Chương 62 Ngươi cảm thấy mấy nữ nhân này thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân Khương nhìn nhìn cuốn sổ nhỏ của mình, người được kêu lên đầu tiên, là hỏa sư Tôn Bằng Vân.

"Thân bách hộ, đã lâu!" Tôn Bằng Vân thật ra không sợ hãi, đi lên liền chắp tay hành lễ, nụ cười còn rất lớn.

"Ngươi cũng vất vả," Thân Khương cúi đầu nhìn nhìn vấn đề trên giấy, hỏi chuyện cũng không quá nghiêm túc, "Gần nhất vẫn bận rộn?"

Tôn Bằng Vân: "Hai ngày nay cũng không có gì chỉ là chuyện mấy trận hỏa hoạn này, có chút đáng sợ a."

Thân Khương nhướng mày: "Nha, ngươi còn sợ hãi? Nghe nói ngươi là hỏa sư có lá gan lớn nhất, mặc kệ tình huống hỏa hoạn gì, ngươi đều xông vào đầu tiên."

"Vậy cũng sợ a, là người đầu tiên vọt vào, nếu xảy ra chuyện, thì người đầu tiên chết còn không phải là ta? Tình huống này lửa càng lớn, ta không phải càng nguy hiểm sao?" Tôn Bằng Vân thở dài, "Nhưng ta... nhưng ta cũng không làm khác được, một đống huynh đệ thuộc hạ, cũng chỉ có chút bản lĩnh này."

Trên bàn của Thân Khương bày ra hai phần giấy Tuyên Thành, một phần là hồ sơ vụ án, thông tin tra được từ người bị tình nghi, trong đó Tôn Bằng Vân bị hắn để ở trên cùng, một tờ là vấn đề phải hỏi mà Kiều thiếu gia viết cho hắn.

Hắn liếc mắt một cái, hỏi: "Hỏa sư, ngươi thu được khiếu nại nhiều nhất, có phải ngày thường tính cách không tốt lắm hay không?"

"Ngươi nói là mấy kẻ mắng ta đó sao?" Tôn Bằng Vân nhướng nhướng mày, chẳng hề để ý, "Vội lên sao ta có thể để ý các nơi? Ngươi nói chuyện nguy hiểm như hỏa hoạn, ngươi đau lòng nhà của ngươi, đau lòng xiêm y tiền tài của ngươi, còn có đau lòng hai miếng ăn kia, khóc lóc gào đòi nhào vào trong, bên ngoài xem náo nhiệt cũng không ít, một chút cũng không chú ý khoảng cách, te te chồm ra phía trước, đây không phải là không muốn sống sao? Ta không phải chưa nhẹ nhàng khuyên qua, nhưng ai nghe? Không có biện pháp, phải hung một chút, chuyện thái độ ta nhận, cũng thật sự không còn cách nào khác, lần tới đụng phải, ta vẫn như vậy."

Thân Khương: "Ngươi còn chưa đón dâu? Trong nhà một cái muội muội, một cái tẩu tử, hình như thân thể cũng không quá khỏe mạnh?"

Tôn Bằng Vân: "Nếu là gia cảnh tốt, huynh trưởng có thể cưới một tẩu tử tốt một chút, bệnh của muội muội cũng không đến mức kéo, ta cũng không cần đi làm chuyện dùng mệnh mà đua này, có thể thế nào, ráng thôi."

"Biết vì sao mà kêu ngươi đến hỏi chuyện không?"

"Biết đại khái, là thẩm vấn."

"Vậy nói một chút đi, người chết Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, đều quen biết đi? Quen như thế nào?"

"Cái này thật đúng là có chút trùng hợp, nhà Phương thị đại khái hai tháng trước giống như bị lấy nước, ta dẫn người đi, nàng là chủ mẫu mà, trong ngoài lo liệu an bài, tự nhiên liền quen biết," Tôn Bằng Vân lại nói đến Dư Hồng Diệp, "Trong trận hỏa hoạn trước đó, lần tiệm bán thuốc bị thiêu đó, tình hình hoả hoạn rất lợi hại, tiệm vải bên cạnh cũng bị lan qua, nhà kho thiêu mất một nửa, Dư Hồng Diệp là khách quen của tiệm vải này, để tâm đến đơn hàng nàng đặt trước đó, quấn lấy ta đòi ta giúp nàng nhìn tình huống bên đó trước, ta bị nàng quấn đến phiền, còn mắng nàng, nàng cũng nóng lên, chúng ta liền......cãi cọ vài câu."

"Mắng nàng cái gì?"

"Đại khái chính là phụ nữ vô tri, tóc dài kiến thức ngắn linh tinh? Ta còn cảnh cáo nàng không được quấy rối, gây trở ngại công việc của chúng ta."

"Vương Thải Liên thì sao?" Thân Khương xoa tay, "Quen biết như thế nào?"

Tôn Bằng Vân gãi gãi đầu: "Nàng sao, có người giúp đỡ, làm mai cho hai chúng ta."

"Ngươi cảm thấy nàng thế nào?"

"Thế nào......là sao?"

"Ngươi không coi trọng nàng?"

"Việc này khẳng định là không thành," Tôn Bằng Vân lắc đầu như trống bỏi, "Ta có vô dụng nữa, cũng là một nam tử tráng niên, có việc làm, có kiếm tiền, cưới cái bà nương về, không nói giúp ta được nhiều ít, ít nhất không thể......không thể quá kém."

Thân Khương: "Tuổi này còn chưa thành thân, ngươi không nóng nảy? Vương Thải Liên tuy thân mình không tốt, lại có một tay bản lĩnh thêu hai mặt, sẽ không liên lụy ngươi."

Tôn Bằng Vân: "Sốt ruột cũng không thể tùy tiện cưới cái bà nương a, nàng đáng thương thì có đáng thương, lại sinh không ra hài tử, có thể kiếm chút tiền thì có ích lợi gì? Nàng bệnh chết, ta còn phải xử lý tang sự cho nàng."

Thân Khương dừng một chút, lại hỏi: "Phương Tình Mai thì sao? Nàng thế nào?"

"Quá béo?" Tôn Bằng Vân nói liền nhíu mày, "Không phải ta nói, nàng phải quản cái miệng kia của nàng, béo thành như vậy, là nam nhân nhìn đều không thoải mái, chính bản thân nàng có lẽ cũng không thoải mái cho lắm đi, không phải cũng đang uống thuốc sao? Ăn cơm ít chút, nói không chừng là có thể khỏe."

"Dư Hồng Diệp thì sao? Ngươi cảm thấy nàng làm người thế nào?"

Tôn Bằng Vân xuy một tiếng: "Lả lơi ong bướm đi? Nghe nói cho nam nhân của nàng đeo không ít nón xanh, gác trên người của ai mà chịu nổi?"

Thân Khương: "Nhìn không ra tiểu tử ngươi lại rất thích nghe ngóng a."

"Haizz, đó còn không phải là ngài hỏi sao, ngài không hỏi, sao ta dám nói với Cẩm Y Vệ mấy thứ này......"

Sau bình phong.

Cừu Nghi Thanh đem trà đã pha đẩy qua cho Diệp Bạch Đinh, thân thể cũng chồm qua, thanh âm ép rất thấp: "Có thấy gì không?"

Bởi cửa không đóng, chỉ cách thính đường bên ngoài một tấm bình phong, không tiện cao giọng nói chuyện cản trở hỏi cung, hai người cách nhau rất gần, giọng nói cơ hồ trộn lẫn hơi thở, dừng ở bên tai.

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu.

Hung thủ biết mình phạm tội, phàm là đầu óc thanh tỉnh, gặp quan phủ hỏi chuyện, nhiều ít đều sẽ giả vờ một chút, hắn tuy học qua tâm lý học, ngẫu nhiên còn có thể nếm thử làm cái đơn giản trắc tả, lại không rành vi biểu tình, chỉ có thể dựa theo nội dung câu trả lời của người bị tình nghi và phân tích logic, xem có khả năng nói dối hay không, có giấu diếm cái gì hay không.

Hắn tiếp nhận trà, cũng chồm chồm qua phía Cừu Nghi Thanh: "Nhìn một chút."

......

Thân Khương ngoài kia, đã hỏi tiếp: "Lúc trước đã nói với ngươi, nghĩ lại kỹ xem mấy lần cháy nổ này, người là người đầu tiên vọt vào, có nhìn thấy cái gì không bình thường hay không, mấy ngày nay, có nhớ ra chưa?"

Tôn Bằng Vân vẫn lắc đầu: "Ta thật không có phát hiện có cái gì đặc thù, tình huống hỏa hoạn mà, còn không phải là từ điểm cháy bắt đầu, chậm rãi bao trùm xung quanh sao? Mỗi khi ta đến, chính giữa đều đã cháy đến không còn nhận ra, có cái gì bất thường, sao có thể nhìn ra được? Thật sự muốn nói đặc thù, ta hình như có nhìn thấy một tấm vải đỏ? Vuông vức, lớn như mặt bàn bát tiên, hơi dơ, có chỗ dính đen tuyền cũng không biết là dính cái gì, bất quá ta cũng không chú ý, chắc là sau đó cũng cháy sạch, sau đó khi ghi chép hiện trường đám cháy, thì không thấy tấm vải đó nữa."

Thân Khương nhìn chằm chằm hắn: "Mỗi lần đều có?"

Tôn Bằng Vân: "Hình như là vậy?"

"Trừ nó ra thì sao?"

"Vậy thì không có, ngay cả tấm vải cũng có khả năng là ta sốt ruột nhìn lầm, lửa lớn đang cháy, chỗ nào không đỏ? Ta cũng không dám nói bừa."

"Biết Trương Hòa Thông không?" Thân Khương lật hồ sơ, Trương Hòa Thông, chính là nam thi được phát hiện cùng chỗ với Dư Hồng Diệp.

Tôn Bằng Vân gật đầu: "Trương đại nhân a, gần đây chính là danh nhân trong ngoài vòng, ai không biết? Nghe nói ôm việc của hoàng gia, xuân phong đắc ý, sau đó không lâu liền sắp lên đầu gió."

"Ồ?"

"Bách hộ đại nhân thế nhưng không biết sao?" Tôn Bằng Vân còn kinh ngạc, "Lần này trong cung các quý nhân liền muốn tế hoàng lăng, bao nhiêu việc, Trương đại nhân được phân công chuẩn bị linh tinh như xe ngựa cho mấy nương nương, xe nương nương dùng cái gì ăn cái gì tiêu khiển cái gì, khi nào khởi hành khi nào đến đâu, hắn biết rõ nhất!"

Thân Khương: "Ngươi cũng nịnh bợ?"

"Cái đó thì không có, chuyện các quý nhân, liên quan gì đến một hỏa sư như ta?" Tôn Bằng Vân còn nói đùa một câu, "Chẳng lẽ ngày quan trọng như vậy, còn bị cháy hay sao?"

"Cho nên ngươi chỉ là nghe nói qua về hắn, thấy mặt nhận ra, ngày thường cũng không có quan hệ cá nhân?"

"Không có, người ta đâu thèm nhìn ta."

Thân Khương nhìn chằm chằm Tôn Bằng Vân một lúc, tiếp tục: "Đêm 20 tháng 10, sáng sớm 4 tháng 11, đêm 12 tháng 11, sáng 15 tháng 11, đêm 25 tháng 11, 26 tháng 11...mấy thời gian này, ngươi ở đâu, làm gì, có nhớ không?"

Tôn Bằng Vân: "Qua lâu như vậy, sao ta nhớ nổi? Thời gian gần đây bận việc, buổi tối ta không phải đang trực ban thì là ở nhà ngủ, ngày 4 tháng 11 và 15 tháng 11 hai ngày này buổi sáng ta nhớ, 26 tháng 11 cũng vậy, không phải là cháy sao? Ta lần nào cũng xông vào đầu tiên! Nhận được thông báo liền đi, không tin ngươi hỏi công văn của chúng ta, hắn kỹ tính nhất, việc cũng không làm sai, trên ghi chép nhất định nhớ rõ rành mạch!"

"Được, hôm nay liền đến đây, ngươi về trước đi."

"Vậy được, có việc ngài cứ gọi, ta lập tức tới!"

Thân Khương gọi người tiếp theo, chính là hỏa sư công văn, Lý Tuyên Mặc.

So với đội trưởng trước đó, Lý Tuyên Mặc thoạt nhìn văn nhã hơn nhiều, dáng người không cường tráng như Tôn Bằng Vân, hơi gầy, tư thế đứng lại rất ưu nhã, mặt mày cũng thong dong, chế phục hỏa sư bình thường, hắn mặc ở trên người lại đẹp hơn người khác.

Thân Khương: "Còn chưa đa tạ ngươi lúc trước lấy cho ta hồ sơ ký lục."

Lý Tuyên Mặc chắp tay, vô cùng tiêu sái: "Đại nhân không cần nói cảm ơn, đều là chức trách của thuộc hạ."

"Ngươi tinh tế như vậy ——" Thân Khương nhìn hồ sơ ghi chép mượn đến, "Ta thấy ghi chép trước sau của đội này, ngay cả việc đội trưởng của các ngươi bị rách hổ khẩu, không muốn băng bó cũng có, đội trưởng các ngươi vừa rồi còn khen ngươi với ta nói ngươi làm việc không có sai sót, cho dù chuyện hắn đã quên, hỏi ngươi một chút liền rõ......"

Lý Tuyên Mặc: "Chức trách thôi, không dám tham công."

Thân Khương: "Cẩn thận phụ trách tất nhiên là chuyện tốt, nhưng hỏa sư phần lớn là mấy gã thô thiển, không thích bị câu thúc, ngươi như vậy, có thể có chút khó ở chung hay không?"

"Thật ra cũng không có," Lý Tuyên Mặc mỉm cười, "Mọi người đều hiểu lý lẽ, làm việc liều mạng này, ta xuất lực không được, ít nhất có thể nghĩ vài biện pháp, không dám tranh công trước mặt Bách hộ, nguyên bộ lưu trình nhận cứu hỏa kết thúc công việc này, có rất nhiều đều là thông qua ta kiến nghị cải thiện, tốc độ nhanh, công lao lớn, mọi người đều rất vui vẻ."

Thân Khương gật gật đầu: "Ta đã đến chỗ các ngươi, cũng có nghe nói, ngươi có tài hoa, không thua quan viên bình thường, nghe nói ngươi cũng thường xuyên tổ chức tiệc tùng, an bài đồng liêu thả lỏng uống rượu?"

Lý Tuyên Mặc: "Phải. Bọn họ phần lớn thay nhau bận việc bên ngoài, ta mỗi ngày phụ trách ghi chép chuyện lớn chuyện nhỏ, sắp xếp ca trực hoặc thăm hỏi, thời gian của bọn họ ta rõ ràng nhất, mọi người đều vất vả, một trận lửa chính là quá mệnh giao tình, đã sớm kêu cùng nhau uống rượu, mà mãi không có thời gian, vừa lúc ta tiện tay, liền hỗ trợ an bài thời gian, về lâu về dài, các huynh đệ nhận ân tình của ta, nguyện ý cho vài phần mặt mũi, cũng là phúc phận của ta."

Thân Khương: "Nhà ngươi có những ai?"

"Không phải trước kia đã hỏi qua......" Lý Tuyên Mặc nhíu mày, nhìn thấy Cẩm Y Vệ công văn đang cầm bút phụ trách ghi chép đứng gần đó, liền hiểu rõ, thái độ thập phần phối hợp, "Ta thời trẻ gia cảnh còn coi như không tồi, trước kia cũng có thể được xưng một tiếng công tử, sau này gặp hỏa hoạn, gia đạo sa sút, liền chỉ còn ta cùng muội muội, muội muội bị nhận đến nhà ngoại dưỡng, hiện tại còn chưa xuất giá, ta không mong gì khác, chỉ mong ta làm ca ca, có thể tích cóp cho nàng ít của hồi môn."

Thân Khương: "Ngươi và Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp đều có quen biết?"

"Đúng vậy."

"Quen biết ra sao?"

Lý Tuyên Mặc nghĩ nghĩ, nói: "Vương Thải Liên...... Là có người móc nối, làm mai cho đội trưởng chúng ta, hình như là gần hai tháng trước? Lúc xem mắt, không khéo để ta bắt gặp, cũng không quá quen thuộc, chỉ nói vài câu. Phương Tình Mai là nhà có cháy, đội trưởng dẫn người đi dập lửa, phụ trách toàn bộ ghi chép, giao tiếp với mọi người đều là ta, trừ đội trưởng ra, ta cùng nàng nói chuyện nhiều nhất. Dư Hồng Diệp...... Hình như là hôm tiệm bán thuốc cháy, vì tiệm vải cách vách bị lan đến, đội trưởng không nghe nàng nói giúp nàng đi cứu đống vải của nàng, nàng vô cùng tức giận, tuyên bố muốn nói cho cấp trên của chúng ta, ta phải qua đó làm lành một trận......"

"Có thể là biết mình quá mức, nàng sau đó có chút ngượng ngùng, thấy bộ dáng ta cũng đoan chính, còn tốt tính, nói là quen nhiều người, sau này sẽ làm mai cho ta, nhưng cũng chỉ có vậy, không có gì khác."

Thân Khương: "Nói đến làm mai, ngươi hình như còn lớn hơn đội trưởng các ngươi hai tuổi? Không nóng lòng?"

Lý Tuyên Mặc liền cười: "Nói thật, đại trượng phu sợ gì không có vợ? Thật sự có bản lĩnh, lão già 70 cũng có thể có cái mỹ kiều nương, ta không có chí khí gì, cũng hy vọng có thể lập nghiệp trước lại thành gia, cũng thật sự không nóng lòng"

Thân Khương dừng một chút: "Ngươi cảm thấy ba nữ nhân này thế nào?"

Lý Tuyên Mặc có vẻ không hiểu: "Ý đại nhân là......"

Thân Khương: "Cảm giác của ngươi, nói thẳng là được."

Lý Tuyên Mặc thở dài: "Đều rất đáng thương, sao lại gặp phải chuyện này chứ."

Thân Khương: "Còn gì nữa? Chỉ vậy thôi?"

Lý Tuyên Mặc ngẩn ra: "Ta cùng các nàng thật sự không quá quen thuộc."

"Trương Hòa Thông Trương đại nhân thì sao? Quen biết không?"

"Thật ra có may mắn gặp qua, Trương đại nhân gần đây rất nổi bật, bận chuyện cho quý nhân, thứ muốn nhọc lòng rất nhiều, bởi vì tháng này liên tiếp nổi lửa mấy vụ, hắn trong lòng bất an, còn chuyên môn chạy tới chỗ chúng ta hỏi một chuyến, ta đích thân tìm hồ sơ tư liệu cho hắn, Trương đại nhân là người rất tinh tế có trách nhiệm, nếu không chết, tiền đồ tất nhiên trải rộng."

"Tối 30 tháng 10, sáng 4 tháng 11, tối 12 tháng 11, sáng 15 tháng 11, tối 25 tháng 11, 26 tháng 11......mấy ngày này nhớ không? Ngươi ở đâu, làm những gì?"

Lý Tuyên Mặc trầm ngâm một lát: "30 tháng 10 ta có ấn tượng, ngày đó là sinh nhật muội muội ta, ta giữa trưa hết giờ làm liền đi nhà ngoại, sau khi ăn qua cơm chiều, đến khuya mới về. Sáng ngày 4 tháng 11 và 15 tháng 11 cũng nhớ rất rõ, hỏa hoạn ở cửa hàng pháo trúc và tiệm thuốc, chẳng phải lúc đó sao? 12 tháng 11 không có ấn tượng gì, 26 tháng 11 Chỉ Huy Sứ cứu người trên đường, ngăn chặn một trận hỏa hoạn lớn, chúng ta xử lý đều không cần phí chút sức nào, rất là cảm kích, ngày 25, còn không phải là trước một ngày sao? Đêm đó ta làm ra trễ, cũng......không có gì đặc biệt phát sinh."

"Vì sao lại khựng lại?"

"Là đột nhiên nhớ tới, trước khi vào ca đêm, khi ta vào nha thự để giao ban, hình như có nhìn thấy Trương đại nhân...... Không biết có thể làm chứng cứ hay không?"

Thân Khương đột nhiên híp mắt: "Ồ? Nhìn thấy hắn đi đâu, làm cái gì?"

"Làm cái gì thì không biết," Lý Tuyên Mặc lắc lắc đầu, "Ta đang vội vã đi làm, cùng một huynh đệ trước đó giao ban, đi khá gấp, chỉ nhìn thấy trên cánh tay Trương đại nhân đắp một tấm vải, đang vội vàng về hướng đường Nam Phong...... chỉ có vậy."

Thân Khương lại hỏi thêm hai câu, thấy hắn biết đến thực sự không nhiều lắm, mới hỏi tình hình hoả hoạn: "Mới vừa rồi đội trưởng các ngươi ở đây, ngươi biết chứ?"

Lý Tuyên Mặc: "Biết, chúng ta đi cùng lại đây."

"Hắn nói tình huống hoả hoạn khẩn cấp, lúc đi vào chỉ lo cứu hoả, không thể chú ý đến cái gì khác, ẩn ẩn nhớ là từng thấy một khối vải đỏ vuông vức ở trong đám cháy, nhưng cũng không xác định, ngươi phụ trách ghi chép hiện trường từ đầu đến cuối, có ấn tượng không?"

"Có."

Lý Tuyên Mặc trả lời vô cùng dứt khoát: "Đám cháy đỏ bừng một vùng, đội trưởng đi vào là cứu chữa, cần tranh thủ thời gian, nhớ không rõ là bình thường, nhưng ta phụ trách ghi chép hiện trường từ đầu đến cuối, đích xác phát hiện hai tấm vải đỏ, tấm đầu tiên là ở cửa hàng pháo trúc, lúc đó không có người thương vong, cửa hàng tuy bị thiêu hơn phân nửa, cũng có rất nhiều đồ vật không bị thiêu hủy, mảnh vải đỏ này là một trong số đó, còn rất hoàn chỉnh; tấm thứ hai là phát hiện trong tiệm thuốc, chỉ là tình huống hỏa hoạn ở tiệm bán thuốc khi đó quá mức nghiêm trọng, tấm vải đó bị thiêu hủy nghiêm trọng, chỉ còn chưa đến nửa tấm...... Bách hộ đại nhân đây là? Ta không biết nó có trợ giúp gì đối với điều tra của ngươi hay không, chỉ dựa theo quy củ sửa sang gói lại đóng dấu cất đi, đại nhân nói một tiếng, tùy thời đều có thể mang đến."

Đừng nói là Thân Khương, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh sau bình phong nghe được đều có chút ngoài ý muốn, đây là tin tức mới, trước đó không phát hiện.

"Có ý tưởng gì không?" Cừu Nghi Thanh lại lần nữa cúi người qua, hơi thở phả bên tai Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh cảm giác bên tai hơi nóng, đại khái là phong hàn chưa lành?

Hắn hơi kéo ra khoảng cách với Cừu Nghi Thanh, đầu ngón tay chấm chấm lên nước trà, viết lên bàn: Cần phải nhìn thấy vật thật.

Cừu Nghi Thanh trở về cái: Được.

Chữ của Diệp Bạch Đinh tròn tròn mập mập, còn liền nét, lại vì viết quá nhanh rất khó đọc ra, thoạt nhìn......khỏi cần thoạt nhìn, chính là xấu, khó coi, người kia tùy tùy tiện tiện một chữ, ưu nhã xinh đẹp, có gân có cốt, làm đám chữ tròn tròn mập mập kia trở thành trò đùa.

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, nâng lên viết cho Cừu Nghi Thanh cười cười: chữ của ngươi rất đẹp.

Đốt ngón tay thon dài của Cừu Nghi Thanh cũng rất nhanh: Ngươi cũng vậy.

Diệp Bạch Đinh:......

Vậy thì thẩm mỹ của ngươi thật chẳng ra gì.

Bên ngoài bình phong, Thân Khương lại hỏi thêm vài vấn đề, đã cho Lý Tuyên Mặc lui xuống, thay một nam nhân khác, tuổi khá lớn, đã bất hoặc*, tên Ngô Tân Lập, mấy người trước đó mặc kệ có vui vẻ hay không, trên mặt đều là thoải mái, người này thì không, vừa ra liền mang vẻ mặt tối tăm, giống như ai thiếu hắn mấy vạn lượng bạc.

*ngoài 40 tuổi

"Ngươi đã làm Lễ Bộ thị lang, không phải nên có nhân mạch rộng lớn, con đường làm quan thông thuận sao? Vì cái gì còn bị bãi miễn?"

Ngô Tân Lập vung tay áo, hừ một tiếng: "Còn không phải thế nhân ngu xuẩn, ngồi không ăn bám, chỉ thích nghe người khác nịnh bợ vuốt mông ngựa, chỉ toàn tin tiểu nhân, không tin quân tử sao."

"Ngươi là quân tử?"

"Đương nhiên!"

Thân Khương thiếu chút nữa té khỏi ghế, với bộ dạng đúng lý hợp tình, không chút khiêm tốn này, còn dám nói chính mình là quân tử? Không coi ai ra gì, duy ngã độc tôn, tính cách như vậy, hèn chi bị người khác xa lánh.

"Ngươi 'kiên định tự tin' như vậy, thường ngày không bị người nhà nói sao?"

"Các nàng biết cái gì? Một đống người già phụ nữ và trẻ em, tóc dài kiến thức ngắn, trừ việc nhóm lửa nấu cơm giặt giũ xếp chăn, còn có thể làm gì?"

"Trong nhà ngươi đều là nữ nhân?"

"Năm đời đơn truyền, tổ phụ cùng phụ thân toàn đã tạ thế, ta là con trai độc nhất, trụ cột trong nhà."

Thân Khương trơ mắt nhìn Ngô Tân Lập sửa sửa góc áo, còn rất kiêu ngạo. Không phải, ngươi đã bị thôi chức quan, không bổng lộc không thu nhập, toàn dựa vào người khác dưỡng, ngươi kiêu ngạo cái gì!

"Là......sao?"

Bản thân Ngô Tân Lập còn không hài lòng: "Nhà có mẹ già vợ con gái, già, cũng gần vào quan tài, đồ trong tay vẫn cứ nắm chặt không bỏ, cho ta thì đã sao? Ta có bạc không phải cũng là để khơi thông, đến lúc đó nếu bà ta đi, cũng vinh quang không phải sao? Thê tử cũng đã sớm là bà thím trung niên, một chút tư sắc cũng không có, chỉ biết nhìn chằm chằm bên người ta có tiểu thiếp hay không, cũng không xem nàng ta béo như heo, từ đâu ra mặt mũi mà ghen tuông? Ta liếc nhìn nàng một cái đều muốn phun, nếu không phải do của hồi môn của nàng phong phú...... A, của hồi môn phong phú như vậy, phàm là có ý muốn giúp ta, ta cũng có thể mỗi ngày ra vẻ, che lại lương tâm khen nàng hai câu. Nữ nhi, a, thứ bồi tiền thôi, bộ dạng không xuất sắc, tài hoa không xuất chúng, còn mệnh trung khắc phu, ta muốn tìm cái liên hôn đối tượng không tồi cũng không với tới, cần nó có ích lợi gì?"

Thân Khương nghe xong: "Ngươi đây......có phải thành kiến có chút lớn hay không?"

Ngô Tân Lập nhất mí mắt: "Cái gì mà thành kiến? Ta nói không đúng sao? Nhà ai không như vậy? Nữ nhân vô dụng, không bằng vứt đi cho xong."

Thân Khương cười lạnh một tiếng, nói chuyện với thứ ghê tởm này không nổi, dứt khoát trực tiếp hỏi vụ án: "Vương Thải Liên, Phương Tình Mai, Dư Hồng Diệp, đều biết sao? Biết cái gì?"

Ngô Tân Lập lại có chuyện nói: "Vương Thải Liên là bạn thân của nữ nhi ta, ngươi nhìn xem, người bộ dạng không được, ngay cả mắt nhìn cũng không tốt, nó cũng biết chính mình mệnh trung khắc phu, còn không ôn nhu hiền huệ một chút, tìm đám cao môn quý nữ đó nịnh bợ nhiều hơn, còn đi chơi với cái bà nương xấu xí làm cái gì? Thứ trên mặt Vương Thải Liên kia đen đủi cỡ nào! Mỗi ngày chơi với nó, các quý nữ sao không càng ngày càng xa lánh! Còn nói cái gì mà Vương Thải Liên là người có chí khí, nó cũng không muốn dựa vào người khác, sống rất xuất sắc, xuất sắc cái rắm, ngay cả gả cũng gả không ra, không nam nhân nào thèm, ngươi còn cho là xuất sắc? Còn không bằng một sợi dây thừng treo cổ, để lão tử ngươi đỡ tốn tiền cơm!"

Thân Khương thật sự không xong, ngắt lời hắn: "Phương Tình Mai thì sao?"

Ngô Tân Lập lại cười lạnh: "A, Phương thị là thê tử của bạn thân ta. Thật đúng là rất có duyên phận, heo mập liền thích ở chung với heo mập, mỗi ngày đều nói chuyện ăn uống, chuyện quán xá, có cái gì để nói, các ngươi sao không dọn dẹp lại bản thân một chút, cùng Dư Hồng Diệp kia học làm sao để câu dẫn nam nhân chứ!"

Thân Khương: "Dư Hồng Diệp?"

"Nữ nhân này lả lơi ong bướm, ai không câu dẫn? Tiệc nhỏ gặp ta liền muốn chào hỏi, còn không phải là coi trọng ta? Ta cũng lười để ý đến nàng ta."

"Được rồi," Thân Khương lại ngắt lời, miệng chó không khạc được ngà voi, dù sao cũng không phải lời gì hay, khỏi cần nói nữa, "Tối 30 tháng 10, sáng 4 tháng 11, tối 12 tháng 11, sáng 15 tháng 11, tối 25 tháng 11, 26 tháng 11, ngươi làm những gì?"

"Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?" Ngô Tân Lập còn rất có lý, "Ngươi nhớ rõ ngươi bốn ngày đêm vừa qua ăn cơm ăn cái gì sao? Đều không nhớ rõ, không biết!"

Thân Khương tức đến cười: "Vậy ngươi quen Trương Hòa Thông Trương đại nhân sao?"

Ngô Tân Lập phất tay áo, âm dương quái khí: "Ta thật ra cũng muốn quen hắn, nhưng người ta bận như vậy, làm sao có thời giờ đi làm quen với người khác?"

Thân Khương:......

Ngô Tân Lập còn ra vẻ ủy khuất bộ: "Hôm nay nếu không phải Bắc Trấn Phủ Tư các ngươi mời ta, ta cũng sẽ không tới!"

Tác giả có lời muốn nói:

Thân Khương (nào giờ chưa muốn chửi tục đến mức như vậy): Thứ gì vậy a! Lăn đi ngươi!

Diệp Bạch Đinh (híp mắt): Nắm tay cương.

Cừu Nghi Thanh (híp mắt): Ta cũng cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro