Chương 1: Thất hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay, nhà họ Chu tổ chức tiệc rượu. Trong thiệp mời có viết rất nhiều quy tắc, nhưng Quan Thành không để ý kỹ.

Khi cha mẹ của Quan Thành còn sống, họ có mối quan hệ tốt với bậc trưởng bối của nhà họ Chu. Sau này, Quan Thành có thể thuận lợi tiếp quản tập đoàn cũng nhờ vào sự giúp đỡ từ bậc trưởng bối nhà họ Chu, dựa trên tình cảm trước đây. Hai bên vốn có quan hệ rất thân thiết, khác với những mối quan hệ xã giao thông thường, không cần phải chú trọng những tiểu tiết.

Sau khi tiếp rượu được ba vòng, bà Chu lão phu nhân trong đám người nhìn qua một lượt, rồi nghiêng đầu nói với Quan Thành: "Tiểu Thành, Tề Ngọc lại không thấy đâu nữa, con đi tìm nó đi."

Quan Thành biết nghe lời nên lập tức làm theo.

Quan Thành rời khỏi tiệc rượu ồn ào, dạo quanh một vòng trong biệt thự của Chu gia. Khi còn nhỏ, Quan Thành thường đến đây chơi, thấy khắp nơi đều là những món đồ nội thất bằng gỗ đỏ cũ kỹ nhưng rất bề thế. Tuy nhiên, trong vài năm gần đây, một số phòng đã được tân trang lại.

Quan Thành đẩy cửa một trong những căn phòng đó.

Nơi này đã được Chu Tề Ngọc trang trí thành phòng chơi, có quầy rượu, phi tiêu, bàn bida và máy chơi game xếp cạnh nhau, nhìn qua có cảm giác như thời gian bị lẫn lộn.

Chu Tề Ngọc đang ngồi trên sô pha, tay cầm một chiếc máy chơi game Switch, không biết đang chơi trò gì. Quan Thành thấy vậy, không quấy rầy, đóng cửa lại và tự chơi bida.

Sau một lúc, Chu Tề Ngọc cuối cùng cũng rời mắt khỏi máy chơi game. Chu Tề Ngọc nhìn thấy bạn tốt đang giả vờ chơi bida bên cạnh bàn, liền cảm thấy vui vẻ. Suy nghĩ một lúc, Chu Tề Ngọc ôm lấy tâm tư tò mò: "Quan Thành, bạn trai nhỏ kia của cậu..."

Quan Thành đang cầm cây cơ bida, nhắm vào bi chủ. Anh không thực sự yêu thích trò này, chỉ thỉnh thoảng chơi để thư giãn. Khi nghe Chu Tề Ngọc nói, ánh mắt rời khỏi bi chủ, liếc nhìn bạn tốt mang theo vẻ cảnh cáo.

Chu Tề Ngọc ngừng lại, cười cười rồi chuyển đề tài: "Hai người vẫn còn ở bên nhau à? Thế bạn trai nhỏ kia sao không đi cùng cậu?"

Chu Tề Ngọc không nhắc đến danh xưng không mấy tốt đẹp kia, nhưng từ "bạn trai nhỏ" này rất thích hợp với Quan Thành và Thương Vũ. Dù sao thì Quan Thành sắp bước sang tuổi 32, còn Thương Vũ nhỏ hơn anh khoảng tám tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất.

Lúc này Quan Thành mới chuyển chủ đề.

Chu Tề Ngọc nghĩ Quan Thành sẽ không trả lời, điều này làm cho Chu Tề Ngọc càng thêm tò mò: Trước khi xuất ngoại, nhóm bạn tốt của họ đều đánh cược rằng Quan Thành và Thương Vũ sẽ chia tay sau vài tháng. Chỉ có Chu Tề Ngọc tin tưởng, cược cả một chiếc du thuyền, nói: "Ba năm, Quan Thành không phải kiểu người có mới nới cũ."

Đến giờ, Chu Tề Ngọc đã ở nước ngoài cực khổ hơn một năm, làm việc ở trong công trường châu Phi, cả người đen hơn năm sáu tông, thiết bị chơi game cũng phải đổi mới. Khi trở lại Hải Thành, tự nhiên Chu Tề Ngọc nghĩ đến vụ đánh cược trước kia.

Tính toán đâu ra đấy, từ khi Thương Vũ ra mắt hai năm trước, đã hơn bảy trăm ngày đêm trôi qua. Chu Tề Ngọc rất quan tâm liệu chiếc du thuyền của mình còn giữ được hay không.

Nhưng nói chuyện nghiêm túc, nếu hỏi Chu Tề Ngọc coi trọng mối quan hệ lỗi thời này của Quan Thành bao nhiêu, cũng không đến mức đó. Khác với những người khác cho rằng Quan Thành sẽ sớm chán Thương Vũ, Chu Tề Ngọc hiểu rõ thái độ của bạn mình. Tuy nhiên, nhìn từ góc độ khác, Thương Vũ trẻ tuổi, anh tuấn, từ khi ra mắt qua chương trình tuyển chọn quốc dân nổi tiếng, đã được Quan Thành nâng đỡ trở thành ngôi sao mới của làng âm nhạc.

Như một câu chuyện quen thuộc, khi chim hoàng yến muốn rời khỏi lồng đập cánh bay đi.

Lúc ký hợp đồng với Thương Vũ, công ty Thế Vinh Entertainment đã đưa ra điều kiện hợp đồng rất ưu đãi. Hai năm trôi qua, Thương Vũ nổi danh, tác phẩm và địa vị của Thương Vũ cùng lượng người hâm mộ đều không thiếu. Dù hợp đồng có điều khoản, thậm chí thua kiện tụng phải trả tiền vi phạm hợp đồng, cũng không quá khó để thoát ra.

Nhưng điều này không tiện nói ra.

"Cạch" một tiếng, cây cơ đánh vào bi chủ.

Bi chủ trên bàn bida di chuyển nhanh chóng, các bi màu sắc tản ra và rơi vào túi lưới.

Quan Thành lúc này mới đứng thẳng, khó được cười một cái, nói: "Em ấy có công việc riêng phải làm, nhưng lịch trình hai ngày gần đây ở Hải Thành. Lát nữa tớ sẽ đi trước, cậu nói với dì giúp tớ."

Chu Tề Ngọc "Ừm" một tiếng, đánh giá Quan Thành từ trên xuống dưới.

Quan Thành đặt cây cơ bida lên bàn, xem đồng hồ trên cổ tay, nói: "Không sai biệt lắm, rất tốt, hẹn gặp lại."

Quan Thành trông rất tiêu sái.

Cuối cùng, Chu Tề Ngọc mới nhận ra: Hóa ra Quan Thành tìm mình không phải để đưa cậu trở lại tiệc rượu, mà là để tìm cớ chuồn đi.

Chu Tề Ngọc lập tức trừng mắt, bỏ chiếc Switch xuống, "Chờ đã! Sao cậu lại như vậy ——"

Quan Thành dù bận vẫn ung dung, "Như vậy?"

Chu Tề Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi thở dài.

Chu Tề Ngọc nghiêm túc nói: "Cậu thực sự thích cậu ấy như vậy à?"

Quan Thành buồn cười, "Ừ? Cậu còn nghi ngờ điều đó sao?"

Chu Tề Ngọc nói: "Vậy còn cậu ấy thì sao? Tớ đang nói đến tính chất công việc của cậu ấy không tiện công khai mà, đúng không?"

Quan Thành vẫn cười, "Cũng không cần nhất định phải công khai, Tiểu Vũ thật sự thích công việc này, cứ duy trì như hiện tại là tốt rồi."

Chu Tề Ngọc thở dài, "Cũng phải." Nghĩ một chút, rồi cũng cười theo, "Có đôi khi tớ còn rất ghen tị với cậu, muốn làm cái gì liền làm cái đó."

Quan Thành trông có vẻ không hoàn toàn đồng ý với lời này của Chu Tề Ngọc. Nhưng Chu Tề Ngọc cũng chỉ có thể nói đến đây, vì cuối cùng ý của Chu Tề Ngọc là: Không giống như tớ, dù đã đến tuổi trưởng thành nhưng vẫn còn bị cha mẹ quản thúc.

Nếu không phải như vậy, Chu Tề Ngọc đâu cần phải làm trong lĩnh vực đầu tư mà mình cảm thấy hứng thú và đều phải mang tên "Hợp tác với Quan Thành".

Nhưng đó không phải là điều đáng để "hâm mộ". Cái giá của việc Quan Thành "không ai quản thúc" là tai nạn xe cộ nhiều năm trước, cùng với những năm tháng suy sụp sau đó, cùng với bốn năm gian khổ để giành lại vị thế của tập đoàn Thế Vinh.

Quan Thành đổi chủ đề, nói rằng không bằng hai ngày nữa gặp lại, Quan Thành sẽ trình bày cho Chu Tề Ngọc tình hình "Hợp tác đầu tư" đã hơn một năm khi Chu Tề Ngọc ra nước ngoài. Chu Tề Ngọc vui vẻ đồng ý.

Quan Thành nói: "Trợ lý Lâm sẽ xác nhận thời gian với cậu."

Chu Tề Ngọc: "Được rồi. Tớ nói nếu cậu thật sự muốn cùng cậu ấy xác định mối quan hệ, ít nhất cũng phải mang người tới đây cùng ăn bữa cơm."

Quan Thành: "Lần sau đi, gần đây em ấy chắc cũng chưa có thời gian."

Chu Tề Ngọc nhún vai, nghĩ đến điều gì đó, bỡn cợt mà nháy mắt với bạn tốt: Có thời gian ở bên cậu mà không có thời gian ra ngoài ăn cơm? Cậu giỏi thật đấy lão Quan, hóa ra đây là (*) "Từ đây quân vương bất tảo triều".

(*) "Từ đây quân vương bất tảo triều" (从此君王不早朝) là một câu thành ngữ xuất phát từ câu chuyện của Dương Quý Phi và Đường Huyền Tông trong lịch sử Trung Quốc. Câu này nghĩa là từ đó trở đi, vua không còn màng đến việc triều chính nữa vì mãi mê đắm trong tình yêu với Dương Quý Phi.

Ánh mắt của Chu Tề Ngọc chứa đựng nhiều ý nghĩ, nhưng Quan Thành không để ý. Quan Thành sửa lại tay áo, rời khỏi phòng giải trí của Chu Tề Ngọc, quen thuộc mà đi tới gara.

Khi còn trẻ, Thế Vinh lập nghiệp bằng bất động sản, sau đó phát triển khách sạn, thương mại và nhiều ngành khác và gần đây tiến quân vào giới giải trí. Do hợp tác với Chu Tề Ngọc, Quan Thành cũng có tên tuổi trong lĩnh vực doanh nghiệp internet.

Thương Vũ không phải là nghệ sĩ đầu tiên của Thế Vinh Entertainment, nhưng lại là một người đặc biệt nhất. Rất nhiều người trong công ty đã nghe về "hợp đồng cấp SSS" huyền thoại của hắn.

Tài xế Phùng Hiểu đã chờ trên xe, chỉ chờ Quan Thành đến.

Biệt thự chính của Chu gia ban đầu nằm ở vùng ngoại ô, nhưng trong 20 năm qua, thành phố đã mở rộng, xung quanh mọc lên những tòa cao ốc, chỉ có khu vực này vẫn bất động như núi, từng tấc đất như từng tấc vàng.

Quan Thành khi còn nhỏ sống ở căn biệt thự bên cạnh, nhưng trước mắt bây giờ, anh vẫn phải trở về trung tâm thành phố để kinh doanh.

Quan Thành sở hữu rất nhiều bất động sản, nhưng chỉ có một nơi duy nhất được coi là "nhà".

Dù nơi gọi là "nhà" này có một chủ nhân khác rất ít khi trở về.

Khi Quan Thành rời khỏi biệt thự của Chu gia đã vào lúc bốn giờ chiều.

Theo lý thuyết thì chưa tới giờ tan tầm, nhưng phía trước lại xảy ra một vụ tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ, cuối cùng bị kẹt trong dòng xe cộ, nhìn trông càng ngày càng chậm trễ.

Phùng Hiểu quan sát tình hình một lúc, nói: "Quan tổng, hay là chúng ta đi vòng từ đường Thượng Tha?"

Quan Thành thản nhiên nói: "Được."

Vì buổi tối Thương Vũ sẽ qua, Quan Thành trước tiên cùng dì quản gia trong nhà dặn dò những món ăn tối, đều là những món Thương Vũ thích.

Người trẻ tuổi, thích những món nồng đậm vị, khác hẳn với khẩu vị thanh đạm của Quan Thành thường ngày.

Thương Vũ sẽ ở lại ba ngày, trong thời gian đó, dì quản gia không cần đến, chỉ cần chuẩn bị đồ ăn trước, nhét vào tủ lạnh.

Ngay lập tức Quan Thành lạc quan nghĩ: Sau khi trở về, anh chỉ cần vào thư phòng xử lý báo cáo, không cần vào bếp, vì vậy về sớm hay muộn cũng không khác nhau.

Dù sao theo lịch trình của Thương Vũ, hôm nay em ấy quay chương trình đến 6 giờ mới xong.

Còn nhiều thời gian trống.

Xe lại bắt đầu khởi động, cuối cùng cũng đến giờ cao điểm tan tầm. Trong thành phố cấm bóp còi, nhưng dù không có tiếng còi, vẫn có thể cảm nhận được sự xao động trong lòng người đi đường.

Quan Thành bình thản, cầm điện thoại xem email, chậm rãi trả lời. Đèn đường sáng lên, ánh sáng rực rỡ nhuộm nửa bầu trời. Cuối cùng, xe cũng vào đến khu chung cư.

Khu chung cư thiết kế một tầng một hộ, mỗi hộ có thang máy riêng.

Phùng Hiểu rời đi trước, hỏi: "Quan tổng, ngày mai khi nào tới đón?"

Quan Thành cười mắng: "Khi nào? Chẳng phải vẫn là giờ bình thường sao? thật sự coi tôi như (*) Đường Huyền Tông à."

(*) Đường Huyền Tông (唐玄宗), tên thật là Lý Long Cơ (李隆基), là vị hoàng đế thứ bảy của triều đại nhà Đường ở Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 712 đến năm 756, một giai đoạn được coi là thời kỳ đỉnh cao của nhà Đường, đặc biệt trong thời kỳ Khai Nguyên (713-741), được biết đến với sự thịnh vượng và ổn định. Đây là thời kỳ mà văn hóa, kinh tế, và nghệ thuật phát triển mạnh mẽ.

Phùng Hiểu cũng cười: "Sao có thể chứ!"

Đứng trong thang máy, Quan Thành nhìn vào tấm gương bên trong, đánh giá bản thân.

Ban ngày, Chu Tề Ngọc nói câu kia không sai: Tám tuổi chênh lệch nằm ở đó, Quan Thành dù tự xưng là không già, nhưng không thể thắng nổi Thương Vũ thật sự còn trẻ.

Nhìn một lúc, Quan Thành lại thoải mái.

Trong gương, gương mặt đàn ông mang một vẻ sắc bén và tuấn tú, là phong thái của người đã dày dạn trên thương trường. Nhưng khi nét mặt dịu lại, vẻ sắc bén ấy biến mất, thay vào đó là một nét lười biếng và phong lưu nhã nhặn.

Thời gian vẫn chưa để lại dấu vết gì trên mặt Quan Thành.

Quan Thành nghĩ: anh và Thương Vũ đứng cạnh nhau vẫn rất xứng đôi.

Ý nghĩ này khiến Quan Thành mỉm cười, anh bắt đầu cảm thấy vừa rồi mình tự làm phiền lòng bản thân.

Đúng lúc này, "Đinh" một tiếng, thang máy đến tầng nhà anh. Quan Thành thu lại thần sắc, bước ra khỏi thang máy. Gương phản chiếu bóng dáng người đàn ông, cao gầy, đĩnh đạc, vai rộng eo thon, hai chân dài.

Trong chung cư đã có mùi thức ăn.

Dì quản gia đã chuẩn bị xong đồ ăn, che kín trên bàn, đang bận rộn thu dọn trong bếp. Thấy Quan Thành về, bà chào hỏi: "Cậu Quan đã về rồi! Các món ăn đều ở trong tủ lạnh, tôi thấy trong nhà còn thiếu dầu mè, nên đã thêm vào danh sách mua sắm..."

Cứ lải nhải như vậy.

Quan Thành nói "Được rồi", dì quản gia lại nói, "Cơm còn 20 phút nữa mới chín, tôi đi trước, tuần sau gặp."

Hôm nay là thứ năm. Đợi Thương Vũ rời khỏi Hải Thành, dì quản gia lại đến dọn dẹp, đúng là "tuần sau".

Quan Thành mỉm cười, vẫn nói "Được".

Quan Thành xem đồng hồ, vốn dĩ muốn đón tại địa điểm Thương Vũ kết thúc lịch trình. Nhưng Thương Vũ luôn không thích được Quan Thành sắp xếp xe đón, thích dùng chiếc xe công ty chuẩn bị cho cậu. Quan Thành hiểu, đó là do tính cẩn thận của Thương Vũ. Người yêu thích công việc của mình, không muốn dính phải những tin đồn không cần thiết.

Quan Thành sẵn sàng hiểu cho Thương Vũ.

Quan Thành tính toán, nơi này cách địa điểm Thương Vũ quay chương trình khoảng nửa giờ đi xe, tính thêm thời gian kẹt xe vào buổi tối, nhiều nhất là thêm 30 phút nữa. Tổng là một giờ, hiện tại trời nóng, nếu che kỹ đồ ăn cũng sẽ không bị lạnh. Trong khoảng thời gian này, Quan Thành có thể tiếp tục xử lý công việc.

Sau một giờ, rượu vang đỏ, bữa tối, (*) tiểu biệt thắng tân hôn.

(*) "Tiểu biệt thắng tân hôn" (小别胜新婚) là một câu thành ngữ, có nghĩa là sự xa cách ngắn ngủi khiến cho cuộc gặp gỡ sau đó còn ngọt ngào và hạnh phúc hơn cả lúc mới cưới.

Mọi thứ đều thật sự hoàn hảo.

Khi Quan Thành suy nghĩ như vậy, anh không ngờ rằng đến 8 giờ tối, cửa vẫn không phát ra tiếng động nào. Trong tình huống này, lẽ ra nên gọi điện thoại hỏi thăm, nhưng trước khi Quan Thành tìm được thông tin liên lạc của Thương Vũ, bạn trai của anh đã gửi đến một tin nhắn thoại.

"Anh Quan," Thương Vũ nói, "Tối nay em không thể qua được, bên này có chút vấn đề..."

Thương Vũ là ca sĩ, giọng nói đầy cảm xúc, bình thường khi nói chuyện cũng khiến nhiều người mê mẩn. Lúc này rõ ràng rất vội vàng, giọng nói còn pha lẫn với tiếng ồn ào xung quanh.

Tiếp theo là một tin nhắn thoại khác ngay sau đó, "Không nói nữa, xin lỗi, ngày mai em nhất định sẽ qua."

Sau đó, dù Quan Thành có hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra, cũng không có phản hồi.

Quan Thành mở lại hai tin nhắn thoại, nghe đi nghe lại ba lần, cuối cùng đặt điện thoại xuống và đi ăn cơm.

Tự nhiên có chút thất vọng.

Nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, không đến mức phải tính toán chi li với vấn đề đột ngột như vậy.

Do tính chất công việc đặc thù, mỗi khoảnh khắc hai người có thể ở bên nhau đều thật sự đáng quý, không thể đem ra tranh chấp, cãi vã. Quan Thành tự khuyên nhủ bản thân như vậy.

Chỉ là không có Thương Vũ, thức ăn bỗng trở nên nhạt nhẽo. Quan Thành dùng đôi đũa gắp vài miếng, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị rồi cất đồ ăn vào tủ lạnh.

Trời càng tối, Thương Vũ vẫn không trả lời. Anh bắt đầu lo lắng, gọi điện cho trợ lý của Thương Vũ. Bên kia lại bắt máy, nói với anh: "Anh Quan, Anh Thương không sao đâu! Thật sự không có chuyện gì! À, có chuyện gì à? Anh Thương nói anh ấy sẽ tự mình nói với anh."

Quan Thành nói: "Hãy chăm sóc tốt cho em ấy."

Trợ lý lập tức thề thốt: "Chuyện đó là tất nhiên, tất nhiên rồi!"

Một đêm cứ thế trôi qua.

Không có "tiểu biệt thắng tân hôn", ngày hôm sau Quan Thành dậy rất sớm. Anh suy nghĩ một chút, rồi quyết định xuống lầu chạy bộ buổi sáng. Thiếu một đêm gặp nhau, vẫn phải đợi đến tối mới có thể gặp lại.

Tối hôm qua, trước khi nghe Thương Vũ giải thích về tình huống đêm qua, Quan Thành đã nhìn thấy một tin tức giải trí bật lên trên điện thoại.

"Chấn động! Thương Vũ cùng một cô gái bí ẩn vào khách sạn, tình yêu bí mật bị phanh phui?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro