6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Vận Phong tỉnh dậy lúc nửa đêm bởi hơi thở nóng như thiêu đốt của chính mình. Lảo đảo mở mắt ra, em cảm thấy như đường thở đang bị đốt cháy. Kinh nghiệm nhiều năm với tình huống này mách bảo rằng nên hành động nhanh chóng trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn, hoặc ít nhất đảm bảo rằng em sẽ thức dậy vào ngày hôm sau và không thấy mình phải tiếp đón khuôn mặt bất lực của dàn staff và vẻ chê trách của vị bác sĩ đội.

Mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, em thấy cuộc trò chuyện được ghim vẫn là với Park Jae-hyuk. Tin nhắn cuối cùng là từ vài ngày trước khi em hỏi Park Jae-hyuk liệu anh có muốn ra ngoài ăn tối sau buổi tập không. Park Jae-hyuk không trả lời mà trực tiếp gõ cửa phòng em. Anh hiếm khi liên lạc với em qua điện thoại, luôn muốn gặp em trực tiếp để chắc chắn rằng em không đi cùng người khác. Lâu Vận Phong cười tự giễu, tự hỏi liệu một người như Park Jae-hyuk cũng có thể cảm thấy không an toàn sao.

Em ngồi dậy và nhận thấy phòng của Park Jae-hyuk vẫn còn lờ mờ ánh đèn. Đối với người Hàn Quốc, việc thức khuya hay thức trắng không có gì to tát. Lâu Vận Phong bỗng nhiên dâng lên một cỗ lửa giận không tên. Tại sao sau tất cả những điều này, Park Jae-hyuk vẫn có thể làm như không có chuyện gì và không nói một lời? Chẳng phải em mới là người có nhiều lý do hơn để cảm thấy đau khổ sao? Lâu Vận Phong tức giận muốn hét lên, nhưng lại không còn sức lực. Park Jae-hyuk đã đúng; lẽ ra em nên tắm rửa kỹ hoặc ít nhất là bôi một ít thuốc để tránh trông nhếch nhác như này. Nhưng điều này chỉ khiến em càng thêm bướng bỉnh. Em ném điện thoại trở lại giường, lật người lại và vùi mình sâu hơn vào chăn.

Cơn sốt đến không có gì là bất ngờ.

Hóa ra em vẫn chưa hiểu được cơ thể của chính mình. Cơn sốt ngày càng dữ dội, khi Lâu Vận Phong mở mắt ra thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Ánh sáng chói lóa khiến em gần như không thể nhìn thấy gì và phải mất một lúc mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của huấn luyện viên, suy nghĩ đầu tiên của em là mình gặp rắc rối to rồi. Em nuốt nước bọt, nhớ lại rằng mình đã hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn sau lần ốm gần đây nhất, và giờ đã lại phải quay lại bệnh viện không lâu sau đó.

"Em xin lỗi..." em lẩm bẩm, quá xấu hổ để có thể nhìn lên. Huấn luyện viên sửng sốt trong giây lát rồi thở dài, "Hãy nghỉ ngơi đi. Sáng nay bọn anh thực sự rất sợ khi thấy em sốt cao và không tỉnh dậy nổi. Bọn anh đã phải vội đưa em vào viện."

"Chuyện gì đã xảy ra thế...?" Huấn luyện viên thận trọng hỏi, vì Lâu Vận Phong đột nhiên sốt như vậy là chuyện không bình thường. Theo bác sĩ, cảm xúc có thể đóng một tác nhân lớn.

"Không có gì."

Một giọng nói khác trả lời câu hỏi. Lâu Vận Phong ngước lên, thấy Park Jae-hyuk bước vào và thản nhiên ngồi ở mép giường. "Missing hôm qua bị cảm, đi chơi muộn với tôi quá. Lẽ ra tôi nên đưa em ấy về sớm hơn. Đó là lỗi của tôi."

"Ồ... lần sau hãy cẩn thận hơn nhé," huấn luyện viên gật đầu. Vì xạ thủ đã giải thích nên không còn lý do gì để nghi ngờ nữa. Anh ấy bước ra khỏi phòng, "Mọi người đều cần phải nghỉ ngơi, kể cả cậu, Ruler. Hôm qua cậu ngủ không ngon giấc phải không?"

Quá rõ ràng. Mặc dù Park Jae-hyuk không có vẻ mệt mỏi sau khi thức suốt đêm nhưng vẻ kiệt sức trong mắt anh vẫn khó che giấu. Lâu Vận Phong tự hỏi liệu Park Jae-hyuk có phải là người đầu tiên nhận thấy em không có phản ứng gì và đưa em đến bệnh viện hay không.

Cánh cửa đóng lại, để lại sự im lặng căng thẳng khiến tình hình càng trở nên khó xử hơn. Lâu Vận Phong không biết phải bắt đầu như thế nào. Em nhớ lại cuộc cãi vã của họ ngày hôm trước cùng cảm giác bất bình và tức giận của chính mình vào lúc nửa đêm. Nhưng bây giờ, đối mặt với Park Jae-hyuk một lần nữa, những cảm xúc đó dường như tan biến. Em thấy mình không thể giận anh được. Em nhớ lại cách Park Jae-hyuk đã chăm sóc em trong thời gian bị bệnh vừa qua và em đã hứa sẽ chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn như thế nào.

Lần trước em sốt là do thức khuya xem lại trận đấu, thêm vào có lịch hoạt động mới, em không muốn gây phiền phức cho người khác phải dời lịch nên đã thúc ép bản thân phải đi. Kết quả là cơn sốt kéo dài nhiều ngày, thậm chí sau khi cơn sốt dịu đi, giọng nói của em vẫn không thể hồi phục. Trong quá trình luyện tập, em phải xoay xở với giọng nói khàn khàn, khiến Seo Jinhyuk thấy vô cùng thích thú và Lâu Vận Phong đã phải mắng người đi rừng của đội. Park Jae-hyuk mỉm cười và nhét một viên ngậm trị viêm họng vào miệng em, bịt miệng em lại và bảo em hãy bảo vệ giọng nói của mình và nói ít lại.

Những lúc đó, Lâu Vận Phong luôn ngoan ngoãn và im lặng.

Nhưng bây giờ, sự im lặng chỉ khiến mọi chuyện trở nên khó chịu hơn. Park Jae-hyuk đang ở rất gần, khi thấy Lâu Vận Phong không định nói gì, anh đứng dậy như muốn rời đi.

"Đừng..." Lâu Vận Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay anh, một phản ứng bản năng, nhưng em không biết phải nói gì với Park Jae-hyuk. Em không biết làm cách nào để giữ anh lại nên chỉ dịu giọng, "Em xin lỗi..."

Vừa nói, em vừa nhớ lại Park Jae-hyuk trước đây đã tức giận như thế nào vì em cứ liên tục xin lỗi. Em ngập ngừng, nuốt xuống những lời định nói ra.

Park Jae-hyuk vẫn đứng yên. Anh để Lâu Vận Phong bám vào tay áo mình, lúng túng đứng lên. Anh nói: "Em không có lỗi. Đừng xin lỗi nữa. Đừng làm điều này, được không?"

"Em sai rồi. Đừng đi. Em..."

Lâu Vận Phong phát hiện em càng lo lắng càng không thể thay đổi thói quen xin lỗi. Em siết chặt tay Park Jae-hyuk, kéo nó và lắc ống truyền dịch. Gần như cầu xin, em nhẹ nhàng nói: "Đừng đi."

Park Jae-hyuk thở dài. Anh nắm lấy tay Lâu Vận Phong, ngồi trở lại bên giường.

Bàn tay em thon và xương xẩu giống như chủ nhân của nó. Park Jae-hyuk nhớ lại bàn tay này đã giúp anh thắng hết trận này đến trận khác, an ủi anh sau những trận thua và đập tay với anh sau những chiến thắng. Park Jae-hyuk ngước lên và thấy chủ nhân của bàn tay đó đang nhìn anh chăm chú, lo lắng như thể sợ anh sẽ bỏ đi bất cứ lúc nào.

Park Jae-hyuk thở dài nặng nề, "Anh phải làm gì với em đây?" Anh nhìn vào mặt Lâu Vận Phong như đang tự hỏi: "Anh nên làm gì với em đây?"

Anh cúi xuống hôn thật sâu vào mu bàn tay của Lâu Vận Phong.

"Anh sẽ không rời đi," anh nói chắc nịch, như thể đang đưa ra một lời hứa sẽ không thay đổi. "Anh sẽ không rời xa em. Và anh sẽ không bao giờ giận em."

"Anh chỉ..."

Anh dừng lại, cười bất lực, "Anh chỉ cảm thấy em chưa chăm sóc bản thân đầy đủ. Tại sao mọi người lại nghĩ rằng nỗ lực của em là hiển nhiên vậy? Tại sao họ không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của em? Tại sao mọi người thậm chí còn quen với những điều như vậy? Anh chỉ... anh chỉ cảm thấy hơi tức giận."

Lâu Vận Phong dường như không nghe thấy anh nói gì. Em nhìn chằm chằm vào Park Jae-hyuk đang nắm tay mình, lo lắng hỏi, "Anh không giận em à?"

Park Jae-hyuk sửng sốt, sau đó gật đầu, "Anh không."

Lâu Vận Phong cắn môi, nước mắt không ngừng rơi, nhưng vẫn cố gắng để không khóc. Em hỏi, gần như run rẩy, "Vậy tại sao anh lại nói những điều đó..."

Park Jae-hyuk bối rối.

"Anh nói rằng không có hỗ trợ nào trước đây vô dụng như em, rằng em chỉ chăm sóc anh vì đó là nhiệm vụ của người quản lý, rằng em tốt với anh chỉ vì mối quan hệ đường dưới của chúng ta, và..." Lâu Vận Phong nước mắt không ngừng tuôn rơi, tiếng khóc càng lúc càng dữ dội. Em cố gắng liệt kê tất cả những lỗi lầm của xạ thủ, giống như một đứa trẻ đọc to những lời than phiền từ nhật ký.

Park Jae-hyuk choáng váng. Anh rõ ràng không mong đợi hỗ trợ của mình sẽ nhớ những lời bất bình của mình một cách kĩ lưỡng như vậy. Anh ngơ ngác, vội vàng lau nước mắt cho Lâu Vận Phong nhưng lại bị đẩy ra. "Không, em chưa nói xong..."

"Được rồi, anh sai rồi. Là lỗi của anh. Xin em đừng khóc nữa..."

Park Jae-hyuk chưa bao giờ giỏi an ủi người khác. Ở GenG, dù có cố gắng đến đâu, anh cũng không thể an ủi Son Siwoo và thường phải chịu đựng trong im lặng. Tại JDG, anh giữ khoảng cách với mọi người, và với quy tắc bất thành văn là không tranh cãi trong tập thể, anh không cần đến kỹ năng an ủi. Park Jae-hyuk ngạc nhiên trước sự kém cỏi của chính mình. Anh vụng về cố gắng dỗ dành Lâu Vận Phong nhưng liên tục bị từ chối. Lâu Vận Phong khóc càng ngày càng lớn, bắt đầu thu hút sự chú ý bên ngoài cánh cửa.

Park Jae-hyuk luống cuống nhưng không chút hiệu quả. Anh liên tục lặp đi lặp lại: "Anh xin lỗi", "Đừng khóc", "Làm ơn xin em đừng khóc nữa..." mà chẳng có tác dụng gì. Một y tá bước vào, giận dữ kêu lên: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bệnh nhân không nên buồn bã như vậy!

"Tôi... tôi xin lỗi," Park Jae-hyuk chết lặng nói, không chắc mình đang xin lỗi Lâu Vận Phong hay y tá. Lâu Vận Phong không để ý đến anh, tự lau nước mắt, tiếng khóc cũng bớt đi.

Y tá nhanh chóng rời đi. Lâu Vận Phong ngừng khóc lớn, cuộn tròn người lại, tiếp tục lặng lẽ nức nở.

Park Jae-hyuk thở dài và nghiêng người tới, ôm chặt Lâu Vận Phong. Lâu Vận Phong không phản kháng. Park Jae-hyuk thì thầm vào tai em, "Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên đối xử với em như thế này. Anh xin lỗi."

"Anh không nên làm tổn thương em. Anh rất hối hận."

"Em có thể ngừng buồn được không?"

Lâu Vận Phong ngẩng đầu, hốc mắt vẫn đỏ hoe. Em hỏi: "Anh không muốn em giận anh à?"

Park Jae-hyuk do dự rồi nhìn xuống, "Anh hy vọng em không buồn. Em có thể giận anh, em có thể không thích anh, thậm chí có thể ghét anh. Nhưng hơn thế, anh hy vọng em không buồn ".

Lâu Vận Phong sửng sốt. Park Jae-hyuk đưa tay lên lau nước mắt trên mặt em

Lâu Vận Phong không nhúc nhích. Park Jae-hyuk lúng túng đứng dậy, "Bây giờ anh có thể rời đi..."

Lâu Vận Phong đôi mắt đỏ hoe nhìn anh chằm chằm, "Anh vừa nói sẽ không rời xa em."

"Được rồi." Park Jae-hyuk ngồi xuống, nắm lấy tay em.

Lâu Vận Phong mũi ngứa ngáy, lại muốn khóc.

"Em vẫn muốn khóc."

Park Jae-hyuk không biết phải làm gì, "Vậy... anh có nên quay ra chỗ khác không...?"

"Anh đang trêu em đấy à?"

"Tại sao anh lại làm thế được?!"

Lâu Vận Phong muốn cười. Chỉ có Park Jae-hyuk mới trông bối rối như vậy. Nhưng em cũng muốn khóc, không kiềm chế được.

Em mở rộng vòng tay.

Park Jae-hyuk do dự một lúc, sau đó nghiêng người và ôm chặt Lâu Vận Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro