Chap 3 : Học sinh mới chuyển trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hùng hổ xông tới nhưng Ahyeon cũng biết chắc rằng nàng sẽ đánh không lại 1 cô nàng cao hơn mình và còn học võ nữa . Chủ yếu là muốn giật lấy cái áo nhỏ xinh mà cô đang cầm thôi. Chiếu theo tư thế hoàn mỹ và kĩ năng nhào lộn chuyên nghiệp của nàng, phi vụ này chắc chắn sẽ thành công tốt đẹp. Có điều người tính không bằng trời tính, Chika bỗng nhiên đứng lên, tay giơ cao khỏi đầu làm nàng không kịp phản ứng, mũi nhỏ đáng thương đập trúng lồng ngực của cô. Yeonnie kêu to một tiếng rồi ngồi xuống, cảm giác nóng rát dần dần xâm chiếm, một dòng máu tươi theo đó chảy ra ngoài.

Chika giật mình vứt vội cái áo đi, ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ cằm nàng lên, giọng bỗng có chút bối rối.

" Tiểu A ah! Đừng đụng vào, m lấy tay ra xem."

Cảm nhận được ngón tay mịn màng của Chika chạm nhẹ vào má mình, Yeonnie mắc cỡ giật lùi, nhưng cậu lại bám riết không buông, nghiêm túc giữ chặt đầu nàng, bắt nàng ngửa mặt lên trời.

" Chịu khó ngồi im 1 chút nhé."

Chika bực bội vỗ trán nàng, nhưng vẫn không quên an ủi nàng. Với tay lấy khăn giấy, hai hàng lông mày nhíu lại, châm chọc nàng :

"Mới đụng nhẹ một cái đã chảy máu mũi rồi, ăn hại quá. Sau này sao m lấy chồng được?"

Nàng đang bị đau, lại còn gặp cô bạn trời đánh này trù ẻo là sao ? Tức chết mà! Nhanh tay đập vào vai cô một cái, nàng cuộn hai miếng khăn giấy lại, nhét vào mũi để cầm máu rồi nói:

"M về đi, học hành gì nữa. Chỉ giỏi phá đám."

Cô đưa tay vuốt sóng mũi cao cao của mình, thu dọn đồ đạc rồi ngượng ngùng lui ra ngoài.

"Xin lỗi, t không cố ý, hôm sau sẽ bù cho m. T về đây, ngủ ngon nha."

Bóng lưng cao lớn của Chika dần khuất sau cánh cửa, nàng không dám nhìn lâu thêm, vội đi rửa vết máu trên tay rồi chui vào ổ chăn của mình. Lăn lộn tới hơn mười giờ, nó vẫn chẳng thể nào ngủ được.

Mẹ nói, thích một người không thích mình chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của người con gái. Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, mẹ vẫn muốn dũng cảm theo đuổi thứ tình yêu non trẻ mà ngọt ngào năm đó. Vì những lần thất bại chính là lí do khiến con gái trở nên mạnh mẽ hơn. Và ít nhất khi về già, ta cũng có thể tự hào là đã sống hết mình.

Tiếng nhạc êm tai trong căn phòng nhỏ như có ma lực, dẫn dắt nó chìm vào mộng đẹp.

Cả ngày chủ nhật hôm ấy, đến một sợi tóc của cô nàng cũng chẳng thấy. Nghe bảo sáng sớm cổ đã ra ngoài, theo bố đi làm từ thiện, đến khi trời sụp tối mới trở về, không biết có mệt không?

Sáng thứ hai, Chika xin nghỉ vì bệnh, có vẻ việc làm từ thiện vất vả hơn nàng nghĩ nhiều. Lớp 9S xuất hiện học sinh chuyển trường nên tâm trạng của nàng như vào mùa bão, bất ổn vô cùng. Nàng không ngại trong lớp có thêm thành viên, nhưng cái chính là vì sao gv lại đổi chỗ nàng chứ ? Đầu năm chẳng phải cho ngồi tự do sao? Lúc này lại bắt nàng phải dọn sang ngồi cùng bạn nam ở bàn bên, biệt danh "Kiyuk hôi cánh*". Không phải nàng kì thị người ta, nhưng sự thật là có quỷ mới chịu được cái mùi của thằng này. Như dân chúng nói, đến đứa bị nghẹt mũi cũng không dám lại gần. Tóm gọn lại, cánh vẫy, ruồi bọ thăng thiên!

Nàng ôm cặp mếu máo, khóc thương cho số phận của mình:

"Cô ơi, em nhỏ con như vầy ngồi bên dưới làm sao nhìn thấy?"

Cô cười dịu dàng, đáp:

"Lúc đầu là em chọn ngồi bàn cuối, bây giờ bảo không thấy hả? Chỉ chuyển qua bàn bên thôi mà lằng nhằng gì, ngồi tạm đi."

Kiyuk thấy có người ngồi cùng, không phải cô đơn chiếc bóng nữa nên cười tươi như bông, nhích người nhường chỗ cho nó. Thấy cái bàn nhỏ bị thân hình trên 70kg của Kiyuk chiếm hơn một nửa, nàng nuốt nước mắt đặt mông ngồi xuống.

Không biết ở đâu chợt vang lên tiếng cười hí hí đầy thích thú, tiếp đó là hàng loạt ánh mắt thương hại bắn về phía nó. Trời, có cần cười trên nỗi đau của người khác vậy không? Quá đáng ghê! Nàng giận run cả người. Dù sao cũng là đồng chí vào sinh ra tử mấy năm nay, chúng bạn nỡ lòng nào hi sinh nàng chứ?

Nàng nằm dài ra bàn, cố gắng phớt lờ cái mùi chua chua trong không khí bằng cách quan sát học sinh mới. Đó là một bạn nữ rất xinh, mái tóc dài đến eo được uốn nhẹ hơi cúp vào, dáng người phải nói là ai nhìn cũng chảy nước miếng. Cao chắc cũng mét sáu chứ chẳng chơi, chân dài, da trắng, lại còn có lúm đồng tiền nữa. Tự dưng trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, nó đưa tay kéo áo nhỏ bạn bàn trên, nhỏ giọng hỏi:

"M ơi, lỡ nhỏ Chiquita thích bạn học mới thì sao? T nghe nói hai đứa ngồi gần dễ thích nhau lắm."

Bạn học nữ quay xuống nhìn nó, cười duyên:

"Nói thừa, ai mà chẳng thích Chiquita. Quan trọng hơn, t sợ m với thằng Kiyuk..."

Yeonnie vừa nghe tới đó liền đỏ mặt, đưa chân đá mạnh vào ghế nhỏ bạn, liếc sang Kiyuk thì thấy cậu ta cúi đầu không nói gì, phù, may mà vị đại nhân này chưa nghe.

Tiết sinh hoạt đầu tuần không phải học gì cả, thế nên cô dành chút thời gian giới thiệu về bạn mới cho cả lớp, sau đó dặn dò:

"Bạn Yumin* mới tới, mấy em làm quen rồi quan tâm bạn nhiều chút. Có thắc mắc gì không?"

"Sao phải cho Yumin ngồi kế Chiquita hả cô?" Một bạn nữ bất bình giơ tay lên.

"Vì bạn í học hơi kém, Chiquita là lớp phó học tập, phải để hai bạn ngồi cạnh nhau chứ?"

Yeonnie cũng buồn rầu lên tiếng:

"Cô ơi, em học cũng tệ mà, sao cô lại chuyển em đi?"

"Để Kiyuk kèm em."

Giang nghe xong mà muốn hộc máu tại chỗ. Đúng là anh bạn bên cạnh rất giỏi, nhưng suốt ngày lầm lì ít nói, lại chẳng mấy khi giao tiếp với xung quanh, kèm kiểu gì? Nàng phải làm sao đây? Sao lại ưu ái học sinh mới như thế? Đời quả thật bất công!

Suốt hai tiết học, Ahyeon cứ mơ mơ màng màng không tập trung vào bài được. Nàng đang tự hỏi nhỏ Chika bệnh có nặng không? Rồi bạn học mới tới đã có người yêu chưa? Hi vọng là hoa đã có chậu, nếu không thì nàng lại có thêm tình địch nữa.

Giờ ra chơi, Yumin được vây quanh bởi đám nam thanh nữ tú, trong đó bao gồm nàng. Nàng hăng hái xung trận đầu tiên, nắm lấy tay Yumin mà hỏi:

"Minmin* ơi, bạn có người yêu chưa?"

Nàng vừa hỏi vừa tấm tắc khen tay Yumin mềm. Chỉ thấy cô bạn cười nhẹ, hai lúm đồng tiền ẩn hiện cực kì đáng yêu.

"À, mình chưa có."

Cả thế giới dường như sụp đổ vào khoảnh khắc ba chữ "mình chưa có" vang lên, Yeonnie cắn ngón tay lui ra ngoài, gục đầu ôm lan can. Nắng sớm xuyên qua tán lá in thành những điểm sáng đủ hình dạng trên sân trường, nàng nhìn không chớp mắt, khẽ thở dài. Trước đây khoảng cách từ nàng đến Chika đã cách mấy trăm cây số, giờ lại còn xuất hiện thêm một bức tường vô hình nữa!

Mẹ, con gái chuẩn bị tiếp bước mẹ đây... À khoan đã, ít ra thì nhà hai đứa còn gần nhau, trưa nay nàng phải qua thăm Chika liền. Đúng vậy, không thể chờ thêm được nữa, cách tốt nhất là phải tấn công!

Đang lúc nàng buồn vì tình, trong lớp lại ồn ào như trẩy hội, còn liên tục vang lên những tràng cười quái dị. Vừa nghe tiếng cười hô hố của nhỏ bạn, nàng đã nổi da gà rồi. Chậc, không lấy điện thoại ra ghi âm thì tiếc quá, đợi đến Halloween dùng cho nhà ma luôn. Giọng cười này hội tụ đủ các yếu tố the thé, vang dội và độc ác, cực kì khó tìm nhé.

"Đặt cược đi bây, một chầu bánh tráng nướng. T cá nhỏ Chiquita sẽ đổ Yumin trước."

"Ê ê, t cá năm mươi ngàn, Yumin đổ mẻ Chiquita trước."

"T nữa, t nữa!"

Phút chốc, trong lớp tràn ngập tiếng cười nói của các bạn nhỏ. Yumin thì che miệng cười, dù không biết người tên Chiquita kia là ai, nhưng cô nàng tự tin mình có thể cưa đổ được cổ.

Nhìn mọi người hăng hái hỏi thăm bạn nữ mới đến, nàng thấy tâm trạng mỗi lúc một nặng nề. Đưa tay ước lượng ngực mình, sau đó lại đo thử ngực Yumin*. Không sao, cũng một chín một mười, vậy cũng được rồi. Nhưng nàng đột nhiên nhớ ra đợt trước từng nghe Canny nói kiểu cô thích là con gái trưởng thành, quyến rũ một chút thì càng tốt. Hơ, chẳng phải đang ám chỉ người cô thích hoàn toàn trái ngược với nó sao ?

Không được, dù con đường phía trước có gập ghềnh khó đi thế nào, nàng cũng phải tiến lên! Được rồi, nếu bất quá không đi tiếp được thì nàng đành bỏ cuộc thôi...


*Note nhỏ :
- Kiyuk : Na8 á mấy ní. Hơi mập chút
- Yumin : Nu8 lun nhó. Hơi ấy 1 chút nhe 
- Minmin : Tách ra từ tên của Nu8, Ahyeon gọi vầy kiểu thân mật, dth á mấy bà

            Vote cho tui nhó, <3 mấy ní !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro