Chương 166 Hắn nóng bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Ứng Phổ Tâm thích, là Thái thị?

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhanh chóng liếc nhau: "Ta nhớ rõ ngươi đã nói, ngươi không thích mặc đồ đỏ?"

"Đúng, rất không thích." Thái thị rũ mắt, hàng mi dài tạo thành một cái bóng nhàn nhạt dưới mắt, "Chỉ là không phải chưa từng mặc, khi ta cùng hắn thành thân, màu sắc, vải dệt, hình thức áo cưới, đều là hắn đích thân chọn, hắn thích bộ dáng ta mặc đồ đỏ."

"Vì sao không thích?"

"Bởi vì quá chói mắt, cũng quá loá mắt."

Thanh âm Thái thị rất nhẹ: "...... Nương của ta trút hơi thở cuối cùng ngay trước mặt ta, bị phụ thân ta đánh chết. Hôm ấy bà ra cửa, mặc một cái váy màu nguyệt bạch, máu màu đỏ thấm ra, đẫm toàn thân. Bà không muốn để ta nhìn thấy, nghiêng người đi, co lại thành một đoàn, nói Nữu Nữu đi mau đi, rõ ràng bà thương ta nhất, biết mình sắp chết, cũng có thể nhẫn tâm, quay người đi, không nhìn ta cái nào."

"Nhưng ta đều thấy được."

"Năm ấy ta tám tuổi, ghét nhất là màu đỏ, đỏ càng rực rỡ, càng chán ghét."

Ngoài cửa sổ gió ấm thổi tới, mang theo thanh âm cành liễu nhẹ đong đưa, Thái thị ngơ ngẩn nhìn bên ngoài không trung: "Trần duyên đoạn, đoạn trần duyên...... Hôm nay uống dược, nhớ tới quá khứ, lại có vài phần thẫn thờ, hai vị nếu có rảnh, muốn nghe một chút, quá khứ vô dụng kia của ta hay không?"

Diệp Bạch Đinh xách bình châm trà, tư thái ưu nhã: "Phu nhân nguyện ý kể chuyện, cũng là may mắn của chúng ta."

Thái thị giãn đuôi mắt ra, chậm rãi mở miệng: "...... cha ruột ta là thứ chẳng ra gì, ta chưa từng hận ai như vậy, từ ngày đó về sau, ta kêu lão ta là lão súc sinh. Đương nhiên lão ta cũng không thích ta cho lắm, bởi vì ta là nữ hài, thứ bồi tiền, lão ta ngại nuôi ta lãng phí lương thực, lúc sinh ra ta liền thiếu chút nữa xuống tay bóp chết, lão ta thích đánh bạc, hằng ngày không về nhà, mỗi lần trở về, đối với ta không đánh thì mắng, chưa từng nhẹ nhàng, nếu không phải nương ta che chở, ta đại khái cũng không lớn đến tám tuổi."

"Lão súc sinh muốn bán ta không chỉ một lần hai lần, khi còn nhỏ có nương che chở, nương chết rồi, ta lại không phải đầu gỗ, đương nhiên sẽ chạy, nhưng mỗi lần đều chạy rất vất vả, có khi sẽ bị lão ta tìm được, đè xuống đánh một trận thừa sống thiếu chết, có khi lão tìm không thấy, ta sớm muộn gì cũng phải trở về...... Không phải không muốn chạy đến nơi khác, mà là không được, hộ tịch của ta cùng lão súc sinh ở bên nhau, không gả chồng căn bản là tách không ra, không cần hộ tịch......nữ nhân vứt bỏ hộ tịch là cái gì, các ngươi là Cẩm Y Vệ, hẳn là có thể đoán được?"

Diệp Bạch Đinh không nói chuyện.

Đương thời nữ hộ khó lập, nữ tử chưa xuất các cơ bản không có khả năng, không có hộ tịch, các nàng kết cục tựa hồ chỉ có một —— tiện tịch.

Thái thị xuy một tiếng: "Ta liền chỉ có thể chịu đựng lão súc sinh kia, xem ai chết trước, ta cảm thấy ta khẳng định là có thể thắng. Lão thấy ta không chạy, còn tưởng rằng ta luyến tiếc lão, mỗi một lần bị tới cửa đòi nợ, liền nói lấy ta gán nợ, sòng bạc có tay đấm, sẽ đến bắt ta, lão thì khác, lão có thể nghênh ngang đi vào sòng bạc, tiếp tục đánh cuộc. Người của sòng bạc có ý đồ nói đạo lý với ta, nói ta mặt mày còn tính là sạch sẽ, bọn họ sẽ không xử tệ với ta, chỉ là cho ta cái việc làm, bồi dưỡng cái tiểu nha hoàn để hầu hạ người, có tiền công, ta nhẹ nhàng, bọn họ cũng nhẹ nhàng, bằng không chuyện như vậy về sau sẽ còn phát sinh, ta chạy trốn một lần hai lần, còn có thể vĩnh viễn chạy trốn sao?"

"Ta khi đó còn nhỏ, tính tình quật, cứ cảm thấy trong lòng bọn họ không biết nghẹn cái ý gì xấu xa đâu, không muốn, cũng chỉ có thể chạy. Toàn bộ Lâm Thanh Thành, không có đứa ăn mày nào chạy trốn nhanh hơn ta, không ai quen thuộc đường phố hẻm tối, nơi nào đang tu sửa, nơi nào đang rào lại, nơi nào càng tiện ẩn thân hơn ta......"

"Ta cầu người cho ta việc làm khắp nơi, việc gì ta cũng làm được, chạy chân làm việc vặt, giúp người khiêng xác, thu dạ hương*, chỉ cần đưa tiền, ta đều làm, khi dễ ta tuổi còn nhỏ, cố ý cắt xén cũng được, chỉ cần lần tới còn tìm ta, chỉ cần có thể cho ta ăn được cơm, chỉ cần không bị người ở sòng bạc bắt lấy......là ta có thể sống. Ngẫu nhiên vận khí không tốt lắm, bị người của sòng bạc gặp được, đem tiền dư trong tay đều đưa ra, dù phải cầu xin bọn họ tha cho ta nửa chén trà nhỏ thời gian để ta chạy, ta đều có thể thừa chút cơ hội này, liều mạng mà sống sót."

*là đi vô nhà người ta dọn cái bô đó

"Ta từ nhỏ liền gian trá, giảo hoạt, thích gạt người, đụng phải kẻ không dễ đối phó, ta ngay cả việc chính mình là tiểu hài tử, hoặc là nữ hài nhược thế cũng sẽ lợi dụng, cũng......trộm túi tiền của công tử có tiền ngoài đường. Ta trước giờ, cũng không phải người tốt gì."

Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh bưng chung trà hơi co lại.

Những việc này, nghe từ miệng người khác, nhìn thấy trong hồ sơ, còn xa mới chấn động bằng chính miệng đương sự nói ra. Thanh âm Thái thị kỳ thật cũng không nặng nề, đoạn quá vãng này với nàng mà nói là đã qua đi, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng đến bất lực cùng chua xót của nàng lúc đó, một cái tiểu cô nương, phải giãy giụa trong đống ác nhân như vậy, phải vất vả phải ngoan cường cỡ nào, mới có thể làm được?

"Ta cũng không phải luôn chạy trốn, ngẫu nhiên có khi lão súc sinh thắng tiền, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, không cần ngay cả ăn cũng phải chạy, có thể đi ở trên đường cái, chậm rãi phơi chút nắng. Mạng của lão súc sinh còn rất cứng, trên chiếu bạc thua thắng thua thắng, chặt đứt mấy ngón tay với một chân, thế nhưng còn chưa có chết, ta cũng đã chậm rãi lớn lên, thân hình giống cái cô nương."

Thái thị rũ mắt: "Cô nương nhà người khác mười bốn mười lăm tuổi, trưởng bối liền bắt đầu nhọc lòng hôn sự, xem mắt các nơi, sợ nhìn một cái không rõ, sau này nữ nhi ở nhà chồng bị ủy khuất, ta thì khác, từ mười hai tuổi, lão súc sinh đã chuẩn bị bán ta cho đủ loại 'lão bản', còn chuyên môn ngăn cản ta, ôn tồn khuyên bảo ta, nói nhà này tốt nhà kia tốt một nhà khác càng tốt, chỉ cần ta nguyện ý, qua đó là mặc vàng đeo bạc, vinh hoa phú quý, muốn cái gì có cái đó, a, nếu tốt như vậy, sao lão ta không đi? Khinh thường ta không thấy được ánh mắt của những người này đánh giá ta sao? Đó là xem người, hay là xem hàng? Ta có tìm nam nhân, cũng phải tìm kẻ thuận mắt, một đám thô lậu béo phì, ta nhìn một cái đều chán ghét."

"Ta trước kia cứ mong lớn lên, cứ cảm thấy trưởng thành, vóc dáng cao, sức lực lớn, người khác không coi ta như tiểu hài tử nữa, cuộc sống sẽ khá hơn, không nghĩ tới trưởng thành rồi, lại không dễ dàng như lúc còn là tiểu hài tử, tiểu hài tử không bắt mắt, người khác rất khó chú ý, lớn thành cô nương liền chưa chắc, ta gặp phải khó xử càng ngày càng nhiều, đa dạng phong phú, cũng chống đỡ đến càng ngày càng vất vả, cơ hồ mỗi một lần chạy trốn, đều phải đánh nhau với người ta, ta là thật sự liều mạng, mới có thể chạy thoát......"

"Có đôi khi ta tưởng, ta cả đời này, có phải đều phải sống như vậy hay không, không kết thúc, không có ánh sáng, có phải nên cúi đầu nhận, đừng cắn răng chống cự, nhưng nghĩ lại, mặc kệ là cúi đầu khuất phục, hay là cứ sống mãi như vậy, đều rất không thú vị, không bằng chết cho rồi, xong hết mọi chuyện."

"Năm ấy ta mười lăm tuổi, hại chết Mao Tam."

Thái thị nhắm mắt: "Mao Tam là tên côn đồ. Sòng bạc tay đấm có giới hạn, đòi nợ quá nhiều, khi không đủ người, sẽ kêu đám du côn phố phường hỗ trợ, Mao Tam tiếp nhận loại việc này rất nhiều lần, cũng đuổi theo ta vài lần, miệng không sạch sẽ, tay chân cũng không sạch sẽ, luôn muốn chiếm tiện nghi của ta, ta đối kháng với hắn rất nhiều lần, nhìn đến hắn đương nhiên lập tức chạy, chạy rất nhanh, nhưng ngày ấy hắn đuổi theo cũng rất nhanh, chết cũng không buông tay, trước kia không như vậy...... Ta liền biết ta chạy không được, hắn quyết tâm. Lần này chỉ biết có hai cái kết quả, hoặc là, ta trả tiền, hắn có thể báo cáo kết quả công tác rồi chạy lấy người, hoặc là, bị hắn tóm được."

"Ta không giống mấy cô nương khác, không để ý trinh tiết nhiều như vậy, cũng không cảm thấy thứ này có gì quan trọng, nhưng ta không muốn bị người như vậy giày xéo, quá khuất nhục, bọn họ là người, ta cũng là người...... Dựa vào cái gì? Ta quẹo ra bờ sông, nghĩ hôm nay nếu tránh không khỏi, dứt khoát chết cho rồi, dù sao thế đạo ghê tởm này cũng không có gì để lưu luyến, nhưng ta không nghĩ tới, ta còn chưa nhảy xuống, hắn quẹo quá nhanh, không cẩn thận trượt xuống."

"Ta đương nhiên quay đầu chạy, cũng không để tâm, hắn vẫn luôn kêu cứu mạng, ta cũng không quay đầu lại, ta cho rằng hắn giả vờ, ta biết hắn biết bơi, nhưng ai biết là hắn chết mất...... Ngỗ tác nói, lúc hắn ở trong nước bị chuộc rút, có bơi giỏi hơn nữa cũng không tự cứu được."

Thái thị tạm dừng một lát, rũ mắt nhìn trà trong ly: "Việc này không có gì để nói, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, quan phủ nói rất đúng. Mao Tam tuy là tên lưu manh đòi nợ, không phải thứ gì tốt, mỗi ngày đều ở bên ngoài đánh nhau, cũng không hiếu thuận, nhưng hắn chưa từng hại mạng người, đối với ta cũng vậy, ít nhất là nhìn kết quả lúc đó, hắn chỉ là đùa giỡn ta, làm ta sợ, đánh ta vài lần ta còn đi trở về, cũng không có sinh ra hậu quả nào nghiêm trọng hơn, nhưng hắn đã chết, ta không có giết hắn, hắn cũng bởi vì ta mà chết, nhà hắn còn có người mẹ già mù lòa......"

"Ta không hiểu luật pháp, không biết ta có trách nhiệm gì hay không, nhưng khi ta nhìn thấy người mẹ mù kia của hắn, trong lòng có cảm giác hổ thẹn. Ta phụng dưỡng mẹ hắn. Không phải ta cảm thấy ta sai, ta có thể sai chuyện khác, tỷ như trộm túi tiền của công tử nhà giàu trên đường, nhưng chuyện này ta không sai, có quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, vẫn sẽ không nghe Mao Tam kêu cứu, nhưng mẹ hắn vô tội. Ta không phải đang chuộc tội, ta không có tội, ta chỉ là không muốn cả đời sau này lương tâm bất an."

"Đại nương lúc ban đầu không thích ta, luôn đuổi ta đi, ta không đi còn mắng ta, sau đó ta mới biết được, bà ấy kỳ thật không phải không thích ta, chỉ là cảm thấy mình tuổi lớn, còn là cái người mù, sẽ liên lụy ta, bà ấy cũng không vì chuyện của Mao Tam mà hận ta, nói đó chính là một cái tai nạn, bà và nhi tử kỳ thật cũng không thân, Mao Tam trước giờ không hề chiếu cố bà, cho bà tiền cho bà ăn, ngược lại sẽ lấy đồ hoặc tiết kiệm của bà, thậm chí đánh bà, bà tỏ ra như vậy, chỉ là không muốn ta một cô nương đang yên ổn, vì phải chăm sóc bà ấy, mà chậm trễ tuổi xuân."

Giọng điệu Thái thị có chút tự giễu: "Ngươi nói có buồn cười hay không, thân cha cũng không quản ta chết sống ra sao, suy nghĩ lớn nhất chính là bán ta, mẹ của kẻ thù lại cảm thấy ta đáng thương, còn nhớ ta là cái tiểu cô nương, cần được thương yêu, nhưng làm sao bà biết được, cô nương như ta, đâu ra tuổi xuân? Ta cũng......sẽ không có hôn sự gì hết."

"Nam nhân chẳng ai tốt cả, ta cũng không thèm. Đại nương rất dễ nuôi, ta cũng dễ nuôi, có chút tiền lẻ. Chậm rãi, ta tích cóp được chút tiền, mở tiệm bánh bao. Giống như trước đây, thường xuyên có người đến muốn khi dễ ta, nhưng ta đã nhìn ra, ta chính là kẻ đã từng giết người, đối với thế gian lại vô vướng bận, cùng lắm thì đồng quy vu tận, ta mua cái dao róc xương, mỗi đêm đều mài, ta biết bọn họ sau lưng đều truyền miệng cái gì, ta ôm đao ngủ, một chút cũng không sợ."

"Tiệm bánh bao mở ở trên quan đạo cách thành rất xa, bên đó giá đất rẻ, ta dựng cái nhà nhỏ, sống cùng đại nương. Trong thành không được, ta thanh danh không tốt, sẽ không có ai nguyện ý mua hàng, bên đó là quan đạo, tuy khách không quá nhiều, cũng may không có cạnh tranh gì, hễ có người đi ngang qua, muốn uống miếng nước nghỉ cái chân, đều phải ngồi ở chỗ ta."

"Ta không chọn khách, chỉ cần đi ngang qua, thanh toán bạc, ta đều chiêu đãi, nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không thu, ta biết đồ của ta giá bao nhiêu. Sơn phỉ trong miệng người ta, ta cũng có quen biết, sơn phỉ cũng sẽ ra cửa, cũng muốn đi đường, ở chỗ ta cũng là khách, bọn họ trả tiền, ta giao bánh bao, muốn khi dễ ta, ta liền vung dao lóc xương, kỳ thật sơn phỉ cũng không có gì đáng sợ, nếu ngươi cái gì cũng không có, cái gì cũng có thể từ bỏ, bọn họ lại kính ngươi một thước, sẽ không du củ."

Thái thị nói đến miệng hơi khô, dừng lại uống ngụm trà.

Diệp Bạch Đinh liền hỏi: "Cho nên ngươi chỉ là quen biết sơn phỉ, không có giao tình với chúng?"

"Ta vì sao phải có giao tình với chúng? Bọn họ tuy là khách, cũng là sơn phỉ, trên người có khí chất hung thần, ta là sống thoải mái, ngại mình ít phiền toái hay sao?"

Thái thị cười lạnh một tiếng: "Ta biết người khác bố trí ta như thế nào, cả chuyên 'bánh bao thịt người' cũng nói được, ta mặc kệ, cũng không giải thích được, từ nhỏ đến lớn, ta bị bố trí còn thiếu sao? Không có gì quan trọng, nhiều một cái hoặc nhiều mấy cái mà thôi, không cần thiết phải giải thích, giải thích cũng không thông."

Cừu Nghi Thanh gõ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Ngươi là ở ngay lúc đó, quen biết Ứng Phổ Tâm?"

"...... phải."

Thái thị ôm chung trà, mặt mày có chút mờ mịt: "Hắn thích du sơn ngoạn thủy, quần áo không chút cẩu thả, cây quạt vĩnh viễn không rời tay, công tử ca nhà phú quý, rất kiều khí, nhìn thấy con bọ bay từ xa đã la lối, sai ta lau cái bàn."

"Khách muốn sạch sẽ, ta tất nhiên phải chiếu cố, nhưng nơi thôn dã, sao có thể hoàn toàn không có sâu? Hắn ngồi hai khắc, ăn một chén canh, hai đĩa bánh bao, ta bị kêu lên lau bàn cho hắn 10 lần. Ta nhanh chóng phát hiện, hắn kỳ thật không có sợ sâu, có một con bọ bay rất lớn đáp bên chân hắn, hắn nhấc chân dẫm chết, còn hất đất chôn đi, cho là mình giấu diếm, ta nhìn không tới."

"Ta lập tức nổi giận với hắn, ai cho chơi như vậy, ta làm là đồ ăn vào miệng, có vô lương tâm đi nữa, cũng bảo đảm sạch sẽ, cách cái bàn đó không xa còn thắp hương đuổi bọ, thực sự có thứ đồ dơ gì, ta vừa nhìn thấy, liền xử lý, tuyệt đối không giống như hắn nói khoa trương như vậy, ta săn sóc hắn là công tử ca sạch sẽ quen phú quý nhà nào đó, mất công một chút không có gì, sao hắn có thể vũ nhục người như vậy!"

"Nhìn thấy ta lôi dao chặt xương ra, hắn lật đật nói thật, nói đây không phải lần đầu tiên hắn thấy ta, hắn biết ta không sợ sâu, lần này chỉ là muốn nói chuyện với ta, nhiều lời vài câu, lại không có chuyện nói, chỉ có thể mượn sâu làm đề tài, mới làm ta hiểu lầm, hắn còn đỏ mặt xin lỗi ta, muốn bồi tiền...... A, ta không muốn hắn tiền, chỉ muốn kêu hắn cút."

"Ta rất ít nói chuyện phiếm với người khác, người xấu không nói, bởi vì sẽ có phiền toái, người tốt cũng không nói, bởi vì ta cũng là cái phiền toái, sẽ liên lụy người ta. Hắn chơi trò này, ta chỉ nghĩ là công tử ca tìm thú vui, xong là thôi, từ đây sẽ không gặp lại, ai ngờ qua mấy ngày, hắn lại tới nữa, đáng thương hề hề nói đi bò một ngọn núi không biết tên, chân bị thương, đi bất tiện, túi tiền lại bị móc mất, hắn là người xứ khác, khách điếm trong thành không quen mặt, không dám cho hắn nợ, xem đại phu lấy dược xong, là chỗ nào đi cũng không được, tin gửi về nhà đòi tiền thì trong thời gian ngắn cũng chưa về, cầu ta thu lưu một đoạn thời gian, nói có bạc hồi báo."

"Ta vốn không muốn phản ứng hắn, nhưng thấy bộ dáng hắn lò cò cũng rất đáng thương, như vậy đi ra ngoài sợ không được nửa đường cũng bị sói tha đi, vì bạc hồi báo phong phú, liền đồng ý."

Thái thị nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đáy mắt có nhàn nhạt ôn nhu: "Ta biết ngay là ta không nhìn lầm, hắn là cái công tử ca rất lười, đồ ăn không biết múc nồi không biết rửa lửa không biết đốt bàn cũng sẽ không biết lau, cái gì cũng không biết, chỉ có cái miệng biết dỗ ngọt, đại nương mù bị hắn dỗ ngọt, răng rụng cũng cười toe toét, mỗi ngày ăn cơm cũng có thể ăn nhiều hai chén."

"Hắn cũng muốn chọc ta nói chuyện, ta không thích phản ứng hắn, cũng không biết vì sao, hắn đúng là hiểu ta, biết ta suy nghĩ cái gì, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn sẽ nói ta cứ yên tâm giặt quần áo, ngày mai trời sẽ không mưa; ta nêm nếm nhân thịt hơi khựng lại, hắn nói cho ta hôm nay khách nhân bựa lưỡi dày, đáy mắt vàng vọt, thượng hoả hơi lợi hại, chắc là sinh bệnh, khẩu vị không chuẩn, không phải bánh bao mặn, không thể ăn; ta nhiễm phong hàn, phát sốt khó chịu, vẫn muốn mở cửa hàng làm buôn bán, đại nương mù đau lòng ta, đau lòng đến mắng, thậm chí dùng thân thể mình, tuyệt thực áp chế ta nghỉ ngơi, cố mà nghỉ hai ngày, hắn thì khác, chỉ là chân tay vụng về giúp ta nấu dược, nói chỉ cần ta đúng hạn ăn dược, làm gì hắn đều mặc kệ."

"Thân thể của ta ta biết, chỉ là hơi nóng lên, thật sự không quan trọng, ta có thể kiên trì, chỉ là không muốn lúc kiên trì mở cửa hàng làm việc, còn phải chiếu cố giải quyết cảm xúc của người khác...... Ta chưa bao giờ biểu lộ tâm tình với bất kỳ ai, ta từ nhỏ đã không thích cười, nhưng vì sao, hắn đều hiểu?"

Thái thị rũ đuôi mắt xuống: "Hắn không biết ta là một nữ nhân hư hỏng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, sớm muộn gì, hắn cũng sẽ như những người trong thành kia, không dám nói chuyện với ta, không dám đứng gần ta, sẽ nhìn ta, coi ta như ôn thần. Thế gian ai cũng giống nhau, không ai thích phiền toái, mới mẻ qua đi, công tử ca với người thường, cũng không có gì bất đồng."

"Nhưng hắn chân đã lành, còn cọ tới cọ lui ăn vạ không đi. Hắn không nên vì cái 'thú vị' liền cọ xát, sơn phỉ tới. Đám sơn phỉ là muốn rời núi 'làm buôn bán', bình thường không quấy rầy chung quanh, nhưng lúc 'sinh ý tiêu điều', thì chưa chắc, hàng xóm xung quanh là cỏ gần hang thỏ, cũng là dê béo bọn họ dự trữ nuôi dưỡng, lúc không có cơm ăn, còn không phát huy tác dụng sao? Lần đó bọn chúng giống như lỗ một vụ lớn, sát khí ngùn ngụt, bộ dạng muốn phát tiết, không thấy máu không bỏ qua."

"Loại chuyện này không phải lần đầu, ta đều quen, chỉ cần xem nhẹ tài sản một chút, đối với kẻ tới khi dễ có thể liều mạng, bọn chúng cũng không dám giết ta, không ai nguyện ý chọc một cái kẻ điên. Ta đều đã chuẩn bị tốt, hắn lại đè tay ta lại, nói ta đừng sợ."

"Thật là nói giỡn...... Ta như vậy, giống sợ hãi sao? Từ nhỏ đến lớn, không có ai hỏi qua ta sợ hay không, giống như ta sinh ra đã to gan, ta không thể sợ hãi, cần phải dũng cảm, cần phải cắn răng, mới có thể tồn tại. Nhưng bộ dạng hắn nói chuyện rất nghiêm túc, nghiêm trang, giống như ta không khác gì mấy cô nương khác, ta cần được bảo hộ, ta ngẫu nhiên có thể sợ hãi, có thể mềm yếu."

"Ta phản ứng liền chậm một nhịp, hắn liền lao ra. Hắn là cái công tử ca, không biết võ công, cũng không biết đánh nhau, tay trói gà không chặt, ta lúc ấy cảm thấy hắn nhất định sẽ vì bản thân lỗ mãng mà trả giá lớn, nói không chừng liền chôn thi nơi sơn dã này, cả mồ mả ở đâu ta đều nghĩ dùm hắn luôn rồi, không nghĩ tới mồm mép hắn thật là dùng tốt, dùng lời nói lừa đám sơn phỉ kia xoay quanh, sau một vòng rượu, đám người này vậy mà chạy rất nhanh, thật lâu về sau cũng không đến nữa."

"Thì ra hắn không phải ra vẻ...... Ta thật sự có thể sợ hãi, trời sẽ không sụp."

"...... Ta rất thích mở cửa hàng, làm bánh bao, không phải chuyện gì vĩ đại, không có tiền đồ gì, ta chỉ là cảm thấy quá trình này làm lòng ta an tĩnh, nhìn hơi nước tỏa ra từ lồng hấp, bánh bao từ từ nở ra, ta liền cảm thấy thỏa mãn, giống như tất cả những gì mình làm bây giờ, tương lai đều sẽ có hồi báo, có thể chỉ là hơi chậm. Hắn chưa từng ngăn cản yêu thích này của ta, ăn chực cơm ở sơn dã không còn, sau khi thành thân tiền tài giàu có cũng không có, hắn vẫn cảm thấy ta rất lợi hại, chuyện muốn làm nhất định thành công, hiện tại tuy rằng chỉ biết làm bánh bao bình thường, một ngày nào đó sẽ đạt đến thành tựu truyền đời......"

"Hắn ở rất lâu, bên ngoài bắt đầu đồn đãi về hắn, không quá dễ nghe, ta đuổi hắn đi, mắng hắn, nói rất nhiều lời khó nghe, tỷ như bụng dạ khó lường, sói đội lốt cừu, hắn không giận, nhìn ta trong chốc lát, còn cười, nói ta không dễ dàng tin tưởng người khác, là ưu điểm rất tốt, về sau sẽ không dễ bị lừa, làm ta giữ vững như vậy."

"Đó chắc là lần đầu ta đỏ mặt, ta mắng hắn, nói hắn là người xấu, không tin hắn, hắn lại cổ vũ ta, nói như vậy rất tốt, tươi cười chân thành...... Bất quá hắn vẫn phải đi, hắn là người có nhà. Phong lưu công tử ca, lúc đi, còn không quên trêu chọc người khác, nói với ta là ta có thể tin hắn, hắn rất vinh hạnh."

"Ta có chút bực, ta cũng không dễ dàng tin người khác, lại tin hắn, còn dựa vào hắn hỗ trợ ngăn sơn phỉ, làm gì có chuyện chán ghét hắn thật sự muốn đuổi hắn đi, rõ ràng là rất thưởng thức, hắn đều biết, còn một hai phải chỉ ra, nhìn ta đỏ mặt, cái đuôi sợ không phải vểnh lên tới trời đi! Ta khi đó mới phát hiện, lời hắn nói trước sau đều có ý khác, có khi nói đùa, là nói thật, có khi nói thật, lại cực kỳ chọc tức, hắn rất am hiểu chọc giận ta, nói thêm vài câu chọc tức, làm ta hận cũng không được, giận cũng không được, trong lòng chua xót, lại có sự thõa mãn khi được thấu hiểu, khuyên bảo."

Đáy mắt Thái thị che một tần sương mù: "Ta cho rằng chúng ta giao thoa chỉ tới nơi này, đường nhân sinh còn dài, lục bình tụ lại một lần mà thôi. Ta tiễn đại nương mù đi, lão súc sinh cũng đã chết, cửa hàng bên quan đạo lại không nỡ dỡ bỏ, vẫn luôn mở ra, tám tháng sau, hắn lại tới nữa. Lần này không có bị thương, cũng không có ở lâu, bất quá từ đó về sau thường xuyên tới, thường xuyên cho ta viết mấy phong thư không thể hiểu được......"

"Hắn giống như rất bận, lui tới rất vội vàng, tiệm bánh bao quá hẻo lánh, không ai biết, sẽ không có phiền toái, ta liền không cố cản trở. Ta khi đó không cảm thấy hắn thích ta, chỉ là công tử ca vui đùa, thích trêu chọc, hắn tốt xấu gì cũng coi như giúp quá ta, ta liền nhịn, không mắng mỏ gì hắn, trừ phi hắn chọc ta nóng nảy."

"Ta là loại người Thiên Sát Cô Tinh, sinh ra mệnh không tốt, không đi tìm phiền toái, phiền toái cũng tới tìm ta. Có thể qua một thời gian dài, sơn phỉ rốt cuộc nghĩ ra, biết bị lừa, cân nhắc tìm về, bị quan phủ kiếm chuyện liền vu oan cho ta, một cái nồi thật lớn, cứng rắn chụp trên đầu ta...... Ngươi nói có kỳ quái hay không, người khác vậy mà tin. Lý do tin, chính vì những lời đồn đãi nực cười trước đó, là ta 'làm bạn với sơn phỉ', rõ ràng những lời đồn đó là chính bọn họ bịa ra, chính bọn họ còn tin, yêu cầu ta gánh vác kết quả này."

Thanh âm Thái thị hơi chậm: "Ta bị hạ ngục, người ta bắt ta khai, ta cái gì cũng không biết, khai cái gì bây giờ? Ta thấy được hình cụ trong nhà lao, biết ngày hôm sau mà còn không chịu khai, người ta sẽ lấy cái này tới 'chiếu cố' ta, quan phủ và lưu manh phố phường, ta không có khả năng chạy trốn, mạng của ta, đã đến hồi kết. Ta không sợ chết, ta sớm nên chết, thế gian này cũng không ai mong ta bình an, vì ta tồn tại mà vui vẻ."

"Khi bị treo lên giá hình cụ, bên ngoài có tiếng la, ta thấy được bộ dáng phong trần của hắn. Hắn nói không nhận được tin của ta, ta rất kinh ngạc, bởi vì ta vẫn không thường hồi đáp tin của hắn, năm sáu phong, chín mười phong, một hai tháng không hồi đáp cũng là bình thường, vì sao lần này chỉ vì không thu được hồi âm của ta, hắn liền rong ruổi ngày đêm trên ngựa, bị dọa đến trắng mặt, giống như biết ta đã xảy ra chuyện vậy."

"Hắn không giải thích, chỉ ôm lấy ta, nói còn may mà ta còn sống, còn sống là được rồi. Ta không biết khi đó hắn nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy cánh tay hắn quá dùng sức, giống như khi người khác muốn đánh ta, ta lại......không có giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa."

"Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói cho ta hắn có biện pháp, kêu ta không cần sốt ruột. Sau đó không đến 2 ngày, ta liền gặp được lão hầu gia trong tù, lão hầu gia bảo lãnh ta, cùng ta giao dịch, làm ta gả cho con thứ hai của ông ta, ta không có khả năng đáp ứng, nếu ta muốn bán mình, đã sớm bán, căn bản không tới lượt nhà ông ta, giằng co thật lâu, ta mới biết được, thì ra Ứng Phổ Tâm chính là con thứ hai của lão hầu gia......"

"Ngày ấy hắn tới gặp ta, cùng ta nói rất nhiều chuyện, ta mới biết được, trong mắt người khác hắn là công tử ca phú quý có tiền, cao cao tại thượng, trong mắt cha ruột cái gì đều không phải, hôn sự của hắn, bao gồm chính hắn, đều nhất định phải nhường đường cho người khác, hắn không thể ưu tú, không thể có dã tâm, thậm chí không thể biểu lộ ra chính mình chân chính thích cái gì, bởi vì cha hắn không cho phép, cha hắn nhất định sẽ phá hư, hắn ngay cả đấu tranh cũng phải kết một cái lưới thật lớn, phải lừa được người khác, lừa được cáo già tâm tư thâm trầm, mới có thể 'bị bắt' an bài một ít việc, thứ hắn chân chính thích, người hắn chân chính thích."

"Ta chán ghét thế gian này, thoạt nhìn vẫn luôn chống đối, kỳ thật vẫn luôn trốn tránh, hắn cũng chán ghét thế gian này, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới trốn tránh, hắn từ khi còn là tiểu hài tử đã tích cực ứng đối, tâm hướng tới dương quang. Ta đối với hắn không phải không có tò mò, nhưng chưa từng nghĩ tới chân chính hiểu biết hắn, hắn chưa bao giờ nói là thích ta, cũng đã nghĩ kỹ con đường sau này của 'chúng ta'. Hắn muốn nhân sinh của hắn, có ta."

Thái thị nhẹ nhàng vỗ về giấy viết thư trên bàn: "Ta chưa bao giờ là một kẻ lóa mắt, ta không xứng. Nhưng hắn là ánh sáng. Ta thấy ánh sáng trong mắt hắn, đột nhiên rất muốn biết, cùng hắn đi, sẽ nhìn đến phong cảnh như thế nào."

"Ta không thích váy đỏ, hắn kỳ thật không biết, hắn thích bộ dáng ta mặc áo cưới, ta liền ngẫu nhiên mặc đồ đỏ một chút, cho hắn xem."

"Nữ tử mặc váy đỏ trong tranh là ta, thơ tình là cho ta, 'khanh khanh như ngộ' cũng là ta. Thành thân đêm đó hắn lấy tiểu tự cho ta, là 'niệm khanh'."

Lời editor: trấm trấm nước dãi, cẩu lương nhét quá đầy miệng khép lại ko được đó các khanh khaaaaaanh oy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro