Chương 207 Thì ra là thèm ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phi! Cái quái gì vậy chứ! Ai hiếm lạ mấy thứ rách nát của ngươi!"

Thân Khương cảm thấy tầm nhìn của người Ngoã Lạt quá nhỏ hẹp, chưa thấy qua thứ tốt, chút đồ rách nát đó còn cất giấu như bảo bối, theo ý của hắn, không bằng Ngoã Lạt trực tiếp đầu hàng Đại Chiêu, tự nhận là thuộc địa, hàng năm triều cống, vạn tuế gia của bọn họ hào phóng, mỗi năm thưởng chút đồ vật qua cho bọn chúng mở mắt một chút!

Nhìn hiện trường có Cẩm Y Vệ khác đến dọn dẹp, hắn dạo qua một vòng, hướng Cừu Nghi Thanh xin chỉ thị: "Chuyện bên ngoài vừa mới bắt đầu, thuộc hạ đi trước?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Cứ theo tiết tấu thường ngày là được."

"Được!"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Vậy ta về......"

Một câu còn chưa nói xong, bên ngoài liền có Cẩm Y Vệ đến bẩm báo: "Bẩm Chỉ Huy Sứ, Lễ Bộ thị lang Chung đại nhân cùng Hồng Lư Tự Tất đại nhân đến rồi."

Cừu Nghi Thanh liền nhìn Diệp Bạch Đinh: "Hiện trường thăm dò sửa sang lại còn cần thời gian, cùng đi gặp hai người kia không? Sau đó ta đưa ngươi trở về."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, cũng được, thuận tiện hỏi cung, quan sát phân tích một chút, tiện cho sửa sang manh mối sau này, hai vị đại nhân này, tiệc rượu đêm qua đều có mặt.

Cẩm Y Vệ mời người đến phòng khách ở góc mé tây, khi Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh qua, người đã tới rồi, thấy Chỉ Huy Sứ vào, đều khách khí đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Không ngờ sứ đoàn thế nhưng xảy ra chuyện, là hạ quan đến chậm."

Hai người gần đây làm công tác tiếp đãi sứ đoàn, yêu cầu thường xuyên chạy bên ngoài, không mặc quan phục, một người đồ đỏ, một người đồ xanh, người đồ đỏ thì khóe mắt đuôi lông mày, cả khóe miệng đều giơ lên, khí chất nhìn qua có vẻ thích cười thân thiện, nhìn là biết đây là kẻ thuận lợi mọi bề khéo đưa đẩy, là Lễ Bộ thị lang Chung Hưng Ngôn.

Người đồ xanh thì vừa lúc tương phản với Chung Hưng Ngôn, khóe mắt đuôi lông mày, bao gồm khóe môi của hắn, đều trằn xuống, ngay cả đôi mắt cũng thon dài, giống như lúc nào cũng đang híp mắt nhìn người khác, có vẻ rất nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức hơi hung tướng, là Hồng Lư Tự khanh Tất Hợp Chính.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Tiệc rượu đêm qua của sứ đoàn Ngoã Lạt, hai vị đều có mặt?"

Hai người trả lời: "Đúng vậy."

"Đạt Cáp vì sao đột nhiên muốn làm tiệc rượu?"

"Sứ đoàn Ngoã Lạt đến đây, nhất định có cất giấu chút tâm tư, không dễ dàng lộ ra ngoài," Chung Hưng Ngôn châm chước nói, mỉm cười, "Thượng Thư đại nhân đem nhiệm vụ công đạo xuống dưới, hạ quan cùng Tất đại nhân tất nhiên là đồng lòng hợp sức, dùng tất cả thủ đoạn, khổ nỗi Đạt Cáp này mới nhìn giống tên ngu xuẩn, cả ngày cái gì cũng nói, cái gì cũng bận bịu, nhưng vẫn chưa lộ ra bao nhiêu thiệt tình, hạ quan cùng Tất đại nhân tự cảm thấy là phải không ngừng cố gắng, Đạt Cáp lại đột nhiên muốn làm tiệc rượu, nói muốn thả lỏng một chút, chúng ta vô pháp ngăn cản, chỉ có thể đến đây để nhìn chằm chằm tại chỗ."

Chung Hưng Ngôn nói chuyện khách khí, kéo cả Tất Chính Hợp vào, nói là bôn ba vất vả, Tất Chính Hợp lại có vẻ cũng không cần: "Chức trách mà thôi, vô pháp từ chối thì tới. Xem tất cả biểu hiện trước đây của Đạt Cáp, có vẻ như lần yến tiệc này chỉ là vì hưởng thụ, xảy ra án mạng, hạ quan cũng bất ngờ."

Cho nên đây cũng không phải sự kiện có dự mưu?

Diệp Bạch Đinh cụp mắt suy nghĩ, khi ngẩng đầu nhìn, cảm thấy biểu tình Tất Chính Hợp lãnh ngạnh, lời lẽ cũng lãnh ngạnh, sắc mặt của Chung Hưng Ngôn thì không quá đẹp.

Cừu Nghi Thanh: "Chuyện Lỗ Minh, hai vị đều đã biết?"

"Phải, Đạt Cáp lắm miệng, hiện tại bên ngoài đều đã biết," Chung Hưng Ngôn nghiêm túc hỏi, "Có xác định là người khác giết hại hay không?"

Tất Chính Hợp thì không có biểu tình gì, làm như chuyện này không liên quan đến mình, không có vẻ gì là lo âu khẩn trương, dù sao Lỗ Minh là sư gia của Chung Hưng Ngôn, không liên quan đến hắn.

"Vụ án vẫn đang tra, không tiện lộ ra chi tiết," tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua hai người, "Độc từ mộc tinh, hai vị biết không?"

Tất Chính Hợp liền cười lạnh một tiếng, khóe mắt liếc qua Chung Hưng Ngôn: "Vậy thì Chỉ Huy Sứ phải hỏi Chung đại nhân, bản quan không biết."

"Tất đại nhân khách khí," Chung Hưng Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười, "Làm nghề buôn bán này, khó tránh khỏi nhìn đến chút chuyện lung tung rối loạn, mộc tinh được sử dụng rộng rãi, chuyện như độc tính của nó...... cũng chỉ là nghe nói, chưa từng chính mắt nhìn thấy."

Cừu Nghi Thanh: "Dưới tay Lỗ Minh có không ít mối làm ăn, nghe nói là chạy chân cho Chung đại nhân?"

Chung Hưng Ngôn khá là khiêm tốn: "Thuộc hạ làm buôn bán, để cho dễ, ngẫu nhiên sẽ mượn tên quan trên, lễ lạc hằng năm cũng có chút hiếu kính, nhưng bọn họ buôn bán ra sao, giá thị trường ra sao, tiền lời ra sao, hạ quan thật sự là không biết."

Nói cách khác, chỉ lo đòi tiền, khác cái đều mặc kệ?

Diệp Bạch Đinh có chút không tin, kẻ không yêu tiền, sẽ không thường xuyên thu mấy cái ơn huệ nhỏ 'hiếu kính', kẻ yêu tiền, muốn lại không chỉ chút 'hiếu kính' này, sư gia nhà mình nuôi, cũng không phải người ngoài, sinh ý này rốt cuộc là của ai, cuối cùng bạc vào túi ai, lại không nhất định.

"Hai vị đại nhân đêm qua dự tiệc với Lỗ Minh, có chú ý tới hắn khi nào hôn mê bò ra bàn không?"

"Không biết," Tất Chính Hợp rất là dứt khoát, "Đạt Cáp xấu xa, không biết tại sao mời rượu công kích bản quan trước, bản quan đã say mèm ngủ ra bàn từ sớm, cũng không biết sau đó đã xảy ra cái gì."

Chung Hưng Ngôn mỉm cười: "Ta thì có nhìn thấy, tuy nhiên trong tiệc rượu có nhiều người say đổ, là chuyện nhân chi thường tình, Tất đại nhân còn không phải là một sao? Cái này lại không quấy rầy ai."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Khi người của Tô Ký tửu phường đến, các ngươi có biết không?"

Tất Chính Hợp vẫn lắc đầu: "Bản quan lúc ấy đã say ngủ, không biết."

Chung Hưng Ngôn vẫn mỉm cười: "Ta biết, tiểu cô nương tên Tô Tửu Tửu kia đúng không? Có chút không biết điều, cũng là người chưa ăn mệt bao giờ, quăng ra ngoài thế đạo lăn lộn vài vòng là hiểu, một chén rượu mà thôi, thật sự không phải chuyện gì to tát, không ai muốn khi dễ nàng, đều là nàng tự suy đoán, cảm thấy thiện ý của người khác đều là giả, là có mục đích."

"Ngươi nói chính là chuyện Lỗ Minh mượn chuyện kính rượu cố ý khó xử nàng?"

"Đã nói chỉ là hiểu lầm, sao có thể là khó xử chứ?" Chung Hưng Ngôn giải thích, "Lỗ Minh kỳ thật cũng là vì tốt cho tiểu cô nương, để nàng biểu hiện trước mặt ta, để ta cho chút mặt mũi, dù sao trước đó......hai nhà bán rượu hơi có chút mâu thuẫn, oan gia nên giải không nên kết không phải sao? Nhưng tiểu cô nương người ta không muốn, ta cũng không tiện ép bức......"

Cừu Nghi Thanh nhìn Tất Chính Hợp: "Tất đại nhân thì sao?"

Tất Chính Hợp khép tay áo: "Hạ quan say sớm, tất cả những chuyện này, không có chính mắt nhìn thấy."

"Tối hôm qua thì không nhớ, trước kia thì sao?" Cừu Nghi Thanh truy vấn, "Đối với Tô Ký tửu phường, Tất đại nhân có ấn tượng gì không?"

Lần này Tất Chính Hợp gật đầu: "Rượu nhà này nhưỡng không tồi, kinh thành có chút danh tiếng, rất nhiều người sẽ đến đặt khẩu vị mình thích, sứ đoàn chọn rượu, coi trọng bọn họ cũng không có gì đáng trách, nhưng cái khác, hạ quan cũng không biết."

"Hai vị vẫn luôn ở trong bữa tiệc? Trong thời gian đó có từng rời chỗ đi ra ngoài, có nhìn thấy người khác, hoặc là người nào đặc thù, việc gì đặc thù hay không?"

"Mùi rượu nồng nặc, cũng cần đi tán bớt một chút, nếu không, cũng vô pháp uống tiếp nhiều rượu như vậy mà," Chung Hưng Ngôn mỉm cười, "Hạ quan có ra ngoài vài lần, thời gian cũng không coi là ngắn, lại không thấy được cái gì đặc biệt, chỉ là Tất đại nhân của chúng ta...... xỉn sớm như vậy, sau đó còn đi ra ngoài kìa."

Mí mắt Tất Chính Hợp cũng không nâng chút nào: "Ngủ thì không bị ba chuyện gấp gáp làm nghẹn tỉnh sao? Chung đại nhân không bị như vậy?"

Chung Hưng Ngôn mỉm cười: "Rốt cuộc ngủ và say là không giống nhau, hạ quan lại thực sự có vài phần tò mò."

Tất Chính Hợp không để ý đến hắn, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Hạ quan nửa ngủ nửa tỉnh, trong bụng kêu ầm ĩ, để hạ nhân đỡ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại bị rót thêm chén rượu, cực kỳ khó chịu, sau đó liền vẫn luôn bò ra bàn, thẳng cho đến khi xong tiệc người tan, trong khi đó không thấy ai hay việc gì đặc thù."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, lại hỏi về một người khác: "Vũ cơ Ngọc Linh Lung, hai vị đại nhân cũng biết?"

"Biết," Chung Hưng Ngôn gật đầu trước, "Tướng mạo quyến rũ, dáng người mạn diệu, vũ nhảy không tồi, ở đây mọi người khen không dứt miệng, cũng rất có nhãn lực, đều kính rượu cho tất cả mọi người trong tiệc......phải không a Tất đại nhân?"

Tất Chính Hợp lần này không nói không biết, nhàn nhạt hừ một tiếng: "Không sai, nàng này xinh đẹp mị hoặc, trường tụ thiện vũ."

Cừu Nghi Thanh: "Nàng cùng Lỗ Minh quan hệ như thế nào?"

"Cái này......" Chung Hưng Ngôn dừng một chút, "Nhìn không rõ lắm, một điểm chính là nàng xã giao lợi hại, uống rượu với tất cả mọi người, làm tất cả mọi người đều cảm thấy mình quan trọng trong mắt nàng, không bị xem thấp cùng coi khinh, mọi người đều rất thích nàng, quan hệ với Lỗ Minh thì...... nhìn không ra là thân cận, cũng nhìn không ra là có mâu thuẫn."

"Trong bữa tiệc nàng thường xuyên vắng mặt?"

"Cái này thì đúng, nữ nhân mà, lắm chuyện, luôn chạy ra chạy vô."

"Khi nào nàng bắt đầu rời đi thời gian dài, thậm chí không hề trở về?"

"Vậy hẳn là sau khi người Tô gia tới?" Chung Hưng Ngôn nghĩ nghĩ, nói, "Lão nhân què chân Tô gia kia tới đón nữ nhi, phân cao thấp với Đạt Cáp, đương trường định ra chuyện đánh nhau, không yêu cầu ca vũ nữa, sự có mặt của Ngọc Linh Lung liền yếu đi, cụ thể là khi nào rời đi, không rõ ràng lắm, nhưng lúc chú ý tới, hình như nàng vẫn luôn không trở lại."

Diệp Bạch Đinh: "Trong những lúc Ngọc Linh Lung ra ngoài, trong bữa tiệc có những ai cũng vắng mặt?"

Chung Hưng Ngôn: "Vậy thì không trùng hợp sao? Có lần nàng đi ra ngoài, Tất đại nhân vừa lúc cũng đi ra ngoài!"

Tất Chính Hợp cười lạnh: "Chung đại nhân không phải cũng vậy sao? Hai lần nàng vắng mặt, không phải ngươi cũng đi ra ngoài?"

Chung Hưng Ngôn treo lên bộ mặt giả cười: "Nha, Tất đại nhân không phải đã xỉn nên ngủ rồi, sao ngay cả chuyện này cũng biết?"

Tất Chính Hợp thương hại nhìn hắn: "Bản quan là say, người khác lại không có say, ngươi cho rằng chút chuyện phong lưu này của ngươi, người khác sẽ không nói thầm sau lưng?"

Diệp Bạch Đinh càng nhìn càng cảm thấy, hai người kia không ưa nhau.

Bọn họ nói ra tin tức, có một phần là phá đám nhau, cũng có một phần rõ ràng muốn che giấu...... Hôm nay hỏi cung, sợ là sẽ không được đến nhiều thứ mấu chốt.

Cừu Nghi Thanh hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, không nghĩ thật sự một lần hỏi chuyện liền kết án, công bố chân tướng án mạng, là yêu cầu chứng cứ, khẩu cung là thứ nhất, cũng là cái dễ dàng dối trá nhất, bọn họ yêu cầu càng nhiều manh mối bằng chứng.

Sau đó lại hỏi bọn họ vài vấn đề, như là tuyến thời gian, biểu hiện của những người khác, trong bữa tiệc đều nói gì với nhau v.v. mấy cái này rất dễ dùng khẩu cung của người khác để chứng thực, không dễ nói dối, rồi thả hai người rời đi.

"...... Sứ quán phát sinh hung án, vụ án không rõ, chi tiết không tiện báo cho, tất cả công việc kế tiếp, sẽ có Cẩm Y Vệ tiếp quản, còn thỉnh hai vị đại nhân phối hợp."

"Nên như thế, nếu có bất luận yêu cầu gì, Chỉ Huy Sứ cứ phái người đến thông báo bất cứ lúc nào, trong vòng chức trách của hai người chúng ta, tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."

Diệp Bạch Đinh nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, cảm giác không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái: "Hai vị đại nhân này......là có thù hận gì sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Tính cách không hợp, ý tưởng phương hướng làm việc liền bất đồng, lần này càng phải cùng nhau tiếp đãi khách lạ, trong đó sẽ có mâu thuẫn là rất bình thường."

"Vậy ý kiến của sứ đoàn đối với bọn họ thì sao?" Diệp Bạch Đinh đột nhiên nghĩ đến một điểm, "Hai người bọn họ cùng tiếp đãi sứ đoàn, phong cách xử sự của ai Đạt Cáp hợp ý nhất, thân cận thiên về vị nào, lại đối với vị nào có ý kiến? Kẻ hay sinh sự như Đạt Cáp, nếu có người không hợp ý, có thể náo loạn hay không, có thể kiện lên cấp trên hay không?"

Cừu Nghi Thanh thật đúng là chưa nghĩ tới hướng này, nghe vậy cẩn thận nghĩ nghĩ tới mấy cái công văn trên bàn mình, lắc đầu: "Cũng không có."

Vậy thì rất kỳ quái, Đạt Cáp đối với hai người đều rất vừa lòng? Đối với ai đều không có ý kiến?

Chỉ cần có, mượn cơ hội sinh sự, Cẩm Y Vệ không có khả năng không biết, phố phường hẻm hóc không thể thiếu người của Cẩm Y Vệ, viện này thủ vệ khắp nơi, cũng là Cừu Nghi Thanh tự mình chọn, là bảo hộ, cũng là giám thị, thực sự có bất kỳ dị động nào, không thể không biết.

Diệp Bạch Đinh nhíu mày: "Đạt Cáp đối với tất cả mọi người đều không ý kiến...... chỉ nhằm vào ngươi?" Hắn nhìn Cừu Nghi Thanh, "Cho nên ngươi rất đặc thù đối với hắn?"

Nhìn nhìn, ánh mắt hắn hơi động, Chỉ Huy Sứ đương nhiên là đặc thù, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp!

"Chỉ Huy Sứ quan trọng như vậy a."

Diệp Bạch Đinh biết tình hình lúc này không thích hợp trêu chọc, nhưng người đang trong tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm nội tâm kích động, căn bản là khắc chế không được, nhịn không được nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, trong ánh mắt lóe lên sắc thái ngút ngàn* người khác xem không hiểu.

*chữ 'uân nhân' dò ra đại loại là ma lực ngập trời, ko biết dịch sao, ma lực thì có gì ko hiểu?!

Người khác không hiểu, Cừu Nghi Thanh sao có thể không hiểu?

Trong ánh mắt tiểu ngỗ tác chứa đầy ánh dương, tràn đầy ảnh ngược của y, tràn đầy những gì muốn nói lại thôi, thoại đoản tình trường*......

*lời nói ngắn tình dài =]]

Nhưng khắp nơi người nhiều, ngoại trừ Cẩm Y Vệ người mình ra, còn có người sứ đoàn đặt ở bên ngoài, Cừu Nghi Thanh chỉ khắc chế vươn tay, giữ chặt eo Diệp Bạch Đinh: "Coi chừng bậc thang ——"

Nhìn như là đỡ ngỗ tác thân thể tố chất không quá tốt đi đường, kỳ thật là lúc tới gần, dùng thanh âm người khác nghe không được, nhẫn nại tính tình nói một câu: "...... Không được nháo."

Diệp Bạch Đinh cảm thấy độ ấm của bàn tay trên eo, độ ấm này......hắn mấy đêm nay đều có thể cảm nhận được.

Giống như có chút nguy hiểm.

"...... Kêu ta đừng nháo, ngươi cũng đừng nháo, buông ta ra a!"

Diệp Bạch Đinh thành thật không nói nữa, bậc thang đi xuống chỉ có ba bậc, rất nhanh đã xuống đất bằng, nhưng tay Cừu Nghi Thanh vẫn không buông ra!

Trầm mặc một lát, thanh âm hơi trầm thấp của Cừu Nghi Thanh truyền đến: "Có vẻ hơi khó."

Diệp Bạch Đinh:......

"Vậy có muốn ta giả vờ thể nhược té xỉu, vừa lúc để ngươi thuận tay ôm một cái hay không?"

"Được không?"

Cừu Nghi Thanh ngoài miệng hỏi được không, kỳ thật hai tay đã chuẩn bị tốt, đáy mắt màu đen kích động cảm xúc người khác không hiểu.

Được cái quỷ nhà ngươi chứ được!

Lúc này không nói quy củ nữa? Ngươi nghĩ kỹ lại xem trước đó đã nói cái gì!

Diệp Bạch Đinh hít sâu một hơi, bước nhanh tới trước, thoát khỏi phạm vi hành động của đối phương: "Ta trở về!"

Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn nhìn bàn tay trống, nắm tay lại chắp ra sau lưng, bước đi lại đây: "Ta đưa ngươi về."

Trên đường đi ra cổng lớn, hai người thấy được Huyền Phong.

Cẩu tướng quân đang chấp hành nhiệm vụ, ngửi ngửi dừng dừng dọc theo lộ tuyến đã định, biểu tình phi thường nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn thấy thiếu gia, trong cổ họng nức nở một tiếng, nhìn ra là rất muốn đi theo, nhưng bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ, không có biện pháp, chỉ kêu một tiếng, không chạy đến, chân cũng không động, đối với công tác rất là có trách nhiệm.

Có điều là cái ánh mắt kia, nhìn qua đây một cái, mắt to đen nhánh, ướt sũng, nhão nhão dính dính, vừa khát vọng, vừa khắc chế, nhìn cực kỳ đáng thương.

Diệp Bạch Đinh liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái.

Sủng vật giống chủ nhân, một người một cẩu này...... Có đôi khi thật đúng là rất giống.

Một đường đi tới cửa, Cừu Nghi Thanh mới phát ra tiến huýt sáo triệu hoán, Huyền Quang lộc cộc từ xa chạy tới, không biết mới đi chơi chỗ nào.

Hễ mà có thiếu gia, ánh mắt đầu tiên của Huyền Quang là nhìn không tới chủ nhân, đầu to ủi đến, cọ cọ dán dán Diệp Bạch Đinh, cọ tới cọ đi, như là làm nũng nói mấy ngày không gặp, có nhớ ta không, lại giống như đang lên án, nói chủ nhân gần đây ngày nào cũng lãng bên ngoài, ép ta không được về nhà, quá đáng ghét, nhất định là không muốn cho ta gặp thiếu gia!

Diệp Bạch Đinh không hiểu Huyền Quang đang rầm rì cái gì, hồ nghi nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Ngươi ngược đãi nó sao?"

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua cái đầu to Huyền Quang đang cọ chỗ đầu vai Diệp Bạch Đinh, không muốn rời đi, ý vị không rõ mà hừ một tiếng.

Đầu Huyền Quang càng dựa sát vào Diệp Bạch Đinh, như đang lên án —— ngươi nhìn y kìa!

Diệp Bạch Đinh xoa xoa lỗ tai Huyền Quang, ôm cái đầu to của nó: "Chỗ ta có đường ăn ngon, trở về cho ngươi nếm thử được không?"

Huyền Quang cũng không hiểu thiếu gia nói, nhưng cảm giác được thiếu gia thích nó, vậy là đủ rồi! Nó diễu võ dương oai hướng Cừu Nghi Thanh đánh một tiếng phì phì từ mũi, hừ, ngươi không cho gặp thì đã sao, thiếu gia chính là thích ta thích ta thích ta!

Cừu Nghi Thanh nhắm mắt lại: "Trở về đi."

"Được." Diệp Bạch Đinh biết đang có vụ án, thời gian mấu chốt, cũng không dính với Huyền Quang nữa, xoay người lên ngựa.

Cừu Nghi Thanh đỡ eo hắn, theo sát đó sải bước lên ngựa, Huyền Quang phi vút ra ngoài như tia chợp, Cừu Nghi Thanh chỉ đành ôm tiểu ngỗ tác chặt hơn.

Đường về hơi dài, tiếng gió vút qua tai, nắng gắt như lửa, mặt và tay đón gió thì không có gì, nơi hai người dán nhau thì hơi nóng, Diệp Bạch Đinh chồm chồm ra trước, muốn kéo ra chút khoảng cách.

"Đừng nhúc nhích."

Cừu Nghi Thanh vớt người lại, lại ấn vào trong ngực: "Sẽ ngã xuống."

Diệp Bạch Đinh hừ một tiếng: "Nhưng mà nóng quá a......"

Trầm mặc một lát, sau lưng truyền đến thanh âm hơi thấp của Cừu Nghi Thanh: "A Đinh là sợ nóng, hay là sợ ta?"

Diệp Bạch Đinh:......

Cừu Nghi Thanh: "Rõ ràng ban đêm không có ghét bỏ."

Ngươi không cho ta ghét bỏ, thì quy củ một chút a! Ngươi đã sắp dựng lên rồi! Ban ngày ban mặt không mất mặt sao!

*mặt lão ngây thơ: dựng cái chi?

Diệp Bạch Đinh hiện giờ chỉ mong Huyền Quang cố gắng một chút, nhanh một chút, lại nhanh một chút, lập tức bay đến Bắc Trấn Phủ Tư mới được, hắn lập tức về phòng, để cho cẩu nam nhân này mất mặt một mình đi!

Nhưng Huyền Quang lại rất có chủ ý, chở thiếu gia, vui vẻ quá mà, lúc này không show tốc độ nữa, bước chân lộc cộc, chạy chậm rì rì, nhìn thấy hoa đầu tường nhà người ta vươn ra, cũng phải đi ngậm một miếng, kéo một cái.

Diệp Bạch Đinh nghiêm túc nhắc nhở nó: "Chủ nhân của ngươi đang vội làm việc kìa, công tác phải nghiêm túc, không thể kéo dài."

Huyền Quang rầm rì một tiếng, bước chân vẫn không nhanh không chậm, gấp cái gì, họ Cừu mới không gấp gáp gì đâu, nếu y thật sự sốt ruột, sao có thể như vậy? Ý? Đằng trước có đóa hoa trắng đẹp ghê, cũng không biết ngọt không, phải nếm thử một ngụm......

"Đừng, sai đường rồi! Đi nữa là vô ngõ nhỏ!"

Đáng tiếc là đã chậm, Huyền Quan đã quẹo vào con hẻm nhỏ.

Diệp Bạch Đinh vừa định nói Cừu Nghi Thanh ngươi quan tâm ngựa của ngươi một chút, rất nhanh đã phát hiện điểm khác thường. Tấm vải trước mặt phất phới đón gió, bên trên thêu một chữ 'Tô', hai bên cửa đặt hai chum rượu thật to, vừa thấy liền biết là làm cái gì.

"Đây là...... Tô Ký tửu phường?" Diệp Bạch Đinh nhìn trái nhìn phải, "Người Tô gia ở nơi này?"

Không cần Cừu Nghi Thanh trả lời, hắn đã thấy người đang đi ra từ hậu viện, là Đỗ Khang.

Cả gia đình này đã trở lại rồi?

Cũng phải thôi, bọn họ ở hiện trường vừa tra xét vừa có phát hiện mới, thời gian còn rất lâu, ba người đã trở về nhà, về mặt thời gian là hết sức bình thường.

Vì ngồi trên lưng ngựa, có ưu thế về độ cao, Diệp Bạch Đinh nhìn thấy tiền viện có mấy người, chắc là khách mua rượu? Bên trái là một hán tử cao lớn to con, mặc áo ngắn quần vải thô, tay áo vén đến cánh tay, vừa nhìn là biết điều kiện trong nhà không tốt lắm; bên phải là một vị phu nhân, tuổi tác hơi lớn, quần áo hoa hòe, đầu đầy châu ngọc, phía sau có nha hoàn bà tử đi theo, vừa nhìn liền rất quý khí, nhưng hai bên vừa bảo trì khoảng cách, vừa không có vẻ ghét bỏ gì nhau, đều mỉm cười, tựa hồ còn nói chuyện rất vui vẻ?

Diệp Bạch Đinh nghe không rõ hai người này đang nói cái gì, nhưng trên bàn cạnh hai người đều có rượu, chắc là đang trò chuyện về cái này? Xem bộ dạng bọn họ đối với sảnh ngoài cũng không xa lạ, giống như không phải mới tới lần đầu?

Rèm cửa được đẩy ra, là Tô Tửu Tửu tiến vào, hai người liền cười đứng lên, chào nhau.

Diệp Bạch Đinh nhìn kỹ Tô Tửu Tửu, màu môi của nàng vẫn hơi tái, thái dương có mồ hôi mỏng, thân thể rõ ràng vẫn không thoải mái, nàng nói gì đó với khách, hắn không nghe rõ, nhưng giọng Tô Đồ vén rèm tiến vào sau đó lại rất lớn, hắn nghe được.

"Kêu ngươi ra sau nghỉ ngơi, không nghe được sao! Có phải lớn rồi cánh cứng rồi, cả cha nói cũng không nghe!"

Tô Tửu Tửu nhíu mày, nhẹ giọng giải thích gì đó với Tô Đồ, Tô Đồ vẫn cố chấp, muốn mang nữ nhi vào, may mà Đỗ Khang đến, trong tay bưng chén dược: "Sư phụ đừng vội, ta mang dược của sư tỷ đến, để nàng uống luôn ở đây, ngài tự mình nhìn chằm chằm, cũng yên tâm không phải sao? Khách yêu cầu cái gì, ta giúp sư tỷ ghi lại, không mệt nàng được, chúng ta không cãi nhau, mau làm cho xong việc, để cho sư tỷ đi nghỉ ngơi, được không?"

Tô Tửu Tửu nhìn chén dược kia, đầy mặt đều là cự tuyệt, nhưng nàng đột nhiên thở sâu, bưng dược lên một hơi uống cạn.

Tô Đồ rất kinh ngạc, giống như hiếm khi nhìn thấy nữ nhi ngoan như vậy, liếc mắt nhìn Đỗ Khang một cái, cũng không ngăn cản, liền ngồi trên ghế, tự mình nhìn chằm chằm bọn họ nói chuyện với khách, đốc xúc hiệu suất.

Hai vị khách đều rất khách khí, có vẻ rất quen thuộc người nhà này, không phản cảm thái độ của Tô Đồ, quý phụ nhân hỏi thăm vài câu sức khỏe của Tô Tửu Tửu, liền nhanh chóng nói ra yêu cầu về rượu của mình: "Lần này ta cần rượu, là muốn tặng cho nữ nhi......"

Hán tử chờ quý phụ nhân nói xong, cũng nói yêu cầu của mình, hai người đều rất dứt khoát, không cố ý bắt bẻ hoặc kéo dài thời gian.

......

Huyền Quang rốt cuộc gặm xong món hoa trắng, dạo tới dạo lui ra khỏi con ngõ nhỏ, quay lại đường lớn, lúc này không chơi nữa, một đường chạy về Bắc Trấn Phủ Tư.

Diệp Bạch Đinh ngửi được mùi hương trong gió.

Là hương rượu. Khi ở ngoài viện của Tô Ký tửu phường, hương nồng thơm ngào ngạt, đi ngang qua là có thể ngửi được, đi xa rồi, theo lý là không ngửi thấy nữa, cũng không biết vì sao, mùi hương kia cứ như quanh quẩn quấn quít bên người, vứt không được, nó trở nên phai nhạt, trở nên nhu hòa, lại cho người ta ấn tượng sâu hơn, làm ngươi có thể nghĩ đến rất nhiều thứ, như trăng mùa thu, tuyết mùa đông, hồ nước mùa xuân, gió mùa hè, và lúc này......

...là cái ôm sau lưng.

Cừu Nghi Thanh thấy tiểu ngỗ tác thật lâu không nói chuyện, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ cái gì đó?"

"Không có gì," Diệp Bạch Đinh lắc đầu, bên môi ôn nhu, "Chỉ là nghĩ thứ như rượu, thật đúng là ngàn người ngàn mặt, chỉ là xem ngươi ôm tâm tình gì, đối đãi ra sao thôi."

Cừu Nghi Thanh cũng ngửi thấy được hương rượu: "Thèm?"

Ánh nắng gắt gỏng, gió vờn lưu luyến, hương rượu vấn vương, còn có ý trung nhân đằng sau.

Không biết tại sao, đầu óc Diệp Bạch Đinh bị lệch pha, đi trật đường, gấp gáp phủ nhận: "Ta mới không có thèm ngươi!"

Một chớp mắt khựng lại, rồi trong gió truyền đến tiếng Cừu Nghi Thanh cười khẽ: "Nguyên lai là thèm ta."

"Ta không có ta không phải! Ngươi đừng nói bậy!"

"Bảo bối đừng bực bội, mặc kệ ngươi thèm cái gì, ta đều có thể cho ngươi."

"Đã nói là không phải!!"

Ngươi đừng có ở ngay trên đường cái mà chơi lưu manh a a a a a——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro