5. I like you, you know?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự giới thiệu xong, đội ngũ chương trình sắp xếp cho khách mời giao tiếp tại chỗ trên ghế dài.

Tôi nép một mình vào góc ghế sofa, ôm gối trứng trong tay, tựa cằm lên.

Như một người ngoài cuộc, tôi nhìn họ nói chuyện vui vẻ.

Tôi không biết họ đang nói về điều gì và tôi cũng không muốn biết.

Tâm trí tôi đã bay lên trời từ lâu.

Đạo diễn hỏi tôi có thấy không khỏe không, tôi nói không, chỉ là đôi khi tôi nói rất ít.

Tôi muốn làm gì đó nhưng tôi cảm thấy mình như một quả bóng xì hơi.

Tâm trí tôi thật hỗn loạn.

Cô ấy có thích anh ta không?

Cô ấy có thích tôi không?

Tôi có thích cô ấy không?

Anh ta có thích cô ấy không?

Nếu tôi không thích, tại sao tôi lại buồn thế này?

----

Trời lạnh, mưa đang trút xuống.

Tôi có thể cảm nhận được trong phòng đang dần lạnh lên.

Cô ấy khoanh tay lại, cô ấy có lạnh không?

Liên quan gì đến tôi?

Park Han có ấn tượng tốt với cô như vậy, anh ta nhất định sẽ chú ý đến.

Tôi không cần phải lo lắng.

"M..!" Trong lòng tôi chửi rủa, đợi một lúc lâu cũng không thấy anh ta có hành động gì, tôi cởi áo ra đưa cho cô ấy.

Tôi nhìn thấy cô ấy mỉm cười, máy phiên dịch sáng lên và hiển thị dòng chữ đầy cảm động,

"Cảm ơn Nhã Sắt, em yêu chị vì đã quan tâm như vậy."

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ nhưng có lẽ là do gió đã nổi lên, thổi bay đi làn sương mù vừa nãy của tôi.

----

Khi về đến ký túc xá, tôi ngân nga một bài hát nhỏ.

Đạo diễn làm xong công việc, ông mỉm cười đầy ẩn ý với tôi và nói:

“ Puppy đã quay lại rồi à?"

----

“Why are you so happy?”

Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Vành tai tôi đỏ bừng, "nothing, go to bed!"

Tôi thấy khóe miệng cô ấy nở một nụ cười tà ác, cô ấy buộc dây áo trên thắt lưng của tôi.

Cô nắm tay tôi và đi vào phòng ngủ.

Có phải chỗ nào đó bị rò điện không, nếu không thì sao toàn thân tôi lại tê dại?

Tôi giống như một con tôm nấu chín, đỏ bừng khắp người.

Tôi nằm trên giường, đeo tai nghe và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Tôi cảm thấy như ai đó đang nhéo tôi.

“Can I sleep with you?”

Chipu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi rồi cười lớn,

“Có ổn không... nếu em...ngủ với chị.... OK?”

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu, giường rất hẹp, tôi thấy cô ấy kê gối bên cạnh tôi và nằm xuống.

Không biết tại sao nhưng tôi không dám cử động.

"Trời ạ!" Tôi nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy và tiếng lạch cạch.

Tôi khó hiểu, nhưng giây tiếp theo tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Cô ấy vứt gối của mình đi và kéo cái gối của tôi ra giữa giường.

Tôi cứng đờ như một cây gậy.

Hơi thở của cô ấy bao quanh tôi, máy phiên dịch chỉ phát ra âm thanh lạnh lẽo cùng với hơi thở gấp gáp của cô ấy,

"Sấm sét. Em sợ lắm nên em muốn ngủ với chị. Gối dài quá, em không để vừa, có được không?"

Người phụ nữ này thật sự đang "tiền trảm hậu tấu", em đã nằm bên cạnh tôi, hỏi tôi có ích gì nữa không?!

Tôi đã lâu không lên tiếng, giọng đã khàn nên chỉ khó khăn nói một tiếng "Ừm".

Xung quanh rất yên tĩnh, tôi càng lúc càng nóng, nghe tiếng thở đều đặn của Chipu bên tai, tôi không thể ngủ được.

Vào ban đêm, con người luôn tỉnh táo hơn.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi thích em.

Dưới ánh trăng, gương mặt dịu dàng của em mang theo chút lạnh lùng.

Tôi không biết làm cách nào để kiểm soát cảm xúc của mình, tôi không biết cô ấy cảm thấy tôi như thế nào.

Mặt trăng sẽ được mặt trời chào đón, nhưng mối quan hệ của chúng ta sẽ đi về đâu?

Cô ấy sẽ chào đón tôi chứ?

Tôi biết mình đang yêu, chỉ cần nhìn cô ấy là tôi thở nhanh hơn, tôi nuốt nước bọt, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.

"I like you, you know?"

Cô ấy đột nhiên ôm tôi, tôi giật mình hoảng sợ, chú mèo con đang mơ thật đáng yêu, nếu cô ấy ôm tôi thì cũng không sao.

Trong vòng tay dịu dàng của cô, tâm trí tôi dần dần bình tĩnh lại và bước vào một giấc mơ ngọt ngào.

Định nghĩa về sự ngọt ngào thật đơn giản, có em là tốt rồi.

----

"Nhã Sắt! Lưu Nhã Sắt! Dậy nào! Wake up!"

Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy với nụ cười trên môi.

"Bạn đã mơ thấy gì? Bạn cười rất vui vẻ."

Giọng phiên dịch máy móc vang lên.

Tôi nhận ra vẻ mặt của mình lúc này không thích hợp nên chỉ cười ngốc nghếch gãi đầu.

----

Đạo diễn thông báo chúng tôi sẽ hoạt động tự do với khách mời yêu thích cả ngày hôm nay.

Tôi không muốn nói thêm gì nữa, lúc này tôi chỉ là một chú cún con dưới mưa, tôi thật đáng thương.

Đình chăm sóc tôi rất tốt, là một chàng trai rất lịch sự.

Đáng tiếc tôi không thích con trai, tôi coi Đình như một người bạn tốt. Mối quan hệ tiến triển tốt và anh ta rất quan tâm đến tôi nhưng tôi cảm thấy anh ta không chỉ đánh giá cao tôi. Có lẽ anh ta thích tôi.

Đôi thứ ba cũng trở về ký túc xá, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Đình đeo tạp dề cho tôi và giúp tôi rửa và thái rau.

Tôi liếc nhìn đồng hồ và bực bội, tại sao em vẫn chưa về?

“Cám ơn, không cần, tôi tự làm được.”

Bữa tối đã chuẩn bị xong, tôi đợi một lúc, chỉ thấy thiếu một nhóm, Chipu và Park Han vẫn chưa về, nhưng cô ấy lại nhắn tin cho tôi nói rằng hãy đợi họ.

“Họ” nghe thật thân thiết.

Mùi vị không ngon lắm nhưng tôi vẫn nghiến răng nghiến lợi lấy hộp ra chừa phần.

Ăn tối xong, mọi người cùng nhau đi dạo.

Quay trở về, tôi ngồi bất động trên ghế sofa, tám giờ, chín giờ, mười giờ.

Thời gian không bao giờ hiểu được cảm xúc của con người.

Đình đến gần tôi. Mở TV, anh ta hỏi tôi,

“Sao chị ủ rũ thế?

“Không có gì, hôm nay tôi hơi mệt, tôi về phòng ngủ trước.”

Tôi nghĩ bây giờ tôi không thể nói cho anh ta biết, dù sao cảm giác này có thể sẽ khiến anh ta thất vọng gục đầu xuống.

Tôi không biết phải nói với anh ta thế nào, cũng không muốn làm tổn thương anh ta.

Chỉ là một gameshow thôi, tất cả chúng ta đều hiểu.

Chỉ là tình yêu bí mật của tôi không kết thúc.

----

Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường nghịch điện thoại, tôi thề, không phải là tôi đang đợi cô ấy đâu.

"Cạch", cửa mở, tôi tắt điện thoại giả vờ ngủ.

Cô ấy đã về, tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi vài lần.

"Nhã Sắt, Nhã Sắt, are you awake?"

Cô lẩm bẩm gì đó, tiếng bút cọ xát trên giấy.

Tôi thầm nghĩ: “Cô ấy đang làm gì, đang viết gì, sao không nghỉ ngơi.”

Rồi tôi nghe thấy cô ấy đặt thứ gì đó lên bàn tôi.

Cô đi vào nhà vệ sinh và tắm rửa.

"Chipu ngốc, ai bảo em cùng hắn đi chơi muộn như vậy mới về, ngày mai em không dậy nổi, chị sẽ không đánh thức em đâu!"

Tôi thích cô ấy, cô ấy không biết, anh ta không biết, chỉ có tôi biết.

Nhưng đây không phải là chương trình một người của riêng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro