Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Mười ]

"Vương thượng!"

Doanh chính mở mắt ra, trời đã sáng, y hiếm khi ngủ thiếp đi cho đến khi trời sáng như vậy. Hoàn hồn trở lại nhìn thấy Cái Nhiếp, hắn bây giờ đang mặc một bộ đồ áo gai dệt mịn rất giản dị, quanh thân trắng thuần, trừ ống tay áo có họa tiết đám mây màu xanh lam ra, cổ áo rộng lớn lộ ra một mảnh da thịt nhẵn nhụi, ở dưới nắng sớm trơn bóng như men.

"Vương thượng, có thể buông tay ra không?" Theo ánh mắt của Cái Nhiếp, Doanh Chính mới ý thức được mình đang nắm chặt tay Cái Nhiếp, dùng sức mạnh đến khiến tay của người từ trắng hiện ra xanh. Doanh Chính lập tức liền nghĩ đến đầu ngón tay của mẫu hậu ở trong giấc mơ bởi dùng hết hơi sức mà tái nhợt, liền cuống quít buông tay.

"Quả nhân... trong lúc ngủ mơ có từng nói gì không?" Doanh Chính hỏi.

Cái Nhiếp lắc đầu, "Chưa từng". Hắn không thể nói cho Doanh Chính rằng khi y chưa tỉnh dậy, vua của một nước này đã vật lộn và khóc nức nở như một đứa trẻ bất lực.

Nửa khắc đồng hồ sau, Doanh Chính rửa mặt xong đi vào trong đình, phát hiện Cái phủ vào ban ngày càng lộ vẻ trống rỗng hoang vu, đình viện không có người quản lý chỉ còn lại cỏ hoang cùng cành khô, thực sự giống như một ngôi nhà trống.

Từ vừa rồi liền không thấy Cái Nhiếp, Doanh Chính đã quen nhìn thấy thân ảnh của hắn suốt cả ngày, y theo một luồng mùi thơm đồ ăn đi lên phía trước, vòng qua hồ nước khô cạn cùng giả sơn ngay cả rêu xanh còn không mọc được, đi đến sau bếp, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh của Cái Nhiếp ở trong bếp bận trước bận sau.

Đến gần xem xét, Cái Nhiếp đang làm bánh bao.

Một miếng bột được nhồi đầy thịt ở giữa, và trong một thời gian ngắn, những nếp gấp hoa nhỏ xinh xắn được nặn ra trong những ngón tay dài nhỏ của Cái Nhiếp. Cái Nhiếp đặt những chiếc bánh bao nhỏ trắng như tuyết thành hàng trên thớt, bếp lò ở bên cạnh ùng ục bốc lên khói trắng, mặt Cái Nhiếp bị hun đỏ rực, nhìn thấy Doanh Chính hắn liền theo bản năng mà dùng tay lau mặt một chút, kết quả dính bột phấn trắng phấn hồng lên hai gò má, nhìn rất đẹp.

Doanh Chính cười, y không đành lòng phủi đi bột mì kia, "Quả nhân không biết tiên sinh còn biết làm bánh bao."

Cái Nhiếp cũng nở nụ cười, "Ngày bình thường tự mình làm chút, so ra kém ngự trù trong cung, Vương thượng tạm lót dạ, sớm một chút hồi cung."

"Theo quả nhân, bánh bao này nặn cũng không kém ngự trù trong cung." Doanh Chính đi đến bên người Cái Nhiếp, "Tiên sinh cũng dạy quả nhân một chút?"

Cái Nhiếp hơi ngạc nhiên, nhưng Doanh Chính vươn tay ra với hắn. Lòng bàn tay đường vân ngang dọc, mỗi nét bút vung lên là thiên hạ rung chuyển, nhưng mà Cái Nhiếp vẫn theo lời y nói, đem một mì mới vừa nhào nặn mềm mại đặt ở trên tay Doanh Chính.

"Ngón cái tay trái đè lại thịt nhân bánh... giống như vậy —— đúng đúng, sau đó tay phải bốc lên góc viền... a..." Cái Nhiếp tận tình chỉ dạy, nhưng Doanh Chính chưa từng xuống bếp, tay chân luôn vụng về không bắt được trọng điểm, mắt thấy một chiếc bánh bao nhỏ sắp bị bóp nghẹt, Cái Nhiếp không nhịn được ra tay giúp đỡ, bàn tay dính đầy bột mì của hắn bao trùm lên mu bàn tay của Doanh Chính so với mình lớn hơn, từng chút từng chút, đem miếng bột mì kia dần dần bó lại, đầu ngón tay dính đầy bột mì cùng dầu mỡ nhân thịt, dính chặt một tay.

Doanh Chính nhìn thấy Cái Nhiếp nghiêm túc dạy học mặt mày buông xuống, cùng lông mi thật dài, đột nhiên bật cười.

Cái Nhiếp ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là hình bóng Doanh Chính tươi cười.

"Tiên sinh như vậy người khác cũng không thể nhìn thấy," Doanh Chính nhìn bánh bao nhỏ trong tay hai người, "Nếu không đại Tần đệ nhất Kiếm Thánh sợ là lại không có uy tín."

Quân tử tránh xa nhà bếp, đạo lý này Cái Nhiếp hiểu, cho nên trừ sư phụ cùng tiểu Trang, Doanh Chính là người thứ ba biết hắn biết nấu ăn.

Lại qua nửa khắc đồng hồ, chiếc bánh nhỏ nóng hổi đã ra khỏi nồi.

Doanh Chính cảm thấy mình tựa như tiểu hài tử gõ bát chờ cơm ăn, đã rất lâu rồi y không có cảm giác đói bụng, trong cung thất tình lục dục hạ bút thành văn, căn bản không phải chờ đợi.

Do đó, niềm vui của sự chờ đợi, Doanh Chính chậm chạp đến bây giờ mới nhớ lại.

Lần cuối cùng chờ đợi rất lâu, đó là khi Doanh Chính còn rất trẻ, y đứng chắp tay ở dưới Vân Mộng Sơn, chờ đợi Cái Nhiếp rời núi.

"Tiên sinh có nhớ lần đầu tiên gặp quả nhân?" Doanh Chính đột nhiên lên tiếng.

Cái Nhiếp bưng một lồng bánh bao nhỏ ra, hơi nước hun khuôn mặt hắn, Doanh Chính cũng không nhìn rõ nét mặt của hắn, "Thần nhớ rõ." Hắn nói, "Dưới Vân Mộng Sơn, Vương thượng đứng ở bên cạnh đoạn thạch, khi thần đi xuống đúng lúc bạch hạc bay qua, dừng ở bên người Vương thượng."

"Như mây như mộng, tiên sinh khi đó cũng giống như từ trong tiên cảnh tới." Doanh Chính nhẹ nhàng nói.

Cái Nhiếp nghe xong lại cười, câu chữ này giống như trong thoại bản.

Trên thực tế cũng không có tốt đẹp như vậy, khi Cái Nhiếp xuống núi bản thân khiêng bao lớn bao nhỏ hàng lý, bộ dáng thậm chí còn có chút chật vật, trước khi đi sư phụ chỉ nói với hắn một câu, đi xuống núi về phía tây.

Phía tây Vân Mộng Sơn là dốc nhất, sư phụ lại không cho dùng khinh công, khi Cái Nhiếp đến chân núi, đã ra một tầng mồ hôi mỏng, xuyên qua một mảnh rừng trúc cuối cùng, liền thấy Doanh Chính đứng lặng im bên cạnh đoạn thạch, người này thân mang áo bào trắng, bên cạnh là một con bạch hạc đỉnh đầu màu đỏ, đến cùng ai là người giống trong tiên cảnh thật khó để nói.

"Thiên hạ bắt đầu loạn Quỷ Cốc ra, khẽ động thì chư hầu động, một hơi thở thì thiên hạ sinh sôi." Lần đầu gặp nhau thanh niên mở miệng, "Quả nhân ở đây chờ đợi tiên sinh đã lâu."

Không cần nói rõ, Cái Nhiếp đã biết đối phương là Tần Vương Doanh Chính.

"Vương thượng, cẩn thận bỏng!"

Lần đầu gặp Tần Vương tuấn lãng giống như vị thần bây giờ lại lột xác thành một tiểu hài tham ăn, không biết là đói hay là thật sự ăn ngon, những chiếc bánh nhỏ vừa ra khỏi nồi nháy mắt đã bị Doanh Chính ăn hết ba cái.

"Tiên sinh hóa ra không chỉ là thiên hạ đệ nhất kiếm, mà còn là đầu bếp số một thiên hạ!" Bên miệng Doanh Chính còn hiện ra dầu mỡ, bánh bao cùng cháo hoa trước mặt là bữa sáng giản dị nhất của các gia đình bình thường, trong mắt của Doanh Chính lại xem như là mỹ thực, y chưa bao giờ biết rằng, một ngày bắt đầu, có người tâm nghi (1) lo liệu cơm sáng lại là chuyện hạnh phúc như thế này.

—— Người tâm nghi?

Doanh Chính có chút giật mình, y nhìn về phía Cái Nhiếp, đối phương cũng đang ăn bánh bao, dáng ăn thật nhã nhặn.

Cái Nhiếp phát giác được ánh mắt của Doanh Chính, kỳ thật mình từ nhỏ thích nấu nướng, có thể cắt tỉa hoa một cách khéo léo, tài nghệ nấu ăn thực tế không dưới kiếm thuật, chỉ là không đáng để nhắc tới. Mà bây giờ nhìn ánh mắt nóng bỏng của Doanh Chính, Cái Nhiếp hiểu đối phương thực sự hài lòng với hương vị của món bánh hấp này, vì vậy bản thân lại cẩn thận cắn một miếng, nước thịt lan tràn ở trong miệng, quả thực ăn ngon.

"Vương thượng thích, thần có thể làm thường xuyên." Cái Nhiếp nói, giống như một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng Doanh Chính nghe lại giống như lời yêu thương nhẹ nhàng.

"Kỳ thực đêm qua quả nhân gặp ác mộng," Doanh Chính đột nhiên nói, "Mơ thấy mẫu hậu."

Nói về Triệu Cơ, Cái Nhiếp tất nhiên là biết, nói chính xác, cả triều trên dưới không ai không biết, vụ bê bối kinh thiên của gia đình đế vương thở thành một trò đùa mà mọi người nói đến lúc rảnh rỗi, cũng là ký ức Doanh Chính khó mở miệng nhất.

"Thế gian nhiều nữ tử phóng đã bạc tình bạc nghĩa, quả nhân không cần Vương hậu." Khi nói lời này ánh mắt Doanh Chính sáng rực, "Mà tiên sinh lại không giống." Giọng y trầm thấp, nhưng ấm áp.

Xen lẫn trong cơn gió buổi sáng quét đến bên tai Cái Nhiếp, giống như vén lên cái nóng oi bức cùng bồn chồn cuối thu.

[ Mười một ]

Tung Hoành hai người, một người ở triều đường nhà Tần, một người ở Hàn thân tại giang hồ, Quỷ Cốc chia tay mấy năm, Cái Nhiếp lại không nghĩ tới gặp lại sư đệ mình nhanh như vậy.

Doanh Chính vì gặp Hàn Phi người soạn « Ngũ Đố » , dẫn theo Cái Nhiếp một mình đi đến Hàn.

Trước khi lên đường, Cái Nhiếp đã từng hỏi Doanh Chính rằng liệu có đáng để mạo hiểm như vậy tới Hàn hay không. Doanh Chính trả lời rằng đáng giá, chuyến đi này phải đi. Cái Nhiếp biết ánh mắt này, giống như y đến dưới Vân Mộng nhiều năm trước.

Doanh Chính thích cường giả, thích sử dụng cường giả cho mục đích của riêng mình. Giống như là Cái Nhiếp vào thời điểm này, một người xuất hiện trăm binh sĩ khiếp sợ. Nhưng Cái Nhiếp vốn là một người bình thường, khác với Hàn Phi, hắn là Vương tôn Hàn quốc, vì vậy làm sao có thể dễ dàng bị người khác sử dụng để tấn công quê hương.

Lời cảnh cáo này Cái Nhiếp cũng từng đề cập với Doanh Chính, Doanh Chính nghe xong quay đầu lại nhìn Cái Nhiếp, trong mắt lại là thần sắc không rõ buồn vui.

"Theo ý kiến của tiên sinh, Hàn quốc tương lai như thế nào?" Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi Doanh Chính hỏi.

"Hàn quốc tất vong." Cái Nhiếp nói đúng sự thật.

"Hàn Phi xác định cũng rõ ràng điều này." Doanh chính nói, "So với Hàn quốc, quả nhân có thể cho hắn nhiều hơn, tất cả tư tưởng của hắn đều có thể thực hiện ở Tần, điều kiện như vậy chẳng lẽ không đủ?"

Cái Nhiếp nghe xong lắc đầu, "Vương thượng xem nhẹ một thứ."

"Thứ gì?" Doanh Chính khép lại thẻ tre, mặt trúc va chạm phát ra tiếng giòn giã.

"Lòng người." Cái Nhiếp nói, hắn nhìn vào mắt Doanh Chính, trong đôi mắt kia tất cả đều là hình bóng của mình, và rồi lông mày lập tức cong lên, Doanh Chính giống như đang cười, y thậm chí còn đưa tay ra và vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò nhưng rất kiệt xuất của Cái Nhiếp.

"Tiên sinh lòng từ bi, thế gian lại có bao nhiêu Cái Nhiếp?" Doanh Chính dùng tay chống cằm nghiêng đầu như thể đang tường tận xem xét, Cái Nhiếp không thích bị Doanh Chính nhìn như vậy, vì vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thế gian không có." Hắn nghe Doanh Chính nói như vậy.

Những lời khen ngợi hay xúc phạm này giống như một lời chế giễu đối với Cái Nhiếp, Doanh Chính cũng không phải là người đầu tiên nói như vậy.

Người đầu tiên nói lời này là Vệ Trang, là người sư đệ lớn hơn Cái Nhiếp một tuổi.

Cái Nhiếp còn nhớ rõ khi đó hai người bọn họ đều là thiếu niên khí phách, sau một trận tranh tài cho dù thắng hay thua đều muốn đối phương tức giận nửa ngày, bọn hắn thích ngồi ở dưới gốc cây cổ mộc trăm năm ở Quỷ Cốc lau bội kiếm của mình, sư đệ so với hắn càng kiệm lời, đánh vỡ sự im lặng giữa hai người thường xuyên là Cái Nhiếp.

"Tiểu Trang, sao vẫn tức giận như vậy?" Cái Nhiếp đặt bội kiếm ở một bên chân, chếch nửa người nhìn Vệ Trang, "Hôm nay so tài không phải đã thắng nửa thức?"

Vệ Trang nghe xong cười lạnh một tiếng, "Sư ca cho rằng ta không nhìn ra?" Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cái Nhiếp, "Vì sao nhường ta một chiêu kia?"

Cái Nhiếp cho rằng bản thân che giấu kỹ càng, không nghĩ tới vẫn là bị phát hiện, vì vậy không có lựa chọn nào khác ngoài việc mỉm cười với Vệ Trang.

Ai ngờ sư đệ nhìn thấy nụ cười này càng trở nên tức giận, Vệ Trang vốn là trắng, khi tức giận gò má đỏ ửng, "Bây giờ dung túng như vậy, thanh kiếm này của ta sớm muộn gì cũng đâm vào cổ họng của ngươi, sư ca quả nhiên là tên ngốc nhất thế gian!"

Mặc dù nói những lời tuyệt tình như vậy, nhưng toàn thân không có một tia sát khí, ngược lại hiện ra chút buồn khổ oan ức, Cái Nhiếp ngẩng đầu nhìn Vệ Trang, cũng phức tạp khó gỡ như cổ mộc trên đầu, những ngày ở Quỷ Cốc thật dài lại yên tĩnh, đó là quá khứ mà Cái Nhiếp luôn vô cùng hoài niệm.

Mà bây giờ, phía trên xà nhà gỗ mái hiên vọng lâu biên thành Tân Trịnh, sư đệ kiêu căng khó thuần ở trong trí nhớ của Cái Nhiếp, từ khi chia tay ở Quỷ Cốc gặp lại, không ngờ đầu đã bạc, mà khuôn mặt kia vẫn trẻ trung.

Ký ức đồng môn cuốn tới, Cái Nhiếp không khỏi động dung, trái tim trong lồng ngực hắn đập thình thịch, giống như một đứa trẻ đã không trở về nhà trong một thời gian dài. Lúc này, hắn và Vệ Trang đang đi trên những con đường xa lạ ở Hàn quốc.

"Sư ca ——"

"Tiểu Trang."

Hai người đồng thời mở miệng, cho dù là thủy hỏa bất dung, đồng môn ăn ý ngược lại là không giả được.

"Vì sao đến Hàn?" Vệ Trang đi thẳng vào vấn đề.

"Công tử nhà ta muốn gặp Hàn Phi." Cái Nhiếp cũng nghiêm túc.

"Doanh Chính?" Vệ Trang híp mắt, "Chạy tới tận đây, y quả thực không sợ chết."

Cái Nhiếp không thích người khác đề cập đến cái chết của Doanh Chính, không chút nào che giấu nhíu mày. Vệ Trang nhìn ở trong mắt, nghĩ thầm sư ca nhà mình vẫn mười năm như một ngày thật thẳng thắn.

"Cho nên muốn ta đến dẫn đi gặp mặt?" Vệ Trang biết ý đồ đến đây của Cái Nhiếp, nhưng vẫn cố tình hỏi.

"Cũng không phải là dẫn gặp mặt, mà là sắp xếp." Cái Nhiếp nói, "Tiểu Trang, tôn ti lợi hại trong đó không cần phải nói rõ, đệ phải hiểu."

Vệ Trang cười nhạo, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Cái Nhiếp, người này từ sau khi nhập Tần quốc, dường như vẫn như trước kia, lại dường như thay đổi. Cái Nhiếp bây giờ thân mang cẩm y tú bào cắt xén vừa người, được Doanh Chính trang bị rất tốt.

"Không hổ là ngự tiền thủ tịch kiếm thuật giáo sư của Tần Vương, nói tới nói lui đều là tràn đầy khí thế." Vệ Trang trêu ghẹo nói, "Sư phụ nhìn thấy ngươi như bây giờ chắc sẽ rất vui mừng."

Cái Nhiếp không nói, giờ phút này ngay cả sư đệ không mặn không nhạt nói móc cũng tràn ngập hương vị kỷ niệm. Hắn cũng nhìn Vệ Trang, Hàn quốc ban đêm hơi lạnh, gió thổi lên sợi tóc bạc của hắn, ở dưới ánh trăng hiện lên ánh sáng lạnh.

"Tiểu Trang, vì sao tóc của đệ ——" Cái Nhiếp muốn hỏi, lại thẳng tắp bị Vệ Trang ngắt lời.

"Cho nên sư ca cảm ơn ta như thế nào?"

Không nghĩ tới Vệ Trang sẽ nói câu này, Cái Nhiếp tự cho rằng giữa đồng môn không cần nói cám ơn, bây giờ nghĩ đến lại là có chút xa lạ, thế là lại giương mắt nhìn Vệ Trang, "Đệ muốn cái gì?"

Cái Nhiếp quả nhiên là thẳng thắn.

Vệ Trang vừa rồi cực kỳ để ý tới phần eo Cái Nhiếp, theo lý thuyết hắn cũng coi như là võ tướng, vì sao bên hông lại mang theo một chuỗi kim thạch ngọc khí cùng —— răng chạm khắc.

Thế là Vệ Trang bước tới tiếp cận Cái Nhiếp, đối phương không động, mặc cho Vệ Trang tới gần.

Vệ Trang kẹp lên răng nanh hổ điêu khắc lay động theo dáng người Cái Nhiếp, Vệ Trang thuở nhỏ cơm ngon áo đẹp cũng hiếm khi nhìn thấy điêu phẩm kỹ thuật tinh xảo như vậy, nguồn gốc giá trị nhất định rất cao. "Không bằng sư ca tặng cái này cho ta đi."

"... Không được." Cái Nhiếp lui về sau một bước, răng nanh trượt xuống khỏi tay Vệ Trang.

"Vì sao không được?" Vệ Trang không buông tha.

"Vật này chính là Vương thượng ban thưởng, không thể biếu lại người khác." Một bước lui này của Cái Nhiếp đưa hắn đến góc tường, trong bóng tối không thể phân biệt được biểu cảm của hắn.

"Sư ca bây giờ càng là kiêng kỵ vương quyền như vậy?" Vệ Trang đi theo tiến lên một bước, hắn lại nhìn thấy Cái Nhiếp nhăn lông mày, người này vốn là như vậy, rất dễ dàng lộ vẻ xúc động, "Nực cười ——"

Cái Nhiếp nghe xong lắc đầu, "Tiểu Trang, thực sự là không được, đệ lại đổi cái khác..."

"Vô vị." Vệ Trang quay người bước về sau mấy bước, Cái Nhiếp nghe hắn nói, "Giờ thìn ngày mai, Ngô Trúc Uyển, tự ta sẽ dẫn người tới."

[ Mười hai ]

Người quý tộc sinh ở hoàng thất, nói chung là có một loại khí chất trời sinh không giống người thường, và điều này hoàn toàn rõ ràng ở Hàn Phi.

Lần đầu gặp Hàn Phi, Cái Nhiếp nhớ đến thần sắc mơ hồ của Lý Tư khi nói đến sư huynh nhà mình, gã nói người này không phải vật trong ao, Hàn quốc nhỏ bé không dung được Hàn Phi, Tần quốc rộng lớn cũng không dung được. Lúc Lý Tư nói lời này, giọng nói ôn hòa, hai mắt lại lộ ra ánh sáng tinh ranh, lúc ấy Cái Nhiếp không để ý, tự nhiên nước đổ đầu vịt.

Mà bây giờ Hàn Phi bản tôn đứng ở trước mặt Cái Nhiếp, chuyện này để hắn lập tức nhớ tới lời nói cùng thần sắc của Lý Tư.

Lần này Doanh Chính tới Hàn, cũng không đơn giản chỉ là muốn gặp mặt Hàn Phi.

Y muốn lấy được Hàn Phi, Cái Nhiếp biết rõ điều đó.

Ngô Trúc Uyển, là một biệt viện phong nhã do một quý tộc Hàn xây dựng, bởi vì ngưỡng một tài năng của Hàn Phi, nên đem viện này cho hắn tùy ý sử dụng.

Ngô trúc ngô trúc, cũng không phải là trong nội viện có ngô đồng cùng trúc, mà là lấy từ từ đồng âm "ngô tri túc", chủ nhân biệt viện này cũng muốn truyền tâm tình này cho Hàn Phi.

Cái Nhiếp từ trong miệng Vệ Trang biết được Lưu Sa, trong lòng không khỏi trào phúng, Hàn Phi người này lại là không biết đủ như vậy.

Tư tưởng pháp trị của Hàn Phi cùng Doanh Chính không mưu mà hợp, nhưng chín mươi chín thiên hạ là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn cùng Doanh Chính.

Doanh Chính muốn, là trăm phần trăm thiên hạ.

"Doanh Chính có thể đưa hắn đi sao." Lúc này Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đang đứng trên mái hiên trong sân, từ trên cao nhìn nội viện vắng lặng cùng động tĩnh bên ngoài tường rào, Vệ Trang đột nhiên mở miệng hỏi, nói là hỏi, nhưng cũng không có cảm giác nghi ngờ gì.

Trái lại là Cái Nhiếp không chắc chắn lắc đầu, "Ta không biết." Hắn nói.

"Đều nói Kiếm Thánh Cái Nhiếp khuất phục dưới uy Tần Vương, ngày đêm chờ đợi, một tấc cũng không rời, là người cách Doanh Chính gần nhất." Vệ Trang nhìn về phía Cái Nhiếp, "Ngươi lại không biết?"

"Quả thật không biết." Giọng nói của Cái Nhiếp dường như đang thở dài, "Tiểu Trang, còn đệ thì sao?"

"Ta?" Một cơn gió thổi qua, thổi thổi tung mái tóc bạc của Vệ Trang, một chút ánh bạc nhấp nháy làm mờ đi tầm nhìn sắc bén của hắn.

"Nếu Hàn Phi nhập Tần, Lưu Sa các đệ thế nào?" Cái Nhiếp nhìn thân ảnh Doanh Chính cùng Hàn Phi ở trong viện, hai người bọn họ đều đứng thẳng như tùng bách, dường như có những dòng nước ngầm im lặng chảy giữa họ.

Vệ Trang nhếch mép, "Hắn sẽ không nhập Tần." Hắn có vẻ rất tự tin, "Điểm này, ta so Doanh Chính rõ ràng hơn."

Cửu công tử kia tính mạng lâm nguy. Câu nói này Cái Nhiếp cũng không hề nói ra, cuộc trò chuyện giữa hắn và Vệ Trang quay trở về trầm tĩnh.

Cuộc đối thoại giữa Doanh Chính cùng Hàn Phi cũng ngừng lại, gió từ trên cao thổi xuống, cuốn lá trúc khô rì rào rơi xuống, nhìn quen trong cung Hàm Dương cành đào sum suê, đầy mắt trúc xanh cũng là xinh đẹp động lòng người. Doanh Chính lòng mang thiên hạ, nhưng cũng nhớ nhà.

Y gần như là thói quen, nghiêng người ngẩng đầu nhìn Cái Nhiếp ở trên nóc nhà, giờ phút này đứng ở cạnh hắn hai bước là người sư đệ ở Quỷ Cốc mà hắn thỉnh thoảng nhắc đến. Mọi thứ đều có nguyên do, Doanh Chính không khỏi nghĩ đến, nếu năm đó người đầu tiên xuống Vân Mộng Sơn không phải là Cái Nhiếp, mà là người sư đệ Vệ Trang kia của hắn, mọi thứ sẽ khác.

Hàn Phi phát giác được tầm nhìn của Doanh Chính, "Quỷ Cốc..." hắn thì thầm, nhưng hai chữ vừa vặn rơi vào bên tai Doanh Chính.

"Tung Hoành hai người, tình cờ nằm ở trong tay ta và ngươi." Doanh Chính thu tầm mắt lại nhìn về phía Hàn Phi, đối phương một đôi mắt đào hoa, giống như ẩn tình lại từ đầu đến cuối xa cách.

Hàn Phi nghe Doanh Chính nói như vậy, liền cười, "Vệ Trang huynh là bạn của tại hạ, trời rộng biển rộng, cũng không phải là nằm trong tay của ta."

Có phiến lá trúc theo gió chậm rãi rơi vào đầu vai Hàn Phi, hắn đưa tay lấy xuống, lá trúc xanh nhạt thon dài, mang theo gai nhỏ xíu, đầu ngón tay vuốt ve hiện lên khô khốc ráp ráp, "Mà Cái tiên sinh thì lại khác." Hàn Phi cười nói.

"Hử? Khác nhau như thế nào?" Doanh Chính quay người hỏi.

"Cái tiên sinh là thuộc của Vương, độc nhất vô nhị thiên hạ, không được ngấp nghé." Hàn Phi buông lá trúc kia ra, nhìn nó chậm rãi rơi xuống.

"Thuộc về quả nhân..." Doanh Chính thì thào, giống như cười mà không phải cười, ở lúc y chuẩn bị mở miệng lại nói cái gì, Cái Nhiếp từ trên trời giáng xuống, ghé vào tai y nói nhỏ.

Hàn Phi ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trang, thanh niên tóc bạc dùng khẩu hình, Dạ Mộ.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ Hàn quốc phủ trong u tối.

Chuyến đi Hàn quốc lần này của Doanh Chính cũng không thuận lợi, thậm chí rất mạo hiểm. Y lâu lắm không gặp bị ép cùng Cái Nhiếp chia binh hai đường tránh né thế lực khắp nơi dây dưa, Cái Nhiếp lấy thanh danh truyền xa cùng sứ giả Lý Tư làm minh, Vệ Trang hộ tống Doanh Chính ở trong tối.

Đã quen Cái Nhiếp thỏa đáng, Vệ Trang xuất sư đồng môn lại là hoàn toàn khác biệt. Doanh Chính cùng Vệ Trang xuyên qua các bức tường để tránh tai mắt của người, trăng tròn sáng lại xa xôi lạnh lẽo, không biết Cái Nhiếp bên kia có thuận lợi hay không.

Lúc này Doanh Chính nấp trong binh giáp Hàn quốc, đi lại nặng nề, y nhớ tới lúc chia tay, bên trong đôi mắt Cái Nhiếp nhìn y chứa đầy sự lo lắng cùng —— không muốn —— Doanh Chính kỳ thật không xác định có chứa cái sau hay không, nhưng y nhìn thấy Cái Nhiếp nắm thật chặt vỏ kiếm, đó là thói quen khi căng thẳng của hắn.

Lại nhìn Vệ Trang, cách mặt nạ đều có thể nhận thấy được đối phương khí định thần nhàn, hắn không quan tâm sống chết của Doanh Chính, so với mạng của Tần Vương, hắn càng là xem trọng sự nhờ vả của Cái Nhiếp.

"Sư xuất Quỷ Cốc, Vệ tiên sinh vì sao đến Hàn quốc?" Doanh Chính hỏi.

"Mạng sống như treo trên sợi tóc còn khí định thần nhàn như vậy, là nên nói Tần Vương rộng lượng, hay là những năm gần đây được sư ca bảo vệ quá tốt đây." Vệ Trang cười nhạo, từ đầu đến cuối hắn cũng không kiêng kị quân chủ mạnh nhất bảy nước này.

Doanh Chính nghe xong không những không giận mà còn cười, "Sư ca của ngươi... Cái Nhiếp, lúc trước bộ dáng ra sao?"

Cách mặt nạ sắt, hai người không ai có thể biết thần sắc đối phương ra sao, nhưng nghe Doanh Chính hỏi như vậy, Vệ Trang hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc, khi Doanh Chính cho rằng Vệ Trang sẽ không trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm trầm của người kia.

"Giống như bây giờ, lãnh mi lãnh nhãn, tự giữ trang trọng, nhàm chán." Vệ Trang nói.

"Ha ha." Doanh Chính cười nói, "Việc này Cái Nhiếp cùng quả nhân ngược lại là khác rất xa."

Vệ Trang không nói nữa, đi qua các con đường phụ và các con hẻm chật hẹp bọn họ cuối cùng cũng đến Tử Lan Hiên an toàn, cửa nhà xa hoa truỵ lạc sau khi trải qua sinh tử dường như đã có mấy đời.

Ở rất nhiều năm sau, Vệ Trang cũng từng hỏi Cái Nhiếp, đối đãi Doanh Chính người này ra sao, khi đó Cái Nhiếp ánh mắt xa xăm, trầm tĩnh tựa như nước hồ, thanh tịnh lại không biết sâu cạn.

Về phần Doanh Chính phải chăng như là Cái Nhiếp nói, là một vị vua trước không có người sau cũng không có người, đó tất cả đều là nói sau.

BGM:

Yêu Dương / Hoàng Thi Phù — « Phó Hồng Môn »

=====

Chú thích:

(1) Tâm nghi = crush

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro