Chương 183 Thiếu niên ngoan ngoãn thân thiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Bạch Đinh tỉnh lại, nhìn thấy Cừu Nghi Thanh ở ngay bên người.

Khi đó sáng sủa, từng tia từng tia ánh mặt trời buổi sớm, theo khe cửa sổ len vào gian phòng nhỏ, chiếu lên sườn mặt Cừu Nghi Thanh, làm cả người y được bao trong một tầng ánh sáng mông lung màu vàng, giá trị nhan sắc được xoát xoát xoát nâng lên vài bậc.

Trạng thái yên tĩnh rất khó thấy ở nam nhân này, Diệp Bạch Đinh lần đầu tiên nhìn đến, cứ có cảm giác ......hồn nhiên sạch sẽ khó tả mà chỉ có tiểu hài tử lúc ngủ mới có, nhìn càng soái.

Nhưng mỹ nhân ngủ tính cảnh giác lại quá cao, hắn còn chưa thưởng thức bao nhiêu, động cũng chưa động, đối phương liền tỉnh.

"Tỉnh rồi?" Cừu Nghi Thanh ôm lấy Diệp Bạch Đinh, giọng nói mang vẻ khàn khàn vừa tỉnh ngủ vào sáng sớm, hôn hôn giữa trán hắn.

Diệp Bạch Đinh vuốt khóe mắt Cừu Nghi Thanh, có chút đau lòng: "Khi nào trở về?"

Cừu Nghi Thanh: "Một canh giờ trước."

"Vậy ngủ thêm chút nữa?"

"Không được, dậy đi."

Cừu Nghi Thanh giống như là không cần tỉnh thần, y mà tỉnh thì là hoàn toàn thanh tỉnh, trong khoảng thời gian ngắn rất khó ngủ lại.

Diệp Bạch Đinh nghĩ, vẫn phải cố gắng theo dấu Hạ Nhất Minh, luộc Tam hoàng tử, tỷ phu không phải đã nói, vị thuốc 'thiên lũ lan tâm' mà Cừu Nghi Thanh rất cần kia, rất có thể có liên quan tới Hạ Nhất Minh đó sao?

Hắn vỗ vỗ mặt, cũng ngồi dậy: "Chúng ta hôm nay đi hỏi cung Cảnh Nguyên Trung?"

"Ừm," Cừu Nghi Thanh lấy quần áo của Diệp Bạch Đinh lại đây, chính mình cũng xuống giường mặc quần áo, "Có điều đi trễ một chút, ta có chuyện khác cần làm, hai canh giờ sau, đến đây đón ngươi."

Diệp Bạch Đinh thấy đai lưng của Cừu Nghi Thanh ở ngay cạnh chân hắn, thuận tay đưa qua cho y: "Hai canh giờ sau......chẳng phải là giữa trưa?"

"Cho nên ngươi phải ngoan, ăn cơm sáng đàng hoàng, hôm nay cơm trưa sẽ hơi muộn."

"Ngươi cố ý chọn thời gian?"

Cẩm Y Vệ có động tĩnh lớn như vậy, người ngoài không thể không biết, có thể đã chuẩn bị hết thảy, chỉ chờ họ qua hỏi, cho nên không cần dễ dãi với đối phương...... Đánh bọn họ một cái trở tay không kịp mới được, bọn họ tâm càng loạn, càng gấp gáp, thì càng dễ mắc lỗi không phải sao?

Nam nhân này thật sự có chút hư.

Diệp Bạch Đinh cười cúi đầu, cài lại khóa bên hông.

Làm việc với nhau, Cừu Nghi Thanh cho hắn rất nhiều cơ hội chứng tỏ bản thân, hắn lại quên mất, kỳ thật người này, mới là người giỏi tấn công tâm lý nhất.

"Thả tay ra."

Cừu Nghi Thanh thấy hắn cài vài lần vẫn cài không được, dứt khoát ngồi xổm xuống, giúp hắn cài, sửa sang lại đai lưng, cài xong lại phát hiện hắn còn chưa mang giày, vớ cũng chưa mang, liền ôm hắn qua mép giường đất, nắm lấy cẳng chân hắn, mang vớ cho hắn, rồi mang giày.

Giữa tình lữ với nhau, giúp đối phương làm loại chuyện này giống như không có gì không ổn, nhưng đây là buổi sáng, giường đệm còn chưa sửa sang lại, hỗn độn còn có chút ái muội, trong phòng đều là hơi thở cùng hương vị của nhau......

Hơn nữa tay đối phương quá ấm, lực đạo chạm vào cẳng chân rất nhẹ, hơi ngứa.

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng đá y một cái: "Không phải muốn ra ngoài sao? Ta tự làm được."

"Không trễ hơn bao nhiêu." Cừu Nghi Thanh tóm được cái chân đung đưa của hắn, cúi đầu hôn một cái.

Diệp Bạch Đinh hoảng hồn rụt lại: "Đây là chân!"

Không chê dơ sao!

Cừu Nghi Thanh nắm càng chặt, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn chân mềm mại của tiểu ngỗ tác: "Nhớ kỹ lời ta, một mình cũng phải ăn cơm đàng hoàng, nếu còn giống như hôm qua, bận rộn đến cơm cũng quên ăn.......là ta phải phạt ngươi."

Diệp Bạch Đinh rụt chân lại không được, có chút bực: "Còn không phải là ở hình phòng sao, ta chính là đệ nhất ngỗ tác của Bắc Trấn Phủ Tư, sẽ sợ cái này?"

"Thật ra cũng không cần phiền toái đến hình phòng," sắc mặt Cừu Nghi Thanh bình tĩnh cực kỳ, "Người của bổn sứ, bổn sứ sẽ tự giáo huấn, Diệp tiểu tiên sinh hiểu chưa?"

Diệp Bạch Đinh vốn dĩ không hiểu, nhìn đến bản mặt làm bộ làm tịch, ánh mắt càng ngày càng thâm của y, liền hiểu, cẩu nam nhân này đang nghĩ mấy chuyện màu vàng*! Ngươi muốn tự giáo huấn như thế nào, ngươi được không hả, ngươi giáo huấn được sao!

*màu vàng: là những chuyện liên quan đến xếch đó các cưng, là cảnh H đó, hmm, là cái màu yêu tích của giống loài hủ mặn chúng ta, cái chữ cái yêu thích của gia tộc hủ mặn chúng ta

"Lúc nào rồi, ngươi còn không đi!" Hắn trừng mắt nhìn Cừu Nghi Thanh, dùng chân đã mang giày đá đá lên đùi y.

Cừu Nghi Thanh nhếch môi, có vẻ như chọc người nóng nảy xong, y rất sung sướng, thong thả ung dung mang tiếp vớ và giày cho chân còn lại của tiểu ngỗ tác, đứng lên cúi người hôn hắn một ngụm, mới nói: "Ta đi đây."

Diệp Bạch Đinh:......

Y khi nào trở nên sảnh sỏi như vậy hả!

Không được, mình còn phải nỗ lực hơn, ở mọi phương diện.

Chỉ Huy Sứ ra ngoài làm việc, hắn cũng không nhàn rỗi, tầm giờ này, Thân Khương bên kia có được manh mối mới sẽ lục tục gửi về, vừa lúc đi sửa sang lại một phen, chải vuốt một chút, xem có cái gì yêu cầu chú ý hay không......

Ừm, còn ăn cơm sáng nữa, có thể không bị phạt...... vẫn tốt hơn.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng càng lúc càng xán lạn.

Hai canh giờ sau, Cừu Nghi Thanh trở lại, khá đúng giờ: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Ừm!" Diệp Bạch Đinh buông sách, bước tới dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ.

......

Cảnh Nguyên Trung làm chủ khảo ân khoa lần này, nên mấy ngày nay vô cùng bận rộn, việc chấm bài thi đã đến hồi kết, càng gần lúc yết bảng, ý kiến giữa các giám khảo càng dễ dàng xung đột, mọi người đã cãi nhau vài trận, thậm chí còn không chịu rời chỗ, đi ra ngoài trong chốc lát, để cho người khác đăng trước thì làm sao bây giờ?

Tên trên bài thi được bôi đi, bọn họ cũng không biết là thí sinh nào, có phải người trong nhà hay không, cũng không phải là muốn thiên vị giữ gìn, nhưng mặt mũi không thể ném, mắt nhìn của mình phải là tốt nhất, đây là vấn đề về trình độ xét duyệt, đừng nói là ăn cơm, bọn họ ngay cả đi WC cũng phải tranh thủ, kết bè kết đội, muốn đi thì cùng đi, ai cũng đừng nghĩ hớt tay trên, ai cũng không thiệt thòi.

Lúc này, sự có mặt của quan trên liền rất quan trọng. Mặc kệ là cứng rắn hay là ba phải, cần gì quản người khác có thật lòng tôn trọng hay không, lúc này đều phải nể mặt mũi ông ta, đều phải nịnh bợ, ngươi dám nói một câu không dễ nghe thử xem, không sợ ông ta thiên vị đối thủ sao?

Cảnh Nguyên Trung vô cùng hưởng thụ thời điểm như vậy, chuyện lớn chuyện nhỏ, người khác đều phải nhìn mặt ông ta, mỗi ngày ra oai vô cùng thỏa mãn.

Nhưng hôm nay không được, ra oai không được, Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ đến, mang ông ta đi —— sớm không tới muộn không tới, cố tình lúc này tới!

Ông ta thật ra muốn âm dương quái khí vài câu, chọc tức cho người bỏ đi, nhưng vừa thấy khí phái của Chỉ Huy Sứ, phía sau một bầy Cẩm Y Vệ mang Tú Xuân đao đi theo, không ai nói câu nào...... đành đi cùng.

Họ Cừu cực kì tổn hại, tới thì thôi đi, thế nhưng còn thập phần hiểm ác đưa cơm đến, làm toàn bộ quan viên chấm thi đều có cơm, ăn còn ngon, chỉ riêng quan chủ khảo là ông ta cái gì đều không có, còn phải mang bụng đói phối hợp Cẩm Y Vệ điều tra!

Bị mời đến trà lâu bên ngoài, vào phòng riêng, Cảnh Nguyên Trung xụ mặt: "Chỉ Huy Sứ đây là có ý gì?"

Cừu Nghi Thanh không thèm để ý tới ông ta, mí mắt cũng không thèm nhấc: "Cảnh đại nhân tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta chờ một người nữa."

Chờ ai vậy, chờ tới chờ đi, té ra là thủ hạ của mình, phó quan Cao Tuấn, Cảnh Nguyên Trung thiếu chút nữa sặc ra một ngụm máu, một quan trên như ông ta, còn chờ một cái thủ hạ thấp hơn đến mấy cấp, cần thiết sao! Ngươi đường đường là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, cũng không cần thiết tự hạ giá trị bản thân như vậy đi!

Diệp Bạch Đinh ngồi ở một bên, cúi đầu uống trà, che lấp ý cười không nén được nơi khóe miệng.

Không quan tâm là quan lớn cỡ nào, người lợi hại bao nhiêu, khi đói bụng, tâm tình cũng chẳng tốt đẹp gì, lại thêm lúc này còn bị lăn lộn, vừa mất mặt mũi vừa không bị coi trọng, sau đó còn phải đối mặt đủ loại vấn đề phiền toái của đám Cẩm Y Vệ, có thể cao hứng được sao?

Cao Tuấn không biết chuyện gì xảy ra, công việc của hắn không giống quan chủ khảo, vừa rồi vẫn luôn ở nơi khác, bị kêu tới còn hơi giật mình, có điều cái tình huống trước mắt này...... Hắn xoay tròng mắt, nhanh chóng có kế hoạch trong đầu.

Cừu Nghi Thanh buông chung trà: "Hôm nay mời hai vị đến, nói vậy trong lòng hai vị cũng hiểu rõ, biết bổn sứ muốn hỏi cái gì."

Sắc mặt Cảnh Nguyên Trung hờ hững: "Chỉ Huy Sứ cần gì khách khí như vậy? Chuyện gì không thể nói ra ở chỗ làm?"

"Cảnh đại nhân muốn ở chỗ làm nói mấy chuyện này? "Cừu Nghi Thanh giả bộ muốn đứng lên, "Cũng được."

Sắc mặt Cảnh Nguyên Trung lập tức thay đổi: "Tới cũng tới rồi, ở chỗ này là được."

Công sở đang làm cái gì? Chấm bài thi, Cẩm Y Vệ muốn hỏi là chuyện gì? Án mạng, vấn đề có khả năng liên quan đến khoa cử, để Cẩm Y Vệ đến chỗ làm hỏi mấy chuyện này, để lộ tiếng gió, là muốn cho lòng người đại loạn, tình huống mất khống chế sao?

Cảnh Nguyên Trung vốn dĩ muốn đâm thọc Cừu Nghi Thanh một chút, ra vẻ mình rộng rãi, không có việc gì không thể nói ra, thuận tiện tổn hại đối phương quá keo kiệt, kết quả bị dập lại, tức khắc cảm giác trận này sợ là không xong.

Cừu Nghi Thanh: "Hai vị một tháng trước, có đi Bách Phật tự, hôm đó đã làm cái gì?"

Cảnh Nguyên Trung cúi đầu thổi thổi bọt nổi trong chén trà: "Bản quan một tháng trước, có đi Bách Phật tự sao?"

Câu này đương nhiên không phải hỏi lại Cừu Nghi Thanh, mà là hỏi một người khác trong phòng, phó quan Cao Tuấn. Cao Tuấn nghe mùi liền biết, phản ứng siêu nhanh: "Đại nhân công việc bận rộn, mỗi ngày hành trình đều rất nhiều, sao có thể nhớ kỹ nhiều như vậy, một tháng trước, đại nhân đích xác là có đi qua Bách Phật tự, là nghe nói Bách Phật tự hương khói cường thịnh, thường có học sinh đến để hứa nguyện cầu phúc, đại nhân quan tâm học sinh, liền qua đó xem sao, hôm đó hạ quan vừa lúc nhàn rỗi, mới nhận việc này, toàn bộ hành trình đều cùng đi."

Cảnh Nguyên Trung: "Ồ? Bản quan hôm đó đã làm cái gì, gặp ai?"

Thế nhưng không cần Cừu Nghi Thanh hỏi chuyện, chính mình có thể tự tiếp tục, thật đúng là thẳng thắn.

Cao Tuấn: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dạo quanh, nhìn một chút, thể nghiệm và quan sát tâm tình học sinh, thấy có ai lo âu bất an, liền dừng chân an ủi vài câu, cổ vũ vài câu, khoa cử công lao lớn, đại nhân phi thường coi trọng, nói mình vất vả một chút cũng không có gì, chỉ cần mọi người thi cử thuận lợi, liền an lòng, đi đến cuối cùng, thời gian không kịp, chỉ có thể ở đó dùng bữa cơm chay."

Cảnh Nguyên Trung: "Còn gì nữa?"

Cao Tuấn: "Hết rồi."

"Hết rồi?" Cảnh Nguyên Trung khẽ nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc, "Nếu chỉ có như thế, vì sao Cẩm Y Vệ lại tìm tới cửa?"

Bộ dạng này, dần dần trong quá trình nói chuyện, tính tình vậy mà đã bình ổn lại, càng lúc càng bình tĩnh.

"Hạ quan cũng không rõ ràng lắm, có thể là bởi vì ngày đó có một học sinh sắp thi lại té chết?" Cao Tuấn quay đầu, nhìn Cừu Nghi Thanh, "Nghe nói Cẩm Y Vệ đã đào cả mồ người nọ lên, lấy thi thể ra để kiểm nghiệm."

"Phải không?" Cảnh Nguyên Trung nhướng mày, cũng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, "Làm ầm ĩ như vậy, là Cẩm Y Vệ đã nắm giữ đến được điểm đáng nghi với chứng cứ gì quan trọng rồi sao?"

Không đợi Cừu Nghi Thanh trả lời, ông ta lại tự trả lời: "Ta đoán là không có, bằng không nếu đã hoài nghi chúng ta, đã sớm áp giải chúng ta lên đại đường Bắc Trấn Phủ Tư, sao có thể khách khách khí khí hỏi chuyện như vậy?"

Cao Tuấn: "Đại nhân nói phải."

Cảnh Nguyên Trung liền thở dài, nhìn Cừu Nghi Thanh, lời nói có vẻ thấm thía: "Nếu chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, Chỉ Huy Sứ cớ gì lại dọa người như vậy, cả cơm cũng không để cho người ta ăn? Chúng ta làm quan cùng triều, nên nhớ chừa cho người khác một đường lui, dĩ hòa vi quý, ngài nói có phải hay không?"

Hai tên này kẻ xướng người hoạ, đúng là rất có thể nói, trực tiếp đem trường hợp xoay ngược lại, cứ như Cẩm Y Vệ hành sự quá không đạo lý, chuyện bé tí, có cần phải rùm beng lên như vậy không?

Thật là buồn cười, các ngươi có cộng sự, có thể kẻ xướng người hoạ, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn các ngươi khi dễ Chỉ Huy Sứ hay sao?

Diệp Bạch Đinh buông chung trà: "Chợ phía đông có tranh chữ quý giá, chợ phía tây có châu ngọc hương liệu, nhà của Cảnh đại nhân, có vẻ rất am hiểu làm buôn bán."

Cảnh Nguyên Trung bất động thanh sắc đề phòng: "Chỉ là họ hàng từ nam chí bắc, kiếm cái tiền công chạy cái chân mà thôi."

"Chạy chân có này có kia, người bình thường chạy chân, cùng lắm là nhận đơn hàng, dựa theo khách hàng yêu cầu lấy hàng giao hàng, kiếm phí chuyên chở với chênh lệch giá, người thông minh chạy chân, có thể thấy rõ đường dưới chân, cũng có thể thấy rõ bầu trời trên đầu, biết khi nào trời mưa, biết khi nào nổi gió, biết khi nào có thể nhân tiện mang dù ra bán, biết khi nào dừng lại hoặc tăng tốc, giá hàng lúc nào tăng lúc nào giảm, Cảnh đại nhân điệu thấp khiêm tốn, không biết người ngoài đánh giá ngài cao, có lòng hướng tới, ngày ngày ngóng trông có hôm nào đó có duyên, được đến ngài chỉ điểm chút ít kia kìa."

Diệp Bạch Đinh khẽ mỉm cười, tướng mạo hắn thanh tuấn, mặt mày sáng sủa, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nhìn thân thiện dễ gần. Hắn rất rõ ràng đặc điểm khí chất của mình, chỉ cần nói chuyện hơi chậm một chút, lại cười cười an tĩnh, liền sẽ vô cùng có tính công kích, rất dễ dàng làm người khác có hảo cảm.

Hắn đúng là cố ý.

Cảnh Nguyên Trung trước đây chưa gặp hắn, nhưng thật ra đã nghe người khác nói, Bắc Trấn Phủ Tư có một ngỗ tác kỹ thuật rất tốt, nghiệm thi nghiệm cốt là không nói chơi, còn có một bộ dao đặc biệt, có thể mổ xác lấy nội tạng ra nghiệm, xong việc lại may lại, người ngoài căn bản nhìn không ra cái gì khác thường, thậm chí còn có thể đắp nặn mặt người từ xương cốt, truy tìm thân phận, giống như thật sự có thể làm người chết nói chuyện......

Còn có quan hệ có chút không rõ ràng với Chỉ Huy Sứ.

Vì vụ án này, Cảnh Nguyên Trung chuyên môn sai người hỏi thăm, hai người này bề ngoài thì nhìn không ra có gì miêu nị, nhưng ông ta không tin. Thiếu niên ngoan ngoãn, bộ dạng cũng tuấn tiếu như vậy, Cừu Nghi Thanh tuổi này, chính là thời điểm hỏa lực dữ dội nhất, không thích cô nương, còn không phải là thích thể loại này sao?

Nhưng y thích, thiếu niên thích sao? Gia phong Diệp gia thanh chính, Diệp Bạch Đinh này sinh ra chính là cái kiều thiếu gia, được cưng chiều mà lớn lên, sẽ chịu được khuất nhục như vậy?

Vì thế lời của Diệp Bạch Đinh, ở trong mắt Cảnh Nguyên Trung, liền có ý tứ khác.

Tỷ như hâm mộ ông ta có thể kiếm tiền, tỷ như bội phục bản lĩnh của ông ta, tỷ như ẩn giấu trong lời nói là tâm tư muốn kết bạn leo lên...... Ông ta cảm thấy, Diệp Bạch Đinh chính là đang khen ông ta, thiệt tình thực lòng khen.

Con người của Cảnh Nguyên Trung có cái khuyết điểm, là thích được tâng bốc, hưởng thụ bầu không khí đi đến đâu cũng là 'nhân thượng nhân', được thiếu niên ôn hòa tuấn tiếu khen như vậy, sùng bái như vậy, nhiều ít cũng có chút bay bổng: "Đạo lý 'ngày mưa bán dù, trời nắng bán quạt', ai cũng biết, lại chưa chắc làm được, tỷ như chơi loại tranh chữ quý giá này, liền bày trên giá, tứ thời bát tiết, nhìn y như nhau, ngươi nói vật hiếm mới quý, thứ người chết dùng qua luôn có giá trị cao hơn thứ người sống dùng qua, kỳ thật cũng chưa chắc, đồ vật đều là phục vụ cho người, nếu người cần, nó liền quý, không cần, nó cũng mất giá trị, chờ đến thị trường khác...... Tiểu công tử xem ra cũng là người hiểu công việc, nếu cũng muốn vào nghề này, thì nên tìm một sư phụ tốt."

"Sư phụ nhận vào, tu hành cũng muốn dựa vào chính mình," đáy mắt Diệp Bạch Đinh cười ra bọng mắt mềm mại, nhìn càng ngoan, "Bất quá lời ngài vừa nói, ta lại hiểu, hai chữ 'nhu cầu' này, mới là cái gốc của thương gia, cần phải có khứu giác nhạy bén, đứng càng cao, nhìn càng xa, đúng không?"

Cảnh Nguyên Trung thích người khác vuốt mông ngựa, nhưng không thích chụp quá lộ liễu, thiếu niên có chút hiểu biết, thì ông ta ngược lại càng vừa lòng, tư thái cũng càng ra vẻ: "Không sai, đúng là 'nhu cầu'. Có điều người chân chính thông minh, ngoại trừ phát hiện được 'nhu cầu', còn phải hiểu sáng tạo 'nhu cầu', dẫn dắt 'nhu cầu', đường đi mới có thể thênh thang."

Diệp Bạch Đinh: "Tựa như mỗi lần trước hoặc sau khoa cử, cửa hàng đồ cổ tranh chữ của Cảnh đại nhân...... đều sẽ tăng giá sao?"

Cảnh Nguyên Trung đột nhiên híp mắt, thật lâu không nói.

Diệp Bạch Đinh: "Cảnh đại nhân thật ra rất biết làm tiền từ các học sinh, không giống Chỉ Huy Sứ của chúng ta, trung thành làm việc cho Thánh Thượng, vì Đại Chiêu mà quên mình phục vụ, hoàn toàn không hiểu đạo lý mua bán 'chừa cho người khác một đường lui, dĩ hòa vi quý' gì đó."

Cảnh Nguyên Trung:......

Ông ta vừa rồi sao có thể cảm thấy tiểu tử miệng lưỡi sắc bén này, là tiểu thiếu gia ngoan ngoãn hiểu chuyện chứ!

"Ngày xuân trời nóng, sơ ý một chút là dễ nóng giận, đúng là thời điểm dưỡng sinh, đại nhân nếm thử trà xuân này, dư vị ngọt ngào, thực sự không tồi." Cao Tuấn khẽ mỉm cười, nâng bình châm thêm trà cho Cảnh Nguyên Trung, bất động thanh sắc giải tỏa không khí.

Coi như hắn đã hiểu, tiểu thiếu gia này cả người mang gai nhọn. Cảnh Nguyên Trung làm người làm việc chưa từng có sai lầm, tính cách chỉ thích được tâng bốc một chút, cũng không ảnh hưởng gì, cho dù lúc đang lâng lâng, nói chuyện cũng thu liễm, không lộ ra quá nhiều, tiểu thiếu gia này lợi hại rồi, rõ ràng hai bên đang đứng ở mặt đối lập, hắn có thể nhanh chóng làm tan rã địch ý người khác đối với hắn, dẫn dắt đề tài, vào lúc người khác tự đắc tự mãn nhất, lại đánh một cú thật mạnh —— châm chọc người khác, báo mối thù bị xỉa xói cho Chỉ Huy Sứ nhà mình, không thể nói là không thông minh.

Cừu Nghi Thanh thì xem rõ ràng hơn, Diệp Bạch Đinh miệng lưỡi sắc bén, đem bên kia âm dương quái khí đá trở về không nói, còn thuận tiện thử ra cái gọi là 'cách làm ăn' của đối phương, Cảnh Nguyên Trung có kín miệng cỡ nào, cũng khó tránh khỏi lộ ra một hai phần, chuyện làm tiền từ thi cử, hướng tiền tài ra vào......vậy mà có liên quan đến mấy vật chết này.

Sao mà hắn biết được? Thân Khương mang về tin tức mới? Chỉ bằng vào chút thời gian buổi sáng?

Diệp Bạch Đinh thử lần này, không hiện sơn không lộ thủy, khi người khác chưa phát hiện ra, hắn liền dẫn người đi theo đường vạch sẵn, người khác đã rõ ràng rồi, bắt đầu giữ lại, hắn liền lập tức vả mặt xoay ngược lại, thời cơ đắn đo vô cùng tinh chuẩn, dùng phương thức này để thử về chuyện khoa khảo, đối phương còn có khả năng rất lớn là không phát hiện, cho rằng hắn chỉ đang lấy lại công đạo cho cấp trên của mình, đơn giản là muốn mắng người mà thôi.

Cảnh Nguyên Trung rũ mắt uống trà, không có biểu tình, cũng không mở miệng, nhưng từ ngôn ngữ cơ thể căng chặt, không khí quanh người ông ta, có thể nhìn ra, ông ta đang khẩn trương ngẫm lại, nhiều hơn là phẫn nộ.

Ông ta hẳn là đang cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi có nói lỡ cái gì hay không, có vô tình lộ ra cái gì hay không?

Diệp Bạch Đinh biết lúc này hỏi tới cũng không có ý nghĩa gì nữa, đối phương nhất định sẽ pha trò, dùng đủ loại miệng lưỡi lừa gạt, hiệu suất thấp mà còn lãng phí thời gian, liền chuyển qua Cao Tuấn: "Nghe nói Cao đại nhân bốn năm trước đại khảo, nhất minh kinh nhân, làm mọi người kính nể."

Cao Tuấn ra vẻ khiêm tốn cười, bất động thanh sắc: "Đều là vận khí, con người của ta từ nhỏ đến lớn không có tiền đồ gì, có điều là vận khí cũng không tệ lắm, đầu thai tốt, người nhà thương yêu, thân bằng chiếu cố, đi thi vận khí cũng rất tốt, ta còn tưởng rằng ta phải thi vài lần kìa, người nhà cũng nói đừng nóng nảy, nam nhi bao nhiêu tuổi thành tài đều không tính là trễ, ai ngờ vận khí tốt như vậy, vừa vặn mấy ngày trước đó học đúng ngay đề mà bài thi ra? Người nhà vì việc này mà thiếu chút nữa đi đúc bức tượng Bồ Tát bằng vàng để cảm tạ thần linh kìa."

Diệp Bạch Đinh cẩn thận nghe hắn nói, trong lòng không ngừng suy nghĩ: "Một tháng trước ăn cơm chay ở Bách Phật tự, ngươi giữa chừng rời chỗ, là đi làm cái gì?"

Cao Tuấn liền cười: "Nhìn tiểu công tử nói lời này, người có ba chuyện gấp, ta rời chỗ ngồi, còn có thể làm cái gì?"

Hắn vừa cười, ánh mắt còn rất có ám chỉ, lướt qua Cừu Nghi Thanh: "Ngoại trừ Bắc Trấn Phủ Tư các ngươi, nơi khác đối với những việc này, kỳ thật là không quá nghiêm khắc."

Chuyện như vậy còn không nghĩ ra được, còn muốn hỏi, nói vậy Cẩm Y Vệ kỷ luật là quá khắc nghiệt, ngay cả đi tiểu cũng không cho đi, làm việc dưới trướng người như vậy, khẳng định là rất khó chịu đi?

Diệp Bạch Đinh phảng phất như không để ý, chuyển hướng Cảnh Nguyên Trung: "Cảnh đại nhân đến trễ nhất, tại sao vậy?"

Cảnh Nguyên Trung mới vừa rồi bị ăn mệt, dứt khoát không để ý tới hắn, mà chuyển qua Cừu Nghi Thanh: "Cẩm Y Vệ các ngươi dự tiệc, Chỉ Huy Sứ sẽ là người đến đầu tiên?"

Hỏi rất đương nhiên, đúng lý hợp tình.

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi có quen người chết không, biết chuyện hôm đó là như thế nào không?"

"Không quen, không biết," có Cao Tuấn gián đoạn vừa rồi, cộng thêm năng lực điều chỉnh tâm thái cũng khá tốt, Cảnh Nguyên Trung nhanh chóng khôi phục phong cách thoải mái thường ngày, còn ẩn ẩn mang tính công kích, "Trên đời này mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, bản quan sao có thể quen hết, cái gì cũng biết được, vừa khéo đi ngang qua mà thôi, quan phủ đã tra qua, người bình thường có thể lý giải, mọi người đều có tiền đồ muốn theo đuổi, cuộc đời muốn sống, không ai rảnh, kiểu gì cũng phải nắm lấy không bỏ như vậy."

Cừu Nghi Thanh phảng phất như không biết chính mình lại bị âm dương quái khí, quả nhiên còn ổn hơn cả đối phương: "Năm trước ngươi là giám khảo, Úc Văn Chương là thí sinh, thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có?"

Cảnh Nguyên Trung híp mắt, như đang cười nhạo câu hỏi này ngây ngô cỡ nào: "Chỉ Huy Sứ có biết một lần khoa khảo, là có bao nhiêu học sinh không? Kinh thành giá đất đều phải tăng một chút, muốn thuê phòng ở mấy đoạn đường tốt cũng không được, nhiều người như vậy, đừng nói là bản quan, dù là thiên tài gặp qua là không quên được, cũng không có khả năng ai cũng nhận ra được."

Cừu Nghi Thanh: "Không quen biết, vì sao xong việc sẽ thiêu hủy văn chương mà Úc Văn Chương gửi đến phủ?"

Tay bưng trà của Cảnh Nguyên Trung khựng lại: "Sao ngươi biết trong phủ ta có văn chương của hắn?"

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt, cái gì cũng chưa nói, thái độ rất rõ ràng, chờ đối phương giải thích.

Cảnh Nguyên Trung chỉ khựng một chút, rồi ổn trọng lại: "Ta thân là quan chủ khảo, cơ hồ toàn bộ thí sinh có chí hướng, đều sẽ gửi văn chương đến phủ ta, có gì không đúng?"

Lời này không thành vấn đề, mỗi vị quan chủ khảo đều sẽ gặp chuyện như vậy, văn chương các học sinh đưa đến thu hết sọt này đến sọt khác, có khi còn không kịp xem, đã bị hạ nhân khiêng ra nhà bếp thiêu, Cảnh Nguyên Trung có đồ của Úc Văn Chương, cũng không kỳ quái, xong việc thì thiêu hủy cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là thái độ của ông ta, trong lòng không có quỷ, thì phản ứng đầu tiên sẽ không phải là 'sao ngươi biết', thêm nữa —— còn trả lời rõ ràng như vậy.

Cho nên, Cảnh Nguyên Trung biết Úc Văn Chương, thậm chí biết cả chuyện của hắn.

Cừu Nghi Thanh cũng giống như Diệp Bạch Đinh, không có lập tức ép người vào đường cùng, ngược lại nhắc tới người khác: "Úc Văn Chương không biết, Hoàng Khang, chắc là ngươi biết đi? Ba tháng trước, hôm hắn chết, mấy người các ngươi, cũng dự tiệc rượu ở cái tửu lầu kia."

Cảnh Nguyên Trung liếc qua Cao Tuấn: "Tiệc nhỏ trước cuối năm mà thôi, bất quá nếu Chỉ Huy Sứ đã hỏi, Cao đại nhân, ngươi tới nói một chút đi."

"Được."

Cao Tuấn đặt chung trà lên bàn, nghiêm mặt nói: "Bữa tiệc ba tháng trước, là tiệc nhỏ cuối năm, cũng là lui tới xã giao, trong bữa tiệc có Cảnh đại nhân, Chương Hữu vãn bối nhà Cảnh đại nhân, Hình Bộ quan viên Hạ Nhất Minh, Thứ cát sĩ Hàn lâm viện Hồ An Cư, và hạ quan, trong bữa tiệc uống rượu vui vẻ, không khí hoà thuận. Đúng là ngày gần tết, ai cũng giống nhau, xã giao thì xã giao, lui tới thì lui tới, trong tửu lầu khách rất nhiều, khắp nơi ồn ào, chúng ta cũng không biết hôm đó còn ai ở đó ăn cơm, cũng không để tâm lắm, chuyện của Hoàng Khang đại nhân, chúng ta cũng thật đáng tiếc, có lòng trợ giúp Cẩm Y Vệ phá án, khổ nỗi cái gì cũng không biết a."

Diệp Bạch Đinh: "Tất cả các ngươi, trong buổi tiệc đều có lúc ra ngoài?"

Cao Tuấn: "Bữa cơm đó ăn rất lâu, người mà, có ba chuyện gấp...... là khó tránh khỏi, bất quá nếu muốn nói nhân cơ hội hành hung giết người, có phải có chút thái quá hay không? Mọi người đều uống rượu, đi đường còn không vững, lấy đâu ra sức lực làm chuyện này?"

Diệp Bạch Đinh bất động thanh sắc: "Món ăn hôm đó như thế nào?"

"Cái này cũng muốn hỏi a......" Cao Tuấn ngẩn ra, có vẻ không đoán được là đối phương sẽ hỏi câu này, nhìn về phía Cảnh Nguyên Trung.

Cảnh Nguyên Trung hừ một tiếng: "Trả lời hắn."

Đơn giản là chút kỹ xảo nhỏ để nhiễu loạn tinh thần, sợ cái gì.

"Có nhưỡng vịt, tố tam tiên, cá chua Tây Hồ, nấm dại canh gà......" Cao Tuấn muốn trả lời hết, khổ nỗi đã lâu rồi, món ăn còn nhiều như vậy, sao có thể nhớ hết, "Phần lớn là món chiêu bài của tửu lầu, chưởng quầy tiểu nhị dựa theo số người mà làm, không nhớ kỹ."

Diệp Bạch Đinh: "Trong tiệc có xảy ra chuyện gì thú vị không? Các ngươi tiệc tùng, cũng không đến mức cái gì cũng không làm đi? Chơi tửu lệnh, đoán đồ vật, quá thất*, đều được."

*ko tìm được giải thích cho trò 過七này, tìm ra toàn là "đầu thất" ko à, bắt ớn, ai biết thì giúp với nghe

Cao Tuấn nghĩ nghĩ, nói: "Cũng coi như có đi? Hôm đó có một món điểm tâm rất đặc biệt, kêu là hải đường hồng, hương vị thơm ngọt, rất ngon miệng, ăn xong miệng sẽ nhiễm màu đỏ, chúng ta dùng nó để phạt, chơi mấy trò chơi...... Còn rất thú vị."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro