Chương 212 Người của bổn sứ ngươi cũng dám động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ Tất Chính Hợp nhận lời đồng liêu mời, đến Trúc Chi Lâu ăn cơm, đối phương không tới, ông ta liền chờ một lát, không coi là chuyện gì lớn, ai ngờ lại nghe được mấy thứ tào lao này.

Cách vách ghế lô nói chuyện căn bản không có ý tránh né ai, đầu tiên là đề cập vụ án, nghi ngờ cùng bất mãn về Lỗ Minh, ngay sau đó lửa đốt tới trên người ông ta, nói cái gì mà Lỗ Minh đưa rượu không đúng, so với Chung Hưng Ngôn, thì giống khẩu vị của ông ta hơn, nói cái gì mà Lỗ Minh đã bí mật nói chuyện với ông ta, hai người lúc màn đêm buông xuống còn có hành tung lén lút......

Đánh rắm!

Tất Chính Hợp bụng chửi má nó, không hiểu sao người ta lại nói bậy! Đêm đó ông ta đã sớm say bất tỉnh, rõ ràng là không có lui tới gì với Lỗ Minh!

Nhưng đối phương bố trí không chỉ có vậy, còn có nhiều ngờ vực hơn, nói Lỗ Minh tâm tư âm trầm, hành vi lén lút thì thôi đi, còn nói tất cả những chuyện này đều hoàn thành nhờ sự yểm hộ của ông ta, cùng ngày đã làm cái gì cái gì, hai người bọn họ là một đám, quan hệ giữa bọn họ là không minh bạch......

Cái này nếu là người khác lén khua môi múa mép, ông ta không thèm để ý tới, nhưng ông ta nghe ra được, hai giọng nói này quen tai, một cái là tiểu ngỗ tác Bắc Trấn Phủ Tư kia, rất được Chỉ Huy Sứ trọng dụng, một cái là lão nhân Tô Ký tửu phường kia, ngày xưa tính tình trầm, không nói nhiều lắm, lúc này lại nói khá nhiều! Vụ án có mạng người, có sứ đoàn có mệnh quan triều đình, còn có vũ cơ, phố phường bá tánh phán đoán như thế nào cũng không sao, nhưng nói dối tới trước mặt Cẩm Y Vệ, phải cẩn thận, rủi người ta tin thì sao? Rủi Chỉ Huy Sứ hoài nghi ông ta thì sao!

Tất Chính Hợp nén giận, mới đầu còn có thể nhịn một chút, sau khi nghe một lúc, càng nghe càng sinh khí, càng nghe càng nhịn không nổi, cuối cùng dứt khoát đứng lên đi ra ngoài, 'rẹt' một tiếng đẩy ra cửa ghế lô cách vách ——

"Họ Tô, bản quan khuyên ngươi nói năng cẩn thận, vô cớ mưu hại mệnh quan triều đình, biết phải chịu tội gì hay không!"

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng cùng Tô Đồ liếc nhau, khóe môi hơi cong lên, tới rồi kìa.

Tô Đồ cũng nhanh chóng nháy mắt với hắn, mặt vô biểu tình mà nhìn về phía người mới vào: "Ý, đây không phải Tất đại nhân Hồng Lư Tự sao? Ngài không ở sứ quán bồi người Ngoã Lạt mua vui, sao có rảnh đến đây vậy?"

Sắc mặt Tất Chính Hợp đen thui, đuôi mắt nheo lại, thập phần nguy hiểm: "Bản quan không ở đây, sao biết được có người ở chỗ này bố trí tội danh, cản trở Cẩm Y Vệ phá án?"

Diệp Bạch Đinh tay bưng chung trà, đôi mắt thanh triệt thấy đáy một mảnh thiên chân, làm ra vẻ thật sự khó hiểu: "Tất đại nhân lời này là có ý gì, sao ta không hiểu?"

Án mạng đang trong quá trình điều tra lấy bằng chứng, trước mắt không có bất luận chứng cứ phương hướng nào cho thấy ba người Tô gia có hiềm nghi trọng đại, mặc kệ là Cẩm Y Vệ tra được, hay là chính hắn nghe được, ba người này tựa hồ đều rất vô tội, bị cuốn vào có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là bị người khác tính kế, Diệp Bạch Đinh không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, thuận tiện gặp một lần, tán gẫu một chút, thì kiểu gì cũng có thể quan sát đến càng nhiều, hắn bèn dùng cơ hội lần này, thuận tiện quan sát người Tô gia.

Vừa rồi trong quá trình nói chuyện với Tô Đồ, đã có thêm một tầng quan sát và thử sâu hơn, cũng có mánh lới cố ý kéo gần quan hệ, tỷ như bàn về rượu —— hắn cố ý dẫn dắt Tô Đồ nói càng nhiều, thuận tiện tăng mạnh cảm giác về khoảng cách giữa hai người.

Khoảng cách gần, là không lạ lẫm, hắn cố ý trong lúc nói chuyện thân thể chồm ra trước, đầu ngón tay chấm nước trà viết chữ trên bàn, đối phương tất nhiên có thể xem hiểu hắn đang nói cái gì, phối hợp hắn diễn trò lần này.

Mỗi một đoạn đối thoại, mỗi một cơ hội lựa chọn, Tô Đồ cũng đều biểu đạt đầy đủ tính cách hành vi của bản thân.

Sau vài lần thử ngắn ngủi bằng lời nói, Diệp Bạch Đinh nhìn ra rất rõ ràng, bản thân Tô Đồ tham dự bao nhiêu trong vụ án này, thì không thể xác định, yêu cầu bằng chứng, nhưng quan hệ giữa Tô Đồ và người chết Lỗ Minh, nhất định là đứng ở phía đối lập, thậm chí còn hơn nữa, là miệt thị, địch ý, thậm chí coi thường, tuyệt đối không có khả năng là quan hệ hợp tác.

Người mới vào này thì không nhất định...... nhìn đi, không phải dễ như trở bàn tay là đã câu được cá?

Ngươi không hiểu? Ngươi không hiểu mà vừa rồi nói nhiều như vậy?!

Thái dương Tất Chính Hợp hơi nổi gân xanh, người của Bắc Trấn Phủ Tư toàn thân đều là tâm nhãn, Thân bách hộ kia là như vậy, bài tra thăm viếng, hỏi vài câu cũng có thể hỏi ra hoa, ai quan tâm ngươi trả lời hay không, chỉ cần hắn muốn biết, nhất định có thể tìm ra đáp án, tiểu ngỗ tác này cũng vậy, rõ ràng tuổi tác cũng không lớn gì, còn chưa cập quan, vóc người đều lộ ra vẻ ngây ngô, thế nhưng cũng có thể giả vờ ngoan ngoãn thiên chân đến mức đó, ông ta mới không tin vật nhỏ này cái gì cũng đều không hiểu!

Ông ta hít sâu vào một hơi, khống chế cảm xúc: "Án mạng trước mắt, manh mối là mấu chốt, bản quan biết Cẩm Y Vệ lúc nào cũng phải chú ý, lưu tâm mọi việc, nhưng cũng nên cẩn thận đề phòng, đừng bị tiểu nhân dùng lời lừa gạt, bản quan không quen thuộc với Tô phường chủ đây, sao hắn có thể biết chuyện của bản quan? Lỗ Minh cũng vậy, Lỗ Minh là sư gia của Chung đại nhân, bản quan sao có thể quan hệ mật thiết với hắn?"

Diệp Bạch Đinh khẽ mỉm cười, thả chung trà lên bàn: "Tất đại nhân cái gì cũng không biết a."

Cái vẻ ý vị thâm trường này......Tất Chính Hợp nghẹn một chút, nói chuyện càng cẩn thận: "Cũng không thể nói cái gì cũng không biết, Lỗ Minh cùng Chung Hưng Ngôn làm buôn bán lòng dạ hiểm độc, bản quan cũng có nghe thấy một chút, nhưng bọn họ dùng rượu giả kiếm tiền, lừa gạt hai đầu, là chuyện của bọn họ, coi trọng tiểu cô nương tửu phường, muốn tóm vào tay, cũng là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến bản quan......"

Ông ta còn chưa nói xong, Tô Đồ đã đứng lên, đáy mắt một mảnh hắc trầm, ẩn ẩn có sát khí: "Ngươi nói cái gì? Tiểu cô nương tửu phường?"

Trước mắt trong phòng không có người khác, đối phương có công phu, Tất Chính Hợp nhìn trái nhìn phải, cẩn thận lui về phía sau hai bước: "Đã nói...là bọn họ muốn thiết kế hãm hại nữ nhi của ông, không liên quan gì đến ta!"

Diệp Bạch Đinh: "Lỗ Minh cùng Chung Hưng Ngôn theo dõi cô nương nhà người ta, lập bẫy hãm hại cũng có, việc xấu xa như vậy, sao Tất đại nhân biết được?"

Tất Chính Hợp hừ một tiếng: "Bản quan cùng Chung Hưng Ngôn xưa nay bất hòa, hắn ta nghĩ cách tìm hiểu tin tức về bản quan, cùng bản quan đối nghịch, bản quan tất nhiên cũng không thể khơi khơi mà chịu, phái người qua tìm hiểu trả đũa, đương nhiên sẽ biết được vài chuyện!"

"Phải không?" Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm ông ta, "Nhưng chuyện Tất đại nhân nói đây, Cẩm Y Vệ cũng đi tra xét, xác thật là có, còn chi tiết tỉ mỉ chân thực, tuy nhiên việc này rất bí ẩn, chỉ có hai người Lỗ Minh và Chung Hưng Ngôn khi ở riêng mới đàm luận, quản gia đưa trà đi vào cùng lắm cũng chỉ có thể nghe được đôi câu vài lời, không có gì khác, vị quản gia này là lão bộc của Chung gia, từ thời tổ phụ đã đối với Chung gia trung tâm như một, Tất đại nhân chắc không phải là nói —— ông ta là người của ông?"

Kỳ thật cũng không có, những lời vừa rồi, đều là Diệp Bạch Đinh dựa theo lời Tất Chính Hợp mà bịa ra, thật hay không quan trọng, nói cứ như có chuyện này là được.

Quả nhiên, Tất Chính Hợp luống cuống: "Bản quan...... Bản quan......"

Biểu thị nói dối bị chọc phá, nhất thời logic bị hỗn loạn, không bịa thêm ra được nữa.

Diệp Bạch Đinh giương giọng: "Ta hôm nay ở đây, là đại biểu Bắc Trấn Phủ Tư hỏi chuyện, con đường Cẩm Y Vệ đạt được tin tức, Tất đại nhân chắc là đã biết rồi, cần phải nói cẩn thận, đừng có ý đồ nói dối a."

Tất Chính Hợp: "Bản quan...... cũng là nghe người ta nói, ngươi hỏi như vậy, thật ra có chút nghĩ không ra là ai......"

"Ồ, nghĩ không ra, người nghĩ không ra, đồ vật thì sao?"

Ngón tay thon dài của Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng chỉ chỉ vào hộp nhỏ trên bàn.

Cái hộp nhỏ này vẫn luôn được đặt ở trên bàn, dài bốn tấc, rộng hai tấc, cao hai tấc, tinh tế nhỏ xinh, tay cầm vào là vừa vặn, bốn góc mạ vàng, trên có sơn hoa văn màu vàng, khắc hỉ thước đậu trên cành cây, nói chung cũng không có gì đặc biệt, chỉ có hai chữ, rất nổi bật, cạnh hộp có treo một cái khóa nhỏ, cái khóa này lại càng nổi bật, vàng óng ánh, ánh vàng rực rỡ, phù điêu hải đường điệp văn, đặt ở trong phòng quả thực giống như đang sáng lên, dù là ai đi vào, cũng phải nhìn một cái, nhịn không được hỏi một câu.

Trước đó Diệp Bạch Đinh lấy ra, Tô Đồ liền sửng sốt một cái chớp mắt, muốn hỏi, bị Diệp Bạch Đinh ngăn lại.

Nhưng từ lúc Tất Chính Hợp vào phòng, cái hộp nhỏ này vẫn luôn ở trên bàn, ông ta lại giống như mù, nhìn không thấy, không hiếu kỳ, đừng nói là hỏi.

Tất Chính Hợp nháy mắt ra mồ hôi lạnh khắp lưng.

Ông ta đột nhiên ý thức được hôm nay là cái bẫy, là tiểu ngỗ tác trước mặt này thiết kế cho ông ta, muốn thử ra quan hệ giữa ông ta và Lỗ Minh, nhưng đối phương không biết chân tướng ở đâu, không tiện ba hoa chích choè nói bừa, cho nên mới có đối thoại với Tô Đồ vừa rồi, thoạt nhìn là những lời có trăm ngàn chỗ hở, ông ta tùy tiện là có thể lấp liếm được.

Ông ta đến đây, lấp liếm xong, nho nhỏ sai lầm cũng không quan trọng, ông ta có thể tìm được chỗ hở để lấp tiếp, nhưng ông ta không nghĩ tới, tất cả lời nói thử chỉ là biểu tượng bề ngoài, cái hộp nhỏ này mới là chiêu thức trí mạng!

Chung Hưng Ngôn yêu tiền, thích hưởng thụ, hễ là đồ dùng trong tay, đều phải ra dáng ra hình, châu quang bảo khí mới được, cái hộp nhỏ này, là thứ mà Lỗ Minh và Chung Hưng Ngôn dùng để liên lạc, ở trên gắn một cái khóa nhỏ, chỉ có hai chìa khóa, Lỗ Minh và Chung Hưng Ngôn mỗi người một cái, nếu không có thời gian gặp mặt, hai bên liền đem tin tức tra được, hoặc là mệnh lệnh muốn hạ viết trên giấy khóa vào trong hộp, để đối phương lấy xem.

Cái hộp nhỏ này có địa điểm cố định, người quen thuộc nhất chỉ có Lỗ Minh và Chung Hưng Ngôn, ngay cả hạ nhân tâm phúc cũng không quá rõ ràng......

Thứ nổi bật như vậy, chỉ cần lần đầu tiên nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn vài lần, vì sao từ lúc vào phòng, ông ta vẫn không thèm để ý, liếc mắt một cái cũng không có?

Đương nhiên là ——

Ông ta cũng không phải là lần đầu tiên nhìn đến thứ này, hơn nữa còn đối thứ này rất quen thuộc, quen thuộc đến độ không cảm thấy có cái gì đặc biệt!

Đây mới là chứng cứ chứng minh cho quan hệ giữa ông ta và Lỗ Minh!

Tất cả mọi người đều biết, ông ta và Chung Hưng Ngôn bất hòa, đối phương không có khả năng nói bí mật cho ông ta, ông ta muốn nhìn đến thứ này, chỉ có thể thông qua Lỗ Minh!

Nếu là nói sai, còn có thể tìm cớ che lấp, phản ứng vừa rồi thì sao? Bịa chuyện kiểu gì? Nói mình mắt mù, không thấy được?

Tim đập gia tốc, thời gian để ông ta nghĩ cách lấp liếm đã không nhiều lắm, ông ta vắt hết óc, mồ hôi ướt đẫm, còn chưa nghĩ ra, liền nghe được 'giọng của mình', vang dội còn cao vút, bảo đảm vang bốn phía, chung quanh, thậm chí bên ngoài cũng có thể nghe được ——

"Là Đạt Cáp! Là Đạt Cáp thủ lĩnh sứ đoàn, hắn phát hiện bí mật này, nói cho ta!"

Tất Chính Hợp theo bản năng sờ sờ miệng mình, không đúng, đây không phải ông ta nói, đó là ai?

Ông ta không chỉ nổi gai ốc sau lưng, trán đổ mồ hôi, cả người cũng cảm thấy không ổn, trong nháy mắt, hiện thực liền trả lời lại dự cảm bất hảo trong lòng ông ta, cửa phòng bị đá văng, Đạt Cáp đi vào.

"Tất đại nhân vừa mới nói cái gì đó, náo nhiệt như vậy?"

Thì ra hắn ở ngay gian ghế lô cách vách, tất cả những gì nói ra vừa rồi, hắn đều đã nghe được!

Người Ngoã Lạt cũng không phải là dễ chọc, là thật sự mang thù, cũng dám ra tay tàn nhẫn!

Tất Chính Hợp nhìn ánh mắt âm u của Đạt Cáp, mồ hôi lạnh sau lưng càng nhiều: "Không......không phải, Đạt thủ lĩnh ngươi nghe bản quan giải thích......"

Đạt Cáp bước tới một bước, đáy mắt hung ác nham hiểm, cúi người gần sát Tất Chính Hợp: "Ta nói rồi, ta kêu Đạt Cáp, không phải họ Đạt."

Tất Chính Hợp sao có thể chống cự được áp lực này, lui về phía sau hai bước, lui xong, nhìn thấy ánh mắt đối phương càng âm u, sắc mặt liền tái đi.

Diệp Bạch Đinh thong thả ung dung bưng trà lên: "Tất đại nhân, Đạt thủ lĩnh hỏi chuyện kìa, ông không trả lời đi?"

Tất Chính Hợp:......

Vì sao ngỗ tác này gọi Đạt thủ lĩnh thì không có việc gì, Đạt Cáp rắm cũng không đánh, đối với ông ta thì lại hung như vậy? Chỉ vì sau lưng tiểu ngỗ tác này có Chỉ Huy Sứ sao! Người Ngoã Lạt là ăn mềm sợ cứng, coi mặt người mà hành sự như vậy sao?

Đối với vẻ mặt khiếp sợ của Tất Chính Hợp, Diệp Bạch Đinh đáp lại bằng một nụ cười vô cùng xán lạn, tràn ngập 'thiện ý'.

Vụ án khẩn cấp, Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương bận rộn liên tục, ngủ cũng ngủ không được, những người này còn giấu này giấu kia, hỏi cái gì không nói cái đó, hắn đã muốn giăng lưới câu cá, đương nhiên là chơi cho lớn, kéo tất cả mọi người vào mới được, một lần thấy rõ ràng, hỏi xong, cũng bớt việc không phải sao?

Người hắn làm Cừu Nghi Thanh 'mời' đến Trúc Chi Lâu, đương nhiên không chỉ có một mình Tất Chính Hợp và Tô Đồ, còn có Đạt Cáp, ghế lô của hắn ở ngay chính giữa, Tất Chính Hợp bên phải, Đạt Cáp thì ở bên trái.

Lời hắn nói với Tô Đồ, Tất Chính Hợp ở bên phải có thể nghe được, Tất Chính Hợp chạy qua đây cãi cọ, thì Đạt Cáp cũng có thể nghe được.

Còn về phần giọng nói kia......

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn cửa, một thanh quạt xếp quơ quơ ở cửa, làm như hành lễ, Tương Tử An đã công thành lui thân.

Còn việc xác định quan hệ của người chết Lỗ Minh và những người khác, sao phải kêu Đạt Cáp đến...... Diệp Bạch Đinh chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng rốt cuộc là cái gì, hiện tại nói không rõ, trong chứng cứ manh mối tìm được cũng vô pháp giải thích nghi hoặc, chỉ có thể nghĩ cách đột phá.

Đạt Cáp nhìn chằm chằm Tất Chính Hợp: "Ngươi dám bán ta?"

"Không, hạ quan không dám!" Tất Chính Hợp đã đoán được là chuyện gì, ánh mắt âm u trừng mắt nhìn Diệp Bạch Đinh một cái, "Bản quan lại không biết, Bắc Trấn Phủ Tư còn có loại thủ đoạn nhận không ra người như vậy!"

Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Tất đại nhân khách khí."

Tất Chính Hợp cắn răng, chắp tay với Đạt Cáp: "Tôn sứ xin nghe bẩm, những lời vừa rồi, xác thật không phải lời của hạ quan, mà là thủ đoạn của Cẩm Y Vệ, hạ quan chỉ là theo lệnh tiếp đãi tôn sứ, không dám nhìn trộm cơ mật của sứ đoàn, làm gì có chuyện 'bán'?"

Diệp Bạch Đinh: "Tất đại nhân chớ có bịa đặt lung tung, vừa rồi rõ ràng là chính ông nói, sao lại vu oan Cẩm Y Vệ chúng ta?"

Tô Đồ cũng cười lạnh ra tiếng: "Đúng vậy, ta cũng nghe được, Tất đại nhân rất biết uy hiếp người khác không cho bịa đặt nói dối, bản thân ngài thật ra lại làm được a."

Tất Chính Hợp nổi giận, không dám cãi cọ với Đạt Cáp, cãi không lại Diệp Bạch Đinh, còn thu thập không được một tên thứ dân sao!

Ông ta duỗi tay chỉ vào Tô Đồ: "Ngươi bớt ở đây gây chuyện, cố ý bôi đen ta, còn không phải là bởi vì những gì ta nói vừa rồi sao? Sao hả, ta nói một câu ngươi liền không thích nghe, người khác còn không chỉ nói, còn làm kìa, ta nói cho ngươi, Chung Hưng Ngôn đúng là coi trọng khuê nữ của ngươi, hắn ta chẳng những coi trọng, người khác cũng coi trọng, ngươi nghĩ tại sao mà Tô Tửu Tửu lại lạc đường, ra tới sảnh ngoài? Đó chính là địa bàn của sứ đoàn, không được thủ lĩnh cho phép, nàng đi tới được sao! Có vẻ ngoài như vậy, còn nhưỡng rượu cái gì, xuất đầu lộ diện làm sinh ý cái gì, nên sớm gả cho người ta! Không gả chồng, còn không phải có ý đồ khác sao?"

"A, ai cũng đừng ra vẻ thanh cao, ngươi làm cha có tâm tư gì, đừng tưởng rằng người ngoài đoán không ra, còn không phải là thấy khuê nữ lớn lên đẹp, muốn đổi được cái giá tốt? Nhà bình thường ngươi coi thường có phải hay không? Cái gì mà phú hộ phố đông, chưởng quầy phố tây, tiệm rượu vùng ngoại ô, ở trong mắt ngươi là hạ đẳng, người khác làm mai kéo thuyền như thế nào, việc hôn nhân này cũng không thành được, ngươi sẽ không để cho nó thành, có phải hay không?"

Tất Chính Hợp cười lạnh: "Đáng tiếc, khuê nữ của ngươi cũng không nghĩ giống ngươi phải không? Nàng không thích ngươi an bài, hai cha con thường khắc khẩu...... Ngươi chưa chắc là không hài lòng Chung Hưng Ngôn, nhưng ngươi nhất định là không hài lòng Lỗ Minh, tiệc rượu đêm đó, ly rượu làm Lỗ Minh chết kia, là ngươi rót cho hắn đúng không? Đừng tưởng rằng mọi người đang có hứng thú, đều đang đua nhau uống rượu, thì không ai nhìn thấy!"

Diệp Bạch Đinh nhướng mày, nhìn về phía Tô Đồ: "Ông có rót rượu cho Lỗ Minh?"

"Ta gần như rót rượu cho tất cả mọi người ở đó!" Tô Đồ trừng mắt nhìn Tất Chính Hợp, đầy mặt đều là 'ngươi đang thả cái chó má gì đó', "Chuyện nhà ta ngươi quản không được, bớt dùng những cái tâm tư dơ bẩn đó của các ngươi đi nghĩ cho người khác, Lỗ Minh ép khuê nữ của ta uống rượu, ta còn không thể đáp lễ sao? Là hắn đáp ứng ta, muốn đua rượu với ta, hắn muốn uống như vậy, vì sao ta không thể rót? Tất cả mọi người trong viện đều rót rượu cho nhau, nói như ngươi, ai cũng đều là hung thủ?"

Mắt Tất Chính Hợp âm âm: "Cũng không chỉ có mình hắn đi? Ngươi cũng không thích nữ nhi lui tới với nữ nhân không đứng đắn, thời điểm ngươi tìm tới đại sảnh, đúng là bảo hộ khuê nữ của ngươi, nhưng ánh mắt đầu tiên ngươi nhìn nơi nào? Có phải nhìn về phía bên cửa sổ, bên đó có phải có vũ cơ Ngọc Linh Lung đang đứng hay không? Ngươi vì sao nhìn nàng, vì sao sau đó nàng liền rời đi, rồi không trở về nữa? Chắc là ngươi không có giao lưu bí mật gì với nàng, ở bên ngoài cho nàng cái gì đi? Một ly rượu độc?"

Sắc mặt Tô Đồ khiếp sợ, có vẻ rất khó hiểu logic của những lời này: "Ngươi nói cái gì?"

Tất Chính Hợp cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, ngươi cho rằng chỉ có ngươi lợi hại, người khác thì không thấy cái gì sao?"

Diệp Bạch Đinh cẩn thận quan sát biểu tình mấy người này, nỗ lực chải vuốt rõ ràng tuyến logic và tính chân thật: "Tất đại nhân không phải tiệc rượu vừa mở màn, đã bị chuốc say, bò ra ngủ trên bàn sao? Nhưng thật ra không cản trở ông biết nhiều như vậy, nhìn đến nhiều như vậy a."

Tất Chính Hợp nháy mắt mắc kẹt: "Bản quan...... cho dù bản quan nhìn không tới, các khách khứa khác cũng không phải ngốc tử người mù!"

Muốn ông ta nói thật là không có khả năng, người này dù hành động tâm tư có bại lộ đi nữa, miệng cũng là cứng, còn rất biết bịa đặt.

Mục đích chuyến này đã đạt được, Diệp Bạch Đinh không để ý đến ông ta nữa, nhìn về phía Đạt Cáp: "Những gì Tất đại nhân nói vừa rồi, Đạt thủ lĩnh cũng nghe rồi, ông ta ám chỉ ngươi sắp xếp bày trò ở tiệc rượu, ngươi nói như thế nào?"

Đạt Cáp không mở miệng, nhấc chân một cái, đạp thẳng vào chỗ ngực bụng của Tất Chính Hợp.

"A ——"

Tất Chính Hợp kêu lên thảm thiết.

Vì chỗ này ở ngay cạnh cửa sổ, sức chân của Đạt Cáp lại rất lớn, Tất Chính Hợp bị hắn đá bay, trực tiếp nhào ra ngoài cửa sổ, nơi này là lầu 3 ghế lô, ngã xuống có thể không chết, nhưng khó tránh khỏi bị thương......

Trong chớp nhoáng, Tất Chính Hợp còn thêm cái tâm nhãn, không tóm ai, mà gắt gao túm chặt Diệp Bạch Đinh.

Người ở bên cạnh bàn ngồi, nồi từ trong gió tới, Diệp Bạch Đinh là thật sự không nghĩ tới Đạt Cáp sẽ động thủ, cũng không nghĩ tới Tất Chính Hợp sẽ thuận tay kéo hắn làm đệm lưng, hắn tinh thông huyệt vị cơ thể người, khi có nguy hiểm có thể chế trụ địch nhân, lại không có biện pháp ngăn cản mình rơi xuống.

Xong đời, lúc này là muốn đem chính mình quăng vào rồi, Cừu Nghi Thanh sẽ sinh khí đi?

Diệp Bạch Đinh tận lực điều chỉnh tư thế của mình, để khi rơi xuống đất cũng đủ giảm xóc, đỡ phải bị thương nặng...... Không dự đoán được có người đột nhiên bay ra khỏi cửa sổ, kéo lấy cánh tay hắn, chính mình lót ở dưới thân hắn.

"Tiểu công tử chớ sợ, không gây thương tổn được ngươi!"

Tô Đồ bay ra khỏi cửa sổ, vừa tóm lấy cánh tay Diệp Bạch Đinh, đồng thời đá văng Tất Chính Hợp, người này trực tiếp tăng tốc rơi xuống, rớt 'bịch' trên mặt đất.

Tất cả mọi người nhảy ra khỏi cửa sổ, Đạt Cáp thế nhưng cũng không nhàn rỗi, ánh mắt âm âm xoay chuyển, không biết nghĩ cái gì, cũng dùng khinh công đuổi theo, mượn lực bên cửa sổ, người nhảy ra, phi tới một chân ——

Phương hướng nhắm thẳng vào Diệp Bạch Đinh!

"Nhãi ranh ngươi dám!"

Tô Đồ trợn mắt, vòng eo cứng rắn chống cự trên không trung, mạnh mẽ đẩy Diệp Bạch Đinh ra.

Ông ta vừa đá Tất Chính Hợp, lúc này lại điều chỉnh tư thế thì không kịp, cứng rắn dùng chính thân thể mình đối kháng với chân của Đạt Cáp, thế vị trí của Diệp Bạch Đinh, Diệp Bạch Đinh bị ông ta đẩy một cái, sẽ không bị Đạt Cáp gây trọng thương, nhiều nhất cũng chỉ là chút thương tổn do ngã xuống.

"Tô phường chủ ——"

Diệp Bạch Đinh hốt hoảng, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên cảm giác gió mạnh ập đến, ngọn tóc kích động, bên hông ấm áp, hắn bị người ôm lấy, xoay hai vòng tan mất lực rơi, vững vàng hạ xuống mặt đất.

"Chỉ...Chỉ Huy Sứ?"

Hắn thấy Cừu Nghi Thanh, cũng thấy được thanh Tú Xuân Đao cắm sâu xuống mặt đất ba tấc, chuôi đao còn rung động.

Tô Đồ cũng không bị đạp trúng, tay phải chống mặt đất mượn lực, làm một cú cá chép lộn mình, tư thế phi thường soái xoay người rơi xuống đất, Đạt Cáp thì sao, cũng rơi xuống đất, bất quá có chút chật vật, cộp cộp cộp lùi về sau vài bước, mới đứng vững.

Diệp Bạch Đinh hậu tri hậu giác hiểu được, trận gió mạnh ập đến vừa rồi, chính là Cừu Nghi Thanh tới, y phát hiện nguy hiểm, thời gian không kịp cứu hai người, lập tức xông tới đón lấy mình, đồng thời đem Tú Xuân đao coi như ám khí quăng ra, công kích thẳng về phía Đạt Cáp, Đạt Cáp không thể không đổi hướng ngay giữa không trung, mạnh mẽ quay người tránh né đao phong, nhưng hắn phóng quá mạnh, tâm tư muốn đả thương người quá nặng, mới không kịp xoay chuyển, cả người nện ở trên mặt đất, mới chật vật như vậy.

Còn Tô Đồ, chỉ cần không bị Đạt Cáp đá trúng, thì có thể hoàn mỹ ứng đối cú rơi xuống đất, chút độ cao này đối với người tập võ tới nói không là cái gì, cho dù trước đó vì bảo hộ người khác đã phải phát lực, tư thế vô pháp điều chỉnh đến tốt nhất, ông ta cũng sẽ không ngã ra đất, mượn sức cánh tay là có thể thong dong đứng vững.

Đứng lên rồi cũng không màng hơn thua, không có biểu tình gì, chỉ chắp tay hành lễ với Cừu Nghi Thanh.

Nhìn dáng vẻ là không có việc gì, Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng thở phào.

Cừu Nghi Thanh đỡ eo Diệp Bạch Đinh, ánh mắt đen tối: "Người của bổn sứ, ngươi cũng dám động?"

Đạt Cáp phản ứng lại khá nhanh, cười đi tới: "Ai nha, đây không phải là trùng hợp sao, Chỉ Huy Sứ hiểu lầm, ta là muốn cứu người, không ngờ Chỉ Huy Sứ cũng tới, lại có vẻ ta hấp tấp," hắn vừa nói, vừa nhìn Diệp Bạch Đinh, "Vị tiểu ngỗ tác này trước đó nói dễ nghe như vậy, ta còn tưởng rằng Đại Chiêu các ngươi ai cũng là An tướng quân kìa, ai biết là da thịt non mịn như vậy, không chịu được đánh, tùy tiện một chút ngoài ý muốn cũng không chịu nổi?"

Mắt Cừu Nghi Thanh lạnh lẽo: "Ta nói Đạt thủ lĩnh sao lại lớn mật như vậy, té ra mà muốn bị đánh."

Đạt Cáp âm mắt, liếm liếm môi: "Lại nói tiếp, chúng ta tới Đại Chiêu thời gian cũng không ngắn, An tướng quân của các ngươi cũng không lộ cái mặt, dù sao cũng giao tế bao nhiêu năm, có phải có chút quá vô lễ hay không?"

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh còn chưa mở miệng, Tô Đồ lại phản ứng mạnh, bước đến phỉ nhổ: "Phi! Vương bát đản nhà ngươi là cái thứ gì! Cũng xứng để An tướng quân của chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây một chuyến!"

"Thủ lĩnh đại nhân —— thủ lĩnh đại nhân ——"

Đúng lúc này, có một người Ngoã Lạt chạy tới, nói mấy câu bên tai Đạt Cáp.

Sắc mặt Đạt Cáp biến đổi, quay lại hừ một tiếng: "Sự tình liên quan đến bang giao hai nước, ta khuyên Chỉ Huy Sứ chớ có xúc động, có ý đồ không tốt với ta. Án mạng ở trước mắt, ta nói rồi, chỉ cho các ngươi bảy ngày, hiện tại thời gian còn không nhiều lắm, đừng làm cho Hoàng Thượng của các ngươi không có mặt mũi —— ta cáo từ trước, các ngươi ngoan ngoãn mà phá án nha."

Nói xong xoay người, kiêu ngạo làm càn mà rời đi.

Chân Cừu Nghi Thanh khẽ nhúc nhích, rõ ràng là muốn đi theo, Diệp Bạch Đinh kéo y lại, lắc lắc đầu: "Ta không có việc gì."

Cừu Nghi Thanh rũ mắt: "Không cần để ý những gì hắn nói, ta không sợ."

Diệp Bạch Đinh biết, mặc kệ Cừu Nghi Thanh muốn làm cái gì, nhất định là có thể làm thành công, còn không để lại nhược điểm, nhưng......không cần thiết, hắn yên ổn, vụ án cũng đang lúc bận rộn, cần gì phí sức làm gì? Kết án xong lại vả mặt bọn họ, chẳng phải càng tốt sao?

"Ngươi có đói bụng không?" Hắn chỉ chỉ không trung, "Thời gian không còn sớm, ta ăn bữa cơm với ngươi?"

Cừu Nghi Thanh bị màn vừa rồi làm cho hoảng sợ, lúc này tim vẫn đập mạnh, cũng thật sự không yên lòng Diệp Bạch Đinh, liền gật đầu.

Tô Đồ đứng bên cạnh nhìn, bước đến chào hỏi cáo từ: "Nếu không có việc gì nữa, vậy ta đi trước? Thiếu gia muốn rượu đính hôn, cứ để ta lo!"

Cừu Nghi Thanh ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng người rời đi, quay qua phía Diệp Bạch Đinh: "Rượu......đính hôn?"

Tai Diệp Bạch Đinh nóng lên, để sát vào tai y nói nhỏ: "Ta chỉ là thuận miệng nói......dùng lời nói để thử, thì cũng phải tìm đề tài mà."

Mắt Cừu Nghi Thanh khẽ nhúc nhích: "Nhưng người ta tưởng thật, làm sao bây giờ?"

Diệp Bạch Đinh cười cong mắt.

Thì cứ coi như thật đi, có thể làm sao bây giờ? Bất quá cái người ta này, ý là chỉ Tô Đồ, hay là chính ngươi?

Hiện trường người nên đi thì đi, nên đứng thì đứng, có hùng hổ, có không khí ái muội, chỉ có Tất Chính Hợp, bị ngã mạnh trên mặt đất cạnh đó, cảm giác mông đều bể ra làm hai, lại không ai để ý đến.

"Có ai......có ai đỡ ta một cái đi......"

Không chỉ bị ngã đứng dậy không nổi, giọng nói cũng đau, bị té đến thiếu điều nói không ra tiếng, kinh thành nhiều bá tánh nhiệt tình như vậy, lúc này lại không ai nhìn qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro