Chương 176 Ngươi dám mơ ước đệ đệ của ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa Trúc Chi Lâu, Diệp Bạch Đinh bị hai đứa cháu trai ôm chân, nhất thời không phản ứng kịp.

Hai hài tử có bộ dạng giống nhau như đúc, tay nhỏ thịt mum múp, đôi mắt ngập nước, một đứa ngây thơ nói: "Cữu cữu, sao ngươi không tới thăm chúng ta? Có phải ở bên ngoài có cháu trai khác không?"

Đứa kia nghiêm túc sửa lại: "Ngươi có ngu không, cữu cữu chỉ có một tỷ tỷ là mẫu thân, mẫu thân lại chưa có sinh đệ đệ muội muội, cữu cữu sao có thể có cháu trai khác?"

"Ngươi mới ngu, thứ này lại không nhất thiết phải sinh, có thể ở bên ngoài nhận mà, nhà kế bên không phải đã nhận con nuôi sao?"

"Ngươi nếu chịu mặc váy, cữu cữu cũng không cần chạy ra ngoài nhận nuôi!"

"Nhưng ta mặc váy cha nói là khó coi, còn không bằng cữu cữu đâu."

"Không hiểu có thể học, cữu cữu đã mặc! Cữu cữu cữu cữu, ngươi mau dạy chúng ta, váy màu hồng đẹp hay màu tím đẹp?"

Diệp Bạch Đinh:......

Đôi mắt bọn nhỏ quá sạch sẽ quá trong trẻo, hắn nhất thời cũng có chút không phân biệt được, là hai thằng nhãi này cố ý gài hắn, vì giận hắn đã lâu không đi thăm bọn họ, hay là...... chỉ có tỷ phu không kín miệng, cái gì cũng nói với hài tử?

Hắn lấy lại bình tĩnh, trên mặt lại nở nụ cười uy hiếp: "Các ngươi......có còn muốn nghe chuyện ma nữa hay không?"

Hai đứa nhìn nhìn đối phương, cùng gật đầu: "Ừm!"

Diệp Bạch Đinh: "Muốn thì câm miệng."

Hai hùng hài tử lập tức vươn tay nhỏ, ấn lên miệng đối phương.

Diệp Bạch Đinh:......

Được, còn rất ăn ý.

Bé trai tám tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không tính nhỏ, nghịch ngợm một chút, còn ở tuổi miêu ngại cẩu ghét, chưa coi là đã lớn, lanh lẹ một chút, còn mọc ra một đống tâm nhãn, biết ra vẻ dễ thương biết diễn kịch biết gài bẫy người lớn, lại thêm một hai năm, cả người lớn cũng không dám khinh thường, không thể coi bọn chúng như hài tử nữa.

Tuổi còn nhỏ, thích chuyện ma, cũng không biết dạy dỗ kiểu gì mà thành như vậy nữa......

Diệp Bạch Đinh cứng đờ, hình như là lỗi của mình?

Tỷ tỷ tuy gả xa, tình cảm gia đình lại không biến mất, mỗi một năm, hắn đều thu thập hành trang đi thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng vậy, mỗi một năm, đều phải về nhà thăm một chuyến, như vậy tính ra, kỳ thật mỗi năm bọn họ đều gặp mặt, khi hắn đi thăm tỷ tỷ ở chơi thời gian khá dài, nhìn hai đứa cháu trai sinh ra, dần dần lớn lên.

Hai tên nhóc từ lúc học bò đã có tinh lực tràn đầy, lá gan còn rất lớn, hắn càng ngày càng dỗ dành không được, mới......có điều mặc váy là cái chuyện quỷ gì?!

Diệp Bạch Đinh nhìn về phía tỷ tỷ: "Tỷ phu...... cho tụi nó mặc váy?"

Diệp Bạch Thược mang vẻ mặt đau kịch liệt gật đầu: "Hắn nói nam hài tử không thể chiều chuộng, cũng không thể quá coi trọng mặt mũi, nếu bây giờ có thể học được không biết xấu hổ, tương lai càng...... Ít nhất lúc cưới vợ, nhất định hữu dụng."

Diệp Bạch Đinh:......

Kinh nghiệm phong phú như vậy, không hổ là bang chủ của bang ngựa thồ.

Khi Diệp Bạch Thược kêu hai nhi tử đứng dậy, không được quấn lấy cữu cữu nữa, trận đánh bên kia cũng đánh xong.

Trên người hai người đều thấy máu, Thạch Châu là bên trái sườn mặt, kế xương cằm, bị nắm đấm cọ trầy da, Cừu Nghi Thanh là chỗ mu bàn tay, có một đường máu rất nhỏ.

Thạch Châu bắt bẻ nhìn Cừu Nghi Thanh, tay sờ sờ cằm "Còn tạm, không lui bước, không tính là hoang phế."

Cừu Nghi Thanh thong thả ung dung sửa lại góc áo: "Ngươi cũng vậy."

"Bất quá chỉ bằng cái bộ dạng này của ngươi, lần tới chắc đánh không lại ta."

"Ngươi có thể thử xem."

Phương thức chào hỏi có chút địch ý, cảnh tượng nói chuyện thoạt nhìn lại không tính khách khí, gặp mặt liền đánh nhau này ——

"Các ngươi quen biết?"

Biểu tình của Diệp Bạch Thược cùng đệ đệ như nhau, rất bất ngờ.

Thạch Châu nhìn tức phụ một tháng chưa gặp, đứng thẳng tắp trong gió xuân, đáy mắt sâu thẳm muốn giấu không được, liếm liếm môi, thanh âm cũng có chút trầm: "Ngươi đoán xem?"

Diệp Bạch Thược nhướng mày liễu, thiếu chút quăng qua cái tát.

Mắt nàng nhanh chóng nhúc nhích hai bên, nhắc nhở nam nhân đối diện —— nhìn cho kỹ đây là chỗ nào, dám để ta mất mặt, xem ta có thu thập ngươi hay không!

Thạch Châu thập phần tiếc nuối thở dài.

Bên kia Diệp Bạch Đinh cũng đã dùng đủ loại ánh mắt hỏi Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh thì rất dứt khoát: "Tuy hắn không phải người tốt gì, nhưng miễn cưỡng có thể coi là hào kiệt."

Thạch Châu hừ một tiếng, chỉ vào Cừu Nghi Thanh nói với Diệp Bạch Thược: "Tiểu tử này tuy rằng âm hiểm, nhưng cũng đáng nể."

Tầm mắt Diệp Bạch Thược đảo qua lại giữa hai người, càng nhìn càng buồn bực: "Nếu sớm biết hai người các ngươi quen biết......"

Mắc mớ gì nàng còn phải trộm chạy lên kinh thành, còn vừa giấu vừa lừa, cứ xách theo cẩu nam nhân này đi cùng lên thượng kinh cứu đệ đệ không phải được rồi? Kêu hắn gặp Cừu Nghi Thanh cầu cái tình, nói không chừng sẽ dễ dàng hơn! Nhưng nghĩ lại tình huống ngay khi đó......

Nàng thở dài, thiên thời địa lợi nhân hoà đều thiếu, chả trách được ai, chỉ có thể trách nam nhân nhà mình không đúng, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Châu một cái: "Sao ngươi không nói với ta, ngươi quen biết Chỉ Huy Sứ?"

Thạch Châu:......

"Lúc ta quen biết y, y cũng chưa phải là Chỉ Huy Sứ a!"

Đó chính là một đoạn nghiệt duyên, nhớ tới là muốn nín thở, bị tiểu tử này hố đến tay ngứa, ai biết tới lúc này rồi, tiểu tử này vẫn còn có thể hố hắn!

Thạch Châu trừng mắt nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, quay về phía Diệp Bạch Thược giả đáng thương: "A Thược ta sai rồi! Ta rất nhớ ngươi! Sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy, nói đi là đi, nói không cần liền không cần ta chứ ——"

Vừa nói còn vừa thò tay ra, lại muốn ôm người.

Diệp Bạch Thược ghét bỏ đánh vào tay hắn, đẩy đầu của hắn ra, còn xách váy lên đạp hắn một chân, Thạch Châu lại đến, nàng lại đánh lại đẩy lại đá —— phản ứng thì nhanh chóng, động tác thì thuần thục, quả thực làm người nhìn đã mắt.

"Chê...chê cười rồi......" Nàng còn phất phất sợi tóc bên tai, ngượng ngùng cười với Cừu Nghi Thanh cùng đệ đệ.

Thạch Châu một tên đàn ông bự chảng, không đụng được tới tay tức phụ, giận đến đôi mắt cũng sắp đỏ: "Lúc thành thân đã hứa rồi, ngươi không được bội tình bạc nghĩa! Cái kinh thành rách nát này, toàn một đám giàn hoa, không có tên nam nhân đẹp đẽ đứng đắn nào, ngươi còn nhìn bọn họ không nhìn ta!"

Khóe mắt quét đến Cừu Nghi Thanh, hắn khựng lại, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử này thật ra thì có thể nhìn, nhưng y âm hiểm a, không thẳng thắn thành khẩn, không rõ ràng, không phải cái thứ gì tốt!"

Diệp Bạch Thược mỉm cười, lại lặng lẽ đạp vào chân hắn một cái, bất động môi răng thấp giọng uy hiếp: "Ngươi không biết xấu hổ ta còn muốn mặt đó, nói-chuyện-đàng-hoàng-cho-ta!"

Thạch Châu vẫn có biện pháp, tròng mắt chuyển động, lưu đến Diệp Bạch Đinh, cánh tay gác qua: "Đệ a...... a Đinh tốt của ta!"

Bả vai còn chưa kịp gác lên, đã bị Cừu Nghi Thanh bước lên một bước, ngăn cách.

Thạch Châu lập tức rầm rì quay qua, cáo trạng với tức phụ: "A Thược ngươi xem y đi! Y khi dễ ta! Nhất định là ta quá yếu ớt, tay chân quá gầy ốm, y xem thường ta, ngươi mau giúp ta mắng chết y!"

Diệp Bạch Thược vừa lơ là, đã bị nắm lấy tay, ném cũng ném không ra.

Diệp Bạch Đinh:......

Một năm không thấy, bệnh của tỷ phu hình như càng nặng.

Diệp Bạch Thược ném không ra trượng phu, xấu hổ xin lỗi Cừu Nghi Thanh: "Xin lỗi, ngoại tử thường hay ở bên ngoài, hành sự không câu nệ tiểu tiết, mong Chỉ Huy Sứ chớ có để ý."

Thạch Châu lập tức trợn mắt: "Y dám!"

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, một tay một cái, kéo hai đứa sinh đôi đang đứng ở một bên, tròn mắt xem náo nhiệt: "Cùng cữu cữu vào nhà, hửm?"

Song bào thai rất nể tình, làm mặt quỷ với cha ruột xong, ngoan ngoãn dài giọng: "Dạ ——"

Đương nhiên Diệp Bạch Đinh cũng không quên túm luôn Cừu Nghi Thanh, ngựa quen đường cũ đi vào Trúc Chi Lâu, tỷ tỷ lúc nào cũng để trống một phòng cho hắn.

Phu thê hai người cũng không có theo vào, hiển nhiên là rốt cuộc có thể nhàn rỗi, tìm cái chỗ an tĩnh không người, nói vài lời tâm sự, giải tỏa một trận tương tư. Tình hình bên ngoài cũng không cần lo lắng, Cừu Nghi Thanh trước khi tiến vào đã ra lệnh, Cẩm Y Vệ biết xử lý làm sao để giải quyết tốt hậu quả.

Trong phòng an tĩnh, hai người lớn, hai tiểu hài tử. Tiểu hài tử đứng ngồi đều cao như nhau, vóc người xấp xỉ, mặc đồ cưỡi ngựa tay bó như nhau, bộ dáng cũng giống nhau như đúc, giống Diệp Bạch Thược nhiều hơn, da trắng nõn, đôi mắt hơi tròn, thanh triệt sáng ngời, lộ vẻ lanh lợi, thậm chí còn hơi giống Diệp Bạch Đinh, làm ai nhìn cũng có hảo cảm.

Diệp Bạch Đinh thấy ai cũng ngồi xong, giới thiệu với Cừu Nghi Thanh: "Hài tử của tỷ tỷ ta, đứa bên trái là ca ca, kêu Thạch Vân Nghiêu, đứa bên phải là đệ đệ, kêu Thạch Vân Lăng."

Cừu Nghi Thanh đã sớm có chút tò mò: "Sinh đôi?"

"Ừm," Diệp Bạch Đinh sờ đầu từng đứa, "Năm đó khi tỷ ta sinh tụi nó rất khổ, tỷ phu không chịu để tỷ ấy sinh nữa, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ này."

"Cữu cữu nói không đúng nha, rõ ràng là cha ta khóc lóc quỳ cầu xin mẫu thân đừng sinh nữa."

"Nương còn muốn muội muội."

"Ta cũng muốn."

"Ta cũng muốn!"

"Có điều mẫu thân quá vất vả, thôi vậy, có thể cho đệ đệ mặc váy, coi như muội muội mà nuôi."

"Đệ đệ có thể, ca ca cũng có thể!"

Diệp Bạch Đinh:......

Cừu Nghi Thanh hôm nay đúng là mặc phi ngư phục của Cẩm Y Vệ, khí chất bản thân y lại thiên về lãnh ngạnh, người bình thường nhìn thấy đều sẽ sợ hãi, tiểu hài tử thì càng như vậy, nhưng hai đứa nhóc sinh đôi thì không, tò mò nhìn y một hồi lâu, ca ca bên trái liền hỏi: "Thúc thúc ngươi là ai nha?"

Đệ đệ bên phải cũng nhanh chóng tiếp lời: "Vì sao có thể sờ tay cữu cữu?"

"Tay cữu cữu mịn mịn......"

"Ta cũng muốn sờ!"

Vừa nói, vừa danh chính ngôn thuận cầm tay cữu cữu, mỗi đứa cầm một tay, nắm gắt gao, mà còn rất có lý do không muốn buông ra!

Diệp Bạch Đinh rũ mi: "Hửm?"

Hai đứa nhóc sinh đôi đồng thời quay đầu nhìn hắn, ánh mắt khá là thuần lương vô tội.

Diệp Bạch Đinh: "Chuyện ma."

Hai hùng hài tử hết cách, nhăn đôi lông mày nhỏ, ra vẻ trịnh trọng thở dài, duỗi tay che kín miệng đối phương, còn làm mặt quỷ, gương mặt nhỏ mà lanh ra vẻ tiếc nuối —— cữu cữu lớn lạp, lừa không được!

Cửa phòng bị gõ vang, là tiểu nhị trong tiệm đưa trà bánh tới, biết khẩu vị của tiểu thiếu gia, chuyên môn nấu chút lê chưng nước đường, cho bọn hắn nhuận hầu.

Diệp Bạch Đinh đổ lê chưng nước đường cho hai tên nhãi ranh, dặn dò: "Khát thì uống nước, muốn chơi thì ở trong phòng —— ta biết mấy đứa có đồ chơi, ngoan ngoãn, không được quấy rối, biết không?"

"Biết ——"

Hai đứa sinh đôi miệng thì nói biết, mông không nhúc nhích, vừa ôm lê chưng nước đường uống, vừa nhấp nháy đôi mắt to tròn, nhìn Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh, hiện tại hai người lớn này, đặc biệt là cái thứ hai, là tồn tại làm chúng nó tò mò, hấp dẫn chúng nó nhất.

Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh: "Ngươi quen tỷ phu của ta?"

Cừu Nghi Thanh dùng mu bàn tay thử độ nóng của chung trà, đẩy qua cho hắn: "Từng đánh lộn."

"Đánh lộn?" Diệp Bạch Đinh khá bất ngờ.

Cừu Nghi Thanh nhớ tới chuyện cũ, khụ một tiếng: "Có một đám...... kẻ cướp, đắc tội cả hai chúng ta, chúng ta đều dẫn người của mình đi báo thù, đều không có dùng chiêu số gì quang minh chính đại, lựa chọn chiến thuật sách lược có chút đi cửa hông......"

Diệp Bạch Đinh đã hiểu, cái gì là chiến thuật sách lược cửa hông, còn không phải là cà chớn, đấu pháp âm hiểm: "Đụng nhau?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "...... ừm."

"Các ngươi lúc ấy không biết đối phương tồn tại?"

"Không biết."

"Đều dựa theo đấu pháp của mình mà mai phục hoặc bọc đánh?"

"Đúng vậy."

"Cho nên ......địch nhân đột nhiên tăng thành thế lực ngang nhau?"

"...... phải."

Được rồi, khỏi cần hỏi tiếp nữa, Diệp Bạch Đinh cũng biết, vốn dĩ rất đơn giản, chơi xấu người ta một lần là tuyệt đối thắng lợi, bởi vì có đối phương gia nhập, mới đột nhiên trở nên khó phân thắng bại, tình hình chiến đấu giằng co, nói vậy trận này...... chắc vui lắm.

Cái khác hắn không quan tâm, chỉ quan tâm một vấn đề: "Vậy đám kẻ cướp kia......"

Cừu Nghi Thanh: "Bị bưng nguyên ổ."

"Vậy cũng đỡ."

"Sau khi chúng ta ngộ ra, trước hết xử lý đám cướp, lại đánh nhau một trận thống thống khoái khoái, bên hắn người nhiều, không thắng, chúng ta người ít, cũng không có thua."

Diệp Bạch Đinh:......

Kẻ cướp đều xử lý, các ngươi còn đánh? Các ngươi lúc ấy là rảnh quá không có việc gì, muốn đánh nhau đi!

Cừu Nghi Thanh: "Tuy đã cùng nhau đối địch, nhưng vì quá trình không tốt đẹp cho lắm, đã kết thù, có chút phân cao thấp với nhau, nhìn nhau không quá thuận mắt, gặp mặt là cứ phải luận bàn một phen trước đã, vừa rồi có thể nói là đã bình tâm tĩnh khí."

Diệp Bạch Đinh nhìn lá trà phập phồng trong ly, tâm nói đây mà là xem nhau không quá thuận mắt gì chứ, rõ ràng là thưởng thức lẫn nhau, cho nhau tôn trọng đặc biệt.

"Thúc thúc ngươi tên là gì, thật là lợi hại! Thế nhưng có thể đánh thắng được cha ta!"

"Ta cũng chưa gặp qua ai có thể đánh thắng được cha ta đâu!"

"Còn có thể làm cữu cữu thích như vậy!"

"Ta cũng muốn thích ngươi!"

"Các ngươi cố gắng học võ, cũng sẽ rất lợi hại, có điều ——" Cừu Nghi Thanh trấn an xong hai vật nhỏ, quay đầu nhìn Diệp Bạch Đinh, "Thích thì không cần, ta có ngươi cữu cữu thích là được rồi."

Hai tiểu hài tử nhìn nhau, một đứa giả vờ ngoan ngoãn: "Vậy trong chốc lát ta có thể đi theo ngươi hay không a?"

Một đứa khác phồng má phê bình: "Cha ta không có tiền đồ, nhìn thấy nương liền đi không nổi, sáng hôm sau nhất định quên dạy chúng ta luyện võ!"

Đang nói, cửa phòng bị đẩy ra, hai vợ chồng tâm sự xong tiến vào, Thạch Châu chụp đầu hai nhi tử: "Bớt giở trò lươn lẹo ở đây, các ngươi là nhớ cữu cữu, dụ dỗ người ta dẫn các ngươi đi, để buổi tối dễ quấn lấy cữu cữu, ta nói cho các ngươi, không có cửa đâu! Sáng mai ta dậy nổi hay không, các ngươi đều phải đứng tấn một canh giờ trước cho ta!"

Mặt hai đứa song sinh lập tức liền gục xuống, rồi mỗi đứa một bên, ngồi xổm bên chân Diệp Bạch Đinh, nhìn dáng vẻ là lại muốn la lối khóc lóc mè nheo.

"Đi với nương ra ngoài rửa mặt thay quần áo, đừng ở đây quấy rối nữa," Diệp Bạch Thược mỗi tay một đứa, xách hai nhi tử lên, cười tủm tỉm nhìn đệ đệ cùng Cừu Nghi Thanh, "Các ngươi nói chuyện trước, ta gọi người làm tiệc, chờ thu thập hai cái tai họa này, lại đến bồi."

Diệp Bạch Đinh làm mặt quỷ với hai đứa cháu trai đang giãy giụa kháng nghị, cười vẫy tay với Diệp Bạch Thược: "Tỷ tỷ đi làm gì làm đi."

Cừu Nghi Thanh: "Phu nhân xin cứ tự nhiên."

Phòng lại an tĩnh, Thạch Châu nhìn chằm chằm Cừu Nghi Thanh một lát, rồi một tiếng cười lạnh: "Người tới, đưa rượu lên!"

Ngoài cửa lập tức có năm cái tiểu nhị theo thứ tự tiến vào, mỗi người ôm trong tay hai vò rượu, mùi rượu vừa ngửi liền rất nồng, tuyệt đối là rượu mạnh!

Trên bàn bày ra chén bự, rượu vừa đổ đầy, Diệp Bạch Đinh nhìn đã muốn hôn mê: "Tỷ phu......"

"Đinh đệ đừng sợ," Thạch Châu bưng cái chén trước mặt Diệp Bạch Đinh, 'cộp' một tiếng, thả trước mặt Cừu Nghi Thanh, đáy mắt một mảnh hung quang, "Rượu này, có người thế ngươi uống."

Trên bàn ba người, trước mặt Diệp Bạch Đinh cái gì cũng không có, trước mặt Thạch Châu một chén rượu, Cừu Nghi Thanh hai chén, thoạt nhìn là rất không công bằng.

Thạch Châu hừ một tiếng: "Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đúng không? Quyền cao chức trọng, bình dân bá tánh chúng ta lại không thể trêu vào, ta chỉ hỏi ngươi một câu, rượu này, ngươi uống hay không?"

Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn chén rượu, lại nhìn nhìn mặt Diệp Bạch Đinh: "Đương nhiên muốn uống."

"Được, đàn ông! Tới!"

Thạch Châu nhấc tay, liền cạn với Cừu Nghi Thanh, hắn uống một chén, Cừu Nghi Thanh muốn uống hai chén, uống còn cực nhanh, một vò đã mau tới đáy.

Diệp Bạch Đinh:......

Uống cạn a hai tên này! Không phải thưởng thức lẫn nhau sao, đột nhiên xịt ra sát khí là sao? Chẳng lẽ hắn vừa rồi đoán sai rồi, hai tên này đúng là nhìn nhau không vừa mắt?

Diệp Bạch Đinh vừa định mở miệng, Cừu Nghi Thanh liền nắm lấy tay hắn dưới gầm bàn, hơi lắc đầu với hắn.

Thạch Châu đột nhiên cao giọng: "Họ Cừu làm gì đó, lão tử còn ở đây đó!"

Diệp Bạch Đinh tức khắc giãy ra khỏi tay Cừu Nghi Thanh, cũng hiểu ra, tỷ phu biết hết rồi......

Tại sao! Sao có thể? Bọn họ không phải mới gặp mặt sao? Tỷ tỷ nói với hắn? Chắc là khó, hắn còn để lại ấn tượng với tỷ tỷ là hắn còn chưa theo đuổi được Cừu Nghi Thanh, tỷ tỷ rất biết để mặt mũi cho hắn, hơn nữa có vài lời viết thư cũng hoàn toàn không tiện......

Vậy có nghĩa là vừa rồi đã nhìn ra?

Khi nào? Cừu Nghi Thanh đã làm cái gì? Chẳng lẽ là lúc bị đám người xông tới, hắn lảo đảo, được Cừu Nghi Thanh đỡ lấy eo?

Thạch Châu cạn một chén rượu, hất hất cằm, ý bảo Cừu Nghi Thanh tự rót đầy hai chén của y, tranh thủ hỏi Diệp Bạch Đinh: "Y có khi dễ ngươi không?"

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt: "Không, y không dám."

"Ít nhất phải như vậy," Thạch Châu hừ một tiếng, "Nghe tỷ ngươi nói, ngươi coi trọng y?"

Diệp Bạch Đinh:......

Cái 'nghe nói' này, chỉ sợ là mới móc ra từ chỗ tỷ tỷ...... Tỷ phu này của hắn, từ trước đến nay thô trung có tế*, có vài điểm nhạy bén đáng sợ.

*tức là nhìn thấy hòa đồng xởi lởi thô lỗ cục mịch cái gì cũng ko câu nệ ko để ý nhưng EQ thì khá cao

Hắn chỉ có thể sờ sờ mũi: "...... ừm."

Thạch Châu: "Y không phản đối?"

Diệp Bạch Đinh liếc nhìn Cừu Nghi Thanh một cái: "Đại khái là ta quá xuất sắc, y cũng mê mẩn."

Thạch Châu khoanh tay, cười lạnh liên tục: "Tỷ đệ các ngươi quá thiện lương, sao biết được thế sự hiểm ác, tiểu tử này mới là con sói đuôi to, rất là không thành thật."

Cừu Nghi Thanh thong thả ung dung rót rượu cho mình: "Đa tạ khích lệ."

Thạch Châu cười lạnh càng sâu, một hàm răng trắng nhìn muốn lóe hàn quang, ngón tay gõ gõ bàn: "Người nhà ta, ngươi chắc là hiểu? Dám sinh ra tâm địa gian giảo, chiếm tiện nghi khi dễ gì đó, mặc kệ ngươi có là Thiên Vương lão tử, lão tử muốn giết là có thể giết."

Cừu Nghi Thanh một hơi uống cạn rượu trong chén: "Ta biết."

"Hừ," Thạch Châu vừa rót đối phương rượu, vừa dạy dỗ Diệp Bạch Đinh, "Tiểu tử này còn đỡ, ít nhất mặt mũi không tồi, coi trọng thì coi trọng, nếu y không hiểu chuyện, ngươi không thích, muốn quăng thì tùy tiện quăng, cóc ba chân tìm không ra, người hai chân thì đầy, đệ của ta muốn chơi kiểu gì, chỉ cần thẳng tay, tìm không thấy ai hợp khẩu vị, tỷ phu giúp ngươi tìm, chúng ta không cần chịu đựng, không tạm chấp nhận, không chịu thiệt, biết chưa?"

Diệp Bạch Đinh:......

Tỷ phu đây là đang cổ vũ hắn, làm một tên hải vương*, một tra nam ăn chơi trác táng?

*tiếng lóng chỉ mấy người ko phải bắt cá hai tay mà là giăng luôn vài mẻ lưới đó

Có điều hắn hiểu là tỷ phu quan tâm, tỷ tỷ hy vọng hắn sống hài lòng như ý, sinh hoạt mỹ mãn, có thể có một người làm bạn, đi qua bốn mùa nhân sinh, tỷ phu là hy vọng hắn ái hận tiêu sái, không vì hoàn cảnh quyền thế bức hiếp, trời đất bao la, tùy ý ngao du, muốn trải nghiệm, có thể tùy ý đi trải nghiệm, nhưng đừng làm chính mình bị thương, nhân sinh sống được xuất sắc, gặp chuyện gì cũng không cần sợ hãi, trước sau nhớ rõ bên cạnh còn có người nhà, sẽ bảo hộ ngươi, ủng hộ ngươi, làm bạn ngươi.

Diệp Bạch Đinh rất cảm động, hai tay phủng trà, nâng tới trước mặt Thạch Châu: "Tỷ phu ngươi bớt uống một chút, tàu xe mệt nhọc, còn uống nhiều rượu, cũng không sợ đau họng."

Đệ đệ chỉ bưng trà cho mình, không cho tên sói đuôi to nào đó, Thạch Châu phi thường vừa lòng, không chỉ có nhướng mày khoe mẽ với Cừu Nghi Thanh, còn chậm rì rì, uống cạn một chén trà nhỏ uống ra vang dội.

Cừu Nghi Thanh:......

Diệp Bạch Đinh:......

Có cần phải ấu trĩ như vậy không a!

Thạch Châu còn nghiêm túc dặn dò đệ đệ: "Ngươi đừng lo cho y, cũng đừng cho y uống trà, chút rượu này mà y còn say, không xứng vào cửa Diệp gia chúng ta!"

Diệp Bạch Đinh:......

Tỷ phu ngươi có muốn nói chuyện đàng hoàng không vậy, hai đứa sinh đôi chính là họ Thạch, Diệp gia không làm ngươi ở rể!

Cừu Nghi Thanh giống như lại bị cái này khích tướng, dứt khoát lại rót đầy hai bát rượu cho mình, nâng lên với Thạch Châu: "Ta liền cho ngươi nhìn xem, ta xứng hay không xứng."

Diệp Bạch Đinh:......

Xong rồi, hai tên ngốc tử, tỷ a, tỷ tỷ của ta, ngươi mau tới đây cứu ta!

Đáng tiếc thân tỷ đang vội vàng thu thập hai tên nhãi sinh đôi, không rảnh, mười cái vò rượu đã nhanh chóng bị uống tanh bành, không còn thừa bao nhiêu.

Thạch Châu rót nửa ngày không đem người rót đến nằm sấp xuống, vô cùng khó chịu, chính hắn đương nhiên cũng không chỉ chút tửu lượng như vậy, nhưng hôm nay đặc thù, hắn vừa mới đuổi theo tức phụ, sao còn uống rượu với nam nhân thúi nào khác, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, dứt khoát lần tới lại đua, đẩy một bình rượu ra: "Được rồi, ta lần này tới không đi nữa, về sau có rất nhiều thời gian, họ Cừu ngươi nhớ kỹ, thiếu ta một bữa, ta hôm nay nhớ thương tức phụ, không rảnh phản ứng ngươi, đệ đệ ta ngươi cũng đừng nghĩ khi dễ, hiểu chưa?"

Cừu Nghi Thanh còn chưa nói gì, Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt: "Không đi nữa?"

"Tức phụ ở chỗ này, ta còn có thể đi đâu?" Thạch Châu thở dài, hạ giọng, giải thích với Diệp Bạch Đinh, "Lúc nhà ngươi xảy ra chuyện, ta trùng hợp ra ngoài biên ải, không ở nhà, khi ta trở lại, đã qua gần hai tháng, tỷ tỷ ngươi chờ không kịp, sắp xếp việc trong nhà, liền tới kinh thành một mình, sợ ta lo lắng, không để ta biết. Chờ đến khi ta về nhà, tìm không ra người, mới biết rõ chuyện muốn nghĩ đến tìm ngươi, lại không nhanh được, cả đống chuyện trong nhà kia, ngươi hiểu đó, ngay lúc đó còn ăn Tết, tỷ tỷ ngươi trở về, sắc mặt tâm tình đều không tồi, ta thấy chắc là đã ổn, lúc này mới chậm chút, không thể gấp như thế, ai ngờ ăn xong tết Thượng Nguyên nàng lại lặng lẽ chạy mất, ta không phải chỉ còn nước đuổi đến đây sao?"

Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Xin lỗi......"

"Người một nhà, đừng nói mấy lời khách khí kia, chuyện lần này trách ta, biết đến quá trễ, người trong tộc chả ra sao, chọc tỷ tỷ ngươi tức giận, là ta sai, ta kiểm điểm," Thạch Châu nhìn Diệp Bạch Đinh, mặt mày thật sâu, thanh âm nhẹ xuống, "Cũng may vận khí mọi người cũng không tệ lắm, trời cao bảo hộ, cũng cho ta có cơ hội đền bù."

Diệp Bạch Đinh: "Tiểu Nghiêu tiểu Lăng......cũng không biết có quen được không."

Thạch Châu nhướng mày: "Tụi nó có cái gì mà không quen? Ở bên ngoài chơi chơi điên rồi, chưa cao bao nhiêu, mà tâm nhãn đã một đống, vừa lúc ở kinh thành tìm cái thư viện, để cho tụi nó tốt xấu dính chút nho nhã, lớn lên hữu dụng."

Cừu Nghi Thanh: "Nếu tìm thư viện, ta lại có mấy chỗ đề cử."

Thạch Châu hừ một tiếng: "Được, vậy ta liền không khách khí!"

Cừu Nghi Thanh: "Người một nhà, không cần."

"Thiếu lên mặt với ta" Thạch Châu đột nhiên híp mắt, chồm tới, "Nhân tiện ngươi đang ở đây, có chuyện, ta phải giao cho ngươi."

"Chuyện gì?"

"Diệp gia chúng ta bị một tên bạch nhãn lang tai họa, chắc ngươi đã biết?"

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ liền hiểu: "Hạ Nhất Minh?"

Đáy mắt Thạch Châu ngưng tụ một màn sương lạnh: "Chính là tôn tử này! Bán đứng nhạc phụ ta, khi dễ tức phụ ta, khi dễ đệ đệ ta, không gạt ngươi, ta tới kinh thành, chính là muốn đưa hắn đi Tây Thiên!"

Diệp Bạch Đinh: "Tỷ phu......"

"Đệ đệ đừng sợ, ngươi bình tĩnh, tỷ phu lúc này không giết người," Thạch Châu nhìn Cừu Nghi Thanh, thần sắc nghiêm túc, "Ta tóm được một người trên đường vào kinh, nói là Hạ Nhất Minh giết người —— chuyện như án mạng này, Cẩm Y Vệ ngươi có thể quản đi?"

Thần sắc Cừu Nghi Thanh cũng nghiêm túc: "Có thể."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro