1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Nhã Sắt kéo ghế ra, mặt vô cảm ngồi xuống, rút một điếu thuốc trong hộp ra và thờ ơ hút, như thể trước mặt không có ai.

Điếu thuốc càng lúc càng ngắn, cho đến khi ánh đỏ chạm vào đầu lọc, cô đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn bên cạnh.

Sau đó đứng dậy, cầm áo khoác, xoay người rời đi.

Chipu cuối cùng không nhịn được: "Lưu Nhã Sắt"

Lúc này đạo diễn Trần Siêu cũng nhận thấy giữa hai người có sự kì lạ, bầu không khí cũng không ổn.

Nhã Sắt không quay đầu lại, cô chỉ mỉm cười nói với đạo diễn: "Tôi về khách sạn trước, đạo diễn Trần, tôi sẽ gặp ông trong buổi đọc kịch bản."

Trần Siêu nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó quay đầu nhìn về phía Chipu đang tuyệt vọng, ông cau mày.

Ông gặp quản lý của Nhã Sắt ngoài cửa, ông ta lôi cô ra ngoài,

"Có chuyện gì vậy? Họ quen nhau à?"

Sắc mặt Đào An càng trở nên tệ hơn:

"Nếu tôi biết là cô ta đóng, không bao giờ tôi để Nhã Sắt tham gia."

Trần Siêu không mấy vui vẻ nói:

"Chúng ta đã thỏa thuận từ trước, dù có hận thù hay thế nào cũng phải nghiến răng chịu đựng, quay phim cho xong."

Đào An vỗ trán, cô bất đắc dĩ nhìn Trần Siêu, "Tôi đã nói trước khi anh chọn người rồi, phải tìm hiểu trước. "

Nói xong, cô đột nhiên thở dài, Trần Siêu là một lão nhân có tiếng trong giới, ngoại trừ kịch nghệ, không có gì có thể khơi dậy hứng thú của ông.

Có lẽ Trần Siêu không biết thật.

"Họ đã chia tay."

Trần Siêu sửng sốt một chút, sau đó cười nói

"Vậy lại càng thích hợp hơn."

Đào An trợn mắt nhìn ông ta nói:

"Chia tay không hòa bình, ông phải suy nghĩ rõ ràng một chút, làm sao hai người họ có thể quay phim trong trạng thái này cơ chứ."

Trần Siêu không nghĩ như vậy,

"Kịch bản này là motip "gương vỡ lại lành". Hai người họ có quan hệ như vậy, diễn xuất sẽ càng thú vị hơn."

Đào An cảm thấy giữa cô và ông ta có rào cản giao tiếp, vì là người quen nên Đào An không thương tiếc dùng cái lưỡi độc địa của mình:

"Tôi nói ông, ông già đi thì không sao, nhưng khả năng thấu tình đạt lý ngày càng tệ."

"Tôi đã nói với ông rằng họ không vừa mắt nhau, hai bên đều không dễ chịu chút nào."

"Ông muốn họ làm việc cùng nhau? Trừ khi thay người . Người mới cũng được, nếu không thì..."

Trần Siêu cắt lời của cô,

"Không cần, chỉ hai người họ thôi, hợp đồng đã ký kết, diễn viên đã gia nhập đoàn phim, hiện tại hối hận cũng đã muộn."

Đào An lập tức giãy nãy lên,

"Sao lại quá muộn? Thứ nhất, chưa có thông báo chính thức, thứ hai, phim cũng chưa quay. Lúc trước ông cũng không nói rằng bạn diễn là cô ta,..."

Trần Siêu phớt lờ cô và đi phía trước, Đào An đi theo sau. Ông xua tay:

"Hai người họ cũng đâu nói là không làm được, phim có thể quay ngay."

Đào An tâm tình phức tạp,

"Làm sao ông lại chọn ra một người Việt Nam trong số rất nhiều người Trung Quốc, tại sao lại là cô ta?"

Trần Siêu nhướng mày, đứng lại nhìn cô,

"Chipu là người Việt Nam? Chẳng trách tôi nghĩ cái tên hơi đặc biệt, cô ấy nói tiếng Trung khá tốt. "

Đào An không nói nên lời, nhìn ông ta:

"Đạo diễn Trần thân mến, ông thật sự không sợ xảy ra chuyện, đạo diễn như ông không biết gì về việc chọn diễn viên."

Trần Siêu trên mặt mỉm cười, vẻ mặt đắc ý nói:

"Cho nên bọn họ không ai có thể được như tôi, tôi chọn diễn viên dựa vào khí chất của họ có phù hợp hay không, còn lại tôi sẽ biết lo liệu."

Đào An lười nói chuyện với ông, tức giận đi ngang mặt ông, miệng lẩm bẩm

"Tôi cầu cho cô ta biến mất."

Trần Siêu cười không để ý đến cô, thong thả bước đi, nhớ lại ngày Chipu tới thử vai, vẻ mặt lo lắng nhưng rất kiên quyết.

Đột nhiên ông nghĩ ra điều gì đó, muốn gọi Đào An, lại phát hiện cô ấy đã bỏ đi khuất bóng.

Ông muốn nói rằng tuy Lưu Nhã Sắt không biết bạn diễn nhưng Chipu biết chuyện đó.

Cô đã tự mình đấu tranh, thậm chí sau buổi thử vai, cô đã tìm công ty tốt để vận động hành lang, bày tỏ rằng cô rất muốn vai diễn này.

Vốn dĩ ông tưởng rằng vì danh tiếng của mình, có rất nhiều người muốn đóng phim của ông, nhưng ông không ngờ rằng cô lại không hề đến đây vì ông.

Rất hấp dẫn.

----

Lưu Nhã Sắt mở cửa đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước, tạt một vốc nước lên mặt, nhìn mình trong gương, bình tĩnh lại một chút.

Một năm.

Cô không thể miêu tả được cảm giác hiện tại là như thế nào: tê liệt, buồn tẻ hay trống rỗng.

Cô nghĩ rằng dù có gặp lại thì ít nhất tôi cũng có thể bình tĩnh nói "Đã lâu không gặp".

Nhưng không ngờ rằng ngay cả giọng nói của cô ấy còn không dám nghe.

Thật vô dụng, Lưu Nhã Sắt, đã chia tay lâu vậy rồi mà vẫn còn bị ám ảnh bởi cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro