24.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài phút sau.

YeongDam chạy vào lớp học, thấy trên bàn có thêm một cái túi, cô đem từng hộp thuốc bên trong lấy ra xem, hạ sốt, giảm nhiệt, thuộc cảm loại bột, túi bị cô lật đến xào xạc, Seo Yeon mơ mơ màng màng mở mắt.

YeongDam lấy ra một tờ giấy từ trong túi, nhướng mày cười cười: “Này, có người mua thuốc cho cậu.”

Seo Yeon còn chưa tỉnh táo, xoa xoa mắt, mới nhận ra trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ —— cậu đang sốt, nhớ uống thuốc.

Không có ký tên, nhưng nét chữ quen thuộc này, là của bạn học J.

Cô mờ mịt nhìn về phía hành lang trống rỗng, mang theo giọng mũi hỏi: “Cậu ấy đến đưa nó khi nào? Cậu có nhìn thấy không?”

YeongDam lắc đầu: “Không thấy.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, a một tiếng, “Cậu xem đi, Park Jimin vừa đi.”

Seo Yeon quay đầu, từ cửa sổ nhìn về phía dưới lầu, Park Jimin mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đưa lưng về phía bọn họ đang chạy về phía sân thể thao, bóng lưng lưu loát mạnh mẽ.

YeongDam lấy thuốc ra, làm theo hướng dẫn lấy vài viên ra nhét vào tay cô, thúc giục: “Cậu mau uống thuốc đi, đừng lãng phí tâm ý của nam thần Park .”

Seo Yeon: “......”

Cô đăm chiêu quay đầu lại, giơ tay sờ sờ trán, không biết có phải nằm mơ hay không, luôn cảm thấy lúc trước có người chạm vào trán cô, ngón tay người nọ mang theo chút lạnh lẽo, hình như còn lướt qua chóp mũi cô.

Cảm giác đó…Seo Yeon không hình dung được, giống như lông vũ cẩn thận chạm qua, lưu lại một tia ngứa ngáy.

YeongDam lại nhét cho cô một ly nước.

Seo Yeon nhíu mày uống thuốc.

Đã bốn giờ chiều, quản lý hội thể thao của trường lỏng lẻo hơn bình thường, tan học cũng tương đối sớm, Seo Yeon uống thuốc xong liền ở trong lớp học lặng lẽ viết từ đơn Tiếng Đức, YeongDam lại chạy tới sân thể thao.

Thuốc kia hình như có tác dụng ngủ, Seo Yeon mờ mịt đợi đến năm giờ liền thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi sớm một chút.

Trước khi đi, muốn đi đến sân thể thao nhìn xem một chút, lộ mặt một cái.

Seo Yeon đeo một cặp xách lớn đi qua sân bóng rổ, một đường đi qua lưới bóng màu xanh lục, rẽ phải đứng trên bậc thềm, cô rũ mắt xuống, từng bậc một đi xuống, cho đến khi trong ánh mắt có thêm một đôi giày thể thao hơi quen thuộc.

Cô sửng sốt, ngước mắt lên nhìn qua.

Jeon Jungkook đứng dưới cô hai bậc thang, đang ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện.

Bỗng nhiên, một cỗ nước không hề cảnh báo mà từ góc trên bên phải bắn thẳng tới, Seo Yeon bất ngờ không kịp đề phòng, nước phun làm nửa người cô đều tưới một lần, nước lạnh như băng thấm vào quần áo, dán chặt vào thân thể.

Cái lạnh và sợ hãi bất ngờ, làm cho cô ngay lập tức co vai của mình lại và hét lên: “Á!”

Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Jeon Jungkook thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên: “Mẹ kiếp, mẹ nó cậu giẫm lệch rồi, đều tưới lên người nữ thần, nhanh dừng lại ngay!”

Là giọng nói của Joo Chae.

Jang Gumwook và Joo Chae đứng bên cạnh vòi nước ngoài sân bóng, dưới chân Jang Gumwook đang giẫm lên một ống nước mềm, cỗ nước chính là phun ra từ trong đường ống nước, cậu ta vốn là muốn chỉnh lại Jeon Jungkook một chút, nhìn thấy Jeon Jungkook từ phía dưới đi lên, chuẩn bị tìm thời cơ làm cho cả người cậu ướt đẫm.

Ai ngờ Seo Yeon đột nhiên đi qua

Cậu ta giật mình, vội vàng dời chân ra, Joo Chae vừa vặn lại túm lấy cậu ta một cái, chân phải vừa dời đi, chân trái lại một cước giẫm lên đường ống nước.

Giây tiếp theo, một cỗ nước mạnh mẽ khác phun ra.

Jeon Jungkook phản ứng rất nhanh, mau chóng bước lên trên một bậc thang, đem bả vai Seo Yeon xoay người ấn lên bên tường, Seo Yeon trượt chân, suýt nữa ngã xuống, rất nhanh lại bị người nắm thắt lưng giữ chặt, toàn bộ thân thể cậu nghiêm nghị che chắn cô kỹ càng.

Hai người mặt đối mặt, nửa người dán sát, tóc, vai, lưng ướt đẫm.

Giọt nước theo đầu tóc và kính mắt của thiếu niên cùng với đường cằm rõ ràng, từng giọt từng giọt rơi xuống, đập vào lông mi, trên trán, chóp mũi Seo Yeon

Cô nắm chặt quần áo trên ngực cậu, thở hổn hển, lông mi dài và cong vênh, run rẩy, nước thấm vào mắt.

Cô nâng đôi mắt ướt sũng lên, thoáng cái liền đυ.ng vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Jeon Jungkook, l*иg nguc cậu liên tục phập phồng, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô.

Trên người hai người nói không rõ ai ướt hơn, có lẽ là Jeon Jungkook, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh, toàn bộ thân thể đều có chút nóng

Yết hầu nổi lên của thiếu niên lăn một cái, giọt nước theo tác động từ trên mặt cậu trượt xuống, có một giọt rơi vào mắt Seo Yeon đang mở to.

Một giây sau, Seo Yeon “a” một tiếng, khó chịu nheo mắt lại, cảm giác bị nước đập vào mắt rất không thoải mái. Cổ họng Jeon Jungkook dùng sức lăn lên lăn xuống, ma xui quỷ khiến giơ tay lên, lau lên mắt cô, cúi đầu nói một câu: “Xin lỗi......”

Rõ ràng lạnh như vậy, ngón tay cậu lại ấm áp, dán lên mí mắt cô, nhẹ nhàng lau qua.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ thể xác và tinh thần Seo Yeon run rẩy, không thể nói rõ là vì lạnh, hay là bởi vì cái khác.

......

Jang Gumwook và Joo Chae còn đang chỉ trích lẫn nhau.

Người đi qua kinh ngạc hô lên một tiếng.

Gió lạnh thổi qua, Seo Yeon lập tức hắt hơi một cái, cảm giác cái lạnh thấm vào trong xương, cả người đều run rẩy, giống như một con mèo nhỏ rơi xuống nước, mềm mại lại yếu ớt.

Jeon Jungkook buông tay xuống, cậu kéo cô đứng lên, giọng nói khàn khàn: “Cậu…thế nào? Có bị trẹo chân không?”

Seo Yeon dựa vào tường đứng vững, xoa xoa đôi mắt không thoải mái, thì thầm nói: “Không có, chỉ là......”

Chưa dứt lời, cô lại hắt hơi, cô giơ tay xoa mũi.

Chỉ là rất lạnh.

Jeon Jungkook mím chặt môi, xoay người nhìn về phía thủ phạm, lạnh lùng nói: “Các cậu chơi cũng chơi chuẩn một chút, đừng có mà ảnh hưởng đến người vô tội.” Bản thân khí chất của cậu đã lạnh lùng, hơn nữa một thân ướt sũng, bị cậu nhìn như thế, đều khiến người khác cảm thất sợ sệt.

Joo Chae đột nhiên có chút hối hận, chơi đùa với lửa, Jang Gumwook nhìn về phía Seo Yeon ướt đẫm, hối hận đến không dám tiến lên.

Chẳng bao lâu, có một vài người chạy đến sân vận động.

Bọn họ nhìn thấy bộ dáng chật vật của Seo Yeon và Jeon Jungkook, đều ngẩn người.

Seo Yeon lấy lại tinh thần, đang cúi đầu muốn kiểm tra cặp sách của mình có thấm nước hay không, trên đầu bỗng nhiên có một bộ đồ thể thao màu đen rộng lớn, đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, còn bị người ta xoa xoa đầu như chó con......

Cô ngây dại, đầu tóc bị người ta chà xát vài cái, liền nghe thấy Park Jimin thấp giọng nói: “Cậu lau một chút đi! Đừng để bị cảm lạnh.”

Seo Yeon: “......”

Cảm lạnh? Không phải cô đã bị cảm rồi sao?

Cậu cũng đã mua thuốc cảm và hạ sốt cho cô rồi mà!

Cô kéo áo khoác xuống, lộ mặt ra, nhìn về phía Park Jimin, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.....”

Jeon Jungkook quay đầu lại, rồi trầm mặc quay đầu đi.

YeongDam chạy đến trước mặt Seo Yeon, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Jang Gumwook: “Jang Gumwook, mẹ nó cậu bị bệnh thần kinh à? Cậu là học sinh tiểu học sao? Lại đi chơi với ống nước!”

Jang Gumwook nhìn thoáng qua Seo Yeon, giải thích: “Tớ không muốn xịt nước Seo Yeon, tớ......”

“Vậy ngươi muốn đùa giỡn với ai?”Seo Yeon nắm lấy quần áo Park Jimin, ngẩng đầu nhìn Jang Gumwook, lúc này cô thật sự tức giận, “Rõ ràng mỗi lần đều là cậu khıêυ khí©h trước, Jeon Jungkook căn bản không chọc đến cậu cái gì, sao cậu lại ấu trĩ như vậy?”

Người vây xem càng ngày càng nhiều, sắc mặt Jang Gumwook biến thành màu gan heo, cắn răng không trả lời cô.

Oh Deop và Dong Ok cho rằng là hai lớp có người đánh nhau, đẩy đám người ra xem, hình như không phải chuyện như vậy, Oh Deop nhìn về phía Jeon Jungkook và Seo Yeon ướt sũng, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

YeongDam nhanh miệng, liền đem sự thật nhìn thấy rồi còn thêm mắm thêm muối nói một lần.

Jang Gumwook và Joo Chae muốn giải thích, lại không thể giải thích gì được.

“Hai em đi theo tôi đến văn phòng.” Oh Deop nhìn Jeon Jungkook một cái: “Em đi thay bộ quần áo xong cũng qua đó.”

Seo Yeon lạnh muốn chết, nhưng mà không có quần áo dư, Sin Heejin từ trong đám người đi ra, từ trong túi lấy ra một cái túi đưa cho cô: “Ở đây tớ có một bộ đồng phục học sinh, chúng ta cao xấp xỉ ngang nhau, cậu mặc đi.”

Cô ấy đã đưa qua, Seo Yeon nếu không nhận, liền có vẻ giả tạo, cô nhận lấy túi, mang theo giọng mũi nói: “Cảm ơn cậu.”

Jeon Jungkook cởϊ áσ khoác ra, vặn nước tại chỗ một chút, nửa người ướt như vậy đi về phía văn phòng, ánh mắt Seo Yeon nhìn theo cậu, nhịn không được gọi: “Cậu không thay quần áo sao? Nhỡ bị cảm thì sao?”

Vừa rồi......

Hai người xem như cùng hoạn nạn.

Cậu cũng giúp cô ấy chặn nước.

Jeon Jungkook không mang theo quần áo dư, cậu quay đầu lại nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Tớ không dễ bị cảm như vậy.” Nói xong, xoay người rời đi.

Park Jimin thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn cô: “Nam sinh không dễ bị cảm lạnh đâu, ngược lại cậu, mau đi thay quần áo.”

Không biết có phải là nguyên nhân thân thể không thoải mái hay không, cô cảm thấy cả người choáng váng, thậm chí có chút ý thức không rõ, cô ngẩng đầu nhìn Park Jimin, trước mắt bỗng nhiên lại thoáng qua khuôn mặt nhỏ giọt của Jeon Jungkook, cô lau mái tóc đang ướt đẫm, đưa quần áo thể thao cho cậu: “Quần áo của cậu, cám ơn......”

Dong Ok đứng bên cạnh và nhìn chằm chằm bọn họ.

Park Jimin bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy áo khoác.

Seo Yeon thay quần áo của Sin Heejin, trở lại trên xe, không nói một tiếng liền nằm ngủ trên ghế, về đến nhà cô ngâm nước nóng nửa tiếng, cả người mới sống lại một nữa. Hơn bảy giờ tối, Im BoHan mang đồ ăn từ nhà hàng lớn về nhà, mới phát hiện cô nằm trên giường sốt cao, sốt đến đỏ mặt.

Cũng may Im BoHan là bác sĩ, bận rộn hơn nửa đêm, Seo Yeon mới hạ sốt.

Cả buổi tối, Seo Yeon đều đang nằm mơ, cô mơ thấy khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên ướt sũng nhỏ giọt nước, đôi mắt đen láy thâm trầm giống như một vòng xoáy, trầm mặc nhìn cô, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô. Mỗi khi cô chớp mắt lại mở mắt ra, cậu lại trở lại với biểu hiện lạnh lùng, đối với ai cũng đều như vậy.

Ngày hôm sau thức dậy là giữa trưa, cô thức dậy, giấc mơ đêm qua đã không nhớ rõ, vừa mệt vừa đói.

Im BoHan xin cho cô nghỉ cả ngày, dù sao đây cũng là hội thể thao của trường, không đi cũng không ảnh hưởng.

Nhìn cô tỉnh dậy, gõ cửa: “Dậy rửa mặt đi con, rồi xuống lầu ăn cái gì đó, ăn xong thì tốt hơn.”

Seo Yeon uể oải đứng lên, điện thoại di động trên bàn rung lên, cô cầm lên xem một chút, mới phát hiện có rất nhiều tin nhắn.

YeongDam: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu không ổn, ngày mai tiếp tục nghỉ ngơi.”

YeongDam: “Chung kết 100m không chạy cũng không sao.”

Còn có không ít tin nhắn được bạn học trong lớp gửi, bao gồm cả Jang Gumwook và Joo Chae, hai người kia xin lỗi cô.

Seo Yeon bỏ qua.

Tin nhắn mới nhất là Park Jimin gửi tới, bảo cô dưỡng bệnh thật tốt, cô trả lời một câu: “Cảm ơn.”

Sáng ngày thứ ba của Đại hội Thể thao của trường, trận chung kết 100m nam, Jeon Jungkook là người đầu tiên lao qua vạch đỏ, nhanh hơn Park Jimin 0,01 giây, Park Jimin nhận lấy nước Yeonjun đưa tới, nhìn về phía Jeon Jungkook: “Chiều 3000m, tớ sẽ không thua.”

Jeon Jungkook quay đầu nhìn cậu ta, nhạt nhẽo nói: “Chưa biết được.”

Hai giờ chiều, Seo Yeon ở bệnh viện truyền nước xong, liền bảo lão Lim đưa cô trở lại trường học, YeongDam gọi điện thoại tới: “Cậu mau tới đây đi, Đồ ca và Park Jimin hai người muốn phân cao thấp, hiện tại mọi người đang đặt cược, xem ai có thể chạy thắng.”

Chuyện đặt cược là do Yeonjun cầm đầu, cậu ta gào to, hai lớp liền hưởng ứng, lớp 1 nói Jeon Jungkook có thể thắng, lớp 2 nói Park Jimin có thể thắng.

Seo Yeon có chút mơ màng: “Không phải chỉ chạy 3000 mét thôi sao? Đặt cược cái gì thế?”

YeongDam nói: “Cậu đừng quan tâm đặt cược gì, cậu nói đi, cậu cược người nào giành lấy chiến thắng?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro