Chương 77 Đi lãnh phạt cho bổn sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân Khương quay đầu liền đi tra xét những người được mời đến đường hội, xem có ai có 'nghiệp vụ kỹ năng' tương đối đặc thù, có thể có liên quan đến vụ án này hay không.

Kết quả tra xét một vòng, không có thu hoạch gì, người hôm qua tham dự đường hội nếu có thể đưa phu nhân đến tham dự, tất nhiên là thập phần đứng đắn, ít nhất ở trước giờ Mùi, khi các phu nhân chưa rời đi thì rất đứng đắn, người được mời đến trợ hứng, nhìn từ danh sách thì không nhìn bất luận dị thường gì, không ai cùng mấy chữ 'kỹ năng đặc thù' có chữ dính dáng.

Tra không ra thứ muốn tìm, Thân Khương đổi phương hướng, tra những ai có quan hệ với những nơi 'tương đối vi diệu', tỷ như những người xướng tiểu khúc khiêu vũ trong đường hội, đều là xuất thân nhạc sư đứng đắn sao? Có ai đã từng lưu lạc nơi pháo hoa hay không? Các nam nhân quý vòng vì điệu thấp không trương dương, không phải thường có trò chuộc thân cho mấy cô nương thanh lâu còn chưa treo biển hành nghề sao?

Sờ soạn tra xét một tuần, vẫn không có thu hoạch.

Các cô nương nếu đã chuộc thân ra, hơn phân nửa là tính toán sau đó phải làm lương dân, đối với quá khứ của mình đều giấu kín, cho dù có ý tưởng khác, các quý nhân phía trên kiêng kị, các nàng cũng không dám đề cập.

Lấy thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, việc tra ra một chút chuyện quá vãng không tính là khó, các cô nương chống đỡ không được, ngươi tra được đồ vật ép hỏi đến trên đầu, các nàng phủ nhận không được, nhưng ngươi lại hỏi khác đi, tỷ như có thể có 'kỹ năng đặc thù' gì hay không —— vậy thì khẳng định là muốn lắc đầu, là thật không biết hay giả vờ không biết, không thể nào phán đoán.

Thân Khương thực thất vọng, không hỏi được gì từ các cô nương, dứt khoát chuyển qua mấy thanh lâu lớn, tìm đám tú bà hiểu biết cái này dùng đường tin tức bên trong, có cô nương nào đặc biệt am hiểu việc này hay không? Trong trí nhớ cũng được, kỹ thuật này ai biết, ai đã từng học qua?

Ánh mắt đám tú bà nhìn Thân bách hộ liền trở nên ý vị thâm trường. Cẩm Y Vệ này vừa nhìn mặt liền không phải khách quen của bọn họ, tới cửa trừ bỏ thẩm vấn còn có thể là cái gì? Bọn họ vừa tỏ thái độ đề phòng, khó nói nhiều chuyện, vừa không che giấu đủ kiểu chế nhạo trong mắt —— thật đúng là nhìn không ra, chẳng lẽ là Cẩm Y Vệ cũng hảo loại này?

Thân Khương chỉ tra một lúc, đã rớt một thân da gà, còn không có thu hoạch.

Thanh lâu mở cửa buôn bán, khẳng định là khách nhân loại nào cũng có, yêu thích như Lâu Khải, thanh lâu không phải không biết, nhưng việc này tương đối mẫn cảm, nhẹ, thì khách nhân không hài lòng, nặng, rủi thật xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ai có thể đứng vững? Cho nên chuyện như vậy, môn đạo* trong đó còn nhiều lắm.

*ý là chỉ đường ngang ngõ tắt, hoặc là cách luồn lách để tránh rắc rối, đẹp cả đôi đàng

Nơi mà hơi xa hoa hơn chút, rất ít có loại sinh ý này, các nàng tiếp đãi khách nhân phần lớn quyền cao chức trọng, thích tinh tế ân cần, hưởng thụ người khác hầu hạ, hứng khởi muốn chơi kích thích, cũng là bọn họ chơi người khác, không phải người khác chơi bọn họ, ngươi muốn hỏi cô nương nào am hiểu quất cái loại kia, tú bà nói không ra, nhưng ngươi muốn hỏi nam nhân nào sẽ như vậy, nàng lại biết rất nhiều.

Thực sự có hai ba chỗ nổi danh, có cô nương biết chơi cái này, cũng là ở loại thanh lâu kém hơn một chút, nơi đó tiếp đãi khách nhân không nói là nghèo, nhưng khẳng định không phải quyền cao chức trọng, hằng ngày kiếm ăn, không thiếu việc phải luôn tươi cười, buộc chính mình trường tụ thiện vũ, căng thẳng, còn không phải muốn khoan khoái một chút sao? Đương nhiên khách nhân như vậy cũng chiếm không quá nhiều, lòng tự trọng của bọn họ lại không quá mạnh, ngẫu nhiên chơi một lần, sẽ cảm thấy rất kích thích.

Nếu quyền cao chức trọng lại muốn chơi cái này, làm sao bây giờ? Người ta có vòng bí mật, có quen biết, cho dù là cô nương thanh lâu, cũng là đơn độc hẹn bên ngoài, trong lâu không nhìn không nghe không hỏi, toàn coi như không biết, xảy ra chuyện cũng không cần phụ trách không phải sao?

Thân Khương bận một ngày, một thứ quan trọng cũng không có được, quả thực là bận không.

Hắn ở trong lòng thầm mắng Lâu Khải chả ra gì, ngươi nói ngươi thích cái gì không được, lại thích cái này? Lão tử muốn giúp cũng không thể giúp! Hắn còn vô cùng hối hận, đi quá nhanh quá gấp, không nghe Kiều thiếu gia phân tích thêm chút, kẻ thích chơi trò chơi này có tâm lý gì? Có phải sẽ càng hiểu biết hơn một chút, mới có thể có càng nhiều thu hoạch hay không?

Nhớ tới trước khi nghiệm thi Kiều thiếu gia nói với Chỉ Huy Sứ, hình như thê tử của Lâu Khải có chút không thích hợp...... Thân Khương nghĩ nghĩ, thay đổi phương hướng, đi tra xét Lý thị.

Vừa tra thì trực tiếp làm cho hắn tra đến tinh thần phấn khởi, hắn phát hiện một điểm phi thường muốn mệnh —— Lý thị vào mười hai năm trước, đã từng mất tích một đoạn thời gian!

Lý thị họ Lý tên Dao, xuất thân thư hương thế gia, mười hai năm trước, khi theo người nhà đi Giang Nam thăm viếng, trên đường gặp đạo phỉ, lạc khỏi người nhà, qua gần một năm mới tìm về, sau khi về nhà cơ hồ không hề ra cửa, mọi người trong nhà cũng cố tình điệu thấp, cơ bản bất luận trường hợp gì cũng đều không chủ động nhắc tới nàng, người khác hỏi tới, không khí nói chuyện cũng rất vi diệu, làm mai...... đương nhiên càng bị ảnh hưởng.

Hôn ước hai nhà Lâu Lý là như thế nào mà nói thành, người ngoài không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, chỉ biết việc hôn nhân này định ra rất chóng vánh, hình như là khi Lâu Khải theo mẫu thân đến tiệc mừng thọ của lão thái thái Lý gia, thấy được Lý Dao lúc ấy còn ở khuê trung, vừa thấy liền rất thích, Lâu mẫu cũng thực vừa lòng, sau đó liền xin cưới, năm thứ hai liền cưới người vào cửa.

Nhờ chuyện kết hôn đặc biệt thuận lợi, việc Lý Dao đi lạc mất tích gần một năm liền không có người nhắc lại, phảng phất như tất cả mọi người đã quên...... Nhưng thiếu nữ tuổi thanh xuân ở bên ngoài, trên đường đi gặp đạo phỉ, có thể có kết cục gì tốt? Hoặc là bị bắt được, trộm nuôi rồi chiếm đoạt, hoặc là bị bán, nhan sắc không tốt, bán vào rừng sâu núi thẳm, nhan sắc tốt, đưa đi thanh lâu là có cái giá tốt.

Lý Dao đẹp, ngươi đoán nàng ở vào cái tuổi thiệp thế chưa thâm, sẽ đi đến nơi nào, đã trải qua chuyện gì, học cái gì?

Bất cứ ai mà Thân Khương hỏi đến, đều có vẻ mặt ý vị thâm trường, bát quái đủ loại, thậm chí lấy không khí sau khi nàng trở về nhà để nói —— nếu nàng căn bản không gặp chuyện gì, chỉ là ở nhờ một đoạn thời gian ở nhà dân gần đó, vì sao sau khi trở về nhà lại chưa bao giờ ra cửa? Người nhà nhắc tới vì sao mẫn cảm như vậy? Khi nàng mất tích cũng không còn là trẻ con chỉ vài tuổi, cũng đã 13-14, ngươi cảm thấy nàng sẽ không biết mình tên họ là gì, cha mẹ ở đâu? Vậy vì sao không trở về nhà, ngay cả phong thư cũng không có? Rõ ràng là bị ác nhân nhốt lại, cái gì cũng không làm được!

Thân Khương bị rót một đầu tin tức mơ hồ, dứt khoát đem chuyện bài tra 'kỹ năng đặc thù' giao cho thủ hạ đi tra, còn mình tập trung trọng điểm vào Lý thị ——

Lại phát hiện một chuyện phi thường trọng yếu.

Sinh hoạt phu thê của Lâu Khải cùng Lý thị cũng không thường xuyên, một tháng có thể được một hai lần đã không tồi, nhưng mỗi lần xong việc qua hôm sau, Lâu Khải chắc chắn sẽ đi mua thuốc trị thương, hoặc là trên quần áo có mùi thuốc.

Vì sao lại dễ tra ra như vậy? Bởi vì mỗi lần như vậy Lâu Khải trước hết sẽ quét sạch bốn phía, toàn bộ hạ nhân đều cần thiết tránh ra thật xa, ai có gan tới gần, nhấc chân là bị bán, cho nên ngày nào gia chủ làm tất cả mọi người lui ra, cơ bản chính là muốn làm chuyện đó.

Chẳng lẽ hai vợ chồng đóng cửa lại, chính là chơi cái loại này? Nhưng Lý thị nhìn nhu nhu nhược nhược, thoạt nhìn thật sự không quá giống a.

Thân Khương muốn đi Lâu gia tìm Lý thị hỏi cung, nhưng chuyện như vậy người ta chưa chắc chịu nói thật, ngay cả ở trước mặt Kiều thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ, người ta còn có thể che giấu thương tích trên cổ tay kìa......

Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đã hoàng hôn, sắp sửa tối, hắn nghĩ nghĩ, không trực tiếp quay về Bắc Trấn Phủ Tư, vẫn đi một chuyến đến Lâu gia, cũng không gõ cửa đi vào, mà là nhảy lên nóc nhà, nhìn xem có phát hiện được chút gì hay không.

Có chút không khéo, chỗ hắn hạ cánh ở ngay nhà kề ở hậu trạch, phòng của Lâu mẫu.

"Xoảng ——" một tiếng, là tiếng đồ sứ rơi vỡ nát trên đất.

Lâu mẫu hai chân tàn tật, tính tình còn không nhỏ, vừa quăng đập đồ trong phòng, vừa chửi ầm lên: "Thứ đĩ lẳng lơ đáng chém ngàn đao, thứ bồi tiền...... đã giờ nào rồi, còn không biết sớm tối vâng dạ hầu hạ mẹ chồng, cơm cũng không bưng lên, con ta mệnh khổ a, sao ngươi đi sớm như vậy, kêu lão nương ngươi phải đi theo chịu tội a......"

Thân Khương đổi cái mái hiên, nhìn thấy Lý thị ở ngay nhà chính, nhưng nàng ta giống như không nghe thấy, đang đút cơm cho nữ nhi, cười đến đặc biệt ôn nhu, đặc biệt xán lạn, còn nựng mũi nữ nhi.

Thanh âm tổ mẫu chanh chua, từng chữ lọt vào tai, tiểu cô nương lại không có phản ứng gì, tay nhỏ giữ chặt góc tay áo của Lý thị, mềm mại cười cười với nàng ta.

Hai mẹ con an an tĩnh tĩnh ăn cơm, đến khi Lý thị an bài xong hài tử, thu thập xong phòng ở, thậm chí còn đọc sách một chút, mới đi đến phòng Lâu mẫu, chỉ huy nha hoàn giúp bà ta đổi tã, dọn dẹp phòng ở.

Lâu mẫu cực kỳ phẫn nộ: "Ngươi là mắt mù hay là tai điếc, nhìn không thấy cũng nghe không thấy? Lão nương gào lâu như vậy cũng không tới? Thứ bồi tiền tới nhà ta lại sinh thêm cái thứ bồi tiền, ngay cả một cái nhãi con cũng sinh không ra, ngươi còn dám càn rỡ? Thật sự cho là lão nương không làm gì được ngươi sao!"

Lão thái bà biểu tình xấu xí, lời mắng ra tới cũng không dễ nghe, thô tục luân phiên mà trình diễn, Lý thị liền rũ mắt đứng một bên, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Thẳng cho đến khi bọn nha hoàn đều lui xuống, mùi trong phòng không còn quá khó nghe, trở nên an tĩnh, Lý thị mới ngước mắt bình bình tĩnh tĩnh nhìn qua: "Dù sao nhi tử của bà cũng đã chết, bà muốn tiếp tục sống như vậy, thì mắng tiếp đi."

Lâu mẫu nháy mắt ngậm miệng.

Một lát sau, hình như không cam lòng, môi bà ta mấp máy hai cái, ngữ khí đông cứng: "Ta không muốn ăn cháo này, ngươi đổi chén khác cho ta."

Lý thị rũ mắt: "Hôm nay tâm tình ta không tốt, cơm chiều chỉ có cái này, bà hoặc là tạm chấp nhận, hoặc là tự mình đi xuống dưới làm."

Lâu mẫu: "Ngươi ——"

Lý thị ngẩng đầu, lộ ra nụ cười so ánh mặt trời ngày xuân còn muốn xán lạn: "Bằng không thì mong chờ, ngày mai tâm tình ta tốt một chút đi?"

"Đã tối rồi, mẹ chồng nghỉ ngơi cho tốt, con dâu không quấy rầy nữa."

Lý thị nói xong, chậm rì rì làm cái lễ, rồi ra khỏi phòng.

Lâu mẫu trừng mắt nhìn chén cháo mới bưng đến trên bàn, nén giận thật lâu, vẫn không dám đập, duỗi tay bưng lên, căm giận ăn.

Thân Khương nhìn hết một màn này, tâm nói Lý thị nhìn nhu nhu nhược nhược, không nghĩ tới......còn hung như vậy. Đặc biệt là mấy nụ cười kia......trượng phu của nàng vừa chết, lúc trước đi Bắc Trấn Phủ Tư khóc còn nhu nhược, lúc này sao lại cười xán lạn đến thế? Giống như tâm tình chưa bao giờ tốt được như vậy.

......

Thời điểm Thân Khương bận bận rộn rộn, lại tràn ngập nghi vấn, Cừu Nghi Thanh cũng không nhàn rỗi, y đi khắp những nơi thuộc năm dặm xung quanh địa điểm án phát, muốn nhìn một chút xem có loại lá cây Diệp Bạch Đinh kẹp ra từ dạ dày người chết hay không.

Rõ ràng, cũng không có, toàn bộ cây cối xung quanh, cho dù là cành khô lá vàng, hay là lá xanh ngoan cường ngược gió, đều không có loại này.

Trong lúc tìm kiếm, y cũng không quên tra xem Lỗ vương thế tử ở đâu, lại lần nữa, phó tướng Trịnh Anh đến báo cáo, vẫn là chưa tìm được.

"...... Người này cũng kỳ quái, tựa như hư không tiêu thất, nơi cuối cùng xuất hiện, bị người nhìn thấy, chính là góc hẻm ngẫu nhiên gặp được Thân Khương, sau đó liền không còn dấu vết, hỏi thăm hết nhà dân gần đó, đều nói là không nhìn thấy."

Nếu không phải việc chào hỏi Thân Khương chỉ là ngoài ý muốn, Bắc Trấn Phủ Tư ngoại trừ phải ôm chuyện này, cũng không có vì vậy mà dính thêm phiền toái, y cơ hồ sẽ cho rằng đây là cố ý hãm hại.

Cừu Nghi Thanh suy tư: "Không ai nhìn thấy......"

Trịnh Anh: "Sống không thấy người, chết không thấy xác."

Cừu Nghi Thanh mị mắt: "Đi tra một chút, hắn cần làm cái gì cho Phú Lực Hành."

"Ý tứ của Chỉ Huy Sứ là?"

"Nếu chuyện này hắn không muốn làm, trong tay có cái gì không muốn giao ra ——"

Một loại khả năng khác của sống không thấy người, chết không thấy xác, còn không phải là đương sự chính mình cố ý làm như vậy sao?

Trịnh Anh minh bạch: "Thuộc hạ lập tức đi tra!"

Ngoại trừ phiến lá, Cừu Nghi Thanh cũng không có từ bỏ manh mối ở phương diện hương liệu, trong kinh thành, bất kỳ phu nhân tiểu thư nào để ý một chút đều có hiểu biết về cái này, nhưng người được coi là đại sư, được trong vòng tôn sùng cũng không nhiều......

Cừu Nghi Thanh nhanh chóng tìm ra hai gánh hát có liên quan đến vụ án, từng được mời đến đường hội.

......

Khi người bên ngoài đang chạy, Diệp Bạch Đinh cũng không nhàn rỗi, hắn ôm chồng sách về độc trước đó tìm về, mang đi nhà lao Chiếu Ngục.

"Tới tới, đừng nhàn rỗi nữa, giúp ta tìm xem, loại lá cây nào giống cái này?"

Mảnh lá lấy ra từ dạ dày người chết đã làm vật chứng bị phong ấn, thứ hắn mang đến là hình vẽ, tìm người rành vẽ tranh nhất trong Cẩm Y Vệ vẽ lại, chi tiết tả thực, rõ ràng chuẩn xác.

Nhà lao vô cùng an tĩnh, không ai hưởng ứng.

Diệp Bạch Đinh tâm nói biết ngay mà: "Có thịt ăn."

"Cái gì thịt với không thịt, thiếu gia có việc trực tiếp phân phó là được!"

"Hôm nay lạnh, lỗ tai cũng không tốt, thiếu gia ngài vừa mới nói cái gì? Tìm thực vật có phải hay không? Tới tới tới đưa cho ta, ta ngày thường yêu thích tu bổ cây cối, rất quen thuộc!"

"Vẫn là cho ta đi, ta tinh tế nhất, bảo đảm không sót một điểm nào!"

Diệp Bạch Đinh:......

Cũng may đại gia vì thịt, làm việc vẫn rất ra sức, nhà lao thực mau lại an tĩnh xuống, truyền ra tiếng lật sách sột sột soạt soạt.

Diệp Bạch Đinh vừa lật sách, vừa trò chuyện với Tương Tử An, vụ án Lâu Khải đang tra, chi tiết không tiện lộ ra, Lỗ vương thế tử lại xác thật có thể bát quái một trận: "Giang hồ Bách Hiểu Sinh, biết Lỗ vương thế tử không?"

"Kia tại hạ lại hiểu lắm," Tương Tử An rốt cuộc không phe phẩy cây quạt nữa, trong tay phiên thư, trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo, chồm qua nói nhỏ với Diệp Bạch Đinh, "Lỗ vương này mà, là một nhân vật, cùng một cha với tiên đế, cũng không phải đoạt vị với tiên đế, nhưng người ta đoạt rồi đoạt, cuối cùng còn có thể toàn thân mà lui, được cái vương tước, được tiên đế chiếu cố, ở kinh thành tiêu dao, có phải rất lợi hại hay không?"

Diệp Bạch Đinh: "...... ừm, là rất lợi hại."

Tương Tử An: "Đáng tiếc khi tiên đế thân thể không tốt, Lỗ vương cũng không được, luôn triền miên giường bệnh, có dã tâm gì cũng làm không được. Con của hắn càng không được, không có nửa phần phong thái của lão cha, trước kia sống tốt, toàn nhờ Lỗ vương che chở, Lỗ vương vừa chết, đã nhanh chóng bị người hủy hoại ăn sạch rồi đi? Ngươi biết vì cái gì cha hắn đã chết một năm, hắn vẫn còn là cái thế tử, không thừa được tước sao? Chính là người quá ngu, trong cung cong cong vòng vòng không hiểu, chỉ muốn đi thẳng, sợ người khác tính kế, không dám đi, lại không cam lòng...... mặt mũi như vậy, chúng ta đều chịu không nổi, huống chi chủ tử nương nương trong cung? Đương nhiên cũng không giúp đỡ xuất lực, thuận tiện cảnh cáo hắn chứ đâu......"

Diệp Bạch Đinh trực giác nơi này có vấn đề, nếu Lỗ vương thế tử này bùn nhão trét không lên tường, trong cung vì cái gì vẫn luôn giúp đỡ, chỉ vì tình cảm với Lỗ vương trước kia? Nói giỡn, chính trị ích lợi, làm gì có tình cảm?

Hắn hoài nghi trong tay Lỗ vương thế tử có gì đó, người bên trên không thể không kiêng kị, nếu Lỗ vương có khả năng như vậy, cũng biết nhi tử là cái bao cỏ, sẽ không để cho hắn chút đồ bảo mệnh sao?

Là cái gì chứ?

"Lỗ vương......" Diệp Bạch Đinh suy tư,, "lợi hại như vậy?"

"Tại hạ nghe nói, từng có một lần, còn công khai chống đối kim thượng kìa! Nói câu đại bất kính......" Tương Tử An nhìn nhìn xung quanh, thanh âm lại thấp xuống, "Đương kim Thánh Thượng là cái tiểu đáng thương, năm đó cơ bản không tìm được người này, hài tử của tiên đế có một đứa tính một đứa, đều bị vị chủ tử nương nương trong cung kia tai họa, nếu không phải khi Hoàng Thượng còn bé thân thể không tốt, đưa ra ngoài chùa hoàng gia để tĩnh dưỡng, cũng sống không đến lúc kế thừa đại thống...... Lỗ vương lúc ấy tâm tư thâm trầm, không biết đã đạt thành hiệp nghị gì với hậu cung, mới làm chuyện hãm hại con nối dõi của tiên đế này, chắc là nghĩ, đánh không lại lão tử, liền làm chết hết đám nhi tử, đến lúc đó không ai nối nghiệp ngươi, vị trí kia, còn không phải đến phiên nhi tử người khác sao?"

"Làm cha như vậy, thật là tốn đủ tâm tư, đáng tiếc là mình mệnh không tốt, chưa làm chết kim thượng, bản thân đã chịu không nổi nữa, tiên đế xảy ra chuyện, lão ta cũng xảy ra chuyện, nhi tử vẫn là cái loại đỡ không đứng thẳng...... Chủ tử nương nương trong cung ai biết nghĩ như thế nào, có lẽ chỉ là đơn thuần muốn làm cho người khác không thoải mái thì sao......"

Tương Tử An bát quái xong Lỗ vương, đôi mắt sáng rỡ: "Ngươi hỏi về bọn hắn, là vị thế tử bao cỏ này đã xảy ra chuyện? Vậy thật đúng là xứng đáng! Nghe nói vợ cả của hắn, chính là bị hắn sinh sôi đánh chết!"

Diệp Bạch Đinh giật mình: "Ngươi nói cái gì?"

Tương Tử An: "Thế tử phi a, không phải đã chết hơn nửa năm sao?"

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn: "Ngươi vào Chiếu Ngục, không chỉ một năm."

"Thiếu gia ngươi nghĩ đi, tại hạ tuy vào ngục không chỉ một năm, nhưng Chiếu Ngục này tùy thời đều có người vào a," Tương Tử An vẻ mặt thần bí hề hề, "Chỉ cần có người mới vào, tại hạ không phải có thể có tin tức mới sao?"

Diệp Bạch Đinh:......

Được rồi, luận về bát quái hỏi thăm ngươi là lợi hại nhất.

"Ngươi đã nghe nói cái gì?"

"Thiếu gia muốn biết?" Đôi mắt hồ ly của Tương Tử An đảo qua, rụt rè lại cao ngạo nói điều kiện, "Vậy ngươi gọi cẩu tướng quân tới cho tại hạ xoa xoa! Chỉ cần cho tại hạ sờ một cái, ngươi muốn cái gì tại hạ cho cái đó! Giao thân cũng được!"

Diệp Bạch Đinh bình tĩnh cự tuyệt: "Vậy ngươi hết hy vọng đi, ta không phải người tùy tiện."

Kỳ thật là hôm nay đi qua hiện trường vụ án, mang về một thân sặc mùi son phấn, khiến cẩu tử vốn đang muốn mò tới thân mật bị huân chạy mất, hôm nay đừng nói là hắn kêu, Cừu Nghi Thanh tới cũng không kêu được.

"Thêm thịt là được!" Bên kia Tần Giao thả lời.

Tương Tử An: "Không được ——"

Cẩu tử là đáng yêu nhất thiên hạ, không tiếp thu phản bác!

"Không được? Như thế nào không được?" Tần Giao kẹp bi đất làm ám khí ở đầu ngón tay, tầm mắt rơi xuống chỗ yếu hại trên người hàng xóm, ý vị uy hiếp khá rõ ràng.

Tương Tử An:......

"Được......thôi, dù sao cẩu tướng quân ngày nào cũng tới, sớm một chút trễ một chút cũng không quan hệ."

Hắn quay đầu nói với Diệp Bạch Đinh: "Chính là như vậy, thế tử phi là bị thế tử đánh chết."

Diệp Bạch Đinh: "Rồi sao nữa?"

"Hết rồi."

"Hết rồi?" chỉ có vậy?

Tương Tử An xòe tay: "Thì người khác cũng chỉ nói với tại hạ bấy nhiêu a."

Diệp Bạch Đinh không nói chuyện, chỉ nâng cổ tay lên, không chút để ý, thập phần không thèm để ý, quơ quơ tiểu lục lạc trên cổ tay.

Tương Tử An thiếu chút nữa trào hết nước miếng ra: "Được rồi, để tại hạ bán đứng sắc tướng, giúp thiếu gia đi hỏi thăm một chút, ngươi chờ chút đi a!"

Khi Diệp Bạch Đinh rời Chiếu Ngục, mới chú ý tới Thạch Mật nhà lao đối diện, hôm nay mặc một thân quần áo mới, màu xanh nhạt, nhan sắc mộc mạc, lại không giảm khí chất, mặc trên người hắn thực thích hợp, còn có cổ áo thêu hoa văn, phi thường độc đáo, rất khác với thường thấy.

"Ca ca tỷ tỷ đưa," thấy hắn nhìn, Thạch Mật rũ mắt, đáy mắt hiện ra ý cười nhẹ, "Còn muốn đa tạ ngươi chiếu cố, đề tên của ngươi, mấy thứ này mới thuận lợi đưa vào, quần áo là tỷ tỷ thân thủ làm, các nàng có bảo bảo, cũng không biết là nam là nữ, ta có chờ được đến nó sinh ra hay không."

Diệp Bạch Đinh nhớ tới phu thê Thường Sơn Tử Tô: "Nếu ta có cơ hội, có thể đến giúp ngươi xem bọn họ, nói một tiếng chúc mừng."

"Đa tạ."

"Xin lỗi, có chút mạo muội, ta có thể hỏi một chút không, hoa văn trên quần áo của ngươi...... Là tỷ tỷ ngươi tự nghĩ ra sao?"

Thạch Mật ngẩn ra một chút, mới lắc đầu: "Không nghe nói. Hoa văn này......xuất xứ không quá dễ nghe, là tỷ tỷ học từ nghĩa mẫu, xuất thân của nghĩa mẫu ta ngươi cũng biết, hoa văn lúc đầu có thể học được, đều không giống với nhà bình thường, sau đó bà ấy cực lực tránh đi, thậm chí còn không thêu nữa, sau này chắc là đã nghĩ thông suốt, đám chúng ta hài tử quá nhiều, làm bà quá nhọc lòng, mới không chú ý mấy chuyện này, quần áo tùy tiện làm, đường may mẫu thêu cũng không cố ý lẩn tránh nữa, đẹp là được......"

"Như thế...cảm ơn ngươi đã báo cho."

Diệp Bạch Đinh hỏi như vậy, là vì dấu ấn của dây trói trên người Lâu Khải, cùng với vết roi lưu lại, nếu hắn không nhìn lầm, cách bện hơi giống với hoa văn trên cổ áo Thạch Mật.

Nhưng Tử Tô cũng đã mang thai, không có tinh lực cũng không có nguyên nhân làm chuyện như vậy, huống chi bên cạnh nàng ta còn có một Thường Sơn.

Diệp Bạch Đinh chỉ là hoài nghi, người giết Lâu Khải trong vụ án này, có phải đã trải qua chuyện tương tự hay không?

Tóm lại là trước nhớ kỹ, sau đó kiểm chứng.

Bài tra kiểm chứng đồ vật yêu cầu thời gian, thăm viếng quan hệ xã hội của đương sự cũng vậy, Diệp Bạch Đinh đối với tin tức trong tay, suy nghĩ theo phương hướng có khả năng......thứ bị cắt bỏ của người chết, đã đi đâu chứ?

Hôm nay cẩu tử không thích mùi trên người hắn, thấy hắn cũng không mò qua, mà đang nhào tới nhào lui cắn khối xương trên mặt đất.

Cẩu tử thích cắn đồ vật, đây là bản tính.

Người thì sao? Hung thủ xẻo thứ kia từ thân người chết, hơn nữa còn động thủ lúc người còn sống, làm hắn cảm thụ toàn bộ quá trình, hung thủ lúc ấy suy nghĩ cái gì? Cắt cũng đã cắt, có phải còn thuận tiện làm người chết nhìn xem hay không?

Nếu làm hắn xem, thì để làm gì?

Diệp Bạch Đinh đã đi qua hiện trường, vết máu trên mặt đất ở hiện trường rất tập trung, chính là vũng máu mà người chết treo ở trên bị cắt rồi chảy xuống kia, nếu hung thủ muốn cho người chết nhìn một cái, nhất định là phải giơ ra trước, vậy máu theo đó thì sao?Vì sao không có?

Hung thủ có khả năng không sửa sang lại hiện trường quá nhiều, thi thể treo như vậy, có vẻ một chút cũng không sợ bị phát hiện, còn để ý đến hiện trường làm gì...... Chẳng lẽ là dùng tay cầm mang đi? Hung thủ đối với nam nhân có mang hận ý, sẽ cầm thứ này? Cho dù có dùng tay cầm, cũng sẽ có máu nhỏ xuống.

Cho nên lúc ấy nhất định là có thứ gì đó, dùng để đựng khối thịt này!

Nghĩ! Nghĩ cẩn thận!

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng lại hình ảnh hiện trường, gian phòng kia vừa nhìn là thấy không có nhân khí gì, không phải nơi hằng ngày có người cư trú, trong phòng đồ vật cũng không nhiều lắm, có cái gì là cần thiết, nhưng bị thiếu chứ......

Khay!

Diệp Bạch Đinh thật đúng là nghĩ tới, trên giường đệm chăn là đúng, bộ hoa hộc là đúng, trên bàn có một cái ấm trà, bốn cái chung trà, men gốm màu xanh lá, hai cái đã qua sử dụng, lúc đã bị Cẩm Y Vệ niêm phong, nhưng khay đâu?

Nếu ở một chỗ lâu rồi, dùng hay không dùng khay không đáng chú ý, nhưng đó là một nơi không thường có người ở, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có người đến quét tước một chút, trà cụ có thể trực tiếp đặt lên bàn, không cần khay sao?

Diệp Bạch Đinh không tin.

Hắn lập tức tìm tới mấy Cẩm Y Vệ quen mặt, nói lại một lần kỹ càng tỉ mỉ, nhờ bọn họ đi quanh đó lục soát một lần, có cái khay nào bị vứt bỏ hay không, tốt nhất là cùng một bộ với trà cụ ở hiện trường vụ án.

Nhiệm vụ lần này, cẩu tướng quân không đi theo, Diệp Bạch Đinh chờ cũng sốt ruột, dứt khoát phóng không đầu óc chơi với nó, chải lông cho nó, mặc kệ nó liếm, ném cầu mây cho nó, cái gì cũng chiều theo, nó ngậm tới lò sưởi tay, liền ôm trong tay, nó ngậm tới áo choàng, liền thuận tiện phủ thêm, nó ủi ủi eo hắn, hắn liền theo bản năng đi theo nó......

Khi Cừu Nghi Thanh trở về, phát hiện xe con của cẩu tử chở Diệp Bạch Đinh, ở đại viện của Bắc Trấn Phủ Tư chạy chơi đến điên rồi.

Nó thì hoạt động khá tốt, miệng phun ra đều là nhiệt khí, Diệp Bạch Đinh thì lỗ tai đến mũi đều đỏ bừng, tóc đều dựng đứng lên......

Cừu Nghi Thanh búng tay một cái, chặn đường cẩu tử, cẩu tử không thể không phanh lại khẩn cấp.

Diệp Bạch Đinh phục hồi tinh thần lại, đột nhiên phát hiện...... ặc, Cừu Nghi Thanh sao lại cao như vậy?

Lại cúi đầu nhìn một cái, được chứ, hắn lại ngồi trên xe con của cẩu tử!

Lần trước còn có thể nói một câu là bất đắc dĩ, hắn trải qua chuyện vô cùng quê mặt nên không để ý được hết, lần này —— nhìn ánh mắt của Cẩm Y Vệ bốn phía, nhóm người này không biết đã nhìn bao lâu, thế nhưng một câu cũng không có nhắc nhở!

Diệp Bạch Đinh hận không thể đào cái hố trên mặt đất, đem bản thân chôn luôn.

Cũng may Chỉ Huy Sứ đáng tin cậy, tùy tiện ra cái ánh mắt, mọi người tan tác như ong vỡ tổ, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Diệp Bạch Đinh:......

Thôi vậy, một lần lạ hai lần quen, mất mặt mất nhiều lần, da mặt liền dày, còn không phải là xe con sao, làm sao vậy? Cẩu tử thích, hắn muốn ngồi liền ngồi, người khác muốn ngồi còn ngồi không được kìa!

Cừu Nghi Thanh xách cổ thiếu niên lên, chỉ vào cẩu tử: "Nó điên, ngươi liền chiều nó?"

Cẩu tử ô một tiếng, vô tội quỳ rạp trên mặt đất, cằm đặt ở chân trước, đôi mắt đen láy nhìn qua.

Diệp Bạch Đinh mềm lòng: "Cũng trách ta."

Cẩu tử lập tức vẫy đuôi: "Uông!"

Khổ nỗi Chỉ Huy Sứ thiết diện vô tư, làm một cái động tác với cẩu tử: "Lãnh phạt đi."

Sau đó xách theo thiếu niên đi vào phòng: "Ngươi cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro