Chương 6 Tôi đã nói là không được bắn vào mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo khẻ mở mắt nhìn xung quanh phòng .Căn phòng này khá lớn tông chủ đạo điều là màu trắng, khi đảo mắt lên phía trên lại thấy bình dịch đang truyền xuống tay mình, cậu liền hiểu đây là bệnh viên. Đêm qua quả thật cậu đã vào viện  phẩu thuật vì bị loét dạ dày nghiêm trọng.

        Sau đấy Trần Hạo chuyển ánh mắt lên người phía trước.Trình Thanh đang nằm lên chiếc sô pha đối diện, trên người còn đang đắp một chiếc chăn dày. Cậu ấy ngủ rất say, trên mặt còn tỏa ra nét mệt mõi. Trần Hạo cứ nhìn Trình Thanh không rõ biểu tình gương mặt trầm ngâm.

        Lúc sau Trình Thanh tỉnh lại, chạm vào mắt cậu chính là ánh mắt của Trần Hạo, trong cơn buồn ngủ Trình Thanh không hiểu được ánh mắt ấy. Nên chăm chú nhìn sâu mắt ánh mắt của Trần Hạo chỉ mong có thể hiểu được nó .Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy chừng vài phút. Trình Thanh mới đứng dậy vươn hai tay vận động, cậu đi thẳng tới cửa sổ mở màng ra. Ánh sáng bên ngoài đã phá vở ánh mắt của Trần Hạo khiến cậu rời khởi người Trình Thanh.

         Trình Thanh xoay người lại nói: “ Thấy sao rồi, ổn không?”  Trần Hạo đáp lại “Ừm” Trình Thanh miễm cười nhìn Trần Hạo: “Đêm qua tôi cứ nghĩ cậu sẽ chết ở chỗ tôi mất, vậy thì quá xui” Trình Thanh nói đùa. Trần Hạo miễm cười thật tươi , nụ cười này rất quen hình như Trình Thanh đã thấy nó lúc Trần Hạo mười lăm tuổi, Trần Hạo cũng đã từng cười vui vẽ như vậy với cậu. Lúc sao Trần Hạo mới nói: “Tôi đâu thể bỏ lại cậu được chứ.”

          Mãi đấm chìm trong nụ cười của Trần Hạo nên khi nghe tiếng cửa mởi Trình Thanh có hơi giật mình.Mẹ của Trần Hạo Ôn Uyển bước vào, bà ấy đi thẳng tới chổ Trần Hạo đặt trái cây lên bàn giọng hờn trách: “Mẹ đã nói con rồi, đừng có suốt ngày vùi đầu vào công việc, giờ thấy hậu quả chưa? Con xem giờ làm khổ tiểu Thanh nguyên đêm ở đây với con đấy.”

         Trần Hạo thở dài nói: “Con biết rồi ạ. Con sẽ nghe lời mẹ được chưa.” Ôn Uyển nghe thấy câu trả lời hài lòng cũng nhẹ giọng lại nói: “Con đấy công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe và gia đình lại càng quan trọng hơn. Đừng bao giờ thờ ơ với một trong hai cái đấy.Nhất là tiểu Thanh con nên giành thời gian bên cạnh tiểu Thanh nhiều hơn.”Trần Hạo gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Sau đấy Ôn Uyển cũng chuyển ánh mắt lên người Trình Thanh nói: “Tiểu Thanh à, con cũng vậy nên dành thời gian cho tiểu Trần nhiều hơn, nếu hai đứa không muốn mất nhau.”Trình Thanh gật đầu nghe theo.

         Ôn Uyển ở lại một tý đã rời đi, căn phòng vip này giờ chỉ còn Trần Hạo và Trình Thanh. Trình Thanh thì nhàm chán ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Trần Hạo thì im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Điện thoại Trình Thanh vang lên, cậu hời hợt bắt máy là Hàn Lâm

          “alo”. Đối phương lên tiếng: “Trình Thanh à, tối nay đi tới chỗ Bách Tân nè, cậu ta mở tiệc khăn tắm ấy, hấp dẫn lắm nha.”Trình Thanh biết những bửa tiệt như vậy, lúc còn ở đây những bửa tiệt ấy thường là do Trình Thanh mở.Nên Trình Thanh khá hứng thú với bửa tiệt ấy, đang định đồng ý, đột nhiên Trình Thanh nhìn Trần Hạo lại nhìn bình dịch  giờ chỉ mới truyền được nữa,Trình Thanh thở dài nói: “Chắc không được rồi, không biết đêm nay Trần Hạo có xuất viện không, sợ là không tới được.”

         Đối phương khá bất ngờ nói “Trần Hạo vào viện sao, xảy ra chuyện gì vậy.” Trình Thanh trả lời: “Cũng không có gì, cậu ta chỉ bị loét dạ dày thôi.”  “Ừm, vậy thôi nha, chăm sóc chồng cậu đi.” Trình Thanh bực tức trả lời: “ Nói gì vậy?”

         Đột nhiên Trình Thanh nhớ ra một việc chợt nói: “À đúng rồi, giúp tôi một việc đi, giúp tôi đưa một người ra khỏi Dạ Tuyết.” Đối phương lên tiếng: “Ai” “Kinh Khuê” Đối phương thấy kì lạ nói “Kinh Khuê sao, hình như tôi nghe cái tên này ở đâu rồi.”Trình Thanh tò mò hỏi: “ Nghe ở đâu?”Đối phương suy nghĩ hồi lâu rồi nói “Hình như…A tôi nhớ rồi, cậu ta là người của Thịnh Tề. Nghe nói một năm trước cậu ta đắc tội tới Thịnh Tề nên bị chỉnh cho thê thảm không còn gì luôn. À mà tại sao cậu lại muốn giúp cậu ta.” Trình Thanh nói: “ Cậu ta nhờ tôi.”Đối phương gật đầu nói “Ừm nhưng tôi thấy cậu không nên giúp cậu ta đâu, đừng dính liếu gì đến Khinh Tề cậu ta không dễ chơi đâu.”Trình Thanh gật đầu nói “Ừm nhưng tôi đã nhận lời rồi không thể không giúp.” Hàn Lâm hết cách nói “Vậy cậu nói với Trần Hạo đi, cậu ta và Trần Hạo rất thân mà.” “Ừm tắt máy đây.”  Không đợi đối phương trả lời Trình Thanh đã tắt máy.

          Trình Thanh vẫn không đề cập gì đến vấn đề của Kinh Khuê, đến khi hai người về dinh thự của mình.

          Trình Thanh thấy khá tò mò với cậu Kinh Khuê ấy nên đã lên google search. Cũng không có tin tức gì nhiều Kinh Khuê tham gia diễn xuất năm 15 tuổi nhưng chỉ là mấy vai quần chúng, đến năm 18 tuổi nhan sắc của cậu lọt vào mắt khán giả cậu trởi thành vai quần chúng đẹp trai nhất

          Từ sức nóng của mình lúc đó cậu được giao cho một vai phụ trong một bộ phim khá nổi tiếng. Trình Thành chăm chú nhìn cậu nhóc trong phim gương mặt nhem nhúa đôi mắt ngưng lệ nhưng lại không khóc, đột nhiên cậu nhóc phá cười nói: “Muốn nhìn giọt nước mắt của tôi lắm sao?” Cậu ta liên tục lắc đầu ấy vậy mà giọt nước mắt ấy vẫn rơi ,cậu nhóc ấy nói: “Nếu các người muốn chà đạp tôi để các người cảm thấy hả hê các người cứ làm.Nếu các người muốn nhìn tôi khóc để các người cảm thấy vui vẽ thì các người cứ nhìn.” Cậu ấy lau đi nước mắt đứng nhìn những người đã từng chả đạp mình chữi rũa mình tỏ vẽ đắt ý nói “Nhưng các người biết không? Việc lấy bắt hạnh của người khác làm niềm vui cho mình nó chỉ thể hiện tâm lý quặn quẹo của các người mà thôi. Vì vậy hãy dùng phần đời còn lại để chữa lành tâm lý cho mình đi.” Nói xong cậu nhóc ấy thả người rơi tụ do xuống vùng biển lạnh, nơi duy nhất có thể ôm ấm trái tim của cậu.

         Vai diễn ấy là bước ngoặc lớn trong cuộc đời Kinh Khuê, Nhưng có lẽ lúc đấy cậu cũng không ngờ rằng vai diễn lại gắn lên cuộc đời cậu. Nhưng Kinh Khuê mạnh mẽ hơn nhân vật ấy, Trình Thanh không thích cái kết ấy cũng không hi vọng Kinh Khuê sẽ lựa chọn cái kết đó cho mình. Trong phim đó chẳn có bàn tay nào chịu kéo cậu ấy ra , Trình Thanh hi vọng ngoài đời sẽ có đôi bàn tay có thể kéo Kinh Khuê ra khỏi vũng bùn ấy.

          Thấy Trình Thanh trầm lặng Trần Hạo lại gần phía sau cận thận quan sát Trình Thanh. Vì đột nhiên phía sau có người, Trình Thanh cảm thấy Trần Hạo y như đang ôm cậu, vì đột nhiên thấy ấm áp nên Trình Thanh bắt chợt nở nụ cười.

          Lúc sau đột nhiên chuông điện thoại của Trần Hạo vang lên, cậu ta đi thẳng đến cửa sổ bắt máy. Trình Thanh quan sát từng cử chỉ của Trần Hạo đến khi cậu ta quay trở lại Trình Thanh mới hỏi: “Ai vậy, sao lại phải tránh tôi.” Thấy Trình Thanh hỏi Trần Hạo trả lời: “Thịnh Tề, ngày mai là đại thọ 60 của bác Thịnh cậu ta mời tôi tới.” Trình Thanh thấy khá trùng hợp vậy, cậu cũng đang định tìm Thịnh Tề nói chuyện đây. Trình Thanh hỏi “ Vậy có mời tôi không?” Trần Hạo trả lời “Cậu ấy mời hai người chúng ta mà.” Trình Thanh gật đầu nói “ Được rồi, tôi ngủ trước đây.Anh cũng về phòng đi”

          Trần Hạo đột nhiên miễm cười nói “ Gì vậy tôi đang trong phòng tôi mà.”Thấy được thái độ lồi lõm của Trần Hạo Trình Thanh nói: “Nghe lời mẹ quá ta, mới nói nên thân thiết với tôi một tý liền đồi ngủ cùng tôi.” Trần Hạo đột nhiên bước lại gần, khoảng cách ngày càng gần Trình Thanh cảm thấy mùi mờ ám nhưng cũng mặc kệ cậu ta đứng tại chỗ xem cậu ta sẽ làm gì. Bời môi của Trần Hạo tiếng gần đến tai của Trình Thanh cắn một hơi nhẹ khiên Trình Thanh hơi run người. Sau đó lên tiếng: “Tôi luôn nghe lời mẹ mà.” Thấy Trình Thanh cứng người , Trần Hạo miễm cười lùi một bước nói: “Nếu cậu không thích tôi sẽ sang phòng khách.”Nói xong Trần Hạo lặp tức xoay người rời đi.

         Không để Trần Hạo đi quá hai bước, Trình Thanh đã kéo tay Trần Hạo lại nói: “Cậu định khơi lửa rồi rời đi như vậy hả?” Nói xong Trình Thanh tiếng gần ôm lấy hai vai Trần Hạo. Ngiên mặt bên má Trần Hạo “Phải chụi trách nhiệm chứ.” Nói xong Trình Thanh từ từ nhìn sâu vào mắt Trần Hạo, con mắt hai người giờ đây chỉ là mùi dục vọng. Hai người vồ vào nhau như hai con sư tử đối khát, hai người tận hưởng hương vị của đốt phương một cách riệt để. Lưỡi của Trần Hạo khoáy động trong khuôn miệng của Trình Thanh, khiến cậu ngã người về phía sao. Vì không có chổ dựa nên hai người liền ngã xuống giường.

          Trình Thanh đẩy ngã Trần Hạo xuống, lấy thế chủ động mò mẫm thân hình của đối phương. Từng nụ hôn của Trình Thanh đặt xuống từng tất da thịt của Trần Hạo. Khiến Trần Hạo không chụi nỗi nữa, kéo Trình Thanh xuống, lật người cậu ấy lại. Sau khi nới lỏng phía sau xong, Trần Hạo lập tức tiến vào. Tiếng la của Trình Thanh làm phá nát màng nhĩ của Trần Hạo, khiến cậu càng đưa đẩy mảnh liệt. Sau tiếng la ấy là tiếng rên khoái cảm của Trình Thanh, cậu không thể thừa nhận cậu rất tận hưởng khi làm tình với người này. Cậu luôn cảm thấy  việc này giữa họ phù hợp đến lạ, mặc dù trước kia Trình Thanh điều ở trên. Nhưng khi Trần Hạo xuất hiện cậu cảm thấy việc nằm dưới hưởng thụ cũng rất tuyệt không cần vận động nhiều, cũng vẫn sướng. Đột nhiên Trần Hạo bắn vào Trình Thanh cậu không nhin nỗi la lên “ Trần Hạo, tôi đã nói không muốn bị bắt vào mà.” Chỉ có việc này là họ không hợp . Trình Thanh không khỏi lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro