Tách Coffee Đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

+ Nội dung không liên quan đến cốt truyện chính.

+ Tính cách nhân vật có phần hơi OCC.

+ Cảm ơn các bạn đã đọc.
. . .

Gần đây đối diện nhà Takemichi có xuất hiện một quán nước nhỏ mới mở, em cũng đã từng uống qua ở đây, ngoài coffee thì những món còn lại đều được.

Lí do mà em không thích coffee thì hiển nhiên vì nó quá đắng, khẩu vị của em lại không phải món đắng như thế.

Và... Em cũng lỡ đổ gục ông chủ của quán đó mất rồi.

Thường những ngày em rảnh thì sẽ đến quán rồi ngồi lì ở đó đến chiều tối mới về, còn không rảnh thì em vẫn đến, chỉ khác là trưa em đã phải về rồi.

Hôm nay tiết trời mát mẻ lại ít nắng, là khoảng thời gian mà em thích nhất, vì vậy từ sáng em đã rời nhà để đến quán nước đối diện.

Gọi cho mình ly nước cam, em ngồi trong góc quán nhâm nhi, chốc chốc lại hướng ánh mắt về phía quầy làm nước tìm kiếm hình bóng thân thuộc.

"Cậu lại đến nữa à?"

Em ngước đầu lên, tim bỗng chốc hẫng một nhịp, biết làm sao được, người đang chủ động nói chuyện với em lại là tên ông chủ Matsuno Chifuyu mà em thích thầm cơ mà.

"Tại tôi rảnh ấy mà" Em vẫn cúi gằm mặt xuống, chẳng dám ngẩng đầu lên đối diện.

Chifuyu cười thầm, rồi kéo chiếc ghế đối diện em mà ngồi xuống, chống tay lên bàn, tiếp tục nói, có chút trêu đùa.

"Hay là cậu thích tôi rồi?"

Em rất tự tin, không ai phủ nhận điều đó, kể cả em, tất cả mọi người em đều dám ngẩng đầu lên nói chuyện bình thường, vậy mà...

Em lại cứ cúi gằm mặt mỗi khi đối diện với hắn, dù cả hai không hề quen biết nhau.

"Không..." Em trả lời, rụt rè và xấu hổ.

Hắn chăm chú nhìn bộ dạng của em lúc bấy giờ, mái tóc vàng phủ xuống che giấu cả một gương mặt rạng ngời, không nhịn được đưa tay xoa đầu em, đều đều nói.

"Tôi đùa một chút thôi, ngốc ạ!"

Em thầm gào trong lòng, điên cuồng không biết làm gì, được người mình thích bất chợt xoa đầu? Một điều nhỏ nhoi như thế cũng đủ làm em vui vẻ cả ngày.

"Đừng cúi gằm mặt như thế nữa, tôi có ăn thịt cậu đâu mà sợ?" Hắn buông tay ra, chân mày khẽ nhíu lại, em làm như hắn sẽ ăn thịt em không bằng ấy.

Hoảng hồn, cắn chặt môi dưới, cơ thể Takemichi run lên từng hồi, sau đó mới dám ngước mặt lên nhìn, không ngoài dự kiến, em lập tức đứng hình trước vẻ đẹp pha chút lạnh lùng của hắn.

Hắn nhìn em, em nhìn hắn, dưới bầu không khí dịu nhẹ trong quán, cả hai như đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của bản thân, một khung cảnh hiện lên, không rõ rệt nhưng rất hạnh phúc.

Mãi cho đến lúc nhân viên trong quán gọi Chifuyu thì anh mới thôi nhìn mà nhanh chân bước vào, để lại em ở đó cùng với ly nước cam đã tan hết đá ở đó.

"Hình như? Lúc nãy anh ấy...cười với mình?" Em ngây ngốc ra cả buổi trời, tự lẩm nhẩm với bản thân rồi lại tự cười.

Em có thể ngồi cả buổi như thế, từ khi nhận ra bản thân thích Chifuyu.
. . .

"Cậu bé ấy ngày nào cũng đến đây rồi nhìn anh như vậy, hình như là thích anh?" Hinata, một cô gái tóc hồng ngang vai, dễ thương lại hòa đồng, cất tiếng hỏi anh chàng chủ quán kế bên.

Hắn nghe Hina nói vậy, dừng mọi việc ngước đầu lên, ánh mắt xa xăm thu lại hình ảnh cậu thanh niên tóc vàng đang ngồi cùng ly nước cam, ngày nào cũng vậy.

"Cậu ấy thích anh là thật" Hắn nhìn em, cười nhẹ.

Hinata len lén quay sáng nhìn Chifuyu, nhận thấy biểu cảm trên gương mặt hắn có chút thay đổi, nói sao ta, là dịu dàng hơn chăng?

"Anh có thích cậu ấy không?" Cô hỏi, có chút mong chờ câu trả lời.

Hắn nhắm mặt lại, dựa người vào thành tường trắng xóa, một khoảng không im lặng bao trùm, rồi vài phút sau mới nhấc miệng trả lời.

"Em cứ xem như là có đi"

"Làm sao mà xem như được chứ? Nếu anh có thích thì hốt về lẹ đi, nếu không sau này lỡ người ta hốt mất đấy" Giọng của Hinata thoáng chốc đượm buồn, sắc mặt cũng tệ hơn.

Cô hiểu rõ vấn đề 'yêu mà không nói', vì ngày xưa, cũng đã từng có một cô gái như vậy, lại không chịu nói ra, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu sánh bước bên lễ đường cùng người con trai khác.

Nhưng đến khi hắn nhìn qua, Hinata liền giấu đi vẻ mặt bi thương đó, giấu đi thứ tình cảm đầy tiếc nuối ở nơi tận cùng trái tim.

Chifuyu nhìn cô, suy ngẫm điều gì đó rồi nhấc chân bước đến chỗ pha chế, làm nhanh gọn một tách coffee truyền thống, sau đó bưng nó bước đến bên bàn của em.

Hinata vẫn đứng đực ra đó, không bắt kịp được vấn đề.

Hắn đặt coffee lên trước mặt em, chất giọng ồm ồm trầm khàn cất lên.

"Em thích tôi đúng chứ?"

Em nhìn ly coffee, rồi lại nhìn lên hắn, ánh mắt khẽ dao động, có chút gợn sóng lăn tăn, lần này em không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Vâng"

Hắn đẩy ly nước đến trước mặt, tiếp, nhỏ nhẹ.

"Nếu em uống hết được ly coffee này thì tôi không những sẽ quen em mà tôi sẽ bên em cả một đời"

Cơ thể em khẽ bất động rồi quay về trạng thái bình thường, nhìn sắc nước nâu đang rung lên theo từng cơn, phản chiếu lại gương mặt của bản thân.

"Em làm được chứ?"

Em do dự, từ từ cầm lấy ly nước trên mặt bàn đưa lên miệng, em chưa uống, chỉ thử nhấp qua một miếng, tách coffee này có vị ngọt hơn lần đầu em uống gấp trăm lần, và em có thể uống được nếu chỉ là một ly nhỏ.

Không do dự, em uống hết một hơi, đúng là ngọt hơn thật, chắc em yêu quá hóa điên rồi.

Chifuyu nhìn ly coffee rỗng trên bàn, dịu dàng cười, rồi đi lại gần em, xốc người em lên bế đi đâu đó mặc em la oai oái.

"Đi nào, tôi thực hiện lời hứa với em.

Ôm lấy cổ hắn, bầu trời hôm đó thật đẹp, mặc dù chẳng có chút tia nắng nào, nhưng với em bầu trời hôm đó là đẹp nhất.
. . .

Đến tận 6 năm sau em mới biết được, tách coffee hôm ấy không phải vì em yêu quá hóa điên, mà vì hôm ấy, hắn bỏ vào đó cho em nhiều sữa khiến vị đắng giảm bớt đi.

Thì ra, lúc ấy, Chifuyu là có tình cảm với em, không phải chỉ có mình em ảo tưởng, thật sự rất may mắn.

Đến giờ ngẫm lại, vị đắng trong tách coffee ấy đều đã biến mất, em chỉ cảm thấy thật ngọt ngào.

Hệt như tình đôi ta.
.

. .

Đã đăng vào ngày 22/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro