Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trước kia, Chính Quốc đã không thích đắp chăn khi ngủ. Rõ ràng là thể chất nóng, lúc nào cũng kêu la than nóng, nhưng dù trời nóng đến đâu, hắn cũng nhất định phải ôm chặt lấy Chí Mân mà ngủ, có khi máu dồn lên não là bắt đầu lăn giường.

Chỉ là, không ngờ qua năm năm, người này vẫn thói nào tật nấy. Anh nhìn một lớn một nhỏ nằm trên giường, cả hai đều đá văng chăn, dáng ngủ lộn xộn. Lớn thì cũng thôi, đến cả trẻ con cũng không đắp chăn, hắn là đang nghĩ gì thế.

Chí Mân vươn tay kéo chăn, nhưng hiển nhiên là anh thử thế nào cũng không có tác dụng.

Cuối cùng chỉ có thể đứng cạnh giường, cứ thế trừng mắt nhìn Chính Quốc và Duy Mân. Nếu như có thể thực sự anh sẽ kéo hắn ra ngoài đánh một trận, dạy cho hắn biết cách chăm sóc trẻ nhỏ.

Trừng mãi trừng mãi, cuối cùng anh cũng bỏ hy vọng, dù sao thì cùng lắm là cảm cúm linh tinh mà thôi, mấy bệnh nhẹ ấy chắc chắn không là gì với hai người này.

Chí Mân ngồi bệt trong góc, hơi mờ mịt mà nhớ lại chuyện tự sát của mình. Dù thế nào, chắc hẳn thi thể anh đã được phát hiện ra rồi nhỉ? Còn về chuyện sau đó, anh thở dài, cuối cùng chôn mặt vào đầu gối hít thở nặng nề.

Quý Trạch... chắc là sẽ hận mình đến chết.

Quý Trạch là em trai Chí Mân. Người cha hoạ sĩ của anh đã mất tích từ khi anh còn nhỏ, nghe nói là rời khỏi nhà để tìm kiếm nghệ thuật. Đến năm hai mươi bốn tuổi, anh gặp được cậu em trai kém mình gần hai tuổi mà mình chưa từng biết mặt. Anh thường hay nghĩ, người cha đi theo đuổi nghệ thuật từ năm mình năm tuổi thế nào lại theo đuổi ra một cậu em trai kém mình gần hai tuổi thế.

Cũng không biết sao Quý Trạch lại biết Chí Mân, rồi sau đó còn tìm đến anh, và anh cứ thế mà sống cùng em trai cùng cha khác mẹ. Sau của sau đó, Chí Mân là anh trai mà chưa làm được gì cả, trái lại để cho cậu em trai không thân này chăm sóc mình đủ bề.

Anh không nhớ rõ, có lẽ khi đó Chính Quốc đã kết hôn rồi.

Ngày ngày anh đều chôn mình trong thuốc lá và rượu, cả thế giới đều hoàn toàn mất trọng tâm, Quý Trạch liền xách anh ném vào bồn tắm, xối nước lạnh làm ướt sũng người anh, sau đó mắng chửi thậm tệ.

Về điều này thì họ rất giống, trước kia Chí Mân cũng không thích dùng lời lẽ thô tục mắng chửi người khác, mà hiển nhiên Quý Trạch cũng bị di truyền điều này, hơn nữa còn hơn cả anh. Rõ ràng chỉ có mấy câu nói đi nói lại thôi, vậy mà Quý Trạch có thể mắng mình suốt mấy tiếng liền.

Anh biết cuộc sống của mình rất bết bát, hết lần này đến lần khác phải để Quý Trạch chăm sóc người làm anh như mình.

Nhưng mà cuối cùng, Chí Mân vẫn khiến cho Quý Trạch thất vọng.

Khi đó, anh muốn chết là chết, cũng sẽ không còn cảm giác gì nữa, nào biết đến giờ anh vẫn còn mơ mơ hồ hồ dừng chân giữa giao tuyến của thế giới này. Chí Mân không dám nghĩ, sau khi trông thấy thi thể mình, Quý Trạch sẽ có phản ứng gì.

Nghĩ vậy, anh cũng càng ngày càng cảm thấy áp lực, lồng ngực trống rỗng đến phát đau. Trên đời này làm gì có thằng anh nào khốn nạn hơn mình.

Tiếng đồng hồ quả lắc vẫn đang tích tắc bên tai, không biết vì lý do gì mà người đàn ông trên giường đột nhiên tỉnh lại, sau đó vươn tay kéo chăn đắp lên người cậu bé nhỏ Duy Mân. Hắn cau mày ngồi dậy, gãi gãi mái tóc vốn đã hỗn loạn, sau đó xuống giường, hình như muốn đi làm gì đó.

Chỉ là khi hắn đứng dậy, hắn đột nhiên híp mắt nhìn về phía góc tường, sau đó yên lặng tiếp tục nhìn chằm chằm. Anh ngồi trong góc tường ngờ vực quay đầu nhìn một chút, không phát hiện ra điều gì khác lạ, không biết rốt cuộc hắn đang nhìn gì.

"... Trộm?" Chính Quốc còn chưa tỉnh hẳn, giọng nói hơn khàn khàn, nhưng vẫn chần chờ hỏi ra tiếng.

Chí Mân giật mình, đôi con ngươi chợt co lại, không thể tin mà nhìn hắn, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Anh há miệng, một hồi lâu sau mới nhớ ra làm thế nào để phát ra tiếng: "Cậu... Cậu... Cậu nhìn thấy tôi?"

Cách gần bảy năm, đây là lần đầu tiên Chính Quốc và Chí Mân thực sự gặp lại nhau.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người xa lạ ngồi bệt trong góc tường, có thể đoán được cảm xúc của hắn sẽ chẳng tốt vào đâu cho được. Nhưng hắn cảm thấy gương mặt của người đàn ông gầy yếu nhợt nhạt trước mắt này rất quen thuộc. Chính Quốc nhỏ giọng đi nhanh về phía anh, định giơ tay kéo người xa lạ này dậy. Nhưng vừa chạm vào cánh tay lạnh băng như đá của anh, hắn lập tức run rẩy.

Lúc này, hắn mới tỉnh hẳn.

Anh hoàn toàn ngây ra như phỗng, không thể tin mà nhìn tay hắn chạm vào người mình. Rõ ràng là đã chết, nhưng anh lại cảm nhận được cơn đau xé tràn từ trái tim lan ra khắp toàn thân, linh hồn bị nhiệt độ cực nóng đụng vào, như thể chỉ cần dừng lại thêm một giây nữa thôi, hơi nóng ấy sẽ lập tức thiêu đốt linh hồn mình đến nát tan.

Nắm chặt tay, kiềm chế cơ thể đang run rẩy, Chí Mân chậm rãi cúi đầu chuyển đường nhìn. Anh sợ nếu nhìn khuôn mặt hắn thêm một giây nào nữa, mình sẽ lập tức bại lộ. Anh sẽ gào khóc như một bệnh nhân tâm thần rồi sau đó nhào vào lòng hắn mà không để ý gì đến hậu quả.

Nhưng mà, rốt cuộc một chút mong đợi cuối cùng của Chí Mân cũng vỡ nát.

Chính Quốc... đúng là hoàn toàn không nhớ anh.

"Hồn ma?" Đến lúc này, hắn rốt cuộc mới phát hiện, người mà mình bắt được đã không phải là người, cơ thể hơi trong suốt, gương mặt tái nhợt toát lên màu xanh tím chết chóc, mà nhiệt độ cơ thể đã lạnh ngắt như ngâm mình trong hố băng.

"À, đúng, đúng vậy." Anh cúi đầu, nghẹn ngào nói, giọng nói vừa mờ ảo vừa run rẩy: "Xin hãy thả tay ra."

Chính Quốc khó hiểu nhìn hồn ma rúm ró trước mặt. Rõ ràng phải là mình bị doạ sợ mới đúng, sao hồn ma này lại sợ mình. Hắn chậm rãi thả tay ra, không biết có phải vì hồn ma mà mình vừa chạm vào quá lạnh hay không mà giờ buông tay ra, trong lòng hắn lại cảm thấy lạnh lẽo đến kỳ lạ: "Chết ở đây?"

"Ừ." Chí Mân đã không biết Chính Quốc đang nói gì, chỉ có thể gật đầu theo ý hắn. Người đàn ông này vẫn thế, nghĩ gì nói nấy, chẳng lo nghĩ gì đến cảm nhận của người khác cả. Hình như hắn không nhận ra chuyện nhắc đến chữ "chết" trước mặt người chết là chuyện không thoả đáng chút nào, nhưng hắn có thể thản nhiên nói chuyện với người chết, anh cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Chính Quốc híp mắt, nhìn hồn ma co rúc trong góc tường, lại cảm thấy có một cảm xúc kỳ quái trào ra từ lồng ngực.

Hắn ngồi xổm xuống, khiến anh không thể nào cúi đầu trốn tránh. Chỉ cần làm bộ không quan tâm như vậy thôi đã hao hết tất cả sức lực của anh rồi, anh không biết nếu còn để hắn tiếp tục nhìn như vậy, liệu có khiến càng nhiều chuyện phát triển theo chiều hướng không mong muốn hay không.

"Có phải là tôi... Đã từng gặp cậu không?"

Gương mặt trắng bệch không chút sức sống, mái tóc đen hơi dài, sắc mặt xanh tím, hồn ma trước mặt né tránh không dám nhìn vào mắt mình, mà dưới ngón út trái có một nốt ruồi. Hắn luôn cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ nổi. Cảm giác nôn nóng này khiến hắn càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, gắng sức muốn nhớ lại rốt cuộc là đã gặp ở đâu.

Anh ngẩn ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhíu mày nhìn mình chằm chằm. Chí Mân cắn môi dưới, cuối cùng lắc đầu: "Cậu nhớ nhầm rồi, tôi không quen cậu."

Nghe anh nói vậy, hắn cũng không tin, chỉ là mình đúng là không nhớ nổi đã từng gặp anh ở đâu. Không đợi Chính Quốc hỏi thêm mấy câu, cơ thể của Chí Mân lại biến mất, dần dần trong suốt rồi cuối cùng biến mất trước mặt hắn.

Hắn trợn to mắt. Giây phút ấy, hắn lập tức vươn tay ra theo tiềm thức muốn giữ lấy anh, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể kia, năm ngón tay chỉ nắm được khoảng không trống rỗng. Con ngươi Chính Quốc co lại, hắn nhìn bàn tay phải run rẩy và góc tường không một bóng người, không nói rõ được sự mất mát cực lớn và cảm giác đau đớn từ tận đáy lòng vừa rồi là thế nào.

Chính Quốc, lại không nhìn thấy mình.

Cho đến lúc này, Chí Mân mới đột nhiên nhớ ra mà nhìn về phía đồng hồ quả lắc đang tích tắc.

Bây giờ là ba giờ sáng.

Anh nhớ anh cầm dao đi vào bồn tắm tự sát lúc hai giờ rưỡi, mà ba giờ đại khái chính là thời gian anh tử vong.

Thời gian dần dần trôi qua theo nhịp quả lắc đong đưa trái phải không ngừng nghỉ của đồng hồ, tất cả sự vật đều đi về phía trước theo nhịp chạy có quy luật của kim đồng hồ, sau đó đi dần đến kết thúc.

Chỉ có anh, thời gian của anh đã bị ép dừng lại ở ngày anh chết, mà thời gian nửa tiếng tự sát của anh được giữ lại trong vòng thời gian này, giống như được trả lại nửa giờ.

Chí Mân chậm rãi xụi lơ, nằm cuộn mình trong góc. Anh chỉ cảm thấy cuộc gặp gỡ và sự đụng chạm vừa rồi như lại khiến anh chết thêm lần nữa. Chất lỏng lạnh lẽo tràn ra từ khoé mắt, lặng lẽ hoà vào không khí, cả cơ thể anh lạnh ngắt, cứ thế nhìn Chính Quốc đi quanh phòng, trên gương mặt hắn còn có vẻ nôn nóng bất an mà anh quen thuộc.

Anh nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa.

Có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn làm, muốn cuộc sống của Chính Quốc chỉ dành riêng cho một mình Chí Mân, muốn mình được trở về thế giới của Điền Chính Quốc một lần nữa, chỉ là...

Đừng nghĩ nữa, anh đã không còn quyền bốc đồng và mong đợi, dù có được thêm nửa tiếng này thì cũng không làm nên chuyện gì cả, thứ vắt ngang giữa anh và Chính Quốc chính là đời người nặng nề và thời gian đằng đẵng.

Đúng vậy, làm ơn hãy tỉnh táo lại chút đi, Phác Chí Mân.

Cuộc đời Chính Quốc còn rất dài.

Mà kiếp này của anh... thì đã trôi qua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro