Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như một kiểu ăn ý, dù cứ sau hai rưỡi sáng Chính Quốc và Chí Mân đều gặp nhau, nhưng một người một ma đều không đề cập đến chuyện đêm đó. Anh không biết là hắn say rượi nên đã quên, hay vẫn là tỉnh táo nhớ rõ nhưng cố ý không đề cập đến, dù cho giải thích như nào cũng đã khiến cho Chí Mân yên tâm lại hẳn, nhưng rồi lại cảm thấy khổ sở, vô cùng mâu thuẫn.

Nửa tiếng của ban đêm rất ngắn, đôi khi một người một ma ngồi yên trên sô pha xem TV, nói chuyện phiếm vài câu là đã hết. Thỉnh thoảng hắn còn hỏi anh có cần cho gã đàn ông đã cướp bạn gái anh một bài học hay không, Chí Mân buồn cười lắc đầu tỏ ý không cần, anh cũng chỉ là tùy ý viện cớ mà thôi.

Dường như Chính Quốc không cảm thấy cuộc sống như vậy có gì không ổn, anh cảm thấy không ổn, nhưng cũng không đành lòng nói ra miệng.

Ngày ngày cứ thế giả làm một hồn ma xa lạ gặp hắn trong nửa tiếng, anh cảm thấy hơi bất an, rồi lại không muốn phá hỏng.

Cuộc sống như thế rất bình thản, Chí Mân cũng đã dần quen với việc hằng ngày ở nhà chờ đêm đến, điều này khiến cho cuộc sống đơn điệu nhàm chán bao lâu nay của anh rốt cuộc có thêm hi vọng,

Mấy ngày sau, Chính Quốc nhắc đến hoạt động mỗi quý của chi nhánh công ty mà hắn quản lý, là một trận đấu bóng rổ hữu nghị, mà hắn là tổng giám đốc nên cũng phải tham dự. Hắn hỏi anh buổi sáng có thể đi ra ngoài không, Chí Mân không biết trả lời như thế nào, sau đó hắn tưởng rằng đòi hỏi của mình quá đáng quá nên cũng không nói gì thêm.

Mặc dù Chính Quốc không yêu cầu Chí Mẫn đi xem hắn chơi bóng nữa, nhưng anh cuối cùng vẫn đi theo.

Đây là lần đầu tiên anh rời khỏi nhà hắn vào ban ngày. Khi bị mặt trời chiếu thẳng xuống, anh cứ cảm thấy linh hồn mình càng trong hơn, có ảo giác như mình sắp tan biến.

Bất kể khi còn học phổ thông hay thời đại học, Chính Quốc đều là chủ lực của đội bóng rổ, không giống Chí Mân cả ngày ở nhà vẽ tranh, hắn trời sinh đã là thành phần hăng hái đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời.

Anh chưa từng nói cho hắn biết rằng anh thích xem hắn chơi bóng rổ. Đồng phục bóng rổ làm nổi bật cơ bắp săn chắc và vóc dáng cao lớn của người đàn ông này, mỗi một bước chân, mỗi lần úp rổ đều tràn đầy sức mạnh và sự ngạo nghễ. Anh thích nhìn hắn mướt mồ hôi chạy như bay dưới ánh mặt trời, thích nhìn hắn nở nụ cười đắc ý với mình khi ném trúng, thích hắn ôm lấy mình chia sẻ niềm vui khi thắng dù trên người vẫn dính đầy mồ hôi nóng rực.

Đến bây giờ thì anh vẫn thích hắn như vậy.

Khi thấy sân bóng rổ, hắn mặc trang phục bóng rổ đứng trên sân, Chí Mân thậm chí còn nảy ra ảo giác. Dường như hình ảnh của Chính Quốc trong quá khứ và Chính Quốc lúc này lẫn vào nhau, ngay cả đường viền thời gian cũng rối loạn không nhìn rõ, khiến anh có cảm giác mình trở lại quá khứ.

Cho dù đã qua bảy năm, bước chân của hắn trên sân bóng rổ vẫn giống như bước chân của tuyển thủ tự tin tùy tính trước kia, động tác gọn gàng lưu loát, dáng người mạnh mẽ linh hoạt, mang bóng chạy vượt qua người khác, tựa như mỗi bước chân đều đạp lên nhịp điệu của cả trận đấu.

Hơi quay người lại, Chính Quốc nhận lấy bóng đồng đội ném tới, sau đó lại hạ thấp hai tay, kẹp bóng ngang hông, sau đó dùng tay phải nâng bóng lên, vẽ một vòng cung đẹp đẽ, cuối cùng nghiêng mình ném bóng vào rổ!

Một giây ấy, thời gian đã thực sự bị xáo trộn.

Từng kí ức ùa lên trong đầu Chí Mân, tiếng hoan hô vỡ òa tương tự, cảnh đồng đội xông lên vỗ tay chúc mừng hắn tương tự , nụ cười kiêu ngạo của hắn nhìn về phía mình cũng tương tự.

Anh cũng cười, giơ tay lên vẫy tay với hắn, tỏ vẻ mình đã thấy.

Sau đó, Chính Quốc giật mình tại chỗ.

Hắn cứ thế ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ, theo bản năng quay đầu nhìn hàng đầu tiên trên khán đài sau vị trí huấn luyện viên.

Hắn có trực giác, nơi đó đang có người nhìn hắn, nhưng nơi đó lại không có ai cả.

Nhịp tim lại bắt đầu đập loạn, cảm giác trống rỗng đến tan vỡ ấy lại trào lên trong tim hắn lần nữa. Chính cảm giác này. Cảm giác trống vắng này quá rõ ràng, hắn híp mắt cố sức nhớ lại rốt cuộc ánh mắt hắn nên rơi vào người nào, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra.

Chí Mân ngây người, bàn tay khựng lại giữa không trung. Lúc này anh mới nhớ ra hắn vốn không nhìn thấy mình.

Hơn nửa hiệp tiếp theo, hình như sự chú ý của hắn hoàn toàn không còn đặt trên trận bóng, vẻ mặt u ám, còn liên tục mắc lỗi, ngay cả ném bóng hay úp rổ cũng không vào. Các nhân viên cùng đội cũng cảm thấy mình bị giám đốc hành cho te tua, cho dù các nhân viên muốn liều mình nhường xếp cũng khó khăn vô cùng.

Cuối cùng hiệp đấu kết thúc, đội bóng của hắn khó khăn lắm mới thắng, nhưng sắc mặt của hắn vẫn không tốt lên được, phủ chiếc khăn bông lên đầu, ánh nhìn tăm tối của hắn vẫn rơi vào vị trí của anh đang đứng kia.

" Này, Chính Quốc, cậu không sao chứ ?" Kim Thạc Trân đến xem hắn chơi bóng rổ, không hiểu ra sao mà nhìn hắn. Bộ dạng này nào giống chơi bóng, ngược lại giống như đi bắt quả tang người yêu ngoại tình vậy. Rốt cuộc là ai chọc phải hắn.

" Không việc gì, nửa hiệp sau tôi không chơi nữa ." Chính Quốc vẫn nhíu chặt mày, sau đó nhắm chặt mắt lại không nhìn về phía anh nữa mà xoay người đi vào phòng nghỉ. Hắn luôn cảm thấy trên sân bóng luôn có thứ gì khiến hắn hoàn toàn không bình tĩnh được, trong lòng phiền muộn đè nén chưa từng có, tay chân có cảm giác tê dại nóng rực do vận động, càng khiến trái tim đau đớn áp lực.

Chí Mân nhìn bóng lưng rời khỏi của hắn, cũng không đi theo, anh sợ phải thấy dáng vẻ đè nén khó chịu của Chính Quốc. 

Hắn trên sân bóng phải luôn là tiêu điểm rực sáng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, mà không phải là người bỏ đi với vẻ mặt u ám khi mới được nửa hiệp.

Thực ra cũng từng có chuyện như vậy, lần đó anh đã đồng ý với hắn sẽ đi xem trận đấu bóng rổ, nhưng bởi vì có việc mà không thể đến, mà hắn đúng là đã bỏ đi ngay vào thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu để đi tìm anh. Từ đó về sau, lần nào có trận đấu của hắn, hắn cũng kéo anh đi cùng, bắt anh ngồi ở hàng thứ nhất trên khán đài ngay sau huấn luyện viên-vị trí bắt mắt nhất để mỗi khi ném vào, hắn có thể tìm thấy anh từ giữa biển người một cách nhanh nhất.

Sau đó, sau khi Chính Quốc giành chiến thắng, cơ thể hắn luôn luôn nóng khủng khiếp, nhưng hắn chẳng bao giờ để ý đến lời trách móc của anh rằng người mình toàn mồ hôi, lần nào cũng ôm chặt anh vào lòng, như thể chỉ có sự đụng chạm không khoảng cách này mới có thể khiến Chí Mân biết rõ hắn đang kích động.

Sau đó, rất nhiều lần thắng xong, hắn luôn kéo anh vào một căn phòng không người mà hôn anh như một con thú hoang hưng phấn quá độ. Khi mà anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, hắn đã lột quần áo của anh xuống, sau đó không anh giãy giụa mà xâm nhập vào cơ thể anh.

Lần nào Chí Mân cũng giận đến không nói ra lời, vừa sợ sẽ có người đi qua phát hiện hai người đang ở đây làm gì, vừa đau đớn khó nén vì động tác thô lỗ của Chính Quốc. Không biết vì sao sau khi chơi bóng rổ xong, hắn vẫn còn sung sức đến vậy, tinh lực cứ như dùng mãi không hết, xâm phạm anh càng nồng nhiệt thô lỗ hơn thường ngày rất nhiều. Anh bị đâm đau, rồi lại không thoát ra được.

" Chí Mân, anh nói đi, anh có yêu em không, có yêu em không hả ?" Mỗi lần như vậy, hắn rất thích úp mặt vào vai anh, hưng phấn hỏi đi hỏi lại bên tai anh, thân dưới va chạm mãnh liệt vào anh không ngừng nghỉ.

" Chính Quốc, em.....em.....ư....em là tên khốn !" làm sao anh có thể nghe lời hắn mà nói ra miệng, lần nào mắt cũng đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu nói. Nhưng khi mắn Chính Quốc xong, hắn sẽ luôn cười khe khẽ bên tai anh, sau đó hắn càng va chạm mạnh hơn khiến anh không mắng nổi nữa, từng lần va chạm đều khiến Chí Mân có ảo giác đáng sợ như bị đâm vào nội tạng.

" Chí Mân, anh yêu em, em biết anh yêu em mà ."

Sau đó hắn sẽ tiếp tục thì thầm vào tai anh, từng câu từng chữ đều nóng rẩy  như khắc sâu vào trong đầu. giống như tất cả của Chính Quốc đã được khắc hoàn toàn vào linh hồn Chí Mân vậy.

Anh nhìn trận đấu vẫn còn hừng hực khí thế trên sân bóng rổ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.

Đúng vậy, nếu mình không yêu Chính Quốc thì trước đây cần gì phải tự chuốc lấy khổ mà đến xem trận đấu, còn tiện thể bị ăn đến xương cũng chẳng còn.

" Quý Trạch, cậu đừng cản tôi, tôi nhất định phải đi tìm tên khốn Điền Chính Quốc đó ."

Giọng  nam quen thuộc đột nhiên cắt đứt mọi suy nghĩ của Chí Mân. Anh ngẩn người, vội vã quay đầu. Lần theo giọng nói, anh tìm thấy Thái Hanh.

Kim Thái Hanh là một trong số những người bạn ít ỏi của Chí Mân khi còn sống. Là bạn cùng lớp từ thời phổ thông, cậu ta biết hết mấy chuyện lằng nhằng giữa anh và hắn,  ngay cả chuyện về sau đó cũng đều biết cả. Là một người bạn, thật ra Thái Hanh vẫn luôn gián tiếp chăm sóc cho Chí Mân. Trước đây, cậu từng định đi tìm hắn nói rõ mọi chuyện, nhưng rồi lại bị anh ngăn cản.

Mà người ngồi bên anh cậu chính là Quý Trạch, cậu em trai cùng cha khác mẹ nhỏ hơn 2 tuổi của anh.

Nhưng mà tại sao họ lại ở đây? Họ đến đây tìm Chính Quốc ư?

Quý Trạch hình như lại gầy hơn so với trong trí nhớ của anh một chút, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bình thản như trước. Cậu ta lặng lẽ giữ lấy cổ tay Thái Hanh, nhưng ánh mắt lạnh như băng ấy lại khiến anh cảm thấy như có gì không ổn.

" Quý Trạch, chẳng phải chúng ta đến đây để tìm Điền Chính Quốc hay sao? Chẳng lẽ cậu đã quên Chí Mân..." Thái Hanh dường như rất gấp gáp, sợ hắn cứ thế mà bỏ đi. Anh ta tới đây chính là để nói thẳng tất cả mọi chuyện về Chí Mân cho hắn, là hắn có lỗi với Chí Mân, anh đã chết, sao hắn có thể không hay biết gì!

" Vội gì chứ ." Quý Trạch bình thản ngắt lời cậu ta, sau đó chậm rãi giơ tay trái lên đẩy kính một cái.

" Từ từ sẽ đến ." khóe miệng cậu chậm rãi nhếch lên, mà độ cong như vậy là khiến anh cảm thấy lạnh lẽo như rơi xuống hố băng, rõ ràng là hồn ma mà vẫn cảm thấy lạnh đến rùng mình.

" Điền Chính Quốc, tên khốn nợ anh tôi thì phải trả ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro