chờ anh về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim yerim năm mười chín tuổi, đã chờ đợi jeon jungkook được tròn ba năm.

từ lúc mới sinh ra cho tới khi tròn mười sáu, bên cạnh em lúc nào cũng có hình bóng người con trai cao lớn hơn, lúc nào cũng kè kè bên em. ừ thì người ta hay đánh em, hay vò đầu béo má em, nhưng mà chẳng ai thương em như người ta đâu.

em đã tưởng mình sẽ ở bên người ta như thế mãi. một ngày mùa đông năm em tròn mười sáu, người ta thôi nói cười, thôi đùa cợt với em. giọng nói lạnh nhạt kia có lẽ là lần đầu tiên em nghe được sau mười sáu năm ở bên người ta.

'yerim, anh phải đi du học.'

rồi người ta chẳng đợi em chấp nhận hay không, một nước xách vali bay đến nước úc xa xôi.

'chờ anh về, nghe chưa?'

em còn chưa kịp trả lời, sao anh đã đi mất rồi?

'''

em tiếp tục học, ngày đêm đèn sách. cuối cùng em cũng đậu được trường đại học như ý muốn. có thể coi như em thuận lợi mà sống đi.

nhưng mà thiếu người ta ở bên, em chẳng có giây phút nào là vui vẻ.

nếu như người ta còn ở đây, thì cái ngày em đậu đại học đã có người chạy tới ôm chầm lấy em, vỗ vỗ đầu em ý bảo em làm tốt lắm, làm hậu bối cùng trường với anh rồi. nhưng mà vì người ta ở xa em quá, nên em chỉ lặng lẽ đi nhận kết quả rồi ra về.

người ta hơn em có hai tuổi thôi, mà trưởng thành quá trời. cái gì người ta cũng biết làm. em ở nhà một mình thì người ta chạy qua nấu ăn cho em. em không làm được bài tập cũng có người ta làm giúp. em bệnh hoạn gì thì người ta cũng nhanh chân lẹ tay hơn cả ba mẹ em mà lo lắng, chăm sóc cho em. suốt mười sáu em chẳng hề để ý rằng mình đã phụ thuộc vào người ta quá nhiều. để bây giờ còn một mình cái gì em cũng không làm được. em bệnh thì một mình em biết, cô đơn cũng một mình em khóc. nhiều hôm đói dữ dội mà làm biếng mua đồ ăn em cũng mặc kệ mà ôm bụng đói đi ngủ.

người ta mà biết thì có lẽ đã nạt em một trận ra trò rồi.

mà kể cũng lạ. ba năm trước em chẳng thích người ta mắng em chút nào. em cũng lớn rồi mà, người ta dựa vào đâu mà cứ mắng em trẻ con mãi thế. nhưng mà giờ tự nhiên em muốn nghe giọng người ta đến lạ. người ta mắng em cũng được, la em cũng được. chỉ cần ở bên em thôi.

nhiều khi em muốn khóc thật to, muốn mặc kệ cước phí quốc tế đắt đỏ mà gọi cho người ta, hét lên rằng em nhớ người ta lắm, nhớ đến mức chẳng làm được gì. nhưng mà biết sao được bây giờ, em chẳng có cách nào để liên lạc với người ta cả.

vậy nên em phải mạnh mẽ, để khi người ta trở về thì người ta sẽ không lo lắng.

'''

'tạm biệt mọi người.'

một ngày đầu tháng ba mưa rơi tầm tã nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của em. em vui vẻ tạm biệt đồng nghiệp rồi bung dù mau chóng trở về nhà. nghe nói đồng nghiệp cho cao sang thôi chứ cũng chỉ là những người cùng em làm việc ở cửa hàng tiện lợi mà thôi. em cũng đã lớn rồi, cần phải tự lập, tự kiếm tiền thôi. không thể cứ ôm nỗi buồn mà trông ngóng người ta mãi.

lúc em về tới nhà mưa cũng ngớt dần. dưới hiên nhà thân thuộc bỗng xuất hiện bóng dáng của một ai đó. em cũng chẳng mấy bận tâm, chắc là họ đang chờ ai rồi trú mưa ở hiên nhà em thôi. nghĩ rồi em bước mau tới, tay toan tra chìa vào ổ khoá.

'xa nhau ba năm mà đã không nhận ra anh sao?'

em nghe tim mình hẫng một nhịp. giọng nói thân thuộc đó em không thể nào quên được. em đã chờ đợi giây phút được nghe giọng nói này được ba năm rồi.

'jeon... jungkook?'

'chứ còn ai nữa!'

jungkook đưa tay ôm chặt lấy em vào lòng. người ta siết chặt lấy em, vuốt tóc em, tận hưởng mùi hương dịu ngọt nơi em. tựa như muốn bù đắp cho quãng thời gian ba năm xa cách.

em khóc. khóc ngon lành trong vòng tay người ta. tủi nhục, cô đơn, buồn bã em tích tụ ba năm qua dường như bung xả ra hết. em muốn hét thẳng vào mặt người ta rằng sao không đi luôn đi mà trở về làm gì. nhưng mà em đã kịp nói gì đâu chứ vì người ta đã dùng môi chặn lại hết rồi.

'đừng khóc.'

hôn một cái lên trán.

'anh về rồi mà.'

thêm một cái lên chóp mũi.

'em mà khóc nữa,'

chụt một cái lên má.

'anh đau lắm.'

môt nụ hôn lướt nhẹ lên môi em.

em vùng ra, đưa tay chùi hết nước mắt nước mũi, ngước cao đầu nhìn người ta.

'qua bên đó chắc anh sung sướng lắm chứ gì. ăn uống coi bộ đầy đủ lắm mới bự vậy nè.'

'chưa kể bên đó còn có các chị tây da trắng thân hình bốc lửa nữa. anh nhìn ngon trai như vậy chắc các chị xếp hàng dài ha.'

'anh về đây làm chi? tui quên anh là ai rồi. ngay từ cái giây phút anh không nói một lời với tui mà xách vali ra đi là tui đã mau chóng quên anh rồi. nên là anh bắt máy bay qua đó lại đi, tránh xa tui ra.'

em đanh đá như vậy đó, nhưng người ta chẳng thèm so đo với em đâu. người ta chỉ phì cười một cái rồi nắm lấy tay em.

'cái gì anh cũng không thích. anh chỉ thích rim thôi.'

'đừng có nhăn nhó như vậy nữa. sinh nhật thì phải xinh đẹp chứ.'

đúng rồi ha. hôm nay em đã lên kế hoạch tự thưởng cho mình một buổi tối tự do nhân dịp sinh nhật. vậy mà lại bị sự xuất hiện của người ta làm hỏng hết.

'mau mở cửa đi anh cùng em ăn mừng sinh nhật.'

'''

'rim cho anh một điều ước được không?'

'anh vô duyên quá sinh nhật tui thì tui phải ước chứ tới phiên gì anh.'

'vậy em ước là ước gì jungkook có một điều ước đi.'

'anh muốn gì nói lẹ đi tui đây sẽ xem xét cho.'

'anh ước kim yerim trở thành bạn gái anh.'

'lỗi rồi anh ơi.'

'anh nói thiệt đó.'

'thần linh không chấp nhận điều ước của anh.'

'ai cần thần linh. anh cần rim chấp nhận cơ.'

'tui cũng không chấp nhận.'

'ơ rim này.'

'mệt anh ghê á.'

'anh sẽ không về cho tới khi rim chấp thận thì thôi.'

'ờ kệ anh.'

...

'mười hai giờ rồi anh về mauuuuuuuu'

'chời ơi cho con gái nhà người ta tắt đèn đi ngủ.'

'anh ngồi chình ình giữa phòng tui thì tui làm được cái gì đây.'

'về về về mau.'

'thôi tui mệt anh quá. chấp nhận chấp nhận được chưa?'

'nói không được rút lời.'

'dạ vâng anh hai.'

'''

'chết rồi rim ơi giờ trễ quá không có xe bus cho anh về.'

'mặc xác anh.'

'rim!'

'''

hết rùi =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro