Chương 178 Nhảy lầu trụy vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Văn Chương......

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, ngay cả tên họ đều có, chỉ sợ không phải tin đồn vô căn cứ.

Vu Liên Hải có chút khẩn trương, hai người ngồi trên kia một hai bắt hắn nói, hắn không quá dám nói, giờ nói ra, đối phương lại không hỏi nữa, hắn ngược lại càng sợ hãi: "Ta đã nói là ta không nói...... Các ngươi cứ bắt ta nói......"

Diệp Bạch Đinh: "Vì sao ngươi cảm thấy Hạ Nhất Minh giết bạn ngươi? Là tận mắt nhìn thấy, hay nắm giữ chứng cứ gì?"

"Không, đều không có," Vu Liên Hải lắc đầu, "Khi Úc huynh chết ta cũng không nhìn thấy, nhưng mấy năm nay người Úc huynh quen biết ở kinh thành, mà còn có gút mắt thì chỉ có một mình Hạ Nhất Minh, với người khác căn bản không có lui tới gì, Úc huynh đột nhiên chết, không phải hắn thì là ai!"

Diệp Bạch Đinh: "Mấy năm nay?"

Vu Liên Hải khựng lại: "Nhà ta và Úc huynh không ở kinh thành, là đồng hương vào kinh đi thi, năm trước thời vận không tốt, đều thi rớt, ta tự giác tài hoa không đủ, mất chí tiến thủ, đi làm văn lại cho người ta, Úc huynh không cam lòng, ở trong tiểu viện một con phố nhỏ yên lặng, chuẩn bị tham gia ân khoa năm nay. Ta hiểu suy nghĩ này của hắn, cũng không ngăn trở, hắn tài hoa hơn người, bụng có càn khôn, năm trước chỉ là vận khí không tốt, năm nay nhất định có thể trúng cử, ai ngờ còn chưa tới ngày đi thi, hắn liền......"

Diệp Bạch Đinh biết, ngoại trừ chế độ khoa cử bình thường, sẽ có trường hợp đặc biệt là hoàng đế ngẫu nhiên mở khoa cử tuyển nhân tài, thường kèm theo ban ân đặc xá giảm thuế, gọi là ân khoa, khoa cử mỗi ba năm một lần, năm trước là đúng hạn, năm nay thiên tử đại hôn, mùa thu năm ngoái đã sớm thả ra tin tức là sẽ có thêm ân khoa, vào khoảng tháng 2 năm nay, sẽ có một kỳ thi lớn.

Hắn nhìn Vu Liên Hải: "Người bạn này của ngươi, giao tế rất đơn giản?"

Vu Liên Hải liên tục gật đầu: "Vô cùng đơn giản! Hắn ở đây không có bằng hữu gì, cũng không quen biết ai, cũng chỉ có thường xuyên viết thư cho ta, chuyện của hắn, ta biết được nhiều hơn bất kỳ ai, ngoại trừ Hạ Nhất Minh, hắn chưa nhắc tới ai khác!"

"Vậy hắn khi nào quen biết Hạ Nhất Minh, giao tình rất tốt?"

"Không tốt, rất không tốt!"

"Ngoại trừ ngươi, hắn chỉ nhắc tới một người hắn mới biết ở kinh thành này, giao tình còn không tốt?"

"Cái khác thì nói không chuẩn, cái này thì ta rất chắc chắn!" Vu Liên Hải rất khẳng định, "Ta cùng Úc huynh vì đến dự khoa khảo, mùa thu năm kia đã vào kinh, ăn tết cũng không trở về, thuê viện ở gian khổ học tập, đúng là cuối tháng 10 năm đó, quen biết Hạ Nhất Minh, hắn rất thưởng thức văn thải của Úc huynh, mới gặp liền trò chuyện rất lâu, ta nhớ rõ lúc ấy không khí vô cùng hòa hợp, như cao sơn lưu thủy, cuối cùng đã gặp tri âm, bất quá cũng chỉ có một lần đó, sau đó bọn họ gặp lại, toàn hẹn chỗ khác, ta chưa bao giờ gặp qua, dần dần Úc huynh không nhắc tới Hạ Nhất Minh với ta nữa, lúc đầu hắn từng khen Hạ Nhất Minh, nói có quân tử khí tiết, khiêm tốn tú nhã, sau đó không hề nói những lời như vậy nữa, ta hỏi, hắn liền nói 'nhắc tới hắn làm cái gì', ta hỏi lại, hắn liền nói 'không có gì để nói, về sau bớt lui tới'...... kiểu này, sao có thể là giao tình tốt?"

Diệp Bạch Đinh nghe ngữ khí này, nếu là thật, chỉ sợ không phải giao tình không tốt, thậm chí còn có xích mích.

Vu Liên Hải: "Úc huynh văn thải nổi bật, nền tảng rất dày, từng lấy văn chương thỉnh giáo đại nho, nói hắn chỉ cần ổn định phát huy, thi cử sẽ không có chuyện, ta đối bản thân không nắm chắc, đối với hắn lại rất tin tưởng, nhưng năm trước hắn thi rớt, không đậu, sao có thể? Ta hỏi hắn tình trạng đáp đề, hắn không nói, nhưng sắc mặt hắn không đúng, ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn không nói, ta liền tra xét xem hắn trước đó đã gặp ai, chỉ có Hạ Nhất Minh...... Người đang yên lành, chỉ cần ổn định phát huy nhất định có thành tựu không tồi, thế nhưng lại rơi khỏi bảng, Úc huynh cũng không phải là dạng người dễ nóng nảy mắc lỗi, tính tình hắn luôn luôn ổn trọng, xảy ra chuyện này, còn có thể là vì cái gì? Tất nhiên là Hạ Nhất Minh kia kiếm chuyện!"

"Nhưng cái gì hắn cũng không nói, trầm mặc ít lời, cứ như nhận mệnh chuyện này, cứ vậy mà cho qua, dù sao cũng còn có cơ hội, năm nay thiên tử thêm ân khoa, hắn đương nhiên muốn trọng chỉnh tinh thần, tin tưởng gấp trăm lần, lần này so lần trước càng cẩn thận, cơ bản là ai cũng không nói chuyện, hoạt động gì cũng không tham gia, chỉ ở trong nhà cắm đầu đọc sách, nhưng tới gần ngày thi, hắn vẫn xảy ra chuyện...... Lần này trực tiếp nhảy lầu, chết đi! Cuối cùng không còn cơ hội!"

"Hắn xa rời mọi người, nhân khí không dính chút nào, trong thư chưa từng đề cập bất kỳ ai với ta, chỉ nói lại gặp Hạ Nhất Minh, lần nào gặp họ Hạ này cũng không có chuyện gì tốt, ngươi nói ta có thể không nghi ngờ hắn sao? Trừ hắn ra ta còn có thể hoài nghi ai, căn bản cũng không có khả năng là người khác!"

Cảm giác không khí đột nhiên khẩn trương, Vu Liên Hải lại bắt đầu theo bản năng mà lẩm nhẩm: "Úc huynh hết lòng cho việc học, còn chưa đón dâu, trong nhà chỉ có một người mẹ già, tang sự trừ ta ra, cũng không còn ai, không ai nguyện ý giúp, ta vốn định giúp hắn mang quan tài về quê, mắt thấy thời tiết ấm áp, không tiện đi đường dài, lại chờ đến mùa đông, còn phải gần một năm, ta viết tin thương lượng với lão nhân gia, lão nhân gia lại rất thông tình đạt lý, câu nào cũng toàn là cảm tạ, nhưng nước mắt trên giấy kia, ta nhìn ra được, cũng phân biệt rõ ràng, Úc huynh có lỗi gì chứ, người nhà hắn có lỗi gì chứ, sao bọn họ phải bị đối xử như vậy, họ có oan có khổ, phải tố với ai đây......"

Thính đường an tĩnh thật lâu, Diệp Bạch Đinh chậm rãi mở miệng: "Ngươi nói Úc Văn Chương nhảy lầu?"

"Ta biết, ngươi là muốn hỏi có phải tự sát không, Úc huynh chết, tất cả mọi người đều nói là tự sát, nhưng ta không tin," Vu Liên Hải lần đầu tiên ngẩng đầu, trực tiếp nhìn thẳng mắt Diệp Bạch Đinh, không tránh không né, "Hắn không phải là người sẽ tự sát! Ta với hắn quen biết hơn bốn năm, tính tình hắn trầm ổn, xử sự đạm nhiên, lòng hiếu học cứng cáp như bàn thạch, mỗi một ngày đều nỗ lực, mỗi một ngày đều chưa từng từ bỏ, hắn cũng chưa bao giờ mất tự tin, chuyện tiền bạc, người khác xem thường đều không thể làm hắn khó chịu, hắn biết hắn nhất định có thể thi đậu, tiền đồ có thể không bằng với con cháu thế gia, nhưng tuyệt đối có thể chống đỡ được lòng tin và cuộc sống của hắn, hắn đối với chuyện này ôm rất lớn khát khao cùng tin tưởng, tuyệt đối không thể tự sát!"

Cừu Nghi Thanh dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Thời gian, địa điểm."

"Một tháng trước, Bách Phật tháp."

Vu Liên Hải lúc này là đang nói bạn mình chết như thế nào, nói rất kỹ càng tỉ mỉ: "Nơi đó hương khói cường thịnh, có một tòa Văn Xương tháp cực kỳ nổi danh, mỗi lần đến năm có khoa cử, đều sẽ có người đến cầu phúc treo lụa đỏ, trong miếu thanh tĩnh, tàng thư cũng rất nhiều, các sư phụ chủ trì thiện tâm, sẽ đem những viện tạm thời để không, dùng giá thấp cho học sinh thuê, Úc huynh mấy tháng đó...... đều ở tại nơi đó."

"Viện, là đất bằng?"

"Phải, chỗ Úc huynh ở, khẳng định là đất bằng, hôm đó chắc là đi mượn sách, lên lầu xem," Vu Liên Hải giải thích, "Người đọc sách mà, luôn cự tuyệt không được chuyện lên cao nhìn xa, có đôi khi là tình cảm chí hướng, có đôi khi......chỉ là đọc sách mệt mỏi, nhìn ra nơi xa, đôi mắt thoải mái hơn mà thôi."

"Có người rơi chết, trong chùa có khẩn trương không? Không báo quan?"

"Có, nhưng lúc ấy không tra được bất cứ cái gì, Phật môn lại luôn luôn thanh tĩnh, giới luật thực nghiêm, mọi người liền cảm thấy đây là cái ngoài ý muốn."

"Hạ Nhất Minh lúc ấy cũng ở Bách Phật tự?"

"Cái này...... ta không biết, chỉ là hoài nghi."

"Thi thể hiện tại ở đâu?"

"Còn ở Bách Phật tự," Vu Liên Hải thở dài, "Phật gia mang lòng từ bi, ngẫu nhiên sẽ nhận người ngoài nhờ giúp đỡ chuyện tương tự, sau lưng dựa núi gần sông, có thể cho phép thi cốt người ta chôn tạm, còn thỉnh trường minh đăng, ngày đêm không tắt...... đợi đến cuối năm nay, ta sẽ làm pháp sự, nâng quan về quê."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Ngươi hoài nghi Hạ Nhất Minh, phần lớn là vì Úc Văn Chương không có lui tới với ai khác sao? Một người cũng không có?"

Vu Liên Hải: "Chuyện này...... trời có mưa gió thất thường, người có sớm tối họa phúc, cuộc sống khó tránh khỏi lúc bất ngờ xui xẻo, nhưng lần này đúng là ta cảm thấy không đúng, Hạ Nhất Minh giấu đầu lòi đuôi, tính tình âm hiểm, vừa thấy liền biết không phải người tốt!"

"Ngươi lần này rời kinh là?"

"Thượng quan khảo sát một năm, cho rằng ta làm văn lại cũng không tệ lắm, điều ta đi nơi khác, vốn dĩ làm xong tang sự cho Úc huynh ta nên đi rồi, chậm trễ cho tới bây giờ, trăm triệu là kéo không được nữa."

"Vậy chỉ sợ còn phải chậm trễ ngươi mấy ngày," Diệp Bạch Đinh nói, "Ngươi đã ở Bắc Trấn Phủ Tư đề cập đến án mạng, tự nhiên phải giúp đỡ làm chứng."

Vu Liên Hải nhăn mặt: "Như vậy a......"

Cừu Nghi Thanh: "Bổn sứ có thể đóng dấu lên công văn của ngươi, sau này có thể nói rõ với cấp trên."

"Đa tạ Chỉ Huy Sứ!"

"Được rồi, đi thôi."

Vu Liên Hải có chút không rõ: "Đi......đâu?"

Diệp Bạch Đinh nâng đuôi mắt: "Tất nhiên là đi xem hiện trường."

...với thi thể.

Vu Liên Hải liền có chút rầu rĩ: "Bách Phật tự này ở ngoài thành, hơi xa, ta không biết cưỡi ngựa a......"

Diệp Bạch Đinh khựng lại, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Ta không mang người."

Với kỹ thuật cưỡi ngựa ba trợn kia của hắn, đừng nên tai họa người khác.

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua Vu Liên Hải, mày kiếm hơi nhếch, không nói gì, ý tứ cũng rất rõ ràng: Ta cũng không mang.

Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"

Cừu Nghi Thanh: "...... Huyền Quang không thích mang người khác."

Diệp Bạch Đinh:......

Vậy ta có thể cưỡi Huyền Quang, ngươi cưỡi con ngựa khác a! Nói nghiêm trang như vậy, chả phải là không muốn mang sao. Phía dưới Cẩm Y Vệ nhiều như vậy, phân phối nhiệm vụ là hoàn toàn có thể hoàn thành, ngươi thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, có thể đừng có đúng lý hợp tình...... đùa giỡn ngỗ tác cấp dưới như vậy hay không!

"Ta mang! Để ta!"

Thanh âm ngoài cửa hết sức quen thuộc, Diệp Bạch Đinh quay đầu nhìn, là Thân Khương: "Sao ngươi đã quay lại rồi?"

"Đã qua ngày mới rồi, sinh nhật cũng ăn xong rồi, nhờ phúc thiếu gia, không khí nhà ta ngày hôm qua...... cực kỳ an bình," Thân Khương vừa cười như xuân phong đắc ý, vừa có chút tiếc hận, "Có điều hình như ngày hôm qua đã bỏ lỡ một lần náo nhiệt ngoài đường rồi? Hôm nay ta không bị hụt đi?"

Cừu Nghi Thanh sai sử thủ hạ một chút cũng không hàm hồ: "Nếu đã tới, làm việc đi."

Thân Khương dập chân, hành lễ: "Dạ!"

Đoàn người rất nhanh được chọn lựa, lấy ngựa, đi về hướng Bách Phật tự.

Trừ Thân Khương và Vu Liên Hải cưỡi một con ra, mọi người đều cưỡi riêng, Diệp Bạch Đinh cũng vậy, hắn đang cưỡi là một con ngựa cái nhỏ nuôi ở hậu viện, màu lông đỏ thẫm, tính nết ôn thuần, cũng không có muốn cưỡi Huyền Quang, dù sao...... Chỉ Huy Sứ đã nói, ở bên ngoài phải bảo trì khoảng cách, Huyền Quang là ngựa của Chỉ Huy Sứ, hắn đương nhiên không thể vô cớ du củ.

Huyền Quang không chở được thiếu gia, có chút không vui, làm việc thì làm việc, chỉ là không để ý tới Cừu Nghi Thanh, giận dỗi đủ trò.

Con ngựa bắt đầu tăng tốc độ, trên đường đi ngang qua Trúc Chi Lâu.

Thời gian hơi sớm, Diệp Bạch Đinh không thấy tỷ tỷ, nhưng lại thấy tỷ phu dẫn hai đứa nhóc sinh đôi ra làm việc...... dọn dẹp vẩy nước quét nhà. Hai đứa nhóc đứa thì cầm giẻ lau, đứa thì xách cái thùng nhỏ, chạy tới chạy lui, cũng không biết là làm việc hay là chơi, đều bò đến lan can cửa sổ lầu hai, tỷ phu cũng không thèm quan tâm, không sợ hài tử ngã xuống!

Tỷ phu còn rất kiêu ngạo, chỉ huy tiểu nhị chạy chân bận trước bận sau, đại mã kim đao đứng ngay sảnh, không có chút hòa nhã nào của người làm ăn, ngược lại còn hung hãn, người đi ngang không muốn vào, hắn còn không cao hứng, nhìn thấy một công tử ca mặc áo hoa rõ ràng đang né tránh, tận lực dán tường mà bước, lại chặn người ta lại, trực tiếp hỏi: "Ngươi có vào hay không hả?"

Công tử ca đầu co rút vào như chim cút: "Ta vào...... hay là không vào?"

Tỷ phu híp mắt: "Ngươi dám không vào?"

"Vào vào! Ta lúc này đang đói bụng, ta muốn ăn cơm trưa!" Công tử ca chẳng những sáng sớm liền phải ăn cơm trưa, còn run rẩy dâng ngân phiếu lên, nhìn không giống trả tiền, quả thực giống như đang hiếu kính đại gia.

Tỷ phu rất vừa lòng, hô lớn ra sau: "Một vị khách tới ——"

Hai đứa sinh đôi phản ứng siêu nhanh, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, vững vàng nhảy thẳng vào lòng ngực tỷ phu, tỷ phu mỗi tay vớt một đứa, thuận tay thả xuống đất, hai đứa liền lấy ngân phiếu từ tay công tử ca: "Một vị ——"

"...khách tới!"

*đi ngang qua của Đinh Đinh chắc là quay chậm speed x10 hay gì

Diệp Bạch Đinh:......

Bất quá công tử ca kia nhìn hơi quen mắt, hình như là người lúc trước nói chuyện khó nghe, bị tỷ tỷ giáo huấn?

Chẳng lẽ tỷ phu cũng biết? Hắn biết khi nào?

Người ở trên ngựa, tốc độ đi ngang qua rất nhanh, có nhiều nữa cũng không nhìn thấy, Diệp Bạch Đinh chỉ kịp giao lưu ánh mắt tỷ phu nhìn qua, cũng vẫy vẫy tay với hắn.

Thạch Châu thấy đệ đệ đương nhiên là cao hứng, nhìn thấy Cừu Nghi Thanh bên cạnh liền...... ở góc độ đệ đệ nhìn không tới, hắn giơ cái động tác vô cùng khiêu khích với Cừu Nghi Thanh.

Hai đứa nhỏ sinh đôi cực kỳ nhạy bén, quay đầu, dụi mắt: "Ý? Sao ta giống như thấy cữu cữu?"

"Còn có thúc thúc lợi hại ngày hôm qua đánh nhau với cha nữa!"

Thạch Châu sờ đầu từng đứa: "Người nọ xách cữu cữu của mấy đứa chạy mất rồi, không cho cữu cữu chơi với mấy đứa nữa, biết làm sao bây giờ?"

Hai đứa nhỏ liền nghiêm khuôn mặt nhỏ, giơ móng vuốt ra, ánh mắt hung dữ——

"Đánh y!"

"Bắt y mặc váy!"

Mắt Thạch Châu hiện lên một tầng giảo hoạt vừa lòng, hừ, còn trị không được họ Cừu ngươi sao!

Cừu Nghi Thanh ở trên lưng ngựa đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, như có một cơn âm phong xẹt qua.

Diệp Bạch Đinh chú ý tới: "Làm sao vậy?"

"Không có gì," Cừu Nghi Thanh khựng lại, "Chỉ là đột nhiên có một loại......dự cảm không tốt lắm."

Diệp Bạch Đinh liền cười: "Không biết làm sao ứng phó tiểu hài tử?"

Cừu Nghi Thanh không nói.

"Không sao a, ngươi không phải đã biết tụi nó thích cái gì sao?" thanh âm Diệp Bạch Đinh hơi nhẹ, "Kỳ thật tụi nó rất đáng yêu, cũng không phải không hiểu chuyện như vậy."

Cừu Nghi Thanh: "Tụi nó bộ dạng có vài phần giống ngươi, ta không có không thích."

Chỉ là đơn thuần cảm thấy, họ Thạch kia tâm địa đen thui, sợ là đang nghẹn cái trò xấu xa gì đó.

......

Rất nhanh đã tới Bách Phật tháp.

Ngôi chùa này sở dĩ có tên là Bách Phật tháp, chỉ vì nó bảo tồn một trăm bức tượng Phật, trải qua mưa gió tiền triều, vẫn cứ vững chãi thong dong, sinh động như thật, ở đây hương khói tràn đầy, khách tới không ngừng. Trong chùa không chỉ có một tòa bạch tháp, có cao có thấp, có chủ có phó, nổi tiếng nhất hương khói cũng vượng nhất, là chủ tháp, mỗi ngày đều có cao tăng chủ trì niệm kinh, trừ khách hành hương ra thì không để khách nhân ở lâu, thư sinh thuê viện trọ học như Úc Văn Chương, phần lớn là ở sau núi, địa phương này khá yên lặng, nơi này cũng có tòa tháp, trên tầng cao là Tàng Kinh Các, Tàng Thư Các của tăng nhân, ngày thường ít có người lui tới.

"Là......ngay chỗ này."

Vu Liên Hải bị Thân Khương mang một đường, sắc mặt trắng bệch, dạ dày trào nước chua, thiếu điều muốn phun ra, Cẩm Y Vệ...... đều mạnh như vậy sao?

Thân Khương lúc ở trên đường đã biết vụ án này là chuyện như thế nào, vừa nhìn thấy địa phương, vỗ vỗ đùi: "Ta đã tới chỗ này a!"

Diệp Bạch Đinh vịn tay Cừu Nghi Thanh xuống ngựa: "Nói xem."

Thân Khương: "Bách Phật tự hương khói rất linh, đặc biệt là Văn Xương tháp, hễ tới năm có khoa khảo, phần lớn thí sinh sẽ tới cầu phúc một đợt, cho dù bọn họ không rảnh, người nhà cũng tới, năm nay thiên tử thêm ân khoa, từ lúc năm mới cho tới trước khi khảo thí, nơi này vẫn luôn đông đúc, chưa bao giờ nói tới cái gì mà hẻo lánh an tĩnh."

Diệp Bạch Đinh quan sát hoàn cảnh chung quanh, suy tư, Cừu Nghi Thanh đã an bài Cẩm Y Vệ thủ hạ đi nói chuyện với nhà chùa, đưa tin Bắc Trấn Phủ Tư đến tra án, yêu cầu nhà chùa phối hợp khai quan người chết Úc Văn Chương, cũng yêu cầu thời gian để hỏi chuyện xử lý.

Thân Khương nhìn, dứt khoát giơ tay: "Để ta đi một chuyến đi, nhìn xem có thể hỏi ra cái gì không."

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Cũng được."

Diệp Bạch Đinh nhìn bạch tháp cao cao trước mặt, hỏi Vu Liên Hải: "Úc Văn Chương lúc đó ở nơi nào rơi xuống, tư thế, phương hướng khi rơi xuống, ngươi có biết không?"

"Biết!" Vu Liên Hải gật mạnh đầu, "Hắn là bằng hữu của ta, ta không có khả năng không để tâm, vì lòng nghi ngờ Hạ Nhất Minh, lúc ấy toàn bộ chi tiết ta đều đích thân xác nhận quá, không ai rõ ràng hơn ta."

"Chỉ ra đi."

"Ở ngay đây," Vu Liên Hải chỉ vào một mảnh đất trống trước tháp chừng ba trượng, "Người là nằm, cả người là máu, văng cả óc ra......"

"Trước khi ngã xuống ở lầu mấy?"

"Lầu sáu."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhìn trước nhìn sau: "Ngươi xác định là nơi này?"

"Xác định!" Vu Liên Hải chỉ viên đá Thái Hồ ở cạnh đó, "Tuy rằng hiện tại không còn dấu vết gì nữa, ngay cả vết máu cũng không thấy, nhưng cục đá này chưa hề xê dịch, lúc ấy người nằm ngay đây!"

"Tư thế nằm, có chỗ nào đặc biệt không?"

"Không có......đi? Có điều hình như là xương cốt co rút một chút," Vu Liên Hải cảm thấy nói không rõ, dứt khoát tự mình nằm ra đó, bày ra một tư thế, "Giống như vậy, sợ như là rớt đụng phải lưng, xương cốt dồn lại, hơi co rút."

Diệp Bạch Đinh nhìn trong chốc lát, suy tư gì đó, hỏi Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ có ý tưởng gì không?"

Cừu Nghi Thanh: "Tạm thời không nhiều lắm, lên lầu nhìn xem."

Vu Liên Hải: "Phòng kia ta biết, để ta dẫn đường!"

Chỗ cao của tòa tháp này là Tàng Kinh Các cùng Tàng Thư Các của tăng nhân, có khóa, mấy tầng dưới vì tiện cho học sinh ở nhờ dùng, phần lớn không có khóa, có thể tự do ra vào. Tòa tháp này ở trong chùa không tính là cao nhất, cũng không rộng, cầu thang rất hẹp, cũng có chút u ám, lúc đi phải rất chú ý, để tránh bước hụt.

Cừu Nghi Thanh đi ở phía sau Diệp Bạch Đinh, đi theo Vu Liên Hải tới căn phòng dựa hướng nam ở lầu sáu.

Cửa mở ra rất dễ dàng, mùi trong phòng có chút mốc meo, phủ một tầng tro bụi thật dày, rất có vẻ trống vắng, nghĩ tháp này hẻo lánh, ngày thường vốn là không ai tới, phòng này lại có người nhảy lầu tự sát, không quá cát lợi, người khác càng không bén mảng.

Diệp Bạch Đinh thấy dấu vết niêm phong bị xé trước cửa, có lẽ là quan phủ lúc đầu vào đây xem xét đã phong ấn, sau đó tra không ra nhân tố nào do người làm ra, dùng lý do tự sát kết án, giấy niêm phong cũng bỏ đi.

Căn phòng này, đại khái một tháng trước như thế nào, lúc này là như thế đó.

Trong phòng cơ hồ không có bày biện gì, chỉ có một bàn một ghế một tủ, trên ngăn tủ có một quyển sách, là sách về thi vấn đáp. Phòng quay hướng nam, không có cửa sổ, mở cửa ra, là có ánh sáng trời, ra bên ngoài là lan can, cao ngang eo, nhưng dựa vào lan can nhìn ra xa, tầm nhìn rất tốt.

Không cần phải nói, người đương nhiên là rơi xuống từ chỗ này.

Diệp Bạch Đinh dựa vào lan can, không cần gắng sức tìm, là có thể nhìn ra viên đá Thái Hồ mà Vu Liên Hải chỉ khi nãy, cạnh đó, là nơi người chết rơi xuống.

Khoảng cách này......

Hắn tạm dừng hơi lâu, thấy Cừu Nghi Thanh vẫn không nói chuyện, liền hỏi: "Chỉ Huy Sứ là nhìn ra cái gì?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Độ cao."

Diệp Bạch Đinh gật đầu, khoảng cách này hơi vi diệu, không quá xa, cũng không quá gần. Nói cách khác, người chết rất có thể cần một lực tác động từ bên ngoài, mới có thể đạt tới điểm rơi như vậy.

Đương nhiên hắn có thể tự mình nhảy lấy đà, nhưng lan can này nhỏ hẹp, ở bên ngoài khó đứng thẳng, thoạt nhìn cũng không dễ mượn lực như vậy, thật sự mượn lực, điểm rơi hẳn là phải xa hơn một ít, cái khoảng cách này lại thành gần, làm sao để rơi đúng ngay đó...... là một vấn đề.

Nghĩ lại tư thế người chết rơi xuống đất, là nằm ngửa.

Có thể là...... có người đẩy hắn hay không?

Diệp Bạch Đinh hỏi Vu Liên Hải: "Lúc đó không có nhân chứng?"

Vu Liên Hải: "Không có."

"Trước khi chuyện xảy ra thì sao?"

"Cũng không có," Vu Liên Hải lắc đầu, "Đúng là không có cái gì dị thường, đều nói là không có ai lui tới, cho nên mới...... nhận định là tự sát, nhưng ta biết không thể, Úc huynh sẽ không tự sát......"

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh ở hiện trường quan sát thật lâu, bộ dạng trong phòng, dấu vết trên lan can, cho dù hiện tại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, vẫn cẩn thận ghi xuống, để sau đó nghĩ kỹ lại.

Thời gian cũng đủ rồi, hai người liếc nhau: "Đi xem thi thể?"

"Được."

......

Cẩm Y Vệ nói muốn điều tra án mạng, tăng nhân trong chùa rất phối hợp, nhanh chóng dẫn bọn họ ra địa điểm chôn xác sau núi, do Thân Khương đích thân nhìn chằm chằm, đào quan tài Úc Văn Chương ra, chờ đến khi Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh lại đây, mới cẩn thận mở quan tài, đem người chết nâng đến đài bằng đá dựng tạm bên cạnh.

Thi thể đã xuống mồ, ngăn cách phần lớn không khí, mới đầu xuân ấm áp, đất khô ráo, đối với việc bảo tồn thi thể có tác dụng rất tốt, người chết qua đời một tháng, hiện tượng hủ bại khẳng định là có, nhưng bị khô là chính, phần da thịt nhăn nheo co rút cứng lại, thành một màu nâu hơi sẫm.

Mùi vị chắc chắn là không làm người ta dễ chịu.

Vu Liên Hải có chút khổ sở, không dám đến gần xem.

Diệp Bạch Đinh vén tay áo lên, mang bao tay, đến gần cúi người nhìn kỹ, toàn bộ quá trình thuần thục mà trôi chảy.

Hiện trường kiểm tra bước đầu, khẳng định là không thể mổ xẻ phân tích rõ ràng, chủ yếu là xem biểu hiện bên ngoài, tỷ như màu sắc móng tay, có dấu hiệu trúng độc bầm tím hay không, tỷ như xương cốt, người chết rơi từ trên cao xuống, tất nhiên là có kèm gãy xương nhất định, mức độ gãy xương, sẽ nói cho hắn người chết là rơi xuống đất với tư thế gì, nơi nào bị thương nặng nhất, còn có vết thương trên người người chết, biểu hiện của miệng vết thương, sẽ nói cho hắn đây là thương tổn lúc còn sống hay sau khi chết, có chống cự hay không......

"...... thương tổn bên ngoài thân thể người chết hơi nhẹ, vai lưng có vết thương do cọ xát làm da bong tróc, xương sọ bị gãy nứt nghiêm trọng, lan đến mấu xương chẩm, xuống dưới xương cổ, tình trạng thương tích ở vai lưng nghiêm trọng......"

Loại tổn thương lan tỏa diện rộng trên bề mặt này, cơ bản chỉ có thể giải thích là từ chỗ cao rơi xuống. Gãy xương từ phần cổ lan đến xương cổ, gây hiệu quả thị giác là cảm thấy người bị co rụt một đoạn, Vu Liên Hải không có nói dối điểm này.

"Xương đùi gãy, cánh tay hoàn hảo không tổn hao, không có ngoại thương, không có cọ sát......"

Mặt đất người chết rơi xuống Diệp Bạch Đinh vừa rồi mới xem qua, là mặt đá, không có cái gì để giảm xóc, từ chỗ cao rơi xuống, toàn thân sẽ có hiện tượng gãy xương ở trình độ nhất định, cũng không phải là không có khả năng, nhưng chân có hiện tượng gãy xương, cánh tay lại hoàn hảo......

Nghĩ lại tư thế mà Vu Liên Hải vừa rồi nằm trên mặt đất, bắt chước ra tới, Diệp Bạch Đinh suy tư.

Tay người chết là muốn tóm lấy cái gì......hay là muốn đẩy cái gì ra?

Cú rơi chết người này, thật là do người khác gây ra, hay là chính hắn không cẩn thận?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro