Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Chương 41,42 quyển 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Quyển 2: Hoàng hậu chín tuổi

Chương 41: Lời mời của Đông Phương Triết.

Biên tập: Mãn Nguyệt Nhược Nhược

Nguồn: mannguyetyenlau

Chạng vạng, những rặng mây đỏ che kín bầu trời. Giống như một tấm chăn gấm rực rỡ vô biên vô hạn, trang điểm cả bầu trời trở nên tươi sáng mê người.

Dạ Thần cùng Dạ Mị rốt cục đã trở lại, một thân phong trần, xem ra đã mệt mỏi suốt mấy ngày nay.

“Chủ tử.” Hai người chưa kịp rửa mặt chải đầu đã trực tiếp đi gặp Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ đang chơi cờ ở ngoài đình, ánh sáng mờ ảo rơi trên người bọn họ, biến thành ánh sáng trong suốt, tuấn nam mỹ nữ, hai người như đôi thần tiên quyến lữ. Làn gió làm y phục của họ hơi phất lên, nét mặt bình tĩnh, im lặng đấu cờ.

Dạ Hồn, Ảnh đứng bên người Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ, y bào màu đen như chiếc bóng không hề di động.

Nghe thấy giọng nói của Dạ Thần, quân cờ trên tay Lãnh Loan Loan còn chưa đặt xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy thấp thoáng một ánh sáng ngọc, Dạ Thần cùng Dạ Mị, một trắng một đen đi đến.

“Chưa xong đâu nhé.” Nàng buông quân cờ xuống, nói với Hiên Viên Dạ.

Hiên Viên Dạ nhíu mày, cũng đặt quân cờ xuống, thấy Dạ Thần, Dạ Mị đi tới.

“Tham kiến Lâu chủ.” Dạ Hồn chắp tay vấn an Dạ Thần.

Dạ Thần gật đầu, đi cùng Dạ Mị đến thỉnh an Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ:

“Tham kiến chủ tử, gia.”

Hiên Viên Dạ gật đầu, ngồi ở một bên không nói gì.

“Có lấy về được không?” Lãnh Loan Loan nhìn hai người hỏi, xem bọn họ một thân phong trần, mày liễu nhíu lại, không phải bảo y phái người của Mãn Nguyệt Lâu đi hay sao? Sao lại giống như y đã đích thân đi một chuyến đến Vạn Gia Trang?

“Đã lấy được.” Dạ Thần gật đầu, đưa một vật được gói trong bao bố.

Lãnh Loan Loan nhận lấy vật ấy, đặt lên bàn, không xem. Nàng nhíu mi nhìn chằm chằm hai người, lạnh nhạt nói:

“Không phải bảo huynh phái người đi sao? Sao lại tự mình đi.” Xem dáng vẻ ấy, khẳng định là đích thân rồi.

“Thuộc hạ lo lắng.” Dạ Thần cúi đầu, nhàn nhạt trả lời. Sao y có thể không biết sự quan tâm của Loan Loan với Vạn Oánh Chiêu chứ, nhỡ đâu xảy ra sai lầm gì, không chừng còn làm rối việc hơn, không bằng tự mình đi một chuyến, y cũng yên tâm.

“Tùy huynh vậy.” Lãnh Loan Loan cũng biết tính tình đã nhận là sẽ làm đến cùng của Dạ Thần, cũng không nói thêm nữa. “Hai người đều một thân phong trần, đi xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước đi.”

“Thuộc hạ xin cáo lui.”

Dạ Thần, Dạ Mị gật đầu, xoay người rời đi.

Sau khi họ đi, Lãnh Loan Loan cầm lấy cái bọc ấy, nói với Dạ Hồn: “Gọi Tiểu Chiêu đến đây.”

“Vâng.”

Dạ Hồn gật đầu một cái, thân ảnh màu đen nháy mắt biến mất.

Một lát sau, Vạn Oánh Chiêu vội vàng đến. Hai gò má trắng bởi vì kích động mà trở nên đỏ bừng, giống như làn mây tía. Đôi mắt trong suốt như nước suối sáng trong, khẽ cắn răng, bay vút người lên đình, cúi người hành lễ:

“Tham kiến chủ tử, gia.”

“Ừm.” Lãnh Loan Loan trả lời, thấy ánh mắt nàng không dời khỏi phong thư trên bàn đá, biết nàng cuống lên rồi, bèn gật đầu.

“Cô tới xem xem có đúng là đây hay không?”

Vạn Oánh Chiêu tiến lên, bàn tay run run cầm lấy phong thư. Nàng hy vọng đây không phải đồ sai, vì nó sẽ giúp hy vọng báo thù cho cha mẹ lớn hơn. Ngón tay thon dài mở thư ra, lấy ra lá thư bên trong. Ánh mắt theo nội dung trong thư mà trở nên kích động, cuối cùng đã long lanh nước mắt.

“Đúng vậy, đúng là đây. Đây chính là thư mà người kia viết cho phụ thân.” Nàng nắm lấy tờ giấy, kích động nói.

Lãnh Loan Loan nhận thư, nội dung thư mơ hồ là nam tử kia muốn giao một vật phẩm quý giá cho trang chủ Vạn Gia Trang tạm thời bảo quản, nhưng vật phẩm này có lai lịch không ổn. Có lẽ vì vậy mà Vạn trang chủ đã cự tuyệt, nhưng trang chủ đã biết nguyên do chuyện này, cho nên mới dẫn đến tai họa diệt môn.

Đúng rồi, không phải Dạ Mị có đi thăm dò vật đấy hay sao? Mới vừa rồi, hắn cũng không hồi báo. Chẳng lẽ là chuyện này không thuận lợi?

“Ảnh, gọi Dạ Mị tới đây.” Lãnh Loan Loan phất tay nói.

“Rõ.”

Vạn Oánh Chiêu khó hiểu, chẳng lẽ có phong thư này để phân rõ bút tích hung thủ mà vẫn chưa đủ hay sao?

Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhìn thấu nghi hoặc của nàng.

“Chẳng lẽ cô không muốn biết rốt cục là cái gì đã hại người nhà mất mạng hay sao?”

Vạn Oánh Chiêu đột nhiên nắm chặt tay, trong mắt đầy hận thù, nàng đương nhiên là muốn.

“Chủ tử, gia.”

Chỉ chốc lát sau, Ảnh đã dẫn Dạ Mị sau khi rửa mặt đến.

“Ừ.” Lãnh Loan Loan nói, “Dạ Mị, về chuyện vật phẩm, điều tra thế nào rồi?”

“Hồi chủ tử, chuyện này dường như vượt quá trong tưởng tượng. Không có tin tức gì.” Dạ Mị cúi đầu, mở miệng đáp. Phái ra vô số người mà vẫn không tra được, rốt cục là sao, ngay cả hắn cũng nhịn không được thấy tò mò.

“Vậy sao?” Lãnh Loan Loan nhíu mi, rốt cục là cái gì mà có thể hại Vạn Gia Trang đều phải chết vì nó?

Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của Dạ Mị, vẻ mặt nặng nề. Không tìm được sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt nàng hướng đến Lãnh Loan Loan, hy vọng có thể tìm được một chút dũng khí và đợi chỉ thị tiếp theo.

Lãnh Loan Loan mím môi, mở miệng nói: “Xem ra, hiện tại cũng chỉ có thể căn cứ vào bút tích này để tra ra hung thủ.” Hy vọng sẽ không quá khó khăn.

Aiz…

Vạn Oánh Chiêu thở dài không tiếng động, cũng chỉ có như vậy.

“Chủ tử.” Một thiếu niên áo trắng đi đến.

“Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ đứng lên, cẩm bào tung bay theo gió, hỏi.

“Đông Phương Bảo đưa thiệp mời tới, mời chủ tử cùng gia đến Đông Phương Bảo làm khách. Hiện tại người của Đông Phương Bảo ở tại bên ngoài.” Thiếu niên trả lời.

Đông Phương Bảo?

Mọi người nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới Đông Phương Triết. Chắc chắn là hắn, chẳng lẽ hắn đã trở về Đông Phương Bảo sao?

“Đi ra ngoài xem sao.”

Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, mọi người đi ra ngoài.

Đại sảnh

Dạ Thần sau khi tắm rửa đã thay quần áo màu lam, tay áo tung bay, mái tóc còn ẩm ướt buông trên vai. Đôi mắt màu tím lóe ra ánh sáng lạnh nhạt, đang chiêu đãi người đưa thiệp đến từ Đông Phương Bảo.

Người đến từ Đông Phương Bảo là một gã sai vặt tuổi còn trẻ, quần áo màu xanh, đôi mắt to, có vài phần thông minh. Gã nhìn nam tử đeo mặt nạ màu vàng trước mắt có một đôi mắt tím hiếm thấy mà không e ngại, vẫn là dáng vẻ lanh lợi.

“Chủ tử, gia.” Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ đi từ bên ngoài vào, Dạ Thần gật đầu với hai người. “Vị này là tiểu ca ở Đông Phương Bảo, hai vị này là chủ tử của chúng ta.” Dạ giới thiệu đôi bên.

“Lãnh gia, phu nhân, nô tài có lễ.” Gã sai vặt gật đầu với hai người, trong lòng thầm khen khí độ bất phàm, quả là một đôi rất xứng.

“Mời tiểu ca ngồi.” Hiên Viên Dạ làm tư thế mời với gã sai vặt, ý bảo gã ngồi xuống.

“Tạ Lãnh gia.” Gã sai vặt chắp tay, nhưng không ngồi, mà trình thiệp mời lên, “Đây là thiệp mời của Thiếu bảo chủ nhà nô tài đưa cho Lãnh gia cùng phu nhân, mời Lãnh gia, phu nhân đến Đông Phương Bảo làm khách.”

Lãnh Loan Loan khom người nhận thiệp mời từ tay Vạn Oánh Chiêu.

Nàng mở ra đọc, nội dung trong thiệp mời là Đông Phương Triết vì cảm tạ đã cứu giúp nên đặc mời họ đến làm khách của Đông Phương Bảo. Nàng đưa thiệp mời cho Hiên Viên Dạ, hắn đọc xong rồi gập lại.

“Được, chúng ta nhất định sẽ đến như trong thiệp.” Đôi mắt sâu nhìn gã sai vặt, đáp.

Lãnh Loan Loan nhíu mi, không ngờ Hiên Viên Dạ lại đồng ý. Lúc này, bọn họ đều không hoan nghênh Đông Phương Triết cho lắm.

“Vâng, vậy nô tài xin cáo từ trước.” Gã sai vặt chắp tay, rời đi.

“Vì sao lại đồng ý?” Lãnh Loan Loan nhíu mày, hỏi Hiên Viên Dạ.

“Vì sao lại không?” Hiên Viên Dạ nhíu mày, nhìn nàng. “Ta có dự cảm, lần này, Đông Phương Bảo sẽ có thu hoạch không ngờ.”

Thu hoạch không ngờ ư?

Lãnh Loan Loan híp mắt, cứ hy vọng thế đi.

CHÍN TUỔI TIỂU YÊU HẬU

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Quyển 2: Hoàng hậu chín tuổi

Chương 42: Là bút tích của ai?.

Biên tập: Mãn Nguyệt Nhược Nhược

Nguồn: mannguyetyenlau

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hương hoa tràn ngập.

Một chiếc xe ngựa hoa lệ đứng ở bên ngoài Đông Phương Bảo, rèm xe màu lửa phập phồng theo gió, lay động thành độ cong xinh đẹp.

Hai lái xe mặc đồ đen nhảy xuống, một trái một phải mở cửa xe ra.

Một bàn tay vươn ra, vô cùng đẹp đẽ dưới ánh dương rạng rỡ, chủ nhân của bàn tay ấy là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mím nhẹ. Mái tóc đen dài cột cao, sợi tóc bay nhè nhẹ. Trên ngọc quan có cài một cây trâm vàng, một vài sợi tóc còn phớt nhẹ trên má. Hắn bước xuống xe, thâm mặc cẩm bào bằng tơ lụa màu xanh, tay áo ngắn phù hợp, có viền vàng còn tươi đẹp hơn ánh nắng.

Mấy gã gác cửa chỉ cảm thấy ánh mắt sáng lên, nam tử này tôn quý phi thường.

Nam tử vươn tay, một bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh vươn ra từ trong xe ngựa, đặt lên bàn tay hắn. Ngay sau đó, một thân ảnh đỏ rực như lửa xuất hiện trước mắt mọi người. Người đó có mái tóc đen dài như thác đến thắt lưng. Trên đầu nàng không hề có một món đồ trang sức nào cả, chỉ có ánh nắng lóng lánh rơi trên suối tóc ấy, tỏa ra vẻ sáng ngời. Đó là một khuôn mặt tuyệt sắc, cái trán cao trơn bóng có một dấu hoa đào màu hồng nhạt, mắt ngọc mày ngài, bờ môi anh đào kiều diễm, ánh mắt lạnh nhạt lại làm người ta không kìm lòng được muốn trầm luân trong ấy…

Một cô gái quá đẹp. Đấy là tiên nữ hạ phàm sao?

Mấy gã thị vệ ngây ngốc cho đến tận khi có vài con tuấn mã lao lên từ phía sau xe ngựa, bất kì ai trên lưng ngựa cũng là người phi phàm. Nhất là nam tử áo trắng đi đầu, mái tóc cột cao, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sâu như cái đầm có màu tím hiếm có, thần bí khó lường, lại làm người ta nhìn vào thì bị hút vào trong.

“Xin báo với thiếu bảo chủ quý bảo, Lãnh gia tới chơi.” Dạ Hồn đi lên trên, nói với thị vệ đang há hốc mồm.

“Vâng, vâng.” Thị vệ lấy lại tinh thần, một trong số các thị vệ nhanh chóng chạy vào thông báo.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Đông Phương Triết vội vàng đi ra.

“Lãnh gia, phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh.” Hắn đi lên trước, chắp tay nói với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan.

“Không dám, chúng ta rất vui khi nhận được thiệp mời của Đông Phương công tử. Hy vọng không quấy rầy người.” Hiên Viên Dạ đáp lễ, Lãnh Loan Loan chỉ lạnh nhạt gật đầu.

“Các vị đến đây là phúc khí của Đông Phương Triết ta.” Đông Phương Triết nói với những người khác, “Mời vào bên trong.”

“Xin mời”

“Làm phiền.”

Đoàn người chậm rãi đi vào Đông Phương Bảo, bên trong khắp nơi là những bóng câu xanh mát, hoa cỏ sum suê, đình các, hòn non bộ, ao sen trong trẻo. Những mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường đỏ, đâu đâu cũng có hơi thở Giang Nam, không hổ là đệ nhất đại bảo trong giang hồ.

Vào phòng khách, chủ nhân, khách đều an tọa.

Từ nãy giờ Vạn Oánh Chiêu vẫn quan sát Đông Phương Triết, thấy hắn dường như đã bình thường, chắc mẩn rằng hắn đã vứt bỏ ân oán rồi. Nhưng còn mình? Đôi mắt sáng ngời như bị phủ sương, rốt cục đến lúc nào nàng mới có thể báo thù đây? Theo thời gian, nàng đã âm thầm có chút sốt ruột.

“Triết nhi, khách đã đến rồi sao?”

Chu Nghiêm Chính, có lẽ bây giờ là Đông Phương Chính đang đi đến. Hắn mặc quần áo màu xanh, mái tóc cột cao. Đôi mắt dài nhỏ đã mất hết thù hận ngày xưa, trở nên trong suốt. Khuôn mặt ngay thẳng luôn giữ một nụ cười nhẹ, hòa ái thân thiết.

“Thúc thúc, mọi người đến hết rồi.” Đông Phương Triết đứng lên, cười nhìn Đông Phương Chính. Sau khi hóa giải ân oán, hai người trở nên thân thiết. Có lẽ là muốn bù lại những lỗi lầm từng phạm, Chu Nghiêm Chính chăm sóc Đông Phương Triết như con mình vậy, từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến chuyện nhỏ tí ti bình thường. Đông Phương Triết coi lão như cha. Vì trước kia hai người là quan hệ kẻ thù nên bây giờ gắn bó như thế làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin. Nhưng ân oán giữa bọn phức tạp hơn bình thường, không chỉ là kẻ thù, còn là thân nhân duy nhất. Một khi thân tình cao hơn thù hận, những điều khác sẽ không còn quan trọng.

Mọi người thấy thế, trong lòng đều biết cái kết giữa bọn họ cuối cùng cũng đã tháo gỡ. Tuy rằng không nói gì, nhưng kỳ thật cũng vui vẻ.

“Hai vị là Lãnh gia cùng phu nhân ư?”

Đông Phương Chính đi lên trên, cúi đầu với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan, “Đa tạ nhị vị cứu Triết nhi, xin nhận lễ của lão phu.”

“Thúc thúc.” Đông Phương Triết gọi, hắn biết thúc thúc đã ăn năn. Chuyện ngày xưa, hắn cũng không muốn nhắc lại, chỉ hy vọng hai người có thể cùng nhau phát triển Đông Phương Bảo, có thể không làm tổ tông Đông Phương Bảo thất vọng.

“Đông Phương tiên sinh đừng khách khí.” Lãnh Loan Loan nhìn hắn, “Ta cứu hắn không phải cố ý.”

“Chuyện này…” Đông Phương Chính sửng sốt vì lời nói đó, có ý gì? Lão lại quay sang nhìn Đông Phương Triết.

Khóe miệng Đông Phương Triết giật giật, lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cũng biết Lãnh Loan Loan cứu mình không phải cố ý, nhưng mặc kệ là sao, hắn cũng muốn cảm ơn nàng. Bởi vì nàng, nên hắn mới phá bỏ được rào cản giữa bản thân và thúc thúc.

Hiên Viên Dạ nhíu mày, tính tình của Loan Loan lại làm cho người ta xấu hổ.

“Ha ha, dù sao đi nữa, chuyện phu nhân cứu Triết nhi là sự thật. Được rồi, lão phu đã chuẩn bị tiệc rượu, mời chư vị cùng nhập tiệc.” Nếu nàng nói như vậy thì có ý kiến của. Mặc kệ, cứu Triết nhi là sự thật, vậy thì cảm ơn.

“Mời.”

“Mời.”

Mọi người đứng lên, đáp lễ.

Đang đứng ở cửa ngoài đại sảnh, ánh mắt Vạn Oánh Chiêu đột nhiên rơi vào lạc khoản của một bức tranh treo trên vách tường. Khuôn mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, phất tay nói:

“Chờ một chút.”

“Sao vậy? Vạn cô nương?” Đông Phương Triết quay lại, có chỗ nào không ổn sao? Làm chủ nhân, hắn tất nhiên là lo lắng sợ đãi khách không được chu toàn.

“Bút tích trên bức họa kia là của ai?” Vạn Oánh Chiêu nhìn hàng chữ trên tranh, run rẩy hỏi. Không sai, tuyệt đối không thể sai, chữ viết kia giống như của nam tử kia giao cho phụ thân. Chẳng lẽ hung thủ có liên quan tới Đông Phương Bảo sao?

“Đó là tranh do cậu của ta đã đề lạc khoản.”

Đông Phương Triết trả lời, cũng không biết bức họa kia có chỗ nào không phải? Hình như nghe khẩu khí của nàng là ở mục đề khoản của cậu sao? Hắn nhìn nét mực trên bức họa kia, lại nhìn Lãnh Loan Loan, bọn họ biết chuyện gì sao?

Mọi người nghe được câu trả lời, của Đông Phương Triết, nhìn nhau một cái, đều thấy một ý tưởng trong mắt nhau:

Có lẽ, bọn họ đã tìm được hung thủ diệt Vạn Gia Trang rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro