Chương 36 Thích sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ sửu? Như thế nào lại là giờ sửu?

Thân Khương hoài nghi mình đã bỏ lỡ cái gì, không dám lơ là, tập trung tinh thần dỏng tai lắng nghe.

Diệp Bạch Đinh: "Thân bách hộ trước đó có nói với ta về vụ án, lời khai của người hầu người chết, cả ngày hôm qua, người chết đều ở Diệu Âm phường, người ta mở cửa trước buổi trưa liền đến, đến khuya mới đi, cơm trưa cơm chiều đều dùng ở đó, cơm trưa không có gì dị thường, cuối giờ Thân, cơm chiều được dọn lên, người chết không biết sao có chút không vui, một bàn đồ ăn này không động một đũa, một canh giờ sau, người hầu nhìn sắc mặt chủ tử, lại gọi một bàn khác, món ăn thập phần phong phú, tỷ như súp đậu hủ sợi, cá chua Tây Hồ, tam thúy canh*...... vịt quay."

*hình như là loại súp có nấm tuyết, nấm mộc nhĩ, rồi cái gì nữa đó mà ăn sực sực đó

Hắn dùng cái nhíp kẹp ra một thứ nhỏ hơi cứng từ trong dạ dày người chết, xối qua nước trong, người khác cùng có thể nhìn ra, đây là một miếng xương nhỏ chưa tiêu hóa xong!

Thân Khương thầm nghĩ, cái này ngon, vịt quay của Diệu Âm phường là nhất tuyệt, là món chiêu bài, ướp trước rồi nướng, lửa nhỏ riu riu, gần như ở trong lò ba bôn canh giờ, lấy ra thơm nức mũi, da mềm muốn tan, ngay cả xương cốt cũng giòn, có đôi khi ăn xong cũng chưa phát hiện mình vừa ăn xương.

Diệp Bạch Đinh thả miếng xương qua một bên, tiếp tục: "Vào giờ Tuất, người chết ra khỏi Diệu Âm phường, đi y quán tìm Thường Sơn, khám bệnh trên người, xong việc khoảng giờ Hợi, lên xe ngựa không bao lâu, đột nhiên thay đổi chủ ý không muốn về nhà, làm xe ngựa đi về cửa hàng của mình. Đoạn đường này không dài, người chết xuống xe, người hầu phát hiện điểm tâm trên bàn nhỏ bên trong xe thiếu hai khối ——"

"Bánh đậu phộng."

Trên cái nhíp của hắn, có một hạt đậu phộng vỡ, vẫn là nhặt ra từ dạ dày người chết, kích cỡ không lớn, góc cạnh cũng không tính là rõ ràng, nhưng liếc mắt một cái liền có thể nhận ra tới, đây là đậu phộng.

"Chủ nhân tới, cửa hàng trên dưới không dám qua loa, tuy là đã trễ, cũng ân cần xử lý phòng nghỉ, dâng trà ——"

Lần này lá trà Diệp Bạch Đinh kẹp ra, gần như là hoàn chỉnh, không có bị dịch vị ăn mòn quá nhiều.

"Trừ bỏ thể chất đặc thù bệnh tình đặc thù, quá trình tiêu hóa đồ ăn của đa số người bình thường chúng ta là giống nhau, trong nửa canh giờ, đồ ăn trong dạ dày sẽ mềm đi, hình dạng hoàn chỉnh, một canh giờ đến hai canh giờ, đồ ăn bắt đầu dời về phía đầu ruột, trong vòng ba canh giờ, dạ dày còn có cặn đồ ăn, đặc biệt là mấy thứ cứng rắn không dễ tiêu hóa, sau ba canh giờ, dạ dày sẽ trống."

Diệp Bạch Đinh tổng kết: "Người chết ở Diệu Âm phường dùng cơm chiều, đến lúc này ngoại trừ một mảnh xương nhỏ, cái gì cũng không còn, ngay cả cặn bánh đậu phộng dùng trên xe cũng không hoàn chỉnh, chỉ có hạt đậu phộng vỡ còn thấy rõ, lá trà bất cẩn uống vào theo nước trà ở cửa hàng vẫn còn hình dạng hoàn chỉnh, đối chiếu với tuyến thời gian của người chết, hắn hẳn là ngộ hại khoảng nửa canh giờ sau khi dùng nước trà."

Thân Khương lúc này lại khôn ra: "La An nói người chết cơm chiều ở giờ Tuất, từ y quán ra đi trở về, đã là giờ Hợi, tới cửa hàng, cũng không lập tức nghỉ ngơi, đêm khuya đến đó, dù sao cũng phải cùng chưởng quầy quản sự nói vài câu, người khác cũng phải chuẩn bị mà, chờ hết thảy thỏa đáng, quận mã thay đồ ở phòng ngủ xong, khi nói buồn ngủ, đuổi hết mọi người ra ngoài, đã là giờ Tý! Vậy trà kia là ở trong phòng, quận mã chắc là uống vào lúc này, cho nên hắn nhất định là chết vào giờ Sửu!"

Giờ khắc này hắn cảm giác thần thám bám vào người mình, không có ai thông minh hơn hắn, tất cả mọi người đều đưa đến ánh mắt bái phục, tán thưởng!

Hắn khoanh tay, dương cằm, vô cùng tự tin nhìn hai người trước mặt, đợi thật lâu, cũng không đợi được một câu 'ngươi thật lợi hại'......

Cừu Nghi Thanh nhìn Diệp Bạch Đinh: "Chúng ta phải tìm một người có thể tùy tiện ra cửa vào thời gian này?"

Diệp Bạch Đinh nhìn y: "Bệnh hoa liễu, còn có thực quản bị bỏng, nhìn thời gian hẳn là phát tác cùng một thời kỳ, thực quản bị bỏng lại không phải do bệnh, vậy thì rất có thể là ngoại lực tác động."

Cừu Nghi Thanh ánh mắt trầm xuống: "Ý của ngươi là......độc?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Rất có khả năng. Nhưng độc này có độc tính rất nhỏ, không ảnh hưởng nặng tới thân thể, bản thân người chết có thể cũng không có phát hiện, mục đích của người làm việc này rất vi diệu."

Cừu Nghi Thanh: "Người chết nửa tháng trước đi đâu, đã gặp chuyện gì, rất quan trọng."

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Hung thủ bố cục, khả năng đã bắt đầu còn lâu hơn chúng ta nghĩ."

Thân Khương:......

Không phải chứ, các ngươi không nhìn thấy bộ dáng soái khí của ta vừa rồi sao? Thời gian tử vong chính xác một chút cũng không quan trọng sao, tại sao các ngươi có thể tùy tiện đổi qua chuyện khác!

Không được, đường đường là bách hộ không thể tụt lại phía sau, phải làm cho lãnh đạo biết đến tầm quan trọng của hắn, Thân Khương lập tức đưa ra nghi ngờ sắc bén: "Ngươi nói hung thủ trước đó đã hạ độc? Vậy đã có cơ hội hạ độc, vì sao không trực tiếp giết hắn, còn muốn phí công làm chuyện này?"

Cừu Nghi Thanh dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía hắn: "Ngươi có biết, dùng độc giết người kỳ thật rất nguy hiểm không?"

Diệp Bạch Đinh thì càng trực tiếp: "Hung thủ muốn giết người, cũng muốn che giấu bản thân, cách có lợi nhất, mới là thứ người thông minh theo đuổi, ngươi vừa rồi ——"

...là đem đầu óc cũng phun ra luôn đi?

Trước mặt lãnh đạo, có lời hắn còn chưa nói, nhưng Thân Khương 'nghe' rất rõ ràng.

Hắn sai rồi, thật đó, hắn lúc này mới nhớ tới, độc dược có độc tính càng kịch liệt, nơi làm ra bị khống chế càng chặt, quan phủ càng dễ tra, độc tính càng kịch liệt, biểu hiện của người chết càng khoa trương, đừng nói lúc đó la hét run rẩy, bộ dạng thi thể căn bản là không lừa được ai, thêm nghi thức mà hung thủ làm trong vụ án này lại phô trương như vậy, hận ý trong lòng tất nhiên ngập trời, nếu đơn giản thô bạo đem người độc chết, sao có thể thỏa mãn?

"Cũng......cũng có khả năng lúc đó hung thủ không tiện động thủ, có thể sẽ bại lộ......" Thân Khương vội vã níu kéo.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đã không nhìn hắn nữa, tiếp tục đối diện nhau thảo luận ——

"Nếu hung thủ đang giăng lưới, hạ độc là một mắt xích mấu chốt, kia hắn/nàng đang dệt cái võng như thế nào, mục đích là cái gì?"

"Nếu độc không phải do hung thủ hạ, vậy hắn/nàng có phải không nhìn thấy cơ hội gì, để lợi dụng thêm, mới phát sinh vụ án lần này?"

"Mặc kệ là loại nào —— hung thủ nhất định là người bên cạnh người chết."

"Lại còn có tin tức linh thông, có thể nhìn người chằm chằm."

Thân Khương:......

Được rồi, đoán không được vẫn là đừng nói lung tung, nhưng nghe một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới một việc: "Ý?"

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đồng thời nhìn qua: "Hửm?"

Thân Khương: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nửa tháng trước, Trang phu nhân không phải tổ chức một bữa thu yến sao? Mời rất nhiều khách, phu thê quận chúa đều tới!"

Diệp Bạch Đinh: "Trang phu nhân?"

Cừu Nghi Thanh: "Trang thị thê tử của Hộ Bộ Hữu thị lang Từ Lương Hành, giao tiếp rất rộng, được coi là trường tụ thiện vũ*, nữ tử trong kinh rất tôn sùng vị này, xưng là Trang phu nhân."

*tay áo dài dễ múa, chỉ những người khéo giao tiếp

Diệp Bạch Đinh liền hiểu, xã giao cao nhân a.

Thân Khương: "Chỉ Huy Sứ nói rất đúng, Trang phu nhân rất giỏi giao tế, việc trong nhà xử lý rất tốt, người cũng nhiệt tình hiếu khách, thích tổ chức những bữa tiệc nhỏ, thích ôm đồm nhiều việc, cuộc đời tôn sùng nhất là bốn chữ - phu nhân giao tế. Họ Từ không phải loại bùn nhão không thể trét tường, ham ăn biến làm như quận mã, xuất thân là tiến sĩ đứng đắn, chỉ là không biết cách nói chuyện, toàn nhờ vào cưới vị phu nhân này, chu toàn khắp nơi, con đường làm quan mới có thể thông thuận......"

Diệp Bạch Đinh: "Bữa tiệc này, có người mà người chết quen biết?"

"Vậy thì khá nhiều, người trong vòng có bấy nhiêu, qua lại thời gian dài, ai không quen biết, đi ra ngoài ai không nói câu người quen?" Thân Khương nhớ tới ngày ấy trước cửa Từ phủ ngựa xe như nước náo nhiệt, "Vân An quận chúa cũng đi, hình như trong bữa tiệc còn xảy ra chuyện!"

Diệp Bạch Đinh: "Chuyện gì?"

Thân Khương lắc lắc đầu: "Không biết, trong giới phu nhân luôn có thị phi, hình như Trang phu nhân và Vân An quận chúa trước kia đã có xích mích, đoạn thời gian đó Bắc Trấn Phủ Tư bận rộn thành như vậy, cũng chưa chú ý, ta cũng chỉ là nghe sơ qua khi nói chuyện phiếm với người khác, cụ thể là cái gì thì không rõ ràng lắm."

"Bài tra đi." Cừu Nghi Thanh nói, "Trước hết tra hướng đi của người chết ngày đó, bên Vân An quận chúa có gì khác thường hay không, thêm cái gọi là 'ngoài ý muốn' trong bữa thu yến kia, có người đầu độc, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết."

Thân Khương nghiêm chỉnh hành lễ: "Dạ!"

Bất quá hắn còn một cái vấn đề, có chút khó mở miệng, xoa xoa tay, khóe mắt liếc về phía Diệp Bạch Đinh: "Kia cái gì...lần này người dan díu với người chết, có thể cũng là nam nhân hay không?"

"Không, Thẩm Dung Hoa thích nữ nhân." Diệp Bạch Đinh không đáp, Cừu Nghi Thanh đã trả lời, giọng điệu còn cực kỳ chắc chắn.

Thân Khương lại không hiểu, vì cái gì a!

Diệp Bạch Đinh thấy Thân bách hộ thật đáng thương, thiện ý nhắc nhở: "Đã quên những gì ngươi nói?"

Thân Khương vẻ mặt mộng bức, gì? Hắn đã nói cái gì? Thế nhưng trong lúc vô tình đã nói toạc ra chân lý sao? Tại sao hắn không nhớ gì cả!

Cừu Nghi Thanh giọng nói lạnh nhạt đến cực điểm: "Tông thất gả cưới, trước đó cần hiểu biết rõ phẩm tính của đối phương."

Cái này thì Thân Khương hiểu, đừng nói là tông thất, ngay cả nhà người thường gả cưới, cũng phải bí mật thăm hỏi bản tính đối phương kìa, nhưng ngươi biết hỏi thăm, người khác không biết giấu sao? Không chừng đã sớm chuẩn bị tốt, không biểu hiện rõ thì sao?

Diệp Bạch Đinh vừa nhìn liền biết hắn không hiểu, vẻ mặt ghét bỏ 'ngươi ngốc như vậy sao còn sống được': "Là tông thất."

Người của hoàng gia, sao có thể giống với bá tánh tầm thường? Không cần thiết, người khác không tra thì thôi, nếu muốn tra ngươi, đừng nói ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân, thậm chí cha ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân cũng có thể tra ra, quỹ đạo sinh trưởng của mỗi người đều có quy luật, nếu thích nam nhân, vậy thì ở thời kỳ niên thiếu chắc chắn là biểu hiện khác biệt, người chuyên tra việc này có ánh mắt rất sắc bén, sao có thể không nhìn ra?

Ngươi cũng đã nói qua, Vân An quận chúa được Thái Hoàng Thái Hậu coi trọng, nàng đã được quý nhân coi trọng như vậy, chuyện hôn nhân, người ở dưới sao có thể không để tâm?

Thân Khương:......

Cuối cùng cũng nghĩ thông, đúng a, tông thất và người thường có thể giống nhau sao! Nghe nói khi Vân An quận chúa chọn rể, Thái Hoàng Thái Hậu đã thả ra lời nói, nói là gia thế tài học đều không quan trọng, chỉ cần quận chúa vừa ý, quận chúa lúc ấy tuổi còn nhỏ mà, liền muốn tìm người mình thích, bộ dáng đẹp...

Hiện tại nghe Kiều thiếu gia phân tích nhiều, hắn cũng loáng thoáng hiểu ra, vì sao Thẩm Hoa Dung này có thể làm quận mã. Chuyện Vân An quận chúa thành thân đã là chuyện mười mấy năm trước, lúc ấy tiên đế chưa băng hà, trong cung thế cục không giống hiện tại, sở thích của mỗi cái thượng vị giả, đều tiềm ẩn tai họa để người khác gian lận, Vân An quận chúa có lẽ chỉ muốn gả cho một lang quân tốt nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cha mẹ nàng có khả năng càng chờ mong một cuộc liên hôn với thông gia tiền đồ như gấm, trong cung không chừng lại muốn đẩy người một nhà ra, dễ điều khiển, làm cái đinh cũng được, làm vũ khí cũng được, dù sao cũng phải hữu dụng, lựa chọn kém nhất, không thể trở thành trợ lực, cũng không thể trở nhược điểm của mình......

Người quan sát chưa chắc là không biết Thẩm Hoa Dung có mấy cân mấy lượng, năng lực ra sao, nhưng nhiều bên tranh đua nhau, không có biện pháp, người được chọn chỉ có thể là hắn, chỉ có hắn mới thích hợp.

Trong đầu xoay chuyển xong, Thân bách hộ không khỏi thổn thức, tâm nói người thông minh tâm nhãn quá nhiều, hắn chơi không nổi, vẫn là Chiếu Ngục này tốt, khong ai dám ghét bỏ hắn, ngước lên nhìn, Kiều thiếu gia đã thu thập sửa sang lại hết toàn bộ chứng cứ, ngay cả kết quả nghiệm thi cũng xử lý xong rồi, lúc này đang chuẩn bị đem dạ dày thả trở lại.

Hắn xâu kim chỉ, dùng cái nhíp khâu lại dạ dày, rồi dùng hai tay thả nó vào lại cơ thể người chết, vừa rồi như thế nào cắt ra, bây giờ liền khâu vào như vậy, mạch máu, các tầng cơ thịt xung quanh, mỗi một mạch, mỗi một tầng, cứ vậy mà khâu trọn vẹn!

Cuối cùng ngoại trừ đường khâu trên bụng người chết, giống như không có gì khác trước, mặc quần áo vào xong là nhìn không ra!

Cằm Thân Khương hơi trễ xuống, thật lâu cũng không khép lại, này... này...này cũng quá lợi hại đi! Quả thực điêu luyện sắc sảo, Kiều thiếu gia danh bất hư truyền, hắn hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt! Đây là chuyện người có thể làm được sao? Kiều thiếu gia làm sao nhớ rõ ràng chính xác như vậy, hoàn thành thong thả như vậy, giống như không phải đang mổ thi, mà là bày ra một kiệt tác nghệ thuật!

Nhìn sang bên, đôi mắt lão ngỗ tác Thương Lục càng sáng, giống như lửa đốt bên trong, cuồng nhiệt lại kích động nhìn Kiều thiếu gia, nếu không phải hiện tại bên cạnh có người, không chừng ông ta liền trực tiếp quỳ xuống dập đầu, kêu nghênh đón thần tiên!

Việc đã quen tay, Diệp Bạch Đinh không cảm thấy gì, khâu lại hết toàn bộ, nghiệm thi kết thúc, hắn tháo bao tay xuống, nắm vải phủ xác màu trắng kéo qua đỉnh đầu người chết, cầm bao tay, đi tới chậu nước rửa tay sạch sẽ.

Đỉnh đầu hướng nam có một trản đèn tường, thân hình Cừu Nghi Thanh ở ngay trước trản đèn, nghiêng người lại, bóng dáng cao dài, vừa vặn che lại hắn.

Tựa hồ là vừa lúc ở bên cạnh, Cừu Nghi Thanh cũng hơi cúi người, rất thuận miệng hỏi một câu: "Thích chứ?"

Khoảng cách hơi gần, Diệp Bạch Đinh ngửi thấy mùi trên người hắn, không nồng, như là đi ngang qua ngẫu nhiên gặp phải, một địa phương đặc thù nào đó, có mùi phả ra, bám lên quần áo hắn, theo hắn một đường, cho đến bây giờ.

Trong đời luôn có một loại mùi, cho dù nó nhạt cỡ nào ngươi cũng có thể nhận ra, đó là hoài niệm, là ký ức, là những tháng năm ấm áp đó, tỷ như Diệp Bạch Đinh sinh ra ở đất Thục, đối với hắn mà nói, hương vị vĩnh viễn có thể ngửi thấy trước tiên, chính là mùi hương cay rát của món cay Tứ Xuyên.

Trong kinh thành......lại có tiệm ăn có hương vị món cay Tứ Xuyên chính tông như vậy?

Thất thần, mới trả lời chậm một nhịp, Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh hỏi chính là bao tay, bên môi lộ ra nụ cười: "Đa tạ Chỉ Huy Sứ, đã cứu lửa xém chân mày."

Cừu Nghi Thanh: "Thích là được."

Hai người một rũ mi, một nghiêng đầu, một thân ảnh cao lớn, đem một thân ảnh khác bao lại hoàn toàn, đối thoại nhìn như bình bình đạm đạm không có dinh dưỡng gì, lại vương vấn ra một bầu không khí khó nói, những người khác đều là dư thừa.

Thân Khương còn không xác định mình nên đi hay ở, thì không khí đặc biệt bên kia đã kết thúc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, Cừu Nghi Thanh đã đi tới, sắc mặt lãnh túc, khí tràng lạnh lẽo, làm gì còn nửa điểm ôn nhu vừa rồi?

"Ngày mai nên làm cái gì, đã biết?"

Thân Khương: "Dạ, thuộc hạ minh bạch!"

Bên kia Thương Lục nhìn đúng lúc, đi đến cạnh Diệp Bạch Đinh, giành lấy việc trên tay hắn: "Ngài nghỉ ngơi đi, để ta!" Biết rõ lúc này có cấp trên ở đây, không tiện nhiều lời, vẫn là nhịn không được, dựng ngón cái, tận lực hạ giọng, "Tay nghề này của ngài, quả thực điêu luyện sắc sảo, chúng ta lần đầu nhìn thấy! Rốt cuộc là mổ như thế nào, cuối cùng khâu lại làm sao, ta cũng chưa thấy rõ......"

Diệp Bạch Đinh: "Muốn học?"

Đôi mắt Thương Lục càng sáng, lại rất thẳng thắn: "Muốn!"

Diệp Bạch Đinh hơi nhếch môi: "Lần sau lại cho ngươi kiến thức cái mới."

Thương Lục: "Vậy......"

Diệp Bạch Đinh: "Câm miệng, không được hỏi."

Thân Khương bên này, đã chải vuốt xong xuôi hết một lần những việc cần làm ngày mai, cũng chưa thấy biểu tình của cấp trên có nửa điểm thả lỏng, tâm đều treo lên: "Chỉ Huy Sứ có phải...có cái gì muốn phân phó hay không?"

Cừu Nghi Thanh: "Đồ ăn Trúc Chi Lâu không tồi, ngày mai có thể khao thuộc hạ."

"A?" Thân Khương sửng sốt, đề tài sao lại đột nhiên nhảy đến cái này, hắn gãi gãi ót, rất biết khiêm tốn, "Là chức trách của bọn thuộc hạ, không dám tham công, đa tạ Chỉ Huy Sứ săn sóc!"

Nói xong liền thấy ánh mắt Chỉ Huy Sứ có sát khí. Hắn rõ ràng thái độ đã đủ tốt a, người dẻo miệng không phải đều nói như vậy sao? Sao lại cảm thấy cấp trên một chút cũng không thấy an ủi, ngược lại còn muốn giết hắn?

Cừu Nghi Thanh: "Thêm đầu óc này của ngươi, heo cũng thấy ủy khuất."

Thân Khương:......

Cừu Nghi Thanh: "Đồ ăn ở đó vị cay, cho ăn ít một chút, thương thân, có thể làm ngon miệng là được."

Thảo.

Thân Khương đã hiểu, lại là tự mình đa tình, Chỉ Huy Sứ muốn khao thưởng đâu phải cho hắn, là cho Kiều thiếu gia! Chỉ có Kiều thiếu gia! Còn nhớ người ta gầy, sợ ăn quá cay thương đến dạ dày, chỉ cần 'làm cho thấy ngon miệng là được' đây mà!

Từ từ, không đúng, sao ngươi biết Kiều thiếu gia thích ăn cay? Hắn thật sự...... thích ăn cay? Nhưng mà, Thân Khương không dám hỏi, Chỉ Huy Sứ lại không phải Kiều thiếu gia, không chấp nhận được hắn làm càn.

Chuyện cấp bách hơn ở ngay trước mắt, thi cũng nghiệm xong rồi, phân tích cũng phân tích rồi, Chỉ Huy Sứ sao còn không đi, còn không đi, hắn làm sao đưa Kiều thiếu gia quay lại nhà lao?

Rốt cuộc thăng quan, Thân Khương vẫn có chút nhanh trí, thấy hiện trường còn đang thu thập, liền khụ hai tiếng, nhìn về phía Diệp Bạch Đinh, vừa dùng ánh mắt ra hiệu vừa nói: "Bên này chắc là không có vấn đề gì, các ngươi có thể tự dọn dẹp sạch sẽ? Vậy ta cùng Chỉ Huy Sứ đi trước?"

Diệp Bạch Đinh cơ linh cỡ nào, lập tức nói: "Nhị vị xin cứ tự nhiên, thuộc hạ cung tiễn Chỉ Huy Sứ."

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Cừu Nghi Thanh cũng chỉ có thể đi, khi lướt qua Diệp Bạch Đinh, chỉ để lại bốn chữ: "Nghỉ sớm một chút."

Đi lướt qua, thanh âm của y hơi trầm xuống, hơi thở quét qua, dừng ở bên tai, không biết sao, bên tai hơi ngứa, Diệp Bạch Đinh có cảm giác giống như y muốn làm cái gì đó, nhưng cuối cùng không làm...... Khí tràng cũng tràn trề, Huyền Phong thấy y đi qua, còn lui về phía sau vài bước, chân trước bò thấp đầu xuống, như đang biểu lộ phục tùng.

Bất quá khi đi theo Diệp Bạch Đinh, cẩu tử lại không giống vậy, vừa lãnh đạm, vừa uy phong.

Vẫn là lối đi thật dài kia, chật hẹp, u ám, trản đuốc trên vách chỉ có thể chiếu quanh bước chân, yên tĩnh không tiếng động, không có người khác, Diệp Bạch Đinh chậm rãi đi ở phía trước, cẩu tử chậm rì rì theo ở phía sau, không chạy không kêu, không xa, cũng không gần.

Diệp Bạch Đinh vẫn luôn nghĩ về vụ án, đi rất chậm, hơn nữa càng lúc càng chậm, đến cuối cùng giống như đi không nổi, bất tri bất giác ngừng tại chỗ......

Đột nhiên sau eo bị đụng một cái, ấm áp mềm mại, lực đạo rất nhẹ, chạm vào còn chưa rời đi, giống như đang cẩn thận đỡ hắn.

Hắn rũ mắt nhìn, liền đối diện một đôi mắt đen láy ướt dầm dề của cẩu tử.

Cẩu tử thấy hắn nhìn xuống, người cũng không té, lập tức cộp cộp cộp lui ra sau vài bước, dừng lại, hướng về hắn 'uông' một tiếng, thanh âm không có một chút hung dữ nào, như đang muốn nhắc nhở hắn đi đường cho đàng hoàng.

Diệp Bạch Đinh liền híp mắt.

Ngươi cũng không quá cao lãnh nha...... Quan tâm ta? Vậy ta không khách khí nữa.

Tâm cơ pháp y nảy ra ý hay, tiếp tục đi về phía trước, lúc đầu đi đàng hoàng, không nhanh không chậm, tốc độ thích hợp, sau đó từ từ chậm lại, càng lúc càng chậm, đột nhiên, chân trái vướng chân phải, ngã một cái sang bên cạnh ——

Phi thường nguy hiểm, mắt thấy liền sắp ngã xuống!

Cẩu tử gấp gáp chịu không nổi, lập tức nhảy tới, dùng thân thể chen giữa Diệp Bạch Đinh và vách tường, như thể muốn thay hắn lót đệm, không bị ngã đau.

Nào biết chờ tới không phải thân thể của nhân loại, mà là tay.

Diệp Bạch Đinh đã sớm chuẩn bị, sao có thể ngã? Thuận thế ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm cẩu tử vào ngực, cứng ngắc ——

Đồ keo kiệt, ta còn nựng không được ngươi?

Cẩu tử vẻ mặt khiếp sợ, trực diện cảm nhận nhân loại vô sỉ, thế nhưng còn giở trờ? Đáng thương nó đã bị chế trụ, bốn chân quơ quơ một hồi, không muốn cắn người, lại sợ thương đến người, động tác trước sau cũng không làm gì được, thì......chạy không được mà, chỉ có thể ô ô gâu gâu mà giãy giụa.

"Suỵt —— ngoan, không có việc gì a, không có việc gì......"

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng giở trò với cẩu tử. Hắn là pháp y, học qua giải phẫu, có nghiên cứu huyệt đạo cơ thể người, cộng thêm các loại tư thế hút miêu hút cẩu đời trước, bắt lấy lông xù xù dễ như trở bàn tay, hắn rất hiểu phải nựng làm sao cho chúng thoải mái!

Từ trên xuống dưới, nhanh tay xoa một trận, cẩu tử đã từ ô ô giãy giụa, biến thành khoe bụng với hắn, để hắn sờ.

"Thích à?" khóe môi Diệp Bạch Đinh nhếch cao, "Vậy về sau đừng có ngại, hửm? Thích ta thì nói, cao lãnh như vậy làm cái gì......"

Nựng cẩu tử một hồi, Diệp Bạch Đinh sảng khoái hơn nhiều, nhưng cẩu tử lại có điểm thẹn thùng, đưa hắn đến cửa lao liền chạy mất, không chút lưu luyến.

Diệp Bạch Đinh cười cười, vừa định đẩy cửa đi vào, đột nhiên cảm giác không đúng, trên cửa lao...có thứ gì đó.

Nghe được hắn trở về, người Thân Khương trước đó an bài đến khóa cửa, Diệp Bạch Đinh làm bộ đỡ khung cửa, lấy thứ kia xuống, chờ người đi rồi, mới mở ra.

Đây là một tờ giấy, giấy Tuyên Thành trắng mềm, hương mực thoang thoảng, chữ viết thật sự xinh đẹp, là sấu kim thể*, rất hoa lệ, mặt trên là một câu mời: Quân phong tư nổi bật, ngô tâm cực mộ chi, nguyện vì hữu*.

*đây là một thể chữ viết, hình dáng rõ ràng, thon mảnh xinh đẹp, không cứng như chữ khải, cũng không cuồng như chữ thảo, mà rất thanh tú tinh xảo, tiểu Thiên Chân trong Đạo Mộ Bút Ký là tập viết theo thể chữ này. Ai muốn nhìn xem nó ra sao thì cắt cái này 瘦金体 dán vô google images sẽ biết.

*câu trên đại khái là nói cậu có phong tư nổi bật, lòng tôi rất hâm mộ, muốn kết bạn

Trong nhà lao Chiếu Ngục xuất hiện cái này, nhìn kiểu gì cũng thấy ái muội, nhưng trong mắt Diệp Bạch Đinh, đây mới không phải là tư tưởng khuynh mộ, kết bạn gì gì đó, đây là trần trụi phô trương cùng uy hiếp.

Ở chỗ này, người nào mới có thể tự do lui tới, gắn đồ lên cửa của ngươi? Cẩm Y Vệ có thể, ngoại trừ Cẩm Y Vệ thì sao?

Tất nhiên là người càng có tâm cơ thủ đoạn, trong âm u cũng có biện pháp ngưng tụ lực lượng.

Chiếu Ngục vật tư hiếm hoi, đừng nói đồ ăn nước uống, ngươi có thể giành được đã là có bản lĩnh, nhìn lại người viết chữ này, giấy Tuyên Thành chất lượng tốt, bút mới không sờn ngòi, hương mực gần như không có chút mùi hôi nào, có thứ nào là vật phàm?

Mảnh giấy này, là cố ý triển lãm thực lực với hắn, tuyệt đối không có khả năng là Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ không cần phải dùng phương thức như vậy......

Khóe môi Diệp Bạch Đinh cong lên thành một nụ cười nghiền ngẫm, Chiếu Ngục này, vậy mà còn có tù phạm sống tốt hơn cả hắn? Truyền tới mảnh giấy này, là có mục đích gì?

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên nhớ tới lời lão ngỗ tác Thương Lục, nơi có người liền có giang hồ, quan có quan đạo, phỉ có phỉ đạo......Chiếu Ngục này, nước ngầm mãnh liệt, tuyệt đối không yên ổn.

Nơi này có hoàn cảnh đặc thù, tư duy không thể cùng cấp với bên ngoài, người ta vất vả như vậy, vừa khoe khoang, vừa tiếp cận, coi trọng cái gì của hắn, là Thân Khương sau lưng hắn? Hay là bản lĩnh nghiệm thi phá án?

Mặc kệ là cái gì, ngưỡng mộ hay không chỉ là phụ, người này, sợ là có việc muốn hắn làm.

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi phát hiện tờ giấy nhỏ ——

Thân Khương (hết hồn): Tổn thọ lạp! Thế nhưng có người luẩn quẩn trong lòng, thích loại tàn nhẫn như Kiều thiếu gia!

Cừu Nghi Thanh (tay ấn Tú Xuân đao, phát run ): Tìm chết.

Thân Khương (lung tung gật đầu): Không sai, người thích Kiều thiếu gia không phải muốn chết thì là gì?

Cừu Nghi Thanh (rút đao): Ngươi cũng chết luôn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro