Tập 1 phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm bạn học bên trái để
đổi chỗ ngồi là điều thứ nhất trực giác nói với tôi, mọi người trong lớp này
hẳn ai ai (ngoại trừ tôi) cũng đều rất muốn ngồi gần một công tử vừa có tiền
lại có sắc này

"Là...............là anh anh anh
anh anh anh!!!!!!!!!!!!" Bởi vì quá độ bất ngờ, nên tôi đã muốn nói năng lộn
xộn

Ko ngờ lại là hắn! Tên
biến thái lái xe ô tô Mông Thái Nhất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Đúng là ....................tôi tôi
tôi tôi tôi!!!!!"

Ô ô ô ô...............tôi đây đã
làm nên chuyện gì a? Tại sao lại có thể như vậy..............

"Ê! Ngẩn người!? Đùa
thật vui, haha!!" Hắn cư nhiên còn sờ sờ đâu tôi

"Đầu gỗ, bạn gái của cậu
ngây người, cậu xem.............Ngây người..........ngây người................."

Tiêu đời!! Không phải là
mộng, ô ô ô ô........hắn còn dám cùng Kim Ánh Minh nói rõ những lời này, tôi còn
thật sự hi vọng đây chỉ là giấc mơ. Đối với anh, tôi là bạn gái của hắn khi nào
a!?

"Được rồi, được rồi! Tất
cả mọi người quay về chỗ ngồi đi!" Thầy uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh

Các bạn học tựa hồ không
còn muốn làm rõ tình huông, líu ríu thảo luận , ánh mắt cũng không còn hướng về
bên này như trước.........................

Đúng rồi! hay là nói với
thầy cầu xin đổi chỗ ngồi đi! Trong đầu tôi chợt lóe ra 1 tia sáng, đột nhiên
trong lòng dấy lên một chút hi vọng!

"Ma Thu Thu , em có
chuyện gì sao?" Thấy thân thiết hỏi, cắt ngang suy nghĩ của tôi. Trời ạ! Tôi từ
lúc nào đã giơ tay a!

Trước ánh mắt thân thiết
của toàn bộ bạn học, tôi run rẩy đứng lên

"Em nhất quyết không
cùng hai người này ngồi cùng bàn!" .........Lời nói này chỉ là ảo tưởng của tôi.
Trong khi hiện thực lại là.........

"Em................" Lần đầu tiên
bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm làm tôi thật sợ hãi không biết nên nói
cái gì

"Thầy hiểu rồi.............."
Thầy tỏ vẻ hiểu ý "Ra cửa phòng học đi sang góc cuối bên phải là đến"

Góc cuối bên phải, không
phải là toi let sao? Trời ạ, tôi có thể nghe được tiếng cười của bạn học phát
ra xung quanh

"Em.....không phải............."
Tôi để lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nghiêng nghiêng ngả ngả , lảo đảo trở lại vị trí
ngồi mà vận mệnh đã an bài cho mình

Xoáy nước mãnh liệt
Bermunda Phần 1

Đúng là chán chết a!
Không ngờ lại cùng chuột học một lớp! Xem cô gặp rủi ro hắn không giúp, cô làm
bạn gái của hắn cũng thật thảm nha!Haha...

Giọng nói kiêu ngạo của
Mông Thái Nhất từ bên trái truyền qua

Hiện tại, tôi chỉ có thể
ảo tưởng trong đầu cho bản thân mình lập tức biến mất, cũng như mọi chuyện mới
vừa xảy ra ban nãy được loại bỏ hết. Nhưng mà đã quá chậm, tôi cảm giác được bên
phải đang truyền đến một trận sát khí đằng đằng

Vụng trộm liếc mắt một
cái, Mông Thái Nhất cũng đang trừng trừng ánh mắt đen thui nhìn chằm chằm Kim
Ánh Minh

Bắt đầu, bắt đầu rồi!
Tôi biết thể nào cũng như vậy!! Nhưng vấn đề là tôi làm sao bây giờ...........tôi
đang ngồi giữa bọn họ

Tôi run rẩy nằm lên bàn
học, dùng sách giáo khoa che khuất đầu, kinh hồn bạt vía quan sát tình hình
"cuộc chiến", chuẩn bị lựa chọn thời cơ thích hợp lập tức sẽ bỏ chạy trối chết

"E hèm...." Thấy chủ nhiệm
thân mến giả vờ ho khan, Mông Thái Nhất có lẽ cũng muốn duy trì tiếp "cuộc
chiến" đành không cam lòng rút về chỗ ngồi của mình. Kim Ánh Minh vẫn tỏ ra
dửng dưng giống như "cuộc chiến" không liên quan gì đến mình.............

Được cứu rồi! Tôi thở
dài một hơi, đầu mới ló ra từ quyển sách

"Các bạn học, hoan
nghênh mọi người đến lớp 153 của trung học Hayakawa. Đầu tiên cho tôi tự giới
thiệu, tôi họ Thẩm sẽ là chủ nhiệm lớp các em, sau này sẽ dạy các em môn Lịch
Sử. Kế tiếp, tôi muốn mỗi bạn học sẽ lên bục giảng ngắn gọn tự giới thiệu về
mình. Đầu tiên bắt đầu từ các em ở tổ 1!"

Vừa nghe đến tin dữ này,
đầu tôi chợt "ông" lên một tiếng. Còn nhớ rõ lúc còn học trung học, khi được
đứng trên bục giảng, tôi một câu cũng nói không ra tiếng chỉ biết khóc chạy
xuống, bây giờ thì làm sao đây? Lo lắng cho thân mình không thể khống chế run
rẩy, sắc mặt của tôi so với người chết chắc không khác biệt lắm...................

Trong lớp học sao tự
nhiên lại náo nhiệt hẳn lên? Tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện rằng đám nữ
sinh trong lớp đang sửa sang lại nhan sắc, một nhóm khác hưng phấn vỗ tay,
ngoài ra họ còn lấy ra sổ tay làm đẹp cùng di động để chụp ảnh.................

Một người, hai người, 3
người.................

Cái tên bên phải đang
nằm mơ kia, sao không thấy hắn phản ứng gì a! Hắn nên................

Những người tựa hồ so
với bản thân hắn còn kích động hơn, thì ra công tác chuẩn bị của đám nữ sinh
này đều là vì hắn a...............

"Hứ! Chuột chết! Công tử
bột! Thầy a, hắn là người gỗ không biết nói.................." Mông Thái Nhất trái ngược so
với đám người tích cực khác

Kim Ánh Minh vẫn đứng
dậy, ánh mắt mê mang đạt tiêu chuẩn không cần lên tiếng đã có được 3 tràng pháo
tay của mọi người

"Ách, chuyện này...........bạn
học, Kim Ánh Minh , em hẳn là nên cùng bạn học giới thiệu một chút" Thầy một
bên thân thiết nhắc nhở

"Kim Ánh Minh" Cúi
đầu............

Hử? Xong rồi, vậy thôi
sao? Chỉ đơn giản như vậy mà ở dưới lớp học cũng có thể điên cuồng như vậy
sao??

"Rất giỏi nha!"

"Đẹp trai quá đi mất!"

Nữ sinh trong lớp đều lộ
ra một bộ mặt vô cùng sùng bái, vô cùng hạnh phúc, ánh mắt của bọn họ đều đã
biến thành hình trái tim. Thật kinh khủng!

Tôi tựa lưng về phía
sau, mở to 2 mắt, vẻ mặt kinh hoảng, nhìn cảnh tượng "hoành tráng". Kim Ánh
Minh được khen nhưng hoàn toàn như không có phát hiện, vẫn trưng ra chiêu bài
vô biểu tình

"Thầy, em muốn trước
tiên tự giới thiệu!" Cái bàn bên trái bị một lực mạnh đẩy ra, Mông Thái Nhất
không đợi cho thầy giáo đáp ứng đã xông lên bục giảng

"Tôi là Mông Thái Nhất,
các bạn sau này nếu có ai dám đắc tội với tôi, tôi sẽ cho người đó chết thật
khó coi!"Thời điểm Mông Thái Nhất nói những lời này , hắn dụng tâm kín đáo liếc
nhìn sang Kim Ánh Minh

"Nhưng mà!" Mông Thái
Nhất khí phách ngút trời nói "Nếu như có ai dám tùy tiện đụng vào người trong
lớp học này, bọn họ cũng sẽ chết rất khó coi!"

Thầy Thẩm bị bộ dạng
ngang ngược của Mông Thái Nhất làm cho tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng nhưng
vẫn cố nén giận không phát tiết, còn tôi thì tự mình cầu nhiều phúc để né tránh
ánh mắt "chết vô cùng khó coi của hắn"...................

May mắn là Kim Ánh Minh
cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như trước đem ánh nhìn tập trung vào một chỗ................

Rất nhanh đã đến phiên
tôi, thình thịch thình thịch..............Tôi có cảm giác như tim mình đã nhảy ra khỏi
lồng ngực. Nhưng mà tôi vẫn đi nhanh lên bục giảng, bởi vì tôi rất muốn nhanh
chóng thoát khỏi hai cái bao thuốc nổ lớn kia

Lên bục giảng đối mặt với
30 ánh mắt, mặt đỏ nóng bừng, trong đầu tôi chỉ có trống rỗng và trống rỗng

"Đầu tiên nói cho mọi
người biết em tên gì đi!" Thầy Trầm thân thiết nhẹ nhàng nhắc nhở tôi

"Em.....em tên Ma Thu Thu!
Năm nay 16 tuổi! Sinh nhật ngày 10 tháng 10 , chòm sao Thiên Xứng! Nhà của em
ở......................"

Mỗi lần tôi căng thẳng
đều nói năng lộn xộn, hiện tại cũng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã đem mật mã
tiền gửi ngân hàng run sợ nói ra, thật may là thầy Trầm đã kịp thời chặn lại

"Cám ơn bạn học Ma Thu
Thu,xin mời trở về chỗ ngồi! Bạn học tiếp theo xin mời lên đây!" Thầy Trầm mỉm
cười nói

"Chờ một chút thầy, em
có thể hỏi một vấn đề?"

"Bạn học Mông, em có vấn
đề gì muốn hỏi?"

"Này! Tôi so với Kim Ánh
Minh đẹp trai hơn đúng không?"Câu hỏi của Mông Thái Nhất làm cho lớp học vừa
bình tĩnh sau lời giới thiệu của Kim Ánh Minh lại một lần nữa vỡ òa

Không phải chứ? Tên thần
kinh này, muốn đùa cũng không cần đem tôi thả xuống nước a!

Nói thật ra, Mông Thái
Nhất, người này mặc dù đầu óc có chút ngạo mạn, nhưng xét về diện mạo mà nói,
cũng đủ để dùng chữ "anh khí hơn người" để hình dung. Chẳng qua hắn sinh ra lại
không hợp thời điểm, ở niên đại này, diện mạo của Kim Ánh Minh lại có vẻ được
hoan nghênh hơn. Huống chi...............Kim Ánh Minh lại giống "người kia" như vậy. Sự
thật mặc dù là như thế, nhưng nếu tôi lấy tình hình thực tế ra mà nói, phỏng
chừng có khi sẽ bị chết thật thảm. Mông Thái Nhất ở trên bục giảng kinh khủng
như vậy, nói không chừng hắn sẽ khai đao giết một người để răn trăm người

Tôi nuốt nuốt nước
miếng, định hé miệng. đột nhiên cảm giác từ phía dưới đang chiếu lên những tia
nhìn lạnh lùng. Trời ạ, nữ sinh trong lớp đang dùng ánh mắt giết địch nhìn
miệng của tôi

"Nói mau a! Phải hay
không?!"

Mông Thái Nhất liên tục
truy vấn

"Tôi....tôi.....tôi............tôi
không biết a!! Tuy rằng tôi biết! Nhưng mà tôi không biết a!!"

Tôi càng căng thẳng, tư
duy càng rối loạn

"Sẻ con, cô đang nói cái
gì! Cái gì vừa biết lại không biết! Đến tôi cũng hồ đồ! Rốt cuộc là tôi đẹp
trai hơn hay Kim Ánh Minh đẹp trai hơn?"

Mông Thái Nhất bị tôi
nói nghe đến rối loạn, còn ánh mắt của Kim Ánh Minh cũng trở nên sắc bén

Ô ô ô ô.....Mông đại hiệp!
Kim lão gia!! Hai vị làm ơn giúp đỡ , buông tha cho con sẻ con này đi!!

"Sẻ con!! Cô đừng sợ bởi
vì làm bạn gái của đầu gỗ mà không dám nói! Có tôi ở đây, hắn không dám làm gì
đâu!"

"Tôi, tôi, tôi không
phải................" Tôi quýnh lên, nước mắt đã sắp trào

Mông Thái Nhất không
kiên nhẫn nằm dài trên bàn học, Kim Ánh Minh vẫn tiếp tục gặp biến không sợ hãi

Kì thật , lúc này tôi
đang có một cái ảo tưởng trong đầu muốn đem Mông Thái Nhất trói chặt vào cây
cột, sau đó đem rơm nhét vào miệng hắn, cuối cùng dùng tất thối của Ma Hạ Sinh
ngạt chết hắn

Ngày đầu tiên cuộc sống
trung học của tôi, cư nhiên lại là một màn khốn đốn nước mắt

Kéo thân thể mệt mỏi trở
về, vừa mở cửa ra, Ma Tích Xuân và Ma Hạ Xuân vốn ở phòng khách xem đĩa rất
nhanh đã trốn về phòng đánh rơi cả đồ ăn vặt đặt trên bàn

Vì muốn trốn tránh vụ
đánh cuộc học tiếng chó khi tôi thi đậu vào Hayakawa, nên tháng này bọn họ cư
xử đều rất dè dặt làm tôi thấy rất kì quái!

Còn lại ba mẹ vẻ mặt chờ
mong, đặc biệt nhiệt tình

"Sao rồi? Sao rồi? thầy
cô ở Hayakawa rất khác với trường bình thường phải không......" Mẹ mong chờ nhìn
tôi

"Con........." Làm sao tôi có
thể nói cho bọn họ nghe chuyện xảy ra hôm nay đây? Mẹ không phải vẫn thường nói
tôi không cần gây thêm phiền phúc sao? Chuyện hôm nay đối với mẹ.............

"Xem ra là mệt mỏi rồi,
ngày đầu tiên rất khó tránh có chút không quen, qua vài ngày thì sẽ tốt....."

"Đúng, đúng, không sao,
mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước................."

Ai! So sánh với lúc
trước, gia đình hiện tại thật là ấm áp a! Vì không phụ lòng kì vọng của ba mẹ,
xem ra tôi chỉ có thể cố gắng tiếp tục kiên trì.......

Sáng sớm ngày hôm sau,
tôi lấy xe của Ma Hạ Sinh đơn độc đi, quyết tâm học hành đến trường. Vào buổi
cơm chiều ngày hôm qua,sau khi tôi không cẩn thận nhắc tới câu chuyện gặp phải
sắc lang trên tàu điện , ba mẹ đã nhất trí đem "bảo vật" của Hạ Sinh cho tôi
dùng. Thật ra tôi chỉ hi vọng là không gặp phải Kim Ánh Minh, thì tự nhiên cũng
có thể giảm bớt 1 ít rắc rối

Ông chú ngày hôm qua bị
Mông Thái Nhất đụng phải hôm nay vẫn giữ vững cương vị của mình như cũ, bên
cạnh ông là một vài học sinh , tất cả đều mây đen phủ đầy đầu, cúi gằm mặt.
Haha.....xem ra là do không mang huy hiệu trường bị bắt được!

đi xe đạp , tôi đến đến
bãi đỗ. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, bãi đỗ xe không có người nào
(trường học của chúng tôi, học sinh đi ô tô rất nhiều), nhưng ở xa xa tôi đã
thấy được một bóng người rất quen thuộc đang dáo dác bận rộn việc gì đó

"A..................." Tôi nhận ra
cái bóng lén lút kia hô lên 1 tiếng

"Hư.............." Mông Thái
Nhất chạy nhanh lại bịt miệng tôi

"Không được nói cho Kim
Ánh Minh"

"Kim Ánh Minh?" Tôi kì
quái nhìn hắn, lại nhìn nhìn đến bánh xe không có hơi của chiếc ô tô bên cạnh,
không lẽ hắn cũng lái ô tô?

"Không xong rồi, tự
nhiên nói ra!" Hắn quả nhiên vẫn là một tên ngu ngốc

"Tóm lại cô không nói là
được rồi!"

"A..............đã biết................."

Mông Thái Nhất sau khi
cảnh cáo tôi xong, liền sải bước bỏ đi, tôi cũng đi theo vào phòng học

Ai! Tôi đúng là kẻ xấu
nhát gan! Nhìn nhìn cái tên không có biểu tình bên cạnh, tôi thật sự không rõ,
hắn đến trường như thế nào

"Ê! Sẻ con, cô ở trong
lớp lầm bầm cái gì a!" Cú đánh từ bên cạnh làm cho tôi choáng váng một hồi lâu

Mông Thái Nhất ngang
nhiên lấy sách đập đầu tôi!

"Tôi tôi...............không
phải..........tên sẻ con"

"Vậy cô tên gì? Ma Thu
Thu? vậy thà kêu sẻ con thì hơn, cô cũng vốn rất giống như chim sẻ, vừa nhìn
thấy mặt mày đã xám tro....................."

Hắn có vẻ như rất đắc ý
với sự thông minh của mình, hoàn toàn không để ý đến sự ngu ngốc của tôi

Cho tới giữa trưa, hai
người vẫn yên ổn vô sự, Mông Thái Nhất ngủ thẳng bốn tiết học xong mới ngáp lớn
một cái, tuyên bố hắn đã tỉnh lại

Kim Ánh Minh vẫn thực im
lặng, ngay cả lúc hết tiết cũng không động đậy, có khi đang nghe giảng, có khi
đang tự hỏi, học sinh ngoan đạt tiêu chuẩn như hắn hấp dẫn không ít ánh mắt của
nữ sinh................

Tôi nhẹ nhang thở ra,
liền cảm thấy tay trái của mình bị người lôi kéo , ngũ quan của tôi bắt đầu
nhanh thành một đoàn, vờ như không biết, vờ như không biết

"Sẻ con, cô muốn chết a!
nhanh chút................."

Mông Thái Nhất cười
giang đưa một tờ giấy cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt kì quái

Trên tờ giấy vẻ một con
chuột lớn đang cau mày tự hỏi, bên cạnh còn có chú thích, viết là "Kim Ánh
Minh"

Tuy rằng tranh này hoàn
toàn không có giá trị nghệ thuật gì đáng nói, nhưng mà, cảm giác nếu so sánh
với Kim Ánh Minh cũng có vài phần rất giống, tôi nhịn không được phì cười một
tiếng

"Quăng qua cho hắn,
nhanh chút!" Mông Thái Nhất vừa chỉ huy tôi, vừa giơ tay cảnh cáo nếu như tôi
không nghe lời

Kim Ánh Minh bị tiếng
cười của Mông Thái Nhất đánh thức, hắn ngước cái đầu cao quý lên, tôi vội vàng
đem tờ giấy mà Mông Thái Nhất uy quyền bắt ép đưa qua...........

Kim Ánh Minh cau mày một
chút, nhưng không có phản ứng gì, hắn chỉ lấy bút vẽ lên tờ giấy một bức hình

"Tiểu Ma Tước, nhìn xem
hắn vẽ cái gì? Nhanh lấy qua đây, nhanh lên, nhìn xem hắn vẽ cái gì.................." Mông
Thái Nhất cơ hồ đã quên đây là lớp học muốn nhảy dựng lên

Nếu tôi có chọn lựa, tôi
tuyệt đối không muốn làm người đưa tin cho 2 người bọn họ, nhưng mà nắm tay của
Mông Thái Nhất đã không cho tôi có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nơm nớp vươn tay
lấy tờ giấy

Kim Ánh Minh vẽ lên tờ
giấy môt cũ hành, bên cạnh cũng có chú thích là : Mông Thái Nhất

Tôi đã ngửi được mùi
thuốc súng nên quả thật rất muốn trốn xuống dưới bàn tị nạn

Sự thật đã chứng minh
rằng giác quan thứ sáu của tôi là thật sự linh nghiệm , Kim Ánh Minh và Mông
Thái Nhất trong lúc đó đã bùng nổ ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ

Mông Thái Nhất vẻ lên tờ
giấy đủ loại động vật kì quái, hơn nữa còn để lại lời bình độc ác, còn cái người
số khổ như tôi chỉ có thể thừa dịp thầy không để ý, giúp hắn đưa tờ giấy đi,
nhưng mà "đi đêm có ngày gặp ma" , tôi vẫn bị thầy phát hiện

"Ma Thu Thu! Em có ngồi
yên không!?"

Thầy Lý tức giận đem
sách giáo khoa từ trên giảng đường quăng xuống , lớn tiếng răng dậy. Thầy Lý
vốn đã tức đám học sinh ngủ gật trên lớp , tình huống hiện tại coi như là cơ
hội để hắn phát tiết

Toàn bộ bạn học trong
lớp đều quay đầu nhìn tôi, coi tôi như tội nhân thiên cổ

Tôi thật sự rất oan
a...................

"Ma Thu Thu!! Em đứng
lên cho tôi!!"

Mặt của tôi hồng hồng,
mông rời khỏi chỗ ngồi

"Đi ra ngoài lớp học
đừng!"

Ánh mắt cười nhạo của
các học sinh khác khiến tôi không thở nỗi, tôi đang chuẩn bị thành thành thật
thật đi ra khỏi lớp thì đột nhiên Mông Thái Nhất cũng đứng lên, lớn tiếng nói:

"Đừng trách cô ấy, là em
kêu cô ta chuyền giấy!"

Mông Thái Nhất? Dĩ nhiên
là Mông Thái Nhất?! Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận!! Kim Ánh Minh hiển
nhiên cũng không dám tin, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanh
đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng

"Vậy thì hai người lập
tức rời khỏi lớp cho tôi!"

Mông Thái Nhất tỏ vẻ
dửng dung, hai tay đút vào túi quần, coi chính mình như một anh hùng, hiên
ngang ra khỏi phòng học. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật giống như đàn em của
hắn, lục tục theo sau đi ra ngoài

"Kim Ánh Minh là đồ cặn
bã! Chuyện mình làm hiển nhiên lại không dám thừa nhận!" Mông Thái Nhất dựa
lưng vào góc tường hung hăng nói

"Anh...........tại sao lại
thừa nhận?" Tôi tò mò nhìn vẻ mặt thoải mái của Mông Thái Nhất, nhưng lại quên
mất sợ hãi đã mở miệng

"Tôi là anh hùng hào
kiệt a!" Mông Thái Nhất đương nhiên nói, vì muốn tăng thêm tính thuyết phục hắn
còn thòng thêm một câu "So với cái tên chuột chết Kim Ánh Minh kia thì hoàn
toàn khác biệt! Hừ hừ.....tên kia đúng là không phải người, bạn gái của hắn cũng
không biết bảo vệ"

"Tôi tôi.........tôi không
phải."

"Tôi tôi............." Mông Thái
Nhất có ý xấu bắt chước lại giọng điệu cà lăm của tôi "Cái tên Trần Thế Mỹ kia
khẳng định là đã chấm Tử Lôi của tôi nên cố ý lạnh lùng với cô, Yên tâm, tôi
nhất định sẽ đem Tử Lôi của tôi cướp về"

Tôi không hiểu sai chứ?
Tên xấu xa này nói hình như có chút muốn an ủi tôi thì phải. Nhưng vấn đề
là............tôi từ khi nào đã làm bạn gái của Kim Ánh Minh a!

Tuy rằng tôi còn cảm
thấy hắn là một quái nhân, nhưng mà xem ra tôi phải đối với hắn kính trọng vài
phần. Sau tôi lại phát hiện một định luật, chỉ cần là "heo" thì tuyệt đối không
được đụng vào

Vũng vàng trải qua một
ngày vất vả, tôi sớm đi vào bãi đỗ xe, hi vọng có thể rời khỏi nơi đây sớm một
chút

"[k]hốn [k]iếp!! Ai!! Ai
không muốn sống!!!"

Xe vẫn còn đỗ ở cổng,
tôi chợt nghe thấy tiếng Mông Thái Nhất la to. Tôi cùng các bạn học khác cố
gắng vượt qua hắn, tránh để bị vạ lây

"Lốp xe của tôi đâu? !!
Ai trộm?!!!!"

Mông Thái Nhất chỉ vào
một chiếc xe không có lốp nổi trận lôi dình. Ông trời phù hộ, Kim Ánh Minh trăm
ngàn lần đừng xuất hiện

A, trời ạ..........chỉ thấy
Kim Ánh Minh đang nhẹ nhàng đi tới, ngồi vào chiếc xe của mình, ung dung đi xa,
hoàn toàn không có chú ý đến mùi thuốc súng trên xe

Hả? Thật lạ, tại sao lốp
xe của hắn một chút hỏng hóc cũng không có

"Kim Ánh Minh! Đồ chuột
chết! Mau trở về cho tôi!! Có phải cậu trộm lốp xe của tôi!!?"

Đương nhiên Kim Ánh Minh
cũng không quay đầu lại, hắn biến mất ở cửa bãi đổ. Tôi cũng mau đi thôi, nhưng
ổ khóa cứng đầu như muốn cùng tôi đối nghịch khiến tôi vặn cả nửa ngày trời
không xong

"Sẻ con, đưa xe ô tô của
cô cho tôi, tôi đi tìm tên kia nói chuyện phải trái!"

"A........................." Xong rồi,
tất cả đã quá muộn

"Như thế nào? Cô có ý
kiến?" Ánh mắt ác độc của Mông Thái Nhất đảo qua tôi, tôi đành miễn cưỡng đem
lời nói nuốt xuống, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn

Không thể nào? Hôm nay
tôi ko đem theo tiền đi học, chết tiệt tổ hợp "Thái Kim" (*ý chỉ Mông Thái Nhất
và Kim Ánh Minh), so với "Thái Quân" (*chỉ một mình Mông Thái Nhất) còn
dày vò người hơn!

Trần Thế Mỹ: Tân khoa
Trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyên
cùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con là
Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chính
là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhận
vợ con và sai người đuổi đi. Oán hận người chồng bội bạc, nàng đến kêu oan nơi
Khai Phong Phủ, nhờ Bao Đại nhân phán xét. Bao Công biết rằng Phò mã bỏ vợ con
cưới công chúa là phạm tội khi quân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên cùng 2 đứa con
không nơi nương tựa, nên có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần Thế
Mỹ lại cho người giết hại 3 mẹ con, may được tên sát thủ rủ lòng thương tha
chết. Bao Đại nhân rất tức giận bày kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường Khai
Phong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của Công chúa và Thái hậu sau lưng
nên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và Công
chúa tới đòi người.

"Loạt xoạt...loạt xoạt"

Tiếng giấy chói tai theo
màng nhĩ không ngừng truyền tới, ngày hôm qua qua đi để rồi từng giờ hôm nay
trôi qua thân thể tôi càng thêm cứng ngắc

Tuy là không biết ai đã
làm chuyện tốt đem lốp xe của Kim Ánh Minh với Mông Thái Nhất đổi đi nhưng mà
Mông Thái Nhất lại một mực khăng khăng đem mọi tội lỗi đỗ vào đầu Kim Ánh Minh.
Hiện tại hắn tựa như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, "móng vuốt" ko
ngừng cào cào trên giấy phát ra âm thanh "Loạt xoat, loạt xoạt" . Mà điều không
may cho tôi là tôi lại ngồi giữa con mồi của hắn

An toàn là trên hết! An
toàn là trên hết! Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra , để cho tôi an ổn sinh
sống tôi sẽ đồng ý mất vài cân mỡ a

Nhưng mà nếu như mọi
chuyện được như tôi mong muốn thì tên tôi đã không gọi là Ma Thu Thu mà chuyển
sang tên Phượng Hoàng rồi . Đến tiết ba môn Ngữ Văn, cơ hội của Mông Thái Nhất
rốt cuộc cũng đã đến

Kim Ánh Minh được thầy
gọi lên đọc bài

"Ê! Ê! Sẻ con! " Tuy
rằng tôi rất muốn xem nhẹ lời nói của hắn, nhưng mà càng lúc âm thanh của hắn
lại càng lớn khiến tôi không thể không nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn

"Cho cô này!"

Mông Thái Nhất thần thần
bí bí đưa cho tôi một cái bao, tôi vừa mở ra đã thấy qua một khối kẹo cao su đã
được ăn qua rồi

"Đây là.................."

"đặt ở chỗ đó!" Mông
Thái Nhất chỉ vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh

Trời ạ! Lại nữa rồi!
Mông đại gia, Mông hoàng đế, ngài không thể buông tha cho tôi được sao? Cho tôi
chừng 2 ngày Thái Bình sinh sống ngài sẽ chết a!

Nhưng mà suy nghĩ vẫn là
suy nghĩ, tôi cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước cái khí thế "thuận ta
thì sống, nghịch ta thì chết" của Mông Thái Nhất, tôi run rẩy đem kẹo cao su
đặt vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh

.............................

"Được! Bạn học Kim Ánh
Minh đọc bài vô cùng tốt! Mời ngồi!" Thầy Ngữ Văn nịnh nọt nói

Làm ơn, làm ơn! Kim lão
gia, ngài cúi đầu nhìn một cái đi a! Nội tâm của tôi cầu nguyện trăm ngàn vạn
lần, trước toàn bộ ánh mắt hình trái tim đang nhìn chằm chằm của tất cả nữ sinh
trong lớp, siêu cấp Lãnh Diện Vương, tuyệt thế đại hotboy ...................Kim Ánh Minh
vẫn không khách khí ngồi xuống tảng kẹo cao su lớn mà Mông Thái Nhất vừa sản
xuất!!

Tôi sợ tới mức phải
nhanh chóng nhắm mắt lại. Hử? Không tiếng động nào? Sao lại thế này?? Tôi lén
lút mở to mắt

Mong Thái Nhất cả người
gục xuống bàn, cười đến nghiêng phải ngã trái, mà Kim Ánh Minh bên phải cơ hồ
lại không có biểu tình gì , nhìn lại chỉ hơi hơi đỏ mặt.....................

Xong rồi, xong rồi, tôi
co rút lại trên bàn học chờ "Kim toàn phong" (*toàn phong: cơn bão) bộc phát

A? Hắn đang làm cái gì?
Hắn bị vậy nhưng mặt chỉ hơi ửng hồng.................

Kim Ánh Minh cởi áo
khoác ngoài buộc ngang hông mình, sau đó đứng lên "Tôi muốn ra ngoài"

"Được! Được! Đi đường
cần thận a!" Thầy hiển nhiên ngay cả lý do hỏi cũng không hỏi

"Oa, tạo hình rất đẹp
trai a!" "Da của hắn thật trắng!" Kim Ánh Minh mang theo một chuỗi tiếng ca
ngợi của nữ sinh ra khỏi phòng học

"Đầu heo này! Tôi muốn
chém cậu!" "Mông núi lửa" bên trái nhìn tình hình có biến, lập tức đứng lên chỉ
vào bóng lưng Kim Ánh Minh rống to

Ngay tại tiết Ngữ Văn
trò khôi hài của Mông Thái Nhất cũng chấm dứt mà Kim Ánh Minh nguyên cả một
tiết học cũng không trở về. Tôi rất tự giác nhân lúc ra chơi đem bảng điểm danh
chuyển đi

Ai ở bên kia? Phòng học
vốn không có bóng người thế nào lại có bóng người lay động

Kim Ánh Minh, tôi giật
mình nhìn sang bên cạnh , không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn trở về
khi nào? Tại sao lại đứng ở chỗ ngồi của Mông Thái Nhất

Kim Ánh Minh thản nhiên
nhìn tôi liếc mắt 1 cái, sau đó mới thong thả chậm rãi trở về vị trí của mình.
Tôi còn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra

Mọi người đều đã lục tục
trở về lớp. Nhưng mà tôi có dự cảm rất rõ: bão táp lập tức sẽ trở lại..................

"Ê, Sẻ con, cô ngẩn
người cũng không nên cản đường cản lối a!" Mông Thái Nhất khoan thai đến muộn
không khách khí thưởng tôi một cái vỗ đầu

"A...............ha
ha...............a.............."

"Cô ngẩn người a!"

Tôi lén lút nhìn Kim Ánh
Minh một cái, hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống bàn
ngủ gật. Hi vọng không có việc gì, haha, sao tôi vẫn có cảm giác như đây là sự
yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão táp?

"Tôi thấy cô thật khờ!
Quên đi! Tôi ngủ tiếp! Hôm nay buồn ngủ thế nào ấy" Mông Thái Nhất duỗi
lưng thật lâu vẻ mệt mỏi

"A.................................."

Tiếng kêu tê tâm liệt
phổi của Mông Thái Nhất thảm thiết truyền vào tai tôi

"Tên [k]hốn nào đã
làm?!!!!"

Mông Thái Nhất từ trên
mông nhổ xuống mấy cái đinh mũ, có lẽ là rất đau, mặt hắn toàn bộ chuyển hồng,
trên khóe mắt còn rướm lại mấy giọt nước mắt

"Tên [k]hốn nào đã
làm!!! Ra đây cho tôi!!!"

Mông Thái Nhất gần như
tức điên. Toàn bộ bạn học trong lớp không ai dám thở lớn tiếng

"Rốt cuộc là ai?!!!! Nếu
không ra đây , tôi sẽ khiến cho hắn chết thật khó coi!!!"

Tôi cơ hồ muốn tìm một
cái hang động để núp, tôi không biết, cái gì cũng không biết..............

"Ma Thu Thu! Là ai??"
Mông Thái Nhất hung hung hăng hăng nhắm vào đầu tôi cho một chưởng. Thật may,
đầu tôi còn giấu sau quyển sách, sách giúp tôi chắn đi một nữa lực của hắn
nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng

"Không biết..........không
biết...................."

Tôi lại bắt đầu nói năng
lộn xộn

"Không biết?!!!" Mông
Thái Nhất nổi trận lôi đình, mắt thấy sẽ phải nhận thêm một chưởng thứ hai ,
tôi lắp bắp nói

"Vừa rồi............vừa
rồi............." Tôi đột nhiên nghĩ đến ngay cả mình cũng chưa từng nhìn thấy không
phải sao? Tôi không nên khơi gợi lại sóng gió a "Vừa rồi........ cái gì tôi cũng
chưa từng nhìn qua"

"Kim Ánh Minh?! Là cậu
phải không?" Mông Thái Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, tay dừng lại ở không
trung. Phù.........mạng nhỏ của tôi xem như được bảo vệ

Hắn buông tay tôi ra,
ánh mắt hung thần ác sát trừng trừng nhìn vào Kim Ánh Minh đang ung dung tự tại
ngồi ở ghế

"Chuột chết! Làm cậu làm
sao?!"

Kim Ánh Minh nhưng trước
vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sau đó lại thản nhiên mỉm cười, mỉm
cười

"Mẹ nó! Tôi muốn giết
cậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Mông Thái Nhất vừa nói
xong liền hướng về Kim Ánh Minh đánh tới

Vào thời điểm cấp bách
đó, khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống, Mông Thái Nhất đã bị thầy
giám thị hung hăng nhắc nhở, hẳn là đã có nữ sinh biết "thương hương tiết ngọc"
kịp thời mật báo. Cùng với giọng thét như heo chọc tiết của Mông Thái Nhất,
phòng học rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro