Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ sinh với làn da trắng tuyết, mái tóc đen tuyền chấm đầu gối, sống mũi cao, đôi môi mọng như anh đào dưới sương sớm, đôi mắt tương tự  có viền đen trên bọng mắt dưới. Thoạt nhìn nàng ta chẳng khác gì Băng Trúc nhưng những kẻ tiếp xúc nàng ta mới biết. Nàng ta trừ ngoại hình ra từ phong thái, tính cách và năng lực chiến đấu đều khác hoàn toàn. Trong ánh mắt sắc lẹm ấy là con ngươi lúc nào cũng ướt át như chỉ trực trào ra. Nàng ta là chị gái song sinh của Băng Trúc, nói đúng ra ngài Băng Trúc tái sinh chính thức thành thần phải thông qua một bào thai khác và nhân bản theo hình thái như vậy. Vậy nên sau khi Băng Dương sinh ra, ngài ấy vẫn ngụ ở trong bụng chủ thể kia những vài năm nữa. Cũng chính vì vậy mà vào ngày ngài Băng Trúc hiện thân đã có chuyện không hay phát sinh. Quay trở lại đỉnh núi Bạch Linh, nữ sinh ấy rời khỏi căn nhà, nâng cánh tay ngang tầm phất nhẹ một cái toàn bộ bỉ ngạn cùng dây leo biến mất trong nháy mắt, để lại một vùng hoàn toàn khô cằn. Khóe miệng nàng câu lên một nụ cười ngọt ngào cùng tông giọng nhẹ nhàng.

- Thật hiếm khi Đại thiếu gia Lang Nhất đến tìm ta đấy. Không có chuẩn bị gì để thiết đãi thật ngại quá đi.

- Hãy thôi cái kiểu ấy đi, thật kinh tởm. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

- Đâu cần phải gấp như vậy, vào trong này ta sẽ bồi ngươi chút rượu.

- Ta không có thời gian.

- Hửm? Chẳng phải ngươi đang cần đến sự giúp đỡ từ ta sao?

Nàng ta bỏ lại một câu rồi đi vào trong. Nàng thừa biết tên Lang Nhất ấy ghét mình thế nào, mà cũng chẳng có lý do gì cả. Đời nào hắn chịu tới đây khi không có việc nhờ vả.
Hết cách hắn đành phải cùng nàng ta bước vào trong với gương mặt khó chịu. Bước qua cánh cửa xem trừng mục nát kia là một không gian biệt thự rộng lớn bên trong trung tâm còn bài trí giống như một ngự uyển nhỏ. Đây là năng lực mà chỉ những động vật bậc cao hiếm có sở hữu được- kiến tạo không gian, một không gian chỉ có những kẻ có năng lực mới có thể nhìn thấy và bước chân vào. Không gian không cố định ở bất cứ đâu chỉ cần chủ nhân tạo ra nó mở ở đâu thì đó chính là cánh cửa.

- Rồi... Ngươi đến tìm ta hỏi chuyện gì?

Bước đến một gian phòng lớn, bàn gỗ trải dài cùng những chiếc chế xa hoa. Nàng vươn lấy đóa hoa ly trên đám dây leo bao xung quanh gian phòng, bẻ lấy một đóa hoa đổ xuống chén nước bên dưới. Dòng nước trắng đục chảy ra hòa ra nước chỉ vài giây ngắn ngủi chén nước đã có mùi rượu.

- Ta muốn biết ngài Băng Trúc đang ở đâu?

- Làm sao ta biết. Mà không phải ngươi cũng biết hành tinh ấy hay sao?

- Ta chỉ nghe qua. Không biết.

Nàng ta thư thái thả người xuống ghế gỗ nhàn nhãn nắm lấy chén rượu uống một hơn mới nói:

- Nếu như Lang Nhất thiếu gia không biết, thì Băng Dương ta làm sao biết. Nói thực lòng ta không biết nó ở đâu cả, nhưng ta biết có một kẻ chắc chắn sẽ biết.

- Đừng dài dòng!

- Ôi...ôi!! Cứ chuyện gì liên quan đến ngài Băng Trúc là ngươi lại chẳng thể giữ được bình tĩnh nhỉ? Đã qua bao lâu rồi. Bọn ta vẫn luôn thắc mắc tại sao ngươi không từ bỏ đi.

- Chuyện của ta, việc của ngươi là nói ra kẻ ấy là ai.

Nàng đứng lên toàn thân bày tỏ sự bất lực đối với sự quyết tâm hão huyền này.

- Được thôi, cứ làm mọi thứ ngươi muốn. Kẻ đó là vị thần trị vì Bát tinh thể- Điển Khánh. Tuy nhiên khá là khó để moi thông tin từ hắn về mấy chuyện liên quan đến.... ngươi biết đó.

- Ta hiểu rồi. Gặp ngươi sau.

- Chờ đã! Đừng vội như vậy. Ngươi không có Thượng Quan(*) ngươi định thông qua Bát tinh thể bằng cách nào?

Hắn đi về hướng dòng nước đổ từ lầu 2 xuống sàn dòng nước chảy xuyên qua khu vườn hoa nhỏ chảy đến chân hắn rồi biến mất.

- Ngươi có nó?

- Đương nhiên và ta cũng không muốn dài dòng. Ta muốn kết giới của Bách Túc Trùng.

Hắn thầm cảm thán khả năng thám thính của nàng ta. Từ chỗ này tới chỗ của hắn gặp ả nữ nhân kia là 12 dặm, và có vẻ nàng ta không cố che giấu việc theo dõi hắn. Dù sao hắn cũng không quan tâm, chỉ cần không cản trở việc của hắn.

- Được thôi. 9h sáng mai ta sẽ gặp ngươi ở đây.

- Chúc may mắn.

Cuộc đối thoại kết thúc, hắn đi thẳng ra ngoài. Việc phiền phức nhất mà cái kiến tạo đó gây ra chính là đảo lộn thời gian, ngoài trời đã ngả về chiều ánh sáng không còn nhiều như ban đầu hắn tới đây nữa. Hắn phải nhanh chóng chở về gặp nữ nhân kia.

" Xoạt "
Hắn đáp xuống nền đất từ trên cao. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước cao ngạo. Chỉ với một giây, hắn nhanh tay rút thanh kiếm bên hông ra xoay về đằng sau đỡ lấy, một thanh kiếm lớn chém xuống đúng đường thanh kiếm của hắn đưa ra. Từ trực giác hắn cảm nhận được còn một vũ khí khác, dùng lực đẩy vũ khí ấy ra và lùi lại vài bước cùng với nhát chém tiếp theo muốn cắt hắn ra làm đôi.

- Ngươi cũng thật phiền phức đấy.

Hy Trân bình tĩnh vung kiếm gắn chúng lại với nhau thu vào bao sau lưng, nở nụ cười tinh nghịch.

- Chỉ là đùa thôi mà. Ngươi cũng đúng giờ đấy.

- Đi thôi.

- Hử? Ngươi không chuẩn bị gì cứ thế đi à.

Nói rồi nàng ngó ngang ngó dọc bằng cặp mắt kinh ngạc:

- Thuộc hạ của ngươi đâu?

- Đồn nhảm. Trước giờ ta đi một mình.

- Này...Này!!! Có đến mấy nghìn tiểu quỷ đấy.

- Ngươi coi thường ai vậy.

Hắn trong nháy mắt lại nhảy đi lần nữa. Nàng đứng chôn chân một chỗ vò đầu bứt tai.

- Ahh!! Đúng là sai lầm mà.

Quyết định cuối cùng vẫn là nhảy đi theo hắn. Trong lòng thầm khấn xin ân trên giữ mạng giúp họ.

_____
Chú Thích:
Thượng Quan(*): một vật với đa dạng hình thái nhưng có điểm chung là màu vàng chữ đỏ, dùng như giấy phép khi di chuyển đến một hành tinh thuộc Thượng Ngân. Mỗi một hành tinh trong Thượng Ngân sẽ có một Thượng Quan khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro