Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 110

[...]

Tiên Tử liếc hắn một cái đầy ai oán, vẫy đuôi chạy ra khỏi miếu, bấy giờ Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm. Kim Lăng muốn sang bên ấy, lại ngượng ngùng không dám sang, đang do dự thì Lam Tư Truy bỗng nhìn thấy vật dắt bên hông Ngụy Vô Tiện, lập tức sững sờ, gọi: "... Ngụy tiền bối?"

"Hả? Sao thế?"

Lam Tư Truy kinh ngạc hỏi: "Ngài... cây sáo của ngài, cho con mượn xem một lúc được không?"

Ngụy Vô Tiện lấy cây sáo xuống: "Cây sáo này có vấn đề gì à?"

Lam Tư Truy dùng cả hai tay nhận cây sáo, hơi nhíu mày, sắc mặt thấp thoáng vẻ hoang mang. Lam Vong Cơ nhìn cậu, mà Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Vong Cơ, hỏi: "Tư Truy nhà các ngươi làm sao thế? Thích cây sáo này của ta à?"

Lam Cảnh Nghi kinh ngạc nói: "Ể? Cây sáo nát ngũ âm không đủ của ngươi cuối cùng cũng quẳng mất rồi à? Cây sáo mới này cũng khá đấy!"

Cậu ta nào biết, cây sáo "cũng khá đấy" này, chính là pháp bảo mà cậu mong nhớ mãi chẳng quên, chỉ muốn được nhìn tận mặt một lần - quỷ sáo "Trần Tình" trong truyền thuyết. Cậu ta chỉ âm thầm vui vẻ: "Tốt rồi tốt rồi! Ít ra sau này hợp tấu với Hàm Quang Quân coi như cũng không làm mất mặt Hàm Quang Quân nữa. Trời ạ! Cây sáo cũ của hắn đúng là vừa xấu xí lại vừa khó nghe!"

Lam Vong Cơ gọi: "Tư Truy."

Lam Tư Truy bấy giờ mới hoàn hồn, lại dùng cả hai tay trả Trần Tình lại cho Ngụy Vô Tiện: "Ngụy tiền bối."

[...]

Chương 111

Trời còn mờ sáng, trên con đường dài, không gian vẫn còn vắng lặng. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng đi, chỉ nghe tiếng móng con lừa hoa gõ lộc cộc nhè nhẹ xuống đất.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, vỗ mông nó bồm bộp. Cái túi đeo bên hông nó cứng ngắc, căng phồng những táo, hẳn là đám tiểu bối Lam gia chuẩn bị sẵn cho nó ăn.

Ngụy Vô Tiện móc một quả táo ra đưa lên miệng, mắt dán chặt vào khuôn mặt nghiêng đẹp dữ dội của Lam Vong Cơ, cắn rộp một cái, tiếng nghe giòn rụm. Tiểu Bình Tử thấy có kẻ vô sỉ ăn vụng táo của mình, tức phổng lỗ mũi, dộng vó lừa. Ngụy Vô Tiện không đếm xỉa đến nó, chỉ vỗ thêm mấy cái, rồi nhét trái táo chưa nhai hết vào miệng nó, bảo, "Lam Trạm, ngươi biết không? Người tên Tư Tư ấy, hình như là bạn của mẹ Kim Quang Dao."

Lam Vong Cơ đáp,"Không biết."

Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, "Ta thuận miệng hỏi vậy thôi, không định hỏi ngươi thật đâu. Ta nhìn thấy lúc cộng tình với nữ oán linh trong điện Quan Âm. Bà ấy đã từng chiếu cố mẹ Kim Quang Dao."

Im lặng giây lát, Lam Vong Cơ đáp, "Cho nên, Kim Quang Dao mới tha mạng cho bà ấy."

Ngụy Vô Tiện tiếp, "Hẳn là vậy. Khi ấy ta sợ Trạch Vu Quân lại mềm lòng với hắn ta, nên chưa nói rõ ngọn nguồn. Ta nghĩ giờ nói với huynh ấy cũng không hay lắm."

"Sau này nếu huynh ấy hỏi, ta sẽ nói."

"Cũng được."

Ngoảnh đầu lại nhìn nhau, hắn hiếm khi than vắn thở dài, "Ta cũng chẳng muốn để tâm đến mấy chuyện vớ va vớ vẩn nữa, cứ vậy đi."

Lam Vong Cơ gật đầu, cầm dây dắt Tiểu Bình Tử, tiếp tục đi.

Chuyện của mỗi người, chỉ có bản thân họ mới giải quyết được. Cho dù là huynh đệ ruột như Lam Hi Thần, hiện giờ Lam Vong Cơ cũng chẳng thể làm gì được hơn. An ủi đã vô ích, làm gì cũng chỉ hoài công.

Ngừng một lát, Lam Vong Cơ gọi: "Ngụy Anh"

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Gì?"

"Có một chuyện, ta vẫn chưa nói với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy tim mình lạc mất một nhịp, "Chuyện gì?"

Lam Vong Cơ im lặng giây lát rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, đang định mở lời thì lại nghe có tiếng chân hối hả chạy tới từ đằng sau. Ngụy Vô Tiện nói: "Chết thật, không lẽ chưa gì đã có người đuổi theo?"

Quả nhiên là có người đuổi tới, có điều người này không phải kẻ nào khó ưa. Lam Tư Truy thở hồng hộc chạy tới, gọi: "Hàm, Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối!"

Ngụy Vô Tiện chống tay lên đầu con lừa: "Tư Truy cưng, ta với Hàm Quang quân nhà ngươi muốn dạt nhà, ngươi đuổi theo làm gì? Không sợ bị Lam lão tiên sinh nhà các ngươi mắng hay sao?"

Lam Tư Truy đỏ mặt, đáp: "Ngụy tiền bối người đừng như vậy, con, con có chuyện quan trọng cần hỏi hai người!"

"Muốn hỏi gì?"

"Con đã nhớ lại một vài chuyện, nhưng không chắc chắn, nên... nên muốn hỏi Hàm Quang quân và Ngụy tiền bối!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lại nhìn sang Ôn Ninh, Ôn Ninh khẽ gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Chuyện gì?"

Lam Tư Truy ưỡn ngực, hít sâu một hơi.

"Tự xưng tay nghề tuyệt diệu, đồ ăn làm ra lại cay mắt cay bụng."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác: "A???"

Lam Tư Truy lại nói: "Chôn con trong vườn củ cải, nói phơi nắng rồi tưới ít nước sẽ lớn rất nhanh, còn có thể mọc thêm mấy người bạn nhỏ cho con chơi chung."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Lam Tư Truy tiếp tục nói: "Nói mình muốn mời Hàm Quang quân ăn cơm, cuối cùng chưa thanh toán đã bỏ chạy, Hàm Quang Quân vẫn phải trả tiền."

Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt, cứ như sắp rớt khỏi lưng lừa.

"Ngươi... ngươi..."

Lam Tư Truy nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nói: "Có thể khi đó con còn quá nhỏ, có nhiều chuyện nhớ không đầy đủ, nhưng con có thể khẳng định... Con từng mang họ Ôn."

Ngụy Vô Tiện cất giọng run run: "Ngươi họ Ôn? Ngươi họ Lam cơ mà? Lam Tư Truy, Lam Nguyện..."

Hắn lẩm bẩm: "Lam Nguyện... Ôn Uyển?" (Trong tiếng Trung, Uyển và Nguyện đều đọc là Yuàn)

Lam Tư Truy ra sức gật đầu, giọng nói đã bắt đầu run rẩy: "Ngụy tiền bối, con... con là, A Uyển..."

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói: "A Uyển... A Uyển đã chết rồi mà? Năm ấy chỉ còn một mình nó ở lại Loạn Táng Cương.."

Lời còn chưa dứt, tiếng Lam Hi Thần lại vang vọng bên tai: "Mấy năm kia mang tiếng là nhốt mình hối lỗi, thật ra là trọng thương khó đi lại. Dẫu vậy, khi hay tin ngươi chết, đệ ấy vẫn gắng gượng kéo lê thân thể tàn tạ đó, khăng khăng muốn đến Loạn Táng Cương xem một lần..."

Hắn đột ngột quay sang Lam Vong Cơ, hỏi: "Lam Trạm, là ngươi phải không?!"

Lam Vong Cơ đáp: "Phải"

Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Đây là chuyện ta vẫn chưa nói với ngươi."

Lâu thật là lâu, Ngụy Vô Tiện vẫn không thốt nên lời.

Cuối cùng, Lam Tư Truy không kiềm chế nổi, hét to một tiếng rồi nhảy lên, một tay ôm hắn, một tay ôm Lam Vong Cơ, ba người ôm cứng vào nhau thành một cục. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bị cậu kéo vào ôm, cả hai đều ngơ ngẩn.

Lam Tư Truy vùi đầu vào vai bọn họ, nói: "Hàm Quang quân, Ngụy tiền bối, con... con..."

Nghe âm thanh buồn bã của cậu, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở kế bên đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được cảm xúc trìu mến trong đôi mắt người kia.

Ngụy Vô Tiện điều hòa lại cảm xúc, đặt tay lên lưng Lam Tư Truy vỗ vỗ: "Được rồi, khóc cái gì."

"Con không khóc... chỉ là... bỗng dưng cảm thấy, thật khó chịu, nhưng cũng, thật vui mừng. Con cũng không biết nói sao nữa..."

Trầm mặc giây lát, Lam Vong Cơ cũng đặt tay lên lưng cậu, vỗ nhẹ.

"Vậy đừng nói gì cả."

Ngụy Vô Tiện cũng nói: "Phải đấy."

Lam Tư Truy không đáp, ôm hai người càng thêm chặt.

Lát sau, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ai ai ai, lực tay của thằng nhóc này sao mà mạnh thế, được Hàm Quang quân ngươi dạy dỗ có khác..."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái: "Ngươi cũng dạy mà."

Nguỵ Vô Tiện đáp: "Chẳng trách lại trưởng thành tốt như vậy."

Lam Tư Truy cãi: "Ngụy tiền bối chưa dạy con cái gì hết."

"Ai nói không dạy? Chẳng qua khi ấy ngươi còn quá nhỏ, những gì ta dạy đã quên sạch rồi."

"Con không quên, con nhớ ra rồi, hình như có dạy."

"Thấy chưa?"

Lam Tư Truy nghiêm túc nói: "Từng dạy con cách nguỵ trang xuân cung thành sách bình thường."

Ngụy Vô Tiện: "...."

Lam Vong Cơ liếc nhìn hắn.

Lam Tư Truy lại nói: "Còn dạy con hễ có cô nương xinh đẹp đi ngang qua..."

"Nhảm nhí, nhóc con sao mà nhớ được mấy chuyện này. Ngươi nằm mơ đấy, ta làm sao có thể dạy cho con nít mấy thứ đó."

Lam Tư Truy ngẩng đầu: "Có Ninh thúc thúc làm chứng. Khi tiền bối dạy con, thúc thúc nhất định có mặt ở đó."

Ngụy Vô Tiện nói: "Làm chứng cái gì, không có chuyện đó đâu"

Ôn Ninh lắp bắp: "Tôi... tôi quên ráo rồi..."

Lam Tư Truy nói: "Hàm Quang quân, những lời con nói đều là thật."

Lam Vong Cơ gật đầu: "Ta biết."

Ngụy Vô Tiện muốn lăn lộn khóc lóc trên lưng lừa: "Lam Trạm à!"

Hắn chợt nghĩ đến chuyện gì, lại hỏi: "Mà này, Tư Truy ngươi làm sao nhớ lại được?"

Lam Tư Truy đáp: "Con cũng không biết, nhưng khi thấy Trần Tình con có cảm giác vô cùng quen thuộc."

Quả nhiên, là Trần Tình. Ngụy Vô Tiện nói: "Ây dô, dĩ nhiên là quen thuộc rồi. Trước kia ngươi thích nhất là gặm Trần Tình, thường xuyên trét đầy nước miếng lên đó, hại ta không tài nào thổi được."

Lam Tư Truy lập tức đỏ mặt, "Vậy, vậy sao..."

Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm: "Chứ còn sao nữa, nếu không sao ngươi vừa thấy nó đã nhớ ra? Ngươi còn muốn nghe thêm chuyện hồi nhỏ nữa không?"

Hai tay hắn tạo hình hai con bướm, nói: "Hàm Quang quân, ngươi còn nhớ không? Lần đó ta mời ngươi ăn cơm, nó cầm đôi bướm ngồi một bên lẩm bẩm, "con thích người" "ta cũng thích con"..."

Mặt Lam Tư Truy ngày càng chín đỏ, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ây da đúng rồi, lần đó ngươi còn gọi Hàm Quang quân là cha trước mặt mọi người nữa chứ. Hàm Quang quân đáng thương, rõ ràng là một thanh niên xuất chúng hào hoa phong nhã băng thanh ngọc khiết, vô duyên vô cớ lại biến thành cha ngươi..."

"A a a a a a a!"

Lam Tư Truy đỏ mặt la lên: "Hàm Quang quân, con xin lỗi."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện cười hì hì, lắc đầu, vẻ mặt lại hết sức nhu hòa.

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Đúng rồi, Ôn Ninh, ngươi đã biết chuyện này từ lâu rồi phải không?"

Ôn Ninh gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Vậy sao ngươi không nói cho ta biết?"

Ôn Ninh liếc nhìn Lam Vong Cơ, e dè nói: "Lam công tử không nói là phải kể lại với cậu, cho nên..."

Ngụy Vô Tiện bất bình: "Sao ngươi lại răm rắp nghe lời hắn như vậy chứ, ngươi là Quỷ tướng quân đó, Quỷ tướng quân cớ sao phải sợ Hàm Quang quân? Vậy chẳng phải rất mất mặt ta sao?"

Lam Tư Truy vẫn còn kêu to: "Hàm Quang quân, con xin lỗi."
....

Bốn người chia tay nhau dưới một gốc cây trong khu rừng ngoài thành Vân Bình.

Ôn Ninh nói: "Công tử, chúng tôi muốn đi về hướng này."

Ngụy Vô Tiện hỏi lại: "Hướng nào cơ?"

Ôn Ninh đáp: "Lúc trước cậu chẳng hỏi, sau khi mọi chuyện kết thúc tôi dự định sẽ làm gì sao? Tôi đã nhất trí với A Uyển, trước tiên chúng tôi sẽ cùng đến Kỳ Sơn, an táng tro cốt người trong gia tộc ở đó. Tôi còn muốn tìm thử một lượt xem có thấy vật dụng nào của tỷ tỷ tôi thuở sinh tiền không, để dựng một ngôi mộ chôn di vật cho tỷ tỷ."

"Mộ chôn di vật à, trước kia ta cũng làm một cái cho ngươi và nàng trên Loạn Táng Cương, nhưng bị đốt mất rồi. Hai ta cũng đi Kỳ Sơn một chuyến."

Hắn quay đầu hỏi Lam Vong Cơ, Ôn Ninh lại nói: "Không cần đâu."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người: "Ngươi không đi chung với chúng ta à?"

Lam Tư Truy nói: "Ngụy tiền bối, ngài đi chung Hàm Quang quân thôi."
Ngụy Vô Tiện còn muốn nói nữa, Ôn Ninh lại mở lời: "Thật sự không cần, Ngụy công tử, cậu đã làm quá nhiều rồi."

Im lặng giây lát, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vậy sau khi làm xong những việc này, ngươi tính sao?"

Ôn Ninh đáp: "Đưa A Uyển về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó làm gì thì có thể từ từ suy nghĩ. Con đường sau này, hãy để tôi tự mình bước tiếp."

Ngụy Vô Tiện chậm rãi gật đầu: "...Cũng tốt."

Đây là lần đầu tiên sau bấy nhiêu năm, Ôn Ninh không đi chung đường với hắn, mà có quyết định của riêng mình. Ngụy Vô Tiện đoán, có lẽ bản thân hắn cũng có chuyện muốn làm.

Đây cũng chính là điều hắn luôn mong muốn: mỗi người đều có con đường riêng của mình.

Nhưng khi ngày ấy đến, nhìn bóng lưng của Ôn Ninh và Lam Tư Truy xa dần rồi mất hút, lòng hắn vẫn bùi ngùi thương cảm.

Hiện giờ người ở bên hắn, chỉ còn Lam Vong Cơ.

May mắn làm sao, người hắn muốn ở lại bên mình, cũng chỉ có Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện gọi, "Lam Trạm."

"Ừ."

"Ngươi dạy dỗ nó tốt lắm."

"Sau này còn rất nhiều cơ hội gặp lại."

"Ta biết."

Lam Vong Cơ lại nói, "Sau khi Ôn Ninh đưa Tư Truy về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, có thể ở một chỗ gần đấy, đôi bên thường xuyên gặp nhau."

Ngụy Vô Tiện nhìn đối phương, chợt hỏi, "Lam Trạm, có thật là ngươi rất sợ ta nói cảm ơn với ngươi không?"

"Ta chợt nhớ ra, kiếp trước chúng ta mấy bận chia đôi ngả, ta đều nói cảm ơn người. Sau đó mỗi lần phân ly, đến khi gặp lại, ta lại càng thảm hại hơn."

Ở trạm dịch giết Ôn Triều và Ôn Trực Lưu, Vân Mộng lầu ném hoa tương kiến, Di Lăng Loạn Táng Cương biệt ly.

Lần nào hắn cũng dùng hai chữ này vạch ra một cái hào sâu hoắm, hai bên cách nhau ngày càng xa.

Im lặng một hồi, Lam Vong Cơ nói, "Giữa ta và ngươi, không cần phải nói "cảm ơn" và "xin lỗi"."

Ngụy Vô Tiện bật cười, "Được, bây giờ chúng ta sẽ nói về chuyện khác nhiều hơn. Ví như..."

Giọng hắn hạ thấp, đồng thời ra dấu để Lam Vong Cơ nhích đến gần mình, hình như muốn thì thầm chi đó. Lam Vong Cơ quả nhiên tiến sát lại. Ai dè, Ngụy Vô Tiện thò tay phải nâng cằm đối phương, cúi xuống ép môi mình lên.

Hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới tách ra một tẹo, dụi lông mi mình lên bờ mi người ta, hỏi nhỏ, "Thế nào?"

"..."

"Hàm Quang Quân, phản ứng cái coi."

"..."

Ngụy Vô Tiện cằn nhằn, "Ngươi lạnh lùng quá đấy. Lẽ ra lúc này ngươi nên đè nghiến ta xuống đất mới..."

Còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ bất thần trở tay ôm ghì cổ hắn, thô bạo kéo đầu Ngụy Vô Tiện xuống, một lần nữa khóa môi cả hai lại.

Tiểu Bình Tử bị hốt một phen, mồm đang gặm táo cũng ngưng lại, biến thành một con lừa đần thối.

Chưa đầy một thoáng, Tiểu Bình Tử không còn giữ nổi Ngụy Vô Tiện trên mình. Lam Vong Cơ một tay quàng lưng hắn, tay kia luồn qua khớp gối, bế Ngụy Vô Tiện trên lưng lừa xuống, hai người họ ngả nghiêng quấn riết chui ra sau bụi cây, Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đè nghiến dưới đất mưa hôn túi bụi, bỗng kêu lên, "Khoan đã, khoan đã!"

Lam Vong Cơ hỏi, "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện nheo mắt nói, "Ta bỗng dưng có cảm giác..."

Bìa rừng, cây cối, cỏ dại, động tác ngang tàng, môi lưỡi quấn quýt.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy việc này không hỏi không được, bèn ướm lời, "Cuộc vây săn trên núi Bách Phượng, cái lần ta bịt mắt, Lam Trạm ngươi...?"

Hắn không hỏi hết câu, Lam Vong Cơ cũng chẳng đáp, song ngón tay đã hơi cuộn lại. Ngụy Vô Tiện chống khuỷu tay nhích người lên, áp tai mình lên lồng ngực đối phương, nghe được tiếng tim ai kia đập bình bịch liên hồi.

"..." Ngụy Vô Tiện giật mình thốt lên, "Á, ngươi thật hả!?"

Hầu kết Lam Vong Cơ giật giật, "Ta..."

Ngụy Vô Tiện không thể tin nổi, "Lam Trạm, đúng là bất ngờ nha? Ngươi mà cũng biết làm chuyện đó ư?"

"..."

"Ngươi có biết ta vẫn đinh ninh có vị tiên tử nào thầm mến ta, thẹn thùng không dám nói mới làm chuyện đó hay không?"

"..."

Ngụy Vô Tiện truy tới bến, "Từ hồi đó ngươi đã có ý nghĩ không an phận với ta rồi phỏng!???"

"..."

Giọng Lam Vong Cơ nghe rõ rầu rĩ, "Khi ấy ta tự biết mình sai rồi. Sai quá là sai."

Ngụy Vô Tiện nhớ đến cảnh gặp lại sau đó, Lam Vong Cơ một mình nện cây trong rừng, "Cho nên ngươi mới giận dữ đến vậy?"

Ngụy Vô Tiện còn tưởng đâu y đang nổi giận với kẻ khác, té ra là giận chính mình. Giận bản thân nhất thời bồng bột, giận mình không kiềm chế được, giận mình thừa cơ làm bậy, không phải hành vi của bậc quân tử, lại càng vi phạm gia huấn.

Thấy Lam Vong Cơ cúi gằm xuống, có vẻ như bắt đầu ăn năn tự hối, Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm đối phương, dỗ dành, "Thôi mà, đừng có xoắn xuýt vậy chứ. Ngươi hôn ta sớm vậy, ta mừng thấy mồ. Cơ mà đó là nụ hôn đầu tiên của ta đấy, chúc mừng ngươi giật được trinh môi của ta nhé Hàm Quang Quân."

Lam Vong Cơ bất thình lình nhìn hắn, "Nụ hôn đầu tiên?"

"Phải, chứ ngươi tưởng sao?"

Hắn bỗng nhớ ra, hồi ấy bắt gặp Lam Vong Cơ, hắn lại còn đắc ý khoe khoang vài câu, nào là mình thân kinh bách chiến, nào là nụ hôn đầu của Lam Vong Cơ suốt đời om dưa, liền giật mình hỏi, "Kì thực hồi ấy chuyện khiến ngươi giận nhất, có phải vì tưởng ta từng hôn người khác không?"

"..."

Ngụy Vô Tiện cười phá lên, ôm đối phương hôn một cái, "Lam Trạm à ngươi bị ngốc hả! Mẹ nó ta nói nhảm mà ngươi cũng tin! Há há há há há há..."

Tiếng cười nhạo của hắn quá lớn, cũng quá sức gợi đòn. Cuối cùng Lam Vong Cơ không nhịn nổi nữa, lại đè nghiến hắn xuống.

Cơn mưa rào chớm ngưng để lại bụi cỏ đọng nước chưa tan, thấm ướt vạt áo trắng của Lam Vong Cơ, nhưng tấm áo trắng này nhanh chóng bị Ngụy Vô Tiện trút xuống.

Hắn nói khẽ, "Đừng động đậy."

Trên cổ và trên môi răng Ngụy Vô Tiện đều thấm đẫm mùi cỏ xanh tươi ngát, còn trên thân Lam Vong Cơ lại phảng phất mùi đàn hương. Hắn khuỵu gối giữa hai chân Lam Vong Cơ, thả một đường hôn từ trán Lam Vong Cơ xuống.

Giữa mày, chóp mũi, gò má, môi, cằm.

Hầu kết, xương quai xanh, ngực.

Một đường mấp mô, thành kính khôn cùng.

Hôn đến vùng bụng dưới căng cứng, tiếp tục lần xuống, vài sợi tóc lòa xòa trượt qua bả vai, cùng với hơi thở nhỏ vụn lờn vờn khiêu khích quanh bộ phận nguy hiểm, Lam Vong Cơ không dằn nổi nữa, vươn tay đẩy vai hắn ra. Ngụy Vô Tiện bắt lấy cổ tay đối phương, thì thầm, "Đừng nhúc nhích, ta nói rồi, để ta."

Hắn kéo dây buộc tóc xuống, cột lại mái tóc tán loạn, rồi cúi đầu. Lam Vong Cơ nhận ra hắn tính làm gì, mặt khẽ biến sắc, hạ giọng, "Không cần."

Ngụy Vô Tiện nói, "Cần." Đoạn nhẹ nhàng ngậm lấy Lam Vong Cơ.

Điều kiện tiên quyết là không cắn phải Lam Vong Cơ, hắn cẩn thận ngậm vật đó của Lam Vong Cơ, gắng nuốt sâu đến cùng, chạm vào cuống họng, cảm giác hơi khó chịu. Lam Vong Cơ lập tức nhận ra điều ấy, không muốn hắn ép buộc bản thân, toan đẩy hắn ra, nói, "Bỏ đi."

Ngụy Vô Tiện hất tay đối phương, bắt đầu chậm rãi nuốt nhả nó.

Lam Vong Cơ, "Ngươi..."

Song y nhanh chóng im bặt.

Số xuân cung Ngụy Vô Tiện xem từ nhỏ có thể chất đầy phòng trữ sách trong Tàng Thư Các của Cô Tô Lam Thị, chưa kể hắn lại vô cùng thông minh, bắt chước trong sách, vận dụng môi lưỡi, dốc lòng hầu hạ vật nóng hổi cương lên trong miệng. Bộ phận mẫn cảm nhất cơ thể được ôm ấp bởi vòm miệng ấm áp ẩm ướt, lại được đối phương nâng niu như vậy, Lam Vong Cơ phải gồng hết sức để kiềm nén bản thân không làm ra hành vi đáng sợ, quả là một sự giày vò khổ sở.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được hơi thở của đối phương ngày càng thêm dồn dập, ngón tay bắt lấy vai mình bấu chặt hơn. Hắn bèn đẩy nhanh tốc độ, chờ đến khi cả cổ lẫn gò má hắn đều ê ẩm, cuối cùng một luồng chất lỏng cũng tuôn vào cổ họng.

Dịch thể nóng bóng đặc sệt, nồng mùi xạ hương đột ngột bắn vào cổ họng, ép Ngụy Vô Tiện nuốt ực xuống, rồi nhả cái vật đồ sộ kia ra, ho sặc sụa. Lam Vong Cơ vỗ lưng hắn có phần luống cuống, "Nhổ ra, mau nhổ ra."

Ngụy Vô Tiện che miệng, lắc đầu. Hồi sau, hắn bỏ tay ra, thè lưỡi với Lam Vong Cơ, há miệng cho người kia nhìn, "Nuốt mất rồi."

Đầu lưỡi hồng tươi, cặp môi đỏ thắm, bên mép còn vương chất lỏng đùng đục, và nhiều hơn cả là ý cười. Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn cạn lời.

Danh sĩ tiên môn cấm dục hơn ai hết, lúc này đây mọi sự lãnh đạm nghiêm trang ngày thường đều vỡ nát, đầu mày khóe mắt phơn phớt hồng, lại tăng vài phần diễm lệ, cứ như vừa bị người ta ức hiếp một phen. Ngó thấy dáng vẻ này của y, Ngụy Vô Tiện thích chết đi được, tay trần ôm lấy vai y, khẽ hôn lên khóe miệng rồi lại chạm môi lên viền mi Lam Vong Cơ, dỗ dành, "Ngoan, đừng sợ. Lần sau để ngươi ăn của ta nhé, nhớ phải biểu hiện tốt như vậy, nghe chưa?"

Mép hắn còn dính tinh dịch của Lam Vong Cơ, hôn như thế làm khóe môi Lam Vong Cơ cũng dính luôn, vẻ mặt thoáng ngơ ngác của đối phương quả thật khiến người ta cưng chết đi được. Ngụy Vô Tiện lại hôn y, lặp lại, "Lam Trạm, ta thích ngươi chết mất thôi."

Lam Vong Cơ chầm chậm nhìn hắn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong mắt đối phương ẩn hiện tơ máu.

Ngụy Vô Tiện vẫn chưa cảm nhận được sự ẩn nhẫn khốc liệt, đồng thời sắp mất khống chế trong ánh mắt ấy, còn tưởng đâu đối phương chưa làm đủ, bèn nói, "Chúng ta về sau cứ thế này được không?"

Bất thình lình, Lam Vong Cơ trở người nhào lên, đè hắn xuống bãi cỏ.

Trong nháy mắt tư thế của cả hai hoán đổi. Thấy Lam Vong Cơ bắt đầu cắn khắp người mình, Ngụy Vô Tiện bật cười đẩy đầu y ra nói, "Ngươi không cần gấp gáp vậy đâu, ta đã bảo lần sau ngươi có thể..."

Bỗng hắn thấy bên dưới nhói đau, a lên, khẽ nhíu mày hỏi, "Lam Trạm, ngươi nhét cái gì vào vậy?"

Hắn cảm nhận được vật cho vào là một ngón tay thon dài, chẳng qua thuận miệng hỏi vậy thôi, hai chân vô thức khép lại, song cảm giác tồn tại của dị vật bên dưới lại tăng phần mãnh liệt. Vì ngón thứ hai cũng vừa nhét vào thêm.

Tuy Ngụy Vô Tiện xem nhiều xuân cung, nhưng chưa từng rớ đến sách Long Dương, bởi xưa nayhắn chưa từng có hứng thú với cái khoản này, cũng chẳng lùng hàng xem làm gì. Thế nên hắn đương nhiên cho rằng chuyện phòng the của nam với nhau cũng chỉ có vậy, chỉ có ôm hôn, cùng lắm là dùng tay với miệng, chưa đào sâu tìm hiểu thêm. Giờ đây bị Lam Vong Cơ đè xuống đất, lại thêm ngón tay cơi nới nong ra từng chút một, mới lờ mờ cảm thấy chuyện không chỉ có vậy. Ngoài chút xíu đau đớn, còn xen lẫn một thoáng kinh ngạc, cộng một chút buồn cười.

Nhưng khi số lượng ngón tay tăng lên đến ba, Ngụy Vô Tiện không còn cười nổi nữa.

Hắn cảm thấy bị căng ra thật khó chịu, huống hồ ba ngón tay vẫn còn kém xa cái thứ hắn vừa mới nuốt vào. Hắn đánh tiếng, "Lam Trạm, Lam Trạm, chuyện ấy, ngươi, ngươi, từ từ đã, có thể làm vậy thật sao, ngươi chắc chắn ngươi không nhầm chứ? Bằng chỗ ấy thật ư? Ta thấy có hơi..."

Thế nhưng, dường như Lam Vong Cơ đã không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, đối phương thô lỗ khóa miệng hắn lại, cơ thể đầm xuống, đưa vật kia tiến vào.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện vụt mở to, hai chân co rụt lên.

Thân thể đôi bên dán khít rịt, ngực đập như trống dồn, hơi thở rối tung.

Lam Vong Cơ khào khào nói, "...Xin lỗi... ta không nhịn nổi."

Thấy mắt người nọ đỏ ngầy, ẩn nhẫn đến là khốn khổ, Ngụy Vô Tiện biết tại mình khơi mào, cắn răng nói, "Nhịn không được thì đừng nhịn... bây giờ ta nên làm thế nào đây?"

Đây gọi là có bệnh vái tứ phương, Ngụy Vô Tiện lại đi hỏi hắn cái này, Lam Vong Cơ đáp, "...Thả lỏng."

Ngụy Vô Tiện lẩm nhẩm, "Được, thả lỏng, thả lỏng..."

Hắn vừa thoáng thả lỏng, Lam Vong Cơ lập tức tiện đà thúc mạnh vào trong, Ngụy Vô Tiện vô thức căng thít cả mông lẫn bụng.

Lam Vong Cơ hỏi, "...Đau lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện ôm người kia, cơ thể mất tự chủ run lên, rưng rưng nước mắt nói, "Đau chứ, lần đầu tiên của ta mà, đương nhiên đau."

Nói xong câu này, hắn cảm nhận được Lam Vong Cơ trong người hắn căng cứng hơn.

Vách ruột yếu ớt mềm mại bỗng chốc bị thứ cứng rắn không thuộc về mình đâm thốc vào, cảm giác thật khó tả. Song nghĩ đến chuyện Lam Vong Cơ lại có phản ứng chỉ vì một câu nói đơn giản của hắn, Ngụy Vô Tiện lại phụt cười thành tiếng.

Cùng là đàn ông, hắn biết Lam Vong Cơ bây giờ khó chịu đến mức nào, vậy mà đối phương vẫn có thể kiềm chế, không lao thẳng vào. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cõi lòng ấm áp, bèn chủ động vít cổ đối phương xuống, ghé bên tai mà rằng, "Lam Trạm, Lam Trạm tốt, nhị ca ca, ta nói cho ngươi biết nhé, ngươi mau hôn ta đi, ngươi hôn ta rồi ta không còn thấy đau nữa..."

Vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ đỏ ửng.

Y chật vật nói, "...Đừng, đừng gọi như vậy."

Ngụy Vô Tiện thấy y cà lăm bèn cười phá lên, "Không thích à, vậy ta đổi cách gọi nhé. Vong Cơ đệ đệ, Trạm nhi, Hàm Quang, ngươi thích cái... á á á ư ư!"

Lam Vong Cơ cắn môi hắn, hạ bộ thúc một hơi lút cán.

Mọi tiếng thét của Ngụy Vô Tiện đều bị chặn lại trong cổ họng, hắn ôm riết ráo bờ vai đối phương, chân mày co rúm, khóe mắt ứa ra giọt lệ, hai chân cứng đờ quặp lấy eo người kia, không dám cục cựa một xíu xiu nào. Lam Vong Cơ lúc này mới chợt tỉnh ra, hít vài hơi, nói, "Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, cười mếu, "Ngươi đã nói rồi mà. Giữa ta và ngươi, vĩnh viễn không cần câu đó."

Lam Vong Cơ cẩn trọng dè dặt hôn hắn, động tác có phần ngốc nghếch. Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, hé miệng để người kia luồn vào sâu hơn, lưỡi quyện chặt triền miên một hồi, hắn láng máng nhìn thấy dấu vết dưới xương quai xanh Lam Vong Cơ.

Hắn đặt tay áp lên vết sẹo ấy, nụ cười cũng dần phai đi, "Lam Trạm, ngươi cho ta biết đi, cái này có phải cũng liên quan đến ta?"

Im lặng giây lát, Lam Vong Cơ đáp, "Không. Khi ấy ta uống hơi nhiều thôi."

Trong đêm huyết tẩy Bất Dạ Thiên, sau lần đưa Ngụy Vô Tiện về Loạn Táng Cương là ba năm cấm túc đằng đẵng. Trong khi bị cấm túc, y vẫn nghe được tin nhân quả tuần hoàn, thiện ác đến cùng ắt có báo, Di Lăng lão tố rốt cuộc đã hồn nát thân vong.

Y lê tấm thân còn chưa dưỡng thương lành, lao đến Di Lăng, sục sạo khắp vùng núi đồi mênh mông bạt ngàn bao nhiêu ngày, nhưng chỉ tìm được Ôn Uyển sốt cao hôn mê trong hốc cây đại thụ bị cháy non nửa. Ngoài ra không tìm thấy gì nữa, dẫu chỉ là một mảnh xương, một miếng thịt vụn, hay một tia hồn tàn vật vờ.

Trên đường trở về Cô Tô Lam Thị, Lam Vong Cơ mua một vò "Thiên Tử Tiếu" ở trấn Thải Y.

Rượu rất thơm, rất thuần, rõ ràng chẳng phải thứ cay xè khiến người ta sặc sụa, ấy vậy mà rót vào cổ họng lại thấy bỏng rát, cháy lan đến cả vành mắt lẫn tâm can.

Y không thích hương vị này, nhưng đại khái có thể hiểu vì sao người kia lại thích.

Đêm ấy, là lần đầu tiên trong đời Lam Vong Cơ uống rượu, cũng là lần đầu tiên y biết say. Sau khi uống say rốt cuộc đã làm những gì, y không nhớ nữa. Người trong Lam gia dù là đệ tử hay môn sinh, trong một khoảng thời gian dài đều nhìn y bằng ánh mắt không tin nổi. Nghe đâu, đêm ấy y mở cổ thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, lục tung lên không biết để kiếm thứ gì. Lam Hi Thần hỏi, y đưa ánh mắt mê mang nhìn Lam Hi Thần đòi cây sáo.

Lam Hi Thần tìm một cây sáo bằng bạch ngọc quý giá đưa cho y, nhưng y lại phẫn nộ ném thẳng, bảo thứ y cần không phải là nó. Song tìm thế nào cũng không ra, chợt nhìn thấy cái là sắt tịch thu từ Kỳ Sơn Ôn thị bị niêm phong lại.

Khi tỉnh rượu, trên ngực đã thêm một vết thương y chang Ngụy Vô Tiện dưới đáy động Đồ Lục Huyền Vũ năm ấy.

Lam Khải Nhân cảm thấy rất khó coi, cũng nổi giận lôi đình, nhưng cuối cùng không quở trách y nữa. Ba năm nay, dù là trách mắng hay trừng phạt, cũng đã quá nhiều rồi.

Ông thở dài, không phản đối quyết định Lam Vong Cơ giữ Ôn Uyển lại. Lam Vong Cơ thi lễ với ông, tự mình lĩnh phạt, lặng lẽ quỳ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ tròn một ngày một đêm.

Uống thứ rượu người kia từng uống, chịu vết thương người kia từng chịu.

Cho đến giờ, vết thương đã kết vảy mười ba năm.

Lam Vong Cơ bắt đầu đưa đẩy, Ngụy Vô Tiện nhắm tịt mắt, nghiến răng, hít thở hồng hộc, điều chỉnh nhịp thở tùy theo động tác của Lam Vong Cơ.

Chừng đã hơi thích ứng với sự xâm chiếm của vật lạ, Ngụy Vô Tiện vô tình vặn vẹo eo hông. Một đợt khoái cảm rần rật thình lình tuôn xuống hạ thể, men theo cột sống lan tỏa khắp châu thân.

Ngụy Vô Tiện lập tức hiểu ra phải làm sao để đạt hưng phấn ở vị trí này.

Hai tay hắn lùa vào mớ tóc dài ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, kéo kéo khăn buộc trán, cười cười, yếu ớt nói, "...Thoải mái không? Bên trong ta ấy." Lam Vong Cơ cắn môi dưới của hắn, dùng thế tấn công hung mãnh đáp lại câu hỏi kia.

Ngụy Vô Tiện bị nhấp đến mướt mồ hôi, cả người loang loáng nước, miệng còn đang thở dốc vẫn ráng lảm nhảm, "Lam Trạm... ngươi tiêu đời rồi. Chúng ta ba bái còn thiếu bái cuối cùng đấy, vẫn chưa thành thân đâu, chưa thành thân đã làm cái chuyện này, ngươi biết đây gọi là gì không? Thúc phụ ngươi mà biết là bắt ngươi thả lồng heo cho coi."

Lam Vong Cơ gần như hung tợn nói rằng, "...Tiêu lâu rồi."

Kèm theo đó là một cú thúc mạnh, Ngụy Vô Tiện vừa đau vừa sướng mà ưỡn đầu lên, phơi bày cần cổ đầy sơ hở, Lam Vong Cơ bèn cắn lên.

Khoái cảm điên đảo khiến Ngụy Vô Tiện ngơ ra một chốc, đầu óc quay quay một chập, suy nghĩ trước tiên nảy ra trong đầu là, "...Thật không thể tin được, mẹ nó tại sao hồi mười lăm tuổi mình không làm chuyện này với Lam Trạm. Thanh xuân của ta bị chó gặm mất rồi."

Lam Vong Cơ lại còn theo trường phái thực hành, âu yếm gì đó chỉ là mây bay, nói ít làm nhiều. Ngụy Vô Tiện mơ màng một thoáng, tỉnh táo rồi lại bắt đầu xả một tràng bậy bạ không dứt vào tai y, "Lam nhị công tử, ngươi bắt đầu thích ta hồi nào vậy? Nếu đã thích ta từ lâu, sao ngươi không đè ta sớm sớm đi nè? Sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà các ngươi có một chỗ hay ho lắm, nhân lúc ta chuồn ra ngoài một mình, sao không trói ta lại rồi đè ta xuống bãi cỏ như vầy, thích làm thế nào thì làm thế ấy... a... nhẹ thôi, lần đầu tiên của ta đó, đối xử ta dịu dàng một chút..."

"Nói đến đâu rồi? Tiếp nè. Ngươi mạnh thế, ta nhất định không kháng cự nổi, ta kêu lên ngươi có thể cấm ngôn ta. Hay Tàng Thư Các nhà các ngươi cũng không tệ, sách vở tán loạn xao xác đầy đất, chúng ta có thể mua mấy cuốn dâm thư Long Dương, mắt nhìn tay học, tư thế nào cũng... Ca! Ca! Nhị ca ca! Tha mạng, tha cho ta, rồi rồi rồi ta không nói nữa, ngươi lợi hại, ngươi quá lợi hại. Ta chịu không nổi nữa, thực sự chịu không nổi nữa, đừng vậy mà..."

Lam Vong Cơ căn bản không chịu nổi mấy lời khiêu khích của đối phương, hơn chục cú nhấp mới rồi đủ khiến lục phủ ngũ tạng của Ngụy Vô Tiện lộn tùng phèo, càng ra sức van xin Lam Vong Cơ lại càng làm ác liệt hơn. Ngụy Vô Tiện bị đè đã nửa canh giờ, chưa đổi tư thế lần nào, hông mông đều bị xoạc tê tái, hết tê dại lại đến vừa đau vừa ngứa, hệt như có ngàn vạn con kiến cắn trong xương tủy.

Cuối cùng đã nếm mùi tự làm tự chịu, Ngụy Vô Tiện vừa hôn hít nịnh hót, vừa vứt toẹt mặt mũi kêu la, "Nhị ca ca, xin rủ lòng thương giữ cái mạng ta lại, ngày tháng chúng ta còn dài, lần sau tiếp tục, treo ngược lên mà làm có được không? Hôm nay tha cho cái mạng non nớt của ta đi. Hàm Quang Quân uy vũ, Di Lăng lão tổ thua rồi, bại không còn manh giáp, ngày sau tái chiến!"

Gân xanh trên trán Lam Vong Cơ thoáng gồ lên, chật vật gằn từng câu từng chữ, "....Nếu thật sự muốn dừng lại... thì ngươi... ngậm miệng đừng nói nữa..."

"Nhưng ta mọc ra cái miệng là để nói cơ mà! Lam Trạm, hồi trước ta nói, cái câu mà ngày nào cũng muốn lên giường với ngươi á, hay là ngươi coi như chưa từng nghe thấy đi?"

"Không được."

Ngụy Vô Tiện tan nát con tim, "Sao ngươi lại thế chứ. Trước kia ngươi chưa từ chối ta chuyện gì cả."

Lam Vong Cơ cười khẽ, "Không được."

Nhìn thấy nụ cười đó, mắt Ngụy Vô Tiện tức thì sáng mắt lên, sướng lâng lâng cả người, không còn biết trời trăng gì nữa.

Nhưng một khắc sau, Ngụy Vô Tiện đã bị cái động tác hùng hổ không phù hợp chút nào với nụ cười sáng trong tựa tuyết kia bức cho khóe mắt ứa lệ không ngừng.

Hai tay hắn túm lấy nhành cỏ, gân giọng thều thào hỏi, "Vậy bốn ngày, đổi thành bốn ngày một lần được không, bốn ngày không được thì ba ngày!!!"

Cuối cùng, Lam Vong Cơ vận hết lực, hạ một câu kết chắc như đinh đóng cột, "Mỗi ngày chính là mỗi ngày."

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ふふ