Chương 169 Người thông minh nhất vụ án này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nguồn cung đến con đường mua sắm, chuyện hoa mộc cúc, Cẩm Y Vệ đã xác định, chính là Tam lão gia Ứng Ngọc Đồng mua, hôm gia yến, mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là làm mọi người trong phủ hôn mê, tiện cho hắn khi dễ Thái thị, đồng thời cho vị đại tỷ vẫn luôn đối đầu với mình chút khó chịu.

Vì sao phải làm mọi người hôn mê, hiện tại cũng đã có giải thích, bởi vì chủ tử, nam nhân trong phủ, không chỉ có mình hắn coi trọng Thái thị, hắn nếu muốn xuống tay trước, không dễ dàng như vậy, không làm chút chuẩn bị sao? Bằng không lúc đó phát sinh ngoài ý muốn......người khác xen vào, hắn không đắc thủ được thì làm sao bây giờ?

Sau khi thiếu gia nhắc nhở nghĩ thông suốt trước sau, Thân Khương quá kinh ngạc, chỉ bằng bộ dáng dơ bẩn trong cái phủ này, chẳng lẽ khi dễ cô nương, mà cũng muốn theo bối phận, theo thứ tự trước sau sao! Cha ngươi ca ca ngươi còn chưa có xuống tay, ngươi liền không thể động, bằng không bọn họ sẽ giận, cho ngươi khó sống?

Cái này con mẹ nó là cái quy củ rách nát gì!

Phi! Thứ chó không biết xấu hổ, người nhà này đầu óc đều mọc ra chỗ nào, toàn là mọc phía dưới sao?

Thái thị lại rất an tĩnh, trước sau như một, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh lẽo, không biết là thật không biết, hay là không thèm để ý, tóm lại với nhãn lực của Thân Khương, cảm xúc gì cũng nhìn không ra.

Không khí đến đây, Cừu Nghi Thanh trực tiếp dứt khoát hỏi tới: "Vương thị Lư thị lên án, ngươi có chuyện gì để nói?"

Thái thị nâng mắt: "Thiếp thân trong sạch, từ nhỏ đến lớn, một thân vinh nhục đều do chính mình, đời này, cũng chỉ ở gần một người nam nhân của ta, các nàng nói ai, vì sao có suy nghĩ này, có thể thỉnh các nàng tự nói ra rõ ràng."

Lư thị thì không thể nhìn được vẻ lạnh lẽo, thoạt nhìn băng thanh ngọc khiết, trên đời chỉ có nàng là sạch sẽ nhất như vậy, lập tức nổi lửa: "Ngươi giả vờ cái gì ——"

"Khụ ——" thế tử đột nhiên phát ra tiếng, "Trước đường Bắc Trấn Phủ Tư, không được vô cớ ồn ào."

Đại phu nhân đến lúc này rồi, cuối cùng cũng không nhịn xuống, liếc mắt nhìn lão hầu gia một cái.

Lão hầu gia cũng không nói gì, chỉ là đem tầm mắt, dời từ người Thái thị về, thoạt nhìn không có chút thiên vị nào, đứng đắn cực kỳ.

Nhưng ngươi không thiên vị, vô tâm tư, ngươi nhìn chằm chằm người ta làm gì!

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh dừng một lát giữa Lư thị cùng đại phu nhân, cuối cùng chọn Lư thị: "Tam phu nhân vì sao nói như vậy?"

Cẩm Y Vệ đã chỉ tên, cũng không tính là vô cớ ồn ào đi!

Lư thị cau mày, đáy mắt tóe lửa: "Tất nhiên là nàng ta cố ý câu dẫn thế tử! Hôm sinh nhật đại tỷ, tưởng là ta không thấy được sao? Nàng ta đổi chén canh của thế tử đi, đổi cho Ứng Ngọc Đồng trượng phu ta! Canh kia thế tử chỉ hớp một ngụm, liền bị sặc ho một lúc, còn chưa nếm ra mùi vị gì, nàng ta liền thay đổi! Sớm không đổi, trễ không đổi, ngay lúc thế tử cùng Ứng Ngọc Đồng uống rượu lại đổi, có ý gì?"

Diệp Bạch Đinh cổ vũ: "Có ý gì?"

Lư thị híp mắt, đầy mặt đều là ghen tỵ: "Tất nhiên là muốn cho thế tử nhìn tay nàng! Tay nàng kia rất đẹp a, vừa trắng vừa mịn, tinh tế nhu nhuận, hoa lan nhếch lên, nam nhân nào không nghĩ sờ sờ, cảm nhận một chút?"

Đừng nói là thiếu gia, Thân Khương nghe xong cũng có chút vô ngữ, cho ngươi cơ hội nói chuyện, ngươi đi nói cái này? Tìm chút điểm quan trọng để công kích a!

Bất quá Diệp Bạch Đinh không vội, dừng một chút, sau đó nhìn về phía thế tử: "Lời của Lư thị, thế tử có đồng ý không? Nhị phòng Thái thị, có biểu lộ hoặc ám chỉ, phát sinh quan hệ với ngươi không?"

Lư thị thẳng lăng lăng nhìn thế tử, trong lúc tâm tình vội vàng, cũng không nhớ là phải tị hiềm, giống như đang nói —— ngươi dám không làm chủ cho ta, ngươi dám nói không có!

Thế tử nói chuyện, từ trước đến nay đều có tính toán cùng tiết tấu riêng, mắt đảo qua rồi cụp xuống, nói đến cực kỳ xinh đẹp: "Ta hằng ngày bận rộn công vụ bên ngoài, rất ít tiếp xúc nữ tử, đối với những việc này không mẫn cảm lắm, nhiều lúc người khác vứt cái ánh mắt, ta cũng không thể hội được, trên đường cô nương thả khăn rơi xuống bên chân ta, ta còn tưởng người ta thật sự đánh rơi đồ, thường hay bị đồng liêu cười nhạo."

Đã lúc này rồi, Cẩm Y Vệ rõ ràng nắm rõ đồ vật, bản thân Lư thị cũng nói rõ ràng như vậy, hắn vẫn cứ làm bộ làm tịch, nói mình không mẫn cảm, khắp thiên hạ chỉ có hắn vô tội nhất, ai cũng không đắc tội.

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Thái thị: "Chứng nhân nói có, đương sự nói không biết, không mẫn cảm, ngươi thì sao? Người khác đối với ngươi có ý hay không, ngươi có biết hay không?"

"Tất nhiên là biết."

Thái thị mở miệng, trực tiếp đánh mặt thế tử: "Thế tử thường lấy danh nghĩa huynh trưởng, quan tâm cuộc sống của ta, ăn có ngon không, ngủ có yên ổn không, hạ nhân hầu hạ có tỉ mỉ hay không, thỉnh thoảng còn muốn đưa lễ vật tới, nói là 'trưởng giả ban cho không thể từ chối', nhưng lúc ta cùng phu quân ta thành thân, hắn chưa bao giờ quan tâm cỡ đó. Khi đó phu thê chúng ta ở Lâm Thanh, đủ loại chi tiết sinh hoạt, phương hướng lui tới, kinh thành hầu phủ đều biết toàn bộ, thế tử tất nhiên tra qua lý lịch của ta, biết ta là ai, tên họ là gì đến từ nơi nào, phu thê chúng ta chưa bao giờ được một câu thăm hỏi của hắn, đừng nói là lễ vật, ta nhớ rất rõ ràng, hôm ta cùng phu quân thành thân, thứ thu được cũng không phải là lễ vật của thế tử đến từ kinh thành, mà là cố ý nhục nhã......"

"Loại tình huống này, từ khi đích thân đến kinh thành hầu phủ, đột nhiên thay đổi, lúc phu quân không có mặt, thế tử đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, thăm hỏi ta nhiều hơn, ngẫu nhiên gặp mặt cũng có. Lúc phu quân còn sống, hắn còn có chút thu liễm, chưa từng quá mức, phu quân đi rồi, hắn liền có nhiều hành động, chỉ cần có ngày nào không ra cửa làm việc, đều sẽ ngẫu nhiên gặp phải ta một hai lần, có khi trời mưa âm u, bung dù cũng muốn đi ngang qua viện của ta...... Hầu phủ lớn như vậy, ta không thích ra cửa cho lắm, vậy mà cũng có thể ngẫu nhiên gặp được nhiều đến mức đó, lần nào cũng nói là trùng hợp, ta không tin."

Diệp Bạch Đinh cảm giác lời này nói ra rất có ý tứ, càng có ý tứ hơn chính là, có khả năng ——

"Còn nữa không?"

"Còn nữa a," ánh mắt Thái thị quả nhiên càng có thâm ý, nhàn nhạt xẹt qua lão hầu gia: "Cha chồng cũng rất quan tâm ta, cái quan tâm này thì sớm hơn thế tử nhiều, khi còn ở thành Lâm Thanh đã có một ít, bất quá phu quân ta tính tình không tốt, tính ta cũng bướng, không chịu được cái kiểu của ông ta, còn thường cãi nhau với ông ta, ông ta bực bội, tất nhiên là mắt không thấy tâm không phiền. Thẳng cho đến lúc đến kinh thành hầu phủ, sau khi phu quân qua đời, cha chồng mới quan tâm ta trở lại, quan tâm sinh hoạt của ta, ăn có ngon không, ngủ có được không, hạ nhân có dám chậm trễ không, cũng sẽ tặng đồ lại, nói 'trưởng giả ban cho không thể từ chối'."

Thân Khương nghe thế là đủ rồi, trong lòng mắng thô tục chất thành đống, ĐM nó a, quả nhiên chuột sinh con ra đã biết đào động, cách 'quan tâm' của hai cha con nhà này, vậy mà giống nhau như đúc đó kìa!

Làm cha đúng là trưởng giả, tốt xấu cũng kém cái bối phận, thế tử cùng thế hệ, chỉ có lớn hơn vài tuổi còn 'trưởng giả ban không thể từ', có phải có chút quá không biết xấu hổ hay không? Lúc hắn nói những lời này không cảm thấy bất ổn sao?

Thái thị lạnh nhạt: "Cha chồng đã sớm giao quyền bính trong phủ ra, thời gian tự do nhiều hơn so với thế tử, số lần cùng ta ngẫu nhiên gặp được, tất nhiên cũng nhiều hơn thế tử, quan tâm cũng vậy, có khi là đồ trang sức, vải vóc, ông ta đều có thể có tâm tư đưa đến."

Diệp Bạch Đinh: "Lễ vật của bọn họ, ngươi nhận hết?"

Thái thị liền cười, nụ cười này rất bất thường, đầu hơi rũ, khóe môi hơi nhếch, mặt nghiêng nhìn mê người lại nguy hiểm: "Tất nhiên là nhận. Không thu, không phải bị bọn họ khi dễ đi?"

Thân Khương không hiểu, cái này......nhận rồi thì làm sao để chứng minh trong sạch? Trong tình huống bình thường không phải là không nhận, thì mới đại biểu là có ý cự tuyệt sao?

Diệp Bạch Đinh lại biết nàng đang nói cái gì, bởi vì hoàn cảnh trong hầu phủ không bình thường. Thái thị thân ở trong lốc xoáy, bao quanh bởi lũ hổ lang, nàng nếu là nhẫn tâm thoát thân, thì thôi đi, quyết định tiếp tục sống ở hầu phủ để đối phó, phải hiểu được quy tắc, cũng phải lợi dụng quy tắc.

Lão hầu gia cùng thế tử, vừa nhìn là biết ra vẻ đạo mạo, quen thói sẽ PUA, bọn họ sẽ không trực tiếp dùng bạo lực, cưỡng bách ngươi đi vào khuôn khổ, bởi vì như vậy quá không ưu nhã, máu me tùm lum ghê tởm quá không phải sao, bọn họ thích ăn mòn ngươi, ô nhiễm ngươi từng chút một, làm ngươi cảm thấy thế đạo chính là cái dạng này, toàn thân toàn tâm khuất phục, quỳ rạp trước bọn họ, cầu bọn họ thương tiếc.

Bọn họ thích nhìn bộ dạng một người giãy giụa, không có chuyện gì thú vị hơn so với việc ý chí tan rã, từ kiên cường trở nên yếu ớt.

Ngay trên địa bàn mình, thời gian dư dả, bọn họ cũng có đủ kiên nhẫn, chậm rãi làm chuyện này. Hai cha con ngay lúc này 'cạnh tranh' nhau, thậm chí không xem như cạnh tranh, chỉ là một loại trò chơi, một loại đánh cuộc thú vị có thể áp thắng thua, 'nhìn xem nàng ăn ai hơn'.

Thái thị ứng đối có kỹ xảo, tiếp thu một phần lễ vật, sẽ làm bọn họ an tâm, xác định trò chơi đang được thuận lợi tiến hành, thì sẽ càng thêm hứng thú dạt dào, nếu phản đối mãnh liệt, chống cự phi thường kịch liệt, ngược lại làm cho hai phụ tử đề phòng cảnh giác, làm ra thủ đoạn cưỡng chế nào đó, thì nàng sẽ rất bị động.

Ứng phó xong đôi phụ tử này, Ứng Ngọc Đồng liền càng thành cái uy hiếp, Ứng Ngọc Đồng dám mở miệng khi dễ Thái thị, chưa chắc là dám dùng sức mạnh, bởi vì ở hầu phủ địa vị bất đồng, hắn không dám khiêu chiến quyền uy của phụ thân cùng huynh trưởng.

Nghĩ sâu hơn một chút, thế cục như vậy, có phải là Thái thị tự khởi xướng hay không? Có phải nàng có kỹ xảo, ở trước mặt hai cha con thi triển một ít mị lực, thúc đẩy ra cục diện như vậy, cũng muốn mượn nó để đạt được vài thứ hay không?

Thái thị rũ mắt, nhìn vòng ngọc trên cổ tay, đây là hôm thành thân, Ứng Phổ Tâm đưa cho nàng: "Phu quân nói rất đúng, con người ta là kẻ mặt lạnh lòng lạnh, rất khó bị che ấm. Tín nhiệm rất xa xỉ, không có thứ vật chất gì có thể làm ta tín nhiệm cùng vui vẻ, bọn họ, đều không lừa được ta."

Đại phu nhân lạnh mặt: "Ngươi có biết ngươi đang nói mê sảng cái gì hay không? Ăn nói bừa bãi, bôi nhọ trưởng bối, Thái thị, quy củ của ngươi ở đâu!"

"Quy củ? Nơi như Ứng Cung hầu phủ, còn có mặt mũi nói quy củ với ta?" Thái thị cười lạnh một tiếng, thẳng tắp nhìn chằm chằm đại phu nhân, "Ta từ nhỏ lớn lên nơi phố hẻm, ăn cơm bách gia, học bá tánh cách làm người, chịu quan phủ quản giáo, nhưng chưa bao giờ nghe nói, nhà ai có quy củ như vậy! Ngươi thật sự cho là mấy chuyện dơ bẩn đó của ngươi, giấu được hầu phủ, lừa được người ngoài, ai cũng không biết?"

Ánh mắt đại phu nhân nháy mắt có chút hoảng loạn, theo bản năng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh ngồi trên cao.

Thế tử cũng vậy, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi ở trên người Lư thị, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh.

Lão hầu gia thực ra lại rất ổn trọng, động tác gì cũng không có, không nhìn ai, không mở miệng phản bác, cũng không có tận lực che lấp, thoạt nhìn tựa như......biết Cẩm Y Vệ nhất định có thể tra ra vậy.

Biểu tình của mọi người trên công đường không đồng nhất, có chút nhục nhã, có chút khó coi, có chút vô cảm, mặt mũi là thứ gì, người căn bản là không cần.

Chuyện tới lúc này, mấy thứ 'tư tình' gì đó, cũng đừng lôi ra nữa, Cẩm Y Vệ đều tra được hết rồi, lặp lại lần nữa chỉ có thể là mất mặt xấu hổ, còn cho đối phương tìm ra lỗ hổng...... Mọi người của hầu phủ rất thông minh mà ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đều không nói chuyện nữa.

Diệp Bạch Đinh cũng chỉ có thể đích thân đi lưu trình, tầm mắt nhìn mọi người trong thính đường, nhẹ nhàng nói: "Người chết Từ Khai, sau khi kiểm nghiệm ở phòng ngỗ tác đã biết được, là không phải chết vì nhảy vào hồ nước chết đuối, mà là ở ngay trong phòng hắn, bị ấn vào chậu nước chết ngạt...... Chúng ta từ trong dịch thân thể của hắn, phát hiện sáp lỏng tan ra đóng thành cục màu trắng."

"Cẩm Y Vệ tra được, tất cả đèn dùng ở hầu phủ, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều là dầu thắp dùng sợi bông, phòng của các chủ tử thậm chí là dùng tinh dầu có trộn hương hoa lá nhẹ thoang thoảng, nơi có đèn cầy màu trắng, chỉ có linh đường của Ứng Ngọc Đồng —— Lư thị, ngươi đối với chuyện này có gì để giải thích?"

"Đúng vậy, ngươi vừa rồi không phải còn nói hung thủ là ta sao, hiện tại ngẫm lại, thì không nhất định, không chừng chính là ngươi, ngươi vừa ăn cướp vừa la làng!" Ứng Bạch Tố liền lên tinh thần, chỉ vào Lư thị, "Ứng Ngọc Đồng chả phải thứ gì tốt, trước khi ngươi vào cửa đã không muốn gả cho hắn, sau khi vào cửa thì lại mỗi ngày cãi nhau, đòi giết hắn cũng không phải là một lần hai lần, khi đó tâm tình không tốt, thật sự hạ thủ, thì có gì mà không thể? Ngươi còn không thích ta, không đối phó với ta, không muốn để ta sống yên ổn, cũng từng nói muốn giết chết chó săn của ta, ngươi nói đi, Sử Học Danh cùng Từ Khai có phải ngươi giết hay không?"

Lư thị vẻ mặt không thể tin nổi: "Ngươi điên rồi sao? Lúc nam nhân của ngươi chết, ta còn chưa gả vào, đâu ra chuyện liên quan tới ta!"

Ứng Bạch Tố nghẹn họng: "Vậy thì Từ Khai cũng là ngươi giết! Vừa rồi Cẩm Y Vệ đều nói, trên người Từ Khai có sáp do hung thủ lưu lại, sáp kia chỉ có trong viện của ngươi có!"

Lư thị trừng nàng: "Ta-không-biết! Cẩm Y Vệ nói, ngươi để cho bọn họ đi tra a! Dù sao cũng không phải ta!"

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía thế tử: "Thế tử giải thích như thế nào?"

Thế tử cụp mí mắt: "Sao ta phải giải thích? Sáp ong ở Tam phòng, chứ đâu có ở đại phòng của ta."

Đã là lúc nào rồi, bài gần như đã ngả ra, ngươi còn giả vờ?

"Bởi vì đêm đó ngươi ở tam phòng!" Thân Khương chịu không nổi, lấy ra bản đồ hầu phủ mình vẽ, vòng ra mấy địa điểm, "Ngày ấy ta đi quý phủ tìm Từ Khai hỏi chuyện, thời gian rất sớm, chỉ nhận được thư của hắn, không thấy hắn, thông tin trong thư quá mức quan trọng, ta không dám sơ sót, muốn tìm hắn giáp mặt xác nhận, liền dạo một vòng trong phủ, lúc ấy đám chủ tử các ngươi phần lớn còn chưa có rời giường, ai ở nơi nào, ta rất rõ ràng, thế tử còn gặp mặt ta, như thế nào, quên rồi sao?"

Thế tử đột nhiên híp mắt: "Ngày ấy chúng ta vẫn chưa......"

"Quả thật, ngươi ta ngẫu nhiên gặp được, cũng không phải là viện của tam phòng, nhưng phương hướng ngươi lúc ấy đi đến, chính là cửa lớn của tam phòng, có lẽ là đêm trước đó không ngủ ngon, rời giường trễ, ngươi đi khá vội vàng, còn vừa đi vừa sửa sang lại nút cài cổ áo —— ngươi không ở trong viện của tam phòng, sáng sớm rời đi, chẳng lẽ ngay sáng sớm, đi hơn nửa cái phủ từ đông sang tây, mới ở lúc đi ngang qua cửa viện tam phòng mới thuận tiện cài nút xiêm y? Sáp ong chỉ có tam phòng có, Lư thị luôn miệng nói không phải nàng, Cẩm Y Vệ không hỏi ngươi thì hỏi ai!"

Thế tử rốt cuộc rớt mặt.

Có một số việc đã đặt lên trên mặt bàn, ngươi có thừa nhận hay không, có muốn tiếp tục tránh né không muốn nhắc đến nó hay không, đều không quan trọng, bởi vì đây là sự thật, tân trang che giấu kiểu gì cũng sẽ không thay đổi.

"Ta ở lại chỗ tam phòng thì đã sao?" Thế tử âm trầm, "Ngủ lại, thì nhất định là giết người sao?"

"Ngươi......"

Mặt Lư thị đỏ lên, không nói chuyện nữa.

Diệp Bạch Đinh: "Chuyện sáp đèn, thế tử giải thích thế nào?"

Thế tử cười lạnh: "Vì sao ta phải giải thích? Không phải là đám Cẩm Y Vệ các ngươi, đi tra cẩn thận sao? Ra mạng người liền hỏi người khác, còn mình thì bất động, triều đình cần các ngươi có tác dụng gì?"

Diệp Bạch Đinh: "Chuyện sáp giải thích không được, xe thì sao?"

Thế tử cảnh giác: "Xe gì?"

"Xe đẩy tay hạ nhân làm vườn sử dụng, dùng để bỏ tạm cành lá được cắt tỉa, thường được dựng ở chỗ ngoặt phía tường tây, chỗ khuất nẻo, ai cũng có khả năng nhìn đến, ai cũng có thể dùng một chút, rất tiện để di dời thi thể người chết," Diệp Bạch Đinh nhàn nhạt nhìn hắn, "Hỏi hai câu mà thôi, sao thế tử phải phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ buổi sáng sau hôm Từ Khai chết, ngươi nhìn thấy cái xe này?"

Thế tử: "Không sai, ta thấy được, chiếc xe kia căn bản là chưa từng dùng qua, các ngươi đã đoán sai."

"Phải không?" khóe môi Diệp Bạch Đinh hơi nhếch lên, "Sao Thân bách hộ của chúng ta tra được, sáng hôm đó cái xe ở nơi nó không nên ở, hạ nhân làm vườn tìm gần nửa ngày mới tìm ra, sao thế tử thấy được?"

Thế tử híp mắt.

Diệp Bạch Đinh: "Chỗ hạ nhân làm vườn cất xe, là chỗ ngoặt phía tây lệch về hướng nam, nhưng gần chỗ ngoặc đó có con đường nhỏ, đi qua lại là một chỗ ngoặc nhỏ nữa, hai chỗ rất gần, cảnh trí tương tự, ban đêm thoạt nhìn không có gì khác nhau, thế tử có phải giết người xong đi gấp, nhớ sai vị trí hay không?"

Thế tử: "Sáng sớm hôm đó ta chỉ là đi ngang qua thoáng thấy, có lẽ là nhìn lầm rồi, chuyện vặt vãnh trong nội trạch này, các ngươi hỏi ta, không bằng hỏi phu nhân ta, tất cả chuyện trong phủ đều do nàng quản, nói không chừng có gì đặc thù cần dùng đến, hạ nhân làm vườn kia đã quên."

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía đại phu nhân: "Đúng không?"

Đại phu nhân nhắm mắt, nhợt nhạt thở dài: "Chắc là vậy...... Trong phủ nhiều người nhiều việc, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện, chi tiết quá mức vụn vặt, ta cũng không có khả năng biết hết được."

Những lời này, giống như nói đỡ cho trượng phu, lại giống như không nói.

Thế tử rõ ràng không quá vừa lòng, chân mày cau lại.

Đại phu nhân không nhìn hắn, cũng không có chút áy náy gì, rất tự nhiên.

Tình huống này rất thú vị, ngày thường phu thê hai người toàn rêu rao rùm beng bên ngoài, thanh mai trúc mã thế nào, phu thê tình thâm, tình cảm rất tốt ra sao, kỳ thật căn bản chính là bằng mặt không bằng lòng, ngươi không để bụng ta, ta cũng không muốn phản ứng ngươi, đừng nói tới cái gì mà tình cảm với không tình cảm.

Hiềm nghi lớn liên quan tới hung án như vậy, đều có thể không quan tâm.

Diệp Bạch Đinh lại nói: "Có quan hệ đến cái chết của Sử Học Danh, Ứng Phổ Tâm, Ứng Ngọc Đồng, thế tử có manh mối gì có thể cung cấp không?"

Thế tử rất dứt khoát: "Không có."

"Phải không?" đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh đáp lên hồ sơ trên bàn, "Thế tử chưởng quản hầu phủ, là người quen thuộc chuyện trong ngoài nhất, chưa từng hoài nghi qua, một loạt những chuyện này là không bình thường? Sử Học Danh và Ứng Phổ Tâm vì sao mà chết, ta chưa đề cập tới, chỉ nói Ứng Ngọc Đồng, vì sao đã qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện đã sớm phủ đầy bụi, hắn đột nhiên phải chết? Thế tử có cẩn thận nghĩ tới, Ứng Ngọc Đồng biết cái gì, vì sao mà biết, là ai cho hắn biết không?"

Đúng vậy, có những bí mật vẫn luôn che giấu ở chỗ sâu nhất, người khác không có khả năng biết được, với đầu óc của Ứng Ngọc Đồng, càng không thể biết được, vì sao đột nhiên lòi ra? Trong phủ mấy người này, ai thông minh nhất, ai không thích hợp nhất?

Thế tử gần như nhìn về phía Thái thị đầu tiên.

Phu thê lão nhị từ đầu tới đuôi liền không hòa hợp, một cái tiếu diện hổ, một cái tâm tư tinh tế, từ Lâm Thanh xa xôi tới kinh thành, thế nhưng một chút đều không nhút nhát, còn không bị làm khó, ngược lại làm cho bọn họ thấy rất không thoải mái, hắn vẫn luôn không biết, tại sao lão nhị lại vào kinh, nhìn tính tình rõ ràng rất giống mẹ hắn, là không có gì hứng thú, vì sao sau khi thành thân, đột nhiên thay đổi?

Hắn không thích lão nhị, nhưng vì mặt mũi, vì hầu phủ thanh danh, hắn cũng không thể đẩy người ra ngoài, chỉ có thể vừa nuôi, vừa đề phòng, chuyện trong đó...... không đề cập tới, lão nhị đã chết thật lâu, ai còn có thể thông minh như vậy, dẫn dắt lão tam tìm đồ vật, đụng chạm đến hắn?

Chỉ có Thái thị!

Thế tử híp mắt, đáy mắt nhấc lên sóng to gió lớn, tràn đầy âm trầm: "Ngươi cố ý...... câu dẫn ta?" nghĩ sâu hơn nữa, "Ngươi căn bản không có mất trí nhớ, ngươi giả vờ!"

Bất quá cũng chỉ nháy mắt, ánh mắt hắn liền biến hóa, hung hăng ngăn chặn cảm xúc, không nói nữa.

Diệp Bạch Đinh liền biết, thế tử đây là ý thức được mình lỡ miệng, để lộ tin tức.

Lại nhìn Thái thị, ngoại trừ nhếch miệng cười, thì không có biểu tình gì nữa.

Diệp Bạch Đinh thở dài.

Người thông minh nhất trong vụ án này, đúng là Thái thị. Sau khi Ứng Phổ Tâm chết, nàng bi thương tinh thần sa sút một thời gian rất dài, sau đó phát hiện có chút không đúng, sửa sang lại tâm tình, lôi ra manh mối, đi qua tất cả những nơi trận hồng thủy bốn năm trước quét qua, tìm được dấu vết —— vết cọ xát từ con dấu trên xà nhà dưới núi.

Điểm này Cẩm Y Vệ đã xác định, Cừu Nghi Thanh từng tự mình đi xem xét, dấu vết đích xác tồn tại, phỏng đoán tương tự Thái thị.

Thái thị biết trượng phu là người ra sao, cảm giác mọi chuyện cũng không đơn giản, liền bắt đầu ở hầu phủ tra tìm bí mật, nguyên nhân chân chính làm trượng phu tử vong. Nàng có thể đã chạm đến rất gần bí mật, nhưng nàng vô cùng cẩn thận, biết có vài thứ không thể thâm nhập quá sâu, nếu không rất có thể bí mật còn chưa điều tra rõ, bản thân đã tặng mạng sống đi trước, nàng còn phải vì trượng phu báo thù, sao có thể dễ dàng sụp ở chỗ này?

Vì thế nàng lui lại một bước, trong tình huống chưa xác định được kẻ thù là ai, chuẩn bị dựng lên một cái bẫy rập thật lớn.

Nàng biết ánh mắt nam nhân nhìn nàng là có ý tứ gì, biết làm sao đáp lại sẽ làm cho bọn họ hưng phấn, làm sao đáp lại sẽ tạt bọn họ gáo nước lạnh, nàng gãi đúng chỗ ngứa mà chu toàn giữa phụ tử lão hầu gia cùng thế tử, không để cho bất kì kẻ nào đắc thủ, còn có thể mượn sức bọn họ, phản chế Ứng Ngọc Đồng.

Chỉ cần có tâm tư khéo léo một chút, tinh tế một chút, nàng có thể dẫn Ứng Ngọc Đồng đi tới bất cứ đâu, lưu lại bất cứ dấu vết gì, phát hiện bất luận 'bí mật' gì đó, để cho kẻ đứng ở phía sau màn kia...... nhận thấy được.

Loại dược 'trần duyên đoạn' kia, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, rủi gặp chuyện, đây là đường lui nàng chuẩn bị cho chính mình, kẻ biết bí mật phải chết, vậy không biết thì sao, quên mất thì sao? Có phải có thể được tha cho một đường?

Nàng cẩn thận tự do ở nơi xa, không đi đụng vào bản thân 'bí mật', thao túng Ứng Ngọc Đồng, làm hung thủ phát hiện ra hắn, chủ động tìm tới...... Nàng cần phải tìm được một thời cơ tốt nhất, cũng có thể sáng tạo, tỷ như lần 'sinh nhật yến' này, cái gọi là 'kế hoạch hoa mộc cúc' của Ứng Ngọc Đồng, có phải được dựng lên nhờ các loại ám chỉ dẫn đường của nàng? Kế hoạch này, có phải ở trong mắt người khác cũng không phải bí mật, mà đã bị 'quá bất cẩn' lộ ra, làm hung phạm biết được? Tòa nhà tất cả mọi người đều đang say ngủ, đường ngầm trống không, thời cơ thích hợp cỡ nào, hung thủ có lý do gì mà không thuận thế làm luôn?

"Áo lót của ngươi cũng không bị mất, đúng không?" Diệp Bạch Đinh nhìn Thái thị, "Thân bách hộ đã lục soát viện của ngươi, tra qua đồ vật của ngươi, đồ của ngươi chỉ có chính tay ngươi dọn dẹp, quá mức riêng tư thì ngay cả tiểu Hạnh cũng không được chạm vào, ngươi nói Ứng Ngọc Đồng lấy 'trộm áo lót' để bức ép ngươi, ép ngươi tới thư phòng của hắn, Thân bách hộ tra qua, thứ bị mất trong viện của ngươi, là một cái áo lót mà bà tử vẩy nước quét nhà mua cho con dâu, còn chưa mặc lên người."

"Ngay cả 'mua cho con dâu' này, cũng là cái cớ, là ngươi dùng bạc, mua về, đúng không?"

Đại đường an tĩnh, lặng ngắt như tờ, Thái thị đứng trên thính đường, vai lưng thẳng thắn, rũ mắt, một câu cũng không có cãi lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro