Chương 7: Bình tiểu quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cứ qua ngày bình thản hạnh phúc trôi đi như thế. Lý Lạp Tha cảm thấy trừ bỏ mỗi đêm trước khi ngủ ngọ ngoạy một chút thì những mặt khác đều cực kì tốt đẹp. Trước kia mình là Lạp Tha nhàn rỗi, vô ưu vô tư, hiện giờ mình đã có nương tử, lại còn là một nương tử đẹp như tiên giáng trần. Đã vậy còn ôn nhu điềm tĩnh, nói chuyện dịu dàng dễ nghe, đêm nào mình cũng mơ thấy được ôm nương tử ngủ, tỉnh dậy mới biết đó đúng là sự thật, mà nương tử dường như cũng không có vẻ gì là tức giận. Nghĩ vậy, Lý Lạp Tha không khỏi ngây ngô cười.

Trịnh Nhã Huyền nhìn người trước mắt mới sáng sớm đã cười ngây ngô, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Ngốc tử này, trước khi ngủ cùng sau khi ngủ là hai dạng khác nhau, trước khi ngủ là một bộ dáng thống khổ, nhưng mỗi lần mình tỉnh dậy liền phát hiện bị người này ôm chặt lấy, mà người thống khổ kia sớm đã có bộ dáng hưởng thụ, mình cũng không đành lòng quấy rầy nàng. Nhìn thấy người đối diện vẫn thừ người ra, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Phu quân, hôm nay là tam triêu hồi môn*, người vẫn còn nhớ đấy chứ?"
Lý Lạp Tha nghe được thanh âm của nương tử, trước tiên hồi thần, sau đó hơi gật đầu nói: "Tối hôm qua Lý thúc có nhắc nhở ta, lễ vật đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, chỉ còn đợi nương tử nói khi nào thì xuất phát nữa thôi.". Trịnh Nhã Huyền lần đầu tiên nghe thấy nàng gọi mình nương tử, không biết vì sao tâm cứ như bay bổng lên, mỉm cười nói: "Vậy bây giờ xuất phát đi, phu quân." Nói xong, ly khai ghế tựa, đi đến trước mặt Lý Lạp Tha, nhìn bộ dạng nàng sáng sớm đã ăn dính đầy miệng, sủng nịch cười, lấy ra khăn tay giúp nàng nhẹ nhàng lau.

Sau đó kéo Lý Lạp Tha đi ra nội đường. Mọi người uống vài tách trà rồi mới khởi hành đi Trịnh Nhã Huyền phủ. Lý Tài nhảy xuống xe ngựa, giúp đỡ chủ tử của mình xuống xe. Trịnh Nhã Huyền liếc mắt một cái liền nhìn thấy một thân ảnh chờ ở cửa phủ. Kéo Lý Lạp Tha đi qua, hô: "Đại ca." Trịnh Thanh Dân cũng nhìn thấy các nàng, cũng do mấy ngày trước công việc trì hoãn nên mới không kịp tiễn tiểu muội mình xuất phủ. Hiện giờ mới có thể đánh giá phu quân của Nhã Huyền.
Thấy nàng vẻ mặt hồng nhuận, thần sắc tựa hồ so với khi ở nhà còn tốt hơn, lại thấy nàng nắm tay người kia, muội phu của hắn. Tuy rằng hôn nhân của hai người tựa như một hồi náo kịch nhưng lại là định mệnh a, bây giờ nhìn thấy một đôi vợ chồng son bộ dạng ân ái khiến Trịnh Thanh Dân cũng thật vui mừng, vội vàng tiếp đón các nàng vào nhà.

Trong nội đường, Trịnh lão gia ngồi ngay ngắn trên cao, Trịnh Nhã Huyền kéo Lý Lạp Tha bái kiến xong liền an vị ở một bên. Trịnh lão gia cũng chứng kiến nữ nhi của mình vẻ mặt hồng nhuận, phi thường vui sướиɠ. Thay đổi bộ dáng nghiêm túc, bắt đầu tán gẫu về chuyện thường ngày. Lúc này, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên chạy vào nội đường, lại dừng trước mặt Lý Lạp Tha. Chỉ vào Lý Lạp Tha hỏi: "Ngươi chính là cô phụ* của ta á?" Lý Lạp Tha nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt vẫn mang chút mập mạp của trẻ con lại phi thường đáng yêu, nhưng lại phẫn nộ chỉ vào mình, nhất thời vẻ mặt luống cuống. (*cô phụ: chồng của cô hay còn gọi là Dượng)
Nhưng thật ra Trịnh lão gia lên tiếng: "Bình nhi, không được vô lễ. Đây là cô phụ của con, ở đâu ra chuyện không biết vai lứa như thế." Trong thanh âm tuy uy nghiêm nhưng vẫn mang theo sủng nịch, tiểu cô nương bất mãn quắt quắt miệng. Trịnh Nhã Huyền nhẹ cười kêu tiểu cô nương lại đây, chỉ vào Lý Lạp Tha ở bên cạnh nói: "Bình nhi à, đây là cô phụ của con, Bình nhi không phải luôn muốn có cô phụ cùng chơi sao, hôm nay con đã có rồi đấy. Sau này cô phụ sẽ cùng Bình nhi chơi nhé, Bình nhi thấy có được không nào?"

Tiểu cô nương nghe thấy vậy vui vẻ, liên tục gật gật đầu, đi đến bên người Lý Lạp Tha, liên tục kêu cô phụ, chơi với ta. Lý Lạp Tha vừa nghe 'cô phụ' tâm liền ấm áp, lập tức đứng dậy, dắt theo tiểu Bình nhi ra hoa viên chơi. Trịnh Nhã Huyền nghiêng nhìn hai bóng người biến mất, thật sự là giống như hai đứa trẻ.
Gần trưa, Trịnh Nhã Huyền cùng Trịnh Thanh Dân chơi cờ cũng đã sắp kết thúc ván thứ ba, hai người kia lại chạy ra ngoài chơi đến giờ còn chưa trở lại. Trịnh Thanh Dân nhìn thấy tiểu muội mình, rõ ràng cầm quân cờ nhưng suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào. Đây là người từ trước đến nay luôn bình tĩnh lãnh đạm sao? Xem ra Lý Lạp Tha đúng là đã tiến vào trong tim của nàng rồi.

Vừa định chấm dứt ván cờ, lại thấy Lý Lạp Tha vào cửa. Nhưng nàng lại một tay che cái trán, một tay vuốt đầu gối, bộ dáng chật vật không chịu nổi. Trịnh Nhã Huyền cau mày đứng dậy, mà Lý Lạp Tha nhìn thấy nương tử của mình, lập tức cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì. Trịnh Nhã Huyền không để ý tới phản ứng của nàng, tự ý kéo nàng ngồi xuống ghế, kéo tay nàng ra, lại thấy trên trán Lý Lạp Tha sưng vù một cục to tướng, bên cạnh còn có vết máu.

Trịnh Thanh Dân vừa thấy, lập tức kêu gã sai vặt gọi đại phu. Vì thế Trịnh phủ một phen nháo loạn, cô gia Trịnh phủ tam triêu hồi môn, bị tiểu Ma vương Trịnh phủ Trịnh Bình tiểu thư sai lên cây trộm trứng chim mà té xuống mặt thành bánh bao. Đương nhiên, cho dù Trịnh lão gia tiếp tục sủng ái tiểu Ma vương cũng không thể tiếp tục mặc kệ để cho nó có thể gây ra chuyện lớn như vậy, bắt phạt Trịnh Bình trong ba ngày phải chép Lễ Nghi thiên một trăm lần. Mà Trịnh Thanh Dân vì là phụ thân nên bụng làm dạ chịu, bị Trịnh lão gia ra tay giáo huấn một phen, nghe câu: "nuôi không dạy là lỗi của cha" một trăm lần mới có thể thanh tịnh.

Lúc này Lý Lạp Tha thật ra lại rất hâm mộ Trịnh Bình, bởi vì bị Trịnh lão gia tức giận hay trách mắng vẫn còn tốt hơn so với nương tử mình cố chấp không để ý tới mình. Lý Lạp Tha hiện tại cũng không dám nhìn Trịnh Nhã Huyền, buộc lòng phải ngơ ngác ngồi ở ghế dựa trong phòng ngủ. Nghĩ thầm đêm nay có thể lại qua đêm ở trên ghế rồi cũng nên. Mà giờ khắc này Trịnh Nhã Huyền ở sau bình phong tắm rửa so với Lý Lạp Tha cũng hoàn toàn không thoải mái hơn chút nào.

Nàng vẫn nhớ rõ lúc mình thấy nàng ta vết thương chồng chất liền đau lòng, điều đó chưa từng xảy ra. Ngẫm lại mấy ngày nay ở cùng Lý Lạp Tha, từng chút từng chút một, dù là người ngốc nghếch cách mấy vẫn hiểu được đó chính là tình cảm, nói gì đến người thông minh như Trịnh Nhã Huyền, nhưng nàng ta là nữ tử a. Nhưng thế thì thế nào, mình đã gả cho nàng, bất luận nàng là nam hay nữ thì hai người đều nhất định làm bạn đến già, không phải sao? Vậy cứ coi như mình yêu người này thì đã sao. Người này tuy ngơ ngác ngây ngốc nhưng đối xử với mình chân thật hơn bất kì ai. Yêu một người như thế thì có làm sao đâu.

Nghĩ vậy, Trịnh Nhã Huyền mới mỉm cười, trông thấy làn da mình đều ngâm nước đến nhăn lại mới đứng dậy ra khỏi bồn.

---

(*) Tam triêu hồi môn: Sau khi kết hôn 3 ngày, vợ chồng mới cưới đem theo lễ phẩm để đến thăm nhà mẹ vợ, nhưng sau đó phải mau chóng quay về nhà chồng, không thể ngủ qua đêm ở nhà mẹ vợ. Nếu có một nguyên nhân nào đó không thể về nhà thì vợ chồng không nên ngủ chung để kiêng kỵ mâu thuẫn sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro