1-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______________________ 

Có một người vừa mới chuyển đến thị trấn nhỏ của nọ.Khi Lumine biết được tin này từ anh trai mình, cô ấy rất rất ngạc nhiên. Thị trấn này là một thị trấn nhỏ và buồn tẻ, không lớn hơn một ngôi làng và chủ yếu là những gia đình đã cư trú trên vùng đất này từ xa xưa. Đó là một mảnh đất hẻo lánh ở cạnh biên giới, nó rất hạn chế lựa chọn hoặc cơ hội để kinh doanh phát đạt. Một nơi ẩn náu dưới những ngọn núi.Người mẹ quá cố của cô thường nói,từ thành phố gần nhất, người ta phải đi xe hàng giờ để băng qua khu rừng xanh tươi và những con suối xanh bạc trước khi con đường trở nên quá nhỏ để xe đi qua và phần còn lại của cuộc hành trình phải đi bộ. Đối với một cuộc hành trình dài như vậy, thị trấn nhỏ hầu như không đáng giá. Tuy nhiên, Lumine yêu thị trấn của này. Nó nhỏ nhắn, mọi người đều quen biết nhau, và vẻ đẹp thiên nhiên xung quanh nơi đây đẹp như những tia nắng đầu tiên của bình minh.

Lumine không ghét sự đơn điệu tại đây. Ở 1 kiếp sống nào đó, cô là một nhà thám hiểm, nhưng ở kiếp này thì không. Cô thích sự yên bình của quê hương và cuộc sống đời thường. Xung quanh cô là những khuôn mặt quen thuộc, những tòa nhà quen thuộc, những cái cây quen thuộc và trên hết là bầu trời đều quen thuộc.

Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô cảm thấy lo lắng khi có người mới chuyển đến. Cô không khỏi cảm thấy lo lắng rằng một cơn bão từ bên ngoài có thể phá hủy nơi gọi là thiên đường của cô.

Lumine cố gắng che giấu sự lo lắng của mình. Khi Aether nói với cô ấy, Lumine thở dài , "Ôi chao!" rồi cô tiếp tục tưới hoa hồng.

"Các cô gái trẻ trong thị trấn đang phát điên vì anh ta, hoặc ít nhất đó là điều Charles ở quán bar đã nói với anh như vậy. Họ luôn vây quanh anh ta khi anh ta ra ngoài."

 Aether nhún vai. 

"Tuy nhiên, em cũng nên nên giữ khoảng cách với anh ta đó , Lumine. Anh ta là một con cáo. Cáo và thỏ không thể hòa hợp được."

Lumine là một cô thỏ. Giống như hầu hết những con thỏ, cô ấy có đôi tai dài trên đỉnh đầu, màu vàng nhạt giống như mái tóc và một cái đuôi bồng bềnh. Sự khác biệt là, không giống như anh trai cô, tai cô mềm mại hơn. Những người sống trong vương quốc của họ có những đặc điểm giống động vật và xã hội nói chung được chia thành con mồi và động vật ăn thịt. Qua nhiều năm, mối quan hệ giữa hai nhóm đã được cải thiện nhưng sự ngờ vực vẫn còn đó. 

Thực sự, Aether đáng lẽ không nên lo lắng ngay từ đầu. Lumine không có hứng thú với những con cáo xảo quyệt như một người bạn đời tiềm năng. Thay vì quan tâm, cô lại tỏ ra nghi ngờ.Ngay từ đầu một học giả giàu có ở thủ đô đang làm gì ở đây chứ?

 _____________________________

Ngày hôm sau, cô gặp anh ta khi cô đi ra chợ mua đồ.

Thật dễ dàng để nhận ra. Aether đã nói sự thật. Xung quanh anh ta có cả một đám các cô gái trẻ, gào thét và kêu lên lên như một đàn yêu quái trong quảng trường nhỏ. Lumine cố gắng không nhìn chằm chằm vào họ, nhưng cô không thể cưỡng lại việc lén liếc nhìn một hoặc hai lần, chỉ để nhìn kỹ cư dân mới nổi tiếng trong giữa đám đông kia.

Đối với một học giả, anh ta không giống như những gì Lumine đã tưởng tượng. Cô hình dung ra một chàng trai gầy gò, mọt sách, nhưng người đàn ông trước mặt anh ta có dáng người giống một kỵ sĩ hơn là một học giả. Lumine nhận thấy anh ta hơi khập khiễng, nhưng điều đó không làm giảm đi sự quyến rũ của anh ta. Anh ta cao ráo, khuôn mặt điển trai, mái tóc có màu như hoàng hôn, một bên tai nhọn đeo một chiếc khuyên tai lủng lẳng, trông rất hoang dã. Đó chắc hẳn là lý do tại sao các cô gái địa phương lại say mê anh đến vậy. 

"Khá ấn tượng phải không?"Blanche, chủ 1 cửa hàng cạnh đó, đột nhiên lên tiếng.

Lumine hét lên. Cô không cố ý nhìn chằm chằm một cách trắng trợn như vậy nhưng người khác vẫn chú ý. Cô thật may mắn khi không phải chính người đàn ông đó hay những người đi theo anh ta đã gọi cô ra ngoài.

"Tên anh ta là Ajax, tôi quên mất họ của anh ta rồi. Mọi người đang nói về anh ta đó. Không phải ngày nào cũng có người mới tới đây. Huống chi là ngày, có lẽ đã nhiều năm rồi. Và bây giờ, tất cả các cô gái đổ xô về phía anh như thiêu thân lao vào lửa. Chắc hẳn sẽ rất tuyệt khi được nổi tiếng nhỉ." 

"Đúng." Lumine gật đầu. Ajax , cô lặp đi lặp lại cái tên đó trong lòng. Một cái tên lạ lẫm mà cô không quen. Cô liếc nhìn nhóm một lần nữa. Người đàn ông đó nở một nụ cười trên khuôn mặt. Anh ấy có vẻ thích được chú ý."

Tuy nhiên, tôi không thể đổ lỗi cho họ được. Một quý ông giàu có, một học giả từ thủ đô đến thị trấn của chúng ta và anh ấy rất đẹp trai. Ai kết hôn với anh ta sẽ được định sẵn cho cuộc sống ". Blanche quay lại nhìn cô với nụ cười trêu chọc. Lumine có thể nhìn thấy chiếc đuôi mèo của người phụ nữ đung đưa đầy phấn khích. "Sao vậy, Lumine? Tại sao cô không thử vận ​​may của mình nhỉ? Tôi nghĩ cô có cơ hội cao trúng số độc đắc đó."

Lumine giả vờ mỉm cười lịch sự. "Tôi không nghĩ mình có thể đương đầu với thử thách. Tôi sợ một người tuyệt vời như vậy sẽ không hợp với tôi".

"Cô quá khắt khe với chính mình rồi đó. Ồ, tôi chỉ biết những cô gái khác đang phấn khích đến mức không thể tin được khi biết thiếu nữ xinh đẹp nhất thị trấn sẽ không tham gia trận chiến này!"

"Nào,Blanche. Điều đó đơn giản là không đúng sự thật."

"Cô cũng thử đi! Cô cũng đã đến tuổi kết hôn rồi!"

Lumine quyết định đã đến lúc hoàn tất việc mua hàng của mình và vội vã quay lại trước khi Blanche kịp giảng giải cho cô về điều mà cô không quan tâm.

________________________

Ba ngày sau cô có vẻ như khá (hoặc không hài lòng) khi được làm quen với Ajax.

Buổi sáng bắt đầu hoàn toàn bình thường. Giống như kim đồng hồ, cô thức dậy lúc sáu giờ sáng. Lumine ăn sáng với người anh song sinh của mình, một ổ bánh mì tươi với những quả mọng, và họ cùng ngồi nói chuyện về kế hoạch trong ngày. Aether đã nhận được cuộc gọi đến nhà thị trưởng để giám sát nhà kính mới của thị trưởng và Lumine phải chăm sóc cửa hàng hoa một mình. Không giống như ở các thành phố lớn, thị trấn của họ chỉ có một cửa hàng hoa và cặp song sinh đều tự trồng hoa. 

Sau khi Aether rời đi, cô ấy bắt đầu công việc của mình. Lumine tưới một số bông hoa, cắt bỏ những bông hoa héo và bán những bó hoa cho những người khách cũ. Nhiều người trong số họ là bạn bè của gia đình. Cha mẹ của Aether và Lumine qua đời vì một mùa đông giá lạnh khi họ còn nhỏ, và cặp song sinh kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Tuy nhiên, người dân thị trấn vẫn tiếp tục chăm sóc họ, mang thức ăn và ghé qua cửa hàng để hỏi thăm sức khỏe của cặp song sinh. Lumine luôn biết ơn mọi người.

Thị trấn thân yêu và những người hàng xóm thân yêu... Lumine trân trọng tất cả những điều đó trong trái tim cô. Sự yên bình này là tất cả đối với cô, và cô sẽ làm mọi cách để giữ nó.

Quá bữa trưa một chút, một khách hàng mới bước vào, thoang thoảng mùi sắt và mưa.

"Chào mừng quý khách!" Lumine mỉm cười chào đón như thường lệ, và nụ cười của cô chỉ hơi dao động khi cô nhận ra con cáo bước vào. Nó thực sự đang đi khập khiễng, mỗi bước đi đều cẩn thận để tránh gây căng thẳng cho chân trái. Có lẽ anh ấy bị thương ở dưới đó?

Con cáo đó cười toe toét khi thấy cô, cái đuôi của nó vểnh lên. "Xin chào. Thật là một sự trùng hợp khi tôi tìm thấy cô ở đây, thưa quý cô." 

"Tôi xin lỗi?"

"Cô là chú thỏ tai mềm trước cửa hàng tạp hóa ba ngày trước. Tôi nhận thấy cô đang nhìn vào tôi."

Và tôi thấy thật đáng sợ khi bạn nhận thấy-Cô nghĩ bụng  . Tuy nhiên, Lumine quyết định không gây sự với khách hàng, ngay cả khi cô không tin tưởng. Cô chống lại sự thôi thúc muốn nhe ​​răng và chọn một nụ cười lịch sự. "Tôi xin lỗi nếu tôi xúc phạm anh. Tôi không có ý nhìn chằm chằm anh như vậy đâu.""Không, không sao. Tôi có thể biết tên của cô không?"

 "Tên tôi là Lumine."

 "Tôi là Ajax Novikov." 

Tôi đã biết điều đó rồi. "Tôi có thể giúp gì cho anh không,Novikov?"

"Hãy cứ gọi tôi là Ajax. Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm mà."Lumine gật đầu nửa vời. "Tôi có thể giúp gì cho anh nữa không, Ajax?"

"Tốt hơn rồi đấy." Ajax cười lớn. "Tôi đang tìm mua một ít hoa tươi. Ngôi nhà mới của tôi trông rất đơn điệu nếu không được trang trí."

Cô có thể đã nghĩ con cáo đang đi mua hoa cho nhân tình, nhưng rõ ràng không phải vậy. Ajax trông giống như một tay chơi hào nhoáng, thích đùa giỡn với phụ nữ, nhưng có lẽ Lumine đã quá khắt khe trong nhận định của mình. "Vậy thì hãy xem xung quanh xem anh có hài lòng về bó hoa nào không. Tôi có khá nhiều lựa chọn ở đây."

"Vâng,tôi hiểu. Nó rất đẹp." Anh nhìn cô và mỉm cười, hàng răng trắng nhọn lấp lánh. Ngay cả khi anh ta có ý tỏ ra thân thiện, không có cách nào để che giấu bản chất săn mồi của loài cáo. "Mọi thứ đều rất đẹp,thật khó để lựa chọn."

Lumine cố gắng chống lại sự thôi thúc cau mày. "Anh có thể dành thời gian của mình. Tôi sẽ đợi ở quầy cho đến khi bạn chọn được một chiếc." 

"Anh có cần tôi giúp gì không ?" 

Con cáo này đang tán tỉnh tôi à? Lumine nghĩ, không mấy ấn tượng. Cô đã từng thấy những lời tán tỉnh hay hơn từ những người đàn ông trung niên dỗ dành những người vợ đang giận dữ của họ sau khi uống quá nhiều rượu. "Mái tóc nổi bật của anh làm tôi nhớ đến hoa huệ lửa đó."

"Vậy thì tôi sẽ lấy một bó hoa huệ." Ajax nói.Thật muốn làm theo yêu cầu của anh ta, nhưng Lumine lắc đầu. 

"Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng trong cửa hàng này không có hoa huệ lửa nào cả."

"Buồn ghê." Ajax nhún vai thờ ơ. Lumine tự hỏi liệu anh ta đang đùa hay thực sự thất vọng, nhưng Ajax nói thêm. "Vậy tôi sẽ lấy một ít hoa hồng đỏ."

Lumine gật đầu và bước ra khỏi quầy. Cô lấy vài bông hồng đỏ đang nở từ chậu của nó. Khi làm việc, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của con cáo đang dõi theo mình, không hề động đậy khi cô gom hoa lại thành bó. Sau khi cô làm xong và quay lại quầy, Ajax vẫn trắng trợn nhìn cô chằm chằm.

"Của anh đây, một bó hoa hồng tươi,8.000 mora." 

Ajax trả tiền và lắng nghe Lumine giải thích cách chăm sóc hoa hồng với nụ cười khó hiểu tương tự trên khuôn mặt. Cô cảm thấy khá khó xử khi biết rằng có người lại chú ý đến mình nhiều như vậy. 

Cuối cùng, Ajax cũng đã rời đi. Trước khi rời khỏi quầy, anh lấy một bông hồng đỏ và tặng cô. "Một bông dành cho cô , như là lời chào của cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta."

Cô chấp nhận nó, ngạc nhiên, không phải vì cử chỉ mà vì hành động táo bạo của anh. Cuối cùng, Lumine đã chọn cách lưu tâm bằng cách đặt lại bông hồng vào bộ sưu tập thay vì vứt nó đi.

___________________________

"Hôm nay anh ta lại đến cửa hàng của chúng ta sớm hơn." Lumine vừa nói vừa múc một thìa cà rốt hầm.

"Anh ta là ai?" Aether hỏi.

"Con cáo mới đến đó, còn ai nữa?" 

"Ồ, anh chàng đó. Có chuyện gì với anh ấy vậy? Anh ta không trả tiền à?" 

Aether có thể đậm đặc đến mức khiến cô thất vọng. Lumine đảo mắt. 

"Không, anh ta đã trả tiền và thậm chí còn boa khá hậu hĩnh, nhưng vấn đề không phải ở đó."

"Vậy thì ý nghĩa là gì?"

"Anh ta tán tỉnh em." 

"Tin cũ." Aether ngáp. "Khuôn mặt của em giống anh, tất nhiên là em nổi tiếng rồi. Nhưng hãy nhớ những gì anh đã nói, cáo và thỏ không thể trộn lẫn với nhau."

"Ừ, đồ ngốc, em biết điều đó chứ. Tuy nhiên, người muốn hòa nhập không phải là em mà chính là anh ta"

"Anh không biết, Lumine, anh chàng đó cao hơn anh một cái đầu-" Câu trả lời chế nhạo của Aether bị cắt ngắn khi Lumine ném chiếc khăn ăn vào mặt anh. 

"Em hiểu rồi, em hiểu rồi, được rồi! Đừng lo lắng, anh trai của em sẽ bảo vệ em khỏi con cáo lớn xấu xa kia!"

"Tốt nhất là em nên như vậy." Lumine kết luận. 

Những ngày tiếp theo diễn ra như bình thường, thỉnh thoảng con cáo có ghé thăm. Anh ấy luôn đến cửa hàng để mua hoa hồng đỏ, tán tỉnh Lumine một chút và để lại một bông hồng cho cô ấy. Ngay cả tiếng ho không ngừng của Aether dường như cũng không ngăn cản được anh ta. Aether không thể làm được gì nhiều, xét cho cùng thì con cáo cũng cư xử rất lịch sự, không quá mức bị coi là không phù hợp nhưng chắc chắn đủ để chứng tỏ rằng anh ta thực sự quan tâm đến cô."Anh ta có vẻ tử tế đối với em." Cuối cùng Aether là người bỏ bài trước.

 "Anh ta đã mua cho anh một số cuốn sách thực vật quý hiếm sau khi anh đề cập đến nó một lần, và anh ta cũng rất bận rộn. Anh ta cũng liên tục tặng hoa hồng cho em, đương nhiên là em là người đã trồng chúng, nhưng những cử chỉ nhỏ cũng có giá trị ".

"Không đời nào. Cáo và thỏ không thể hòa hợp với nhau." Lumine gắt gỏng."Chà, có lẽ chúng ta có thể tạo ra một ngoại lệ cho con cáo này."

"Không, chúng ta không thể. Và chúng ta cũng không nên làm vậy."

Aether nhướn mày. "Anh không biết tại sao em lại chống lại Ajax như vậy, Lumine. Em bị gì vậy hả? Anh ta tốt bụng, thích em rất nhiều, và anh ta có vẻ như là một đối tượng hôn nhân phù hợp với em-"

Lumine ngắt lời, đôi tai thỏ của cô cụp xuống giận dữ. "Anh nóng lòng muốn thoát khỏi em đến thế hả?" 

"Không, anh chỉ lo lắng về việc em không có chồng!"

Lumine ném tạp dề và rời khỏi cửa hàng. Cô vô cùng tức giận về cách Aether hành động và hoàn toàn thất vọng khi biết rằng người anh song sinh của cô cũng đã rơi vào mưu kế của Ajax.

Tại sao không ai có thể nhận ra điều đó?

Khi Ajax mới đến, mọi người đều quây quanh anh ấy. Suy cho cùng, anh ta là một người lạ mới đến một thị trấn nhỏ và là một con cáo. 

Hầu hết các thị trấn của họ đều thuộc loại con mồi, và ngay cả những kẻ săn mồi cũng tỏ ra thân thiện sau nhiều năm tình bạn. Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian trước khi sự cảnh giác tan biến và nhường chỗ cho sự ngạc nhiên. Ajax thông minh, hóm hỉnh và quyến rũ một cách nguy hiểm. Ngay cả những trái tim lạnh lùng nhất cũng sẽ tan chảy trước nụ cười tỏa nắng của anh ta.

Anh ta quyến rũ các thiếu nữ trong thị trấn và mẹ của họ bằng nụ cười của mình, kể chuyện cổ tích cho trẻ em và thảo luận về những tin tức từ thủ đô với đàn ông. Chưa đầy một tháng, anh ta đã trở thành một phần của thị trấn, như thể anh ta luôn ở đó.

Nhưng Lumine không thể rũ bỏ được cảnh giác rằng có điều gì đó không ổn khủng khiếp xảy ra với anh ta, không chỉ vì anh ta là một con cáo, mà còn vì một điều gì đó tinh túy hơn.

Ajax thật hoàn hảo. Anh ấy thật tử tế, thật thân thiện, thật... kỳ lạ.

Đó là cái nhìn trong mắt anh ấy. Anh ta có một đôi mắt xanh thẳm như bầu trời giữa trưa, nhìn thoáng qua rất đẹp nhưng cũng rất trống rỗng . Khi anh ấy cười hay cười, không điều gì lọt vào mắt anh ấy.

Tại sao không ai nhận ra nó? Tôi có phải là người điên không?Thỏ đi một mình. Cô không nhận ra mình đã đi lang thang ra khỏi ranh giới thị trấn và đi vào con lạch đánh dấu ranh giới giữa thị trấn và khu rừng từ khi nào. Lumine để đôi chân đưa cô đến nơi cần đến, đắm mình trong sự oán giận sâu sắc. 

Hay tôi thực sự mù quáng?

"Master Childe, việc chuẩn bị đang diễn ra suôn sẻ. Chúng tôi đang chờ lệnh của ngài."

Lumine căng thẳng. Đôi tai cô vểnh lên, cố gắng nghe hết mọi âm thanh. Có giọng nói của một người đàn ông, giọng nói mà cô chưa từng nghe thấy trước đây. Anh ta đang nói với giọng tôn trọng, trang trọng, xưng hô với... một đứa trẻ?

"Rất tốt. Nói với các Harbinger khác rằng tôi sẽ trở lại sau một tháng nữa."

Và bây giờ, đây là giọng nói mà cô biết rất rõ. Đó là giọng của Ajax.Lumine không có thời gian để suy nghĩ liệu điều cô sắp làm có khôn ngoan hay không. Con thỏ lập tức chạy qua con suối, nước và bùn bắn tung tóe vào chiếc váy trắng của cô, tiến sâu hơn vào rừng, đến nơi có tiếng nói.

Là một con thỏ, cô có thính giác rất nhạy và việc xác định nguồn gốc của giọng nói là một việc dễ dàng đối với cô. Cô băng qua những cây mọc thưa thớt và bãi cỏ ẩm ướt rồi đến một khoảng đất trống.

Trên một tảng đá phẳng với cuốn sách trên tay là Ajax, một mình và không bị quấy rầy. Khuôn mặt của anh ta dưới ánh mặt trời khá ngoạn mục, những tia sáng mặt trời thậm chí có thể khiến một xác chết thô sơ như anh ta trở nên sống động.

Đúng lúc đó, Ajax quay sang mỉm cười với cô. "Chào, Lumine. Cô đang làm gì ở đây?"

"Tôi chỉ đang đi dạo thôi. Còn anh thì sao? Anh ở đây một mình à?" Lumine chỉnh lại tư thế của mình. Cô biết thực tế là anh không cô đơn.

"Tôi chỉ đang đọc một cuốn sách thôi. Tất nhiên là một mình." Anh giơ lên ​​một cuốn sách nhỏ có những từ mà cô không thể hiểu được. Ajax đứng dậy và nhét cuốn sách vào sâu trong túi áo khoác xám. "Và tôi đã đọc xong cuốn sách của mình. Cô nói sao, chúng ta đi dạo cùng nhau nhé, quý cô xinh đẹp?"

"Còn chân của bạn thì sao?"

"Tôi đánh giá cao sự quan tâm của bạn, nhưng bây giờ tôi đã khỏi bệnh rồi." Như để chứng minh quan điểm của mình, Ajax đã tát vào chân anh ta, và mặc dù Lumine nhăn mặt nhưng không có chuyện gì xảy ra. Anh đưa tay ra. "Chúng ta có nên không?"

Lumine đang trên đà từ chối lời đề nghị của anh thì một ý tưởng chợt đến với cô. "Chắc chắn rồi, tại sao không?"

Họ đi dạo dọc theo con lạch. Nắng đã tắt, thời tiết đẹp và chim hót líu lo. Chưa hết, Lumine không để bất cứ điều gì lọt vào dưới bức tường phòng thủ dày đặc của mình, thậm chí cả nụ cười thân thiện của cộng sự. Tuy nhiên, chỉ lần này thôi, Lumine quyết định chiều chuộng anh ta một chút.

"Anh nói anh học thực vật học. Anh học cái gì thế?" Lumine cố gắng bắt chuyện.

"Đó là thứ nhàm chán." 

"Làm ơn, tôi quản lý một cửa hàng hoa. Tôi luôn có thể sử dụng thêm thông tin về thực vật. Và bạn đã tặng cho anh trai tôi một số cuốn sách." 

Có một khoảng dừng khi Ajax đá một hòn đá nhỏ trên mặt nước. Nó bỏ qua trước khi chìm. "Sinh lý học. Khu vực này có rất nhiều cây xanh và tôi nghĩ mình có thể học được nhiều điều từ đó."

"Tuy nhiên, có rất nhiều khu rừng khác ở đất nước này. Thị trấn của chúng tôi rất xa và xa mọi nơi. Về cơ bản nó là một khu vực khép kín. Không có gì ở đây."

"Tôi sẽ không nói vậy. Rốt cuộc thì anh cũng ở đây." Ajax mỉm cười, đôi tai đỏ vểnh lên. "Và tôi nói rằng một người xinh đẹp như em xứng đáng với một chuyến đi dài, thậm chí là một hoặc hai vết thương chí mạng."

"Chắc chắn là anh đang nói đùa." Lumine cười lịch sự. 

"Tôi không đùa về những chuyện như thế này." 

Họ bước đi trong im lặng vài phút trước khi Lumine bắt đầu một cuộc trò chuyện khác."Ở thủ đô thế nào?"

"Bẩn thỉu, dữ tợn và đầy rẫy những con thú hai mặt. Thêm vào đó, không khí quá bẩn đến nỗi nó che khuất hoàn toàn các ngôi sao khỏi tầm nhìn vào ban đêm. Bạn sẽ không thích nó ở đó. Không ai có tâm hồn sẽ làm vậy."

"Tôi đọc trong sách rằng đó là một thành phố xinh đẹp với những tòa nhà gạch đỏ đáng yêu." Lumine nói."Chà, đôi khi nó có thể rất đẹp. Nhưng hầu hết tôi chỉ biết phần không mấy đẹp đẽ của nó."Cô cho rằng có thể Ajax lớn lên ở một khu vực khó khăn hơn trong thị trấn, và Lumine quyết định không tìm hiểu sâu hơn về phép lịch sự cơ bản. "Tôi hiểu rồi."Ajax quay lại nhìn cô. "Còn cô thì sao? Ở đây thế nào?"

"Chà, anh biết ở đây thế nào rồi. Bây giờ anh sống ở đây. "

"Không, tôi muốn nghe điều đó từ cô. Tôi chắc rằng anh có thể kể cho tôi nghe nhiều điều nữa mà trước đây tôi chưa bao giờ để ý tới."

"Đó là một thị trấn yên tĩnh." Lumine bắt đầu. "Nhỏ bé, hẻo lánh nhưng cũng yên bình. Cuộc tranh cãi lớn nhất mà thị trấn này gây ra trong 5 năm qua là việc ai đã ăn trộm táo của người bán trái cây Quinn, hóa ra giỏ của anh ta bị thủng một lỗ và một số rơi xuống. Bầu trời về đêm trong xanh đến mức bạn có thể nhìn lên và thấy cả một đại dương đầy sao."

"Nghe có vẻ lãng mạn. Tôi có thể thấy cô là một người xinh đẹp như thế nào."

 Lumine phớt lờ tiếng đập vô lý trong lòng cô. "Tôi không phải."

"Em là vậy. Anh nghĩ em rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn bất kỳ bông hồng đỏ nào, hay thậm chí là những vì sao tỏa sáng rực rỡ." Ajax để tay anh chạm vào tay cô, và giọng anh trầm xuống. "Lumine, tôi chắc chắn em biết tôi muốn gì-"

"Trên ngọn cây cao đó là cái gì vậy?" Lumine ngắt lời anh, chỉ vào ngọn cây bách xù. Ajax dừng lại, thở dài khi quay lại nhìn theo hướng cô đang chỉ.

"Để tôi lấy nó cho em." Ajax chạy tới một cái cây, nhảy lên và lấy đà để lao tới cái cây bên cạnh. Anh ta nhảy từ cành này sang cành khác cho đến khi lên tới ngọn cây và chộp lấy một nắm. Con cáo đỏ nhảy xuống gần như dễ dàng. "Của em đây, cô gái xinh đẹp."

"Ồ, khoe khoang. Nhưng cảm ơn anh." Lumine cười khúc khích. "Và đây là cái gì?"

"Chắc hẳn là quả mọng, hãy nhìn hình dạng của nó. Bạn có muốn ăn một chút không?" Ajax đưa cho cô ba quả mọng đen.Lumine nhìn chằm chằm vào con cáo với vẻ mặt hoài nghi, không hoàn toàn chấp nhận lời đề nghị của anh ta. "Không cám ơn."

"Chà, có lẽ không khôn ngoan nếu ăn mọi thứ bạn tìm thấy trong rừng." Ajax ném những quả mọng xuống đất, dùng ủng dẫm lên chúng.

"Vâng anh đã đúng."

"Trời đã khá muộn rồi. Chúng ta quay lại nhé?" Ajax lại đưa tay ra, Lumine lặng lẽ nhận lấy. Con cáo tiếp tục. "Lời đề nghị vẫn còn hiệu lực. Xin vui lòng cho tôi biết nếu bạn quan tâm, bất cứ khi nào có thể. Tôi sẽ đợi."

"Ngay cả khi nó có thể không bao giờ đến?" 

Lumine không nhịn được hỏi."Hãy tin tôi, ngày đó sẽ đến."

_________________________

Còn tiếp

_________________________

Xin chào,tui là U không giấu tên đây.

Vì W bị ngáo nên tui không có thường xuyên cập nhập chương mới được,nếu muốn,mọi người có thể lên page Facebook của tui để đọc.Cũng vì tui copy từ bên đó lên W nên 1 số chương sẽ bị lỗi.

Vậy nếu mọi người muốn có 1 trải nghiệm đọc trọn vẹn nhất thì hãy lên page này nhe.

Page:Hướng Dương Hình Con Cua

Link page:https://www.facebook.com/profile.php?id=61559589027616



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro