8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin bỏ lại phong thư, toàn thân thoải mái quay lại, đối diện với ánh mắt thâm trầm lạnh nhạt của Jeon Jungkook, cậu ta có hơi sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện chính mình làm chuyện này trước mặt cậu hình như không được tốt cho lắm?

Có điều, cậu cảm thấy Jeon Jungkook sẽ không quan tâm chuyện của người khác, cậu ta đút tay vào túi quần, tiến lên đi tới cửa phía sau, dường như không có việc gì nhìn về Jeon Jungkook: “Cùng nhau đi.”

Jeon Jungkook không biết Park Jimin cho rằng cậu mù hay là không để ý cậu vào trong mắt, cậu không biến sắc nói: “Cậu ngang ngược táo bạo như thế này, không sợ tôi báo cáo à?”

“Fuck!” Yeonjun tức giận trước tiên: “Cậu không phải chứ? Chuyện như này mọi người ngầm hiểu rõ ràng là được rồi, còn đi báo cáo? Nam sinh theo đuổi Seo Yeon nhiều như thế, cậu báo cáo tới được khi nào?”

Jeon Jungkook mặt không cảm xúc nào liếc cậu ta một cái, không lên tiếng.

Park Jimin tựa như không nghĩ cậu sẽ nói vậy, hơi sững người, bỗng nhiên mỉm cười: “Cậu chắc chắn sẽ không.”

Jeon Jungkook trầm mặc, cầm cặp sách trên mặt bàn, quay người đi ra ngoài cửa, nghiêm mặt nói: “Các cậu nhanh ra ngoài đi, tôi muốn khóa cửa.”

Park Jimin và Yeonjun đi ra ngoài, Jeon Jungkook khóa cửa kỹ càng, xoay người rời đi.

Bây giờ đã hơn sáu giờ, ngoại trừ các lớp đang trực nhật, cơ bản cũng đã đi về hết rồi, ba người một trước một sau xuống tầng, lại cùng nhau đi về khu giữ xe, Jeon Jungkook đi rất nhanh, sải bước tới lấy xe đạp.

Yeonjun không yên tâm liền gọi cậu: “Này! Cậu chờ một chút!”

Jeon Jungkook nhìn cậu ta.

Yeonjun hỏi: “Cậu thật sự sẽ không đi báo cáo chứ?”

Jeon Jungkook lạnh nhạt ném lại một câu: “Tẻ nhạt!”, rồi đạp xe chạy ra ngoài.

Yeonjun: “….” Cậu ta nhìn Park Jimin, chỉ về hướng đã không còn tăm hơi Jeon Jungkook, sa sầm nói: “Tớ luôn cảm thấy vừa nãy cậu ta thật sự muốn nói là tố cáo đó, mẹ nó.”

Park Jimin cười đến bả vai vai đều run lên: “Chính xác là cậu rất nhàm chán, cậu ấy chỉ đùa một chút mà thôi.”

Có một số việc con người vĩnh viễn không có cách nào dự đoán được, rốt cuộc một câu chuyện cười hay là một lời thành sấm.

—————-

Buổi sáng thứ sáu, Seo Yeon phát hiện phong thư trong bàn học, tấm phong thư lớn ánh vàng rực rỡ như được dát vàng nên rất dễ thấy được. Seo Yeon từ trong rút ta, quả nhiên thấy phía trên bìa mặt cuống vé có vẻ quen thuộc, đây là lần đầu tiên có người tặng cô vé vào cửa buổi hòa nhạc đàn cello.

YeongDam oa một tiếng: ” Ai thế này! Còn hiểu rõ ràng như vậy!”

Seo Yeon cũng rất ngạc nhiên, vé vào cửa xem buổi diễn tấu của ban nhạc Trần Lam giá thấp nhất cũng phải mấy trăm tệ, tuy rằng Nhât Trung Busan có rất nhiều học sinh có tiền, nhưng khai giảng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được nam sinh biết lựa ý hùa theo sở thích của cô.

Các nam sinh trước mặt và sau lưng đều gọi cô là nữ thần đàn cello, có người hẹn cô ăn cơm, có người mời cô hát karaoke, còn có người rủ cô đi công viên giải trí.

Chỉ là không một ai hẹn cô đi xem buổi hòa nhạc cả.

Seo Yeon mở phong thư ra, quả nhiên bên trong có hai tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc, đồng thời rơi ra ngoài là một tờ giấy ghi chú màu trắng, nét chữ trên đó có vài phần quen thuộc, ngày hôm qua cô vừa mới thấy, chỉ có điều so với chữ viết như sổ khám bệnh trên tờ giấy nháp thì ngay ngắn hơn một chút.

Trên đó viết: “Chủ Nhật tuần này cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc, được không?”

Kí tên chỉ có một chữ “J”, J chính là Park Jimin?

Lúc đó, rất nhiều học sinh khi viết thư tình có lúc không dám ghi tên thật của mình, thế nên viết tắt chữ cái đầu tiên của tên hoặc là biệt danh, thậm chí cũng không ký tên, bởi vì sợ giáo viên bắt được.

Cô quay đầu nhìn YeongDam, hai người đối mặt nhìn nhau, YeongDam rất nhanh giật lấy hai tấm vé ra xem, lần nữa oa một tiếng: “Ôi! chỗ ngồi còn khá đẹp, vị trí ở giữa hàng thứ hai.”

Seo Yeon: “….” Trọng điểm là cái này sao?

Đương nhiên không phải!

YeongDam chớp chớp mắt, tựa như kẻ trộm nhìn bốn phía xung quanh, hưng phấn sáp lại gần: “Tớ nói rồi! Hôm qua tớ nói cái gì nhỉ? Tớ nói nếu như cậu ta thích cậu thích cậu thì sao? Tớ quả thực là nhà tiên tri mà!”

“Cậu tiên tri chỗ nào, cậu nhất định hạ lời nguyền thì đúng hơn đấy.” Seo Yeon cau mày nói thầm, cô và Park Jimin cũng không thân nhau lắm, có chút lúng túng: “Cậu xác định đó là Park Jimin?”

YeongDam chỉ vào tờ ghi chú: “Tớ cảm thấy nét chữ này, ngoại trừ Park Jimin thì không còn ai khác, hơn nữa tớ cảm thấy ngoại trừ cậu ta ra, không có nam sinh nào có lòng như vậy, còn biết hẹn cậu đi xem buổi hòa nhạc.” Cô ấy lại vỗ vỗ ngực một cái, nói: “Cậu để tớ đỡ hoảng sợ đã!”

Seo Yeon: “….” Người nên an ủi cho hết sợ là cô mới phải chứ? Cậu đỡ sợ làm cái quỷ gì?

Mấy giây sau, ép đi sự hoảng sợ xuống xong YeongDam rướn người qua lại, cười tít mắt hỏi: “Park Jimin là nam thần của trường học của chúng ta, so với nam sinh bình thường thì cậu ta như nạm vàng đấy, được cậu ấy theo đuổi cảm giác hoàn toàn khác biệt phải không?”

Seo Yeon không biết phải hình dung như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại nói: “Rất bất ngờ đấy, cậu đã nói cậu ta là nam thần của tất cả mọi người, nam thần…giáng thế?” Nói như vậy cũng không đúng, cô cũng không thể kém cậu ta chút nào, vội vàng lắc đầu, bổ sung thêm một ví dụ: “Đúng là rất bất ngờ, cậu có thể tưởng tượng là tớ theo đuổi một nam sinh, hoặc là dáng vẻ bỗng nhiên yêu thích một nam sinh thì như thế nào?”

YeongDam sững người, nâng má nhìn cô: “Cậu nói như vậy là tớ đã hiểu rồi, thật giống như chưa từng thấy cậu thích một nam sinh nào, nhiều lắm khen một câu đẹp trai, rất lợi hại, người này khá tốt… mà thôi.” Cô dừng lại, đột nhiên tỉnh ngộ: “Tớ cảm giác tới hôm nay mới hiểu rõ cậu, cậu vẫn luôn khen người khác tốt! Nữ thần Seo Yeon của tớ!”

Seo Yeon: “Nếu không thì sao đây? Tớ từ chối người ta chẳng lẽ còn muốn ở đó đâm một nhát dao lên ngực của người ta à?”

YeongDam: “….” Như thế này thì quá thảm.

YeongDam hừ một tiếng: “Không phải kì nghỉ Quốc Khánh cậu đã đi Seoul xem biểu diễn đầu tiên à? Chắc Park Jimin không thăm dò kỹ càng, vậy tấm vé tính sao bây giờ?”

“Trả lại đi.”

Cho dù là Park Jimin, Seo Yeon trước sau như một thẳng thắn từ chối, YeongDam tỏ ra đã hiểu, dù sao người lớn lên dung mạo xinh đẹp có thể tùy hứng, xét thấy đối tượng là nam thần Park, cô xác nhận lần nữa: “Park Jimin thật sự rất đẹp trai, cậu thật sự không hề suy xét lại hả?”

Seo Yeon lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị tiết tự đọc buổi sáng, cúi đầu nói: “Tớ không thể vì cậu ta đẹp trai mà đồng ý hẹn hò với cậu ta? Như vậy là tớ phải hẹn hò với bao nhiêu người rồi đấy.”

Ngỡ như…. đây không phải là do Park Jimin viết? Cô ôm một chút hy vọng.

YeongDam: “Cậu nói rất có đạo lý. Tớ không có cách nào phản bác.”

Nhưng đây chính là nam thần! Thế mà Seo Yeon có thể thẳng thừng cự tuyệt đến như vậy.

Seo Yeon nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi tan học cậu cùng tớ đi trả vé lại thôi.”

Phía sau Choi Soobin dùng sức đá ghế của các cô: “Các cậu nhanh cất đồ vật kia vào, lão Oh tới rồi.”

Seo Yeon và YeongDam luống cuống tay chân nhét mấy tờ thư vào ngăn bàn, mới vừa cất xong, Oh Deop tiến vào, sắc mặt anh hiếm khi nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khắc: “Sắp đến thi giữa học kì rồi, các em còn bày ra bộ dạng lười biếng, đều đã ôn tập xong hết chưa?’

Mọi người yên lặng lất sách vở ra, không dám hó hé tiếng nào.

Cả ngày hôm nay trải qua có chút vi diệu, lớp 7 lớp 8 ở sát vách, xếp hàng chạy thể dục cạnh nhau, lớp 7 đi vệ sinh phải đi qua lớp 8, mỗi lần Seo Yeon đi ra khỏi lớp đều sẽ tình cờ gặp được Park Jimin đứng trên hành lang.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Park Jimin mỉm cười nhẹ nhàng còn nháy mắt với cô. Seo Yeon sững người, cảm giác như cậu ta đang ám chỉ điều gì. Cô mím môi, ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, xác nhận là vé hòa nhạc là cậu ta đưa rồi.

Jeon Jungkook nghiêng người dựa vào tường, thấy ánh mắt Seo Yeon và Park Jimin đối diện nhau, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy Park Jimin đang cười.

Thời tiết vẫn không quá lạnh, trên hành lang lúc nào cũng náo nhiệt, sau khi Park Jimin trở về càng náo nhiệt hơn. Min Yoongi nằm nhoài trên hàng rào bảo hộ cùng vài nam sinh vừa nói vừa cười, khi Seo Yeon đi qua, có một nam sinh lớp 8 thuận miệng huýt sáo một tiếng, Park Jimin ấn đầu cậu nam sinh kia, sau đó mỉm cười với Seo Yeon

Bước chân Seo Yeon dừng lại, nhìn về phía Park Jimin, Park Jimin mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, bên trong là áo lông màu nhạt, khóe miệng cong lên nở nụ cười, hình dáng thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời.

Min Yoongi nhìn thấy màn này, hơi sửng sờ, trở lại chỗ ngồi liền thấp giọng nói: “Mẹ nó! Tại sao tớ có cảm giác Park Jimin thích nữ thần lớp mình chứ? Không phải cậu ta thật sự muốn làm con rể lớp chúng ta chứ?

Jeon Jungkook rủ mắt xuống, tâm tình trở nên rất kém, cả người toàn thân vừa lạnh vừa nóng nảy.

Min Yoongi bỗng nhiên nghe thấy “răng rắc” một tiếng, vừa quay đầu đã chấn kinh, chỉ thấy Jeon Jungkook trực tiếp dùng tay ép xuống, sức lực mạnh mẽ khiến cây bút chì gãy thành hai nửa.

Min Yoongi thấp thỏm lo sợ: “Cậu làm sao thế?”

Jeon Jungkook buông tay ra, lây ra một con dao rỉ sắt nhỏ, cúi đầu gọt bút chì, âm thanh nhạt nhẽo đến nối không nghe ra được cảm xúc nào: “Không có gì, chỉ là cây bút chì quá dài thôi.”

Min Yoongi: “….” Cậu ta nhìn về hai đoạn bút chì bị chia làm hai nửa, cảm thấy tâm tình bạn học cùng bàn không tốt cho lắm….

Sau thi tan học, mọi người trong phòng học liền rời đi hết, Seo Yeon cùng YeongDam chậm rì thu dọn sách vở, cô đeo cặp sách trên lưng, quay lại ngây ngẩn cả người: “ Jungkook, cậu còn chưa về à?”

Jeon Jungkook đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn hai người cao gầy đứng trên hành lang, hai người kia còn hạ thấp giọng nói nói chuyện, loáng thoáng truyền vào tai.

Giọng điệu Yeonjun đắc ý: “Tớ nói cậu ấy chờ cậu rồi mà, cậu ấy chính là nữ thần không sai, cậu cũng là nam thần cơ mà, tớ không biết cậu căng thẳng cái gì?”

Park Jimin thấp giọng: “Cậu không hiểu đâu.”

Yeonjun: “Cậu đừng có xem thường, tớ nói chuyện yêu đương còn nhiều hơn so với số lần cậu tham gia thi đua đấy”

Park Jimin: “Cho nên mới nói cậu không hiểu.”

Chỉ thích một người và thích quá nhiều người không giống nhau. Lúc đó, Jeon Jungkook đứng lên, ngẩng đầu nhìn Seo Yeon, giọng nói hơi khàn: “Bây giờ đi.”

Khí trời càng ngày càng lạnh, bên trong đồng phục cậu chỉ mặc chiếc thun mỏng, trong lòng Seo Yeon cảm thán cậu ấy thật sự không sợ lạnh sao, ngẩng đầu lên nói: “Tạm biệt.”

Jeon Jungkook xoay người, bóng dáng cao gầy, linh hoạt.

YeongDam quay đầu liếc nhìn, nhỏ giọng nói:”Thực ra, nếu như Jeon Jungkook không lạnh lùng như thế, điều kiện gia đình tốt hơn một chút, lại cởi kính mắt kia ra, vậy cũng coi như một nam thần có tướng mạo lẫn khí chất.”

Seo Yeon nhớ tới hình ảnh Jeon Jungkook không đeo kính, cậu và Park Jimin có khí chất khác nhau từ trong ra ngoài, nhưng điều đó không gây trở ngại gì trong việc cậu ấy thu hút sự chú ý của nữ sinh, quả thật có không ít nữ sinh nói cậu đẹp trai.

Cô quay đầu nhìn YeongDam: “Cậu thích kiểu người như Jungkook à?”

YeongDam tràn đầy ý cười: ” Thích, nhưng kiểu nam sinh như Jeon Jungkook trầm mặc lại khó khuyên răn, mình không khống chế được.”

Seo Yeon: “…..”

Được rồi, cô biết YeongDam đã đưa Jeon Jungkook gia nhập vào “Hiệp hội diện mạo bên ngoài của YeongDam” với tư cách là một thành viên rồi. YeongDam lại nói: “Hơn nữa… ở cùng với cậu ấy chắc rất khó đi, cậu xem có biết bao nhiêu nữ sinh nói cậu ấy đẹp trai, thế nhưng cậu có thấy nữ sinh nào theo đuổi cậu ấy chưa? Hay là cậu đã nhìn thấy có thân thiết với nữ sinh nào không?”

Seo Yeon suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy có thanh mai trúc mã, quan hệ tốt vô cùng.”

“Ồ, thiệt hay giả vậy?”

“Suỵt.” Seo Yeon cảm thấy đây là chuyện riêng của Jeon Jungkook, để người khác nghe thấy thì không tốt, cô che miệng YeongDam, vừa nâng mắt lên, đã nhìn thấy Park Jimin đang dựa trên hành lang nhìn sang.

Động tác cô dừng lại, thả tay xuống, kéo YeongDam đi qua.

Park Jimin thật ra rất căng thẳng, khi nhìn thấy Seo Yeon lôi ra một phong thư từ trong cặp sách ra, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, hình như đây là chuyện nằm trong dự đoán.

Seo Yeon nói: “Cảm ơn cậu, nhưng lúc Quốc Khánh đi Seoul mình đã nghe qua rồi.”

Park Jimin cúi đầu nhìn phòng thư, không nhận lại, rồi lại nhìn cô: “Nếu như cậu xem rồi, có thể đưa cho bạn bè hoặc ai đó cũng được.”

Yeonjun không nghĩ đến Park Jimin bị từ chối, ngạc nhiên một hồi, liền không nhịn được nói giúp người anh em thân thiết: “Đã tặng rồi còn trả về, có phải là……quá mất mặt không? Nếu các cậu không nhận thì đưa cho người khác cũng được.”

Seo Yeon có chút lúng túng, Park Jimin đạp cậu ta một cái, nhìn cô nói: “Như vậy đi, lần sau khi cậu tổ chức hoà nhạc, đưa cho tớ vài vé, được không?”

Seo Yeon ngẩn người, nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ừm.”

Màn đêm vào cuối thu đến rất nhanh, thứ sáu mọi người đều vội trở về nhà, tan học không tới mười phút đã về hơn một nửa, sự hối hả và nhộn nhịp của sân trường tan biến, trở nên trống trải và vắng vẻ.

Jeon Jungkook đứng dưới gốc cây khô bên cạnh thư viện, quay đầu nhìn thoáng qua hành lang lớp học, chân đạp lên đống lá khô, rời đi.

Hai tấm vé đó Seo Yeon cho YeongDam, YeongDam muốn nói cô ấy muốn bán lại cho bọn hoàng ngưu, cô ngại ngùng một lúc, tùy cô ấy xử lý.

——

Buổi chiều thứ bảy, Seo Yeon luyện đàn ở phòng tập đến sáu giờ, cùng với vài thành viên hợp tác trong ban nhạc nhộn nhịp rời đi hoặc là đi ăn cơm, có một đàn chị tới bắt chuyện với cô: “Seo Yeon, không đi cùng sao?”

Seo Yeon cất đàn cello vào trong cặp, đứng lên cười nói: “Không được ạ, em đợi bố đến đón.”

“Đứa trẻ hạnh phúc, vậy bọn chị đi nhé!”

“Bye bye.”

Cô vừa mới cùng đàn chị vẫy tay xong, điện thoại di động vang lên, Seo JaeHyuk tạm thời có bữa tiệc, nói không có cách nào đến đón cô được, đã để tài xế Lim tới đón, chắc cũng gần đến rồi.

Seo Yeon bĩu môi, có chút không vui: “Dạ được rồi, mẹ cũng không rảnh, bố cũng càng ngày càng bận rộn, con rất nhanh sẽ trở thành trẻ em bị bỏ rơi rồi.”

Seo JaeHyuk rất xin lỗi, cười dỗ dành: “Chờ con thi xong giữa học kì, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa tiệc thật thịnh soạn. Con về sớm đi, để dì Shim nấu cơm cho con ăn, buổi tối nhớ ôn bài tập kĩ càng nhé~”

Cúp điện thoại, Seo Yeon thở dài, đeo đàn cello nặng nề rời khỏi.

Vào thời điểm này cuối tuần có chút kẹt xe, đặc biệt là ở đầu ngõ phía Tây của ngõ X, lúc này bên kia có rất nhiều quán và gian hàng chợ đêm được bày bán, giờ xe bị chặn cứng ở ngã tư không thể di chuyển được, tài xế Lim thở dài, quay đầu lại nói: “Cô chủ, không biết phía trước xảy ra chuyện gì lại bị chặn như vậy.”

Jeon Jungkook hạ cửa sổ xe xuống, ngửi thấy mùi thơm phảng phất trong chợ đêm bay tới, liền cảm giác càng đói bụng, cô biết gần đây có một tiệm bán canh tiết vịt rất ngon, lúc trước cô đã cùng Im BoHan đi ăn qua mấy lần.

“Chú Lim, cháu muốn đi dạo một chút ạ.”

Seo Yeon xuống xe, đi về phía trước mấy chục mét, nhìn thấy nguyên nhân bị tắc đường, có chiếc xe đâm vào một xe ba bánh của quầy bán hàng ăn khuya, hai người bàn bạc chuyện bồi thường vẫn chưa xong, người bán hàng mắng chửi hung hăng dữ dội, cũng không chịu nhường đường, đem xe chặn không cho ai qua được.

May mà cô xuống xe, nếu không thì không biết chờ đến lúc nào?

Seo Yeon có chút mù đường, cô cảm thấy nguyên nhân này bởi vì lúc nào cô đi ra ngoài đều ngồi xe, cô đi vòng quang khu dân cư cũ kỹ này gần mất hơn nửa giờ, nhưng vẫn chưa tìm thấy cửa tiệm kia. Cô vừa mệt vừa đói, cau mày đứng ở chỗ rẽ dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cả người đầy mơ màng, chán nản.

——

Như mỗi đêm bình thường hàng ngày, Jeon Jungkook đi vào chỗ rẽ đầu phố đến quán net đen bí mật nhận học sinh tiểu học, mấy ngày trước Jeon JungHoon thắng tiền, Jeon Jungkook xem thường không nhận, Jeon JungJae nhân cơ hội lấy không ít tiền để tiêu vặt.

Nhưng phần lớn số tiền đều bị cậu nhóc tiêu sạch vào các quán net cả rồi. Cậu nhóc mở máy, dáng dấp nho nhỏ lại gầy vùi mình ở trong ghế, đang cùng người khác chơi game.

Chủ quán vừa nhìn thấy Jeon Jungkook liền hoảng sợ, nhanh chóng chạy vào quầy hàng, định bụng kéo Jeon JungJae lên, Jeon Jungkook giơ tay ngắn cản anh ta, nhanh chân bước đến, đứng sau ghế dựa nhìn chăm chú vào màn hình.

Cậu không hiểu trò chơi này sao có thể làm nhóc tiểu quỷ Jeon JungJae si mê đến như vậy, Jeon JungJae gõ bàn phím lách cách, lại mạnh tay đè con chuột, mãi đến tận bên cạnh có một nam sinh lớn hơn ba tuổi ghé đến gần: “Này, nhóc quay đầu nhìn đi.”

“Làm gì?” Jeon JungJae vừa quay đầu, suýt chút nữa bị dọa đến mềm nhũn.

Jeon Jungkook thoáng nhìn thấy thời giạn trên máy tính chỉ còn mười phút, sắt mặt cậu không có cảm xúc gì đem người Jeon JungJae xách lên, cậu nhóc vội vàng nói: “Anh, còn 10 phút nữa thôi… đừng có lãng phí!”

Phản kháng không có hiệu lực, cậu nhóc bị anh trai xách ra một bên. Jeon Jungkook ngồi xuống, vẻ mặt cậu nhóc Jeon JungJae lơ mơ nhìn cậu, lại hỏi: “Anh, anh muốn làm gì thế?”

Nhà bọn họ không có máy tính, cũng không có tiền mua, Jeon Jungkook cũng rất ít khi lên mạng, cậu mở trang web tìm kiếm, ngón tay đang đánh trên bàn phím dừng lại một chút: “Tra mấy thứ.”

“À.” Jeon JungJae đối với anh trai đang tra cứu thứ gì đó không có hứng thú, tiến đến xem màn hình bên cạnh của người khác.

Jeon Jungkook tìm kiếm “Buổi hòa nhạc đàn cello Busan” trên thanh tìm kiếm, rất nhiều trang hiện ra, cậu ấn vào, buổi hòa nhạc của ban nhạc Trần Lam tại Busan vào lúc 7:30 tối thứ sáu.

10 phút sau, vừa vặn 7h30, máy tính trong quán internet tự động khóa.

Jeon Jungkook xách theo em trai không bớt phiền đi ra khỏi quán net, Jeon JungJae hét lên: “Em nghĩ chúng ta đi ăn canh tiết vịt đi, em có mang theo tiền, tiền này là mò trong túi áo của con ma cờ bạc đấy…”

Con ma cờ bạc đó, nói đúng hơn là bố ruột của bọn họ.

“Trong nhà có để phần cơm lại cho em rồi.”

Jeon Jungkook túm cổ áo của cậu nhóc, ánh mắt thoáng qua, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang thấy dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn dưới ánh đèn đường, tóc dài buông xõa xuống trên vai, cô bỗng nhiên quay sang, khuôn mặt trắng nõn đường nét nhu hòa xinh đẹp. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy cậu, vui mừng gọi: “Jeon Jungkook!”

Cậu nghĩ, có thể là ảo giác rồi. Cậu chớp mắt, cô đã đứng trước mặt, kinh ngạc vui mừng nói: “Nhìn thấy cậu tốt quá rồi.”

Jeon Jungkook vẫn túm chặt lấy cổ áo Jeon JungJae, cậu nhóc bị ghìm đến mức ho khan: “Hụ….Anh, nếu không buông tay, em sẽ chết đấy!”

Jeon Jungkook bình tĩnh trở lại, buông tay ra, rủ mắt nhìn cô gái đang cười tươi xán lạn trước mặt, trầm giọng nói: “Seo Yeon?”

Đúng vậy, nhìn thấy cậu thật sự quá tốt. Khoảnh khắc đó, đáy lòng cậu dường như có đồ vật gì đó đã bị khô héo, chết đi rồi bỗng nhiên được sống lại.

Seo Yeon không chú ý đến giọng nói khác thường của cậu, vui vẻ cười: “Tốt quá rồi, vừa rồi tớ bị lạc đường, đúng lúc lại nhìn thấy cậu…”

“Tại sao cậu lại ở chỗ này?” 7 giờ 30 phút, không phải bây giờ cô nên ở cùng với Park Jimin nghe buổi hòa nhạc sao?

Seo Yeon có chút ngượng ngùng giải thích: “Tớ với chú tài xế bị tắc đường ở giao lộ, lúc trước tớ với mẹ đi ăn canh tiết vịt ở gần đây, muốn tìm cửa tiệm mà không tìm thấy.”

Vẻ mặt Jeon JungJae tò mò nhìn Seo Yeon, chợt nhớ tới Ahn Chungha nói trường học của bọn họ có một nữ thần.

Cậu nhóc dẻo miệng cười cười: “Chị ơi, chị là bạn học của anh trai em à?”

Seo Yeon có chút bất ngờ, nhìn về tên tiểu quỷ không làm người khác bớt lo được, không nghĩ miệng cậu nhóc nói chuyện ngọt ngào như vậy, khác hẳn với Jeon Jungkook, cô hé miệng cười: “Ừ, là bạn học.”

“Chị muốn ăn canh tiết vịt ạ? Để em dẫn chị đi! Em cũng muốn em, anh trai em….”

“Im lặng.” Jeon Jungkook khẽ quát.

Jeon JungJae: “….”

Seo Yeon: “…”

Hai người đồng thời yên lặng.

Jeon Jungkook dừng một chút, nhìn về phía Seo Yeon:” Tớ không phải nói cậu.”

Seo Yeon nở nụ cười: “Tớ biết.”

“Đi thôi.” Jeon Jungkook bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn lối vào cửa ngõ phía trước: “Cửa tiệm mà cậu nhắc tới ở con phố đằng trước, cậu đi nhầm đường rồi, để tớ dẫn cậu tới đó.”

“Được thôi.” Seo Yeon bụng đói lép xẹp, cô đi phía sau cậu, không nhịn được nói một câu: “Bên này….rất nhiều chỗ đều không khác nhau mấy.”

Một khu phố đã cũ rồi, các cửa hàng ngoại trừ bảng hiệu không giống nhau, thì xem ra đều không khác nhau mấy.

Jeon JungJae không bị kéo đi, vậy mà chờ bọn họ đi rồi cậu nhóc mới phản ứng mình bị bỏ lại, cậu vội vàng đuổi theo, vuốt cái bụng nói: “Anh này…. em có thể ăn một bát không?”

Jeon Jungkook nhíu mày, không vui nói: “Anh có nói không cho em ăn sao?”

Jeon JungJae: “….” Vừa nãy anh đã nói rõ ràng vậy mà!

Seo Yeon yên lặng quay đầu nhìn xem hai anh em này, ánh mắt dừng trên gò má Jeon Jungkook, sống mũi cậu cao thẳng, cổ thon dài, hàm dưới bạnh ra, toàn bộ đường nét ở dưới bóng đêm càng trở nên đẹp đẽ rõ ràng, ngay cả vẻ khó chịu trên người cũng phai mờ dần đi.

Jeon Jungkook bỗng nhiên quay lại nhìn cô: “Nơi này thật ra không lớn lắm, có phải cậu không phân biệt đường đi phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro