Chương 172 Ta chờ không kịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ nắng ấm xán lạn, gió nhẹ phất qua cành liễu.

Trong phòng, Thái thị đứng cao ngạo trang nghiêm, ngôn ngữ dõng dạc, váy trơn thuần cài thoa trắng, không mang một chút màu sắc rực rỡ nào, lại sáng bừng bừng, làm người cảm thấy loá mắt, giống như đống lửa rừng đang thiêu đốt kia, mang theo sinh mệnh hừng hực vô tận, đốt tới nơi nào, nơi đó phát sáng.

Nàng không đứng đây một mình, có người vẫn luôn bên cạnh nàng, con đường nàng đi, trước nay đều không cô độc.

Đối lập với sự cứng cỏi, cô độc mà vững vàng của nàng, mớ quy củ, tình yêu mà người khác tự cho là đúng đó, tựa hồ đều thật buồn cười.

Vương thị sinh ra ở danh môn vọng tộc, sinh ra liền có tất cả, xuôi gió xuôi nước mà lớn lên, cùng trượng phu thanh mai trúc mã, kết làm vợ chồng, cuối cùng lại bằng mặt không bằng lòng, chưa bao giờ thổ lộ tình cảm.

Ngươi cảm thấy ngươi siêu thoát tự do, có thể làm bất kỳ chuyện gì ngươi muốn, nhưng chân chính tự do, là giúp nhau tán thành nhau, là trời đất bao la cho ngươi ngao du, không phải dựng cái lồng, đem ngươi nhốt lại, nói ngươi ở chỗ này rất tự do.

Ngươi cảm thấy ngươi tùy tâm sở dục, có thể li kinh phản đạo, nhưng cái quyền lợi cũng là người khác cho ngươi, một khi người ta thu hồi, ngươi không chỉ là cái gì cũng không có, còn có khả năng sẽ bị bêu riếu, bị truy tội, thế giới của ngươi cứ như vậy sụp đổ.

Ngươi cảm thấy ngươi cao cao tại thượng, người khác đều phải hầu hạ ngươi, ngay cả góc áo của ngươi cũng không xứng chạm vào, kỳ thật ngươi cũng là vật lót đường cho vương tọa của người khác, tiếc nuối chính là, người hầu hạ ngươi thì nhận mệnh, không có gì không cam lòng, ngươi thì lại tâm cao khí ngạo, ngay cả chút sự thật này cũng không thấu, lừa mình dối người, không muốn thừa nhận.

Ngươi cảm thấy ngươi sinh hoạt phồn hoa tựa cẩm, nơi chốn náo nhiệt, người khác thì đáng thương lại cô độc, lại chưa từng nghĩ, người đã từng có cuộc đời nhiệt liệt phong phú, nội tâm tràn đầy no đủ như vậy, sao sẽ sợ tương lai mất đi? Nhưng chính ngươi, không có loại phồn hoa tựa cẩm này, thì sẽ đi đâu về đâu? Một trái tim già nua không còn sức lực, còn có thể bốc cháy lên tình yêu cùng mong chờ đối với cuộc sống hay không?

Vương thị biết chính mình, trái tim này của nàng ta, vĩnh viễn đều là cô tịch, trống trải, mặc kệ là hiện tại hay là tương lai, chưa bao giờ có ai ủ ấm qua, cũng vĩnh viễn sẽ không được lấp đầy.

"Quy củ...... người muốn sống như thế nào, quyết định bởi chính mình......"

Nước mắt Vương thị rào rạt rơi, không dám nhìn mắt Thái thị nữa, nâng góc váy quỳ xuống: "Ta......ta biết tâm phúc của vị 'quý nhân' kia, tuổi ước chừng bất hoặc, mặt chữ điền, dưới tai phải mọc một cái mụt, lão hầu gia đã gặp qua ông ta, thế tử cũng đã gặp ông ta, tên hình như là...... Đặng Thăng. Người mà Sử Học Danh năm đó nhìn thấy, chắc là ông ta."

Diệp Bạch Đinh hỏi: "Nếu gặp lại, phu nhân có thể nhận ra ông ta không?"

"Có thể."

"Tranh vẽ thì sao?"

"Có thể giúp miêu tả."

"Ngoại trừ cái này, còn gì nữa không?"

"Nơi lão hầu gia giấu đồ," Vương thị rũ mắt, cả người cực kì bình tĩnh, không còn cố tình bày ra khí chất quý phái trước kia nữa, ngược lại nhã nhặn lịch sự nhu mỹ, có một khí chất khác, "Ông ta thích con số ba, trong thư phòng của ông ta hễ có thứ gì quan hệ đến cái này, Cẩm Y Vệ đều có thể tra...... Thiếp thân bất tài, biết được cũng chỉ có bấy nhiêu."

"Đa tạ."

Diệp Bạch Đinh gật nhẹ đầu với Cẩm Y Vệ đứng hầu một bên, Vương thị đã bị đưa đi xuống, giúp vẽ chân dung.

"Chuyện cho tới hiện giờ, hầu gia còn không muốn nói?"

"Các ngươi đều đã lừa lấy lời khai đến cỡ này, bản hầu còn có cái gì để nói nữa?" Lão hầu gia cười lạnh một tiếng, "Mà vị đang ngồi trên long ỷ kia, căn bản không phải chân mệnh thiên tử gì hết, chỉ là một đứa con hoang do trưởng công chúa bị cấm túc sinh ra mà thôi, giả long mông Tử Vi, chân long tiềm tứ hải*, nhân quả đảo ngược, ý trời khó chứa, sớm muộn gì thì quy tắc cũng thanh minh, chân long quy vị*, đến lúc đó bọn ta chính là người có công ——"

*rồng giả che chắn sao Tử Vi, rồng thật phải lặn xuống bốn biển; 'mông' là mông mụi chớ ko phải did nột

*rồng thật quay về đúngc chỗ của nó

Ông ta càng nói càng hưng phấn, càng nói giọng càng lớn, giống như nói nhiều, nói lớn tiếng, thì chính là sự thật, người khác cũng phải tin.

"Bốp" một tiếng, ông ta đột nhiên câm miệng, miệng đầy máu, còn rớt hai cái răng cửa.

Nhìn kỹ lại, thì ra là bị một hòn đá nhỏ đánh trúng.

Diệp Bạch Đinh theo hướng hòn đá nhỏ, thấy mặt Cừu Nghi Thanh.

Y có vẻ cực kỳ tức giận, đều hiện lên mặt, là ai cũng có thể nhìn ra.

Cừu Nghi Thanh chẳng những cực kỳ tức giận, còn trực tiếp đứng lên, lời sau đó cũng không muốn nghe: "Người tới —— hầu hạ lão hầu gia đi hình phòng, không muốn nói ở đây, thì đi nói với hình cụ!"

Hình phòng Bắc Trấn Phủ Tư, là tồn tại kín như bưng đối với bên ngoài, người ta nói cũng không dám nói, huống chi là tự mình trải qua?

Lão hầu gia nháy mắt hoảng sợ, trăm triệu không nghĩ tới ông ta vốn dĩ hầu gia tôn sư, thế nhưng không có chút ưu đãi, ông ta còn chuẩn bị dùng miệng lưỡi để kéo dài thời gian kìa, nhưng có vẻ như không có thời gian, trong lòng oán hận tích tụ, cũng không biết phải phát giận với ai, cuối cùng ánh mắt oán độc chỉa vào Thái thị: "Tiện nhân —— đều là do tiện nhân ngươi! Tang Môn tinh! Ta lúc ấy không nên để lão nhị cưới ngươi, ngươi khắc hắn chết, tai họa nhà hắn, hiện tại vừa lòng chưa!"

Thái thị không chút sợ hãi, hai tròng mắt trầm hắc đối diện mắt ông ta: "Hầu phủ, thật sự là nhà của phu quân ta? Hình như hắn từ nhỏ đến lớn, cũng chưa được ông tán thành đi? Nếu ta nhớ không lầm, tên của hắn đến giờ còn chưa có ở trên gia phả hầu phủ nhà ông, ông nói lời này, có thấy phiền không?"

Tiện nhân thế nhưng còn không biết sai, còn dám hỏi lại ông ta!

Lão hầu gia tức đến thái dương nổi gân xanh: "Ngươi giết người, không áy náy sao?"

"Cái gì mà kêu ta đã giết người, ta giết ai?"

"Nếu không phải ngươi tâm cơ âm trầm, thủ đoạn rắn rết, lão tam căn bản không cần chết, Từ Khai cũng không cần chết!"

"A," Thái thị cũng muốn cười, "Ta sống hơn hai mươi năm, tự nhận là có chút kiến thức, lại chưa từng thấy ai như hầu phủ nhà ông, đổi trắng thay đen, cưỡng từ đoạt lí. Ta là lợi dụng Ứng Ngọc Đồng, nhưng hắn thanh sắc khuyển mã, làm lơ lễ giáo, là hầu phủ ông dạy ra, là vị phụ thân là ông, là vị huynh trưởng là thế tử dẫn dắt, liên quan gì đến ta? Người giết hắn chính là thế tử, ta cầm đao buộc hắn động thủ sao? 'Quý nhân' mà các ngươi quỳ liếm, là ta giúp các ngươi tìm sao? Là ta buộc các ngươi có bí mật, ta buộc các ngươi giết người diệt khẩu sao? Hầu phủ ông lòng lang dạ sói, quên nguồn quên gốc, đối đãi người nhà như chó nhà người khác, lạnh nhạt vô tình, tàn nhẫn đến cực điểm, đều là ta dạy sao! Ông có còn mặt mũi hay không!"

Lão hầu gia rớt răng cửa, có chút lọt gió, thanh âm cũng bén nhọn: "Ngươi thì là người tốt gì chứ? Đừng tưởng rằng mấy chuyện ngươi làm khi đó, ta không biết!"

"Biết thì đã sao? Ta đối với chuyện đã làm đều không hối hận, bao gồm giết người."

Ánh mắt Thái thị trong vắt, nội tâm thẳng thắn thành khẩn, nàng là thật sự cái gì cũng không sợ, không có việc gì không thể nói ra.

"Hmmm —— hmmm hmmm ——"

Lão hầu gia còn muốn nói, Cẩm Y Vệ lại nhịn không nổi, dù dính một tay máu, cũng phải bịt miệng ông ta lại, kéo ra ngoài.

Thính đường rốt cuộc an tĩnh.

Cừu Nghi Thanh nhìn về phía thế tử: "Ngươi thì sao, nói hay không?"

Thần sắc thế tử rõ ràng có chút do dự, hắn không muốn nói, nhưng Cẩm Y Vệ đã biết không ít, hắn có nói thêm một chút, thì có ý nghĩa gì, có thể làm hắn nguyên vẹn đi ra ngoài sao? Ngậm miệng không nói, có lẽ quý nhân còn có thể nghĩ được chút biện pháp thì sao?

Loại vẻ mặt này, Cừu Nghi Thanh quá rành, dứt khoát không hỏi nữa: "Người tới, thế tử chắc là thèm, rất muốn nếm thử mùi vị hình phòng Bắc Trấn Phủ Tư."

"Dạ!"

Cẩm Y Vệ lập tức bước đến, áp thế tử ra ngoài.

Hình phòng rành nhất việc hỏi mấy chuyện xấu xa này, không khai có phải hay không? Tách ra, hai bên đồng thời xuống tay, thích hợp thì hé hé một chút con (cha) của ngươi, khai rồi, nhờ đó mà giảm hình phạt, ngươi có nôn ra hay không?

Trong ngoài đều là môn đạo, luôn có một cái sẽ nhịn không được!

Hôm nay động tĩnh ở Bắc Trấn Phủ Tư không thể nói không lớn, trong ngoài trang nghiêm túc mục, bận đến khá là cẩn thận.

Diệp Bạch Đinh lặng lẽ nâng nâng tay, dùng ánh mắt hỏi Cừu Nghi Thanh —— hôm nay kết quả vụ án liên quan trọng đại, có bẩm báo cho Hoàng Thượng biết không?

Cừu Nghi Thanh gật gật đầu.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, liền biết vì sao hôm nay công khai thẩm vấn, cũng không đặc biệt bảo mật.

Chuyện như 'tiềm long', lúc không ai biết, nó là bí mật, đã biết rồi, cũng không cần thiết giúp nó bảo mật. Mà nay chính quyền tương đối củng cố, người kia vẫn luôn ở nơi tối tăm, ngươi bất động, chẳng lẽ không phải đang cho đối phương cơ hội âm thầm phát triển? Ngươi muốn không rút dây động rừng, cũng chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả, hầu phủ bị kê biên tài sản, vị 'tiềm long' kia có thể không biết, có thể không cảnh giác sao? Nói không chừng đã sớm bắt đầu kế hoạch thanh tẩy, còn không bằng cứ chính đại quang minh mà tới.

Khiến cho thế nhân biết, có người đang mơ ước ngôi vị hoàng đế, có người muốn âm thầm tạo phản, các ngươi ai muốn dính vào, thì nghĩ cho kỹ đến cái đầu trên cổ mình, cha mẹ thân nhân sau lưng mình, hậu quả tru di chín tộc, có khả năng thừa nhận được không.

Có thể người khác không biết vị 'quý nhân' này là ai, Diệp Bạch Đinh đoán một cái là ra, đây là Tam hoàng tử. Nguyên văn tiểu thuyết, vẫn luôn âm thầm tiềm tàng, phát triển lớn mạnh, ít nhất phải qua 3-4 năm nữa mới có thể xuất hiện, vừa xuất hiện liền thanh thế to lớn gây chuyện, trực tiếp uy hiếp đến địa vị của đương kim Thánh Thượng, cuối cùng thậm chí còn tạo phản thành công......

Nhân vật này không nên xuất hiện sớm như vậy, chẳng lẽ là chính mình cẩn trọng công tác, mang đến hiệu ứng bươm bướm?

Nếu đúng như vậy, có phải là chứng tỏ, có những thứ cũng không phải không thể thay đổi, kết quả có thể sửa đổi, Vũ An Đế cùng Cừu Nghi Thanh đều có thể không chết?

Đáng tiếc lúc ấy hắn nuốt cả quả táo, tiểu thuyết không đọc bao nhiêu, Vũ An Đế cùng Cừu Nghi Thanh rốt cuộc là chết như thế nào, khi nào ở đâu, cũng đều quên sạch sẽ. Nhưng không sao, vận mệnh của bọn họ, nắm giữ ở trong tay mình, chỉ cần kiên định đi con đường đang đi, nhất định sẽ không có vấn đề!

Diệp Bạch Đinh đang suy nghĩ vớ vẩn, Cừu Nghi Thanh đã nói chuyện xong với Lư thị, tạm thời đem người nhốt lại, Lư thị cũng khá phối hợp, nói mình nhất định cố gắng nhớ lại những chi tiết có thể đã quên, hy vọng Cẩm Y Vệ xét xong hầu phủ, tất cả mọi thứ có liên quan đến vụ án được rõ ràng, có thể thả nàng trở về nhà.

Kế tiếp, chính là sắp xếp cho Thái thị.

Cừu Nghi Thanh trầm ngâm một lát, nói: "Hầu phủ có ý đồ mưu phản, tội không thể tha thứ, toàn bộ Cẩm Y Vệ, kế tiếp phải đi kê biên tài sản ở hầu phủ, bổn sứ có thể cho ngươi một cái đặc quyền, cho phép ngươi thu thập đồ vật Ứng Phổ Tâm để lại, chỉ là thư tay, tranh chữ của hắn, không thể là tài vật châu báu."

Thái thị nâng váy quỳ xuống: "Đa tạ Chỉ Huy Sứ, thiếp thân cũng không còn mong gì, chỉ mong có thể lấy về di vật của phu quân ta."

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Nhưng bổn sứ cũng có một cái yêu cầu."

Thái thị: "Chỉ Huy Sứ cứ nói."

"Cái tên Diệp Thanh Dư này, ngươi có từng nghe phu quân ngươi nhắc tới chưa?"

"Hình như có chút quen tai......" Thái thị ngẩn ra một chút, đột nhiên nhớ tới hôm Ứng Ngọc Đồng chết, Cẩm Y Vệ qua phủ đưa tin, "Ngài cùng Diệp công tử hôm đó tới thăm, là bởi vì việc này?"

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn Cừu Nghi Thanh: "Thật không dám giấu giếm, Diệp Thanh Dư, là tên húy của gia phụ."

Tai Thái thị ửng đỏ, có chút hổ thẹn, nàng cũng không biết Cẩm Y Vệ đến phủ là vì chuyện gì, lúc ấy người ta cũng không nói rõ, nàng thậm chí còn theo bản năng đề phòng cảnh giới xem có ác ý hay không, cân nhắc đủ thứ, ăn vào 'trần duyên đoạn', nếu sớm biết Cẩm Y Vệ tra án nghiêm túc phụ trách, toàn bộ chi tiết đều sẽ không dễ dàng bỏ sót, nàng kỳ thật cũng không cần làm như vậy.

Chỉ là những lời này nói ra đã không có ý nghĩa, trong vụ án này, nàng thật sự cảm tạ công lao của Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh, bọn họ hai người vất vả, nàng đều nhìn thấy hết, cũng rất nguyện ý hồi báo.

"Chỉ là không nhớ rõ lắm, chắc là ta đã thu được mấy phong thư, phu quân có đề qua tên này trong thư, nếu thư này không có ở kinh thành, ta có thể về Lâm Thanh tìm, nơi đó mới chân chính là nhà của chúng ta, có nhiều đồ hơn."

"Đa tạ." Cừu Nghi Thanh duỗi tay chỉ ra cửa, "Vậy đi hầu phủ trước?"

Thái thị mỉm cười nói: "Được."

Lúc mấy người đi ra ngoài, Diệp Bạch Đinh có chút không yên tâm, túm túm tay áo Cừu Nghi Thanh, chỉ chỉ ra vị trí cửa hình phòng đằng sau, bí mật bên đó rất quan trọng, không đi thẩm sao?

Cừu Nghi Thanh nắm lấy tay hắn, nói nhỏ bên tai hắn: "Tạm thời đừng nóng nảy."

Hiện tại đi hỏi, thái độ của người ta rất có thể không giống vừa rồi ở công đường, không phối hợp, không cung khai, trước hết cứ nhận một tuần hình phạt rồi nói. Bọn họ biết đau, nên sốt ruột không phải là Cẩm Y Vệ nữa, bọn họ sẽ tự vội vã cầu Cẩm Y Vệ cho nói thật.

Diệp Bạch Đinh:......

Được thôi, "thẩm vấn chuyên nghiệp" các ngươi tương đối hiểu biết, các ngươi cứ làm, ta không hỏi nữa.

Một đường không nói chuyện, ba người rất nhanh đã tới hầu phủ.

Cẩm Y Vệ hành động rất nhanh, trên công đường vừa lấy được khẩu cung, bên ngoài đã tập hợp cả đội, hiện tại đã vây toàn bộ hầu phủ, không ai có thể vào, không ai có thể ra, không khí nghiêm trọng túc mục.

Trong phủ toàn bộ hạ nhân đều đã bị tách ra trông giữ, ngẫu nhiên có chút bất an xôn xao nho nhỏ, không sinh ra nhiễu loạn lớn.

Trí nhớ Thái thị đã khôi phục, đồ của mình nhớ rất rõ ràng, di vật của trượng phu, giấy, vải, đồ đã mặc, đã dùng, phân loại, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, trong đó những thứ như thư từ bị lật xem nhiều nhất, có mấy lá đã cuốn biên.

Khi mất trí nhớ thì ngay cả mình đều không nhớ rõ, nàng nhìn mấy thứ này, chỉ có cảm giác quen thuộc xa lạ, ngẫu nhiên còn có chút ghen tuông nho nhỏ, hiện tại thanh tỉnh lại xem, liền cảm thấy có chút thẹn, nàng phải lật bao nhiêu lần, mới thành như vậy...... mặt Thái thị hơi đỏ lên: "Nơi này chắc là không có, đều là những lời hắn chọc ghẹo ta, Chỉ Huy Sứ chờ một lát."

Nàng lại tìm ra một cái rương, bên trong vẫn là một ít thư tín lui tới, so sánh với đám thơ tình, mấy cái này thì đứng đắn hơn, thật là nói chuyện. Lật một hồi, nàng tìm ra một phong, mở ra xem qua, đưa cho Cừu Nghi Thanh: "Hình như ở đây không có nhiều nữa, có thể tìm được chỉ có một phong này."

Cừu Nghi Thanh đứng cạnh Diệp Bạch Đinh: "Cùng nhau xem."

Một phong thơ được đọc xong nhanh chóng, đây là thư nhà Ứng Phổ Tâm viết gửi về, phần lớn là kể chuyện của mình, số lần nhắc tới 'Diệp Thanh Dư' cũng không nhiều, chỉ là coi ông như một người bạn vong niên, dùng ngữ khí rất kính nể mà viết, để Thái thị biết hắn có một vị bằng hữu như vậy, trong lòng rất vui sướng.

Phong thư này đối với Diệp Bạch Đinh mà nói, giá trị lớn nhất là một hàng chữ —— Diệp Thanh Dư giống như đang bảo hộ cái gì đó.

Cụ thể là cái gì, trong thư không nói, có thể là người, có thể là vật, cũng có thể là đạo nghĩa cùng kiên trì nào đó, tóm lại chuyện này, làm cho Ứng Phổ Tâm phi thường bội phục.

Bảo hộ......

Diệp Bạch Đinh rất khó không liên tưởng, vụ án hại phụ thân, là bởi vì hai chữ này sao? Ông im lặng, ông tử vong, đều là vì muốn bảo vệ ai sao?

Nhưng hắn không biết, phụ thân cũng không nói với ai hết.

Cừu Nghi Thanh gấp thư lại cất đi, đối diện với đôi mắt hơi hồng của tiểu ngỗ tác, nói: "Vụ án của phụ thân ngươi, lúc ấy đề cập đến kim ngạch cũng không tính là quá lớn, khi tội danh được thành lập, bình thường là phạt giam giữ, nghiêm khắc nhất cũng là chém đầu, sẽ không lan đến người nhà."

Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh đang nhắc nhở hắn, vấn đề thực sự của chuyện này. Mặc kệ phụ thân lúc ấy làm cái gì, vì sao có quyết định như vậy, ông suy nghĩ chắc là rất chu toàn, ông có thể một mình chịu chết, cũng không muốn lan đến người nhà, nhưng lúc này đã xảy ra ngoài ý muốn, Hạ Nhất Minh nhảy ra quá đột nhiên, chứng cứ đưa lên công đường quá quan trọng, đánh phụ thân một cái trở tay không kịp, sau đó tốc độ quá nhanh, phụ thân căn bản là phản ứng không kịp, thậm chí có khả năng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì, xảy ra như thế nào, nhanh chóng bị phán tử hình, mẫu thân cũng bị lên cơn đau tim đột ngột, đi theo, đứa con trai là hắn, cũng theo đó mà bị nhốt vào Chiếu Ngục.

Nếu không phải do Hạ Nhất Minh, phụ thân có khả năng không cần chết, mẫu thân cũng yên ổn, hắn cũng không cần ở Chiếu Ngục gian nan giãy giụa.

Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Thái thị: "Nếu có thể, bổn sứ còn muốn nhờ ngươi giúp một chút, về Lâm Thanh một chuyến, đem tất cả những gì trượng phu ngươi để lại, thứ có liên quan đến 'Diệp Thanh Dư' sửa sang lại, bổn sứ sẽ phái người đi theo bên cạnh, bảo hộ ngươi bình an."

Thái thị nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật sự là không cần, ta vốn dĩ cũng tính toán phải đi về, nhà của ta cùng phu quân vẫn luôn đều ở Lâm Thanh, không ở kinh thành, có điều......"

Hầu phủ cũng bị phong tỏa, nàng có thể đi sao?

Cừu Nghi Thanh nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng: "Hầu phủ có ý đồ mưu phản, sự tình liên quan trọng đại, nhưng nhờ thiên tử nhân đức, đã sớm truyền xuống ý chỉ, theo Cẩm Y Vệ thanh tra, những ai chưa tham dự mưu phản, nếu có lập công, có thể giảm chịu tội, đồ vật của ngươi và trượng phu ngươi, thông qua kiểm tra của Cẩm Y Vệ, nếu không thành vấn đề, có thể mang đi, thời gian có thể hơi lâu, ngươi cần phải phối hợp."

Thái thị lập tức nghĩ đến, vụ án lớn như vậy, dù buông tha nữ quyến không liên quan, một đoạn thời gian sau đó khẳng định cũng phải giám thị quan sát, xác định là có thật sự trong sạch hay không, không có hiềm nghi về sau, nàng nhún người hành lễ: "Thiếp thân không vội, đều theo Chỉ Huy Sứ an bài, nếu có thể giúp đỡ cái gì, là phúc phận của thiếp thân."

Nói thêm mấy câu, đem mọi chuyện dặn dò rõ ràng, Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh rời khỏi viện của nhị phòng.

Rốt cuộc có chút manh mối về vụ án của phụ thân, Diệp Bạch Đinh có một dự cảm đặc thù, lần này nhất định sẽ không uổng công, nhất định có thể tìm được thứ càng quan trọng hơn, Hạ Nhất Minh...... hắn nhất định có thể biết rõ ràng là chuyện như thế nào!

Nhưng nếu có càng nhiều manh mối chưa biết, nghĩ nhiều vô ích, hắn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, đem lực chú ý phóng tới hiện tại.

"Vị 'quý nhân' kia......"

"Nghe nói là ... Tam hoàng tử gì đó." Cừu Nghi Thanh thật ra rất dứt khoát, nói luôn.

Diệp Bạch Đinh: "Người này......ở đâu ra vậy?"

Cừu Nghi Thanh trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Thời trước Thát Tử quấy nhiễu biên cương, thường có chiến loạn, tiên đế không chỉ một lần mang quý phi trốn ra hoàng cung, phần lớn là đi về hướng nam, lộ tuyến khá ngẫu nhiên, nghe nói trên đường từng lâm hạnh mỹ nhân, có khả năng để lại...... long chủng, vì nguyên nhân nào đó không muốn lộ ra, đã chủ động hoặc bị động giấu đi, không ai biết. Cũng có thể chỉ là nói bừa, kẻ có ý đồ gì đó đứng ở phía sau màn, mục đích chính là họa loạn Đại Chiêu."

Diệp Bạch Đinh nhớ tới lời của lão hầu gia trước khi bị đánh rụng hết răng: "Trưởng công chúa là......"

Cừu Nghi Thanh dừng một chút, mới nói: "Triều đại chỉ có một vị trưởng công chúa, phong hào Bình Nhạc, là cô cô ruột của kim thượng, trượng phu của trưởng công chúa chết sớm, từng bị cung phi mưu hại, làm tiên đế không thích, bị phạt cấm túc ở chùa hoàng gia."

"Chùa?"

"Ừm," thanh âm Cừu Nghi Thanh hơi thấp, "Một nơi, khi kim thượng còn nhỏ, chính là sống ở cái chùa đó."

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra một chút, nói cách khác, người kia lên án cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, ít nhất là một đoạn thời gian rất dài, trưởng công chúa cùng Hoàng Thượng ở tại một chỗ: "Vậy trưởng công chúa hiện tại......"

"Đã qua đời."

Thanh âm Cừu Nghi Thanh hơi trầm xuống: "Bình Nhạc trưởng công chúa đắc tội cung phi, bị tiên đế chán ghét, kim thượng là do cung nữ sinh ra, không có nhà ngoại, khi còn nhỏ luôn ốm đau bệnh tật, tiên đế cũng không thích, gian chùa đó, trước đây là nơi bị mọi người bỏ qua, sau này tất cả nhi tử của tiên đế đều đã chết, giang sơn không có kế thừa, mới đón kim thượng từ trong miếu ra, có đảng phái bất mãn xoi mói, hay nói ngầm nghi ngờ thân thế của kim thượng, nói là hắn không phải huyết mạch chính thống...... Quả thực là nói hươu nói vượn, ý đồ đáng chết!"

Y nói không nhiều, cũng không sâu, Diệp Bạch Đinh không biết nhiều năm trước là cái tình trạng gì, nhưng mấy thứ này tuyệt đối là hoàng gia tân bí, không tiện nói với người ngoài......

Hai người đi rất chậm, trong đầu Diệp Bạch Đinh xoay vòng một đống chuyện, Cừu Nghi Thanh cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng có chút thất thần, không biết ai đi đến chỗ nào, dẫm phải cái gì, phát ra một tiếng 'cách' nhỏ.

Diệp Bạch Đinh theo bản năng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh cũng lập tức vươn tay với hắn: "Cẩn thận — —"

Lời còn chưa dứt, dưới chân đã trống rỗng, hai người liền rớt xuống.

Diệp Bạch Đinh chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cái gáy được bàn tay to bảo vệ chặt chẽ, cả người bị bắt chôn gắt gao trong lòng Cừu Nghi Thanh, trước mắt tối sầm lại, rơi vào một cái không gian.

Rất tối, không có một chút ánh sáng gì, có vẻ không quá sâu, ngã cũng không quá đau...... Có người lót ở dưới cho hắn, hắn cũng đau không được.

Hắn sờ soạng, muốn sờ mặt Cừu Nghi Thanh, tay lại không tính tốt, sờ phải môi đối phương, mềm mại, hơi lạnh.

Hắn lập tức dừng lại, không dám nhúc nhích nữa: "Ngươi......té đau sao? Có bị thương chỗ nào hay không?"

Cừu Nghi Thanh đè tay hắn lại, dời khỏi môi, thanh âm hơi thấp: "Ta không có việc gì, ngươi ngoan một chút."

Hoàn cảnh này, rất khó ngoan, Diệp Bạch Đinh nhịn không được dùng một cái tay khác sờ sờ bên cạnh: "Giống như không có đất bụi gì, còn rất sạch sẽ, trơn trơn......có cái đệm? Hay là tơ lụa?"

Cái không gian này có chút kỳ quái, không có mùi lạ gì, ngửi kỹ còn có chút hương thoang thoảng, là mùi thơm đã giặt sạch, phơi qua ánh mặt trời, trong không gian tối đen, hô hấp lại không bị ảnh hưởng, hình như có không khí lưu động, rõ ràng có rất nhiều lỗ khí, đỉnh đầu rất thấp, đừng nói là đứng lên, ngay cả ngồi lên cũng không thể, đầu phải nghiêng, hai bên lại không hẹp, sờ không tới vách, lăn ngang cũng được.

Ngồi dậy tốn sức, Diệp Bạch Đinh đương nhiên là bất động, cũng không rời khỏi người Cừu Nghi Thanh: "Đây là...... chỗ nào?"

Giống một cái mật thất nhỏ, công năng lại không quá giống với mật thất thông thường, thêm nhiều cảm giác riêng tư, ái muội, giống như ôm nhau lăn qua lăn lại mới phù hợp...... Không thích hợp, quá không thích hợp!

Đang nghĩ ngợi, thanh âm trầm thấp của Cừu Nghi Thanh truyền vào tai: "Quên đây là nơi nào rồi à?"

Diệp Bạch Đinh: "Hầu phủ a."

À, hầu phủ, người ta có đường ngầm, cho nên có cái mật thất cũng rất bình thường? Nhưng cái mật thất này lại lợi hại như vậy sao, Cẩm Y Vệ trước đó cũng không phát hiện?

Cừu Nghi Thanh: "Hầu phủ rành về cái gì?"

"Đương nhiên là yêu đương vụng trộm......"

Hai chữ còn chưa nói xong, Diệp Bạch Đinh liền biết Cừu Nghi Thanh muốn nói cái gì, cái hầu phủ này quả thực tanh tưởi, ngoại trừ mớ quy củ lung tung rối loạn, dám lớn mật tạo phản, chuyện giỏi nhất chính là yêu đương vụng trộm, toàn bộ hầu phủ đều bị bọn họ chơi ra hoa, làm một chỗ dùng cho chuyên môn tán tỉnh thì có cái gì ghê gớm?

Cái mật thất này...... chắc là biệt lập, không nối với đường ngầm, chuyên môn dùng để làm loại chuyện này! Hèn chi làm thành ái muội như vậy, ngoại trừ lăn qua lộn lại cũng không làm được gì khác!

Có những lời chưa nói toẹt ra, còn có thể giả vờ không biết, vừa nói ra miệng, không khí nhanh chóng biến hóa, nhiệt độ quanh người nhanh chóng tăng lên.

Diệp Bạch Đinh hốt hoảng giãy giụa sang bên cạnh: "Chúng ta nhìn xem có cơ quan gì hay không, mở đi ra ngoài......"

Lời còn chưa nói xong, liền nghe một tiếng 'răng rắc', chân hắn hình như dẫm phải thứ gì đó.

Cừu Nghi Thanh ôm lấy hắn: "Cơ quan duy nhất có thể mở ra từ bên trong, đã bị ngươi phá hủy."

Diệp Bạch Đinh:......

Vậy chẳng phải là chỉ còn nước chờ người bên ngoài phát hiện tới cứu!

Chờ thì thật ra hắn có thể chờ, vụ án đã kết thúc, tất cả manh mối tin tức đều đã được củng cố, hắn cùng Cừu Nghi Thanh rời đi trong chốc lát, cũng không xảy ra chuyện gì to tát, mệnh lệnh kê biên tài sản hầu phủ cũng đã hạ, Cẩm Y Vệ cũng sẽ cùng cấm vệ quân, lục soát toàn bộ hầu phủ, tìm được cái mật thất này, chắc là cũng không cần quá lâu.

Nhưng cái mật thất này nó không thích hợp a!

Tối như vậy, khuất như vậy, khi cái gì cũng không nhìn thấy, những cảm quan khác ngược lại càng rõ ràng, hắn có thể cảm giác được độ ấm của Cừu Nghi Thanh, hơi thở của y, hương vị của y...... Nghĩ chắc Cừu Nghi Thanh cảm thụ cũng không khác hắn bao nhiêu!

Nơi này còn không ngồi thẳng được, chẳng làm cái gì được, ngay cả mắt to trừng mắt nhỏ cũng không được, càng an tĩnh, càng cảm giác thời gian dài lâu, có chút tâm tư căn bản không cần cố tình nổi lên, chính mình đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch......

Diệp Bạch Đinh bắt đầu tự hỏi, làm sao để vượt qua đoạn thời gian gian nan này, thứ gì có thể nhanh chóng tưới tắt loại cảm giác ái muội này, khóc, hay là cười?

"Nếu không chúng ta kể chuyện cười đi?"

"Ngươi suy xét thế nào?"

Hai người mở miệng cùng lúc, Diệp Bạch Đinh nhất thời không phản ứng kịp: "Suy xét......cái gì?"

Cái gì mà suy xét thế nào?

Hơi thở Cừu Nghi Thanh phả lại gần: "Có chuyện, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

"Chuyện gì?"

Diệp Bạch Đinh nuốt nước miếng một cái, đột nhiên nhớ tới không lâu trước đó, hắn thừa lúc uống vài ngụm rượu, tán tỉnh Cừu Nghi Thanh, trực tiếp chọc thủng tầng giấy mỏng, kêu y Thanh ca ca, còn nói chính mình phải suy xét một chút, rốt cuộc có một số việc còn không hiểu.

Vậy hiện tại......

Hắn có chút khẩn trương, rụt rụt ra sau: "Ta còn chưa có suy xét xong......"

"Nhưng ta chờ không nổi."

Cừu Nghi Thanh hôn lên.

Có thể bóng tối phóng đại dã vọng trong lòng người, có thể là đã đợi quá lâu, cuối cùng là nhịn không được, y cũng không ôn nhu, hôn rất gấp gáp, rất mạnh bạo, Diệp Bạch Đinh cảm giác môi răng bị đâm hơi đau, gáy lại bị bàn tay to đè lại, không thể rời ra, cũng không né tránh được.

"Ngươi đừng......"

Hắn muốn ngăn đối phương lại, nhưng vì há miệng nói chuyện, bị hôn càng hung, càng sâu.

Không gian nhỏ hẹp, không khí cùng tiếng động ái muội, mật thất cũng không quá sâu, Diệp Bạch Đinh có thể nghe được tiếng chân người đi lại trên mặt đất, cùng với tiếng nói chuyện loáng thoáng, cố tình đè thấp.

Hắn vô cùng bất an, loại cảm giác nguy hiểm như thể ngay sau đó sẽ bị phát hiện...... có chút kích thích, hơi thở của hắn cùng Cừu Nghi Thanh đều có chút không xong, cảm xúc rất mất khống chế.

Diệp Bạch Đinh vốn định xin tha, đại trượng phu co được dãn được mà, không mất mặt, run rẩy giọng kêu một tiếng ca ca: "Thanh......ca ca, ta hơi sợ, chúng ta lần sau lại......được không?"

Trả lời hắn chính là đột nhiên dừng bặt, sau đó là hôn càng thêm điên cuồng, không thể dừng.

"Nói nữa, liền làm ngươi ngay tại chỗ."

Thanh âm Cừu Nghi Thanh hơi khàn, ngữ khí lại rất hung, động tác cũng vậy, Diệp Bạch Đinh nhìn không thấy đôi mắt y, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra, đó nhất định là nóng bỏng hơn bất kì lúc nào trước kia.

Giống lửa rừng đang thiêu, giống sóng lớn vỗ vào bờ, giống hung thú tự nhốt mình vào cấm địa quá lâu, rốt cuộc khắc chế không được, mở ra lồng sắt.

Tác giả có lời muốn nói: Đại cương tới đây, chỉ có ba chữ 'hôn điên cuồng', cua đồng chừng mực cùng tác giả trình độ......các ngươi hiểu (tang thương mà rít thuốc), ngoan, tự não bổ nhiều chút đi _(:зゝ∠)_

Lời editor: cuối cùng cũng có chút canh húp, ai đọc đam H rồi mới não bổ được chứ bọn mình đây thuần khiết thấy mẹ luôn nghĩ sao kêu bảo bảo phải tự não bổ, làm khó chúng mình quá phải không cái đồng râm (づ ̄3 ̄)づ╭~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro