cho a hon e cai nao p7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p7.2

Đêm mùa đông lạnh lẽo, được uống một cốc nước hoa quả ấm áp có lẽ là việc hạnh phúc nhất trên đời. Dương Hâm Hoạch rảo nhanh bước chân về phía quầy phục vụ:

- Cho thêm chút chân trâu! Nước dâu tây, cam, ừm, cả nho khô nữa! Được rồi! – Cô hài lòng nhìn cốc nước trong tay mình.

- Dương Hâm Hoạch, cháu xong chưa? Lần nào tìm cháu có việc, cháu cũng chậm rề rề như thế! – Vũ Đô Thần tức giận gọi lớn, vỗ mạnh lên bàn.

- Tới rồi đây! Cậu út, cậu phiền thật đấy! – Dương Hâm Hoạch uống một ngụm, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại, sao mùi vị khó chịu thế!

Cô cau mày ngồi xuống trước mặt Vũ Đô Thần:

- Nói đi! Hôm nay cháu mệt lắm, lát nữa phải đi ngủ, mai còn tới trường chơi ném tuyết.

- Đồ ngốc! – Vũ Đô Thần chán nản giằng cốc nước trong tay Dương Hâm Hoạch, ngửa cổ uống một hơi thật lớn. Trời ơi, sao nước này khó uống thế! Còn cái gì đó đang nhảy nhót trong miệng.

- Dương Hâm Hoạch, cháu cho cái gì vào bên trong hả?

Phụt – trong đó là chân trâu mà cậu ghét nhất! Vũ Đô Thần đứng phắt dậy, lao vào nhà vệ sinh. Dương Hâm Hoạch mỉm cười chép miệng, chuẩn bị bôi kem dưỡng da lên đôi tay trắng trẻo thon dài của mình.

- La la la, la la la…

- Dương Hâm Hoạch, đừng hát nữa! Bài hát khó nghe thế mà sao cháu cũng hát được! – Vũ Đô Thần từ nhà vệ sinh đi ra, bực bội gắt lên. Cô nhỏ này lúc nào cũng thích trêu chọc cậu.

- Sao lại khó nghe? Tâm trạng của cậu không tốt, nên đừng nói là cháu hát khó nghe! – Dương Hâm Hoạch ngẩng đầu lên, ngón tay nhỏ nhắn đang vẽ mấy đường lên mu bàn tay.

- Trời, tay cháu chẳng phải khỏi rôi sao? Làm gì mà bôi cái thứ khó ngửi thế này? – Vũ Đô Thần bịt mũi, khó chịu hỏi.

- Ừm, cháu cũng cảm thấy là khỏi rồi, nhưng anh Trạch Lễ nói phải dùng hết một lọ mới đảm bảo tay cháu lại như trước kia. Mà này, cậu út, sao cứ nghe thấy hai tiếng “Trạch Lễ” là cậu lại tỏ ra không vui hả? – Đôi mắt mở lớn của Dương Hâm Hoạch nhìn chằm chằm vào Vũ Đô Thần, lên tiếng hỏi.

Vũ Đô Thần nuốt nước bọt, Dương Hâm Hoạch trông như một thiên thần trong sáng, thánh thiện, nhưng ai mà biết được bên trong sự trong sáng, thánh thiện này lại có khả năng quan sát trái tim người khác.

- Dương Hâm Hoạch, đừng có nói bừa! – Vũ Đô Thần nghiến rắng mệt mỏi nói, rồi ngồi phịch xuống ghế.

- Ừm, được rồi! Kệ thôi, cậu có chuyện gì? – Dương Hâm Hoạch tiếp tục ư ử ca khúc không thành nhạc đó, dùng tay phải bôi thuốc lên tay trái.

Vũ Đô Thần đưa tay lên chống cằm, nhìn ra những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ. Giáng sinh hàng năm tuyết đều rơi rất dày, nhưng hình như tuyết năm nay rơi sớm hơn mọi năm.

- Dương Hâm Hoạch. – Bỗng dưng cậu gọi cô, nhưng hai mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dương Hâm Hoạch lại châm chọc:

- Cháu vẫn chưa chết, cậu có chuyện gì thì nói mau đi!

- Cháu cảm thấy Tiểu Bộ và Trạch Lễ có phải rất xứng đôi không?

Câu nói của Vũ Đô Thần khiến Dương Hâm Hoạch thoáng giật mình, ngay sau đó cô gật đầu rồi nói:

- Đúng thế, cháu cũng cảm thấy vậy. – Dương Hâm Hoạch nhún vai, hất mái tóc dài ra sau, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình.

- Ồ, vậy cậu có nên chia tay với Tiểu Bộ không? – Vũ Đô Thần lại hỏi.

- Ừm, đằng nào cũng chia tay, chia sớm vẫn hơn, hay là nhân ngày mai là Giáng sinh, coi chia tay là món quà tặng cho chị Tinh Bảo đi! Sau đó để cho chị ấy với anh Trạch Lễ thành một đôi thực sự, thế nào? Dù sao thì cậu cũng đâu có thích chị ấy thật! – Dương Hâm Hoạch nhìn một nửa khuôn mặt đẹp trai của Vũ Đô Thần, đôi môi hồng xinh xắn khẽ chu lên.

- Sao cháu biết là cậu không thích Tiểu Bộ? – Vũ Đô Thần quay phắt đầu lại nhìn cô bé. Cậu chưa bao giờ thực sự nhìn thẳng vào mặt cô cháu gái thông minh, lanh lợi của mình.

- Vậy được thôi! Cháu hỏi cậu, có phải khi thấy họ ở cùng với nhau, trong lòng cậu thấy rất khó chịu, nhưng lại không giống như đang ghen? Đó là vì cậu ghen tị, bởi vì Tiểu Bộ của cậu lúc đầu thích cậu, hơn nữa đã thích cậu suốt ba năm trời, đúng không? Nhưng bỗng dưng chị ấy chuyển mục tiêu, thích người anh em tốt của cậu là Nam Trạch Lễ, cậu cảm thấy rất mất mặt. Mặc dù cậu lúc nào cũng coi chị Tinh Bảo như người bạn tốt, nhưng thực ra trong lòng cậu vẫn không quen với việc chị ấy không còn thích cậu nữa, bởi vậy cậu thấy khó chịu và lầm tưởng cảm giác đó chính là tình yêu. Nhưng sau đó cậu phát hiện trong khoảng thời gian hai người hẹn hò nhau, trong lòng cậu vẫn chỉ coi chị ấy như bạn tốt, đúng không? – Dương Hâm Hoạch chớp chớp mắt, đôi mắt trong sáng của cô như nhìn thấu suốt trái tim Vũ Đô Thần.

- Nói linh tinh! – Vũ Đô Thần nói xong bèn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đi lên trên gác.

- Thích nghe thì nghe, bổn tiểu thư đi ngủ đây! – Dương Hâm Hoạch gạt Vũ Đô Thần ra, chạy lên trước.

Vũ Đô Thần nhìn theo cái bóng Dương Hâm Hoạch lách vào cánh cửa mở hé, bỗng dưng cảm thấy mình nên suy nghĩ lại lời cô nói. Có thể giữa cậu và Bộ Tinh Bảo thực sự là vấn đề này, chỉ là cảm giác ỷ lại vào nhau, cậu ỷ lại vào tình cảm mà cô dành cho cậu, hoặc có thể là ích kỷ, nếu sự rút lui của cậu thực sự khiến cho hai người đều cảm thấy vui vẻ thì đây có lẽ là một kết quả tốt đẹp.

Màu trắng xóa của tuyết khiến đôi mắt thoáng thấy khó chịu, Nam Trạch Lễ nắm tay Bộ Tinh Bảo bước đi trên lớp tuyết dày, để lại những vết chân hằn sâu trên tuyết. Gió thổi nhè nhẹ, mái tóc dài của Bộ Tinh Bảo nhẹ nhàng bay lên, hai gò má ửng hồng của cô thoáng ánh lên, khóe miệng tràn đầy niềm vui. Vô số đôi mắt đang nhìn vào họ, ghen ghét có, ngưỡng mộ có, và chúc phúc cũng có, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ.

- Sao có thể thế được? Sao họ lại ở bên nhau được? – Hai nữ sinh đi qua họ thi thoảng lại quay đầu lại nhìn – Bộ Tinh Bảo mấy hôm trước còn bị Nam Trạch Lễ sai khiến như một người hầu, vậy mà trong chốc lát đã biến thành Thái tử phi rồi sao?

- Ánh mắt của Hoàng thái tử thật đặc biệt. – Một nữ sinh khác buột miệng kinh ngạc.

- Điểm tốt của mặt dày chính là tán được thái tử đấy. – Một cô gái khác hất mái tóc dài ra sau, nói bằng giọng ác ý.

- Chẳng phải chỉ có thành tích học tốt thôi sao, ngoại hình cũng bình thường!

- Vậy cậu có được “bình thường” như người ta không?

- Lễ! – Bộ Tinh Bảo lay lay bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, nghiêng đầu nhìn cái kẹo bông đang bày bán bên đường.

- Em muốn ăn hả? Sẽ béo đấy. – Nam Trạch Lễ mỉm cười, véo nhẹ mũi cô, sau đó chạy nhanh ra mua mấy cái kẹo. Từ sau buổi tối ở phòng học hôm đó, hai người làm lành với nhau, mối quan hệ của họ dần dần phát triển hơn.

- Lấy cho cháu một cái – Nam Trạch Lễ mỉm cười nói với người bán hàng.

- Em cũng thích! – Dương Hâm Hoạch không biết từ đâu chạy ra, chiếc áo khoác đỏ rực khiến cô càng trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết.

- Được, hai cái. – Nam Trạch Lễ xoa đầu Dương Hâm Hoạch, cười. – Hâm Hoạch, tối nay có làm gì không?

- Có, ở cùng với cậu út chứ làm gì, cậu ấy vừa thất tình. – Nói xong, cô bé quay sang chớp mắt với Bộ Tinh Bảo lúc đó đang nhìn mình chăm chú, nghiêng người ghé sát vào tai Bộ Tinh Bảo nói. – Không cần phải nhìn em như thế, người anh Trạch Lễ thích là chị mà! Cậu út có chuyện muốn nói với chị, chị Tinh Bảo ghé qua chút được không?

- Anh Trạch Lễ, cảm ơn kẹo bông của anh. – Cái bóng màu đỏ biến nhanh vào khoảng sân vận động rộng lớn cách đó không xa, bắt đầu chơi trò ném tuyết với bọn trẻ con.

- Đi đi, anh nghe thấy rồi, em đi đi. – Nam Trạch Lễ mỉm cười nói, quay đầu nhìn Vũ Đô Thần đang đứng dưới gốc táo chờ đợi, sau đó chuyển ánh mắt về phía sân vận động. – Anh ra sân vận động chờ em.

- Ừm! – Bộ Tinh Bảo khẽ gật đầu, đi về phía Vũ Đô Thần, cô có cảm giác bất an, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực.

Vũ Đô Thần mặc một chiếc áo khoác dày đứng trong tuyết, nụ cười tươi rói nhìn Bộ Tinh Bảo đang rụt rè bước tới. Mỗi bước chân đi của cô đều rất nặng nề, nặng nề như những lời mà cậu sắp nói ra, có điều cuối cùng cô vẫn đứng trước mặt cậu, cuối cùng cậu cũng phải nói ra những lời mà cậu đã nghĩ suốt đêm.

-Tiểu Bộ, tớ nghĩ chúng ta chia tay đi. – Vũ Đô Thần giơ hai tay ra ôm Bộ Tinh Bảo vào lòng, vỗ nhẹ mấy cái, như cách một người anh trai đối xử với em gái mình.

- Thần…

- Tiểu Bộ, tớ cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ xem mình thực sự có thích cậu không, hay vì thích cái cảm giác tự hào khi được cậu thích tớ. Bởi vậy trước khoảng thời gian đó, xin cậu hãy giữ chặt lấy hạnh phúc của mình. Nếu cậu giữ không chặt, vậy thì hãy giao hạnh phúc của cậu cho tớ, được không?

- Cảm ơn cậu, Thần. – Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên nhìn cậu bằng đôi mắt cảm kích, khóe mắt ươn ướt, nghẹn ngào nói. – Thực ra rất xin lỗi, tớ… tớ…

- Ngốc quá, tình yêu có gì mà phải xin lỗi. Tiểu Bộ, đừng có khóc, nếu Lễ đối với cậu không tốt thì nói với tớ, tớ sẽ dạy dỗ thằng nhóc đó cho cậu. – Vũ Đô Thần giữ lại mái tóc dài bị gió thổi tung của cô, cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay cô, nghịch ngợm giằng lấy nó cắn một miếng thật to, sau đó quay người bỏ đi.

Bước chân của Vũ Đô Thần càng lúc càng nhanh, bởi vì trái tim cậu đang ngày càng đau hơn, câu muốn vượt khỏi tầm mắt của Bộ Tinh Bảo. Cây kẹo bông mặc dù rất ngọt, nhưng khi ăn vào tới miệng, cậu vẫn thấy sao đắng ngắt. Kết thục này hình như cũng không tệ, chẳng phải vậy sao?

- Cảm ơn cậu, Thần. – Bộ Tinh Bảo đứng ở chỗ cũ, nhìn theo dáng Vũ Đô Thần đang đi như chạy, hòn đá trong tim dần dần được đặt xuống, cuối cùng ánh mắt của cô chuyển về phía sân vận động.

Nam Trạch Lễ đang vơ một vốc tuyết lên ném về phía Dương Hâm Hoạch, cô bé nhẹ nhàng tránh đi, sau đó cô quỳ xuống nói cái gì đó với cậu bé bên cạnh. Cậu bé nhanh chóng chạy về phía Nam Trạch Lễ.

- Anh ơi, chị nói… – Nhìn nụ cười ngây thơ của cậu bé, Nam Trạch Lễ bèn tỏ ra lơ đãng, ngay lập tức, một nắm tuyết lớn úp vào khuôn mặt còn cười vui vẻ của cậu.

- Ha ha… tuyệt quá! Anh bị em ném trúng rồi! – Cậu bé vui vẻ cười, khuôn mặt đỏ hồng cười híp cả mắt.

- Anh Trạch Lễ, em nói là em sẽ ném trúng anh mà! Ha ha… – Dương Hâm Hoạch vui vẻ vỗ tay, cái bóng màu đỏ nhảy nhót giữa sân tuyết trắng mênh mông.

- Bụp… – Đúng vào lúc cô còn đang hò reo nhảy mua thì một nắm tuyết bay tới, đập trúng vào trán cô. Nụ cười của Dương Hâm Hoạch tắt hẳn, tuyết trên mặt chảy xuống.

- Hâm Hoạch, anh đã bảo là anh sẽ ném trúng em mà! Nhưng em đâu đã ném trúng anh, vừa nãy là cậu bé đó ném trúng đấy chứ! – Nam Trạch Lễ nghiêng đầu cười dịu dàng, mái tóc dài bay lên tạo thành một đường vòng cung rất đẹp trong không trung.

- Chị Tinh Bảo, chị với cậu út nói chuyện xong rồi hả? – Bỗng dưng Dương Hâm Hoạch gọi lớn, Nam Trạch Lễ quay đầu nhìn lại đằng sau, Dương Hâm Hoạch nhân cơ hội đó bốc một nắm tuyết lớn nhét vào cổ Nam Trạch Lễ, khiến cậu lạnh quá nhảy dựng lên.

- Nhóc con, chơi đểu nhé! – Nam Trạch Lễ tóm lấy cổ Dương Hâm Hoạch, định nhét tuyết vảo cổ cô.

- Lễ. – Giọng nói ngọt ngào của Bộ Tinh Bảo vang lên, bóng người trắng như tuyết xuất hiện trước mắt họ. – Lễ, bọn mình tới công viên đi!

- Nhóc con, hôm nay bỏ qua cho em đấy. – Nam Trạch Lễ buông cổ áo Dương Hâm Hoạch ra, cốc mạnh một cái lên trán cô.

- Huhu… Đồ nhỏ mọn! Đã đi rồi mà còn đánh người ta… Chị Tinh Bảo, hai người chơi vui vẻ nhé! – Dương Hâm Hoạch chớp mắt nhìn hai cái lưng phía trước, vẫy vẫy tay. Bộ Tinh Bảo quay đầu lại nhìn, thấy Dương Hâm Hoạch, cô bỗng có một cảm giác lo lắng khó hiểu. Sự lo lắng đó khiến dũng khí để cô cười lớn cũng không còn. Cô lại đi sát Nam Trạch Lễ thêm một chút, cho tới khi Dương Hâm Hoạch hòa vào những cậu bé trên sân vận động, cô mới quay đầu về phía trước, rũ bỏ sự bất an, cùng Nam Trạch Lễ đi ra khỏi cổng trường.

4.

Mặc dù lễ Giáng sinh đã trôi qua được mấy ngày nhưng không khí ngày tết vẫn còn đọng lại trong cuộc sống của mọi người. Khắp nơi đều là quà Giáng sinh, khắp nơi đều phát những bài hát về ngày lễ này.

Trong tiếng nhạc du dương, mùi cà phê nồng đượm, Nam Trạch Lễ và Bộ Tinh Bảo ngồi bên cạnh cánh cửa sổ có treo hình ông già Noel.

- Lễ, sao không có ai ở đây vậy? – Bộ Tinh Bảo ngạc nhiên nhìn một vòng, một ngày lạnh lẽo như thế này mà quán cà phê lại vắng tanh, một lúc lâu không có khách nào vào. Nhân viên phục vụ ngoài việc thi thoảng mang đồ uống lên cho họ thì hình như không còn việc gì để làm.

- Bởi vì quán cà phê này hôm nay đóng cửa! – Nam Trạch Lễ khuấy tách cà phê, mỉm cười. Nụ cười của cậu rất đẹp, hàng tóc mái lúc nào cũng che lấp một bên mắt khiến khuôn mặt cậu càng trở nên có thần.

- Đóng cửa? Vậy sao chúng ta lại vào được?

- Yên tâm đi, ở đây anh nói thế nào họ nghe vậy. – Nam Trạch Lễ ngước cằm lên, hôn nhẹ lên vầng trán trẳng trẻo của cô.

- Vậy ý của anh là anh là ông chủ ở đây? – Bộ Tinh Bảo lườm cậu, thật là đau đầu, vốn dĩ cô còn định kiến nghị ông chủ thay đổi một số thứ.

- Haha… – Nam Trạch Lễ bật cười. Bỗng dưng, một cái bóng bên ngoài cửa sổ thu hút sự chú ý của cậu.

Thì ra là Dương Hâm Hoạch, cô đang cúi đầu, bước đi khập khiễng.

- Tinh Bảo, anh ra ngoài một lát! – Nam Trạch Lễ cau mày, đứng lên chạy ra ngoài.

Qua cửa sổ, Bộ Tinh Bảo nhìn thấy Nam Trạch Lễ chạy lại đỡ Dương Hâm Hoạch rồi nói cái gì đó, trái tim cô bỗng cảm thấy đau nhói. Mặc dù từ trước tới nay lúc nào Dương Hâm Hoạch cũng đối xử với cô rất thân thiện, nhưng cô thường có những lo lắng vô cớ, đố kỵ vô cớ, lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái khi Dương Hâm Hoạch xuất hiện.

- Hâm Hoạch, vào đây! – Nam Trạch Lễ dìu Dương Hâm Hoạch bước vào. – Cẩn thận, chờ một chút! – Nam Trạch Lễ nhanh chóng cởi chiếc áo khoác bông của mình ra, vắt lên ghế, cho Dương Hâm Hoạch dựa vào đó.

- Phục vụ, phiền lấy cho tôi một ly nước cam nóng. – Nam Trạch Lễ nói lớn. Bộ Tinh Bảo trợn tròn mắt nhìn Dương Hâm Hoạch, không tin nổi trước mắt mình là Dương Hâm Hoạch với đôi đỏ quạch, hai hàng lông mày che giấu mấy giọt lệ vừa rơi vội.

- Nước cam của anh.

Nam Trạch Lễ nhét ly nước cam vào tay Dương Hâm Hoạch, dịu dàng nói:

- Mau uống đi! Mẹ em lại đánh em hả?

- Ừ! – Cô gật đầu nặng nề, nước mắt lại lăn dài.

- Đừng khóc. Ăn cơm chưa?

- Rồi!

- Chuyện này là thế nào? – Bộ Tinh Bảo không hiểu nổi hai người đang nói gì. Hình như Nam Trạch Lễ hiểu mọi chuyện của Dương Hâm Hoạch như trong lòng bàn tay, hơn nữa mối quan hệ của họ cũng không đơn giản như biểu hiện, hình như họ không chỉ là mối quan hệ bạn bè thông thường mà còn thân mật ở cả mối quan hệ đó.

- Không có gì. Hâm Hoạch, ăn chậm thôi, lát nữa anh đưa em về nhà. – Nam Trạch Lễ lau những giọt nước mắt trên mặt cô bé, hai hàng lông mày nhăn tít lại.

Âm nhạc được đổi sang ca khúc mà Dương Hâm Hoạch thích nghe nhất, thức ăn trên bàn đều biến thành sô cô la và bánh ngọt mà cô bé thích ăn. Nhìn nụ cười trên khuôn Dương Hâm Hoạch, hai hàng lông mày cau lại của Nam Trạch Lễ mới dần dần giãn ra.

- Còn muốn ăn gì nữa không? Mang ít bánh kem về nhé! Cả sô cô la nữa, chẳng phải buổi tối thức vẽ tranh em vẫn thích ăn sô cô la sao? Mang về nhé! Có cần nước hoa quả không? Cả… – Nam Trạch Lễ hỏi từng món một. Lúc này Bộ Tinh Bảo cảm thấy sự tồn tại của mình ở đây thật ngượng ngịu, từ khi Dương Hâm Hoạch xuất hiện, cô như biến thành không khí.

- Không cần đâu, cảm ơn anh Trạch Lễ, tâm trạng em tốt hơn nhiều rồi! Lần sau khi mẹ đánh em, chắc chắn em sẽ chạy thật nhanh, như vậy mẹ sẽ không đánh được nữa! – Nụ cười lại nở rạng rỡ trên khuôn mặt xinh xắn.

- Ừ, không có chỗ nào đi thì tới nhà anh. – Nam Trạch Lễ tiện tay lấy một chùm chìa khóa trong túi áo ra, lấy một chiếc nhét vào tay Dương Hâm Hoạch. – Thích tới lúc nào thì tới.

- Dạ, vậy em về trước đây, tạm biệt chị Tinh Bảo, tạm biệt anh Trạch Lễ. – Dương Hâm Hoạch đứng lên đi ra ngoài.

- Chờ chút, anh đưa em về! – Nam Trạch Lễ cầm áo khoác chạy nhanh ra ngoài.

Nhìn theo cái lưng của Nam Trạch Lễ, Bộ Tinh Bảo buồn tới muốn khóc. Cô cắn chặt môi mình, đầu óc trống rỗng.

Khi ngẩng đầu lên, bỗng dưng cô thấy Nam Trạch Lễ quay lại, nhưng cậu chỉ đứng ở cửa quán, nói:

- Tinh Bảo, xin lỗi, anh đưa Hâm Hoạch về trước, em ngồi đây chờ được không?

Cô còn chưa nói được lời nào, cậu lại quay người chạy đi.

Cô xé mạnh miếng bít tết, cứ như thể trước mặt mình không phải một miếng thịt mà là khuôn mặt Nam Trạch Lễ, tức giận nói:

- Sao tôi phải chờ anh? – Sau đó cô đứng lên, bỏ đi khỏi đó bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Kiến trúc kiểu lâu đài, mặt hồ trong vắt lăn tăn vài con sóng, trên hòn đá lớn trơn nhẵn là một cái bóng màu đỏ rực, bàn tay nhỏ nhắn đưa nhanh từng nét bút trên khung tranh. Nhìn bức tranh trong tay Dương Hâm Hoạch, trong đầu Bộ Tinh Bảo lại xuất hiện cảnh tượng khác:

Trong tòa lâu đài có một khung cửa sổ, trước cửa sổ có một bóng người nhỏ nhắn, tóc thổi bay mái tóc dài của cô. Trong không trung, nhiều màu sắc đang bay lượn, bên chân trời xuất hiện một chú bạch mã đang giương cao đôi cánh khổng lồ bay về phía tòa lâu đài, trên lưng ngựa là chàng hoàng tử mặc bộ quần áo của kỵ sĩ. Trong giây phút con ngựa bay qua dòng sông, xung quanh tòa lâu đài mọc lên rất nhiều dây leo, những sợi dây đó mọc lan ra cả bầu trời. Chàng hoàng tử rút bảo kiếm khua một vòng trong không trung, những sợi dây leo ngả màu đen dần dần rồi rút về mặt đất…

Cái bóng màu đỏ rực nghiêng đầu nhìn bức tranh trước mặt, bỗng dưng vẽ thêm mấy nét lên góc dưới bên trái của bức tranh, khi con ngựa bay về phía tòa lâu đài, trong tòa lâu đài mọc lên một cánh cửa cao vạn trượng.

- Ừm, chắc là được rồi! – Dương Hâm Hoạch hài lòng gật đầu. Kiến trúc của căn biệt thự cổ kính này đem lại cho cô không ít cảm hứng sáng tác.

- Đương nhiên là được rồi. Em đang kể một câu chuyện sao? Bộ Tinh Bảo mỉm cười hỏi, ánh mắt cô thoáng kinh ngạc. Ngày trước nghe người ta nói Dương Hâm Hoạch có một khuôn mặt đẹp như các nhân vật nữ chính trong truyện tranh, nhưng sao Bộ Tinh Bảo lại không ngờ được rằng cô còn có thể vẽ được một bức tranh đẹp và tràn đầy màu sắc thần thoại như thế?

- Đúng thế, chị Tinh Bảo, chị thích không? Đây là bức tranh để mang đi dự thi, anh Trạch Lễ đăng ký giúp em rồi, nhưng không biết có được hay không… – Dương Hâm Hoạch lại vẽ thêm mấy nét lên bức tranh, bức tranh như được chắp thêm đôi cánh, càng trở nên có ý nghĩa hơn.

- Đương nhiên là được rồi! Tranh của Hâm Hoạch đẹp quá. – Bộ Tinh Bảo thầm kinh ngạc, nhưng khi nghe thấy ba tiếng “Nam Trạch Lễ”, trái tim cô lại như bị cái gì đó nện mạnh.

- Phù… cảm ơn chị Tinh Bảo! – Dương Hâm Hoạch vui vẻ ôm chặt Bộ Tinh Bảo. – Vậy lát nữa em đưa cho anh Trạch Lễ, bảo anh ấy mang nộp cho em. – Cô cẩn thận cất bức tranh đi như một bà mẹ đang bảo vệ đứa con nhỏ của mình, sau đó quay đầu lại hỏi Bộ Tinh Bảo bằng một giọng trầm tư. – Chị Tinh Bảo, chị tìm em không phải vì muốn xem tranh của em đúng không? Chắc chắn là còn chuyện gì đó quan trọng.

- Ừm, chị muốn, chị muốn…

- Có chuyện gì thì chị nói đi, chỉ cần em làm được, chắc chắn em sẽ giúp chị Tinh Bảo làm, có điều ngoài việc học tập, haha… – Dương Hâm Hoạch ngây thơ đáp, đôi mắt lớn của cô trông thật trong sáng.

Nhìn thấy dáng vẻ cô như thế, bỗng dưng Bộ Tinh Bảo thấy xấu hổ trong lòng, không muốn nói gì nữa. Nhưng trong đầu cô chỉ cần xuất hiện hình ảnh Nam Trạch Lễ đối xử tốt với Dương Hâm Hoạch, bảo vệ cô bé như một bảo bối là lại thấy khó chịu, hơn nữa sự khó chịu đó càng lúc càng lớn, cứ như đang muốn nuốt trôi cả con người cô… Thôi vậy, không nghĩ nữa, cô ngẩng đầu lên, nói nghiêm túc:

- Hâm Hoạch, em…

- Sao cơ ạ?

- Em có thể, sau này… – Bộ Tinh Bảo ấp úng, không biết nên nói thế nào.

- Sau này làm sao cơ? – Dương Hâm Hoạch khó hiểu, chỉ thấy hai gò má của Bộ Tinh Bảo đỏ bừng, ấp úng mãi mới nói được vài từ.

- Em, em có thích Nam Trạch Lễ…

Dương Hâm Hoạch chớp chớp mắt, không dám tin vào tai mình, nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại nụ cười của mình:

- Chị Tinh Bảo đang ghen hả?

- Không có, chị không có ý đó, chị chỉ là…

- Chị cảm thấy em không nên thân mật với anh Trạch Lễ như thế đúng không?

- …

- Chị yên tâm đi, em với anh Trạch Lễ không thể có mối quan hệ đó đâu.

- Chị.. thực sự chị không… Hâm Hoạch, xin lỗi em! – Bộ Tinh Bảo cúi thấp đầu, thực sự muốn cắn đứt lưỡi mình ra.

- Chị Tinh Bảo, chị cứ yên tâm đi, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Em đi trước đây, về muộn lại bị mẹ em mắng! – Dương Hâm Hoạch đeo giá vẽ lên vai rồi bỏ đi.

Bộ Tinh Bảo ngồi trên hòn đá, trong lòng thấp thỏm không yên, hình như có việc gì đó sắp xảy ra. Cô nhìn mặt hồ đang gợn sóng, từng cơn sóng nhấp nhô, ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, phát ra tia sáng màu vàng kim. Cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, cô lắc mạnh đầu, cố gắng kìm chế những bất an trong lòng. Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, cũng giống như bức tranh của Dương Hâm Hoạch, cuối cùng hoàng tử sẽ xuất hiện và cứu công chúa, họ sẽ sống hạnh phúc trọn đời bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro