Chương 215 Hình như ta không đủ tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Nhã đến, nói một câu, làm không khí hiện trường càng thêm không hài hòa.

Đạt Cáp đứng mũi chịu sào, cảm giác bản thân bị khiêu khích, sắc mặt lập tức âm xuống: "Ngươi đây là sao, sao lại tới đây, ai sai ngươi tới?"

Đây cũng là vấn đề Cẩm Y Vệ ở đây muốn hỏi, nếu người khác tự hỏi, mọi người vừa lúc đợi xem, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nhanh chóng liếc nhau, đều không lập tức mở miệng tỏ thái độ.

Thân Khương cũng vậy, thậm chí tìm một chỗ mát mẻ mà đứng, cho là hai người kia có thể sắp đánh nhau, trong bụng còn đang cổ vũ hai bên, đánh đi! Động thủ đi! Đánh gần chết mới thôi, nháo lớn mới tốt!

Ai ngờ Mộc Nhã lại rất điệu thấp, tay phải vỗ lên ngực trái, hành lễ với Đạt Cáp, khá là khiêm tốn tôn trọng, cũng không có vẻ gì là bất mãn hoặc khiêu khích, thanh âm cũng thực bình thản: "Đại nhân ra cửa gấp gáp, quên đem theo đồ, thuộc hạ lo lắng đại nhân bất tiện, liền mang đến."

Nói chuyện xong thật đúng là lấy ra một thứ, dùng khăn vuông bao lại, nhìn không ra cụ thể là cái gì, theo hình dạng kích cỡ......như là một bình thuốc nhỏ? Loại bình sứ nhỏ cổ ngắn dùng để đựng thuốc viên nhỏ.

Nghĩ Đạt Cáp mang bệnh, Thân Khương cân nhắc, việc này còn tính hợp lý, không có gì để bắt bẻ.

Đạt Cáp nhìn thấy nó, phản ứng rất lớn, trước tiên nhanh chóng nhìn quanh, mới hừ lạnh một tiếng, thô lỗ giật lấy, nhét vào ngực, cũng không cảm ơn người ta, mà là quay đầu nhìn về phía Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh: "Sao hả, hiện tại đã biết ta không có nói dối đi! Cái gì mà kêu chết vô đối chứng, vu khống, phó thủ lĩnh này của ta còn không phải là chứng nhân sao? Ta mới không phải là kẻ tình nghi giết người gì đó, hôm nay đến đây là có lý do, chính là Tất Chính Hợp hẹn ta tới, lúc Tất Chính Hợp hẹn ta, Mộc Nhã cũng có mặt, đều nghe được, bằng không sao biết được ta ở đây, còn có thể tìm tới!"

Thân Khương hơi há mồm, vừa định nói ngươi nói cái chó gì đó, các ngươi đều là người của sứ đoàn, giúp nhau nói dối để bao che cho nhau là hết sức bình thường, nhưng nghĩ lại thì không đúng, thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ đều đã phân tích quá, sứ đoàn cũng không phải là bền chắc như thép, bên trong chia ra hai cái bè phái, một cái là của Ngoã Lạt vương, một cái là của cửu vương thúc, con đường hành sự của chính và phó thủ lĩnh khá khác biệt, mới nhìn không giống như là cùng phe......

Không ngáng chân đào hố cho nhau là không tồi, còn chân thành hợp tác, bao che cho đối phương, sao có thể?

Nhưng chuyện họ không đánh nhau làm Thân bách hộ vô cùng thất vọng.

Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Mộc Nhã: "Ngươi không đồng ý với Đạt thủ lĩnh?"

Mộc Nhã liếc nhìn Đạt Cáp một cái, không lập tức mở miệng, giống như đang xin chỉ thị từ đối phương.

Đạt Cáp đảo mắt qua thư phòng lúc này đã bị che kín mít, trừng mắt nhìn Mộc Nhã một cái: "Nhìn ta làm gì? Ngươi tới cũng tới rồi, Chỉ Huy Sứ cũng lên tiếng, thì nói đi, ta còn có thể cản sao?"

"Chỉ Huy Sứ thứ lỗi," Mộc Nhã chắp tay, "Không phải là ta cố ý nhìn trộm, thật sự là động tĩnh bên đây hơi lớn, người gác cổng sợ hãi, 'không cẩn thận' nói ra ngoài, hiện tại rất nhiều người đều biết Tất đại nhân đã xảy ra chuyện."

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Nói."

Mộc Nhã đứng yên: "Ta nói câu vừa rồi, không phải khiêu khích thủ lĩnh đại nhân nhà ta, chỉ là tối hôm qua vừa vặn gặp phải chuyện này, mà vừa mới phát sinh không lâu, lại ở cái góc hẻo lánh, chỉ sợ Cẩm Y Vệ cũng không biết —— ta nhìn thấy Lễ Bộ thị lang Chung đại nhân, bị Tô Đồ phường chủ của Tô Ký tửu phường đánh."

"Tô Đồ thân mang võ công, mọi người đều nói ông ta quá mức ngay thẳng, ghét cái ác như kẻ thù, Chung đại nhân đều tránh không khỏi bị ông ta trả thù, Tất đại nhân chắc là cũng......cho nên ta có cảm giác hiềm nghi của ông ta lớn hơn một ít."

Trả thù? Tô Đồ vì sao muốn trả thủ Tất Chính Hợp?

Cừu Nghi Thanh thấy Diệp Bạch Đinh nhíu mày, ở góc độ người khác nhìn không thấy, dùng ngón tay làm bút, nhẹ nhàng viết chữ 'tửu' lên lưng hắn.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, hiểu ra, tửu này không phải là rượu, tửu này sợ là chỉ người, Tô Tửu Tửu.

Bọn họ hiện tại tra được, Chung Hưng Ngôn có ý đồ với Tô Tửu Tửu, Lỗ Minh là tâm phúc của hắn, người chuyên làm mấy chuyện này cho hắn, trước khi gặp chuyện đã mưu hoa muốn hạ thủ, lúc trước khi phân tích vụ án đã mở rộng suy nghĩ, không khí trong tiệc rượu sứ đoàn không quá đứng đắn, thích ở trên bàn tiệc có mỹ nữ làm bạn, thích xem mỹ nữ bị rượu gây khó dễ, người dự tiệc quá nửa đều thích như vậy, kẻ có tâm tư lệch lạc với Tô Tửu Tửu, có khả năng cũng không chỉ một người......

Cho nên hiện tại là có chứng cứ chứng minh Tất Chính Hợp là một trong số đó?

Hắn hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh biết hắn đã hiểu, gật nhẹ đầu.

Chuyện này đích xác đã được chứng thực, trước khi y tới đây, vừa được thủ hạ báo lại manh mối, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, chỉ là thời gian eo hẹp, còn chưa kịp chia sẻ cho Diệp Bạch Đinh.

Diệp Bạch Đinh đương nhiên sẽ không hoài nghi tin tức của Cừu Nghi Thanh, có điều nếu nói như vậy......

Tất Chính Hợp vốn là không kháng cự nữ sắc, chỉ là rất ít chủ động, dung mạo Tô Tửu Tửu xuất sắc, trong trường hợp không bình thường mà nhìn thấy, sẽ sinh ra ý đồ cũng coi như bình thường, hắn không hiểu chính là chuyện như vậy, sao Mộc Nhã lại biết?

Đạt Cáp nhìn Mộc Nhã, ánh mắt như cũ âm u: "Vẫn là phó thủ lĩnh của chúng ta lợi hại, cái gì cũng biết được kìa."

Mộc Nhã lại hơi cúi người, hành lễ với Đạt Cáp: "Không dám so với thủ lĩnh đại nhân, chỉ là nhờ vận khí, trùng hợp nhìn thấy Tất đại nhân cùng Tô gia cô nương lén tiếp xúc nói chuyện mà thôi."

Đạt Cáp hừ một tiếng.

Mộc Nhã hạ thấp thanh âm, tư thái nhìn qua càng khiêm tốn: "Tuy người Ngoã Lạt chúng ta từ trước đến nay nhiệt tình, không câu nệ tiểu tiết, rất muốn giúp đỡ Cẩm Y Vệ, nhưng dù sao ở xa tới là khách, có rất nhiều chỗ không tiện, hiện giờ Chỉ Huy Sứ muốn phá án, chúng ta hay là không quấy rầy nữa?"

Đạt Cáp thế nhưng bị khuyên lại, qua loa chắp tay với Cừu Nghi Thanh: "Một khi đã như vậy, chúng ta liền cáo từ, chờ tin tức Chỉ Huy Sứ phá án bắt người!"

Hai người tới mau, đi cũng mau, động tác quay lưng vô cùng dứt khoát.

"Hai thằng này còn giả ngu!" Thân Khương phi một tiếng, "Thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng, ngươi tốt ta tốt, kỳ thật không chừng ở trong bụng cầm đao gác lên cổ đối phương, chửi ĐM với nhau, thiếu gia ngươi nói có phải hay không!"

Diệp Bạch Đinh nhìn bóng dáng hai người, suy tư: "...... Có lẽ."

Thân Khương ngẩn ra, sau đó là vui vẻ, có tiền đồ a Thân bách hộ, ngươi cũng là một Cẩm Y Vệ biết nhìn người!

"Ta vẫn cứ cảm giác Mộc Nhã đến lần này, có chút quá trùng hợp," Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, "Hoặc nhiều hoặc ít có chút giống như cứu viện."

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Bọn họ cũng không tiện xé rách mặt."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm.

"Bất quá nước có quậy đục nữa cũng không sao," Cừu Nghi Thanh rũ mắt, nhìn đôi mắt Diệp Bạch Đinh: "Chúng ta phá án, là tìm manh mối, là nhìn chân tướng."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Không sai, sự thật là đã phát sinh, không sửa đổi gì được."

Bọn họ cần làm, chính là tìm được chân tướng, nói dối có thật đi nữa, diễn có giỏi đi nữa, chỉ cần chân tướng rõ ràng, hết thảy là có thể xem rành mạch.

Kế tiếp là phân công, thăm dò hỏi chuyện hiện trường có Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương, Diệp Bạch Đinh không ở lâu nữa, chờ thi thể giao tiếp xong, cùng nhau trở về Bắc Trấn Phủ Tư, đưa vào phòng ngỗ tác, tiến hành nghiệm thi.

Mặc áo khoác vào, mang bao tay lên, rương ngỗ tác mở ra, các loại công cụ được chuẩn bị tốt, hắn bắt đầu nghiệm thi.

Người chết ăn mặc chỉnh tề, mặc thường phục trong nhà, quần áo không thấy có nếp nhăn đặc thù nào, cởi ra, trên người cũng không có bất luận thương tích gì, rất rõ ràng, người chết không có tranh chấp gì với ai, không có động tác xô đẩy chống cự, nhìn biểu hiện lúc còn sống, chính là cùng người khác uống rượu, không khí cũng không khẩn trương, ít nhất không đến mức có xung đột.

Trong móng tay người chết có hiện tượng bầm tím rất nhỏ, ruột non có điểm xuất huyết, nguyên nhân chết được phán đoán là không có vấn đề, chính là rượu giả độc chết, toàn thân không có nhiều điểm đáng ngờ, có vẻ như không có thu hoạch gì mới, nhưng mở ra phần dạ dày của người chết, phát hiện một thứ khác thường.

"Đây là......"

Diệp Bạch Đinh dùng cái nhíp kẹp ra một cái khối chất liệu hơi cứng, màu sắc khô vàng mang đỏ.

Thời gian tử vong của người chết là không lâu sau bữa cơm chiều này, nhiều nhất là nửa canh giờ, có khả năng bởi vì tiếp 'khách lạ', quan trọng hơn nữa là trò chuyện, ăn đồ cũng không nhiều, nửa thời gian sau đó thậm chí chỉ là uống rượu, ngay cả đồ ăn cũng không ăn, nên đồ ăn trong dạ dày cũng không nhiều, cũng chưa kịp tiêu hóa phân giải, cái khối cứng này phần cạnh hơi mòn, thoạt nhìn vẫn rất rõ ràng, như là...... hột gì đó? Hoặc là đậu rang?

Diệp Bạch Đinh cẩn thận hồi tưởng lại bốn đĩa đồ ăn nhỏ ở hiện trường, có rau trộn, có rau xào, thậm chí có mấy viên hạt sen tươi, nhưng không có đậu rang hay chiên, thứ này ở đâu ra?

Cẩn thận quan sát mới thấy có chút quen mắt, hình như lúc nghiệm thi hai lần trước đó, cũng gặp phải thứ giống vậy?

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng lấy cách mục thi kiểm trước đó ra, cẩn thận xem xét......

Thật đúng là có!

Dạ dày người chết Lỗ Minh cùng Ngọc Linh Lung, cũng có phát hiện ra thứ này, chỉ là hình dạng lớn nhỏ có chút bất đồng, nhưng bản thân hai người là ở cùng một cái tiệc rượu, ăn phải đồ giống nhau rất bình thường, cho nên hắn mới không quá chú ý, nhưng hiện tại xuất hiện người chết thứ ba, dạ dày cũng có cùng một thứ...... thì không tầm thường.

Hắn phải tìm ra thứ này, phải biết thứ này là cái gì, có lẽ lựa chọn món này, sẽ chỉ ra sở thích của hung thủ!

Nhưng hiện tại vấn đề vẫn rất đau đầu, trong tay hắn cũng không có dụng cụ quen thuộc, vô pháp phân tích thành phần đồ ăn, với thứ đã bị tiêu hóa đến mòn đi này, nhìn cũng nhìn không rõ lắm, làm sao mà nhìn ra là món gì?

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, hắn phải tìm tỷ tỷ hỗ trợ...... Còn có, hắn phải làm người đi tra thực đơn tiệc rượu đêm đó, nhìn xem có những món ăn gì, chẳng những phải tra, tốt nhất đem mấy món hôm đó làm lại một lần, để tiện đối chiếu!

Cẩm Y Vệ bị kêu vào đần ra: "Thiếu gia, thật sự muốn tra mấy món ăn của tiệc rượu đêm đó? Đó là yến tiệc lớn, lạnh chiên hấp xào canh điểm tâm, tính ra cũng không ít......"

Diệp Bạch Đinh khựng lại một chút, thanh âm hơi thấp xuống: "Ta có phải là...... không đủ bạc làm chuyện này hay không?"

Tiểu binh Cẩm Y Vệ càng ngốc: "Chúng ta Bắc Trấn Phủ Tư, sao còn cần tự mình ra bạc làm việc? Không phải chỉ cần Chỉ Huy Sứ ấn lưu trình phê duyệt, là có thể hành động sao?"

Có khi bạc trong kho không đủ, Chỉ Huy Sứ đều tự xuất tiền túi làm ổn thỏa trước, lại báo lên trên, lấy lại tiền, huống chi chuyện của thiếu gia, hỏi cũng không cần hỏi đi, Chỉ Huy Sứ có thể không cho sao?

Nếu không phải không đủ bạc, Diệp Bạch Đinh liền thanh thanh giọng, sắc mặt lại nghiêm túc: "Việc tra án, không được sợ phiền toái, đi làm đi."

Tiểu binh Cẩm Y Vệ đồng ý: "Dạ! Thuộc hạ liền đi lưu trình báo xin phê chuẩn, lập tức hỏi thăm bên kia dùng nguyên liệu nấu ăn gì!"

......

Tất gia ngoại viện.

Thân Khương dẫm lên toàn bộ Tất gia, bao gồm phố hẻm kế bên, đặc biệt là từ sân thư phòng đi ra ngoài, ra con đường bên ngoài kia, tất cả những chỗ thấy được, khó thấy được đều nhìn một vòng, sau khi rõ ràng hết toàn bộ, tìm Cừu Nghi Thanh bẩm báo.

"Ngoài tường bên góc Tây Bắc, chỗ hẻm dựa vào trong, có cái dốc thấp thấp, bên trên có mấy hòn đá hơi lớn, thuộc hạ kiểm tra qua, chỉ cần biết lợi dụng một chút, là có thể vào trong viện dễ như trở bàn tay, người thường thao tác cũng không khó."

Cho nên đặc điểm khách lạ 'cần phải có võ công ', cũng không thể xác định.

"Nhưng mà bình rượu cùng đũa ở đâu, thuộc hạ vẫn chưa tìm được."

Thân Khương suy nghĩ, chẳng lẽ hung thủ có cách xử lý khác? Đốt? Chôn đi? Có điều đũa thì có thể đốt, đồ sứ thì đốt kiểu gì? Hiện trường đều đã dựng thành như vậy, ngoại trừ Cẩm Y Vệ bọn họ, đổi là ai tới đều có khả năng phát hiện không ra khác thường, cần thiết đề phòng nhiều như vậy sao?

"Ở chỗ này."

Chỉ Huy Sứ nhẹ nhàng bâng quơ chỉ chỉ bàn đá bên cạnh, nơi đó có lót một khối vải vuông, mặt trên là chứng cứ mới điều tra được, một cái chung rượu giống như đúc cái trong thư phòng, còn có một đôi đũa bằng gỗ đỏ, rõ ràng không phải một bộ với đôi trong thư phòng kia.

Chỉ là chung rượu bị mẻ một góc, đầu trang trí của đôi đũa bị gãy, nhìn có chút chật vật.

"Tìm được rồi a......"

Thân Khương khựng lại: "Ở đâu có?"

Hắn rõ ràng đã lật tung bên ngoài, không bỏ sót chỗ nào a!

Cừu Nghi Thanh: "Rác rưởi chờ xử lý sau bếp."

Sau bếp......

Thân Khương lập tức quay đầu đi xem, dựa theo phương vị phân tích, vị trí thư phòng người chết hẻo lánh, dựa phía tây gần ngoài đường, sau bếp lại dựa phía đông, gần nội viện, hai bên cách nhau rất xa, dựa theo lộ tuyến hành vi của hung thủ cũng không tiện, nếu hung thủ muốn xử lý đồ vật, nhảy tường ra ngoài đường, tùy tiện ném đâu đó, không phải dễ hơn sao? Đi ngang qua viện thả ở sau bếp, không sợ người khác nhìn thấy?

Cừu Nghi Thanh nhắc nhở: "Tất gia hôm qua có bữa tiệc nhỏ."

"Có tiệc thì sao......"

Một câu còn chưa nói xong, Thân Khương liền minh bạch, mấu chốt chính là ba chữ này, có tiệc nhỏ.

Thường thì nhà phú quý, làm tiệc là không thể thiếu, hễ có tiệc, khó tránh khỏi sẽ có va chạm, đồ sứ như chén đĩa chén rượu sẽ có hao tổn, đũa cũng vậy, cho nên trong tình huống bình thường, xong tiệc, hạ nhân thu thập sửa sang lại cái bàn xong, sẽ lòi ra một mớ đồ có tổn hại, hư hao không dùng được nữa, thống nhất ném đi, chung rượu cùng đũa đem đặt ở nơi này, chẳng phải là có thể chính đại quang minh bị xử lý sạch sẽ, vô thanh vô tức, không ai biết sao?

Thân Khương lại nhìn nhìn đồ vật trên bàn đá lần nữa, đôi đũa này tuy là đũa gỗ đỏ, lại không quá tinh xảo đặc biệt, chung rượu bằng sứ xinh đẹp, thứ như vậy cũng thường thấy, tỷ như chính hắn, liền nhìn không ra chung rượu này có gì khác thường, cũng là Chỉ Huy Sứ có thể nháy mắt nhận ra được, toàn bộ Tất gia, có lẽ chỉ có mấy người hầu sai vặt hầu hạ Tất Chính Hợp, mới có thể nhận ra thứ này, nhưng bọn hắn bình thường không làm việc xử lý rác, phỏng chừng cũng nhìn không thấy.

Hung thủ không phải là không thông minh, là rất thông minh a! Thật sự là làm một vòng hơi xa, đi một chuyến này, giữa chừng có khả năng có chút nguy hiểm, nhưng ném ở ngoài tường thì không dễ bị phát hiện sao?

"Việc này phải nói một tiếng với thiếu gia."

"Ừm."

Thân Khương chạy nhanh sang một bên, giao đãi cấp dưới, liền nhận được cấp dưới báo cho, thiếu gia bên kia mang tới tin, cả người sửng sốt.

Cừu Nghi Thanh: "Làm sao vậy?"

"Thiếu gia gọi người đem mấy món ăn trong tiệc rượu hôm đó làm lại một lần, bởi vì nhân thủ không đủ dùng, lại đây kiếm người," Thân Khương có chút mờ mịt, "Thiếu gia đây là thèm đồ ăn Ngoã Lạt? Bên đó hình như cũng không có gì ăn ngon a......"

Cừu Nghi Thanh lại nói: "Chưa chắc. Có thể là lúc nghiệm thi có thu hoạch mới."

Thân Khương nhíu mày: "Nghiệm thi...... chẳng lẽ là đồ trong dạ dày?"

Cừu Nghi Thanh: "Tốc độ hôm nay phải nhanh, trở về sớm một chút."

"Dạ!"

......

Tuy nói là tăng tốc độ, điều tra vẫn phải yêu cầu thời gian, hai người bận chuyến này, lại bận đến đêm khuya, mới một trước một sau trở về Bắc Trấn Phủ Tư.

Thân Khương ôm một đống ghi chép khẩu cung mới hỏi được, vào cửa liền hỏi Diệp Bạch Đinh: "Đồ ăn làm xong rồi?"

Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Tiệc rượu của sứ đoàn là được chuẩn bị khá lâu trước đó, món ăn phong phú, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn có vẻ cũng cần chú ý, chỉ là chọn mua liền yêu cầu thời gian, hôm nay không được, muốn làm hết, sợ là đến một hai ngày."

"Bang" một tiếng, Thân Khương đem đồ vật đặt ở trên bàn, miệng cũng không dừng: "Muốn mấy món ăn này, là cần đối chiếu cái gì sao? Đồ trong dạ dày người chết?"

Diệp Bạch Đinh nhìn qua bờ vai của hắn, thấy Cừu Nghi Thanh đi tới, biết đối phương đã đoán được, liền nói ra kết quả nghiệm thi: "...... dạ dày Lỗ Minh cùng Ngọc Linh Lung có thứ giống nhau, ta lúc ấy vẫn chưa để ý, vì bọn họ đều là người cùng tiệc, thức ăn giống nhau, nhưng người chết Tất Chính Hợp lần này, cũng phát hiện đồ ăn tương tự, ta cho rằng có thể so sánh, kết quả sẽ giúp chúng ta sàng chọn hung thủ."

"Cái này tốt rồi! Chẳng phải là lập tức sẽ phá án!"

Tinh thần Thân Khương không tồi, vội một ngày mà cũng không quá mệt: "Nếu không dứt khoát nhân vụ án mạng này, chúng ta lại phân tích một chút, có khác biệt gì?"

Diệp Bạch Đinh rót trà cho hai người, chia ra đẩy đến bên cạnh bàn: "Có thể a."

Cừu Nghi Thanh cũng ngồi vào: "Tới."

"Vậy ta nói trước," Thân Khương dẫn đầu nói phát hiện của mình, "Người Tất gia ta đều tra qua, đối chiếu khẩu cung từng người, không có đặc thù, hôm qua tuy làm tiệc nhỏ, nhưng tất cả khách đều rời đi trước hoặc ngay sau giờ Mùi, không ai ở lại, ta đã xác nhận qua, không có vấn đề, nguyên nhân Tất Chính Hợp chết, không ở nhà ông ta......"

Diệp Bạch Đinh nghe xong, phát hiện hung thủ xử lý chung rượu cùng đôi đũa rất xảo diệu, nhưng điều này chỉ có thể thuyết minh người này tâm tư rất nhỏ, thật đúng là không thể bài trừ có võ hay không có võ công, hắn vẫn cứ cảm thấy vụ này hơi loạn, có người đang cố ý phá đám, hoặc là dẫn đường vài thứ, tỷ như đống đá trên sườn dốc bên ngoài tường, Thân Khương nói rất giống tạm thời dọn đến, như vậy là có tồn tại khả năng là thủ thuật che mắt, hoặc vu oan......

Vụ án này nhất định là có người nói dối, chỉ là hiện tại còn không thể xác định nói dối là cái nào.

Cừu Nghi Thanh: "Chúng ta có thể bỏ qua tất cả những tường trình trong vụ án, chỉ nhìn bản thân vụ án."

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nói: "Ta trước đó nghĩ, cảm thấy chính mình bị kẹt logic, từ lúc vụ án bắt đầu, chúng ta liền phân tích thâm nhập, tìm ra được quan hệ vi diệu của Ngọc Linh Lung cùng Tô Tửu Tửu, càng triển khai, chúng ta càng thấy rõ, đám nam nhân ở đây, có người mơ ước Tô Tửu Tửu, còn tiến hành thủ đoạn nào đó, chúng ta suy đoán, Ngọc Linh Lung chết, nàng cắn chặt khớp hàm không kêu ai, không cầu cứu, là vì bảo vệ ai, người này rất có thể là Tô Tửu Tửu...... nhưng hướng đi này, thật sự chính xác sao?"

Thân Khương trở về nghĩ nghĩ: "Không sai a, chúng ta lúc ấy theo manh mối kia, chỉ có phân tích theo phương hướng này mới phù hợp logic......"

*đừng hỏi lão tại sao có chữ 'logic' trong truyện cổ văn, đây là của tác giả

"Nhưng ta hiện tại cảm thấy không đúng."

"Nơi nào?"

"Cẩm Y Vệ không có nữ binh phù hợp, không tiện kiểm tra thân thể Tô Tửu Tửu có bị thương hay không, xác định ngày ấy khi hỏi cung nàng không khoẻ, có phải là đã chịu khi dễ hay không," Diệp Bạch Đinh chỉ vào xấp tư liệu trên bàn mà hắn cẩn thận chải vuốt qua, "Bản thân Tô Tửu Tửu ngoại trừ làm rượu, không có yêu thích gì khác, nhiều ngày cũng không có ra cửa, càng không tiện xem xét, nhưng —— các ngươi xem cái này."

Hắn lại lấy ra một tờ giấy thông tin: "Nơi này là bột phấn dược liệu Tô gia đã tìm nhiều ngày."

Thân Khương thò lại gần nhìn một cái: "Ta không có làm người tra chuyện này, thiếu gia phái người?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Ngươi cùng Chỉ Huy Sứ đều vội, ta nhờ tiểu binh Cẩm Y Vệ đổi ca qua đó giúp ta nhìn sơ qua, lặng lẽ mang một chút về, ta tìm người hỗ trợ xác nhận, là mấy thứ này."

Thân Khương nhìn tên mấy thứ dược liệu kia, không nhìn ra, mấy cái này......có vấn đề?

Cừu Nghi Thanh thì hiểu ngay: "Đây là để phụ nữ uống dưỡng thân."

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Làm ấm tử cung đuổi hàn, nữ tử hay cần."

Thân Khương liền minh bạch: "Quý......quý thủy?"

"Không sai," mắt Diệp Bạch Đinh trong vắt, "Hôm đó thái dương Tô Tửu Tửu ra mồ hôi, màu môi tái nhợt, có vẻ cả người rất không thoải mái, có thể không phải là bị người khi dễ, có thương tích trong người, mà là đang trong thời gian hành kinh."

Nữ tử đau bụng kinh, bệnh trạng có nhẹ có nặng, có vài người khả năng chỉ là có chút rầu rĩ không thoải mái, không ảnh hưởng nhiều đến công việc hằng ngày, có người thì rất khó chịu đựng, có khi còn không thể đứng thẳng, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.

Diệp Bạch Đinh có chút tiếc nuối, ngày đó hắn cùng Cừu Nghi Thanh từng ruổi ngựa đi ngang qua Tô Ký tửu phường, tận mắt nhìn thấy Đỗ Khang bưng thuốc cho Tô Tửu Tửu, nhưng lúc ấy khoảng cách quá xa, chung quanh mũi đều là mùi rượu của tửu phường, không ngửi được mùi thuốc, nếu không hắn có thể phát hiện chuyện này sớm hơn.

Cừu Nghi Thanh: "Nếu nàng không khoẻ là vì cái này, Ngọc Linh Lung liền không cần bảo hộ."

Diệp Bạch Đinh: "Đúng vậy."

Người cũng không có gặp nguy hiểm, tất nhiên cũng không cần bảo hộ, vậy Ngọc Linh Lung lại là vì cái gì chứ?

Hắn cẩn thận kiểm tra qua, trên người Ngọc Linh Lung gặp phải bạo hành là do ép bức, nàng bị cưỡng h.iếp, bản thân cũng không nguyện ý, nhưng dây thanh quản của nàng không có vấn đề, không tồn tại bệnh tật, lúc nàng ở tiệc rượu trường tụ thiện vũ, cùng khách nhân lui tới kính rượu, thanh âm cũng không có vấn đề, da vùng miệng và hai bên má cũng không bị cứng rắn ấn xuống đến tổn thương, nàng không kêu người, không kêu cứu, là hành vi tự giác, không phải bị chặn ép, vì cái gì?

Nàng muốn bảo hộ, rốt cuộc là ai? Hoặc là, cái gì?

Diệp Bạch Đinh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Mấy lần tiếp xúc sứ đoàn Ngõa Lạt này, Đạt Cáp hình như nhắc tới An tướng quân không chỉ một lần......"

Thân Khương không thấy có cái gì kỳ quái: "An tướng quân đánh đến bọn họ tè ra quần, bọn họ đương nhiên kiêng kị."

"Nhưng An tướng quân không phải vẫn luôn ở biên quan sao?" Diệp Bạch Đinh chỉ chỉ đầu ngón tay lên mặt bàn, "Sứ đoàn Ngoã Lạt vào kinh, không phải nhất định phải đi qua nơi đó sao, bọn họ không thấy được?"

Thân Khương vuốt cằm, nghĩ nghĩ: "Có khả năng bởi vì thật lâu không đánh giặc? An tướng quân cũng lười để ý đến bọn họ...... Một đám Ngoã Lạt cẩu, mắc gì An tướng quân phải cho bọn hắn thấy mặt, còn chuyên môn đi ra tới nhìn một cái, đón một cái? Nghĩ ngon lắm đó!"

Diệp Bạch Đinh khựng lại một lát, lại hỏi: "Biên quan...... đã có bao nhiêu lâu không đánh giặc?"

"Cũng khá lâu, để ta tính tính," Thân Khương đếm đầu ngón tay, "Đến có hơn một năm? Lần trước công báo chuyện đối chiến với Ngoã Lạt, hình như cũng tầm lúc đó đi, trước Đoan Ngọ hay là sau Đoan Ngọ nhỉ? Ta nhớ rõ tức phụ của ta lúc ăn bánh chưng còn nhắc mãi."

"Sau đó thì không có động tĩnh gì nữa?"

"Không có," Thân Khương cười đến có chút kiêu ngạo nho nhỏ, "Ngoã Lạt cẩu đã sớm bị An tướng quân đánh đến co rúm, làm gì còn dám khiêu khích!"

"Vậy An tướng quân từ đó đi đâu, có ai biết không?"

"Còn có thể đi đâu, đóng giữ biên quan chứ sao, An tướng quân chính là Định Hải Thần Châm, hắn đi không được."

Cái đó thì không nhất định......

Mọi người đều nói, cùng người khác thực sự làm cái gì, chưa chắc là một chuyện.

Năm trước trước và sau Đoan Ngọ, lại đến năm nay......

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh chậm rãi từ bàn nâng lên.

"Nhìn ta làm cái gì?"

Cừu Nghi Thanh duỗi tay nâng bình trà, rót thêm trà cho Diệp Bạch Đinh, mày kiếm mắt sáng, đáy mắt liễm sắt bén, trước sau như một mà bình tĩnh thong dong: "Uống ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro