2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️ Warning: R18

*****

Lâu Vận Phong trở về đã là sáng sớm. Gió lạnh ở Tây An làm em tỉnh táo hơn một chút. Dù sao thì Park Jaehyuk vẫn còn ở trong phòng và em không muốn làm phiền AD vì lý do cá nhân. Lâu Vận Phong lặng lẽ quẹt thẻ để mở cửa, nhưng phát hiện ra Park Jaehyuk vẫn chưa nghỉ ngơi, thậm chí anh còn chưa cởi đồng phục của đội mình, đeo kính và iPad trên tay đang phát lại trận đấu hôm nay.

Park Jaehyuk phớt lờ Lâu Vận Phong khi anh nghe thấy tiếng động và thậm chí không thèm nhìn em. Âm thanh video được bật lên rất to, nhưng Lâu Vận Phong lại cảm thấy không khí trong phòng như ngưng đọng. Mặc dù hôm nay em đã giành được MVP và đạt mốc 4.000 điểm hỗ trợ, em vẫn còn nhiều thiếu sót. Một tuyển thủ nghiêm khắc như Ruler chắc chắn sẽ muốn review lại trận đấu cùng em.

Lâu Vận Phong bước đến chỗ Park Jaehyuk và muốn cùng anh xem lại đoạn video. Park Jaehyuk trực tiếp đóng iPad lại và ném nó sang một bên, khoanh tay nhìn Lâu Vận Phong. Anh nhìn Lâu Vận Phong, dần dần trở nên không vui. Hỗ trợ của anh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ. Không mất nhiều thời gian để nhận ra đó là đồng phục WE. Hóa ra bộ đồng phục màu xanh đậm của JDG đã thuộc về người khác.

Nước da của Lâu Vận Phong rất trắng nên màu đỏ lẽ ra rất hợp với em, nhưng bây giờ nó trông rất chói mắt đối với Park Jaehyuk. Đây là hỗ trợ của anh nên phải mặc đồng phục cùng màu với anh, sát cánh bên anh, bảo vệ anh trong trò chơi, cùng anh chia sẻ niềm vui chiến thắng và đồng hành cùng anh trong những đêm xa nhà.

"Áo, của ai?" Park Jaehyuk đưa tay nắm lấy cổ áo của Lâu Vận Phong, dùng một chút lực kéo em đến trước mặt anh.

"Hope, Hope." Lâu Vận Phong bị kéo về phía trước, suýt chút nữa ngã vào lòng Park Jaehyuk. Lâu Vận Phong nhận thấy Park Jaehyuk không hài lòng, lời giải thích nghẹn lại trên môi. AD Hàn Quốc không hiểu rõ lắm, không thể dịch ngay tại chỗ. Sau khi lắp bắp trả lời, Lâu Vân Phong vẫn ngậm miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt thăm dò để xác nhận cảm xúc của Park Jae Hyuk.

Trên thực tế, Lâu Vận Phong hiếm khi chạm mắt với Park Jaehyuk, điều này khá xấu hổ đối với những người chưa quen biết nhau. Hơn nữa, Lâu Vận Phong không khỏi lo lắng khi đối mặt với Park Jaehyuk, còn Park Jaehyuk thì luôn ngượng ngùng quay đầu đi.

Nhưng không phải hôm nay, Park Jaehyuk lúc này đang chăm chú nhìn Lâu Vận Phong. Hỗ trợ của anh luôn có vẻ mặt như vậy, đôi mắt cụp xuống, miệng mím lại, theo thói quen ngước mắt lên nhìn mọi người, như thể em sẽ khóc ngay trước mặt nếu bị đối xử bất công.

Park Jaehyuk cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, nên anh chỉ đơn giản là kéo em lên giường, ấn em xuống dưới và che đi đôi mắt đang khiến anh khó chịu.

***

Lâu Vận Phong bị ném mạnh đến nỗi đầu óc choáng váng trong giây lát, cơ thể say khướt không còn bao nhiêu sức lực. Em đưa tay nắm lấy cổ tay Park Jaehyuk, thứ chạm vào quả thực là một chuỗi ngọc lạnh giá, giống như chủ nhân của nó, đang ấn chặt vào người em.

Đôi tay của ADC luôn rất linh hoạt. Anh nhanh chóng lột bỏ chiếc áo khoác đỏ trên người Lâu Vận Phong rồi ném xuống đất. Màu đỏ bắt mắt cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt của Park Jaehyuk. Lâu Vận Phong không biết Park Jaehyuk muốn làm gì. Em chật vật đứng dậy nhưng Park Jaehyuk đã tóm lấy cổ em và đẩy em trở lại giường.

Lâu Vận Phong say khướt, cảm xúc lên xuống thất thường, từ cổ đến má đều nhuộm một màu đỏ tươi, môi không ngừng mở ra khép lại muốn tiếp thêm dưỡng khí. Park Jaehyuk nghe theo trái tim mình và áp môi vào người bên dưới. Lâu Vận Phong bị nụ hôn của Park Jae Hyuk làm cho sợ hãi, em thậm chí còn chuẩn bị để ăn một cú đấm, nhưng không ngờ đó lại là một nụ hôn.

Môi Lâu Vân Phong khô mềm như anh tưởng tượng, hơi thở còn có mùi rượu. "Chắc chắn mình đã say theo Lâu Vận Phong," Park Jaehyuk nghĩ, nếu không thì làm sao anh có thể cảm thấy thỏa mãn chưa từng thấy? Cảm giác môi răng chạm nhau thật tuyệt, anh gần như đã sẵn sàng tha thứ cho Lâu Vận Phong.

Nhưng Lâu Vận Phong lại không ngoan ngoãn hợp tác: "Anh làm cái gì vậy?! Anh điên rồi!" Em quay mặt đi để tránh nụ hôn của Park Jaehyuk, nắm lấy vai Park Jaehyuk và cố đẩy anh ra.

Cơn giận tích tụ mấy ngày bùng nổ ngay lúc này. Park Jaehyuk nhéo cằm Lâu Vận Phong và buộc em phải mở miệng. Như mong muốn, anh bắt đầu hôn Lâu Vận Phong. Đó không chỉ là môi chạm môi mà là vũ điệu của lưỡi, va chạm giữa môi và răng với ham muốn và chinh phục. Đây vốn là nụ hôn lẽ ra chỉ xảy ra giữa những người yêu nhau, nhưng giờ nó lại xảy ra giữa hai người họ. Không có tình yêu, chỉ có tức giận cuồng nộ, điều này cho thấy mong muốn kiểm soát của Park Jaehyuk.

Lâu Vận Phong đau đớn không dám vùng vẫy. Em chỉ đặt tay lên vai Park Jaehyuk và thụ động chịu đựng sự xâm phạm của môi và lưỡi từ Park Jaehyuk. Đây là lần đầu tiên em cảm nhận được áp lực từ một tuyển thủ AD hàng đầu bên ngoài sân đấu. Vai của Park Jaehyuk rất rộng, em dễ dàng bị mặc kẹt. Bàn tay của Park Jaehyuk cũng rất to, và anh có thể dễ dàng bóp cổ em.

"Đợi anh ấy bình tĩnh lại đã..." Lâu Vận Phong ngơ ngác nghĩ, ôm lấy cổ Park Jaehyuk, chủ động đáp lại nụ hôn của anh, mong anh sẽ nhanh chóng bình tĩnh. Nụ hôn của Park Jaehyuk rất đơn giản và trực tiếp, lưỡi anh tiến thẳng vào miệng Lâu Vận Phong, quấn lấy em.

Park Jaehyuk nhận được phản hồi và bắt đầu khám phá cơ thể em, từ ngực đến lưng dưới, cuối cùng rơi xuống hai mông thịt mềm mại phía sau, nhào nặn chúng một cách gợi tình. Thân dưới của cả hai ép chặt vào nhau, quá gần, Lâu Vận Phong có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Park Jaehyuk.

Lâu Vân Phong nhanh chóng phát hiện có một khối cứng nóng ép vào dưới chân mình. Là một người đàn ông, em đương nhiên biết đó là gì. Đây là dấu hiệu cho thấy Park Jaehyuk đã hứng tình. Em ngừng thực hiện những động tác không cần thiết và nhẹ nhàng vỗ lưng Park Jaehyuk, ra hiệu cho anh dừng lại.

Trước khi oxy trong phổi của Lâu Vận Phong cạn kiệt, Park Jaehyuk cuối cùng cũng buông em ra. Lâu Vận Phong thở phào nhẹ nhõm, đêm nực cười này cuối cùng cũng sắp kết thúc. Nhưng giây tiếp theo, Park Jaehyuk đã tiến tới, cưỡi lên người em và bắt đầu cởi thắt lưng.

Lâu Vận Phong hoảng loạn cố gắng trốn thoát nhưng đầu gối của Park Jaehyuk đã khóa chặt vai em khiến em không thể cử động. Tư thế này rất uy hiếp, nếu Park Jaehyuk muốn làm gì, em cũng sẽ không có cơ hội phản kháng.

"Đôi môi của Missing rất đẹp, không nên chỉ dùng để hôn." Park Jaehyuk đưa tay vuốt ve đôi môi ướt át của Lâu Vận Phong. Anh rất nhẹ nhàng nhưng lại đang làm điều tồi tệ nhất với hỗ trợ của mình.

Park Jaehyuk thả dương vật cương cứng của mình ra và để nó áp vào má Lâu Vận Phong. Sự tương phản mạnh mẽ giữa những đường gân dữ tơn trên dương vật và làn da trắng trẻo của Lâu Vận Phong kích thích thần kinh của Park Jaehyuk.

Park Jaehyuk đưa ngón tay vào miệng Lâu Vận Phong, cảm nhận được sự ẩm ướt và nóng bỏng trong miệng em rồi bắt chước động tác giao hợp. Anh tưởng tượng một lát nữa dương vật của mình sẽ được đưa vào trong miệng này, bên dưới không khỏi càng cứng rắn hơn.

Ngón tay thay bằng một dương vật to cứng hơn, đầu khấc áp vào đôi môi đỏ tươi. Cằm vẫn còn đau nhức vì bị nhéo, Lâu Vận Phong chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng ngậm vào. Park Jaehyuk thở dài, cảm giác này dễ chịu hơn anh tưởng tượng. Miệng Lâu Vân Phong thật chặt và nóng hổi, ​​cảm giác đem lại tốt hơn bất kỳ trải nghiệm thủ dâm nào trước đây của anh. Park Jaehyuk không cho Lâu Vận Phong có thời gian để chuẩn bị mà tóm lấy gáy em và bắt đầu di chuyển.

Không chỉ là khoái cảm thể xác, tính chiếm hữu của Park Jaehyuk cũng được thỏa mãn vô cùng. Lâu Vận Phong lúc này đang ở dưới thân anh, ngoan ngoãn mút dương vật của anh để lấy lòng. Đây không phải là một loại hành động thân mật nào đó mà là một hành vi tình dục thực sự. ADC đã quan hệ tình dục với hỗ trợ trong khách sạn sau trận đấu.

***

Cảm giác ngậm dương vật của người đàn ông khác trong miệng thật không dễ chịu. Park Jaehyuk đâm sâu đến mức lần nào cũng gần như nghẹn lại trong cổ họng em. Nước bọt không kịp nuốt trôi chảy xuống khóe miệng. Bây giờ chắc hẳn trông em rất xấu hổ nhưng Park Jaehyuk liên tục đâm ngày càng sâu hơn với vẻ mặt mê mẩn.

Park Jaehyuk giữ cằm Lâu Vận Phong và tiếp tục đẩy về phía trước cho đến khi dương vật của anh tiến vào một nơi sâu hơn và chặt chẽ hơn. Đây là lần đầu tiên Lâu Vận Phong thổi kèn cho người khác. Đối mặt với một vật lạ mắc kẹt trong cổ họng, phản xạ của em liên tục kích hoạt, những hành động nuốt không thể kiểm soát khiến da đầu Park Jaehyuk tê dại vì sung sướng.  Đáng lẽ ra anh phải làm việc này từ lâu, trong phòng tập vào sáng sớm, ở khu nghỉ ngơi sau hậu trường, để cho mọi người biết Lâu Vận Phong là một con điếm thích bú cặc của anh, và không ai có thể cướp Lâu Vân Phong khỏi anh được nữa.

Park Jaehyuk thực tuỷ biết vị, động tác của anh ngày càng trở nên bạo lực, mỗi lần đều đâm thọc mạnh vào cổ họng Lâu Vận Phong. Lâu Vận Phong bị đối xử thô bạo, cuối cùng cũng bật khóc. Nước mắt không thể khơi dậy sự thương hại khi làm tình, và những tiếng nức nở mơ hồ như chất xúc tác. Park Jaehyuk đụ cái miệng này ngày càng nhanh hơn.

Lâu Vận Phong cố gắng đẩy Park Jaehyuk ra một cách khó chịu, nhưng tay em đã bị Park Jaehyuk trực tiếp nắm lấy và ghim lên trên đầu. Cảm giác bị giam cầm hoàn toàn khiến Lâu Vận Phong tuyệt vọng, mọi thứ về em đều bị khống chế. Park Jaehyuk này thực sự rất kỳ lạ, anh ta không hề quan tâm đến cảm xúc của em mà chỉ coi em như một công cụ để trút bỏ ham muốn tình dục.

Park Jaehyuk cúi đầu nhìn Lâu Vân Phong, môi em sưng tấy và đỏ bừng vì dương vật liên tục ra vào, mái tóc đẫm mồ hôi bết vào trán, hai má ướt đẫm nước mắt. Trông em như vừa bị lôi khỏi mặt nước. Em bối rối và bất bình nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm dương vật anh vào miệng.

Park Jaehyuk chửi thề bằng tiếng Hàn, nắm lấy tay Lâu Vận Phong và bắt đầu chạy nước rút. Khoái cảm đến với anh như từng đợt thủy triều, và anh càng ngày càng leo cao hơn. Cao trào đến quá mãnh liệt, anh còn chưa kịp rút ra, liền trực tiếp xuất tinh thẳng vào miệng Lâu Vân Phong.

Với dư vị cực khoái kéo dài, Park Jaehyuk cầm dương vật vẫn chưa mềm của mình, đưa ra đưa vào miệng Lâu Vận Phong, buộc hỗ trợ phải nuốt xuống tinh dịch trong miệng.

Ham muốn chinh phục làm đàn ông của Park Jaehyuk được thỏa mãn vô cùng, anh muốn ôm Lâu Vận Phong vào lòng và trao cho em một nụ hôn nồng nàn, nhưng lúc này, hỗ trợ của anh quay đi và không nhìn anh nữa.

Park Jaehyuk tỉnh dậy từ cơn mơ và nhanh chóng bước xuống khỏi Lâu Vận Phong. Sau khi được thả ra khỏi xiềng xích, Lâu Vận Phong cuộn tròn ở đầu giường, ôm lấy thân mình, khe khẽ nức nở.

***

Lâu Vận Phong khóc. Đây là suy nghĩ đầu tiên của Park Jaehyuk khi anh tỉnh lại. Có lẽ Lâu Vận Phong đã khóc từ lâu trong lần làm tình thô bạo. Lâu Vận Phong bị nhéo cằm đến đỏ bừng, trong miệng sặc tinh dịch, ho khan một tiếng, thân thể không khỏi run lên vì sợ hãi.

Park Jaehyuk cuối cùng cũng cảm thấy hối hận muộn màng. Chiến thắng, đoàn tụ sau bao ngày xa cách, và tình yêu từ thành phố này. Đối với Lâu Vân Phong mà nói, lẽ ra là một ngày hoàn mỹ, nhưng vào lúc này lại bị anh phá nát.

Rốt cuộc, Lâu Vận Phong không có mối quan hệ nào khác với anh ngoại trừ việc là đồng đội, vì vậy em không có nghĩa vụ phải trả giá cho những cảm xúc tiêu cực của anh và không cần phải chịu đựng sự hung hãn của anh sau trận đấu.

Park Jaehyuk lấy một ít nước ấm đút cho Lâu Vận Phong, sau đó ngập ngừng ôm trợ lý vẫn còn run rẩy vào lòng, không bị đẩy ra. Park Jaehyuk mạnh dạn vòng tay ôm lấy Lâu Vận Phong, đây là cái ôm đầu tiên của họ.

"Xin lỗi."

Là Lâu Vận Phong nói, không phải Park Jaehyuk.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro