Chương 5 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày đầu tiên, Ngô Thế Huân còn có thể khắc chế xúc động sinh ra khi đối mặt với Lộc Hàm, cùng cậu đi làm, nhìn cậu đối với công việc đầy nghiêm túc và khắc nghiệt, thường xuyên một mình tăng ca đến tận khuya, không có bạn gái, trừ công việc ra thì hoàn toàn không tham gia bất cứ hoạt động giải trí nào, trừ bỏ những bữa tiệc xã giao cần thiết, nghiễm nhiên là bộ dáng đạo sĩ tu hành sinh hoạt kham khổ, điều này làm cho Ngô Thế Huân đã gặp qua rất nhiều trạng thái sinh hoạt của kẻ có tiền cảm thấy khó có thể tin được. 

Lộc Hàm - con người này trừ bỏ điên cuồng làm việc ra thì hình như còn có đôi chút khiết phích, không thích người khác đụng chạm, toàn thân trên dưới vĩnh viễn đều chỉnh tề sạch sẽ, không hề có chút hỗn độn nào - hầu như trước mặt người ngoài là như thế, bởi vì có mấy lần Ngô Thế Huân đều thấy Lộc Hàm vừa định thả lỏng, nhưng vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân tiến vào, liền lập tức ngồi thẳng dậy, đem caravat vừa nới lỏng ra, siết chặt trở về... 

Mỗi lần như thế Ngô Thế Huân đều muốn xông lên xé rách quần áo của cậu, đánh tan bộ dạng quần áo chỉnh tề, tinh thần buộc chặt mà cậu thời thời khắc khắc bảo trì trước mặt người khác. 

Theo từng ngày trôi qua, dục vọng xâm chiếm của Ngô Thế Huân đối với Lộc Hàm càng ngày càng mãnh liệt, mỗi lần đối mặt với Lộc Hàm, hắn đều cực lực áp chế chính mình mới không làm ra hành vi xâm phạm đối phương. 

Thẳng đến ngày đó, Lộc Hàm tham dự tiệc tối trở về nhà, có lẽ uống có hơi nhiều, caravat bị kéo lỏng ra, Lộc Hàm khẽ nhếch miệng thở, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng nằm ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, Ngô Thế Huân từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng này của Lộc Hàm liền không thể khắc chế được chính mình nữa, một cỗ khô nóng từ bụng dưới dâng lên, hắn nắm thật chặt lái tay, quyết định không nhẫn nhịn nữa. 

Sau khi đưa Lộc Hàm về nhà, lúc rời đi Ngô Thế Huân không đóng chặt cửa nhà lại, mà Lộc Hàm đang trong trạng thái không tốt nên cũng không chú ý, càng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện không hay sau đó. 

Sau một đêm phát tiết hết thú tính trong người, Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm một bộ dáng hấp hối liền có chút đau lòng, cẩn thận giúp cậu rửa sạch hết những dấu vết ân ái, sau đó xuống lầu tìm đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua một đống thuốc trở về. Sau khi trở về liền cẩn thận thoa loạn thuốc lên hai bộ vị bị chà đạp tàn nhẫn của Lộc Hàm, rồi đến phòng bếp nấu một nồi cháo nhừ giúp tiêu hoá dễ dàng. 

Trong thời gian chờ đợi Lộc Hàm tỉnh dậy, Ngô Thế Huân suy nghĩ thật lâu, nguyên bản cho rằng sau khi cưỡng chiếm được Lộc Hàm thì hắn đã có thể buông xuôi chấp niệm, nào ngờ hoàn toàn ngược lại, bất cứ biểu tình phản ứng nào của đối phương ở trong mắt Ngô Thế Huân đều biến hết thành thuốc kích dục, khiến cho hắn mất đi khống chế, cho dù ở quãng thời gian phóng đảng nhất của hắn thì hắn cũng không mất khống chế đến như vậy. 

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lộc Hàm, thì Lộc Hàm đã có một loại lực hấp dẫn khó nói nên lời đối với hắn, và ở ngay thời điểm hắn không phòng bị đã nhảy vào chiếm cứ hết thảy đầu óc của hắn, huống hồ sau khi hắn đã được hưởng qua thân thể tuyệt mĩ đó thì hắn càng không nghĩ sẽ buông tay. Chỉ cần tưởng tượng có một ngày cậu sẽ làm cái chuyện mà tối hôm qua bọn họ đã làm cùng với một người phụ nữ nào đó hoặc một người đàn ông nào đó thì hắn liền chịu không nổi, hắn quyết định cột chặt Lộc Hàm ngay bên người, khiến cho thân cùng tâm của cậu đều chỉ có một mình hắn, mà Ngô Thế Huân hắn là loại người đã nghĩ là sẽ làm. 

Sự thật chứng minh - Ngô Thế Huân dùng phương pháp cưỡng chiếm để đối phó với Lộc Hàm là đã dùng đúng cách, trải qua mấy tháng cố gắng, ngay lúc ban đầu là mãnh liệt phản kháng đến bây giờ Lộc Hàm sẽ ngẫu nhiên tự mình chủ động khiến cho Ngô Thế Huân vô cùng vừa lòng. 

Tựa như hiện tại, Lộc Hàm trần trụi khóa ngồi ở trên người Ngô Thế Huân, dùng hoa huyệt bao bọc lấy dương vật của Ngô Thế Huân, tự mình đưa đẩy lên xuống tìm khoái cảm sung sướng, sau mấy chục cái đưa đẩy dần dần không còn khí lực, mềm nhũn ghé vào trên người Ngô Thế Huân, thở phì phò nói: “Hết sức rồi...” 

Ngô Thế Huân chồm người lên, thưởng cho cậu một nụ hôn thật sâu, tiếp đó lật người áp Lộc Hàm xuống dưới thân, thi triển lực eo tiến hành công kích đối với hoa huyệt. 

“A... A... thật sâu... Ân...”, Lộc Hàm thích đến nỗi tự chủ động nâng hai chân lên, kẹp chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của Ngô Thế Huân, không tiếng động thúc giục Ngô Thế Huân hãy dùng thêm lực. 

Hành động này của cậu khiến cho Ngô Thế Huân cúi đầu trêu đùa: “Thật là càng ngày càng dâm đãng, thật muốn quay lại bộ dạng này của em, sau đó chiếu lên TV để xem lại.” 

“Anh dám..., “ không thể không nói, câu nói vừa rồi của Ngô Thế Huân đã khiến Lộc Hàm càng thêm hưng phấn, hoa huyệt càng thêm ra sức kẹp chặt côn thịt, mật dịch cũng chảy ra nhiều hơn. 

“Em xem, mới nói em dâm đãng, tiểu huyệt liền co rút thật chặt, thế có muốn côn thịt thô to này làm chết em không, nói!” 

“Ngô ngô, muốn... muốn bị làm chết...” 

Mới ngắn ngủi vài tháng, Lộc Hàm đã hoàn toàn khác xa trước đây, đã học được cách dùng thân thể mà cậu đã cực kỳ chán ghét để hưởng thụ sung sướng trong tình dục. 

Phát hiện người đàn ông trên người không hề luật động nữa, Lộc Hàm bất mãn mà co chặt lấy hoa huyệt, dùng sức kẹp thật chặt côn thịt, khiến cho người đàn ông vỗ mạnh một cái coi như là trừng phạt, “Alo đi, cô hai gọi điện kìa.” 

Nhận lấy di động mà người đàn ông đưa tới, Lộc Hàm cảm thấy thật xấu hổ, cư nhiên thích đến nổi ngay cả tiếng chuông di động cũng không nghe thấy. 

Lộc Hàm vừa ấn nút nhận cuộc gọi, đối phương liền 'bùm bùm' phát ra một tràng:“Anh hai, anh hai, báo cho anh biết một tin tốt nè, tháng sau em gái của anh sẽ về nước đính hôn!! Cao hứng không? Cao hứng không!!!” 

“Chúc mừng.... ân..., “ Lộc Hàm nhanh chóng bưng kín miệng, trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân đang tác quái. 

Ngô Thế Huân chính là đang xem xét dấu bàn tay vừa rồi hắn đã vỗ lên trên đùi cậu, lực đạo có hơi mạnh, nên khiến cho bắp đùi có chút phiếm hồng, sau đó cúi đầu liếm lên dấu bàn tay phiếm hồng đó. 

“Anh đang làm gì vậy, không thoải mái sao?” 

“Không có, vừa bị chó vàng liếm, nên giật mình.” 

“Hì hì, rốt cuộc anh hai cũng chịu nuôi thú cưng a...”, nửa câu này giống như đối phương quay qua bên cạnh nói với ai đó, tiếp theo lại quay lại nói vào điện thoại: “Xin lỗi anh hai, em còn phải chọn áo cưới, khi nào em về nước chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn, nhớ rõ đầu tháng năm nha, địa điểm là ở nhà, anh nhất định nhất định không được phép vắng mặt nga ~ bái bai ~". 

Vừa cúp điện thoại, liền bị Ngô Thế Huân đỉnh một cái thật sâu vào trong cơ thể, Lộc Hàm kinh sợ hét to lên một tiếng, nhìn về phía đối phương. 

Ngô Thế Huân cười một cách đầy nguy hiểm: “Chó vàng đúng không, rất tốt.” 

“Không phải... Đừng... A a... Tôi không phải cố ý... Ngô...” 

Không còn kịp nữa rồi, dám nói Ngô Thế Huân hắn là chó, thì chờ bị trừng phạt đi. 

Đêm còn dài, mọi việc cứ từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro