4. Careful!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi buổi diễn đầu kết thúc, không giống như những chị em khác, chúng tôi không có sự hiểu biết ngầm trong giao tiếp.

Để tăng cường sự hiểu biết giữa các tỷ tỷ, tổ chương trình đã đặc biệt chuẩn bị một bữa ăn gia đình Đạp gió.

Tôi ngồi cạnh chị Tịnh Văn và cầu nguyện: Đừng ngồi cạnh tôi, đừng ngồi đối diện với tôi.

Bởi vì tôi không làm được, bởi vì tôi không muốn cúi đầu xuống.

"Chị Tịnh Văn, chị Nhã Sắt!" Amber hét vào mặt chúng tôi. Chipu lặng lẽ đứng bên cạnh cô không lên tiếng.

----

Chipu đang ngồi cạnh chị Tịnh Văn, từ khóe mắt tôi có thể dễ dàng nhìn thấy từng cử động của cô ấy.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Lưu Nhã Sắt, các bạn có thể gọi tôi là Xiao Dese." (小得瑟)  [Tiểu khoe mẽ]

[từ ngữ mạng, dùng để miêu tả một người có tính cách rất kiêu ngạo, đắc ý]

Nghe thấy Ella trêu chọc, tôi quay lại nhìn, thoáng thấy cô ấy đang mỉm cười vui vẻ.

Máy phiên dịch trong tai phát sáng màu xanh lam.

"Có vẻ như vẫn cần máy phiên dịch để giao tiếp với mọi người ~" Tôi tự nghĩ.

Có sự chậm nhịp trong quá trình phiên dịch đồng thời, nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để theo kịp các chị gái của mình, đồ ngốc ~ chắc hẳn em rất mệt mỏi.

----

"Xin chào mọi người, em tên là Chipu, rất vui được gặp các chị em ~"

Lúc này, tôi có thể thoải mái nhìn cô ấy, cô ấy giống như một đứa trẻ, sống động và tung tăng, thật đáng yêu.

Amber ngồi cạnh cô và trở thành người hỗ trợ bên cạnh cô.

Cô lắng nghe những lời của Amber và cố gắng bày tỏ ý nghĩ của bản thân.

Hừ, khi chia tay, em đã nói rằng sẽ cố gắng học tiếng Trung cho tốt.

Toàn dối trá, nếu không thì em cũng không cần người khác phiên dịch.

----

Sau bữa ăn tối, tôi thực sự kiệt sức, khi trở về ký túc xá, tôi ngã vật xuống giường và đắp chăn bông.

Tại sao cô ấy lại gần gũi Amber đến vậy.

Tôi bắt đầu sợ hãi, không biết tại sao mình lại có tâm lý như vậy, tại sao cảm xúc của tôi lại luôn dao động như vậy.

Không nên như vậy, Lưu Nhã Sắt, không nên như vậy!

Lưu Nhã Sắt! Phải bình tĩnh lại!!

Tôi thu dọn cảm xúc và xuống ngồi ở chỗ sắp ghi hình mà không ăn một miếng.

Vào buổi tối, "Cái nhìn đầu tiên" theo chủ đề “Đêm sự thật” sẽ được ghi hình.

“Tôi tuy gầy nhưng lại rất thích ăn đồ ngọt. Có lần tôi bị lừa hết số tiền trong thẻ ngân hàng”, tôi đứng trên sân khấu nói ra sự thật về bản thân.

"Món ngọt yêu thích là gì?"

"Phô mai" (芝士)

Miệng nhanh hơn não.

Tôi bối rối khi nói ra. Làm sao phô mai lại có thể là đồ ngọt?

Nhưng tôi không biết nhiều về món tráng miệng.

Thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là bánh su kem (泡芙), sau đó tôi nghĩ đến Chipu (芝芙) và tôi vô tình nói ra, tôi xấu hổ đến mức điên cuồng tìm kiếm một món ngọt để thay thế.

Xin hãy nhanh chóng trả lời câu hỏi tiếp theo, tôi thấy cô ấy cũng giơ bảng.

Nói thật trong lòng tôi có chút hơi phấn khích.

Vì tôi đang vuốt tóc lên nên dù có thực sự hoàn hảo thì chỉ khi quay đầu sang phải tôi mới nhìn thấy cô ấy, chỉ bằng cách này tôi mới có được 3 giây tự nhiên và thẳng thắn nhất.

Tôi biết cô ấy chưa bao giờ giơ tấm bảng lên.

Nhưng giây tiếp theo tôi bắt đầu sợ hãi.

Tại sao?

Tại sao em lại chủ động giơ bảng lên?

Tâm trí tôi rất rối, tôi bắt đầu trêu chọc Khả Ny, cố gắng che giấu sự bất an thoáng qua của mình.

“Em nói đúng.” Tôi tự ti mô tả trải nghiệm bị lừa dối của mình.

“Em muốn biết chị bị lừa như thế nào?”

Tôi không dám nói. Chỉ có tôi mới biết mình buồn cười thế nào.

Tuần thứ hai sau khi chia tay, tôi trở về Trung Quốc. Vào một ngày nhiều mây, tôi nhận được một tin nhắn.

Đó là từ người đại diện của cô ấy, nói rằng cô ấy bị bệnh và không có đủ tiền và cần sự giúp đỡ của tôi.

Tôi vội vàng lao ra khỏi nhà, bắt taxi chạy đến ngân hàng.

Tôi không dám lãng phí một phút nào.

Trời bắt đầu mưa, tôi không mang theo ô, quần áo ướt dính chặt vào người, tôi chuyển hết tiền trong thẻ mình vào số thẻ tôi nhận được.

Có nhân viên đã nhắc nhở tôi. Nhưng tôi bực quá nên chỉ nói: “Có việc gấp, mọi người làm nhanh đi."

Sau đó, cảm xúc của tôi dịu xuống và tôi cảm thấy rất lạ.

Vì người đại diện của cô ấy luôn chỉ sử dụng WeChat để liên lạc với tôi nên tôi đã gửi tin nhắn cho người đại diện để xác nhận.

Thật buồn cười khi thấy mình bị lừa dối, nhưng trước mặt người mình yêu, lý trí đã bị vứt bỏ từ lâu.

"Gần đây cô ấy thế nào rồi? Anh chăm sóc cô ấy tốt không?"

Cô gần đây rất bận rộn, không có thời gian suy nghĩ.

Tôi tắt điện thoại, gọi cảnh sát và cười gượng.

Lưu Nhã Sắt đúng là một kẻ điên, bây giờ không một xu dính túi, có đáng không?

------

“Tôi đã tắm cho cừu, tôi đã tắm cho lợn.”

Trong lúc hỏi đáp, tôi giả vờ thờ ơ và ăn lưỡi vịt một cách điên cuồng.

Tôi không đưa mắt nhìn em một giây nào.

"Amber!" Tôi cảm nhận được niềm vui từ giọng nói của cô ấy và dừng lại một giây.

“A!” Amber hét lên, tôi nhìn theo.

Vé máy bay đến Việt Nam. Cô ấy trông rất hạnh phúc và thích Amber rất nhiều?

Cay quá, cay quá, tôi nhân cơ hội đi vệ sinh.

Tôi châm một điếu thuốc, và khi làn khói tràn vào không khí, tôi nhắm mắt lại và đấm vào nền đá cẩm thạch.

Ôi đau quá, quên mất là đang đeo nhẫn, đau quá.

Kẹt ~ Tiếng đẩy cửa, tôi nhanh chóng dập tàn thuốc. Mở nước và rửa tay.

Tôi cảm thấy ai đó vén một lọn tóc của tôi ra sau tai và nhìn vào gương.

Chi...Chipu?

“Cảm ơn!” Tôi không dám nói thêm lời nào nữa. Tôi nín thở.

"Lưu Nhã Sắt. Jealous?"

Tôi không phản ứng, chỉ cười ngượng ngùng.

Tôi không thể thở, tôi nhanh chóng châm một điếu thuốc.

Vừa đưa đến miệng, tôi thấy cô ấy lấy nó ra khỏi tay tôi, đặt lên môi, lấy điện thoại di động ra, rít một hơi rồi lại đưa vào miệng tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, chắc là do không gian quá nhỏ.

Cô ấy cúi xuống, đến rất gần tôi và phun khói làm tôi nghẹt thở.

Tôi ho sặc sụa.

Tai tôi ngứa ngáy, tôi nghe cô ấy nói: “Em và các tỷ tỷ đều đã add WeChat, chúng ta cũng add để chúng ta dễ dàng liên lạc ở nơi làm việc.”

Tôi không trả lời, cô ấy lấy điện thoại tôi trên bàn bàn, nhập mật khẩu và mở máy.

Tôi thấy cô ấy sững sờ trong giây lát, rồi nở nụ cười thoáng qua trên môi.

Tôi đang rất bối rối, Lưu Nhã Sắt, tại sao không thay đổi mật khẩu? Biết giải thích thế nào?

Quên đi. Càng giải thích thì càng rối.

Em nắm tay tôi, chạm vào khớp tay của tôi, thổi vào. Em nói "careful."

Em để tôi ở đó và bỏ đi.

Tôi vẫn đắm chìm trong hơi ấm của bàn tay em.

-----

Về đến ký túc xá, tôi nằm trên giường không ngủ được.

Hình đại diện WeChat của em vẫn là hình đại diện mà tôi đã chụp cho em khi chúng tôi gặp nhau lần đầu.

Tại sao em không đổi?

Vì tôi?

Làm sao có thể?

Tôi có thể cảm thấy rằng em thực sự thích Amber.

Vậy tại sao em lại làm vậy với tôi? Em ấy muốn gì?

Thở dài và chìm vào giấc ngủ.

Tuyệt vời, tôi lại mơ thấy em.

May mắn thay, lần này thật ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro