Chương 3: Một ít rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó, khi Thương Vũ ký hợp đồng với Thế Vinh Entertainment, theo sự chỉ đạo của Quan Thành, công ty con của tập đoàn đã thể hiện thành ý lớn nhất: Đội ngũ đại diện xuất sắc và điều khoản hợp đồng vô cùng rộng rãi. Khi quy hoạch giá trị thương mại cho Thương Vũ, họ cũng muốn đảm bảo tự do cá nhân cho cậu.

Tất cả các thông cáo bàn bạc với Thế Vinh Entertainment, sau khi người đại diện xem xét, đều được chọn lựa và đưa ra những phần tốt nhất, thích hợp nhất để Thương Vũ lựa chọn. Đối với việc sản xuất album, họ đã mời những nhân tài đứng đầu ngành sản xuất âm nhạc để cùng Thương Vũ "chơi âm nhạc".

Trong hai năm kể từ khi ra mắt, năm đầu tiên, Thương Vũ đã phát hành hai EP, coi như một lần tổng hợp những ca khúc đã viết từ trước. Đến bây giờ, khi năm thứ hai đã trôi qua được một nửa, cậu đã phát hành album chính thức đầu tiên với bài hát chủ đề và tên album là 《Giấc Mộng Nam Kha》.

Có tài năng thì có lẽ đều sẽ có chút tính cách cổ quái. So với những người khác, sự "cổ quái" của Thương Vũ thật sự không đáng nhắc tới: Cậu yêu thích nhiều thể loại, từ rock and roll mạnh mẽ đến những bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi đều đã thử qua và cả hai phong cách hoàn toàn khác nhau này đều có thể được thể hiện tốt nhất trên sân khấu của cậu.

Nếu là nghệ sĩ khác, người đại diện có lẽ sẽ khuyên rằng không nên quá mạo hiểm, nên thử sức trong phạm vi an toàn và từ từ mang đến sự bất ngờ cho fans.

Nhưng với Thương Vũ thì khác.

Album 《 Giấc mộng Nam Kha 》 gồm mười hai bài hát, bài chủ đạo mang phong cách R&B, mười một bài còn lại có nhiều phong cách khác nhau. Nói một cách dễ nghe, đây là một bữa tiệc thịnh soạn đầy đủ món ăn. Nhưng nói khó nghe, đó là "loạn xạ", "không biết chừng mực".

Khi album được phát hành, tất cả người phụ trách và những người tham gia sản xuất đều nín thở chờ đợi, lo lắng theo dõi phản ứng trên internet. Họ có thể dẫn dắt fans và cư dân mạng, nhưng không thể trực tiếp truyền tải lời khen ngợi vào đầu người khác.

Có người hợp tác với Thương Vũ từng đùa rằng: "Nếu mười hai bài hát này được phát hành dưới các tài khoản khác nhau, có lẽ cả mười hai bài đều sẽ nổi tiếng. Nhưng khi bị nhét vào một album, thật sự là..."

Khiến người lo lắng.

Trong thời đại internet, album chia làm hai loại: bản vật lý và bản số.

Album vật lý ngoài đĩa CD, còn kèm theo nhiều vật phẩm khác như photobook, lịch, bưu thiếp,.... Một bộ hoàn chỉnh được đóng gói tinh tế khi mở bán giá trên trăm tệ, chủ yếu dành cho fans sưu tầm. Album kỹ thuật số thì phổ biến hơn, chỉ cần 12 tệ là có thể mở khóa toàn bộ nội dung. Trong ngày đầu tiên phát hành, bán được 1 triệu bản làm mọi người hoàn toàn yên tâm.

Ba tháng tiếp theo, khắp ngõ ngách đều có thể nghe thấy các bài hát trong album. Dù chỉ đi bộ bình thường trên đường, người bên cạnh cũng có thể đang nghêu ngao: "Tôi tưởng điều này có lẽ chỉ là giấc mộng Nam Kha."

Mọi người đều nói, nếu Thương Vũ sinh ra sớm vài năm vào thời kỳ hoàng kim của nền âm nhạc, thì danh hiệu "Thiên vương" hoàn toàn xứng đáng với cậu. Nhưng khi cậu xuất hiện trong thời kỳ suy thoái của nền âm nhạc, việc cậu đạt được thành công cũng là một may mắn khác.

Nói ngắn gọn. Tối nay, Thương Vũ lộ ra chút vẻ buồn rầu. Trước mặt là đĩa cơm chưa ăn hết. Nhìn biểu cảm của cậu, Quan Thành có thể nghĩ đến việc bạn trai mình rất muốn nói rằng: Từ tên bài hát đến lời ca, thậm chí là chọn bốn chữ này làm tên album, rõ ràng đều để thể hiện sự gặp gỡ và tình cảm hỗn loạn của mình, như một thông điệp cho bạn trai —— rõ ràng là một thành ngữ thường thấy, nhưng lúc này nếu bị người khác biết đến tên của người con gái tối qua, chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều tin đồn nhảm.

Hai năm trước, Thương Vũ đã thu hút sự chú ý của khán giả nhờ cuộc thi tìm kiếm tài năng quốc dân 《 Thần tượng ngày mai 》. Khi mới xuất hiện trên màn hình, cậu mặc áo thun và quần đùi bình thường, ôm một cây đàn guitar và hát bài hát tự sáng tác. Bài hát có tên khá ngây thơ là 《 Tiểu thành lộ 》. Lúc đó, khán giả không thể ngờ rằng, Thương Vũ sau này có thể mang lại cho họ nhiều "bất ngờ" đến vậy.

Cậu sinh ra ở một thị trấn nhỏ ven biển và chỉ trong hai năm, với một tốc độ không thể tưởng tượng đã đạt đến vị trí hiện tại. Chẳng trách mọi người nói đây là "Giấc mộng Nam Kha".

Khi nói với công chúng về nguồn cảm hứng sáng tác, Thương Vũ tự nhiên dùng cách giải thích này. Nhưng trong những lúc riêng tư, Thương Vũ từng nói với Quan Thành: "Anh Quan, đôi khi em cảm thấy, những sự việc lúc đó thật sự như một giấc mộng."

Lập tức, Quan Thành trấn an: "Đừng lo lắng, mọi người hiểu rõ mà."

Nghe xong lời này, Thương Vũ dường như vẫn còn chút lo lắng, nhưng chậm rãi nở một nụ cười. Cậu rất nghiêm túc hỏi Quan Thành: "Vậy anh Quan, anh có tin em không?"

Quan Thành bật cười, nói: "Tất nhiên là tin rồi."

Thương Vũ cũng cười theo.

Hiếm khi hai người gặp nhau, sau khi dọn chén đĩa vào máy rửa bát, họ đứng gần nhau, cuối cùng dán sát vào nhau.

Phía sau thắt lưng Quan Thành là mặt bàn đá cẩm thạch, có chút cộm không thoải mái. Nhưng rất nhanh, anh không còn để ý đến điều đó nữa. Bởi vì Thương Vũ bắt đầu hôn, những nụ hôn nhẹ nhàng, chặt chẽ từ trán xuống cơ thể. Giọng Thương Vũ trầm thấp và gợi cảm, gọi: "Anh Quan, anh Quan."

Quan Thành chỉ cảm thấy mỗi nụ hôn nhẹ của Thương Vũ như châm ngòi một ngọn lửa lan ra khắp người mình, thiêu đốt không còn sót lại gì.

Hôn một lát, Thương Vũ chuyển sang hôn nhẹ lên một bên mặt của Quan Thành, dừng lại ở vành tai. Khi nói, môi cậu lúc chạm lúc rời, tạo nên những tiếp xúc thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng. Giống như một chiếc lông vũ vô tình trêu chọc.

Quan Thành tim đập thình thịch như trống đánh.

Anh gần như nghĩ rằng Thương Vũ chuẩn bị làm chuyện đó ngay trong bếp. Dù nói là xa nhau ít lâu, nhưng thật ra hai người đã gần một tháng không gặp. Quan Thành bị công việc áp lực đến cạn kiệt sức lực, chưa từng được thư giãn. Thương Vũ — Tiểu Vũ trẻ hơn anh tám tuổi, có lẽ có cách để tự giải tỏa, nhưng dù sao cũng vẫn còn rất nhiều năng lượng.

Quan Thành bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có nên nói với Thương Vũ rằng các thứ đồ dùng đều ở trong ngăn kéo phòng ngủ. Dù bếp là một nơi không tồi, nhưng ít nhất cũng cần chuẩn bị đầy đủ đồ nghề.

Nhưng khi Thương Vũ lại gần anh, làm Quan Thành dao động, nghĩ rằng thỉnh thoảng thử một lần khác biệt cũng không có gì xấu.

Lúc này, Thương Vũ lại cười nhẹ và hỏi: "Anh Quan, anh có rượu không?"

Quan Thành mất một chút thời gian để hiểu ý của Thương Vũ.

Thương Vũ đã đứng dậy, một tay ôm eo Quan Thành, tay kia chống lên mặt bàn đá cẩm thạch. Cậu nhìn Quan Thành với ánh mắt sâu thẳm, như muốn hút Quan Thành vào trong đó.

Quan Thành thầm nghĩ: Thật sự là có chút không chống đỡ nổi.

Quan Thành hỏi: "Em có thể uống rượu à?" Làm ca sĩ, Thương Vũ luôn phải bảo vệ giọng nói.

Nghe anh nói vậy, Thương Vũ dường như cảm thấy vui vẻ. Cậu mỉm cười, hôn nhẹ lên khóe môi Quan Thành và nói: "Thỉnh thoảng uống một ít vẫn được ạ."

Quan Thành nhìn Thương Vũ, cậu lại cọ vào Quan Thành và nói: "Anh Quan, em cũng biết chừng mực mà."

Nghe đến đó, Quan Thành cuối cùng cũng đồng ý.

Quan Thành lấy rượu từ quầy bar mini trong nhà. Quan Thành đứng bên trong quầy bar, còn Thương Vũ ngồi bên ngoài, chống cằm nhìn xung quanh căn phòng.

Quan Thành có thói quen treo ảnh chụp ở khắp nơi. Khi Thương Vũ lần đầu tiên biết điều này, cậu cảm thấy Quan Thành thật sự lỗi thời và không thể không nghĩ rằng, với số lượng bất động sản của Quan Thành, anh có lẽ đã đóng góp rất lớn cho các xưởng khung ảnh. Nhưng trong rất nhiều tấm ảnh, Quan Thành rõ ràng thiên vị một số tấm nhất định.

Thứ nhất tất nhiên là những tấm chụp chung với gia đình.

Trước khi thật sự quen biết Quan Thành, Thương Vũ đã từng thấy một tin tức: Chủ tịch tập đoàn Thế Vinh cùng gia đình gặp tai nạn xe hơi, hai người chết một người bị thương. Lúc đó, đối với cậu, đó chỉ là một tin tức có thể thu hút sự chú ý trong năm giây. Trên thế giới có quá nhiều thảm kịch và khi đó, Thương Vũ vẫn là học sinh trung học, không có tâm trạng cũng như thời gian để cảm thương cho từng chuyện.

Cậu đạp xe đạp trên con đường ven biển của Ninh Thành vào buổi xế chiều, nhanh chóng bỏ qua tin tức đó trong đầu.

Sau khi đã quen biết và nhận thấy mối quan hệ sâu sắc hơn, Quan Thành đã chia sẻ với Thương Vũ một ít về quá khứ của mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Quan Thành đã trải qua giai đoạn khủng hoảng trong vài năm, nhưng rồi mọi chuyện dần trở nên tốt đẹp hơn.

Thương Vũ khi đó "ý thức việc tỏ tình" mà hỏi một câu, Quan Thành chỉ cười một chút, không nói gì thêm.

Thương Vũ nhún vai, cảm thấy đối phương đang trêu đùa mình và cậu kiên quyết không mắc bẫy.

Những bức ảnh khác thì rất đa dạng: Quan Thành khi 7-8 tuổi đang trượt băng, khi 10 mấy tuổi cầm huy chương và khi hơn 20 tuổi mặc quần áo màu mè nướng BBQ ở bãi biển.

Thương Vũ dừng lại ở bức ảnh BBQ, ngạc nhiên hỏi: "Anh Quan, bức ảnh BBQ đó có phải chụp ở bãi biển Kailua không?"

Thương Vũ nhìn thấy bức ảnh chụp bối cảnh một quán bar, cảm thấy quen mắt. Mặc dù 22 tuổi mới chính thức xuất hiện trước công chúng. Nhưng trước đó, vào năm 18 tuổi Thương Vũ đã thi đậu vào học viện âm nhạc nổi tiếng nhất trong nước. Khi lên đại học cơ hội rất nhiều. Trong năm nhất, cậu tranh thủ đảm nhận vai quần chúng trong MV của một ca sĩ nổi tiếng, vì thế đã cùng nhau bay ra nước ngoài.

Cụ thể là ở Hawaii, quán bar mà Thương Vũ cảm thấy quen mắt cũng từng xuất hiện trong MV.

Nghe Thương Vũ nói, Quan Thành dường như tạm dừng một chút rồi mới quay đầu nhìn cậu.

Khi trang trí, quầy bar này được thiết kế để tạo cảm giác thư giãn, thoải mái nên ánh đèn cũng mờ hơn so với những chỗ khác, mang theo một màu sắc kỳ dị, khiến Thương Vũ nghĩ đến cảnh mặt trời lặn trên bãi biển. Dĩ nhiên, còn có cả những cơn bão sau đó.

Thương Vũ cảm thán một lúc, đồng thời ánh mắt dừng lại trên người Quan Thành.

Quan Thành nhìn cậu một lát, rồi nói: "Đúng vậy."

Thương Vũ chớp mắt, cảm thấy lời nói của Quan Thành có gì đó ẩn ý, nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ chỉ là ảo giác.

Rượu vang đỏ được rót vào ly, hai người ngồi đối diện nhau qua quầy bar. Quan Thành lắng nghe Thương Vũ kể về lần quay MV đó: "... Vé máy bay khứ hồi mất hơn một vạn, may mà được trả lương, cuối cùng cũng không tệ. Khi MV phát hành, em phấn khích đến mức xem đi xem lại mấy chục lần chỉ để tìm mình. Nhưng rồi nhận ra vai quần chúng thật sự chỉ là vai quần chúng nhỏ nhoi. Lúc đó em nghĩ, nếu một ngày nào đó được hợp tác với thầy Tần thì thật tuyệt biết bao."

Quan Thành cười và nói: "Hiện tại xem như thực hiện mục tiêu rồi chứ?"

Đầu năm đó, trong một chương trình âm nhạc, Thương Vũ đã hợp tác một lần trên sân khấu với thiên vương nhạc pop Tần Đông. Bây giờ nghĩ lại, Quan Thành thực sự nhớ rõ lúc đó Thương Vũ rất vui, khi xào rau còn phải ngân nga một bài hát.

"Vâng!" Thương Vũ nói, "Em đã nói với thầy Tần về chuyện MV trước đây, ồ, lúc đó chị Vương còn giúp mua một cái hot search, gọi là 'Thương Vũ đu idol Tần Đông thành công', ha ha."

Chị Vương, tên đầy đủ là Vương Lộ Trân, là người đại diện vàng của Thế Vinh Entertainment phụ trách Thương Vũ.

Quan Thành nhìn Thương Vũ cười, lại thấy giọng Thương Vũ trầm xuống nhìn thẳng vào mình.

Chỉ uống rượu vang đỏ thì rất khó say, hơn nữa ban đầu bọn họ cũng không uống nhiều. Nhưng lúc này, Quan Thành lại cảm thấy mình như đang say.

Anh nghe Thương Vũ nói: "Anh Quan, đôi khi nghĩ lại em vẫn muốn cảm ơn anh."

Quan Thành cười nói: "Cảm ơn gì chứ?"

Theo anh, với mối quan hệ giữa mình và Thương Vũ nói "cảm ơn" là không cần thiết, hơn nữa còn có vẻ lạ lẫm.

Thương Vũ không nói gì. Cậu rướn người về phía trước, cách một quần bar và hôn Quan Thành.

Môi và răng mang theo ít hương vị nhạt nhẽo của rượu.

______________

Edit có lời muốn nói~
Thương Vũ nói chuyện ngọt ngào, đẹp trai, tề gia nội trợ hỏi sao Quan Thành không thoát được. 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro