19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thùy Chi nhìn ảnh trong điện thoại không có chút cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh hỏi,

"Chị đã kết hôn? Đây là con chị?"

Lưu Hân dùng khăn quàng cổ che nửa mặt,

"Thực xin lỗi. "

Thùy Chi cười lạnh,

“Xin lỗi vì cái gì?”

“Chị không nên làm phiền em nữa.”

Thùy Chi không nói gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi bầu trời càng lúc càng tối, cô nhẹ nhàng dựa vào chân Lưu Hân,

“Chị định làm gì?”

Lưu Hân dùng giọng khẳng định trả lời,


“Chị sẽ rời đi càng sớm càng tốt, chúng ta kết hôn rồi ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận nhé?”


Cô đột nhiên cười lớn, một nụ cười mỉa mai,

“Đương nhiên là được."

Ban đêm trong phòng tắt đèn, hai người nằm trên giường, đắp cùng một chiếc chăn.

Ngay cả khi Lưu Hân ngủ say, cô cũng nắm chặt tay Thùy Chi, như sợ cô sẽ lặng lẽ rời đi.

Cô nhắm mắt lại, nhưng cô hoàn toàn không ngủ được, sau khi hơi thở của người bên cạnh ổn định lại, cô mới từ từ mở mắt ra, nhìn bóng dáng Lưu Hân trong bóng tối, cẩn thận hôn lên mặt cô, rồi nhẹ nhàng thở dài.

Vào ngày Lưu Hân và Tống Trì Nhiên nộp đơn ly hôn, Thùy Chi nhìn thấy đứa con của họ, cơ thể cô dần dần run rẩy, cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Mười phút sau, Lưu Hân gửi tin nhắn cho cô,

“Em về trước rồi à?”

Cô không trả lời.

Khi Lưu Hân trở về nhà, cô đã đi từ ​​lâu, mọi thứ thuộc về cô trong nhà đều biến mất, như thể cô chưa từng ở đó và không còn sót lại ký ức nào về cô.

Dưới ánh hoàng hôn, Nguyễn Thùy Chi từng bước đi về phía biển sâu cho đến khi tan biến trong màn đêm.

Bộ phim kết thúc ở đây.

----

Trong bữa tiệc bế mạc "Khao khát của trái tim", Đào An cũng đến.

Cô nâng ly rượu nghiêm túc xin lỗi Chipu.

Nhã Sắt lười biếng dựa lưng vào ghế, đặt một tay lên lưng ghế của Chipu, cô nhìn Đào An,

“Hợp đồng của em sắp hết hạn phải không?!"

Đào An uống một ngụm rượu, vỗ nhẹ vào vai cô,

"Tôi vẫn không thể giữ em được nữa."

Nhã Sắt không thể giải thích được cảm giác trong lòng cô như thế nào. Đã ở bên nhau nhiều năm như vậy làm đối tác, sẽ là nói dối nếu nói cô không cảm thấy khó chịu.

Đào An đặt ly rượu xuống,

“Tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi.”

Cả hai bên đều biết rằng tình bạn này có những rạn nứt không thể hàn gắn được, không gia hạn hợp đồng là phẩm giá cuối cùng của người lớn.

Đào An rời đi, Chipu cũng không nói gì mà chỉ đến gần cô,

“Sau này chị có dự định gì?”

Nhã Sắt lén hôn lên tóc cô trong lúc những người khác không để ý,

“Mở studio của riêng mình, chị muốn tự mình làm đạo diễn.”

Chipu hai mắt đột nhiên sáng lên,

"Tuyệt vời!"

Nhã Sắt cười cười xoa xoa mặt cô,

"Khi hợp đồng của em hết hạn, ký hợp đồng với studio của chị nhé? Cả hai chúng ta đồng lòng, có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Chipu cười lớn.

-----

Sau khi quay xong, cả hai đã có khoảng thời gian nghỉ ngơi khá dài, ngoại trừ lần xuất hiện ngắn ngủi ở buổi ra mắt, cả hai đều biến mất.

Lần này đối với Giải thưởng Viện hàn lâm, "Khao khát của trái tim" đã lọt vào danh sách.

Nhân viên liên tục gọi điện, hai người vẫn đang "vật lộn" với nhau trên giường, quần áo đều đã cởi ra, Chipu đẩy cô ra, thở hổn hển,

“Em thật sự phải đi, em không biết sau này còn có thể bước lên thảm đỏ hay không."

Hai người cuối cùng thu dọn ra ngoài, trợ lý đứng ngoài nhà vô cùng lo lắng.

Giữa thảm đỏ, người dẫn chương trình tiễn hai nghệ sĩ vừa đi, bắt đầu màn giới thiệu mới,

“Tiếp theo là đoàn làm phim “Khao khát của trái tim” của chúng ta, đây là bộ phim lọt vào danh sách đề cử nhiều nhất trong năm nay, phim đã được đề cử giải Phim hay nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Thiết kế nghệ thuật xuất sắc nhất và nhiều đề cử khác. Hy vọng tối nay sẽ thắng lớn."


Một nhóm người đứng giữa chụp ảnh, trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình rồi bước đi đến hội trường.



Không có gì ngạc nhiên khi giải Đạo diễn xuất sắc nhất được trao cho Trần Siêu.


Ông vốn là người không thích nói nhiều nên chỉ nói lời cảm ơn rồi bước xuống, người dẫn chương trình thậm chí còn không biết phản ứng thế nào, khiến khán giả bật cười.



Cả hai giải Phim hay nhất và Thiết kế sản xuất xuất sắc nhất đều giành được.


Tiếp theo là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.



Hai người cùng ba nữ diễn viên khác xuất hiện trên màn hình lớn.



Chipu trên mặt mang theo ý cười, nhưng thực tế là cô nắm tay Nhã Sắt đến đỏ bừng.


Khi máy quay chĩa vào, họ không được thực hiện bất kỳ hành động nào nên Nhã Sắt phải xoa nhẹ ngón tay Chipu để cô bớt căng thẳng.


"Người đoạt giải là Lưu Nhã Sắt!!!!"



Xung quanh vang lên tiếng reo hò, vài người bạn tốt quen thuộc với cô cũng đứng dậy vỗ tay, Nhã Sắt ôm họ, cô nhìn về phía Chipu bên cạnh, đúng lúc cô đang định bước tới ôm thì giọng nói của người dẫn chương trình vang lên,



"Xin chúc mừng Nhã Sắt đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ ba, nhưng..."


“Nhưng liệu lần này sẽ có hai nữ diễn viên xuất sắc nhất không?”




Mọi người trên khán đài đều kêu lên và nhìn Chipu.


Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi và hơi lạnh, cô lặng lẽ chạm vào Nhã Sắt và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi cảm nhận được hơi ấm của cô ấy qua bàn tay mình.



Camera không quay được bàn tay đan vào nhau của họ nhưng mọi người xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.


“Người chiến thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất này là


Lưu Nhã Sắt, Chipu -Khao khát của trái tim."


Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người trên khán đài đều nhìn về phía họ, Chipu hoàn toàn choáng váng và theo bản năng ôm lấy mọi người xung quanh.


Nhã Sắt nắm tay cô và họ cùng nhau bước lên bục trao giải.


Người dẫn chương trình đầu tiên hỏi cô,


“Đây là lần thứ ba Nhã Sắt giành chiến thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô cảm thấy thế nào?"


Cô nói vào micro, khán giả im lặng, chờ đợi cô ấy nói.


"Cảm giác như được về nhà vậy."


Khán giả phá lên cười.

Cô mỉm cười nói tiếp,

"Lại đứng ở vị trí này, có rất nhiều lời cảm ơn mà tôi muốn nói. Cảm ơn đạo diễn Trần Siêu vì đã lựa chọn tôi, cảm ơn tất cả mọi người ở trước và sau hậu trường của đoàn phim "Khao khát của trái tim", cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn người hâm mộ và bạn bè của tôi, và cảm ơn mọi đồng nghiệp trong khán phòng. Ở dưới có rất nhiều tiền bối của tôi, tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ họ, với sự có mặt của họ cộng với sức trẻ tươi mới, điện ảnh Trung Quốc chúng ta ngày càng tốt hơn."


Khán giả vỗ tay như sấm, Chipu dịu dàng nhìn cô,


"Chị đã đọc hết lời thoại của em rồi, em nên nói gì đây?"

Nhã Sắt quay mặt sang một bên, cười nhẹ và làm động tác tay "xin lỗi".



Chipu hít sâu một hơi, hơi khom người,

"Được đứng ở đây giống như một giấc mơ. Mọi người có thể nghe lại bài phát biểu của Nhã Sắt vì bài phát biểu của tôi cũng giống vậy."



Tiếng cười lại vang lên từ khán giả.


"Nhưng tôi cũng muốn cảm ơn một người. Đó là nữ chính của tôi, Lưu Nhã Sắt. Em luôn là người theo dõi chị, bởi vì chị nên em mới có thể đứng ở đây. "

Ánh mắt Nhã Sắt tập trung vào khuôn mặt cô, dần dần dịu lại.

Cả hai bước lùi lại một bước với chiếc cúp và cùng nhau cúi chào thật sâu trước khán giả.


Khán giả không ngừng vỗ tay, giấc mơ trên sân khấu đã thành hiện thực.

----

Trong ba năm tới, Nhã Sắt đã là một đạo diễn có tiếng, lại một lần nữa được tổ chương trình năm đó mời.

Nhưng lần này cô là nhân chứng thành đoàn.

Là vị khách bí ẩn nên không ai biết trước đó là cô. Vì thế khi cô đứng trên sân khấu, tiếng la hét phía dưới ngày càng lớn.

Cô điều chỉnh micro trước và cười nói,

“Tôi đã quay về rồi."

Phía dưới vang lên tiếng khóc yếu ớt.



Ánh đèn sân khấu chiếu lên đỉnh đầu, mọi thứ xung quanh đều chìm trong ánh sáng vàng, cô cầm micro trên tay và nghe thấy giọng nói của chính mình lan ra mọi hướng trong hội trường rộng lớn này.


"Lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu vào năm 2004, và cũng ở đây vào năm 2023. Có một số chuyện đã xảy ra. Có thể một số khán giả vẫn còn nhớ nhưng lần nào tôi cũng trốn tránh. Hôm nay tôi đứng ở đây, một lần nữa. Trước hết, tôi phải chúc mừng mọi người đã thành đoàn. Thứ hai, sự việc xảy ra ở đây, tôi cũng sẽ bù đắp lời giải thích ở đây. ”


Cô nhìn vào một vị trí nào đó trên khán đài, đôi mắt dịu dàng như nước, tình yêu mãnh liệt không che giấu,


"Khi đó quả thực Chipu và tôi đã ở bên nhau, và tôi đã hứa, cho đến khi chết, chúng tôi sẽ không chia xa.”


Những tràng pháo tay không ngừng, tiếng khóc và tiếng la hét của khán giả.


Nhã Sắt giơ tay phải lên, hôn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, nhìn Chipu từ xa trong khán giả.



Ghi hình xong, họ không quan tâm đến ai mà nắm tay nhau bước đi trên con đường vắng.

"Việc đầu tiên em làm khi trở về Bắc Kinh là ăn thịt nướng."

"Ăn nhiều lần như vậy không thấy chán sao?"

"Em sẽ không cảm thấy chán nếu ăn cùng chị."

"Vậy chị muốn bánh bao làm bằng rượu gạo."


“Hai phần!”

Ánh trăng rơi trên đường đi, phản chiếu bóng dáng thân mật của hai người.

"Được rồi, hai phần."



Họ vẫn còn tương lai phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro