Chương 199 Thiên tử đại hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay buổi tối, Diệp Bạch Đinh là bị hôn tỉnh.

Ngày xuân ban đêm, mọi âm thanh đều tĩnh, khi không có tiếng động không có ánh sáng, khứu giác luôn là rất rõ ràng, có người đi qua con phố hẻm dài, bị hoa đào đa tình thăm hỏi, mang mùi hương thanh ngọt đầy người, thông qua cái hôn ẩm ướt dày đặc, chia sẻ cho hắn.

Môi răng tiếp xúc, mùi hoa quyến rũ, khi hơi thở giao nhau, bốc cháy lên màu hồng phấn mịt mờ, không ai biết trong bóng đêm bí ẩn, cơn sóng tình nháy mắt trở nên mãnh liệt, làm người có chút không kiên nhẫn.

"Ưm......"

Diệp Bạch Đinh còn chưa thanh tỉnh, đã bị kéo vào xoáy nước, có chút phản ứng không kịp.

Khi hắn ngủ rất ít bị quấy rầy.

Cái nghề này của bọn họ, thời gian công tác không chủ động, khi làm việc liên tục, thời gian ngủ rất hiếm, chỉ có thể chợp mắt một lát đều là chuyện thực xa xỉ, mọi người đều rất thông cảm nhau, sẽ không tùy tiện quấy nhiễu, dần dà trở thành thói quen, sẽ rất quý trọng bảo hộ thời gian ngủ của người khác.

Khi hắn cùng Cừu Nghi Thanh bắt đầu bận rộn, thường có mấy ngày không thấy mặt, hắn biết Cừu Nghi Thanh sẽ tranh thủ thời gian trở về xem hắn, nhiều lúc là vào đêm khuya, hắn đều đang ngủ, nhưng Cừu Nghi Thanh chưa từng quấy nhiễu đến hắn tỉnh.

Hôm nay sao đây......

"Làm sao vậy?"

Diệp Bạch Đinh duỗi tay vỗ vỗ sườn mặt đối phương, thanh âm có chút khàn khàn do vừa tỉnh giấc, nhưng Cừu Nghi Thanh nhìn thấy, lại là đôi mắt ngập nước, khóe mắt hơi đỏ ửng, còn có đôi môi mềm mại, hơi ẩm ướt của hắn.

Y chịu không nổi, bắt lấy cái tay thò qua của Diệp Bạch Đinh, giơ lên cao, đè trên đỉnh đầu hắn, tiếp tục hôn hắn.

"Đừng......"

Diệp Bạch Đinh rất nguyện ý hưởng thụ cái hôn khi cầm lòng không đậu giữa tình nhân, cũng rất nguyện ý tiếp nhận càng nhiều thân mật, nhưng trong ổ chăn ban đêm, tứ chi giao triền, quá dễ xảy ra chuyện, đều là cái tuổi huyết khí phương cương......

Nghe thấy hô hấp của đối phương càng lúc càng dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn quay đầu né tránh: "Ngày mai......ngày mai Hoàng Thượng đại hôn, ngươi sẽ rất bận, đừng hỏng việc."

Cừu Nghi Thanh dừng lại: "...... ừm."

Y biết là không phải lúc, tiểu ngỗ tác của y đáng giá tất cả những khoảnh khắc tốt đẹp hơn, tận lực khắc chế, nhưng trong lòng kích động khắc chế không được, không thể tiếp tục, lại không cam lòng, liền ôm chặt eo Diệp Bạch Đinh lên, môi răng lưu luyến ở sau cổ hắn.

Nói hôn cũng không giống hôn, sức lực hơi lớn, nói cắn không giống cắn, không có đau, có chút làm người khó nhịn.

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

Thanh âm của Cừu Nghi Thanh có chút mơ hồ: "...... nhớ ngươi."

Diệp Bạch Đinh cười, mi mắt cong cong: "Đường đường là Chỉ Huy Sứ đại nhân, uy vũ vĩ ngạn, khí thế muôn vàn, sao cứ như tên mao đầu tiểu tử? Hôm trước ta ở trên phố nhìn thấy một tiểu gia hỏa thổ lộ cõi lòng với một cô nương, cũng không càn rỡ như ngươi."

"...... ừm."

Tay Cừu Nghi Thanh bao lấy tay hắn, cùng mười ngón tay hắn đan vào nhau: "Ta chính là mao đầu tiểu tử của ngươi."

Sau cổ Diệp Bạch Đinh hơi ngứa, thấy y rốt cuộc an tĩnh lại một chút, cọ cọ y: "Về sau......còn có thật lâu thật lâu, tương lai của chung ta còn dài."

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh càng ám, thanh âm khàn đến cực độ: "Đừng câu ta, ngươi sẽ chịu không nổi."

"Ta có cái gì chịu không nổi......"

Diệp Bạch Đinh tâm nói còn không phải là chờ thêm một thời gian sao, hắn thật đúng là không phải người nóng tính, nhưng lời còn chưa nói xong, liền cảm giác được nơi nào đó trên thân thể đối phương biến hóa, phi thường cường hãn, phi thường hung mãnh ——

Người này lại đang nói lời cợt nhả!

"Dừng ngay ——" Diệp Bạch Đinh hít sâu, nghiêm túc đẩy đẩy Cừu Nghi Thanh, "Ngày mai thật sự rất bận, chúng ta nghỉ ngơi cho đàng hoàng, được không?"

Cừu Nghi Thanh nhìn hắn trong chốc lát, hôn hôn đôi mắt mắt: "Cái trứng nhút nhát."

Diệp Bạch Đinh:......

Ta đây là vì ai!

Cừu Nghi Thanh ôm chặt hắn, kéo kín chăn: "Ngủ, ngoan."

Diệp Bạch Đinh rất nhanh liền ngủ rồi, hơi có chút vô tâm không phổi.

Cừu Nghi Thanh nhìn gương mặt ngủ của người trong lòng, thật lâu, mới nhắm mắt lại.

Người khác sắp thành thân, y có chút ghen ghét. Không, là điên cuồng ghen ghét.

Diệp Bạch Đinh kỳ thật mấy ngày này cũng rất bận, không hề rảnh, vụ án xong rồi, lại bắt đầu nghiên cứu loại độc Cừu Nghi Thanh trúng phải, trao đổi thư tín với các đại phu, giao lưu tất cả chi tiết, bao gồm khi ngủ với hắn, Cừu Nghi Thanh có biểu hiện giảm nhẹ, tỷ như tinh thần tốt hơn rất nhiều, quầng thâm mắt cũng nhạt đi một chút, thời gian ngủ vẫn không tính là có quy luật, nhưng không biết vì sao, giống như thật sự có chút hiệu quả, các đại phu kiến nghị hắn tiếp tục, khi chưa tìm ra phương thuốc cụ thể, trong tình huống không thể trị tận gốc loại độc này, ít nhất trạng thái hiện tại phải ổn định, sau đó lại chậm rãi nghĩ cách......

Còn có chỗ tỷ tỷ, hắn cũng phải thường xuyên qua nhìn. Tỷ phu gần đây làm việc với Cừu Nghi Thanh, không hay về nhà, vì thiên tử sắp đại hôn, thư viện nghỉ, hai đứa song sinh hí ha hí hửng quá sức làm tỷ tỷ trông không nổi, hắn dứt khoát ban ngày liền ở Trúc Chi Lâu, gặp mặt các đại phu trao đổi công việc cũng hoàn thành ở đó, buổi tối lại về Bắc Trấn Phủ Tư, hai đứa song sinh dính cữu cữu, đào cho bằng hết tất cả chuyện ma, lại bắt đầu nghịch ngợm, nói muốn cùng tiểu cẩu chơi, Diệp Bạch Đinh liền nửa ngày ngốc tại Trúc Chi Lâu, nửa ngày đem hai hùng hài tử tới Bắc Trấn Phủ Tư.

Hai nhãi con mang Huyền Phong, lại thêm Huyền Quang ngẫu nhiên không bị Cừu Nghi Thanh cưỡi ra ngoài nên rửng mỡ, dẫn cẩu dẫn mã, chơi đến điên rồi, Bắc Trấn Phủ Tư lớn như vậy, cũng không đủ cho tụi nó lăn lộn, mấy ngày liên tiếp, Diệp Bạch Đinh liền cảm giác thân thể bị đào rỗng......

Mỗi ngày vào buổi tối, hắn dính gối đầu là có thể ngủ, thật sự không phải vô tâm không phổi, Cừu Nghi Thanh trêu chọc cũng không phản ứng.

Là thật sự mệt a!

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Bạch Đinh không thấy bóng dáng Cừu Nghi Thanh, duỗi tay sờ sờ bên cạnh, không có độ ấm gì, người không biết đã đi bao lâu, cũng không biết tối hôm qua ngủ có được không. Cùng nhau ngủ mấy ngày nay, cơ hồ mỗi ngày đều là như thế này, không biết khi nào, bọn họ có thể cùng nhau tỉnh lại, nói chào buổi sáng với nhau chứ?

Hôm nay thiên tử đại hôn, dân gian cũng theo đó mà náo nhiệt vạn phần, mấy ngày trước liền giăng đèn kết hoa, đủ loại chúc mừng, hôm nay là ngày chính, không khí tất nhiên không thể thiếu.

Thiên tử đại hôn khác với thường nhân, có đủ loại lễ nghi, chú ý, Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh vì nhiệm vụ yêu cầu, hôm nay chỉ sợ cả ngày cũng không rảnh, hắn không giúp được gì, lại muốn nhìn cái náo nhiệt, xử lý sạch sẽ bản thân, thay bộ quần áo mới, đi Trúc Chi Lâu tìm tỷ tỷ.

Không ra không biết, vừa ra tới...... ôi trời đất ơi, náo nhiệt trong tưởng tưởng của hắn quá kém, quá là không phóng khoáng, nơi này cơ hồ là đường dài mười dặm, che kín lụa đỏ, bá tánh khua chiêng gõ trống, hỉ khí dương dương, biết là thiên tử đại hôn, không biết còn tưởng rằng là nhà bọn họ làm hỉ sự đó!

Đến Trúc Chi Lâu, cũng là ba tầng trong ba tầng ngoài, vây quanh một đống người, Diệp Bạch Đinh cảm giác hôm nay toàn bộ người trong kinh thành có phải đều không ở nhà, mà chạy hết ra đường hay không!

Cánh tay bị giữ chặt, Diệp Bạch Đinh quay đầu lại, thấy được Diệp Bạch Thược: "Tỷ tỷ?"

Diệp Bạch Thược kéo hắn ra sau: "Đừng chen ở đây làm gì, bên trên có chỗ ngồi tốt!"

Diệp Bạch Đinh bị nàng kéo đến vị trí trước cửa sổ lầu hai, tầm nhìn không sót cái gì, có thể nhìn thấy trên đường rất xa, không cần chen với người khác, bên cạnh còn có kỷ nhỏ nước trà, có thể nói là thoải mái cực kỳ.

"Tiểu Nghiêu tiểu Lăng đâu?"

"Tỷ phu ngươi đã trở lại, hôm nay trên đường chen chúc, ta không trông nổi tụi nó, ngươi kệ đi, cùng tỷ tỷ xem náo nhiệt!"

Trên đường là quá náo nhiệt...... Quả thực là hoa cả mắt, không biết nhìn đâu mới tốt.

Đây là sau khi tới nơi này, lần đầu tiên Diệp Bạch Đinh chứng kiến tận mắt bá tánh đối với hoàng quyền kính ngưỡng, bọn họ tín nhiệm thiên tử, nguyện ý đi theo thiên tử, lấy thiên tử vì vinh quang, thiệt tình chúc phúc thiên tử tốt đẹp, chờ mong thiên tử có thể làm bọn họ tốt đẹp theo, hành động bọn họ chúc mừng, thậm chí còn mãnh liệt hơn khi nhà mình có hỉ sự.

Lòng dân đều hướng tới, đơn thuần thành kính cùng chúc phúc, vĩnh viễn ủng hộ sau lưng......vị trí như vậy, kẻ có dã tâm, ai sẽ không thèm?

Mà ngồi trên vị trí như vậy, có thể bảo trì sơ tâm, không sợ phồn hoa trước mắt mê hoặc, trước sau như một kiên trì theo lý tưởng, lại có bao nhiêu khó?

"Tới tới! Đó là phượng liễn của Hoàng hậu!"

"Đoàn xe bánh màu đỏ, nền đỏ sơn vàng, phượng hoàng bay lên, ô woa Hoàng Thượng của chúng ta rốt cuộc đại hôn, trung cung có chủ, chúng ta có Hoàng hậu!"

"Ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà, giang sơn vạn năm!"

"Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, phúc trạch chạy dài!"

Lời cát tường bá tánh nói ra, có chúc phúc đôi tân nhân, càng có chờ mong quang cảnh sau này, đối với bọn họ mà nói, triều đình vững vàng, đế hậu hài hòa, có người kế tục, chính là điềm lành, là tất cả dấu hiệu của ngày lành!

Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, phượng liễn của Hoàng hậu đi tới đâu, nơi đó chính là một mảnh hoan hô lớn hơn nữa.

"Từ từ —— các ngươi mau, mau xem bên kia! Đó là cái gì!"

"Sáu ngựa kéo xe, tứ trụ bàn long, ngà voi mỹ ngọc, trân châu xứng đỉnh...... Là tượng lộ* của thiên tử!"

*là xe voi kéo, ko phải ngồi cái bành trên lưng voi nha, lão hơi ngạc nhiên, ko phải là TQ ko có voi, nhưng ko rõ là thời nào mới thuần được voi, dù sao voi vốn dĩ là signature của mấy nước dưới này (Malaysia, Lào, Thái gì đó). Baidu ko có nhiều thông tin lắm về 'tượng lộ', tìm hình thì đa phần là xe voi, nhưng cũng có hình ngựa kéo, có thể 'tượng lộ' là từ chỉ chung cho xe vua vào thời đặc thù nào đó

"Hoàng Thượng đích thân tới đón tân nương của mình!"

"Hoàng Thượng —— Hoàng Thượng tới đón Hoàng hậu nương nương!"

Hôm nay ngày đại hôn, thiên tử cũng không thể ngoại lệ, hôn phục vẫn dùng nền vàng, phối với rất nhiều màu đỏ, nhật nguyệt trên vai, long thân tinh hỏa ở sau lưng, do giới hạn trong thiên tử nghi thức, Vũ An Đế không thể tự cưỡi ngựa, nhưng cũng theo tập tục dân gian, dùng một khối gấm màu đỏ khoát xéo từ bả vai qua trước ngực, hai bên mũ cắm một cành hoa vàng, là khoác lụa đỏ, cắm trâm hoa đón dâu.

Các bá tánh nhìn đến đều phải điên rồi: "A a a —— các ngươi thấy được sao! Hoàng Thượng cũng khoác lụa đỏ, trâm hoa đón dâu, y như chúng ta vậy!"

"Hoàng Thượng vẫy tay với chúng ta kìa!"

"Hoàng Thượng đang cười với chúng ta!"

"Nam nhi Đại Chiêu ta nên như thế! Cưới vợ phải như vậy!"

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Giang sơn vĩnh cố, thịnh thế Vĩnh Xương!"

Các bá tánh đều đang náo nhiệt cuồng hoan, cứ nghĩ nhiều một chút sẽ biết, một màn này quả thực là có một không hai mới nghe được.

Đừng nói là thiên tử, chỉ nói thái tử hoàng tôn, Vương gia có tôn vị, cưới vợ cũng sẽ không đích thân nghênh đón, bởi vì thân phận bọn họ tôn quý, yêu cầu lễ nghi bất đồng, Hoàng Thượng thì càng không có cái quy củ này, trường hợp mẫn cảm như vậy, đích thân ra cung nghênh đón, không sợ thích khách tập kích sao?

Vũ An Đế thật dám a!

Diệp Bạch Đinh lại cảm giác được một phần dụng tâm không giống người thường. Hắn đã từng gặp mặt Vũ An Đế, cũng nghe Cừu Nghi Thanh kể về Vũ An Đế, vị thiên tử này còn rất trẻ, có khả năng sẽ ở trước mặt người ngoài ngụy trang bản thân, có khả năng có chút tâm cơ trong mấy chuyện lung tung rối loạn, trong chính sự lại không thiếu sát phạt quyết đoán, nhưng xác thật là một người có nội tâm chân thành, hắn làm ra hành động 'đích thân nghênh đón', nhất định cũng là lực bài chúng nghị, làm rất nhiều nỗ lực, gánh rất nhiều nguy hiểm.

Hành vi này, là tình ý đối với Hoàng hậu, cũng có lo lắng.

Kinh thành nước sâu, triều cục quỷ quyệt, có người đang ở trong tối quấy mưa quấy gió, đủ thứ khiêu khích, vụ làm rối kỉ cương, chính là nhằm vào hắn, người ta muốn chính là thiên tử bị mất mặt, uy tín bị tổn thất lớn, vậy hôm nay đại hôn, cơ hội quan trọng cỡ nào, người ta có thể công kích hoàng hậu hay không?

Hắn không muốn ở trong hoàng cung chờ tân nương của mình, để cô nương hắn thương thay hắn gánh phần nguy hiểm này, hắn muốn đích thân ra nghênh đón thê tử của hắn, đích thân làm cái bia ngắm này, nếu có người muốn công kích, thì cứ nhằm vào hắn đi!

Có chút tùy hứng, thậm chí có chút không màng đại cục, nhưng phần tình cảm chân thành tha thiết này lại nóng bỏng, rất khó làm người không cảm động.

Khi tất cả mọi người đang khen thiên tử, Diệp Bạch Đinh quay đầu, nhìn về phía phượng liễn của hoàng hậu.

Phượng liễn của Hoàng hậu không giống tượng lộ của Hoàng Thượng, bốn phía chỉ gắn rèm châu ngắn ngủn, ý tứ che chắn một chút, chỉ cần đứng hơi gần, cả mặt đều thấy rõ, phượng liễn thì che kín mít chung quanh, không lộ ra dung mạo tân nương, không ai có thể nhìn đến bộ dạng hoàng hậu ra sao, trông như thế nào.

Diệp Bạch Đinh nhìn được, bên trái phượng liễn, màn che màu đỏ nạm giấy vàng hơi động một chút, như là người bên trong lo lắng, muốn lặng lẽ nhìn một cái, lại không chịu nổi quy củ lễ nghi, không thể mất mặt trong ngày như vậy, cố gắng ấn trở về.

"A Đinh nhìn cái gì đâu?"

Thời gian hắn thất thần thật sự hơi lâu, Diệp Bạch Thược vỗ vỗ vai hắn, nhét vào tay hắn một chén trà nóng: "Luyến tiếc tiểu Việt tỷ tỷ?"

"Tiểu Nguyệt tỷ tỷ?" Diệp Bạch Đinh không hiểu, có điều một lát sau, hơi hiểu, "Tỷ nói......là hoàng hậu?"

*hai chữ Việt và Nguyệt đồng âm nha

Diệp Bạch Thược cười nhạo hắn: "Uổng công ngươi còn ở Bắc Trấn Phủ Tư làm ngỗ tác, ai cũng khen ngươi nhãn lực tốt, trí nhớ tốt, sao ngay cả tiểu Việt tỷ tỷ cũng đã quên, khi còn nhỏ không phải rất thích chơi cùng nàng sao?"

Diệp Bạch Đinh: "...... A?"

Diệp Bạch Thược nhìn hắn, nhanh chóng nháy nháy mắt phải: "Chúng ta chính là đánh lộn giao tình đó."

Điểm ký ức bị kích phát, chuyện cũ che trong màng sương trắng dần dần rõ ràng, Diệp Bạch Đinh lúc này mới nhớ tới, không phải tiểu Nguyệt tỷ tỷ, là tiểu Việt tỷ tỷ, Việt ca.

Thật lâu thật lâu trước kia, khi hắn vẫn là cái tiểu hài tử, lớn cỡ như hai đứa song sinh, Việt ca cũng cỡ đó, tiểu cô nương bộ dạng rất xinh đẹp, chỉ là không quá thích cười, tính tình hơi lạnh, thích chơi trò chơi của nam hài tử, tỷ như đánh nhau đấu......khụ, học võ.

Tỷ tỷ Diệp Bạch Thược lúc ấy tuổi không tính là nhỏ, nhưng bởi vì che chở hắn, hay giao tiếp với đám nhóc, có thể nói là đả kích tuyệt đối, khi dễ một đám tiểu hài tử đến kêu ngao ngao, hắn lúc ấy rất sùng bái tỷ tỷ, Việt ca cũng vậy, có điều hai nhà cách khá xa, thời điểm có thể đến chơi cùng không nhiều lắm, Việt ca nói là lớn hơn hắn hai tháng, làm hắn kêu tỷ tỷ, bởi vì nàng nói rất nghiêm trang, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, một chút cũng không giống gạt người, hắn liền tin, cứ tiểu Việt tỷ tỷ mà kêu.

Có một lần không biết vì cái gì, đã quên tiền căn hậu quả, tóm lại chính là bọn họ chơi cùng nhau, chạy nhầm vào sân sau nhà người ta, lúc ấy là thật sự có chút nguy hiểm, tỷ tỷ dẫn theo hai đứa bọn họ không tiện, mới đem bọn họ giấu sau thân cây, dặn dò mấy câu, rồi một mình tự chạy ra ngoài, dụ người ta rời đi.

Bọn họ vốn dĩ rất ngoan, núp sau đại thụ không nhúc nhích, nhưng đằng trước lại xảy ra chuyện, có người vọt qua bên này, Việt ca muốn lao ra, nói hắn không biết võ, không làm được gì, hắn không nghe lời, ấn nàng lại che kỹ, kêu ngao ngao rồi xông ra ngoài...... Bởi vì đến đều là nam nhân, hắn cảm thấy nữ hài tử không được, sẽ bị thiệt thòi.

Tóm lại hôm đó hết đánh nhau rồi rơi xuống nước, hắn mặt mũi bầm dập, cả người vô cùng chật vật, bị xách đến trước mặt trưởng bối giáo huấn, nhưng hắn cái gì cũng không nói, tiểu Việt tỷ tỷ cũng không nói cái gì, chỉ là về sau đối với hắn càng tốt.

Đáng tiếc hai nhà duyên phận không sâu, trưởng bối đều được điều phái làm quan bên ngoài, sau đó nhanh chóng chuyển nhà, cũng là trước khi chia tay, tiểu Việt tỷ tỷ này mới có chút lương tâm, nói cho hắn kỳ thật nàng cũng không có lớn hơn hắn hai tháng gì đâu, chỉ là không muốn bị gọi là muội muội, nàng kỳ thật còn nhỏ hơn hắn nửa tuổi......

Hắn lúc ấy tức giận, cảm thấy bị chiếm tiện nghi quá nhiều, Việt ca ngay cả thẳng thắn cũng phải chờ đến một khắc cuối cùng trước lúc chia tay, rõ ràng là không biết sai, không biết ăn năn, là muốn cho hắn kêu tỷ tỷ lâu thêm một chút, rất xấu!

Sau đó...... nhớ không được, bất quá hình như là cũng không giận lâu lắm, ký ức không nhiều lắm, chỉ là bởi vì cách quá xa, sở thích của nam hài nữ hài không giống nhau, thời gian lâu không ở cạnh nhau, tình nghĩa tự nhiên từ từ phai nhạt, nhưng thật ra tỷ tỷ khác tuổi người ta, hồng nhạn lại không ngừng, thế nhưng trở thành 'bạn vong niên'.

Diệp Bạch Đinh nhìn Diệp Bạch Thược: "Các ngươi đã gặp nhau?"

"Vô nghĩa," Diệp Bạch Thược cười tủm tỉm uống trà, "Nếu không phải nhờ nàng hỗ trợ, ta có thể tặng đồ đến Chiếu Ngục cho ngươi?"

Diệp Bạch Đinh:......

Té ra đổi tới đổi lui, thế nhưng là cố nhân.

"Bất quá cũng chỉ là tặng đồ, nhà chúng ta đụng phải chuyện xui xẻo loại này, người ta nguyện ý hỗ trợ, ta lại không thể kéo người ta xuống nước...... Ta khi đó không biết ngươi có tiền đồ như vậy, ta mà biết, sao còn cự tuyệt nàng hỗ trợ nhiều hơn, đã sớm tìm tới nhà nàng rồi!"

Tầm mắt Diệp Bạch Thược đi theo phượng liễn chậm rãi đến gần: "Ta ở xa, tin tức không quá linh thông, khi đó còn không biết nàng bị Hoàng Thượng coi trọng, tương lai muốn vào trung cung làm chủ, biết rồi, liền càng không thể gây phiền toái cho nàng. Hoàng hậu nhìn thì phong cảnh, kỳ thật làm gì dễ dàng như vậy, trong cung thì nương nương, ngoài cung thì ngoại thích, trước điện thì triều thần, nàng là một cái tân tức phụ, chỗ nào không phải tỉ mỉ ứng đối? Hễ mà bị người bắt được sai lầm, không biết phải trả giá lớn cỡ nào......"

"Cũng may chúng ta đều phúc lớn mạng lớn, khúc chiết qua đi, lại có thể cùng nhau chơi! Vài hôm trước nàng còn than, nói muốn gặp ngươi, muốn nhìn một chút a Đinh đệ đệ trưởng thành nhiều ít, tuấn hay không tuấn, đáng tiếc a, ngươi là ngoại nam, sợ là không có cơ hội gì được bái kiến hoàng hậu, vẫn là tỷ tỷ ta có phúc khí, hôm nào nàng nhớ ta, sai người lại đây đưa cái cung bài, là ta có thể đi vào thăm nàng!"

Diệp Bạch Thược mặt mày hớn hở, biểu tình nhỏ sặc mùi kiêu ngạo, Diệp Bạch Đinh lại nghĩ, chưa chắc là không có cơ hội...... Tầm mắt hắn xẹt qua đám người, rơi xuống một người.

Phía trước tượng lộ của thiên tử, hai bên có cấm quân bảo vệ xung quanh, Cừu Nghi Thanh ở ngay bên trái lùi lại ba bước, vừa hộ tống thiên tử, đồng thời cảnh giới bốn phía.

Hôm nay ngày vui, phi ngư phục trên người y cũng là mới, tôn lên bờ vai càng rộng, eo càng hẹp, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai chịu không nổi.

Cừu Nghi Thanh đối bất kỳ ánh mắt nào đều rất mẫn cảm, cơ hồ nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn qua đây, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tầm nhìn là hồng đậm hồng nhạt, không biết sao, đồng thời nhớ tới đêm qua, độ ấm trong ngực của nhau, xúc cảm làn da, đôi môi mềm mại, mờ mịt hương hoa đào.

Thành thân......

Nếu đối phương mặc áo dài đỏ, sẽ có bộ dáng gì chứ?

Xe liễn của đôi tân nhân chậm rãi tới gần, bá tánh hai bên vui vẻ đưa tiễn, lời cát tường nói không ngừng, lễ quan bên Hoàng Thượng, tiền mừng cũng rải không ngừng, không biết trong đám người có bao nhiêu người làm cảnh giới, làm chuyện gì, tóm lại đến bây giờ đều bình an hỉ nhạc, không có bất luận cái gì phát sinh.

Nhưng đột nhiên, có hai tiểu hài tử, xông ra giữa đường.

Phượng liễn của Hoàng hậu và tượng lộ của thiên tử còn chưa tương ngộ, khoảng cách chưa tới mấy trượng.

Một màn này phát sinh quá đột nhiên, bá tánh vây xem đều ngây ngẩn cả người, Diệp Bạch Đinh thấy rõ ràng, tròng mắt càng chấn động, thế nhưng là đôi song sinh!

"Hỏng rồi, có chuyện!" Diệp Bạch Thược lập tức tìm Thạch Châu trong đám đông, Diệp Bạch Đinh cũng vậy.

Thạch Châu cách đó cũng không xa, chừng ba thước ở ngay ven đường, chính hắn hiển nhiên cũng rất bất ngờ, nhưng không vội vã tiến lên xách hai đứa nhóc đi, mà ánh mắt lại phi thường sắc bén quét về phía bên phải, nơi có người nhanh chóng biến mất.

Diệp Bạch Đinh vừa thấy liền biết có vấn đề, Cừu Nghi Thanh càng như vậy, lập tức có Cẩm Y Vệ phản ứng, bí mật hành động, vô thanh vô tức đè hai người xuống.

Thật là có người đang đục nước béo cò!

Diệp Bạch Đinh nháy mắt liền hiểu hết, hai đứa song sinh tinh quái, nhất định là phát hiện ra cái gì, chỉ kịp báo động một cái, khi chạy trốn bất cẩn, bị đẩy ra, tới giữa đường.

Hai hùng hài tử được tỷ phu nuôi thả, đi đâu cũng thích dẫn theo, cái gì cũng thấy qua, tình huống này cũng không sợ hãi, không khóc không nháo, đảo tròng mắt một cái, hướng về phía phượng liễn của hoàng hậu, lôi cánh hoa trước đó nhặt được ra, tung lên ——

"Hoàng hậu nương nương tân hôn đại hỉ!"

"Thêm phúc thêm thọ!"

"Sớm sinh quý tử!"

"Quốc thái dân an!"

"Ta phải tung hoa cho hoàng hậu nương nương!"

"Vậy ta lớn lên làm tướng quân cho Hoàng Thượng!"

"Không được a —— Hoàng Thượng đã có tướng quân, An tướng quân rất lợi hại!" tên nhãi bên trái trịnh trọng nhắc nhở, phi thường nghiêm khắc.

"Đúng ha," tên nhãi bên phải búng tay một cái, lập tức có chủ ý, "Vậy ta làm tướng quân cho tiểu thái tử của Hoàng hậu nương nương!"

Hai tên nhãi con ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng kêu lên: "Hoàng hậu nương nương nhiều tử nhiều phúc, sống lâu trăm tuổi!"

Nếu là người lớn bị chen ra giữa đường, khẳng định sẽ bị trách cứ, nhưng đây là hai tiểu hài tử, không khóc không nháo, vui vẻ ra mặt, đủ thứ lời cát tường không cần tiền mà nhảy ra khỏi miệng, còn là hai tiểu nam hài......

Trong hình thái xã hội này, đột nhiên liền có ý nghĩa chúc phúc đặc thù nào đó, nhiều tử nhiều phúc...... Đây là chuyện tốt a!

Vũ An Đế cười đến đặc biệt vui vẻ, trực tiếp hô lên: "Hoàng hậu có nghe hay không? Chúng ta sẽ nhiều tử nhiều phúc, tiểu thái tử tương lai đều đã có tướng quân!"

Phượng liễn không có thanh âm truyền ra, chắc là ngượng ngùng, vì quy củ cũng không thể phát ra tiếng, nhưng mành bên sườn lại giật nhẹ, hiển nhiên không phải là không cảm xúc.

Hoàng Thượng cũng chưa nói cái gì, còn rất cao hứng, các bá tánh đương nhiên càng vui vẻ: "Nhiều tử nhiều phúc, sống lâu trăm tuổi! Nhiều tử nhiều phúc, sống lâu trăm tuổi!"

Hai tên nhãi được lễ quan nhét cho một đống tiền mừng, cười hắc hắc vui vẻ, đôi chân ngắn nhỏ lanh lẹ chạy vào trong lề đường, Thạch Châu nhanh chóng bước lại, xách lên ôm cứng ngắc.

Đoàn xe của đôi tân nhân nhanh chóng tương phùng, tượng lộ của thiên tử chuyển hướng, cùng đi về hướng hoàng thành, trong tiếng hỉ nhạc vang trời, có gió ấm thổi qua, đưa tới mùi hương hoa đào thoang thoảng.

Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, lứa đôi thuận hòa.

Hồng nhan tốt đẹp, năm tháng dài lâu, thời gian về sau, có người hoạn nạn nâng đỡ, lại không còn là một người nữa, đường thì cùng nhau đi, khó khăn thì cùng nhau gánh, thẳng cho đến cuối đường, tóc nhiễm sương tuyết, đó là cả đời.

Diệp Bạch Đinh nhìn xe liễn của đôi tân nhân đi xa dần, nhìn đế hậu ăn ý cùng tình tố không nói ra; nhìn trong đám người có đôi trượng phu dắt tay thê tử, thê tử nhìn hai bên, trừng mắt nhìn trượng phu một cái, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn không rút tay khỏi tay trượng phu; nhìn thấy tỷ phu ôm hài tử, nhìn qua bên này, cười ngây ngô với tỷ tỷ......

Người thường mong muốn, ước chừng chính là khoảnh khắc bình thường như vậy, thiên hạ thái bình, sinh hoạt hoà thuận vui vẻ, cuộc sống có ngươi có ta, là rất tốt rồi.

Gió thoảng tới không tiếng động, cuốn góc áo ngọn tóc lên, Diệp Bạch Đinh đột nhiên cảm thấy sau cổ hơi ngứa, theo bản năng sờ lên, 'his' một tiếng, hơi đau, giống như còn hơi sưng?

Đột nhiên, hắn nhớ tới lúc đoàn xe của tân nhân đi ngang qua, trong ánh mắt Cừu Nghi Thanh nhìn qua, có tình tố tình dục nồng đậm, cũng có hỏi han cùng quan tâm, tựa hồ muốn hỏi hắn cái gì đó......

Chẳng lẽ y muốn hỏi, chính là cái này?

Tiếng hỉ nhạc ngập trời, tai Diệp Bạch Đinh đỏ lên.

Nam nhân này là thuộc cẩu sao! Không cho y làm chuyện kia, y liền hút ra cái này cho hắn?

Tác giả có lời muốn nói: Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa. Người ấy vu quy, lứa đôi thuận hòa. ——《 Kinh Thi 》


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro