Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng trong sân, Chúc Tinh Dao đem áo khoác của Giang Đồ nhét vào ba lô, bước xuống xe dưới cái nhìn phức tạp của lão Lưu, cô khoác đàn cello, xách ba lô đi vào nhà.

"Mẹ, con về rồi."

Đinh Du từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm cốc nước trái cây mới vừa ép, nhìn thấy cô liền nhíu mày, đặt cốc xuống đi tới, "Áo khoác của con đâu? Mặc ít như vậy bị cảm thì làm sao đây?" Bà giúp cô đem đàn cello từ trên vai gỡ xuống.

Chúc Tinh Dao cầm tóc túm lên, tiến đến trước mặt Đinh Du, nhăn mũi : "Mẹ ngửi thấy không? Hương vị canh tiết vịt đấy! Con không cẩn thận bị người ta đụng vào, áo khoác quá bẩn con bỏ đi rồi, mẹ có trách con không?"

Áo khoác kia là Đinh Du nhờ người từ nước ngoài mang về, thật sự có giá hơn 3000.

Hiện tại bị như vậy có chút đáng tiếc, thật ra...... Lấy về còn có thể mang đi giặt sạch mà?

"Con đó......" Đinh Du chọc chọc ngón trỏ vào mặt cô, tức giận nói, "Ba con bận rộn kiếm tiền như vậy, con thích cái gì liền mua ngay cho con cái đó, con thật đúng là quá hoang phí?"

Chúc Tinh Dao lại không thể nói thật, đành đánh trống lảng: "Mẹ mua một cái túi phải vài chục ngàn, một tháng còn mua tới tận ba cái cơ."

Đinh Du quắc mắt: "Đó là tiền của chồng tôi, tôi tiêu nhiều thì có vấn đề gì?"

Chúc Tinh Dao hừ một tiếng: "Sau này khi biểu diễn trên sân khấu lớn con cũng sẽ kiếm rất nhiều tiền, nếu không phải ba mẹ không đồng ý cho con học trường âm nhạc, cũng không cho phép con làm đại diện phát ngôn gì đó, khả năng con đã trở thành phú bà rồi."

Sáu tuổi cô bắt đầu học đàn cello, tám tuổi bắt đầu lên sân khấu biểu diễn. Sau buổi hòa nhạc cá nhân đầu tiên tự tổ chức năm 14 tuổi, có người đại diện tìm tới cửa, nhưng Chúc Vân Bình cùng Đinh Du từ chối, bọn họ vẫn giữ tư tưởng tương đối truyền thống, thời gian đó cô cũng đã rút khỏi ban nhạc, muốn có nhiều thời gian để luyện đàn, cô cũng bảo đảm sẽ nỗ lực trong việc học, nhưng dù có thuyết phục thế nào, bọn họ đều không đồng ý.

Bọn họ cảm thấy học âm nhạc sẽ chậm trễ việc học, dù thế nào cũng phải học xong cấp ba mới được.

Chúc Tinh Dao có đôi khi nghĩ, trẻ con vẫn là trẻ con, không thể thoát khỏi những khuôn sáo người lớn đã đặt ra, chỉ có thể thỏa hiệp.

Cô trốn trong phòng tắm nửa tiếng để gội đầu, đến khi xác nhận trên tóc không còn mùi của nước canh mới bằng lòng bỏ qua. Sấy khô tóc, đột nhiên nhớ ra, cô lôi áo khoác màu đen từ trong ba lô ra, đưa lên mũi cẩn thận ngửi, ngoại trừ mặt trước có mùi hương rất nhẹ của xà phòng giặt, trên lưng còn có...... một mùi canh tiết vịt...... từ tóc cô dính sang.

Nửa đêm, Chúc Tinh Dao lén lút đem áo khoác kia nhét vào máy giặt sạch.

Nửa giờ sau, cô lại như kẻ trộm ôm áo về phòng, chăng một sợi dây trên lan can ban công, đem áo phơi lên đó, như vậy sẽ không bị ba mẹ nhìn thấy.

...

Chạng vạng ngày Chủ nhật , Lâm Giai Ngữ sau nửa ngày đi phát tờ rơi quay trở lại giao lộ ngõ Hà Tây, thấy Giang Đồ xách theo một cái túi đi ra từ tiệm giặt là, cô gọi anh: "Giang Đồ!"

Giang Đồ đứng ở bậc thang, quay đầu nhìn cô.

Lâm Giai Ngữ chạy tới, tò mò hỏi: "Cậu vào tiệm giặt là làm gì?"

Giang Đồ tỉnh bơ đi đằng trước "Không có gì."

"Không có gì vậy trong tay đang cầm cái gì đấy?" Lâm Giai Ngữ đuổi theo, nhà bọn họ còn có đồ vật gì cần đi tiệm giặt là sao? Chắc phải đắt lắm!

Giang Đồ mặc kệ cô, Lâm Giai Ngữ đã quen, lại tự động chuyển đề tài: "Sáng nay Giang Lộ kể với tớ, tối qua hai anh em cậu còn có cả nữ thần tỷ tỷ đi ăn canh tiết vịt, sau đó đụng phải bọn Trần Nghị, nữ thần kia chính là Chúc Tinh Dao sao?"

Anh bước chân dừng lại, ừ một tiếng.

Lâm Giai Ngữ cười cười: "Quả là cô ấy, tớ phát hiện các cậu rất có duyên nhé, rất hay gặp nhau."

Có duyên?

Giang Đồ hơi nhếch khóe miệng, có lẽ vậy.

Anh dường như đặt biệt may mắn khi ngẫu nhiên gặp được cô, bắt đầu từ một năm trước, không cần phải cố ý tạo tình huống, luôn có thể nhìn thấy cô.

"Giang Lộ nói cô ấy rất oách, trực tiếp vứt luôn áo khoác 3000 tệ vào thùng rác!" Lúc nói chuyện, bạn nhỏ Giang Lộ còn minh họa diễn lại sinh động như thật, Lâm Giai Ngữ đều có thể tưởng tượng rõ ràng đến hình ảnh khi đó, đang nói, cô đột nhiên nhìn về phía túi đồ trong tay Giang Đồ, bỗng nhiên suy đoán, "Chả nhẽ bên trong chính là áo khoác của cô ấy?"

Giang Đồ lại dừng một chút, vẫn ừ một tiếng.

Lâm Giai Ngữ cả kinh không đi nổi: "Tối qua cậu quay lại quán để bới thùng rác?"

Tối hôm qua quả thật Giang Đồ đã trở lại quán, áo khoác đã được bà chủ nhặt lên. Bà ấy cảm thấy áo khoác mặc lên người Chúc Tinh Dao thật sự rất đẹp, lại nghe nói trị giá hơn 3500 tệ, bèn nhặt lên định đem giặt sạch sẽ cho con gái mặc.

Lúc ấy bọn Trần Nghị vẫn còn ở đó, một đám lưu manh ồn ào nhốn nháo, thấy Giang Đồ quay lại lấy áo, cả lũ la hét như điên, mỉa mai trào phúng các kiểu.

Nếu không phải ông chủ ngăn lại, đẩy Giang Đồ đang ôm áo khoác ra khỏi quán, nói không chừng đã thực sự đánh một trận rồi.

Giang Đồ cụp mắt, giọng nhàn nhạt: "3568 tệ."

Lâm Giai Ngữ: "......"

Cô thất kinh, không nghĩ tới một cái áo khoác lại đắt như vậy!

Anh tiếp tục đi lên phía trước, mặc kệ là 3568 tệ, hay là 68 tệ, anh cảm thấy đều không nên tùy tiện vứt bỏ hay là để người khác lấy đi mặc lại. Vì đây là áo của Chúc Tinh Dao.

...

Thứ hai, sơ đồ phòng thi cho kì thi giữa kì đã được dán lên bảng tin, thời gian thi từ thứ tư đến thứ sáu

Cặp sách của Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đều phình to, bên trong nhét áo khoác để trả lại cho đối phương. Lúc Lê Tây Tây hỏi Chúc Tinh Dao, cô đã kể lại cho cô ấy nghe sự tình hôm đó, Lê Tây Tây kinh ngạc trợn to mắt: "Cho nên, lần đầu tiên cậu mặc áo con trai, lại chính là áo của Giang Đồ?"

Chúc Tinh Dao sửng sốt, lần đầu tiên mặc áo của một nam sinh, áo khoác to rộng mang theo nhiệt độ cơ thể, so với việc mặc áo của chính mình cảm giác quả thật không giống nhau.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên nhớ tới cô và Giang Đồ còn nắm tay, cũng là lần đầu tiên.

Lê Tây Tây đau lòng ôm lấy cô, "Ôi, sao tớ cứ có cảm giác hoa nhài cắm bãi phân trâu thế nhỉ?"

"Nói cái gì đấy??" Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, giơ tay xoa rối tóc trên đầu cô ấy, "Lại nói hươu nói vượn, tớ xoa cho cậu hói luôn."

Lê Tây Tây: "......"

Cô ấy vội ôm đầu bảo vệ, hét to: "Tớ sai rồi sai rồi, tha cho tớ đi...... Tớ không muốn bị hói đâu!"

Ở phía đối diện, Trương Thành: "......"

Cậu ta luôn cảm thấy vừa rồi Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây thì thà thì thầm nửa ngày là đang nói về chứng hói đầu, cậu ta nhịn không được lầm bầm: "Lê Tây Tây, cậu đừng hơi một tí là hói này hói nọ được không? Có bệnh à."

Lê Tây Tây lập tức quay đầu lại mắng: "Cậu nói cái gì? Nếu cậu có cảm giác nhập vai mạnh mẽ như thế sao không đi diễn kịch đi! Học viện điện ảnh Bắc Kinh đang chờ cậu đấy!"

Trương Thành: "......"

Cả lớp cười vang.

Lê Tây Tây quá độc!

Trương Thành quay đầu nhìn Giang Đồ, phát hiện khóe miệng anh đang nhếch lên cười, lại mắng một câu: "Cậu mẹ nó không được cười lão tử!"

Đinh Hành cảm thấy kỳ quái, "Người khác cười thì được, Giang Đồ cười cậu lại bất mãn? Cậu quá xấu tính đó!"

Đúng thế, vì sao nhỉ? Nhiều lần như vậy rồi.

Mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ.

Giang Đồ cười chính là vì bộ dáng giương nanh múa vuốt của Chúc Tinh Dao khi đùa giỡn với Lê Tây Tây, có đôi lúc Trương Thành quả thật rất ấu trĩ, anh biết đối phương khinh thường mình, bị anh chê cười một chút đều cảm thấy là sỉ nhục.

Anh liếc hướng Trương Thành, lạnh nhạt nói một câu: "Cậu có tư cách gì quản việc tôi cười hay không cười?"

Trương Thành đứng bật dậy: "Mày nói gì?"

Đúng lúc tiếng chuông báo vào tiết vang lên, Tào Minh vội vàng giữ chặt cậu ta: "Chạy nhanh về chỗ, Tạ Á tới."

Quả nhiên, Tạ Á đã đứng ở bên ngoài phòng học, ôm giáo án dẫm trên giày cao gót đi vào, "Tất cả ngồi xuống."

...

Giữa trưa tan học, tất cả mọi người đều chạy đi ăn cơm, trong phòng học chỉ còn lác đác vài người.

Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đứng lên, cô xách một cái túi đi xuống cuối lớp, Giang Đồ nhìn cái túi trong tay cô, biết là cô muốn trả áo cho anh.

Cô đưa túi qua, khẽ nói: "Tớ giặt rồi."

Giang Đồ hơi sửng sốt, anh không nghĩ cô sẽ giặt áo giúp anh, anh nhận lấy, thấp giọng: "Cảm ơn."

Tiếp theo, anh đứng lên, từ dưới ngăn bàn lấy ra một cái túi đưa cho cô, Chúc Tinh Dao nghi hoặc tiếp nhận, lúc mở ra nhìn vào, đến phiên cô ngây ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu......"

"Đã giặt rất sạch rồi, có thể mặc được" Anh cất điện thoại và chìa khóa vào trong túi, liếc nhìn cô "Nếu cậu không mặc nữa cũng được, nhưng lần sau đừng tùy tiện vứt đi."

"...... Cảm ơn."

Chúc Tinh Dao nhớ tới đêm đó chính mình dũng cảm báo giá rồi lại đem áo ném vào thùng rác ...... có chút ngốc, 3000 tệ là một con số lớn đối với Giang Đồ còn cô cứ thế tùy tiện vứt bỏ.

Giang Đồ chắc là chê cô lãng phí.

Lại qua một ngày, kì thi giữa kỳ bắt đầu.

Việc chia phòng thi được sắp xếp theo kết quả kiểm tra tháng, Giang Đồ lần trước không tham gia thi tháng, trực tiếp bị nhét vào một phòng thi còn trống, tình cờ ngồi ngay phía sau Chúc Tinh Dao.

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Chúc Tinh Dao đã viết xong bài luận, chuẩn bị trả lời phần câu hỏi trắc nghiệm. Sau khi mở túi đựng bút thì phát hiện cây bút chì 2B không biết đã bị gẫy ngòi từ lúc nào mà cô lại không có dụng cụ để gọt.

Cô trầm mặc hai giây.

Bạn ngồi đằng trước học lớp khác, cô không quen biết.

Cô cắn môi, ghé sát trên bàn rồi quay đầu nhìn ra phía sau, đột nhiên chạm phải đôi mắt đen nhánh của Giang Đồ cũng đang nhìn cô.

Giang Đồ đã làm bài xong, gỡ mắt kính nghỉ ngơi, ánh mắt vô tình dừng trên người thiếu nữ ngồi phía trước, bất ngờ, cô giống như kẻ trộm cúi thấp người trên mặt bàn rồi quay đầu nhìn ra sau, hai người đều sửng sốt, anh hơi nheo mắt lại.

Chúc Tinh Dao lấy lại tinh thần, dùng khẩu hình nói: "Cho tớ mượn bút chì."

Anh nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ xinh trên chóp mũi thanh tú của cô, cụp mắt liếc về phía mặt bàn, trên bàn có hai đoạn bút chì 2B, lần trước bị anh bẻ làm đôi, ngắn quá hơi khó dùng.

Chúc Tinh Dao đợi vài giây.

Thầy giám thị đứng lên, cau mày khụ khụ: "Ngồi nghiêm chỉnh, không được trao đổi đáp án."

Giang Đồ cầm mẩu bút chì kia đưa cho Chúc Tinh Dao, cô vội vàng tiếp nhận, giơ đoạn bút chì ngắn ngủn lên, tự chứng minh trong sạch: "Thưa thầy, em chỉ mượn bút chì thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro