Có cái gì đó, lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ tám - không hề có, không tháng - hẳn tháng mười bốn, năm mặt trời đổ bộ xuống liễu trơ liễu trội.

Có cái gì đó, lạ và kì. Ồ, cái lạ nào đây?

Có chăng là cái lạ của phần đáy mình và rỗng tuếch được soi sáng, về bệnh di căn, ung thư, hay bất cứ dị tật về hình thức và hữu hình bỗng chốc được triết lý hóa? Hay, một lần nữa, xúc cảm mà suy thận, suy đa tạng, bất cứ căn bệnh nào ngăn ta lại cảm giác một lần hữu hiện cùng đất, trời, gió, máy thở, ồ, không hẳn, hẳn là sống, hẳn là nhịp tim, hẳn là nhịp điệu của tiền, hẳn là cội nguồn sinh thuở.

Một chốc, ngồi trong phòng hai mét vuông, mắc chứng hay mường tượng, thói lấy sợ tột cùng làm lẽ cho chết, ngắm từ ban công nhỏ - những trụ sắt, thép đúc thành khuôn cho hình hài ngăn đường đến miền bất diệt - ta lại trông thấy vệt nắng dài vẽ xuyên qua cột điện, mái ngói xa xỉ, hàng mây ũ rũ như tiết trời mù sương Paris ảo não, qua từng lớp bê tông cốt thép dày san sát. Cái lạ ở chỗ ta trông đẹp như ngày ta rời phố thị, về nông thôn bằng xe hơi đời cũ, tay sà vào gió mát, hú lên những nhịp tuổi trẻ, qua cánh đồng xanh rười rượi, bù nhìn là áo thun trắng cũ mèm, cách bốn ô theo cái nhìn hình học là mọc một người. Cái lạ ở chỗ ta lại nhớ, cũng ngày đấy, độ mấy năm trước, tính tuổi đời trẻ măng, gió là gió, chưa toát nét lạ. Đấy, trông hẳn lạ thế.

Dường như mọi hữu hình trên đời là hữu hình, dường như mọi hữu hình dưới đời chưa hẳn là hữu hình. Mọi suy nghĩ vờn quanh nó là khó đoán, dễ đoán, đến cả thằng con nào viết dòng này đây thấy mù mờ.

Còn cái lạ. Cái lạ sống.

Theo quỹ sống đời người, tính từ năm bắt đầu khóc tru tréo để sống và tính từ năm ta bắt đầu khóc thê thảm, khóc nức nở thì cách khoảng tầm mười mấy năm, tùy cách chiêm nghiệm. Gộp cái trên, "lạ" đáng ra là một, nhưng phạm trù rộng và đôi chút vừa rộng vừa hẹp khiến "lạ" chia đôi, một cái "lạ" rộng theo sống và còn lại, vẫn rộng nhưng hẹp hơn, đôi chút, là khi ta sống.

Cái lạ sống, nghe đâu tiếng nức nở.

Phần thân hữu hình đang sống một nơi đủ hiện hình để ta sống, nhưng, ta chưa một lần được sống. Dường như ta trông mảnh vỡ những chiêm nghiệm không thời gian, và ta thấy một giây chưa hẳn là một giây. Đấy, lạ lắm.

Hữu hình, ôi hữu hình, một lẽ sống, một vùng đất chưa bao giờ hiện hình!

Hãy tha thứ cho thằng Jane, hay Janet, tôi xin trân trọng thưa quý tòa, bị cáo chưa bao giờ hiện hình. Bị cáo có tội sống không hiện hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction