Cho con trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho con trở về

12/12/2009

A story from Cẩm Chi, thank so much for sharing your stories with me...

----------------

"Anh xin mày ,nghe anh đi em. Hãy suy nghĩ cho kĩ ,đàn bà ly dị sẽ chẳng dễ dàng lấy chồng và làm lại cuộc đời ..A biết, mày đừng ngắt lời anh ,những trường hợp lấy được chồng như mong muốn khó lắm em ơi và quả sau đắng hơn quả trước rất nhiều. Đàn ông thường thích quyến rũ gái đang có chồng chứ không muốn quyến rũ người đã ly dị đâu. Anh rất lo và thương mày, mày phải nghe anh.''.

Nó hiểu anh trai nó muốn tốt cho nó, nhà có 2 anh em, anh nó luôn chiều chuộng và che chở cho đứa em gái vốn bướng bỉnh của mình, anh nó muốn nó thay đổi quyết định. Nó trăn trở, mông lung. Đâu phải nó không suy nghĩ về điều anh mình nói nhưng được là chính mình còn hơn cứ phải sống trong 2 chữ "chịu đựng" kèm theo 2 chữ "chấp nhận". Nó đã quyết định và sẽ có trách nhiệm với những gì nó làm, nó sẽ làm chủ cuộc đời nó .Tái tê...

Nó thừa hiểu - từ bỏ cuộc hôn nhân này đồng nghĩa nó sẽ khổ, sẽ phải bon chen, phải bươn chải, bước đi chính trên đôi chân của mình với những bước thật nhỏ, nhưng nó sẵn sàng đón nhận những khó khăn ấy, dự báo là trời sẽ có bão - vậy phải làm gì?

Sẽ rất nhiều người mong được như nó, mơ được như nó, thế mà. Và rất nhiều người chửi sau lưng nó: " con điên, sướng không biết đường sướng.." Nhưng sống đâu phải để ý đến thiên hạ nghĩ gì về mình. Nếu như lần này nó không làm được những gì mình mong muốn vậy thì đến bao giờ nó mới giải thoát được cho mình.

Họp gia đình.

Anh trai nó là người hay trò chuyện tâm sự với nó nhất thế mà anh sững sờ khi nó nói "Em sẽ bỏ chồng", bố mẹ nó biết chuyện..ầm ĩ ..nó im lặng.

Bố nó như không tin vào lời anh trai nó kể lại:

-"Con đừng mang chuyện đó ra để đùa nhé, đến tai chồng con la không hay đâu"

Nó nhìn thẳng vào mắt bố nó:

"Con không đùa mà bố ,con có phải trẻ con đâu,con suy nghĩ kĩ rồi, bố mẹ hãy hiểu cho con"

-"Mày vứt cái suy nghĩ kĩ cúa mày đi, mày đừng có bôi tro chát trấu vào mặt tao với mẹ mày". Bố nó như gào lên, như không muốn tin vào sư thật này. "Tao không chấp nhân có đứa con gái bỏ chồng, hay mày có nhân tình nhân ngãi rồi nên mù mắt, con oi là con".

Anh trai nó cắt ngang:

-"Bố bình tĩnh nghe em nó giải thích đã nào"

Sao tự dưng bao nhiêu điều nó muốn nói không thể thốt ra thành lời. Nó phải nói với gia đình nó rằng 'con khổ lắm,con không chịu đựng được nữa rồi, bố mẹ ơi hãy cho con được là mình?" Nó biết sẽ phải đối mặt với bố mẹ nó như vậy nhưng sao tim nó đau thế, những nỗi đau nó phải chịu đựng một mình ai biết - ai hiểu - ai thương thân nó, nó không nói gì chỉ im lặng, trên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào hết.Vô cảm...

Tai nó như ù lên, nó thấy nghẹn ở cổ họng. Bố mẹ nó nói nhiều lắm, nhưng nó không thể nghe thấy gì, nó ngăn cho nước măt không chảy, chỉ giật mình khi bố nó lắc thật mạnh vào vai nó "Nếu mày không bỏ ngay cái ý định đấy thì cút, cút ngay..đừng bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa, mày sung sướng quá nên điên mất rồi".

Bố nó bỏ đi, mẹ nó từ nãy không nói gì, dường như mẹ nó không tin đó la sự thật nữa. Nó tránh ánh mắt của mẹ, mẹ nó là người nó yêu thương nhất, nó hiểu mẹ nó vì bất ngờ quá nên...Nó lặng lẽ ra về

-"Để anh đưa mày về, anh em mình ra đâu đó yên tĩnh ngồi nói chuyện nhé, anh muốn nghe mày giải thích vì sao sự thể lại ra nông nỗi này"

-"E muốn được một mình lúc này anh ạ."

Lang thang dọc các con phố, nó không biết mình đang đi đâu và thật sự nó không biết được mình muốn đến đâu lúc này, một cảm giác hoang vắng, cô đơn xâm chiếm lấy nó. Đến người thân trong gia đình mình lúc này cũng không thể chia sẻ được, sao không ai hỏi nó vì sao nó lại quyết định đột ngột như vậy, hay trong đầu mọi người đều nghĩ dù có chuyện gì xảy ra mọi lỗi lầm đều từ nó mà ra ...Ngược nắng.....

-----------------------

Chiếc giường của vợ chồng nó rất đẹp, được làm tỉ mỉ, công phu, xung quanh giường có có bốn chiếc màn che xung quanh như kiểu giường của công chúa ngày xưa vậy. Nó nhìn xung quanh phòng ngủ của hai vợ chồng, tim thấy nhói đau, ôm chiếc gối của mình nhưng nó không lên giường ngủ mà ôm gối ra phòng khách, nực cười thật. Nhưng nó thấy sợ, sợ phải ngủ ngay trên chính chiếc giường của mình, nó cứ nhắm mắt lại là những hình ảnh đáng sợ đó lại hiện về mà không ai khác nhân vật chính lại là nó. Nó không thể chợp mắt được, nước mắt cứ dâng mấp mé bờ mi. Trái tim nó đau nhói lên từng đợt. Bốn bề vắng lặng, tưởng như nỗi đau có thể vang lên đập vào những bức tường. Nhưng rồi từ một nơi xa thẳm nào đó trong trái tim mình, nó nghĩ "đây là ngã rẽ của cuộc đời mình, mình làm được và mình phải đứng vững".

Đám cưới của nó diễn trong sụ trầm trồ của mọi người.

-"Đấy bà Mai sướng thế đấy, đẻ con gái thế mới là đẻ chứ, lấy được thằng chồng như trong mơ, tuy hơi già nhưng già thì đã sao, giàu có, sống sung sướng mà bố mẹ cũng được nhờ, con gái mình cũng trẻ cũng đẹp mà sao ngu thế cứ đâm đầu vào mấy thằng trẻ ranh, mở mồm ra là tình yêu.."

-"gớm tình yêu, không có cái mà đổ vào mồm thì có mà yêu thế.."

Buồn cười thật ,đặt trường hợp là các bà ,các mẹ ngày xưa mà bị phải cưới lấy một người mình không yêu thì sẽ suy nghĩ thế nào mà bây giờ bĩu môi rẻ rúng hai chữ tình yêu, cứ muốn con mình phải lấy ai phải giàu dù có già nhưng có ai hiểu một điều rằng "không ai cho không ai cái gì" không? Có hiểu đươc rằng "cái gì cũng có cái giá của nó " không? Mà có thể họ hiểu nhưng họ mặc kệ thì sao nhỉ?

-----------------------

Trước ngày nó cưới, đêm nằm với mẹ, mẹ nó dặn dò đủ thứ, nó chỉ nói duy nhất một điều - "Con lấy là vì mẹ muốn con lấy mà thôi chứ..."

Mẹ nó bảo:

- "Ở với nhau lâu rồi khắc yêu".

Đến bây giờ nó tự hỏi "mẹ ơi bao nhiêu được gọi là lâu hả mẹ", nước mắt chảy ngược vào trong, nó đã từ bỏ người mà minh yêu thương, nó đã làm tổn thương người nó yêu, nó ân hận, day dứt vô cùng, từ tận đáy lòng mình, nó luôn cầu mong cho anh được hạnh phúc.

Ngày chia tay anh hỏi nó:

- "Tình yêu anh dành cho em chỉ duy nhất cho riêng em như vậy không đủ sao? Vậy em cần gì?"

Nó trả lời chua chát mà anh nói suốt đời không bao giờ anh quên.

-"Em cần gì ư? Thứ em cần thì anh không có, còn thứ anh có thì em không cần".

Đến bây giờ đây khi nhớ lại nước mắt nó lại lăn dài, ngày hôm đó nó quay lưng bỏ đi, nó biết nó đã mất anh thật rồi, mất mãi mãi...Nó đã khóc, gào lên như con thú bị thương, khóc như mưa trong ngày lũ. Nó đã làm tổn thương người mình yêu như thế đấy, nhưng nó làm thế vì muốn anh quên nó thật nhanh mà thôi...Dù biết có làm gì cũng không thể chuộc được lỗi lầm đó, nhưng nó vẫn muốn được một lần gặp anh để nói lời xin lỗi, dù là lời xin lỗi muộn màng.. Biết anh đã có gia đình, có một đứa con gái xinh xắn, nó thấy mừng cho anh. Chợt chạnh lòng nghĩ đến bản thân mình, vì tiền trả nợ cho gia đình mà nó nhắm mắt đưa chân lấy người mình không yêu, lấy một người đáng tuổi cha chú mình, để đến bây giờ hạnh phúc của người phụ nữ là được làm mẹ nó cũng không có được. Vì sao ư? Chồng nó đã có một đời vợ và 2 đứa con, chồng nó không muốn vướng bận chuyện con cái nữa, sau khi kết hôn rồi nó mới biết sự thật đấy. Vẫn phải cắn răng mà chịu đưng vì đó là cái giá mà nó phải trả, một cái giá quá đắt, khi nó lấy người ta chỉ vì một chữ TIỀN lạnh tanh, nếu không vì thế thì tiền đâu ra trả món nợ cho bố mẹ nó vì làm ăn thua lỗ, nếu không trả bố nó phải mang một cái án, nhà nó sẽ ra đường chứ không thể nào bố mẹ nó được ở trong ngôi nha 3 tầng khang trang như thế này, vậy nó đâu còn sư lựa chọn nào khác. Trong thâm tâm nó nghĩ, nó phải làm thế để báo hiếu cho bố mẹ mình, chứ ngày đi lấy chồng nó đã biết trong mình đã chết đi một nửa.

Cuộc đời nó đắng vậy đấy, có ai hiểu cho nó không, nó chỉ muốn hỏi bố nó rằng: "đã bao giờ bố ngủ với mẹ mà bố phải đánh đâp mẹ, hành hạ mẹ thì bố mới được thóa mãn không? Hay hỏi mẹ nó rằng "Đã bao giờ trước lúc ngủ với bố, mẹ phải uống thuốc ngủ, để khi xong mẹ ngủ mà không phải suy nghĩ không". Câu trả lời là không - đúng không bố, đúng không mẹ?

Nó đã đánh đổi tuổi thanh xuân của mình, vậy là đủ rồi, đã đến lúc nó phải giải thoát cho chính mình, đã đến lúc nó phải sống cho bản thân mình, nó mong có một ngày không phải giả vờ cười, một ngày không mộng mị, không phải sống trong sợ hãi mỗi khi đêm đến...Để được nói với bố mẹ nó rằng :

-" Cho con trở về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro