Chương 180 Không được khi dễ cữu cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc nghiệm thi đêm nay, Diệp Bạch Đinh cũng không thể hoàn thành toàn bộ, một là ánh sáng không tốt, ánh nến tối tăm, có thắp nhiều thì cũng không thể sáng hơn, thứ thô thiển có thể xem, việc giải phẫu chi tiết là vô pháp hoàn thành, vụ án này rất quan trọng, hắn không dám lơ là một chút nào.

Hai là hôm nay chạy bên ngoài quá lâu, suy nghĩ rất nhiều chuyện, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, hắn cảm giác rất rõ tình trạng cơ thể mình, không chống đỡ nổi.

Cừu Nghi Thanh đi rồi, Diệp Bạch Đinh sửa sang lại quần áo, di vật người chết khi đó, rồi không làm tiếp nữa, vừa chấp nhận trở về phòng ngủ, lệnh cho bản thân nhanh chóng nghỉ ngơi chỉnh đốn, vừa nhắc nhở bản thân, sau này không thể lười nữa, ít nhất phải bảo đảm việc tập thể dục, đừng để đến lúc cần dùng thân thể lại chịu đựng không nổi.

Còn có ánh đèn......

Điện của hiện đại thì khỏi đi, cách khác thì sao, có thể nghĩ ra cách nào đó không? Làm sao để tăng mạnh hiệu quả chiếu sáng?

Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Bạch Đinh tinh thần gấp trăm lần, đặc biệt xuống bếp ăn đủ lượng cơm sáng, điều chỉnh trạng thái thân thể cùng tinh lực đến mức tốt nhất, rồi đến phòng ngỗ tác.

Ngoại trừ thi thể Hoàng Khang, thi thể Úc Văn Chương chôn tạm ở Bách Phật tự cũng được đưa tới, đặt trên đình thi đài.

Ánh mặt trời xán lạn, phòng hơi lạnh, lần này vào là đứng rất lâu, nghiệm thi, giải phẫu, quan sát, từ làn da đến xương cốt, từ trạng thái có thể có lúc còn sống đến dấu vết hiện tại, hắn xem đến cực kỳ cẩn thận, một chút cũng không bỏ sót, ghi chép nghiệm thi cũng viết điều trần rõ ràng, ý nghĩ rõ ràng, thời gian ăn cơm trưa đã trôi qua từ lâu cũng không biết.

Chờ công việc trong tay rốt cuộc hạ màn, hắn xoa cổ vặn đầu, phát hiện ánh nắng bên ngoài đã ngả về tây, qua khỏi giờ ngọ thật lâu rồi.

"Thiếu gia, có người ngoài tới!"

"Hửm?" việc trong Bắc Trấn Phủ Tư đều có lưu trình vận chuyển, người khác nhau làm những việc khác nhau, hiếm khi có người vừa tới đã đi báo cho hắn, Diệp Bạch Đinh lập tức ý thức được người này không bình thường, "Ai?"

"Hạ Nhất Minh!"

"Ồ, là hắn a."

Hạ Nhất Minh tuy không phải Hình Bộ thị lang, dù sao cũng lên tới Lang trung, người ta có lý do đứng đắn tới đây, Cẩm Y Vệ cũng không tiện ngăn lại, hiện tại Cừu Nghi Thanh không có mặt, Thân Khương cũng ra ngoài, suy xét thân phận, người bên dưới liền tới mời thiếu gia trước.

"Thiếu gia muốn gặp sao? Nếu không muốn gặp, chúng ta có rất nhiều biện pháp đuổi người đi."

"Gặp a, mắc gì không gặp," Diệp Bạch Đinh cởi áo bảo hộ, đáy mắt ngưng tụ lãnh quang, "Có lẽ người ta không nỡ để Cẩm Y Vệ quá vất vả, tới đưa 'tin tức tốt' thì sao?"

Chân vừa muốn bước ra khỏi phòng, đột nhiên dừng lại, hắn gọi Cẩm Y Vệ vừa truyền lời lại, hạ giọng nói: "Đừng dẫn hắn tới chính sảnh, để ở ngay trong sân......"

"Được a, vậy ta liền đi làm!"

Công việc nghiệm thi đã làm gần xong, Diệp Bạch Đinh một chút cũng không nóng nảy, thong thả ung dung uống trà, giải quyết nhân sinh tam cấp*, mới chậm rì rì đi ra ngoài.

*đời người có 3 chuyện gấp, 1 trong số đó là đi tè/ẻ

Viện Bắc Trấn Phủ Tư rất lớn, vừa qua khỏi cổng là vào chính viện, nơi không khí trang nghiêm túc mục, đao thương sắc bén, tầm nhìn trống trải nhất, gạch lót bằng phẳng, ngay cả đèn trang trí ở góc đình, cũng giống nóc nhà, khắc hình hung thú mang khí thế nghiêm nghị, thoạt nhìn cực kỳ uy phong.

Trong viện không có cây không có bóng râm, không cần nghĩ cũng biết mùa hè sẽ nóng cỡ nào, nhưng hiện tại vấn đề của Hạ Nhất Minh không phải là nóng, mùa xuân cũng không nóng lắm, mà là người ở khắp nơi! Số lượng Cẩm Y Vệ canh gác ở chỗ này là nhiều nhất, mỗi người cầm vũ khí trong tay, đều nhìn chằm chằm hắn!

Trong viện cũng không có ai khác, không nhìn chằm chằm hắn thì nhìn chằm chằm ai?!

Hạ Nhất Minh biết, Bắc Trấn Phủ Tư sẽ không tùy tiện giết người, Cừu Nghi Thanh có cường ngạnh đi nữa cũng không dám làm như vậy, nhưng tâm lý biết là một chuyện, bị nhiều người nhìn chằm chằm, ánh sáng lóe trên mũi đao như vậy là một chuyện khác! Hắn có cố ra vẻ bình tĩnh đi nữa, trong lòng cũng bình tĩnh không được, thái dương đã rỉ ra chút mồ hôi.

Diệp Bạch Đinh đứng ở chỗ tối thưởng thức một hồi lâu, mới đi ra, có lệ mà chắp tay: "Không biết Hạ đại nhân đến, không tiếp đón từ xa a."

Hạ Nhất Minh nhìn thấy hắn, đáy mắt chuyển âm hiểm: "Ngươi tìm một chỗ, cùng ta nói chuyện."

"Nơi này không tồi a, rộng mở, an tĩnh, quân tử không có cái gì không thể nói," Diệp Bạch Đinh khá hào phóng phất phất tay áo, ý vị thâm trường nhìn về phía Hạ Nhất Minh đang rất không vui, "Ngươi cảm thấy chỗ này không được? Hay là......muốn nói cái gì không dám để ai biết?"

Hạ Nhất Minh híp mắt: "Ngươi nên biết, tại sao ta tới tìm ngươi."

Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Tìm ta? Ngươi tới Bắc Trấn Phủ Tư, chẳng lẽ không phải vì tìm Chỉ Huy Sứ? Nếu vì ta, thì đã chậm quá nửa năm rồi."

Không nói chuyện gì khác, riêng chuyện Diệp gia, Hạ Nhất Minh đã tra rõ ràng, căn bản là không sợ bị chỉ trích, nhìn chằm chằm Diệp Bạch Đinh, sắc mặt khó coi: "Ngươi thật sự không biết?"

Diệp Bạch Đinh buông tay, vẻ mặt vô tội: "Thỉnh Hạ đại nhân chỉ giáo?"

Hạ Nhất Minh hạ giọng: "Nghe nói Bắc Trấn Phủ Tư tiếp một vụ án mạng, đã tới Bách Phật tự đào thi thể ra......"

"Hạ đại nhân xác định đây là một vụ án mạng?" Diệp Bạch Đinh nhếch môi, biểu tình nghiền ngẫm, "Đại nhân tin tức linh thông như vậy, chẳng lẽ không biết, hôm qua ở trong thành, Cẩm Y Vệ cũng đào lên một cổ quan tài? Hôm nay ngươi đến đây, là muốn khuyên ta không cần lo tới, hay là khuyên Bắc Trấn Phủ Tư đừng đụng vào?"

Hạ Nhất Minh vừa định mở miệng, lại dừng lại, đuôi mắt co rút: "Ngươi dám to gan thử ta?"

Diệp Bạch Đinh cười: "Ồ? Ngươi vậy mà ta còn phải thử sao? Là một trong số những người bị tình nghi, thời điểm mẫn cảm như vậy lại tới cửa, còn không phải là chói lọi nói cho ta......một vài thứ đó sao?"

Sắc mặt Hạ Nhất Minh biến đổi.

Diệp Bạch Đinh đối với vẻ mặt này quá quen thuộc, đây là khó chịu vì tính kế người khác không thành, còn bị tính kế ngược lại...... té ra là Hạ Nhất Minh muốn tới dụ hắn lộ thông tin a.

Hạ Nhất Minh: "Ngươi xác định muốn đối nghịch với ta?"

"Không phải là ngươi, xác định muốn đối nghịch với ta sao?" Diệp Bạch Đinh nghiêm mặt, "Trước kia là Hạ Nhất Minh ngươi, khó chịu với Diệp gia ta, nghĩa phụ nuôi ngươi lớn, ngươi còn dám lấy mạng, mạng của nghĩa đệ ta đây, ở trong mắt ngươi cũng không đủ nhìn, muốn đạp kiểu gì thì đạp, còn không phải là ngươi muốn gây khó dễ cho ta sao?"

Hạ Nhất Minh bước tới một bước, ánh mắt ép sát: "Đừng tưởng rằng ngươi dựa Chỉ Huy Sứ, là có thể lật trời, y lại không chống được bầu trời này đâu!"

Diệp Bạch Đinh: "Vậy ngươi cảm thấy ai có thể chống được? Ngươi? Hay là người sau lưng ngươi?"

Hạ Nhất Minh rùng mình, lại nhanh chóng phản ứng lại, biết biểu tình này của mình không đúng, bị người khác tóm được!

Diệp Bạch Đinh nhìn sắc mặt hắn biến hóa, cười: "Cho nên sau lưng ngươi quả nhiên là có người. Hắn là ai? Tên gọi là gì? Các ngươi làm sao mà quen biết, năm nay kết bạn......hay là mấy năm trước?"

Quá nhiều câu hỏi, Hạ Nhất Minh không có khả năng trả lời, Diệp Bạch Đinh muốn cũng không phải trả lời, hắn chỉ cần nhìn mặt của Hạ Nhất Minh là đủ rồi, vi biểu tình của con người ta là trùng khớp với suy nghĩ của họ.

"Ồ...... Mấy năm trước nhận thức. Mấy năm? Hai năm? Ba năm? Bốn năm? Năm năm?"

"Bớt nói xàm với ta! Cho là làm như vậy là có thể dụ ta nói ra sao?"

"Úc Văn Chương có phải là ngươi giết hay không? Hoàng Khang thì sao, bốn năm trước ở tửu lầu, có phải cũng là ngươi giết hắn hay không!"

"Diệp - Bạch - Đinh!" Hạ Nhất Minh nghiến răng, hít sâu một hơi, "Ngươi không ngốc, nhìn thấy ta tới, thì nên hiểu, ta khuyên ngươi một câu, vụ án này, ngươi nếu không muốn chết, cũng đừng chạm vào, nếu không sau này cá chết lưới rách...... Ngươi cho rằng ngươi có thể yên ổn sao?"

Lời này ngược lại làm Diệp Bạch Đinh có chút bất ngờ, tất cả những gì hắn nói vừa rồi, đều là để cho đối phương khẩn trương, từng bước ép sát, Hạ Nhất Minh chịu lùi bước nhanh như vậy, hắn cũng không ngờ tới, người này vậy mà lại thừa nhận vài chuyện...... còn trực tiếp uy hiếp ngược lại?

Diệp Bạch Đinh không thể không điều chỉnh suy nghĩ của mình: "Cho nên Úc Văn Chương và Hoàng Khang, là ngươi giết sao?"

"Ngươi nói đi? Người như ta, muốn đạt tới mục đích, cần phải tự tay giết người?"

Hạ Nhất Minh cười âm hiểm, bước tới một bước, thân thể càng gần: "Ta nếu có sát tâm với ai, không ngại tự mình động thủ, vậy thì người thứ nhất không sống được nên là ngươi —— Diệp - Bạch - Đinh."

Diệp Bạch Đinh hơi hạ đuôi mắt: "Cho nên hôm nay ngươi tới, chỉ là vì khuyên ta, đừng đụng vào vụ này?"

Hạ Nhất Minh lui một chút, đáy mắt có ánh sáng lóe qua: "Nghĩa phụ dù sao cũng nuôi ta mười năm, ông ta chỉ có một nhi tử là ngươi, ta không muốn ông ta ở chín suối thương tâm khó an."

Diệp Bạch Đinh xì một tiếng: "Ngươi cảm thấy lúc này ngươi nói những lời này, sẽ có người tin? Năm trước khi đưa phụ thân ta lên pháp trường, đẩy ta vào Chiếu Ngục, ngươi lại không có lòng tốt như vậy."

"Biết ngay là không lừa được ngươi," Hạ Nhất Minh khựng lại một chút, thở dài nhẹ, "Có điều ta nói là sự thật, vụ án này đừng chạm vào, tra ra, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt."

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Là đối với ngươi mới không có chỗ tốt đi? Ngươi tới đây gấp gáp như vậy, không moi được tin tức gì từ ta, liền đổi thành uy hiếp khuyên nhủ, sao hả, vụ án này mà phá được, đối với ngươi có ảnh hưởng rất lớn?"

Mặt Hạ Nhất Minh trầm như nước, không nói gì.

Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm hắn, không tránh không lùi: "Khoa cử có phải có vấn đề hay không? Ngươi tham dự vào? Tham dự nhiều ít? Biết được bao nhiêu chuyện trong đó? Những người này chết ——"

"Ngươi đừng cho mặt lại không cần!" Hạ Nhất Minh bị kích thích không nhẹ, chẳng những chặn không cho Diệp Bạch Đinh nói, còn giơ tay, nhéo áo Diệp Bạch Đinh.

Các Cẩm Y Vệ thấy không đúng, lập tức liền muốn xông tới, Diệp Bạch Đinh giơ tay cản, nhẹ nhàng lắc đầu với bọn họ, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

"Từ nhỏ đến lớn, ta tự nhận cha ta đối đãi với ngươi không tồi, vẫn luôn tỉ mỉ giáo dưỡng, chưa bao giờ bắt nạt khắt khe, ngươi hồi báo như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Diệp Bạch Đinh nhìn vào mắt Hạ Nhất Minh, "Ngươi cảm thấy ở nhà, địa vị kém ta, không được sủng ái bằng ta, nhưng nói một câu thật lòng, cái này chẳng lẽ không phải là đương nhiên sao? Ta là con ruột của cha ta, ngươi chỉ là con nuôi, ông ấy sủng ta hơn, cũng không có xem nhẹ ngươi, tại sao trong lòng ngươi lại nhiều oán khí như vậy? Phụ thân......cả đời quang minh lỗi lạc, cuối cùng chết vì bị hãm hại, tóc rối quần áo dơ bẩn, bị đẩy lên hình đài, trong lòng ngươi, không có một chút áy náy gì sao?"

"Ngươi biết cái gì......ngươi cái gì cũng không hiểu!" đáy mắt Hạ Nhất Minh ào ra hung ác nham hiểm vô hạn, "Ông ta mới không phải là thật lòng tốt với ta, ông ta chỉ là ——"

Đối diện với đôi mắt quá mức thanh triệt sáng ngời của Diệp Bạch Đinh, Hạ Nhất Minh đột nhiên dừng lại, cười lạnh ra tiếng: "Đừng tưởng rằng ngươi trưởng thành, liền phản kháng được ta, cha mẹ ngươi là đã chết, không vướng bận nữa, tỷ tỷ ngươi thì sao? Ta đúng là biết Diệp Bạch Thược đã tới kinh thành, à, còn có tỷ phu đoàn ngựa thồ kia của ngươi nữa, ngươi có biết hay không, làm cái nghề này, trên tay đều sẽ dính máu? Hắn đã từng giết người, cũng có kẻ thù, ngươi cảm thấy, không ai có thể trị hắn?"

Diệp Bạch Đinh nheo mắt lại: "Ngươi dám!"

Hạ Nhất Minh liền cười, cười đến vô cùng sung sướng: "Ngươi nếu lại chọc ta, nhớ rõ bảo vệ tốt bọn họ, đừng giống như lần trước, làm ta giết người mà tay không dính máu, còn có thể nhốt ngươi vào trong nhà lao."

"Veo ——"

Lúc hai người giằng co, đột nhiên có một viên đá nhỏ bay tới, đánh trúng vào tay Hạ Nhất Minh, mu bàn tay bị đau, hắn lập tức buông Diệp Bạch Đinh ra, nhưng ngay sau đó, vẫn còn đá nhỏ bay tới, veo một tiếng, đánh trúng mu bàn tay còn lại, cùng một chỗ.

Hạ Nhất Minh hôm nay đã bị chọc tức nhiều lần, lập tức mất bình tĩnh, quát vào Cẩm Y Vệ đang canh gác một bên: "Bắc Trấn Phủ Tư quy củ kiểu gì vậy, dám mưu hại mệnh quan triều đình, không muốn sống nữa sao! Bản quan liền thượng tấu, tố cáo các ngươi ——"

Lời còn chưa dứt, 'vút vút vút vút', không ngừng có đá nhỏ liên tiếp bay tới, nện trên chân hắn, hông hắn, đầu gối hắn, nhìn về hướng đá bắn ra, có hai bé trai giống nhau như đúc đang nhảy nhót chạy tới, ríu rít kêu: "Các ngươi đang chơi cái gì, ta cũng muốn chơi!"

"Là muốn luận bàn sao, ta cũng muốn!"

"Vị thúc thúc này nhìn ta đi!"

"Ta bắn đá chuẩn hay không, chuẩn hay không?"

Hạ Nhất Minh còn chưa hiểu gì hết, căn bản là không nhận ra hai đứa nhỏ là ai.

Hai đứa sinh đôi thấy hắn nhìn qua, thu cái ná nhỏ về, không cần nữa, không biết móc từ chỗ nào ra hai sợi roi mảnh, tinh tế, thật dài, mỗi đứa quăng một cái, rất ăn ý mà tạo ra một cái không gian, hướng về phía Hạ Nhất Minh, quấn người lại, lôi về, bên này kéo một cái, bên kia kéo một cái, bên này túm, bên kia lôi......

Hạ Nhất Minh giống như con thiêu thân bị kẹt trong mạng nhện, đừng nói là bay, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được!

Hắn bị quay đến đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp mở miệng, hai đứa sinh đôi đã cãi nhau.

"Ngươi ngốc quá, hắn không bị kẹt ở ngay chính giữa!"

"Rõ ràng là lệch qua bên ngươi, là sức lực ngươi quá lớn, nhìn ta túm một chút nè ——"

"A a a lại trật, nhìn ra rồi phải chỉnh lại ——"

"Ngươi ngốc quá! Sức lực lại lớn! Không ở giữa thì như thế nào chơi, ngươi để cho hắn qua đây một chút ——"

"Lại qua bên ta một chút ——"

"Qua bên ta ——"

Hai đứa vừa cãi nhau vừa chạy, còn vừa nắm dây thừng túm tới túm đi, Hạ Nhất Minh không biết võ công, rất nhanh đã bị ngã vài lần, tức đến há mồm mắng chửi: "Từ đâu ra tiểu súc ——"

Diệp Bạch Đinh không có khả năng nhìn người khác khi dễ song bào thai, cổ tay vung mạnh lên, tiếng lục lạc vang lên có tiết tấu, chẳng những át qua tiếng mắng thô tục của Hạ Nhất Minh, còn thả ra một loại tín hiệu khác—— tín hiệu mà Huyền Phong nhất định có thể nghe hiểu.

"Gâu —— Gâu gâu! Gâu gâu!"

Cẩu tướng quân hôm nay không có nhiệm vụ, nghe tiếng lục lạc liền chạy tới, trí nhớ của nó còn rất tốt, nhanh chóng nhận ra mùi trên người Hạ Nhất Minh, lập tức liền phi một tiếng, hắc xì một cái thật, thối quá, đây là kẻ đã khi dễ thiếu gia!

Cẩu tướng quân lập công vô số, ở Bắc Trấn Phủ Tư là tồn tại mà ai cũng không quản được, tùy hứng vô cùng, nó không thích Hạ Nhất Minh, lại không có ai ra lệnh, liền không cảm thấy nguy hiểm gì, lập tức hướng về phía Hạ Nhất Minh sủa vài tiếng, còn đuổi theo hắn không cho hắn chạy khỏi phạm vi dây thừng.

Hai đứa sinh đôi vừa thấy cẩu tử, càng hưng phấn: "Oa tiểu cẩu!"

"Nó muốn chơi với chúng ta!"

"Chúng ta chơi cùng!"

"Cẩu cẩu tới đây, nhảy!"

Hai tiểu hài tử dẫn một con cẩu, cũng không biết là càng ăn ý, hay là càng không ăn ý, tiếp tục vừa chạy vừa cãi cọ: "Ai nha cẩu cẩu ngăn thúc thúc, xem ta ngăn cơn sóng dữ!"

"A ngươi lại dùng quá nhiều sức, xem ta quét ngang ngàn quân!"

"Xem ta bẻ gãy nghiền nát!"

"Xem ta hoa rơi nước chảy!"

Cẩu tướng quân là con cẩu có giáo dục, sẽ không tùy tiện cắn người, nhưng nó sẽ đuổi người, sẽ cắn tay áo, Hạ Nhất Minh không chỉ té ngã, ngay cả đứng vững hắn còn không làm được, tay chân đều dùng, té ngã lộn nhào, thở hồng hộc, mệt đến lời cũng không nói nổi.

Rốt cuộc là tiểu súc sinh từ đâu ra, tuổi còn nhỏ tính tình đã tàn nhẫn, khi dễ người khác như vậy!

Hai đứa sinh đôi: "Ý? Thúc thúc này ngốc quá nha, còn không biết chạy."

"Vậy chúng ta phải chậm một chút, không thể vì thúc thúc ngốc, chạy chậm, liền kỳ thị hắn, không chơi cùng hắn."

Hai tiểu hài tử vô cùng tri kỷ mà giảm tốc độ, vừa vặn dừng ngay lúc Hạ Nhất Minh đã đến cực hạn, để hắn có thể phản ứng lại, nhưng bởi vì thân thể quá nặng tay chân quá chậm tránh không khỏi, cứ cảm thấy sẽ có hy vọng, lại giãy giụa......lại té càng nặng, càng mệt.

"Diệp...... Diệp Bạch Đinh...... Ngươi kêu tụi nó......dừng......" Hạ Nhất Minh cảm thấy đầu gối của mình đã bị trầy da, mắt cá chân cũng bị trật gân, "Tuổi còn nhỏ, là muốn giết người sao!"

Hai đứa sinh đôi liền không chịu, một đứa nhăn hàng lông mày nhỏ: "Thúc thúc nói cái gì đó, rõ ràng là chúng ta đang chơi đùa với ngươi a!"

Một đứa chống nạnh giận dữ: "Ngươi không phải thích chơi như vậy sao, chúng ta chơi với ngươi ngươi còn không cao hứng!"

"Ồ ta biết rồi ——"

"Thúc thúc nhất định ghét bỏ chúng ta quá chậm, chơi không thoải mái, vậy chúng ta mau một chút!"

Hạ Nhất Minh:...... [Thô tục].

Để cho bọn nhỏ 'chơi' một hồi lâu, mắt thấy người trên mặt đất đã bò không đứng dậy nổi, Thạch Châu mới chậm rì rì xuất hiện, đi tới một tay một đứa, xách cả hai đứa lên: "Được rồi, chơi nữa là thúc thúc đổ máu."

Hai đứa sinh đôi còn chưa đã thèm: "Nam tử hán đổ máu không đổ lệ, sợ cái gì!"

"Hắn lại không phải nữ oa oa, không có mặc váy, vì sao không thể chơi?"

"Chúng ta nghe mẫu thân nói, không được chơi với tiểu bằng hữu như vậy, chỉ chơi với người lớn!"

"Là hắn nắm cổ áo cữu cữu trước! Nắm cổ áo là khiêu khích, khiêu khích, thì có nghĩa là chấp nhận luận bàn!"

"Nhưng mà hình như hắn không quá được."

"Không được không được, ngay cả tiểu hài tử đều chơi không được, thả ra ngoài biên cảnh sẽ bị ngựa dẫm chết!"

Hai tiểu hài tử nghiêm túc bình luận, còn phi thường chuyên nghiệp mà lắc đầu, như thể Hạ Nhất Minh làm tụi nó thất vọng lắm vậy —— rõ ràng tự mình khiêu khích trước, lại không có bản lĩnh, một chiêu của người khác cũng đánh không lại, còn ủy khuất cáo trạng nói như người ta khi dễ người, người lớn này quá là không biết xấu hổ!

Trong lúc này, thừa lúc người khác không nhìn thấy, tụi nó còn lặng lẽ làm mặt quỷ với Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh:......

"Hạ đại nhân chắc là sẽ không so đo với tiểu hài tử?" Hắn đương nhiên giảng hòa cho hai đứa song sinh, "Tụi nó chỉ là nghịch ngợm, cũng không vô duyên vô cớ khi dễ người khác."

Hạ Nhất Minh tin lời này mới có quỷ, nhưng nghĩ kỹ lại, hai tiểu hài tử hình như từ đầu tới cuối thật sự không có nói cái gì mà 'đánh chết ngươi chán ghét ngươi', miệng vẫn luôn nói 'chơi đùa'.

Đường đường là quan viên Hình Bộ, hình tượng từ trước đến nay luôn ra vẻ quân tử túc chính, ưu nhã hữu lễ, có vẻ như đích xác không thể so đo với tiểu hài tử, nhưng thiệt thòi lần này đúng là phải chịu, nhất thời không thể nghĩ ra cách nào tìm lại mặt mũi, thậm chí còn lo sẽ chọc bực người ta, người ta còn muốn 'chơi trò chơi', hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói mấy câu tàn nhẫn ——

"Được lắm...... Diệp Bạch Đinh, ngươi, còn có các ngươi, chờ đó cho ta!"

Nói xong đứng dậy, nhanh chóng khập khiễng rời đi.

Thạch Châu nhìn bóng dáng hắn, cười lạnh ra tiếng, tâm nói vậy ngươi cần phải mong đợi nhiều hơn.

Kéo hai đứa sinh đôi tới, Thạch Châu đánh giá đệ đệ từ trên xuống dưới một phen: "Hắn khi dễ ngươi? Có bị thương không?"

"Không có," Diệp Bạch Đinh lắc đầu, sờ đầu hai đứa sinh đôi, "Cảm ơn mấy đứa nghe."

Hai đứa sinh đôi được khích lệ, vô cùng vui vẻ, bất quá trong mắt tụi nó lúc này quan trọng nhất không phải cữu cữu, mà là cẩu cẩu!

Hai đứa một trái một phải, vô cùng thuần thục ngồi xổm quanh Diệp Bạch Đinh, ôm chân làm nũng: "Cữu cữu cữu cữu, chúng ta có thể chơi với cẩu cẩu sao?"

"Cẩu cẩu đáng yêu!"

Diệp Bạch Đinh: "Đương nhiên có thể. Nó còn có cái xe nhỏ với cầu mây, mấy đứa đều muốn chơi cùng sao?"

Hai đứa nhóc cùng kêu lên: "Muốn ——"

Cẩu tướng quân là rửng mỡ, vừa mới 'nhất trí đối ngoại', phối hợp ăn ý, nó đã rất thích hai đứa nhãi con, có người chơi cùng nó, nó hưng phấn nhảy nhót lung tung, dẫn tiểu bằng hữu chơi đùa trong sân Bắc Trấn Phủ Tư, nơi này là sân nhà của nó, cần phải chiêu đãi tiểu bằng hữu thật tốt!

Hai đứa sinh đôi cũng rất lễ phép, sẽ chạy sẽ nhảy, nhoi như mấy viên pháo nhỏ, nhưng một khi ôm lấy cẩu tử, sẽ rất chú ý sức lực, không kéo lông cẩu tử, càng không hề cố ý khi dễ.

Diệp Bạch Đinh nhìn hai tiểu hài tử lớn lên, hiểu rõ tính nết tụi nó, không cố ý khi dễ người khác là thật sự, nhưng nếu người ta muốn khi dễ tụi nó, tụi nó khi dễ lại còn ác hơn cũng là thật sự.

Thạch Châu: "Cứ thích chơi trò giả vô tội chơi ngây thơ này, có điều cũng chỉ vài năm thôi, thêm hai năm nữa, cao chút nữa, liền hết cách giả vờ đáng yêu."

Bọn nhãi ranh hiểu rất rõ a.

Diệp Bạch Đinh: "Tụi nó tới thăm ta?"

"Đọc truyện của ngươi, ngồi không được, la hét muốn đi thăm một cái," Thạch Châu gật đầu, "Biết ngươi bận rộn, lát nữa ta dẫn tụi nó về, thuận tiện tỷ tỷ ngươi nhờ mang đồ ăn cho ngươi, đã đưa đến bếp làm rồi, lát nữa nhớ ăn."

Diệp Bạch Đinh: "Ừm."

Thạch Châu híp mắt: "Tên khốn họ Hạ, ngươi đừng lo lắng, cho dù vụ án này tra ra hắn không phải hung thủ, ta cũng có chiêu để đối phó hắn."

Diệp Bạch Đinh nhớ tới những lời tỷ phu nói lúc gặp nhau lần trước: "...... ngươi đã nghĩ tới chuyện này từ sớm?"

Thạch Châu: "Năm trước ta từ ngoại vực trở về, tỷ tỷ ngươi không có mặt, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, biết là tên khốn này, ta lúc ấy liền bắt đầu xuống tay tra xét, chỉ là vấn đề của hắn có vẻ hơi phiền toái, loanh quanh lòng vòng thần thần bí bí, kiểu gì cũng không hiểu được, gần đây mới có chút manh mối, ta sẽ nói chuyện với Cừu Nghi Thanh, tóm lại, ngươi không cần lo lắng, làm tốt chuyện của mình là được."

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Tiểu Nghiêu tiểu Lăng đã quen kinh thành chưa?"

Thạch Châu cười: "Trên đời này không có chỗ nào tụi nó không quậy được, có điều hai ngày nay cũng có thể nhẹ nhàng, Chỉ Huy Sứ các ngươi giới thiệu thư viện cho ta, ngày mai liền dẫn tụi nó qua nhìn một chút."

Đang nói chuyện, ngoài cổng lớn ồn ào, Cừu Nghi Thanh đã trở lại.

Thạch Châu nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng: "Chỉ Huy Sứ còn biết trở về? Đây chính là kinh thành địa bàn của ngươi, ta tận mắt chứng kiến ngươi bị người ta chui đến tận trong sân khi dễ người, nếu ngươi ở xa, đệ đệ của ta làm sao bây giờ?"

Ánh mắt đầu tiên khi Cừu Nghi Thanh bước đến, chính là Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh vội vã lắc đầu: "Không có việc gì, ta yên ổn, trong Tư nhiều người như vậy, ai có thể khi dễ được ta."

Cừu Nghi Thanh trầm mắt xuống: "Một canh giờ sau, Thân Khương sẽ trở về, đêm nay có lẽ sẽ rất bận."

Diệp Bạch Đinh hiểu, đây là muốn tăng ca. Bất quá có manh mối mới có thể tập hợp, là chuyện tốt!

Thạch Châu lại nghe ra ý tứ khác, nhìn nhìn sắc trời: "Hiện tại rảnh? Ta thấy giáo trường Bắc Trấn Phủ Tư của ngươi không tồi, luyện một chút?"

"Có thể."

Cừu Nghi Thanh đã căng thẳng một ngày, vừa lúc cũng muốn thả lỏng một chút, không dùng tới đầu óc, thời gian còn cách lúc Thân Khương về cùng cơm chiều một canh giờ, đủ rồi.

Vì thế đoàn người đổi chỗ, đi vào giáo trường.

Cừu Nghi Thanh cùng Thạch Châu đương nhiên là bày ra tư thế, đứng đắn luận bàn, thay đổi vài loại binh khí, đánh đến vui sướng đầm đìa, làm tiểu binh vây xem chung quanh reo hò liên tục.

Hai đứa sinh đôi cũng không chịu thua, rất có mong muốn biểu diễn, theo bên cạnh 'hừ hừ ha hey', bắt đầu đánh quyền ra dáng ra hình, uy vũ sinh phong, còn bắt bẻ nhau, tay ngươi không đúng, chân của ngươi không thẳng, eo ngươi phải thấp xuống một tấc nữa, lưng của ngươi không thẳng...... Còn hỏi cẩu tử đúng hay không?

Cẩu tử là cẩu đã được trải qua huấn luyện, tụi nó nói chuyện với nó, nó cũng có thể làm mẫu biểu diễn, nhảy xa nhảy gần nhảy ngang, cũng sắp nhảy ra hoa, hai đứa nhìn đã mắt, miệng nhỏ tròn vo: "Oa ——"

Kế tiếp liền biến thành 'ba bên hỗn chiến ', kiểu như mang sa bàn diễn luyện, hai người một cẩu khi thì ta và ngươi kết minh, khi thì ta cùng nó là một quốc gia, lúc đầu còn có thể chơi đến khách khí, dùng chiến thuật chiến sách, ra dáng ra hình, sau đó chơi tức giận, cũng không chú ý quyền pháp gì, ôm nhau, lăn trên mặt đất 'cào cấu' nhau......

Hưng phấn thét chói tai liên tục, Diệp Bạch Đinh cũng sợ cổ họng tụi nó chịu không nổi.

Thẳng cho đến khi thời gian thư giãn kết thúc, sắp hết một canh giờ, Thạch Châu kêu, hai đứa nhãi còn chưa muốn đi, một trái một phải, nhanh nhẹn ngồi xổm quanh Cừu Nghi Thanh, ôm chân y ——

"Ta không đi!"

"Ta muốn ở nơi này!"

"Nơi này có cẩu cẩu!"

"Còn có cữu cữu!"

Tụi nó ngước khuôn mặt nhỏ, chớp đôi mắt tròn ngập nước, giả vờ đáng thương đáng yêu với Cừu Nghi Thanh: "Thúc thúc ngươi thu lưu chúng ta đi!"

"Cha rất hung, sẽ lên mặt còn dùng gậy đánh người, to như vầy, dài như vầy! Thúc thúc tốt nhất, cứu khổ cứu nạn Bồ Tát sống!"

"Thúc thúc nếu là thích ——"

"Ca ca có thể mặc váy!"

Cừu Nghi Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ có vài phần giống Diệp Bạch Đinh, nhất thời có chút trầm mặc.

Mắt thấy không được, hai đứa nhãi nhìn nhau, quyết định bán cữu cữu: "Chúng ta có thể cho cữu cữu mặc váy cho thúc thúc xem!"

"Cữu cữu eo nhỏ, bảo đảm đẹp!"

Diệp Bạch Đinh:......

Nhưng mà đây cũng không phải việc làm hắn khiếp sợ nhất, một canh giờ vừa rồi, hắn rời đi một lát, khi trở về không lưu ý, chờ tỷ phu xách hai tên nhãi ranh đi rồi, hắn mới phát hiện cẩu tướng quân......

Mặc cái váy!

Vải lụa màu hồng! Màu sắc rất mộng ảo, tạo hình phiêu dật, cẩu tử chạy, lụa váy theo gió bay múa, cẩu tướng quân Huyền Phong đen tuyền uy vũ, cứng rắn bị ép thành ẻo lả!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro