c38.2- 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38.2 : Kẻ ác bám lấy

Editor: Vulacxuyenha

Beta: Run_man


Nghiêm Trạm Thanh đưa Sanh Tiêu đi ăn tối, trải qua những lần tan hợp không vui trước đó, hắn không hề có những đòi hỏi quá đáng nào, thỉnht hoảng chỉ ôm, hôn nhẹ lên má cô mà thôi. Khi hắn đưa Sanh Tiêu về trường thì trời đã tối, hai người lưu luyến chia tay ngoài cửa ký túc xá, cô nhìn theo bóng xe Nghiêm Trạm Thanh đằng xa mới quay lên lầu.

Đi vài bước, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Cô rất nhạy cảm, bỗng nhiên nhớ tới lần trước cũng gặp phải tình huống này với Duật Tôn, cô xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, bên eo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy, ném cô vào trong chiếc xe thể thao xa hoa.

“ Mạch Sanh Tiêu, gặp tôi, em không thấy vui vẻ sao ?” Cánh môi mỏng của y khẽ cong lên, nụ cười khinh miệt nhìn khuôn mặt cô vì bất ngờ mà sợ hãi.

“Anh....anh...sao lại ở đây ?”

“Đừng nhìn tôi như  nhìn thấy cọp thế, tôi cho em biết, em càng sợ hãi tôi càng vui vẻ, thế nào? Đã quên tôi?” Duật Tôn khởi động xe, Sanh tiêu thấy thế vội vàng kéo tay y ra. “Anh muốn làm gì ? Mang tôi đi đâu ?”

“Hai tháng tôi không chạm vào em rồi.” Y tỏ vẻ chăm chú lái xe, tay phải kéo bàn tay nhỏ của Sanh Tiêu, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay cô. Sanh Tiêu không phải không hiểu những lời y nói.“Tôi nghĩ anh không còn cơ hội đó nữa rồi, ba tháng chưa hết nhưng bây giờ tôi nói rõ cho anh biết, Duật Tôn, anh thua rồi.”

Cô nói rất chắc chắn, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cất cao giọng.

Cả đời Duật Tôn, chưa từng có ai dám hét vào mặt y nói y thua rồi. Y dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, năm ngón tay bị ép vào, Sanh Tiêu có cảm giác xương cốt như gãy vụn vậy.

“ Tôi cho cô biết, đừng có nhắc đến ba tháng gì nữa, mẹ nó, vô dụng.”
“Đó là lời hứa của anh.”

“Hừ, lời hứa của đàn ông khi trên giường mà cô cũng tin?” Duật Tôn sau khi thốt ra những lời đó, nụ cười lạnh lẽo không ngừng nở rộ trên khóe môi. “Ở trên giường tôi cũng nói muốn giết cô, cô đã chết chưa ?”

Mạch Sanh Tiêu giận giữ đến nỗi cánh môi run rẩy, không cất nổi nên lời, chỉ còn cách nuốt từng ngụm từng ngụm khí xuống.

“Đêm nay nhất định cô phải ngủ với tôi.”

“Anh đừng có mơ.” Sanh Tiêu dứt lời liền không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay y, y chỉ dùng một tay để bắt hai bàn tay không an phận của cô, giẫm mạnh chân ga, cho đến khi dừng lại trước một khách sạn cách trường cô không xa.

Mạch Sanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu y muốn làm gì.

Cô sống chết bám chặt lấy cửa xe, y nắm chặt lấy cổ tay cô dùng sức kéo ra ngoài. Cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện vết bầm xanh tím đáng sợ, chết cũng không buông tay, vì cô biết rằng một khi thỏa hiệp thì có nghĩa là gì.

“Duật thiếu, anh buông tha cho tôi đi được không ?”Cô không ngừng cầu xin, thanh âm khản đặc nức nở.

Một tay y ôm chặt eo cô, một tay dùng sức gỡ tay bên kia của cô ra, rất nhanh đã mang cô vào khách sạn.


Y lấy ví ra, tiền vung ra tung tóe trên mặt bàn “Tôi lấy phòng tốt nhất.”

Lễ tân do dự nhìn sắc mặt hai người, không hiểu đây là sự tình gì ?

Sanh Tiêu giãy dụa trong lòng y, mái tóc dài rối bù, khuôn mặt trắng nõn gần như  trong suốt, ánh mắt nhìn thẳng vào lễ tân khách sạn, thân thể không ngừng nhoài ra “Cứu tôi với, cứu tôi...”

Lễ tân nghe xong, tay phải run lên, nhưng cũng không biết phải xử lý ra sao.

Duật Tôn nhìn ra vẻ băn khoăn của đối phương, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày cau chặt lại “Nhìn cái gì, nhanh lên!”

Sanh Tiêu cố chấp bám chặt lấy bàn “Giúp tôi báo cảnh sát với,anh ta muốn cưỡng hiếp tôi...”

“Cô câm miệng cho tôi!” Duật Tôn dùng bàn tay to lớn che miệng cô lại, thân thể căng cứng bó chặt trong bộ âu phục đắt tiền. “Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi có chút mâu thuẫn, phiền cô nhanh lên cho.”

“À vâng, được ạ.”Nhân viên khách sạn cũng không muốn tiếp tay cho loại người xấu, hơn nữa còn là cưỡng hiếp trong khách sạn, cô lễ tân xem chứng minh thư rất kỹ rồi mới giao chìa khóa.


Đã lấy được chìa khóa phòng, Duật Tôn vẫn che miệng cô, lôi cô về phía thang máy.

Trong không gian chật chội, Mạch sanh Tiêu chỉ cảm thấy hô hấp của mình tựa như bị rút sạch, trái ngược lại với thần thái nhàn nhã của y. Duật Tôn hơi nghiêng người, hai tay như gọng kìm giam chặt cô vào ngực. Y hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo tựa băng dán vào mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn, in vài dấu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

“ Ưm, ư” Mạch Sanh Tiêu giãy dụa, y hơi ngẩng dầu lên, một tay chỉ vào cameras trong thang máy “ Phối hợp với tôi một chút, nếu không...”

Nửa câu nói sau y nuốt lại ở cổ, Sanh Tiêu biết y là người đã nói là làm, lòng cô không khỏi lo lắng, cô không thể đánh lại y. Cô và Nghiêm Trạm Thanh vất vả lắm mới đến được bước này, nếu như, cô lại lên giường với Duật Tôn lần nữa, thì hạnh phúc của cô liệu có còn tồn tại ?

Ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô thêm lần nữa?

Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Duật Tôn, đầu tiên là nóng rực, sau rồi lại biến lạnh như băng.

“Đừng khóc, lần này tôi sẽ không làm đau em, sẽ khiến em thật sự hưởng thụ được sung sướng.” Y biết vì sao cô khóc, bên tai cô nỉ non cưng nựng.

Mạch Sanh Tiêu bị che miệng, trong cổ nghẹn ngào gần như con thú bị thương phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, hai tay liều chết kéo Duật Tôn ra, thấy vậy y bèn che hết mặt cô.

Thang máy mở ra.

Sanh Tiêu tuyệt vọng nghĩ thầm, Trạm Thanh, anh ở đâu ?

“Phiền chết đi được.”Duật Tôn nghe tiếng khóc của cô, phiền não mở cửa rồi kéo mạnh cô vào. Mạch Sanh Tiêu khó thở, khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt. Cô nghĩ, cứ như vậy mà chết đi, chắc cũng chỉ mất vài phút.

Duật Tôn mở của phòng, dùng sức ném cô lên giường.

Cô há mồm thở dốc, nhất thời không hô hấp được, lại ho khan liên hồi.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, những vệt nước mắt vẫn chưa kịp khô trộn lẫn với mồ hôi.Duật Tôn chậm rãi cởi âu phục, tháo cà vạt, nhàn nhã cởi từng nút áo sơ mi.

Hết chương 38.

Chương 39: Vật lộn

Editor: Vitbauxinh_cp87



Mắt Mạch Sanh Tiêu lộ ra sợ hãi, cô cầm lấy chiếc gối trên giường hướng người y mà ném, liền đập vào mấy thứ xung quanh nhưng lại không ném trúng y.

" Nếu anh vĩnh viễn không xuất hiện thì thật tốt!"

" Đây là em đang nguyền rủa tôi chết đi sao?" Duật Tôn đi đến trước giường, một tay kéo chân Sanh Tiêu đến trước mặt," Nếu tôi quả thực sắp chết thì cũng nhất định lôi kéo em chết cùng! ."

" Duật Tôn, tôi nợ anh cái gì mà anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy?" Sanh Tiêu đưa chân đá y, bị y nhanh tay nắm lấy," Nếu ngay từ đầu anh không có ý định buông tha cho tôi thì cũng đừng giao hẹn như vậy, anh cho tôi hi vọng, lại muốn để cho tôi tuyệt vọng, anh cảm thấy như vậy rất vui vẻ phải không?"

" Thật thú vị, tôi chính là muôn đùa chết em đấy!" Duật Tôn xoay người, ôm eo Sanh Tiêu, đem cô đến đầu giường, cả người y tuỳ ý đặt trên người cô, Sanh Tiêu dĩ nhiên không chịu, ra sức đẩy hắn.

Cô biết rõ, cô phải giữ mình.

Trước kia khi đi theo Duật Tôn, dù lần đầu tiên hay lần thứ mười thì cũng chẳng khác gì nhau, nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần cô cho Duật Tôn một lần thôi, cô thật sự sẽ không còn mặt mũi đi gặp nghiêm Trạm Thanh.

Mà ý nghĩ Duật Tôn lúc này, cũng giống như cô. Y đêm nay phải ngủ với Mạch Sanh Tiêu, thì cô mới hết hi vọng.

Một bên, cố tình, một bên, cực lực không theo.

Giường lớn diễn biến thành chiến trường, Duật Tôn không nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu vùng dậy mạnh mẽ như vậy, y thử mấy lần đều không bắt được tay của cô," Mẹ kiếp, em thật lòng muốn nếm mùi vị đau khổ phải không?"

Y tức giận, cô càng là muốn giữ, y lại càng là muốn bằng được," Chẳng phải là làm lần đầu tiên? Trước kia làm còn ít sao? Em còn giả bộ cái gì."

" Hiện tại với trước kia không giống nhau, anh buông ra!"

" Không giống thế nào chứ? Tôi biết rõ Nghiêm Trạm Thanh không có chạm vào em, biết tại sao không? Hắn chê em bẩn, Mạch Sanh Tiêu, em chính là đã vấy bẩn......"

Động tác trên bàn tay nhỏ bé của cô khựng lại, Duật Tôn vừa muốn tiến lên, đã thấy đáy mắt cô trở lên kiên quyết," Anh còn dám chê tôi bẩn!" Y bề bộn muốn đứng dậy, nhưng vẫn là bị cô vung bàn tay nhỏ bé đánh tới mặt y, không thật đâu, nhưng thanh âm thanh thúy.

" Em dám đánh tôi ư?" Đây không phải lần đầu tiên y bị mạch Sanh Tiêu đánh!

Duật tôn chứng kiến bộ dáng cô giương nanh múa vuốt thật không thể so sánh với lúc bình thường, Sanh Tiêu thừa dịp y không sẵn sàng, nghiêng mặt qua cắn bàn tay của y, Duật Tôn cau mày, cô dùng hết sức mà cắn, y bị đau kêu lên một tiếng, âm thanh có phần lạnh lùng.

" Buông ra!"

Sanh Tiêu chỉ là lại dùng sức cắn, miệng cũng đã nếm đến mùi máu tươi.

Duật Tôn đơn giản chống chân trên lưng Sanh Tiêu, tay kia bóp cằm cô, dùng sức mà áp chế. Cô chỉ cảm thấy cằm dưới đều như bị y bóp nát, đau quá không thể không buông miệng ra.

Lúc này, điện thoại đặt ở bên cạnh y vang lên, y một tay giữ hai tay Sanh Tiêu cài cùng một chỗ, lấy điện thoại," A lô?"

" Duật thiếu, chúng tôi đang ở Cám Dỗ, đến chơi đi......"

" Không rảnh, tôi đang có bạn!" Nói xong, đưa điện thoại di động nhét vào bên cạnh.

Sanh Tiêu mệt mỏi một cái kính thở, bộ ngực bởi vì kịch liệt hô hấp mà phập phồng, y thấy thế, khóe miệng nhếch một tia cười xấu xa, hai tay của y nắm lấy nơi đẫy đà của Sanh Tiêu," Em đang muốn câu dẫn tôi sao?"

" Anh im miệng!" hai tay Mạch Sanh Tiêu mới được tự do lại lần nữa vung lên.

Nhưng lần này cô không thành công, Duật Tôn nắm tay của cô, nét mặt kiêu ngạo thường thấy đã thay bằng vẻ mặt nham hiểm lạnh lẽo, y tới gần Sanh Tiêu, cánh mũi cơ hồ ghé sát vào tai cô," Tôi cảnh cáo em, lại động tay động chân với tôi, có tin hay không tôi sẽ phế tay em?" 

Sanh Tiêu thở gấp, không dám giãy dụa, Duật Tôn xoay mình đứng dậy, hai tay rất nhanh giật hàng khoá kéo bên hông cô, nhấc eo cô, thuận tay liền cởi bỏ quần Jean của cô.

Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy phía dưới chợt mát lạnh, khi cô kịp nhận ra thì quần đã bị y ném trên màn hình led TV.
Cô ngơ ngẩn, tiện đà lại muốn giãy dụa.

Không tốn một phút đồng hồ Duật Tôn đã giữ lấy hai tay cô để cô không kịp làm ầm ỹ, Mạch Sanh Tiêu dường như thật sự không còn một chút khí lực, chỉ còn biết thở hổn hển.

Duật Tôn bỏ tay ra, Sanh Tiêu lúc này, dĩ nhiên là mặc y muốn làm gì thì làm.

Sanh Tiêu vô lực nhìn y đang nằm trên người cô, ngón trỏ của y rất thuần thục tìm đến nơi mẫn cảm của cô mà châm ngòi thổi gió, chỉ vài động tác trên tay y, những chiếc cúc áo bị cởi ra, Duật Tôn chôn đầu trước ngực cô cắn một cái.

Cô nhịn đau, tứ chi nằm thẳng tắp, lại bắt đầu nhẹ run," Anh buông tha cho tôi đi được không? Kiếp sau tôi nhất định làm trâu ngựa cho anh, thật đấy."

Y nâng đầu, ánh mắt liếc cô," Không cần kiếp sau, ngay bây giờ em có muốn làm tôi cũng không cho đâu."

Y kéo quần lót của cô, Sanh Tiêu hai tay giữ chặt,cô không nói thêm gì nữa, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, Duật Tôn không mất chút sức lực liền đem quần lót của cô xé mở, cũng đẩy ra hai chân Mạch Sanh Tiêu.

" Nhìn xem, tôi chiếm lấy em như thế nào!" 

" Không" Sanh Tiêu vô ý thức căng thẳng, tóc dài rơi lả tả trên chăn đệm, cô không ngừng khóc, nghẹn ngào, cần cổ thẳng tắp, cô nhớ tới lúc ăn cơm chiều Nghiêm Trạm Thanh đã nói với cô, "Sanh Tiêu, một thời gian nữa, anh muốn dẫn em đến gặp ba mẹ anh" 

Duật Tôn thấy tâm trí cô đã tan rã, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười tàn nhẫn , nhấc eo một cái, liền mạnh mẽ đi vào cơ thể cô.

" A..." Sanh Tiêu đau đớn nâng nửa người, hàm răng cắn chặt môi dưới, kẽ răng đã thấy nhuộm đỏ thẫm,  hai tay cô chống đỡ hai bên, bộ dáng này của cô giống như thiên nga trắng đã bị bẻ gãy cánh không còn sức lực để bay nữa, mới bi thương và thê lương làm sao.

Trạm Thanh, chúng ta còn có khả năng không? Cô khóc tự hỏi mình, con mắt đau nhức đến không mở ra được, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi .

Y là ma quỷ mà cô rốt cuộc không thoát khỏi được.

Y thấy cô ánh mắt vô hồn, liền rút ra thân thể, lại hung hăng, đi vào thật sâu. Y tựa hồ rất hưởng thụ loại tra tấn như vậy, Sanh Tiêu đầu đầy mồ hôi, đau nhức gần như run rẩy, toàn thân như là bị xé rách.

Duật Tôn kéo hai vai của cô, kéo cô ngồi dậy, lần lượt, lại đem Mạch Sanh áp trên giường.

Chịu đựng đau đớn đến cuối cùng, cô thật sự chịu không được, vì quá đau đớn mà kêu lên. Nhưng Duật Tôn cũng chẳng quan tâm, thẳng đến khi y thoả mãn mới rút ra khỏi cơ thể cô.

Cửa phòng đột nhiên bị dùng sức gõ, một âm thanh lạ lẫm truyền vào: " Này, các ngươi động tĩnh có thể nhỏ chút được không? Người khác còn muốn ngủ."

Duật Tôn điều chỉnh hơi thở gấp gáp, liền cầm lấy một bên khăn tắm tùy ý quấn quanh dưới thân đi ra cửa, mở cửa ra, ngoài cửa không có một bóng người, đối phương sớm đi mất." Cái gì mà cách âm có hiệu quả chứ!." Duật Tôn hung hăng đóng cửa, xoay người trở lại phòng ngủ.

Đến góc phòng, xem xét, trên giường ngoại trừ những dấu vết hỗn độn thì không thấy có người , y dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Mạch Sanh Tiêu hai tay giơ đèn bàn, đang đứng  phía sau y.

Mắt cô mở tô, hai cái cánh tay giơ cao, đang run rẩy.

" Em đập đi!" Cơ thể khiêu gợi của Duật Tôn còn lưu lại vết mồ hôi vì vận động kịch liệt vừa rồi, cánh môi y chợt giơ lên bất ngờ, quát lớn.

Sanh Tiêu giật mình, đèn bàn rơi xuống nện ngay bên chân cô. Hai tay cô che mặt khóc rống, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền, Duật Tôn kịp thời giữ một cánh tay cô, đem cô ném lên giường tránh bị mảnh vụn thuỷ tinh làm bị thương. " Tôi cá em cũng không có gan làm vậy đâu"

Duật Tôn sau khi tắm xong đã mặc quần áo chỉnh tề," Đi, tôi đưa em về".

Mạch Sanh Tiêu buông lỏng thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhặt lại từng chiếc quần áo, quần lót bị rách, cũng chỉ có thể tạm thời kéo lên, lúc đi ra khỏi khách sạn, người tiếp tân vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm vào hai người đi ra, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Duật Tôn hôm nay đi cỗ xe Lamborghini màu xanh ngọc, Sanh Tiêu ngồi trên xe, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.
Y chạy xe cũng không phải rất nhanh, trong xe âm nhạc du dương, hai đầu lông mày y sảng khoái thích ý, Duật Tôn không thể không thừa nhận, tuy mỗi lần làm cùng y là một lần cô thừa sống thiếu chết, nhưng thân thể cô, y thật sự không đành lòng dâng cho kẻ khác.

Ngón trỏ y nhẹ gõ tay lái," Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, em nếu muốn tiếp tục duy trì lời hẹn kia, mặc dù em đi với Nghiêm Trạm Thanh nhưng em không nói tôi không nói, hắn làm sao mà biết được, dù sao không phải lúc nào hắn cũng ở cùng em."

Sanh Tiêu ngồi trong xe, hướng vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hắn.

“ Đừng có thấy tôi mà em lại xúc động đến phát khóc thế chứ.”

Mạch Sanh Tiêu hai mắt sưng đỏ, có chút đau nhức, cô dụi mắt nhưng không khóc.

" Em nói xem, cho dù bây giờ em trở về, Nghiêm Trạm Thanh còn có thể muốn em nữa không?" Duật Tôn nhếch một bên khóe miệng, nụ cười tà mị," Em đừng trách tôi, lúc trước tôi chỉ nói cho em thời gian ba tháng, tôi đáp ứng cho em chuyển khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, cũng không nói là tôi không thể muốn em."

Nước mắt Mạch Sanh Tiêu bởi vì những lời này của y mà lại lần nữa chảy xuống." Tôi muốn xuống xe." Cô bổ nhào qua lôi kéo hai tay Duật Tôn," Tôi không muốn cùng người điên như anh cùng một chỗ”.

" Em mau bỏ tay ra!"

" Anh cho tôi xuống xe!"

Duật Tôn một tay lấy Sanh Tiêu đẩy ra, nhưng vẫn là ngoài ý muốn, y dưới tình thế cấp bách đánh hết tay lái, xe hơi chuyển qua giải phân cách đâm vào thân cây đên đường.

Mạch Sanh Tiêu không thắt giây an toàn, nửa người trên bị đập mạnh, trán đập ngay trên tay lái, lập tức sưng lên một u lớn.
Sanh Tiêu sau khi bị đưa đến bệnh viện, chỉ cảm thấy chóng mặt, Duật Tôn cũng không có bị sao, liền giữ cô bên cạnh không cho cô vào nằm viện. Nữ hộ sĩ xinh đẹp đang xử lý miệng vết thương cho cô, vì muốn rời đi chú ý của Sanh Tiêu với vết thương mà ôn nhu hỏi” Làm sao mà bị đụng xe mạnh như vậy chứ?”

" Lái xe không cẩn thận." Mạch Sanh Tiêu giật mình trả lời.

" Lái xe sao có thể chậm chạp vậy, lúc ấy đang làm gì?" Hộ sĩ đem rượu sát trùng chấm lên miệng vết thương của cô.

Mạch Sanh Tiêu không chút suy nghĩ, lại nói dối," Tôi đang gọi điện thoại."

Đồng thời lại xuất hiện thanh âm trả lời," Đang làm chút chuyện vụng trộm!."

Đôi mắt hộ sĩ rõ ràng trợn lên, ánh mắt dừng trên hai người băn khoăn, lông mày không để lại dấu vết mà nhăn lại, chuyện vụng trộm? Nguyên lai là Tiểu Tam sao. Cô ta lắc đầu, rất nhanh đem  miệng vết thương của Sanh Tiêu xử lý xong, mang theo dụng cụ cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Mạch Sanh Tiêu há to miệng, xem ra, cũng không có gì để giải thích.

Duật Tôn vốn muốn mang cô trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, nơi đó cách đây tương đối gần, nhưng Mạch Sanh Tiêu sống chết cũng không nghe theo, y cũng không ép cô, chỉ có thể lái cỗ xe Lamborghini đem cô đưa về trường học.

Trong lúc đó, điện thoại Sanh Tiêu không ngừng vang lên, nghe vào trong tai cô, phảng phất như âm thanh từ địa ngục.

Nghiêm Trạm Thanh thói quen trước khi ngủ cùng cô là không có tắt điện thoại, cô một mực không tiếp, hắn nhất định là rất sốt ruột. Sanh Tiêu ngón tay do dự rơi trên bàn phím, liếc nhìn Duật Tôn đang dương chiếc cằm cương nghị, cô biết rõ tính cách người đàn ông này. Mạch Sanh Tiêu cố nén ức chế trong lồng ngực, đem điện thoại cắt đứt.

" Sao em không nghe đi," Ánh mắt Duật Tôn nhẹ liếc," Trước kia điện thoại của em một mực không thông, nguyên lai là đang cùng ai đó làm chuyện vụng trộm ư?"
Hết chương 39.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro