng này, là muốn tìm bản hầu? Có chuyện muốn hỏi sao?"

Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn phương hướng: "Hầu gia đây là muốn ra cửa?"

Lão hầu gia lắc lắc đầu: "Trong nhà ra chuyện như vậy, bản hầu nào có tâm tư ra cửa?"

Nhưng bộ dạng này của ông......đâu có giống thương tâm khổ sở?

Diệp Bạch Đinh hơi nhướng mày, cẩn thận quan sát đối phương.

Cừu Nghi Thanh cũng nói: "Bổn sứ tra ra, thanh danh của Ứng Ngọc Đồng không được tốt lắm, sao hầu gia không quản một chút?"

Lão hầu gia thở dài: "Hắn tính tình từ nhỏ là như vậy, quản kiểu gì? Có ca ca tỷ tỷ tẩu tẩu cùng nhau quản giáo, hắn không phải cũng chưa hề nghe lời một chút nào sao?"

"Nhưng ngài là hầu gia, phụ thân, phân lượng không giống."

"Tuy là cái hạ nhân sinh, tốt xấu cũng là nhi tử của ta," lão hầu gia nhắm mắt, "Cuối cùng cũng là không thể nhẫn tâm dạy dỗ, aizzz, cũng coi như là ta sai."

Diệp Bạch Đinh:......

Không thể nhẫn tâm? Ứng Phổ Tâm còn là con thứ hai của ông kìa, ông còn không phải nhẫn tâm đẩy ra, không để cho người bước vào kinh thành sao?

Lão hầu gia có khả năng cũng nhớ tới đứa con thứ hai này, lại bỏ thêm một câu, giải thích: "Chúng ta gia thế như vậy...... Lão nhị tốt xấu gì cũng còn có nương, lão tam là con vợ lẽ, cái gì cũng không có, bản hầu lại không coi chừng một chút, sợ là ngay cả chỗ ở cũng không có......lòng cha mẹ, các ngươi còn trẻ, không hiểu đâu."

Cừu Nghi Thanh: "Hầu phủ gia thế như vậy......"

"Có phải có chút không thú vị hay không?" Giọng lão hầu gia hơi chậm, "Tháng đổi năm dời, người của mấy thế hệ đều là một cái bộ dáng, làm từng bước, không có gì biến hóa, không thú vị, nhưng mấy cái này a, đều là nước chảy thành sông, con đường tất cả mọi người sẽ đi, bọn nhỏ còn quá nhỏ, luôn không hiểu, nhất thời đau khổ không sao, đều là tốt cho sau này, rồi có một ngày sẽ hiểu, đáng tiếc là có người cứng đầu, mệnh cũng không tốt, đợi không được."

Nói xong, lão hầu gia còn than một câu: "Thiên hạ an ổn, đó là nhân gian thái bình, trong nhà an ổn, chính là hoà thuận vui vẻ, mỗi một thế hệ người của chúng ta đều đang làm bản thân nỗ lực, mỗi người đều có trách nhiệm của chính mình, Chỉ Huy Sứ cảm thấy đúng không?"

Cừu Nghi Thanh còn chưa nói gì, đã nghe được bên cạnh cách đó không xa truyền đến tiếng người nói, còn rất quen tai, là thế tử Ứng Hạo Vinh, đang mắng Tam phu nhân Lư thị.

"Ngươi nhìn xem bộ dạng của ngươi, mặc cái gì vậy, coi được sao?"

"Kỳ cục cái gì? Ta không phải trượng phu chết, đang ngoan ngoãn giữ đạo hiếu cho hắn, cài trâm trắng mặc vải gai sao?"

"Áo ngoài mặc thì đúng rồi, nhưng cái áo tang này cổ áo ép xuống là sao? Ta còn có thể nhìn thấy, những người khác nhìn không thấy sao? Ngươi cho là ai cũng là người mù sao?"

"Còn không phải là y phục hầu phủ Tam phu nhân vẫn mặc sao, đủ đoan trang quý khí, như thế nào, Ứng Ngọc Đồng chết, ta cũng không xứng làm Tam phu nhân, mấy thứ quần áo này đều không thể mặc?"

"Không phải không thể mặc, là phải nhìn trường hợp!" Thế tử hiển nhiên có chút bực bội, "Nếu để người ngoài thấy được, chẳng phải là chê cười sao!"

"Người ngoài chê cười tam phòng chúng ta còn thiếu sao? Ngươi sợ, ta không sợ!"

"Ngươi —— ngươi lớn mật như vậy, không sợ bị hiểu lầm sao?"

"Hiểu lầm cái gì, ta không thích Ứng Ngọc Đồng, ở bên ngoài có người sao?" Lư thị hiển nhiên cũng nổi giận, nói chuyện huỵch toẹt lại lớn mật, "Không thể sao? Hắn có thể ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, làm ta không chịu nổi, làm chúng ta đều mất mặt, ngượng ngùng giao tế với các phu nhân, ta thì không thể cho hắn đội nón xanh sao?"

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, woooaaah, lại phát hiện thêm một bí mật?

Mọi người có đôi khi sẽ nói lời giận dữ, lời nói ra khi cảm xúc kích động, không nhất định là thật, nhưng cũng......không nhất định là giả.

Nếu là thật, đôi vợ chồng lão tam này rất thú vị, nam ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu, nữ thoạt nhìn không thèm để ý, kỳ thật ở nhà cũng có cách chơi riêng?

Đại khái là có người ngoài ở, lão hầu gia nghe không nổi nữa, trực tiếp bước ra, đi vòng qua, mắng té tát: "Nói bừa cái gì? Không biết hiện tại là ngày nào sao? Lão tam thây cốt chưa lạnh, các ngươi liền nói nhao nhao như vậy, là muốn tức chết ai?"

Thế tử cùng Lư thị thấy, đồng thời hành lễ: "Nhi tử biết sai rồi."

"Con dâu biết sai rồi."

Thế tử chau mày: "Nhưng mà hôm nay, nhi tử cùng tam đệ muội ngẫu nhiên gặp nhau, thấy vậy, mới nhắc nhở một câu, ai ngờ nàng nổi giận."

Lư thị cũng không vui, liếc xéo hắn một cái: "Tức phụ là vào cửa như thế nào, sống bao lâu, cha chồng ngài đều biết, ta cũng không nghĩ biện giải cái gì, mọi người đều xem ở trong mắt, Ứng Ngọc Đồng là trượng phu của ta, hắn chết, ta nên giữ đạo hiếu cho hắn, trong phủ quy củ, nhiều năm như vậy, ta chẳng lẽ không biết? Ta có chỗ nào làm không tốt, để người ngoài bắt bẻ sai lầm? Nhưng ngươi muốn cho ta thiệt tình khóc lóc, ta khóc không được, ta không thất lễ trước mặt người khác, chỉ không quá để ý quần áo mặc bên trong, hiện tại không có khách khứa, ta ở nhà tự tại một chút thì làm sao vậy? Đáng để thế tử bực bội như vậy sao? Hắn nói chuyện không dễ nghe, ta đương nhiên cũng không nghe."

Nói xong, nàng cũng biết nhìn về phía Cừu Nghi Thanh Diệp Bạch Đinh: "Mới vừa rồi bất quá là chuyện trong nhà, bướng bỉnh, thuận miệng nói vài câu vui đùa, hai vị sẽ không cho là thật đi?"

Vui đùa, giả?

Diệp Bạch Đinh mỉm cười, tâm nói ta không tin.

Cừu Nghi Thanh vẫn trước sau như một, biểu tình lãnh túc, nhìn không ra y suy nghĩ cái gì: "Là thật là giả, nếu có yêu cầu, Cẩm Y Vệ sẽ tự thẩm tra."

Lư thị:......

"Trong nhà xảy ra án mạng, tạm thời chỉ có thể thay đồ trắng, không thể đón khách, nhưng các ngươi một người là thế tử, một người ở góa, sao có thể lơi lỏng như vậy?" Lão hầu gia mặt mũi nặng nề, nhìn thế tử, "Danh sách khách khứa, đều chuẩn bị xong rồi sao? Vị trí bàn, số ghế, ẩm thực cấm kỵ, không cần chuẩn bị sao?" Lại trách Lư thị, "Ai cho ngươi đến đây? Thời gian này, vì sao không ở linh đường canh lão tam? Cho rằng ngươi là nữ quyến, quy củ trong phủ quản không được ngươi?"

Thế tử cùng Lư thị đương nhiên lại lần nữa hành lễ nói biết sai rồi, xoay người đi làm chuyện mình nên làm, lão hầu gia dường như không yên tâm, đi cùng thế tử.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh cũng không ngăn đón, không cần phải hỏi cái gì nữa.

Bởi vì chuyện trước mắt, đã chạm đến chút riêng tư, chuyện như vậy, dù ngươi cố hỏi, người ta cũng không có khả năng nói thẳng, chờ bọn họ bịa chuyện, còn không bằng chính mình tìm, có ý tưởng cùng phương hướng, lại đến đối chiếu xem bọn họ nói như thế nào.

Đường đá xanh trở nên yên lặng, không còn tiếng động gì nữa.

Diệp Bạch Đinh nghiêm mặt: "Đã biết trong nhà này, người chết đối với nhị tẩu Thái thị, đại tẩu Vương thị, tựa hồ đều có ý đồ, đối với Ứng Bạch Tố cũng dám trêu chọc, nguyên nhân Lư thị chẳng quan tâm, thờ ơ, là đã tìm được chỗ dựa tinh thần mới, rất có thể chính là một nam nhân, Nhị lão gia Ứng Phổ Tâm vô cùng khuynh mộ một nữ tử, không biết là ai, có ở trong nhà này hay không, đại phu nhân cùng thế tử tình cảm rất tốt......"

Cừu Nghi Thanh: "Sao ngươi biết tình cảm bọn họ tốt?"

Diệp Bạch Đinh nói đến phòng của đại phu nhân: "...... tường phía Đông Nam, kế cửa sổ, nhớ không? Nơi đó chỉ là phòng tiếp khách, đã bày ra chỗ 'có tình thú', ngươi nói tình cảm bọn họ không tốt?"

Lời tiếp theo của Cừu Nghi Thanh, liền rất sâu sắc: "Cái này cũng chỉ có thể chứng minh Vương thị hoặc thế tử, có người rất thân mật, lại chưa chắc là lẫn nhau."

Diệp Bạch Đinh: "Nhưng đó là phòng của bọn họ......"

Cừu Nghi Thanh: "Lúc bọn họ ở đó, mới là phòng của bọn họ."

Thế tử thường xuyên ở ngoài làm việc, khi đại phu nhân xử lý công việc vặt, có phòng nghị sự khác, căn phòng kia có rất nhiều thời gian trống, khi đối phương không có mặt......

"...... Có phải có điểm quá kinh thế hãi tục hay không?"

"Vụ án này cho đến bây giờ, cho ta cảm giác chính là kinh thế hãi tục," đầu ngón tay Cừu Nghi Thanh chỉ chỉ lên trán tiểu ngỗ tác, "Ngươi suy đoán, không ngại lớn gan hơn chút nữa."

"Tuy rằng không nhất định là đúng."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vụ án lần này không thể theo lẽ thường mà suy luận...... Lớn mật suy đoán, cẩn thận chứng thực, tư duy của hắn thật sự yêu cầu càng lớn mật càng trống trải: "Nếu muốn theo cái này, tuổi của lão hầu gia, nói miệng là lớn một chút, nhưng mới vừa rồi gặp, người lại rất trẻ, một cọng tóc bạc đều không có, tinh khí thần cũng không già, có phải cũng có khả năng......"

Suy nghĩ rộng một chút, liền có điểm làm người ngượng ngùng, nhà này thật sự loạn như vậy sao! Quá đáng sợ đi!

Cừu Nghi Thanh: "Thân Khương đang bài tra thông tin liên quan, manh mối như thế nào, không lâu nữa, chúng ta sẽ có kết quả."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, cho nên điểm chính của vụ án này trước mắt vẫn ở 'tình sát'? Tỷ như gian tình bại lộ, bị người khác biết, hoặc là người nào muốn bảo vệ ai, giết Ứng Ngọc Đồng, cũng có thể đơn thuần là hãm hại......

Tình yêu là thứ gì, thế gian chưa từng chân chính định nghĩa, nó có thể làm người trở nên trầm mặc ít lời, cũng có thể làm người trở nên tích cực hăng hái, có thể làm người trở nên tốt hơn, cũng có thể làm người tệ đi, chưa từng có định số.

"Kế tiếp chúng ta tra nơi nào?" Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu óc có chút hồ đồ, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Ngươi để cho ta tới, hẳn là sẽ không chỉ để ta hỏi chuyện với ngươi?"

Mới vừa rồi hỏi chuyện phân tích, Cừu Nghi Thanh có thể tự mình hoàn thành, hắn cảm giác mình không có tác dụng bao nhiêu, vậy chân chính tác dụng, tất nhiên ở chỗ khác.

Cừu Nghi Thanh: "Đường ngầm."

Y trực tiếp mang tiểu ngỗ tác đến cửa vào đường ngầm, ấn mở cơ quan.

Vừa lúc chạm mặt Từ Khai từ đối diện đi tới...... Ba người nhìn nhau.

Cừu Nghi Thanh khựng lại: "Cái này không phải bổn sứ an bài."

Không cần y nói, Diệp Bạch Đinh cũng hiểu, nhìn biểu tình của Từ Khai là minh bạch.

"Sao ngươi ở đây?" Diệp Bạch Đinh nhìn Từ Khai, "Không phải nói cái đường ngầm này, cần phải có chìa khóa mới có thể thông hành sao? Ngươi có chìa khóa?"

Từ Khai có chút xấu hổ: "Cái này...... tất nhiên là không có, tiểu nhân cũng không phải là muốn thông hành, không phải hôm qua trong nhà có chuyện sao? Nơi nơi lộn xộn, dù sao cũng phải quét tước một chút."

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn ra xa, mới phát hiện công cụ quét dọn, cùng với cây đèn treo mang vào để chiếu sáng, vừa rồi đi vào mắt chưa kịp thích ứng, mới không thấy.

Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Toàn bộ hiện trường đều do Cẩm Y Vệ tiếp quản —— hôm qua đã ra nghiêm lệnh, ngươi không nghe thấy?"

Từ Khai tỏ vẻ mờ mịt: "Nhưng nơi này là đường ngầm...... Cũng coi như là hiện trường?"

Có giả vờ giả vịt đi nữa, cũng ngăn không được trong lòng hiểu rõ, tuy vì trời mưa, Cẩm Y Vệ làm việc không nhanh như bình thường, nhưng chỗ nên điều tra nhất định sẽ điều tra, thời gian không kịp, cũng sẽ khoanh vòng lại, Từ Khai có thể né tránh tầm mắt của Cẩm Y Vệ, lén lút chui vào đường hầm, tất nhiên có nguyên nhân.

Quét tước...... là tới phi tang thứ gì sao?

Diệp Bạch Đinh nhìn bóng tối đằng trước: "Chúng ta vào xem."

Cừu Nghi Thanh đã đi nhanh vào trong: "Ngươi tới, cùng ta đi nhìn một chỗ."

Sau mười bước, y ngừng lại trước một chỗ tường.

Diệp Bạch Đinh nhìn trong chốc lát, giữa mày hơi nhíu: "Ngươi có phải cảm thấy......cảm giác không gian ngay chỗ này có chút không đúng hay không?"

Cừu Nghi Thanh: "Quả nhiên, ngươi cũng đã nhìn ra."

Diệp Bạch Đinh bước lại sờ sờ, vươn ngón tay gõ gõ: "Nhưng giống như không có gì dị thường......"

Thanh âm thì không có gì không đúng, cảm giác từ lòng bàn tay cũng không có gì không đúng, trầm đục, một chút cũng không trống rỗng.

Lại nhìn kỹ, nơi này là một chỗ ngoặt, nhìn đường cong lại có chút mập mạp gượng gạo, thể tích hơi lớn một ít, thu vào trong một chút mới phù hợp mỹ học, mà chỉ có một chút như vậy, giống như cũng không làm thành được cái gì, làm mật thất rõ ràng không đủ, làm hộc ngầm lại quá lớn, mới nhìn giống như là bình thường thi công bị sai lầm?

Cừu Nghi Thanh lại tỏ vẻ chắc chắn: "Ngươi ta đều cảm thấy có vấn đề, liền nhất định là có vấn đề."

Y nhìn quanh quất, thấy trong đống đồ quét dọn của Từ Khai có xẻng, dứt khoát cầm lại dùng luôn, vung lên đào thẳng vách tường ra ——

Tường đất vỡ vụn, đổ rào rào xuống.

Từ Khai lật đật ngăn lại: "Không được a...... Chỉ Huy Sứ đại nhân, việc này trăm triệu không được a!"

Cừu Nghi Thanh sao có thể nghe hắn, động tác càng mau, đào thêm vài cái, quả nhiên là đào ra thứ khó lường.

Xương trắng.

Đầu lâu người, hai hốc mắt tối om khô khốc, đang nhìn bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro